Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 81


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 81

Xem ra là đi gặp người lớn trong nhà.
 
Hạ Vạn Trình chúc mừng thêm lần nữa: “Tôi đợi thiệp mời của cậu.”
 
Tưởng Thịnh Hòa cười: “Đến lúc đó tôi sẽ tự đưa thiệp mời đến cho ngài.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ra khỏi nhà của Hạ Vạn Trình, anh lái xe thẳng đến khách sạn nơi tổ chức tiệc sinh nhật.
 
Vừa nãy trời không mưa, lúc này mưa rơi dày đặc, lớp kính chắn gió phía trước bị nước mưa phủ kín, tài xế bật cần gạt nước.
 
Trong khách sạn, Lạc Vũ và ba mẹ đã tới từ sớm.
 
Lạc Tân đến còn sớm hơn cả họ, rượu và bánh kem đều do một mình anh ấy sắp xếp, không cần ba mẹ quan tâm.
 
Ban đầu đặt bốn bàn, chỉ mời họ hàng hai bên, chen chúc bốn bàn là vừa. Hôm trước chí ba Lạc tạm thời đặt thêm một bàn, mấy người bạn tốt muốn tới chung vui một chút, mấy người bạn câu mới quen cũng muốn đến, góp vào vừa đủ một bàn.
 
Họ hàng lần lượt đến, Lạc Vũ bắt đầu giúp sắp xếp bánh kem
 
“Chú Lạc, sinh nhật vui vẻ, sức khỏe dồi dào.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cảm ơn nhé, đến là tốt rồi, còn tốn kém như thế làm gì.”
 
Lạc Vũ ngẩng đầu lên nhìn, giống như gặp quỷ.
 
Sao tên cặn bã này lại xuất hiện ở đây?
 
Hạ Hử híp mắt nhìn cô ấy, chỉ một lát rồi thu tầm mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh đi tìm những người bạn câu khác.
 
Lạc Vũ không muốn cho người khác biết mình quen anh ta, lấy điện thoại ra gõ chữ thật nhanh: [Anh có ý gì!]
 
[Dỗ cha vợ tương lai của tôi vui vẻ.]
 
Tim Lạc Vũ đập mạnh: [Hạ Hử, nhà chúng ta không môn đăng hộ đối!]
 
[Không sao.]
 
Hạ Hử có cách trị cô ấy: [Tôi định mua lại căn nhà đối diện nhà cô, cửa đối diện nhau, hộ đối hộ.]
 
Nếu cô không xuống giường đã làm như không quen biết, anh ta sẽ không ra hạ sách này. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Anh ta hỏi: [Hôm nào về?]
 
Lạc Vũ tức giận nói: [Ngày mai!]
 
Hạ Hử: [Tối mai đến chỗ tôi. Sau này ở cùng với tôi.]
 
Lạc Vũ lườm anh ta một cái.
 
Định nửa đêm sẽ đạp anh ta xuống giường, xem anh ta có còn muốn ngủ lại qua đêm không.
 
“Chị!” Cô ấy nhìn thấy Lạc Kỳ và bác hai gái bước vào, nhét điện thoại vào túi.

 
Một tiếng chị này, khiến không ý người trong bữa tiệc vô thức nhìn sang.
 
Không phải họ nhìn Lạc Kỳ mà muốn nhìn người yêu của Lạc Kỳ trông như thế nào. Chú ba nhận được cần câu của bạn trai Lạc Kỳ tặng, đặc biệt cảm ơn Khương Nghi Phương và Lạc Trí Khâu trong group gia đình.
 
Kết quả Lạc Kỳ đi vào với Khương Nghi Phương, sau lưng không có ai.
 
Cô hai không giấu nổi tò mò: “Tiểu Kỳ, sao bạn trai cháu không đến?”
 
Lạc Vũ nhanh mồm nhanh miệng ,cô ấy cười nói: “Có phải cô hai vội muốn cho lì xì không?”
 
Cô hai: “…”
 
Tức giận đến mức hận không thể kéo Lạc Vũ lại đá hai cái.
 
“Có thể thiếu lì xì sao? Chờ cháu cũng đưa bạn trai về, cô sẽ phát một cái lì xì thật lớn.”
 
Lạc Vũ quậy một hồi, Hạ Hử nhìn sang, chào hỏi Lạc Kỳ: “Tới ngồi đi.”
 
Lạc Kỳ nhíu mày, hôm nay là sinh nhật của chú ba, sao anh ta lại tới đây?
 
Lạc Vũ: “Ba của em quen mấy người bạn câu.”
 
Cũng trùng hợp quá rồi.
 
Lạc Kỳ nhớ đến Hạ Hử từng hỏi cô có nhận Lạc Vũ không, cô nhìn Lạc Vũ chằm chằm: “Vũ Bảo, nói thật.”
 
Lạc Vũ thở dài, lần này không lừa chị họ được rồi.
 
Lạc Kỳ xoa đầu cô ấy: “Thì ra bức tranh đó…” Nhắc đến rồi thôi.
 
Đúng lúc Lạc Kỳ không muốn ngồi vào bàn của người trong gia đình, bởi vì bác cả gái cũng ngồi bàn đó, cô ngồi xuống bên cạnh Hạ Hử, thuận đó giữ lại một chỗ cho Tưởng Thịnh Hòa.
 
Cô cười, nhỏ giọng nói: “Rất bình tĩnh đấy, đánh thẳng vào nội bộ luôn.”
 
Hạ Hử cười: “Không bình tĩnh bằng em gái của cô.”
 
Sau khi ngủ với anh ta mà còn xem như không có gì.
 
Bàn bên cạnh, cô hai thấp giọng nói: “Người nói chuyện với Tiểu Kỳ là ai vậy? Là bạn trai con bé à?”
 
Lạc Vu Lễ đáp: “Không phải.”
 
“Vu Lễ, cháu biết bạn trai của Tiểu Kỳ hả?”
 
“Vâng.”
 
Từng thấy trong lúc call video.
 
Anh ấy liên lạc với thợ chụp ảnh giúp Lạc Kỳ, trong lúc trò chuyện, đúng lúc Tưởng Thịnh Hòa ở bên cạnh nên chào hỏi vài câu.
 
Cô hai hỏi đến cùng: “Nghe Tiểu Kỳ nói là làm ông chủ, công ty lớn của ai thế?”
 

Khương Nghi Phương thản nhiên uống nước, làm như không nghe thấy.
 
Lạc Vu Lễ nói: “Chủ của tập đoàn Viễn Duy, Tưởng Thịnh Hòa.”
 
Anh ấy còn nói thêm: “Cháu trai của Tưởng Nguyệt Như.”
 
Mấy câu này giống như tảng đá lớn rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, làm sóng dâng cao nửa mét.
 
Bọn họ không biết bọn hon nhưng tập đoàn Viễn Duy và Tưởng Nguyệt Như, bọn họ nghe nhiều nên biết.
 
“Bạn trai của Tiểu Kỳ bao nhiêu tuổi rồi.”
 
Lạc Vu Lễ không rõ lắm: “Không lớn hơn cháu là bao.”
 
Cô hai uống một ngụm nước trai cây, rõ ràng là nước đào mà lại chua như nước chanh, nuốt xuống cổ họng và dạ dày đều thấy chua.
 
“Chị dâu hai có phúc quá.” Cô hai nhìn Khương Nghi Phương: “Nhưng nghe nói những gia đình như bọn họ đều đứng trên cao, không dề sống chung.”
 
Khương Nghi Phương chỉ cười: “Không cảm thấy thế.”
 
Đáy lòng cô hai cười ha ha.
 
Bà ta quay đầu nhìn chị dâu cả, sắc mặt chị dâu cả rất khó coi, chắc còn ghen tị hơn cả bà ta.
 
Bác cả gái không thèm ghen tị gì nữa, nghe nói bạn trai của Lạc Kỳ là ông chủ của tập đoàn Viễn Duy, lòng bà ta đã không yên. Sớm biết thế bà ta đã không nghe theo lời xúi giục của Thôi Bồng, không nên chuyển 920 vạn trái phiếu cho Thôi Bồng.
 
Bác hai gái liếc nhìn bàn của Lạc Kỳ, không ngờ đúng lúc Lạc Kỳ cũng nhìn sang, cô thản nhiên thu hồi tầm mắt.
 
Lạc Kỳ không nhìn bác cả gái mà nhìn cô gái bên cạnh bà ta, xinh đẹp dịu dàng, lẳng lặng ngồi đó không nói chuyện, có lẽ là bạn gái của anh họ. Hôm nay đưa đến bữa tiệc, chắc là muốn công khai thừa nhận.
 
Chỉ là cả quá trình anh họ với bạn gái không nói gì với nhau.
 
Bỗng nhiên anh họ đứng dậy, cười đi về phía cửa.
 
Lạc Kỳ đưa mắt nhìn theo, cô thấy Tưởng Thịnh Hòa, buổi chiều phải chụp ảnh cưới nên anh mặc tây trang màu đen, áo khoác âu phục không cài cúc, áo sơ mi trắng với phần eo vừa vặn.
 
Phòng tiệc bỗng im lặng, dù anh không nói gì nhưng không hiểu sao lại khiến người ta thấy áp lực.
 
Tưởng Thịnh Hòa trò chuyện với vợ chồng chú ba rồi đi tới chỗ Lạc Vu Lễ.
 
Hai người đã từng gặp lúc call video, lúc gặp lại cũng không quá lạnh nhát, bắt tay trò chuyện. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Lạc Vu Lễ thấy Lạc Kỳ không có ý định giới thiệu về Tưởng Thịnh Hòa, anh ấy cười hỏi: “Có cần giới thiệu họ hàng cho cậu biết không?”
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Cảm ơn, không cần đâu, người cần biết đều đã biết.”
 
Anh biết cả nhà chú ba và Lạc Vu Lễ, còn những người khác không có ai tôn trọng ba mẹ Lạc Kỳ, không cần biết làm gì.
 
Lạc Vu Lễ có thể hiểu: “Có rảnh cùng nhau ăn bữa cơm.”
 

“Được. Lần sau đến Bắc Kinh thì gọi cho tôi.”
 
Nói chuyện một lúc, Tưởng Thịnh Hòa đi tìm Khương Nghi Phương và Lạc Trí Khâu.
 
“Thịnh Hòa, đến rồi sao?”
 
“Vâng, trên đường đến bị kẹt xe nên đến chậm một chút.”
 
Lạc Trí Khâu nói: “Vẫn chưa muộn, vẫn chưa bắt đầu mà.”
 
Tưởng Thịnh Hòa khoác hai tay lên vai họ, thân thiết nói: “Ba mẹ cứ trò chuyện, con đi tìm Lạc Kỳ.”
 
Khương Nghi Phương và Lạc Trí Khâu nghe thế thì lòng ấm áp: “Mau đi đi.”
 
Cô hai lại uống một ngụm nước trái cây, còn chua hơn lúc nãy nữa.
 
Trong lòng cũng ghen tị.
 
Cả người ghen tị tột độ.
 
Lạc Vũ nảy ý xấu, nếu nói về chọc tức người ta thì không ai hơn cô ấy: “Cô hai, bên cháu có nước chanh này, cô muốn uống một ly không? Khiến dạ dày dễ tiêu hơn.”
 
Cô hai cười gượng, anh mắt như đang nói, đứa nhỏ này cháu chờ đó, cô thấy cháu ngứa da rồi.
 
Lạc Vũ hoàn toàn không sợ.
 
Cô ấy không dám ngồi bàn của chị họ, đành phải ngồi cùng bàn với họ hàng trong nhà.
 
Lạc Kỳ ghé vào tai của Tưởng Thịnh Hòa, cô nhỏ giọng nói: “Hạ Hử có ý với Lạc Vũ, đuổi tới tận nhà luôn rồi kìa.”
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Anh biết.”
 
“Sao anh biết?”
 
Anh từng gặp họ dưới lầu phòng thuê của em, còn bảo họ quét dọn phòng thuê của em một lần nữa.”
 
Lạc Kỳ cười: “Anh nên nói với em sớm một chút.”
 
Tưởng Thịnh Hòa đồng ý với cô: “Sau này sẽ không lừa em bất cứ chuyện gì.” Lúc ấy đã đồng ý với Hạ Hử nên anh không nhiều lời.
 
Hai người tiếp tục thì thầm, Lạc Kỳ thích ghé vào tai anh nói chuyện: “Sao đổi xưng hô thành ba mẹ rồi.”
 
“Muốn gọi thế.”
 
Hạ Hử ngồi bên cạnh không chịu nổi khi thấy họ sến sẩm như thế, rốt cuộc là lấy đâu ra nhiều chuyện đến vậy, từ lúc ngồi xuống đến giờ mà nói chưa xong.
 
Cuối cùng năm phút sau cũng dừng lại, Hạ Hử mời Tưởng Thịnh Hòa: “Chiều đi câu cá không?”
 
“Không rảnh. Chiều tôi phải đi chụp ảnh cưới.”
 
Hạ Hử nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trời mưa mà cũng chụp ảnh cưới à?”
 
Mưa mãi không ngớt đến ba giờ rưỡi.
 
Ảnh cưới chiều nay được chụp ở gần nhà Lạc Kỳ, trời mưa nên Lạc Kỳ không đến studio, cô thay quần áo và trang điểm ở nhà.
 
Phòng quá nhỏ, váy cưới được đặt trên giường, vừa đủ chỗ cho cô và thợ trang điểm ngồi, thêm một người nữa thì chật, Tưởng Thịnh Hòa ở phòng khách đợi cô.
 
Anh nhìn cái bàn màu óc chó và cửa sổ bên cạnh: “Mẹ.” Anh xoay người gọi Khương Nghi Phương.
 
Khương Nghi Phương pha trà cho anh rồi bưng ra: “Ừ, sao thế?”

 
Tưởng Thịnh Hòa nói lên suy nghĩ của mình: “Có thể chuyển bàn ăn tới cửa sổ không ạ? Con muốn chụp một bộ ảnh trong nhà với Lạc Kỳ.”
 
“Có gì mà không được chứ.”
 
Điều Khương Nghi Phương lo lắng là: “Ở một chỗ nhỏ thế này, có thể chụp đẹp hay sao?” Đang chụp ảnh cưới đấy.
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Chụp không đẹp cũng không sao, ảnh cưới để cho mình xem mà, có ý nghĩa là được. Đây là nơi Lạc Kỳ sống bảy tám nữa, giữ lại chút kỷ niệm.
 
Khương Nghi Phương đặt chén trà xuống: “Chỉ cần các con thích là được.” Bà ấy và Tưởng Thịnh Hòa nhấc sofa và bàn trà lên, những đồ có thể dọn đều dọn đi hết, đặt bàn ăn vào chỗ đủ lớn đó.
 
Bàn ăn hướng ra cửa sổ, ngoài cửa sổ là sông, trời vẫn đang mưa. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Khương Nghi Phương cũng thấy thích: “Hay thật, trông đẹp lắm.”
 
Nếu như nhà đủ lớn có chỗ để bày đồ đạc, đặt bàn ăn ở cửa sổ, lúc ăn cơm nhìn cảnh ngoài cửa sổ, có thể ăn thêm được hai bát cơm.
 
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cái bàn gỗ, thiếu một chút gì đó.
 
Anh bung dù đi ra ngoài, mười phút sau cầm một bó hướng dương về, hoa không cắm vào bình và đặt ngay trên bàn chắn tầm nhìn cửa sổ.
 
Lạc Kỳ trang điểm xong đi ra, thấy cảnh mới được sắp xếp, vừa kinh ngạc vừa cảm động.
 
Cô ôm Tưởng Thịnh Hòa một cái: “Cảm ơn anh.”
 
Đến thợ chụp ảnh cũng nói cảnh này quá tuyệt vời.
 
Chụp trong nhà mấy chục tấm, hiệu quả trên ảnh còn đẹp hơn cảnh thật.
 
Sau đó chuyển ra ngoài, mưa còn đang rơi.
 
Lạc Kỳ đứng trên bậc thang của cầu đá, thở chụp ảnh đang tìm góc độ, Tưởng Thịnh Hòa cởi âu phục ra khoác lên cho cô.
 
Cô đang cầm một chiếc dù, mưa rơi ào ào trên đỉnh dù, cô được anh ôm vào lòng, vô cùng nhàn nhã.
 
Một tay Tưởng Thịnh Hòa ôm eo cô, một tay nắm chặt vạt áo âu phục, cô ngửa ra sau.
 
Anh cười: “Đừng nhúc nhích.”
 
Lạc Kỳ ngọ nguậy hai lần.
 
Tưởng Thịnh Hòa cười bất đắc dĩ, lại ôm cô vào lòng.
 
Thừa lúc anh không chú ý, Lạc Kỳ dịch dù sang bên chỗ anh, che mưa cho anh.
 
Trợ lý của thợ chụp ảnh được Tưởng Thịnh Hòa nhờ vả, ở bên cạnh quay video cho họ bằng điện thoại, cảnh lúc nãy đã được quay lại.
 
Bộ ảnh cưới được chụp từ ba giờ rưỡi đến lúc lên đèn mới xong.
 
Tổng cộng các bức ảnh được chụp ở bốn nơi, có chụp ở trước cửa khách sạn.
 
Lần trước, bức ảnh bóng lưng là do Tiểu Khương tiện tay chụp, không chụp tốt nên thiếu cảm giác. Tưởng Thịnh Hòa mới nhờ họa sĩ Ngu vẽ nó dưới dạng tranh sơn dầu, hôm nay thợ chụp ảnh bù lại tiếc nuối cho anh.
 
Bức ảnh cuối cùng là ảnh bóng lưng, không giống như lần trước, lần này Lạc Kỳ khoác âu phục của anh và rúc trong lòng anh.
 
Sau khi kết thúc công việc, Lạc Kỳ đến phòng của Tưởng Thịnh Hòa để thay váy cưới bị ướt và tắm nước nóng. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Tưởng Thịnh Hòa nhận được vài video ngắn từ trợ lý của thợ chụp ảnh, anh chọn đoạn video trên cầu đá rồi gửi cho Tần Mặc Lĩnh: [Mở to mắt ra mà nhìn đi.]

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.