Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 77
Anh thuộc lòng từng chữ trong mail.
Tưởng Thịnh Hòa rót nửa ly rượu vang rồi uống một hơi cạn sạch, mới miễn cưỡng đè nén được cảm giác chua xót nơi xoang mũi.
Cô yêu anh mới là ước vọng là anh muốn đạt được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh để ly đế cao xuống: [Cảm ơn vợ nhé.]
Lạc Kỳ đang đợi tin nhắn của anh, đây là lần đầu cô chúc mừng sinh nhật anh và cũng đợi đến 0 giờ để gửi mail, vừa nãy cô cũng đã đọc nó trong hộp thư đi.
Bây giờ là 12h25, anh xem lâu như thế mới trả lời cô.
Cô lặp lại lần nữa: [Sinh nhật vui vẻ.]
Tưởng Thịnh Hòa: [Chưa ngủ à?]
Lạc Kỳ: [Vẫn chưa, em vẫn đang chờ anh.]
Vào khoảnh khắc này, anh nhớ cô hơn bao giờ hết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Muốn đến Tô Thành để gặp cô.
Bỗng nhiên Tưởng Thịnh Hòa nhớ ra, ngày mai cô bảo phải dậy sớm, không biết có phải cô định về chức mừng sinh nhật của anh không.
[Lạc Kỳ, ngày mai anh sẽ đến Tô Thành tìm em]
Hơn mười ngày rồi họ chưa gặp nhau, Lạc Kỳ cũng nhớ anh: [Em đã đặt vé để về với anh rồi]
Mấy ngày nay cô làm việc ngày đêm không nghỉ, quá mệt mỏi, Tưởng Thịnh Hòa không cho cô về: [Trả vé lại đi, anh đi tìm em]
Anh gọi điện thoại tìm người đặt vé tàu cao tốc đến Tô Thành cho anh vào ngày mai.
Kế hoạch bị phá vỡ, Lạc Kỳ nói với anh: [Em còn đặt bánh kem, trưa mai sẽ đưa đến văn phòng của anh]
[Không sao cả, tối anh sẽ mang nó về nhà để ăn cùng gia đình]
Đã 12:30, sau khi chúc Lạc Kỳ ngủ ngon, Tưởng Thịnh Hòa gửi thông báo cho văn phòng giám đốc, nhắn với họ rằng ngày mai anh sẽ không đến công ty. Nếu như nhận được kiện hàng nào thì ký nhận rồi đặt ở văn phòng của anh.
Tiểu Khương đang lướt web nên chưa ngủ, sếp không hay đến công ty, có khi một tuần hai ngày liền không đến cũng là chuyện bình thường. Trước nay anh chưa thông báo cho họ bao giờ, còn đặc biệt nhấn mạnh là có kiện hàng.
Xem ra là kiện hàng rất quan trọng.
Nửa đêm nhận được thông báo công việc, bọn họ đều giả chết xem như không thấy, đến sáng sẽ trả lời sau.
Tưởng Thịnh Hòa trả lời mấy tin nhắn chúc mừng vào 0 giờ, có thể nói là phấn khích đến mức không ngủ được như đêm tỏ tình cầu hôn. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Trên bàn vẫn còn nửa gói thuốc lá, có khi mấy ngày liền anh không hút điếu nào.
Sau khi ngậm một điếu vào miệng mới phát hiện không thấy bật lửa đâu.
Những người làm trong nhà và dì không bao giờ động vào đồ anh để trên bàn, xem ra là Lạc Kỳ đã giấu bật lửa của anh rồi.
Tưởng Thịnh Hòa bật cười, lấy điếu thuốc xuống rồi ném vào thùng rác.
Gần hai giờ sáng mới ngủ, ngủ đến bốn giờ thì tài xế đến đưa anh tới nhà ga.
Lần này đến Tô Thành quá vội nên chưa kịp chuẩn bị quà cho ba mẹ Lạc Kỳ.
Hôm nay là thứ Sáu, Lục Bách Thanh có lớp nên anh đành phải làm phiền Hạ Hử.
Hạ Hử cười gượng hai tiếng, Tưởng Thịnh Hòa thật sự không coi anh ta là người ngoài.
Quà là do Tưởng Thịnh Hòa chọn, Hạ Hử chỉ đến cửa hàng mua giúp anh.
Hạ Hử cười nói: [Sau này hai người tổ chức hôn lễ, tôi sẽ sắp xếp.]
Tưởng Thịnh Hòa: [Cũng không phải không được. Khỏi phải bàn, cậu dọn dẹp vệ sinh cũng rất sạch đấy.]
Hạ Hử: “…”
Lạc Kỳ gửi tin nhắn đến: [Trưa nay ăn cơm ở nhà em nhé.]
Buổi sáng cô đã nói với ba mẹ rằng hôm nay là sinh nhật của Tưởng Thịnh Hòa, anh đến Tô Thành tìm cô chứ không cho cô về Bắc Kinh. Mẹ cô không nói nhiều đã thay quần áo ra chợ mua thức ăn.
Ba thì đeo tạp dề, lau dọn nhà cửa từ trong ra ngoài.
Trên hoa hướng dương có giọt nước óng ánh, vài giọt nước trên cánh hoa rời xuống phiến lá.
Lạc Trí Khâu ấn nhẹ lên bình phun nước vài lần, không nhấn mạnh xuống để nước văng ra ngoài. Ông ấy ngẩn người mấy giây rồi bỗng xoay mặt nói với con gái đang rửa mặt trong toilet: “Lần đầu Tưởng Thịnh Hòa tới, lại còn là sinh nhật, hay chúng ta đến nhà hàng ăn nhé?”
Lạc Kỳ khóa vòi nước: “Ăn ở nhà đi ạ. Có món nào ở nhà hàng mà anh ấy chưa ăn đâu.”
Nhà hơi nhỏ nên Lạc Trí Khâu lo sẽ tiếp đãi không chu đáo.
Con gái đã kiên trì, ông ấy không nhiều lời nữa.
“Ba, ba không đến công ty à?”
“Không.” Lạc Trí Khâu đã làm việc liên tục hơn một tháng, cười nói: “Hôm nay ba nghỉ ngơi theo các con một hôm.” Hơn bảy năm, trong nhà chưa từng thư thái và rộn rã như hôm nay.
Sau bữa sáng đơn giản, Lạc Kỳ đến tiệm bánh để đặt bánh kem, Lạc Trí Khâu cũng muốn đi cùng.
Lạc Kỳ kéo ba mình ta ngoài, mỗi lần cô đi công tác, đối diện khách sạn nơi cô ở có một tiệm bánh kem, cách đó năm sáu trăm mét nên hai người đi bộ qua.
Lạc Trí Khâu nhiều lần nghiêng đầu muốn nói chuyện với con gái nhưng lại do dự không nói.
Lạc Kỳ chú ý đến sự khác thường của ba mình: “Ba, ba sao thế?”
Lạc Trí Khâu ngại ngùng nói: “Con thấy ba có nên đến tiệm làm tóc để nhuộm tóc không?”
“Đi thôi, con đi với ba.” Thứ Lạc Kỳ không muốn nhìn nhất là mái tóc của ba cô. Hơn năm mươi tuổi mà đã có một phần ba tóc trắng. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Đi nhuộm tóc với ba rồi lấy bánh kem sau.
Mẹ gọi hỏi bọn họ ở đâu, sao đi lâu thế.
Lạc Kỳ nhìn ba trẻ ra hơn mười tuổi với mái tóc nhuộm đen, cô giữ bí mật: “Con ra ngoài đi dạo một lát, sẽ về ngay ạ.”
Hai người mang theo chìa khóa ra ngoài, vì muốn khiến mẹ kinh ngạc, thế là Lạc Kỳ gõ cửa.
Khương Nghi Phương đang chần thịt trong phòng bếp, nghe thấy tiếng con gái ngoài cửa, bà ấy lau tay lên tạp dề rồi hạ nhỏ lửa: “Tới đây.”
Bà ấy còn cằn nhằn: “Sao hai người ra ngoài mà không chịu mang theo chìa khóa chứ?”
Bà ấy mở cửa rồi nhìn họ một lúc, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
Đi được vài bước, Khương Nghi Phương cảm thấy sai sai, bà ấy quay phắt người lại bình tĩnh nhìn chồng mình.
Bản thân Lạc Trí Khâu cũng không quen lắm, trước kia vợ mình nhắc mình đi nhuộm mái tóc trắng này khá nhiều lần. Ông ấy cảm thấy không cần thiết, nhuộm xong sẽ mọc lại rất nhanh, lãng phí tiền thì không nói, lại còn lãng phí thời gian.
“Sao thế, trông ổn chứ?”
Khương Nghi Phương đã quen nhìn mái tóc trắng của ông ấy, chợt thấy mái tóc màu đen thì không quen lắm.
“Đẹp lắm.” Bà ấy cười: “Trông tràn đầy năng lượng, nhìn giống mới hơn bốn mươi thôi.” Lúc chồng bà ấy còn trẻ trông cũng như thế này.
Lạc Kỳ trở về phòng, đến tủ quần áo để chọn quần áo, nhớ lại chiếc này nào Tưởng Thịnh Hòa chưa thấy cô mặc, sau đó chọn một bộ để thay.
Rõ ràng hôm nay là sinh nhật của anh, cả nhà cô lại ăn mặc rất long trọng.
Thay váy xong, Lạc Kỳ chuẩn bị đến nhà ga.
[Anh đến chưa?] Cô hỏi Tưởng Thịnh Hòa.
[Không cần em đón, tài xế đã chờ ở nhà ga rồi.]
Lạc Kỳ không đến nhà ga nữa, cô đứng ở cổng tiệm hoa chờ anh.
Mỗi lần đứng ở đây cô sẽ nhớ tới lần đầu cô và anh đi công tác ở Tô Thành, thấy anh chạy bộ buổi sáng. Anh cầm chai soda mua ở cửa hàng tiện lợi sát vách bước ra, nói chúc mừng với cô.
Đang ngóng trông thì chiếc xe việt dã màu đen xuất hiện trong tầm mắt.
Tưởng Thịnh Hòa mặc chiếc áo sơmi trắng anh đã mặc hôm đăng ký kết hôn với khuy măng sét độc đáo.
Lạc Kỳ không biết tài xế ở Tô Thành biết được bao nhiêu. Cô không bước đến ôm Tưởng Thịnh Hòa ngay trước mặt lái xe, chỉ thong thả bước đến bên cạnh anh, áo khoác của cô cọ vào người anh: “Sinh nhật vui vẻ.”
Tưởng Thịnh Hòa trở tay đón cửa xe, cúi đầu chạm lên môi của cô.
Thế mà anh lại hôn cô ngay trên đường, hơi thở của Lạc Kỳ chững lại, rung động mãnh liệt từ tận đáy lòng, nhấn chìm cả trái tim của cô.
Đến khi kịp phản ứng, cô cười rồi lùi về sau nửa bước.
Tưởng Thịnh Hòa cũng cười dịu dàng, anh nói: “Sáng sớm rồi, giờ bổ sung.”
Lạc Kỳ lại bước tới trước một bước, cách anh càng gần: “Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của anh mới đúng.” Chỉ khi còn trẻ thì tình cảm mới nồng nàn như thế mà thôi.
“Xem như hai mươi ba tuổi.” Năm đầu tiên gặp cô.
Tưởng Thịnh Hòa đến cốp xe lấy quà, một mình anh xách không hết nên đưa cái nhẹ cho Lạc Kỳ.
Anh chuẩn bị ba phần quà, còn có một phần cho bà nội Tiền hàng xóm.
Mấy lần đi ngang qua cầu đá, ngày trước chỉ là đi ngang qua, còn hôm nay là về nhà.
Lạc Trí Khâu mở cửa ngay khi nghe tiếng gõ cửa đầu tiên, lần đầu tiên gặp Tưởng Thịnh Hòa, đập vào mặt là cảm giác quen thuộc, ông ấy luôn có cảm giác mình đã từng gặp nhưng lại thấy không thể nào. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Chẳng lẽ có tướng vợ chồng với con gái nên mới cảm thấy quen mắt?
“Chào chú ạ.”
“Chào cháu, mau vào đi.”
Lạc Kỳ chuẩn bị dép lê mới cho anh, Tưởng Thịnh Hòa đổi dép rồi vào nhà.
Phòng khách lớn hơn nhà thuê của Lạc Kỳ một chút nhưng có nhiều đồ.
Phòng bếp quá nhỏ, không để vừa tủ lạnh nên chỉ có thể đặt nó ở một góc của phòng khách, bên cạnh ghế sofa có một cái giá sách. Cây đàn dương cầm Lạc Kỳ chơi khi còn bé không có chỗ để nên đặt cạnh TV.
Căn phòng đầy đồ đạc.
Cũng may có cửa sổ hướng ra sông, phong cảnh không tệ, cho dù hơi nhỏ nhưng không thấy ngột ngạt.
Chiếc bàn ăn màu óc chó được đặt sát tường, cuối bàn có một cái bình hoa bên trong có năm đóa hướng dương.
Anh từng nghe Lạc Kỳ nói, vào buổi tối bàn ăn sẽ trở thành chỗ đọc sách tạm thời của dì Khương, bà ấy sẽ tăng ca ở đó.
Trò chuyện một lát, Khương Nghi Phương tiếp tục bận rộn trong phòng bếp, Lạc Trí Khâu đến giúp đỡ.
Lạc Kỳ nhét một quả cherry vào miệng anh: “Quả đầu tiên cho người sinh nhật hôm nay.”
Tưởng Thịnh Hòa: “Anh có thể đến phòng em xem không?”
“Anh thấy thế nào?” Lạc Kỳ lại cho anh một quả cherry: “Chuyện tốt đi thành đôi.”
Bên cạnh ghế sofa là cửa phòng của cô, cô đẩy cửa: “Anh vào xem đi, hình như chưa đến bảy tám mét vuông nữa.”
Tưởng Thịnh Hòa đóng cửa phòng, đưa tay kéo cô qua: “Bật lửa của anh đâu?”
“Hả?”
Lạc Kỳ giả vờ không hiểu.
“Em giấu bật lửa của anh ở đâu rồi?”
Lạc Kỳ cười, xuyên qua áo khoác ôm lấy eo của anh.
Cô hỏi ngược lại anh: “Em không ở nhà, anh lại hút thuốc lá à?”
“Không hút.”
“Chắc chắn anh không chỉ có một chiếc bật lửa.”
“Thật sự không hút mà.”
Tưởng Thịnh Hòa hôn cô, từ khóe môi đến giữa môi. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lạc Kỳ ngửa đầu, ngậm lấy môi anh đáp lại anh.
“Gấp gáp như thế, anh lấy đâu ra thời gian mà mua quà thế?”
“Nhờ Hạ Hử mua.”
“…”