Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 82


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 82

Tưởng Thịnh Hòa không đợi hồi âm của Tần Mặc Lĩnh, xem lại video một lần nữa.
 
Lạc Kỳ lau khô tóc từ phòng tắm đi ra, mặc một chiếc áo choàng tắm nam. 
 
Áo choàng tắm rộng thùng thình, dài đến mắt cá chân. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô vào phòng ngủ tìm Tưởng Thịnh Hòa, anh đang đứng bên cửa sổ xem điện thoại, tóc còn đang nhỏ nước, người này vừa tắm cùng cô, ra sớm hơn cô mười mấy phút, tóc sao lại còn chưa lau khô. 
 
“Anh bận sao?” Cô lấy một chiếc khăn khô đưa cho anh. 
 
Tưởng Thịnh Hòa không nói gì gửi video cho Tần Mặc Lĩnh xem, mơ hồ Ừm một tiếng. 
 
Lạc Kỳ muốn giúp anh lau tóc: “Không cần.” Anh đặt điện thoại xuống, nhận lấy khăn mặt tự mình lau. 
 
Áo ngủ trên người cô quá rộng, Tưởng Thịnh Hòa cởi ra, buộc lại lần nữa cho cô, buộc được một nửa, anh dừng tay lại, cúi đầu hôn lên môi cô. 
 
Lạc Kỳ thuận theo vòng qua cổ anh, nhẹ nhàng đáp lại anh. 
 
Vì dùng một loại dầu gội và sữa tắm giống nhau, bây giờ trên người Lạc Kỳ toàn là mùi hương mát lạnh của anh. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Thịnh Hòa hôn lên vành tai cô, phả hơi thở lên cổ cô. 
 
Trong lúc phân tâm, người đã lăn xuống mền.
 
Lạc Kỳ muốn tắt đèn, cô giơ tay nhưng không tìm thấy công tắc trên đầu giường. 
 
“Ông xã.” Cô gọi anh: “Tắt đèn đi.” 
 
Tưởng Thịnh Hòa đáp lời cô bằng giọng ấm áp, nhưng lại không còn tay nào rảnh để tắt đèn. 
 
Anh ngắm nhìn cô, họ đã dây dưa với nhau.
 
Ánh mắt anh quá sâu, Lạc Kỳ quay đầu không muốn đối mặt với anh nữa, ôm chặt anh. 
 
Tiếp nhận anh từng chút một, cô cũng quên mất việc tắt đèn. 
 
Đợi đến khi đã hoàn toàn tiếp nhận anh, Tưởng Thịnh Hòa không động nữa, cho cô vài giây để thích ứng, anh cúi đầu hôn cô : “Đợi em giải quyết xong vấn đề của Duệ Phổ, anh dẫn em về nhà anh .”
 
“Em biết nhà anh ở đâu.” Lúc đó cô vừa mới chia tay, lần ấy xem phim ở trong sân nhà Tưởng Nguyệt Như, cô đã đưa anh về nhà cũ, từng đến cổng nhà anh.
 
“Lần đó anh chính là muốn đưa em về nhà.” Dừng một chút, anh nói: “Anh vẫn luôn muốn đưa em về.” 
 
Đợi cô thích ứng với anh, Tưởng Thịnh Hòa giơ tay, tất cả đèn trong phòng đều  bị tắt. 
 
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ khách sạn, cơn mưa suốt cả buổi chiều lẫn tối rốt cục cũng tạnh. 
 
Căn phòng cũng dần yên tĩnh lại. 
 
Hai chiếc áo choàng tắm rơi trên sàn. 
 
“Em đi ngâm mình chứ?” Tưởng Thịnh Hòa hỏi cô. 
 
Lạc Kỳ gật đầu, toàn thân như không còn chút sức lực gì nữa. 
 
Tưởng Thịnh Hòa đặt cô lên gối, đứng dậy, kéo chăn đắp cho cô. 
 
Lạc Kỳ toàn thân đổ mồ hôi, chê nóng: “Em không muốn đắp, không thấy lạnh.”
 
“Cái gì em cũng không đắp rất dễ bị cảm lạnh.” Tưởng Thịnh Hòa bật đèn, nhặt áo choàng tắm lên, đi đến sô pha lấy âu phục của mình đắp lên ngực cô. 
 
Lạc Kỳ: “Toàn là mồ hôi, làm bẩn áo của anh rồi thì không thể mặc nữa.” 
 
“Không sao.” 
 
Thế là cô đã chân không quấn trong âu phục của anh.   
 
Sau khi ngâm mình, Lạc Kỳ không muốn cử động nữa. 
 
Tưởng Thịnh Hòa cầm điện thoại của cô: “Tối nay ở lại đây, em nói với mẹ một tiếng.” 
 
Hai mắt Lạc Kỳ đều sắp không mở nổi nữa, đầu óc cũng không thể động được nữa: “Anh tìm giúp em một lý do.” 
 
Tưởng Thịnh Hòa nghĩ ngợi, gửi cho Khương Nghi Phương: [Mẹ, trời còn đang mưa, con không về nữa, ngày mai còn phải dạy sớm chụp ảnh cưới. ] 
 
Khương Nghi Phương: “?” 
 
Mưa mới tạnh được gần nửa tiếng.
 
Chẳng nhẽ lại mưa tiếp?
 
Bà ấy mở cửa sổ duỗi tay ra ngoài, không có mưa mà. 
 
Có lẽ họ đang ở quận Tân Thành, ở Tân Thành đang mưa.
 
Lạc Kỳ ngủ thiếp đi, Tưởng Thịnh Hòa chỉnh tối đèn phòng ngủ, rót nửa ly rượu vang đỏ lên sân thượng uống. 
 
Sau khi nhấp một ngụm, anh không khỏi bật cười. 
 

Nơi nào có mưa rơi, đều có thể mơ hồ nhìn thấy những ngôi sao. 
 
May mà Lạc Kỳ đã ngủ say. 
 
Anh mở điện thoại, Tần Mặc Lĩnh vẫn chưa trả lời anh. 
 
Tần Mặc Lĩnh đang ở buổi tiệc rượu từ thiện, điện thoại luôn ở chỗ thư ký, hai phút trước nó vừa về đến tay anh ta, thì xung quanh một đám người vây lại, nên không tiện bấm vào video để xem.  Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Anh ta nói với mọi người: “Xin lỗi, tôi đi nghe cuộc diền thoại.” 
 
Đến khu vực nghỉ ngơi, anh ta bấm vào video. 
 
Cậu ấy thực sự đang chụp ảnh cưới, Tưởng Thịnh Hòa để chứng minh bản thân có ảnh cưới, ngày mưa cũng liều như vậy. Cũng may Lạc Kỳ tính tình tốt, đổi lại người phụ nữ khác, cậu ấy phiền phức như vậy, đã sớm cùng cậu ấy cãi nhau tám trăm lần. 
 
[Tôi biết cậu đã đăng kí kết hôn rồi, cũng biết rằng cậu có ảnh cưới. Không phải là dội gáo nước lạnh vào cậu, mà là thiện chí nhắc nhở cậu, cậu trân trọng một chút, đừng có làm, dễ dàng làm mất đó. Lần sau chọn nơi ấm áp mà chụp ảnh cưới. ] 
 
Tưởng Thịnh Hòa: “…”
 
“Mặc Lĩnh.” 
 
Có người gọi anh ta. 
 
Tần Mặc Lĩnh ngẩng đầu, Hứa Hướng Ấp cầm một ly rượu vang đi tới, bên cạnh ông ấy có một nam một nữ. Người đàn ông trẻ tuổi đó anh ta nhìn mặt quen quen, người phụ nữ thì chưa từng gặp qua. 
 
“Bác Hứa, sao bác lại có thời gian đến tiệc rượu vậy?” 
 
“Được dịp đến Bắc Kinh.” Bên tổ chức nhiệt tình mời như vậy, ông ấy qua để ủng hộ. 
 
Tần Mặc Lĩnh vốn dĩ muốn chế nhạo Tưởng Thịnh Hòa thêm vài câu, đành phải tạm thời cất điện thoại. 
 
“Gần đây cháu định đến Thượng Hải thăm bác.” 
 
“Được rồi, đừng nói lời dễ nghe nữa.” Hứa Hướng Ấp không chút lưu tình vạch trần: “Cậu và Tưởng Thịnh Hòa hai người, có việc thì lúc nào cũng tìm tôi, không có việc thì tín hiệu yếu.”
 
Tần Mặc Lĩnh cười, cụng ly với Hứa Hướng Ấp: “Còn có người ngoài, bác dù sao cũng cho cháu chút thể diện chứ. Làm như vậy chỉ có Tưởng Thịnh Hòa, không phải cháu.” 
 
Hứa Hướng Ấp nhấp một ngụm rượu vang, lúc này mới giới thiệu khái quát người bên cạnh cho Tần Mặc Lĩnh làm quen: “Vu Ba, Thôi Bồng đến từ Lăng Gia Capital. Tôi vừa mới gặp họ ở cửa.”
 
Tần Mặc Lĩnh khẽ gật đầu với hai người được giới thiệu, trong không trung chạm cốc với Vu Ba. Chẳng trách trông quen quen, hóa ra là người phụ trách Lăng Gia Capital, trước đây anh ta đã gặp qua. 
 
Thôi Bồng đưa ly rượu lên miệng, hơi nhấp một chút. 
 
Tối nay Vu Ba đưa cô ta đến đây để làm quen với nhiều người hơn, thuận tiện cho các dự án sau này, không ngờ lại gặp được Hứa Hướng Ấp. Theo bên cạnh Hứa Hướng Ấp, anh ta được oai phong một lần. 
 
“Tưởng Thịnh Hòa đâu? Từ khi tôi bước vào đã không nhìn thấy nó.”
 
“Bác không biết cậu ấy đang làm gì sao?”
 
Hứa Hướng Ấp nói: “Hôm đó sau khi đáp máy bay, tôi cũng không gặp cậu ấy nữa, nói các cậu bình thường tín hiệu yếu, một chút cũng không oan ức các cậu.”
 
Tần Mặc Lĩnh mở hộp thoại ra, đưa điện thoại đến trước mặt Hứa Hướng Ấp, “Cậu ấy đang chụp ảnh cưới, cháu cho bác xem hậu trường.” 
 
Thôi Bồng bên cạnh lại nhìn Tần Mặc Lĩnh một cái, cô ta đứng đối diện với Tần Mặc Lĩnh, không thể nhìn thấy màn hình điện thoại của anh ta. Không ngờ, Tưởng Thịnh Hòa cũng đã kết hôn, trước đây chưa nghe ai nói anh có bạn gái. 
 
Hứa Hướng Ấp hướng Vu Ba và Thôi Bồng vẫy vẫy tay, “Các người đi làm việc của các người đi, đừng theo ta.” 
 
Ông ấy cùng Tần Mặc Lĩnh bước tới trước sô pha. 
 
Vu Ba và Thôi Bồng lần lượt rời đi, khi họ đã đi xa, Thôi Bồng nói: “Thật không ngờ chú tôi lại có mối quan hệ tốt như vậy với ông chủ của Viễn Duy.”Cô ta theo chị họ gọi Hứa Hướng Ấp là chú. 
 
“Ừ.” Vu Ba cho cô hiểu rõ: “Quan hệ tốt với ông chủ là việc của ông chủ, vì lợi ích của công ty, cái chúng ta nên giành vẫn phải giành, một chút cũng không nhượng bộ.” 
 
“Cái này tôi biết.”
 
Anh em ruột còn tính toán rõ ràng.
 
“Giám đốc Tưởng của Viễn Duy bao nhiêu tuổi, sớm như vậy đã kết hôn rồi.” Cô ta giả vờ nói chuyện phiếm.
 
Vu Ba: “Không khó hiểu, trong giới bọn họ, đến tuổi thì sẽ liên hôn.” 
 
Thôi Bồng gật đầu, xem ra anh đã tìm được một người vợ xứng đôi vừa lứa. 
 
Chẳng trách Lạc Kỳ đột nhiên nộp đơn xin chuyển từ văn phòng giám đốc đến Duệ Phổ. 
 
Theo trực giác của phụ nữ, Lạc Kỳ thích ông chủ của mình, tại hội nghị thượng đỉnh tài chính, khi Tưởng Thịnh Hòa phát biểu trên bục, Lạc Kỳ cứ liên tục chụp ảnh trên sân khấu. 
 
Không phải người có cảm tình, ai sẽ dụng tâm chụp như vậy. 
 
— 
 
Chiều chủ nhật, Lạc Kỳ và Tưởng Thịnh Hòa trở về. 
 
Những bức ảnh cưới đầu tiên đã được chụp xong. 
 
Cô cũng chụp một bộ ở con hẻm đối diện trường cấp ba, bộ đó không mặc váy cưới mà cô mặc đồ của chính mình. 
 
Lục Bách Thanh trêu chọc Tưởng Thịnh Hòa: “Em có phải hận không thể đến cửa hàng sửa xe chụp thêm bộ, để nhà chúng ta biết em đang chụp ảnh cưới?”
 
Tưởng Thịnh Hòa nói với nhiếp ảnh gia: “Cả cửa hàng sửa xe cũng chụp vào.”

 
Sau đó cửa hàng sửa xe cũng xuất hiện trong nền của bức ảnh. 
 
Lạc Kỳ lúc đó đã đưa điện thoại cho con trai của Lục Bách Thanh cầm, nhờ cậu nhóc giúp chụp một vài bức ảnh, cậu nhóc rất có khiếu chụp ảnh, mấy bức ảnh mà cậu nhóc chụp cho cô có thể dùng làm màn hình khóa. 
 
Cô chia sẻ nó với Tưởng Thịnh Hòa, “Giám đốc Tưởng, cho anh hai tấm ảnh.”
 
Mỗi lần cô gọi anh là giám đốc Tưởng, Tưởng Thịnh Hòa đều cảm thấy nhớ lại lúc cô còn là trợ lý bên cạnh anh. 
 
Lưu ảnh xong, anh chợt nhớ ra một chuyện, đã muốn hỏi cô từ lâu: “Em còn nhớ lần đầu tiên đến văn phòng giám đốc, anh từng nói, khi em không đồng ý với anh trong công việc, em có thể đưa ra ý kiến ​​của mình, nhưng việc đưa ra cũng có thể vô ích, anh không chắc sẽ tiếp nhận nó.” 
 
Lạc Kỳ gật đầu, đâu chỉ ghi nhớ, mà còn ấn tượng sâu đậm.
 
“Sao anh đột nhiên lại nhắc đến cái này?” 
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Câu trả lời khi đó của em là em vẫn sẽ nêu ra đến những gì nên nêu ra. Anh biết là em đang lấy lệ với anh.”
 
Lạc Kỳ mỉm cười: “Chả thế thì sao? Anh là ông chủ, cho dù em có ngu ngốc đến đâu cũng sẽ không ngu đến mức nói thật với ông chủ.” 
 
“Bây giờ có thể nói thật với anh được chưa?”
 
Tưởng Thịnh Hòa ngắm nhìn cô, khi đó anh cũng rất muốn biết, nếu cô không xem anh là ông chủ, sẽ trả lời như thế nào.
 
Lạc Kỳ mỉm cười không nói gì, nhấp vào bức ảnh để xem. 
 
“Anh đang nói chuyện với em mà.” Tưởng Thịnh Hòa lấy đi điện thoại của cô, cơ thể nghiêng về phía chỗ cô ngồi, hôn lên cằm cô một cái, “Nói cho xong.” 
 
Lạc Kỳ: “Nói xấu ông chủ, nhất định không phải lời dễ nghe gì.” 
 
“Anh muốn biết em nói xấu anh như thế nào.” 
 
Lạc Kỳ cười nói: “Suy nghĩ thực sự trong lòng em lúc đó là ‘Anh là ông chủ, anh lợi hại.’”
 
Nói xong, cô cưỡng không được bật cười trong lòng anh. 
 
Tưởng Thịnh Hòa cũng cười, “Người khác cũng mắng anh sao?”
 
“…quên rồi.” 
 
Thực ra, cô thường xuyên nói xấu anh. 
 
Lạc Kỳ đứng dậy từ trong lòng của anh, thay đổi chủ đề: “Đợi mùa xuân năm sau trời ấm áp, chúng ta sẽ lại chụp ảnh cưới, anh có muốn đến gần trường cấp hai của anh chụp không?” 
 
Cô nói: “Trường tiểu học cũng được.” 
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Không cần đi trường tiểu học, để Tần Mặc Lĩnh đến làm nền, nhà thầy Trần có bộ bàn ghế học, lúc đó lấy ra để cậu ấy ngồi đó viết bản kiểm điểm, cậu ấy viết bản kiểm điểm có thể tượng trưng cho hồi ức của anh về sáu năm tiểu học.” 
 
Trên tàu cao tốc từ Tô Thành trở về, Lạc Kỳ cười suốt đường đi.
 
Khi đến Bắc Kinh mặt trời chưa lặn. 
 
Hôm nay tài xế xin nghỉ, vệ sĩ lái xe đến đón. 
 
Tưởng Thịnh Hòa bảo vệ sĩ lái xe đến tiệm trồng chậu dâu tây, anh trước đó đã đặt mua ba chậu dâu tây từ ông chủ, nhân tiện qua đó mang về nhà, nếu không ngày mai Lạc Kỳ đến công ty nhàn rỗi không có gì để làm.  Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
“Sao anh lại mua nữa rồi?”
 
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Phải chắc chắn rằng em có dâu tây để ăn mỗi ngày.”
 
Cửa hàng đó nằm trong khu chợ hoa đầu tiên, cạnh chỗ để xe, xuống xe đi vài bước là tới. 
 
Tưởng Thịnh Hòa xuống xe một mình, Lạc Kỳ ở trong xe đợi anh. 
 
Không biết trong cửa hàng còn có chậu cây nào khác không, cô mở cửa đi vào. 
 
Tưởng Thịnh Hòa đang chọn chậu cây: “Sao em lại xuống rồi? Không sợ bị người khác gặp phải sao?” 
 
“Trời sắp tối rồi, sẽ không tình cờ mà gặp người của Viễn Duy.” Lạc Kỳ nói: “Em muốn xem chậu cây khác.”
 
Có người quay đầu lại, nhìn thấy là bọn họ, liền quay đầu rời khỏi. 
 
Khi sắp tan làm, chủ cửa hàng đang thu dọn hoa bên trong, còn cho rằng người vừa đến cửa đã quay người bỏ đi vì quên lấy điện thoại di động. 
 
Trở lại trong xe, Thôi Bồng thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cười lạnh một tiếng. 
 
Còn không biết xấu hổ mắng nhiếc cô ta, coi thường cô ta, chẳng phải chính mình cô cũng quyến rũ ông chủ của mình sao! 
 
Cô ta nộp đơn xin Vu Ba phụ trách hạng mục ở Bắc Kinh, vừa hay có thể để ý đến Duệ Phổ, Vu Ba trước đó có chút do dự, tối qua gặp được Hứa Hướng Ấp tại buổi tiệc rượu từ thiện, cô ta trước mặt gọi chú Hứa Hướng Ấp, Hứa Hướng Ấp cũng quan tâm hỏi vài câu về tình hình của cô ấy ở công ty. 
 
Vu Ba không chút do dự, đồng ý cô ta đến Bắc Kinh. 
 
Nhà đã thuê xong, có thể dọn vào ở ngay. 
 
Sau này không cần phải chạy hai nơi Thượng Hải, Bắc Kinh nữa, theo đuổi Lộ Duệ cũng thuận tiện hơn rồi.
 

Trong nhà không có cây xanh, hôm trước cô ta nhìn thấy chậu dâu tây của Lạc Kỳ ở Duệ Phổ, lúc đó cô đang trồng cỏ, hôm nay qua đây mua một chút, lại thuận tiện mua một số loại cây xanh khác. 
 
Ai mà ngờ gặp được Lạc Kỳ. 
 
Còn là đi cùng với Tưởng Thịnh Hòa. 
 
Thôi Bồng không vội mua chậu cây, kính xe trượt xuống một chút, điện thoại nhắm ngay theo hướng cửa hàng hoa thứ nhất. 
 
Lạc Kỳ có lẽ không bao giờ tưởng tượng được, tất cả những chuyện mà em họ cô đã làm, cuối cùng lại dội ngược lại lên thân cô gấp bội. 
 
Cô ta chuyển sang chế độ quay video, luôn trong tư thế sẵn sàng.
 
Đột nhiên, một chiếc áo khoác đen lọt vào máy ảnh, không thể nhìn thấy người mặc áo khoác là ai. 
 
Bang-bang- Từ nóc xe truyền đến hai tiếng bực tức. 
 
“Quay lung tung cái gì vậy? Mở cửa sổ ra!” 
 
Giọng nói của người đàn ông mặc áo khoác lạnh như dao. 
 
Tim của Thôi Bồng không ngừng đập thình thích, chỉ đành trượt cửa sổ xe xuống. 
 
Cô ta nheo nheo mắt, sao cô ta lại quên mất Tưởng Thịnh Hòa có vệ sĩ rồi. Với xuất thân của anh, ra ngoài phải có vệ sĩ đi cùng. 
 
Người đàn ông mặc áo khoác lùi lại nửa bước, không nói gì, đưa tay đến cửa sổ. 
 
“Tôi không có chụp ảnh.” Thôi Bồng không cam tâm đưa điện thoại. 
 
Sau khi vệ sĩ kiểm tra, anh ta xác nhận rằng không có video hay ảnh chụp của ông chủ và Lạc Kỳ trong điện thoại, “Cô tên là gì? Công ty nào?” 
 
Anh ta nghĩ đó là nhân viên của bộ phận nào đó ở Viễn Duy, đang buôn về chuyện tình cảm của ông chủ. 
 
Dấu diếm cũng không được, cô ta đang lái chiếc xe do công ty cấp, một khi tra đều có thể tra ra. 
 
Chỉ có thể nói sự thật: “Lăng Gia Capital, Thôi Bồng.” 
 
Bên đó, Tưởng Thịnh Hòa và Lạc Kỳ đã chọn xong chậu cây và quay trở lại trên xe, vệ sĩ đưa điện thoại cho cô ta: “Nếu sau này có bức ảnh không nên truyền ra bị truyền ra, cô biết hậu quả rồi đó.”
 
Anh ta rời đi. 
 
Thôi Bồng hít một hơi thật sâu, đóng cửa sổ xe. 
 
Hôm nay xui xẻo vô cùng. 
 
“Chuyện gì thế?” 
 
Đợi vệ sĩ ngồi vào ghế lái, Tưởng Thịnh Hòa mới hỏi. 
 
Vệ sĩ báo cáo: “Người đó gặp phải anh đi cùng với Lạc tổng, là người của Lăng Gia Capital, tên Thôi Bồng.” 
 
Anh ta xin ý kiến ông chủ: “Xử lý thế nào ạ?”
 
Lăng Gia Capital vốn thuộc về bác Hứa, nhưng Tưởng Thịnh Hòa chưa bao giờ nghe qua cái tên Thôi Bồng này. 
 
Lạc Kỳ nói: “Em biết. Trước đây ở công ty của Bùi Thời Tiêu, sau đó đến Lăng Gia. Bác gái cả em đã chuyển quyền của chủ nợ sang cho cô ta.” 
 
Liên kết nhiều người nhạy cảm vậy lại với nhau, Tưởng Thịnh Hòa đã đoán được thân phận của Thôi Bồng. 
 
Anh không hỏi gì cả, “Giao cho anh xử lý.”
 
“Không cần đâu.” Lạc Kỳ siết chặt tay anh, “Em có thể tự mình xử lý tốt, anh trước tiên đừng làm gì cô ta, em sẽ đoạt lại thực quyền ở Duệ Phổ, cô ta còn có chút có tác dụng.” 
 
Tưởng Thịnh Hòa nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, đôi mắt đang hỏi, chắc chắn không? 
 
Lạc Kỳ gật đầu: “Yên tâm, cô ta không phải là đối thủ của em.”
 
Lăng Gia Capital đầu tư vào công ty của ba cô, chắc chắn đó là mối quan hệ do Tưởng Thịnh Hòa tìm, không biết anh đã trao đổi lợi ích gì với ông chủ của Lăng Gia. 
 
Có thể tiến hành trao đổi, giao tình có lẽ tốt. 
 
Cô không muốn vì Lăng Gia giúp đỡ công ty ba cô, mà bị nợ ân tình ràng buộc, làm cho Thôi Bồng lực bất tòng tâm. Vì vậy, cô không muốn Tưởng Thịnh Hòa ra mặt, bây giờ cô cũng không muốn biết ông chủ đằng sau Lăng Gia Capital là ai, cô dùng cách của mình để đối phó với Thôi Bồng. 
 
Đợi sau khi cô đối phó Thôi Bồng xong hãy nói. 
 
Tưởng Thịnh Hòa tôn trọng ý kiến của cô, lại khiến cô vững dạ tin tưởng: “Bất kể là ai của Lăng Gia Capital, em có thể đắc tội bao nhiêu tùy thích.” 
 
Cô sẽ không cố ý đắc tội bất cứ ai. 
 
Trở lại biệt thự, trời đã tối. 
 
Hồi trước vào thời gian này, trong nhà rất vắng vẻ, hôm nay mấy người công nhân đều ở trong phòng khách, trong sân cảm giác phòng khách rất náo nhiệt. 
 
“Trong nhà có chuyện gì vui sao?” 
 
Cô quay đầu hỏi Tưởng Thịnh Hòa. 
 
“Em đi xem xem.” Tưởng Thịnh Hòa úp úp mở mở, anh giúp cô lấy mấy chậu cây ra khỏi xe. 
 
Lạc Kỳ bước nhanh vào biệt thự, công nhân đang đùa giỡn với hai con chó sữa nhỏ, hai con chó trắng như tuyết, đó là hai con Samoyed. 
 
Khi cô ngạc nhiên đến mức không thể diễn tả được, Tưởng Thịnh Hòa đã đi đến bên cạnh cô. 
 
Lạc Kỳ quay đầu ôm chặt anh, “Làm sao anh biết em thích Samoyed?” 
 
Bị cô ôm trước mặt nhiều người trong nhà như vậy, Tưởng Thịnh Hoà ngại ngùng, rời tầm mắt nhìn ra khỏi cửa.
 
Sau khi Lạc Kỳ hỏi xong cô mới hiểu ra, “Anh đã hỏi Lạc Vũ?”
 
“Ừ.”Tưởng Thịnh Hòa vỗ về cô: “Đừng cứ ôm anh, đi ôm chó con đi.”
 
Lạc Kỳ lại ôm ôm anh rồi mới buông ra, cô thích chó nhưng từ trước đến nay chưa từng nuôi, lúc ôm trong lòng giống với người mới làm mẹ, cô xúc động và vui sướng. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Cô chăm sóc hai chú chó sữa nhỏ cả đêm, Tưởng Thịnh Hòa cũng phụ giúp. 
 

Tần Mặc Lĩnh đã gửi một tin nhắn: [Cậu đã trở về từ Tô Thành chưa?] 
 
[Ừ, đã về nhà rồi. ] 
 
[Đến câu lạc bộ đánh bài?]
 
[Không rảnh. ] 
 
Tưởng Thịnh Hòa nhìn hai con chó sữa nhỏ, nói: [Tôi đã thăng chức làm ba. ] 
 
Tần Mặc Lĩnh: “…!”
 
Đây là đang ngồi tên lửa. 
 
Bảy năm trước liên tục phóng, giờ đây một bước lên trời. 
 
[Cậu không phải đang theo đuổi Lạc Kỳ sao? Tình cảm còn chưa vững chắc, cậu đã làm ba rồi? Cậu theo đám người ở đâu học xấu, học cái gì không tốt, học ai cái câu ba giàu nhờ con! ] 
 
Tưởng Thịnh Hòa: : “…”
 
Tần Mặc Lĩnh: [Dù sao cũng chúc mừng! Cũng chúc mừng tôi đã lên chức chú. ] 
 
Tưởng Thịnh Hòa cố ý làm cho anh ta hiểu sai: [ Sau này dắt con trai tôi đi tìm cậu chơi. ] 
 
Tần Mặc Lĩnh: [Các cậu không phải đăng kí kết hôn ngày 25 tháng 9 sao? Mới có mấy tháng, mà đã biết giới tính rồi sao? ] 
 
Tưởng Thịnh Hòa cười, chụp ảnh con chó sữa nhỏ rồi gửi qua. 
 
Tần Mặc Lĩnh giận đến mức suýt nữa block anh, hóa ra là nuôi chó làm thú cưng: [Nói thêm mấy câu mệt chết cậu à? ] 
 
Tưởng Thịnh Hòa quay trở lại chủ đề: [Cậu có ở hội quán không? ]
 
[Có.] 
 
Tần Mặc Lĩnh cũng không có ép buộc anh: [Cậu không rảnh thì thôi, lúc nào rảnh lại tới đây, có một hạng mục tôi cảm thấy không tồi. ] 
 
Tưởng Thịnh Hòa: [Tôi một lúc nữa qua đó. ] 
 
Lạc Kỳ bây giờ đang ở với một con chó sữa nhỏ, tạm thời không cần anh.
 
— 
 
Bây giờ ngoài Tưởng Thịnh Hòa, Lạc Kỳ còn có một mối quan tâm khác, khi ra ngoài, luôn nghĩ đến việc có thể về nhà sớm. 
 
Bắt đầu một tuần mới, những ngày ở Duệ Phổ vẫn nhàn nhã trước sau như một. 
 
Lạc Kỳ sau khi tưới hoa cỏ và cây cối xong, cô hái hai quả dâu tây sắp chín, còn chưa kịp rửa, thì Trì Tâm đã gõ cửa đi vào: “Giám đốc Lạc.”
 
Trì Tâm không thẳng thắn như thường lệ, hơi do dự một chút. 
 
“Có việc gì em cứ nói ra.”
 
“…Thôi Bồng lại đến gặp chị, nói có chuyện cần bàn với chị.” 
 
Lạc Kỳ đoán chắc rằng Thôi Bồng hôm nay sẽ đến, nhưng văn phòng của cô không chào đón cô ta. 
 
“Em bảo cô ta, có việc gì cô ta tìm Lộ Duệ thương lượng, lúc Lộ Duệ không thể quyết định, cũng là Lộ Duệ báo cáo cho chị, cô ta không đủ tư cách trực tiếp tới gặp chị.”
 
Cửa văn phòng làm việc mở rộng, Thôi Bồng cách cửa không xa, từng chữ đều nghe rõ ràng. 
 
Thôi Bồng cười lạnh, ai thanh cao hơn ai.
 
Cô ta cầm hồ sơ rồi quay người bỏ đi. 
 
Thực sự cho rằng Tưởng Thịnh Hòa sẽ chống đỡ cho cô cả đời, cô ta không tin trong thời gian dài, vợ Tưởng Thịnh Hòa sẽ không phát hiện bất kỳ manh mối nào. 
 
Lộ Duệ hôm nay ở công ty, Thôi Bồng đã trực tiếp đến gặp anh ấy. 
 
Sau khi vào văn phòng cô ta xin lỗi: “Thật xin lỗi, lại phải khiến anh kẹp ở giữa khó xử rồi.” Cô ta đặt tài liệu lên bàn anh ấy: “Giám đốc Vu của chúng em nhờ em đưa cho Lạc Kỳ, em vừa ở chỗ cô ấy bị đóng cửa không tiếp.”
 
Lộ Duệ xem qua tài liệu, không phải Thôi Bồng không có việc gì tìm việc gây rắc rối cho Lạc Kỳ, tài liệu này thực sự rất quan trọng. 
 
“Tôi xin lỗi, khiến cô làm việc khó rồi.” 
 
Thôi Bồng mỉm cười, “Không sao đâu. Anh có thể hiểu là được.” 
 
Cô ta không ở lại lâu, nói xong công việc liền cáo từ.
 
“Giám đốc Lộ, anh làm tiếp đi ạ.”
 
Cô ta đóng cửa rời đi. 
 
Lộ Duệ nhíu nhíu mày, nghe nói Thôi Bồng đã trú tại Bắc Kinh. 
 
Có lẽ cho rằng anh ấy giải quyết việc chung, mỗi lần cô ta đến, mỗi lần nói chuyện với anh ấy đều cẩn thận từng li từng tí. 
 
Đeo kính vào, Lộ Duệ cầm tài liệu đi đến văn phòng của Lạc Kỳ. 
 
Cửa không đóng, anh ấy gõ hai lần rồi bước vào. 
 
“Lăng Gia Capital đưa cho cô.” Anh ấy đặt văn kiện lên bàn của cô, ngồi xuống đối diện cô. 
 
Lạc Kỳ đang đọc email mà Lê Nhụy trả lời, tình cờ liếc nhìn tài liệu trên bàn: “Giám đốc Lộ vẫn còn có việc gì sao?”
 
“Cho dù cô có ý kiến với Thôi Bồng, trong công việc tối thiểu nhất cũng phải trao đổi bình thường chứ? Cô vẫn định không gặp mặt cô ấy, không trao đổi gì với cô ấy sao?” 
 
Lộ Duệ không biết anh ấy đang giúp ai: “Thôi Bồng có quan hệ họ hàng với Hứa Hướng Ấp, cô ấy gọi Hứa Hướng Ấp là chú, cô cố gắng đừng xung đột với cô ấy ở chỗ làm.”  Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
“Cô ta có quan hệ với ai, không liên quan gì đến tôi.”
 
Lạc Kỳ tiếp tục đọc email: “Tôi không phải nhất quyết không gặp cô ta, anh nhớ thông báo với cô ta tham dự cuộc họp cấp cao vào giữa tháng sau.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.