Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 80
Tần Mặc Lĩnh xem lại lịch sử trò chuyện giữa anh ta và Tưởng Thịnh Hòa, thật thật giả giả, câu duy nhất có thể là thật chỉ có Tôi với Lạc Kỳ đang yêu đương.
Không thể nào đăng ký kết hôn và chụp ảnh cưới được, với tính cách của Lạc Kỳ thì không thể nào kết hôn chóng vánh được.
Khi anh ta và Giản Hàng tổ chức hôn lễ vào tháng Chín, Tưởng Thịnh Hòa vẫn chưa cưa đổ Lạc Kỳ. Lúc ấy, Tưởng Thịnh Hòa cũng là một trong các phù rể, vì ông chủ là phù rể nên Lạc Kỳ có gánh nặng tâm lý, cô do dự rất lâu mới đồng lý làm phù dâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi đó, Lạc Kỳ chỉ xem Tưởng Thịnh Hòa là ông chủ.
Dù có yêu đương hơn một tháng, yêu còn chưa ổn định mà kết hôn gì chứ?
Tưởng Thịnh Hòa biết Tần Mặc Lĩnh không tin, lúc đầu Hứa hướng Ấp cũng không tin.
[Mới ổn định thôi. Lần này bác Hứa tới là để làm công việc của ba tôi, cậu cũng biết đấy, ba tôi không thích gia đình của Lạc Kỳ. Tôi với Lạc Kỳ cũng chưa chính thức ra mắt gia đình.]
Lúc này Tần Mặc Lĩnh mới bắt đầu tin, anh ta không chúc mừng, bảy năm quá lâu, chúc mừng cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì anh ta cũng lấy ra trêu chọc Tưởng Thịnh Hòa, không hề bỏ qua bất kỳ cơ hội nào móc mỉa anh. Chỉ có mỗi việc yêu thầm Lạc Kỳ là từ trước tới nay anh ta chưa hề giễu cợt Tưởng Thịnh Hòa, thậm chí chưa từng lôi ra làm trò đùa.
[Bên phía bác Tưởng có cần tôi giúp gì không?]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Thịnh Hòa: [Không cần. Ông ấy thấy tôi là ngứa mắt, thấy cậu cũng thế thôi.]
Tần Mặc Lĩnh: “…”
Trong mắt bác Tưởng, anh ta với Tưởng Thịnh Hòa là cá mè một lứa, không có ai tốt cả.
[Ở bên nhau lúc nào?]
Hỏi xong, anh ta chợt nhớ tới vòng bạn bè của Tưởng Thịnh Hòa: [25 tháng 9?]
Tưởng Thịnh Hòa: [25 tháng 5 đăng ký kết hôn.]
Nhắc đến đăng ký kết hôn lại thành vòng lặp vô hạn, có lẽ Tần Mặc Lĩnh vẫn chưa tin.
Không đợi Tần Mặc Lĩnh gặng hỏi, anh giải thích: [Kết hôn chóng vánh giống như cậu lúc đó vậy. Lạc Kỳ không có tình cảm với tôi, đăng ký kết hôn là cơ hội duy nhất để ở bên nhau.]
Đặt mình vào cảnh đi xem mắt hai lần, Tần Mặc Lĩnh đã hiểu.
[Bác Hứa đã làm việc này thay bác Tưởng, vậy cậu tính khi nào thì công khai?]
Tưởng Thịnh Hòa đang nghĩ cách giải thích, nói đợi đến khi Lạc Kỳ không còn áp lực kinh tế rồi công khai chắc chắn Tần Mặc Lĩnh không hiểu, chính ta với Giản Hàng cũng vì chuyện tiền nong mà mâu thuẫn với nhau.
Lúc trước Giản Hàng thà vay tiền chứ không muốn dùng tiền của Tần Mặc Lĩnh, điều này khiến Tần Mặc Lĩnh tổn thương.
Giản Hàng muốn độc lập về kinh tế.
Tần Mặc Lĩnh cảm thấy giữa vợ chồng như thế sẽ xa lạ, không có ý nghĩa gì cả.
[Đến khi tôi thật sự theo đuổi được Lạc Kỳ, lúc tình cảm thật tốt sẽ công khai. Đâu phải cậu không biết Lạc Kỳ chậm nhiệt, nửa năm đến một năm cũng chưa thể phát triển tình cảm. Không dễ gì để cô ấy bằng lòng đăng ký kết hôn với tôi.]
Đúng là không dễ thật, Tần Mặc Lĩnh cũng không dám tin, chuyện như kết hôn chóng vánh lại xảy ra với Lạc Kỳ.
Có thể kết hôn chóng vánh có lẽ cũng là vì sự kiên trì tận bảy năm của Tưởng Thịnh Hòa làm cảm động. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
[Tối mai có một buổi tiệc rượu từ thiện, cậu có đến không?]
Tưởng Thịnh Hòa: [Không đến, Lệ Nhụy sẽ đi thay tôi.]
Anh nhắc lại: [Tôi đang ở Tô Thành.]
Tần Mặc Lĩnh: [ Biết rồi. Phải chụp ảnh cưới đúng không?]
Câu này thoạt nhìn có vẻ không tin, đang chế nhạo anh.
Tưởng Thịnh Hòa khó mà giải thích.
Mùa này đúng là không hợp để chụp ảnh cưới, trời hơi lạnh và cũng không phải là lúc phong cảnh Tô Thành đẹp nhất.
Đợi mai sẽ gửi video hậu trường chụp ảnh cho anh ta xem, chặn miệng anh ta lại.
Tần Mặc Lĩnh không rảnh để nói chuyện tào lai, gửi giấy chứng nhận kết hôn và tấm ảnh cưới của Lạc Kỳ và Tưởng Thịnh Hòa cho Giản Hàng.
[Họ đăng ký kết hôn rồi.]
Còn gửi thêm ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện với Tưởng Thịnh Hòa.
Giản Hàng: [Cảm ơn chồng nhé.]
Đến tận giờ anh ta vẫn chưa đùa cợt cô ấy bao giờ, cũng chưa từng thừa nước đục thả câu, biết chuyện là sẽ chia sẻ cho cô ngay.
Tần Mặc Lĩnh: [Tạm thời họ không có ý định công khai, Tưởng Thịnh Hòa cũng chẳng đắc ý được, chúng ta tặng quà cưới cho cậu ấy đi, chọn gì là do em quyết định.]
*
Đến Tô Thành, Khương Nghi Phương và Lạc Trí Khâu đến đón họ.
Tài xế của Tưởng Thịnh Hòa cũng lái xe việt dã tới, việc của anh ta là đưa Lạc Vũ về nhà.
Lạc Vũ xem dự báo thời tiết của Tô Thanh, dự báo ngày mai có mưa nhỏ, ngày mốt trời nắng.
“Chị, mai trời sẽ mưa, không biết có mưa thật không.”
“Mưa cũng không sao, nếu như mưa lớn thì dời sang ngày mốt, đúng lúc có thể ở nhà thêm mấy ngày.”
Lạc Vũ ghen tị muốn chết, trở thành chủ của công ty thậg tốt, muốn đi đâu làm vì cũng không cần phải xin ai nghỉ.
Cô cũng muốn ở nhà thêm vài ngày sau kỳ nghỉ dài hạn 11 ngày, sao ông chủ nhỏ mọn bên A không cho nghỉ chứ.
Lên xe, Lạc Kỳ cũng mở dự báo thời tiết ra xem.
Chụp ảnh mà gặp phải trời mưa thì rất bưc bỗng nhiên linh cảm nhảy ra, cô hỏi thợ chụp ảnh: [Dự báo nói có mưa, có thể chụp một bộ ảnh dưới trời mưa không? Chồng của em khá thích không khí của những ngày mưa bụi lất phất.]
Thợ chụp ảnh: [Phía anh thì không sao nhưng sẽ làm bẩn váy cưới của em. Em hỏi tiệm áo cưới xem giá gốc của bộ váy cưới kia bao nhiêu tiền, đừng để đến lúc bồi thường thì bị hố.]
Lạc Kỳ nói với thợ chụp ảnh rằng váy cưới mia để chụp ảnh chứ không phải thuê.
[Vậy thì không sao, dù sao thì sau này cũng không cần mặc.] Thợ chụp ảnh cười nói: [Tốn nhiều tiền như vậy, nhất định phải tận dụng.]
Trời đổ mưa, nơi đẹp nhất ở Tô Thành là những cây cầu đá và ngõ hẻm dọc theo bờ sông gần nhà cô.
Thợ chụp ảnh lại hỏi: [Có muốn chụp cảnh mưa ban đêm không? Thật ra cảnh đêm ở chỗ nhà em rất đẹp.]
[Chắc chắn phải chụp.] Lạc Kỳ không chút do dự.
[Làm phiền anh rồi, tăng thêm bao nhiêu tiền anh cứ cộng thẳng vào là được.] Đây xem như là thay đổi gói chụp
Thợ chụp ảnh cười: [Thêm tiền gì chứ? Anh với anh của em đã quen biết hơn 20 năm rồi.] Anh ấy và Lạc Vu Lễ là bạn học tiểu học, Lạc Vu Lễ thường xuyên giới thiệu khách và tuyên truyền cho anh ấy.
Lạc Kỳ cảm ơn, thuận miệng nói: [Chắc anh của em cũng sắp phải chụp rồi.]
Thợ chụp ảnh: “?”
Anh ấy hơi nghi ngờ: [Anh trai của em có bạn gái à?]
Không thể nào.
Cách đây một thời gian, lúc nói chuyện qua điện thoại với Lạc Vu Lễ thì không nghe nói có bạn gái.
Anh họ chưa giới thiệu bạn gái với thợ chụp ảnh, nếu quen qua xem mắt chắc đến giờ vẫn chưa có tình cảm.
Lạc Kỳ thương lượng thời gian và địa điểm gặp mặt với thợ chụp ảnh, đạo cụ quan trọng nhất là dù che mưa, thợ quay phim nói anh ấy sẽ chuẩn bị, dù trong suốt có hiệu quả phản quang rất tốt khi chụp ảnh.
“Trời có mưa thì chúng ta cũng chụp, em đã thảo luận với thợ chụp ảnh rồi.” Lạc Kỳ quay sang nói với Tưởng Thịnh Hòa.
Tưởng Thịnh Hòa đang lái xe, anh không quen lái xe của ba vợ nên lúc nãy chỉ chăm chú nhìn đường, không chú ý rằng cô đang nhắn tin với người khác.
Phản ứng đầu tiên của anh là: “Trời mưa em mặc váy cưới sẽ bị lạnh.”
“Có lạnh lắm đâu.” Lạnh thật thì cố chịu một chút. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Cô rất muốn có một bộ ảnh cưới chụp dưới đêm mưa.
Khương Nghi Phương nói chen vào: “Về nhà mẹ sẽ tìm cái áo lông cũ của con, mai con mang đến đó, lúc nào không chụp thì khoác lên người. Lúc đó ba của con sẽ đỗ xe ở ven đường, tiện cho các con để quần áo.”
Lạc Kỳ quay đầu nhìn ghế sau: “Mẹ, mẹ cảm thấy chụp dưới trời mưa sẽ đẹp lắm đúng không?”
Khương Nghi Phương cười: “Ừm.”
Thật ra bà ấy không thích lắm, bà ấy thích bầu trời đầy sao hơn, nhưng trước đó con gái đăng bức ảnh bóng lưng che dù lên vòng bạn bè, có lẽ những ngày mưa có ý nghĩa khác đối với con gái và Tưởng Thịnh Hòa.
Đến đầu ngõ đã gần sáng, Tưởng Thịnh Hòa không vào nhà, anh đặt phòng ở khách sạn nơi anh thường ở.
Ba mẹ xách mấy cái vali đi vào nhà, trong ngõ nhỏ tĩnh lặng chỉ có cô và Tưởng Thịnh Hòa.
Tưởng Thịnh Hòa ôm cô vào lòng: “Ngủ sớm một chút.”
Lạc Kỳ ôm anh không chịu buông, không cho anh đi.
Tưởng Thịnh Hòa cúi đầu hôn lên môi cô, dỗ cô: “Đến nơi sẽ gọi video cho em.”
“Ôm em chút nữa đi.”
Lạc Kỳ dụi cằm vào lòng anh: “Nhà thật sự quá nhỏ, không tiện tắm rửa, nếu không đã để anh ở rồi.”
“Không sao, ở nhà không tiện.”
Tưởng Thịnh Hòa xoay người ôm ngang cô lên và đưa cô đến tận cửa nhà.
Lạc Kỳ bảo anh thả cô xuống: “Lỡ như mẹ em mở cửa.”
Trước khi thả cô xuống, Tưởng Thịnh Hòa hôn cô.
Cách một cánh cửa, cô có thể nghe thấy tiếng bước chân của ba mẹ.
Bị anh hôn, tim của Lạc Kỳ nhảy lên tận cổ họng.
“Đi vào đi.”
Tưởng Thịnh Hòa đặt cô xuống khỏi vòng tay mình.
Lạc Kỳ chờ anh đi xa mới đóng cửa lại.
Đi đến cầu đá, Tưởng Thịnh Hòa quay đầu nhìn nhà của Lạc Kỳ, căn phòng của cô sáng đèn, cô mở cửa sổ ra vẫy tay với anh.
[Đóng cửa sổ lại. Ngủ ngon.]
Anh gửi tin nhắn cho cô.
Đến đại sảnh khách sạn, gặp Hạ Hử vừa từ bên ngoài về, mặc một bộ đồ thể thao, anh ta cũng ở khách sạn này.
“Anh Tưởng, trùng hợp vậy.”
Giờ không gọi là giám đốc Tưởng nữa.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn anh ta từ trên xuống dưới: “Đến đây làm gì?”
“Câu cá. Sở thích thôi ấy mà.”
Hạ Hử vì câu cá nên vẫn chưa ăn tối, vừa gọi đồ ăn khuya đưa đến phòng, anh ta mời Tưởng Thịnh Hòa: “Anh Tưởng, đến phòng tôi uống một ly nhé?”
“Muộn rồi, không làm phiền cậu nữa.”
“Vậy ngày mai gặp.”
Tưởng Thịnh Hòa thầm nghĩ, tôi có rảnh đâu mà ngày nào cũng gặp cậu.
Sáng hôm sau, anh giành thời gian đến thăm Hạ Vạn Trình.
Màn tranh giành vốn chủ sở hữu trong công ty của nhà Bùi Thời Tiêu cuối cùng cũng kết thúc, quyền kiểm soát tập đoàn rơi vào tay của mẹ Bùi Thời Tiêu, Lý Cẩn.
Ba Bùi lên cơn đau tim, ông ta cố gượng đến tối thì không cố được nữa, không muốn bị người khác biết nên tự gọi xe cấp cứu. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lý Cẩn vẫn biết chuyện, bà ấy nói trong tin nhắn rằng mình sẽ trả tiền xe cấp cứu.
Kết hôn 30 năm, ông ta không ngờ Lý Cẩn lại không hề nghĩ đến tình cảm vợ chồng, bà ấy làm mọi chuyện dứt khoát đến thế.
Nghỉ ngơi ở bệnh viện vài ngày, vốn thứ tư định xuất viện, kết quả luật sư gọi điện cho ông ta, nói Lý Cẩn đề nghị ly hôn. Không ly hôn cũng được, ông ta quỳ xuống cầu xin có khi bà ấy sẽ mềm lòng.
Chỉ mới mấy giây ngắn ngủi, trước mắt đã biến thành màu đen.
Chút tôn nghiêm của người đàn ông này bị Lý Cẩn giẫm dưới chân, tim ông ta thắt lại, làm cách nào cũng không thở nổi.
Thời gian xuất viện lại kéo dài thêm mấy ngày, đến nay còn chưa được xuất viện.
Tưởng Thịnh Hòa lái xe việt dã vào biệt thự, hôm nay Hạ Vạn Trình không đến công ty, ông ấy ở nhà tiếp khách.
Ông pha trà rồi rót cho Tưởng Thịnh Hòa một chén.
“Việc thu mua Y tế Đông Bác đã được đưa vào danh sách quan trọng.”
Tưởng Thịnh Hòa: “Cảm ơn.”
Hạ Vạn Trình rót cho mình một chén: “Bây giờ dưới trướng Viễn Duy có ba công ty về y tế, cậu có định sáp nhập không hay để cạnh tranh riêng lẻ?”
“Giao cho Lạc Kỳ quyết định.”
Mục tiêu của Y tế Viễn Duy là thị trường tiêu thụ cao cấp, Duệ Phổ có thể tập trung vào thị trường trung cấp, thị trường dưới trung cấp có thể giao cho Đông Bác.
Hai người hàn huyên với nhau hơn một giờ.
Tưởng Thịnh Hòa uống hết chén trà thứ hai, anh đặt chén xuống xin phép ra về. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Hạ Vạn Trình giữ anh lại ăn cơm: “Thử vài món đặc sản của Tô Thành chúng tôi.”
Tưởng Thịnh Hòa: “Để lần sau ạ. Trưa nay tổ chức sinh nhật cho chú ba của Lạc Kỳ.”
“Vậy được rồi.”