Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 78
Nhà cô quá nhỏ nên không có cách âm, Tưởng Thịnh Hòa thả cô ra: “Ra ngoài nói.”
Hầu hết các món ăn trên bàn đều là món Tưởng Thịnh Hòa thích, chỉ có ba món không cay cho Lạc Kỳ.
Tưởng Thịnh Hòa không ước, anh không cầu mong gì nhiều và đã thực hiện được tất cả rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc ăn cơm có nhắc đến công ty của Lạc Trí Khâu, Tưởng Thịnh Hòa quan tâm nói: “Vẫn còn thua lỗ ạ?”
Vẫn như thế thôi nhưng đơn đặt hàng đã nhiều hơn rồi: “Chắc sang năm là ổn.”
Thật ra Tưởng Thịnh Hòa hiểu rất rõ tình hình công ty của bố vợ, lúc trước Lăng Gia Capital cung cấp tài chính, thỏa thuận đánh cược kia cũng ký với Lăng Gia Capital.
Bảy năm trước anh từng gặp Lạc Trí Khâu bà có một cuộc gặp gỡ chóng vánh tại công ty luật. Khi đó Lạc Kỳ đã về nước, Lạc Trí Khâu vừa phẫu thuật không lâu, cả người gầy trơ xương.
Lạc Trí Khâu không biết anh là ai, lúc ấy văn phòng luật sư còn có những người khác, có lẽ đã quên anh từ lâu.
Sau khi công ty của Lạc Trí Khâu phá sản, các nhà cung cấp lần lượt đến chặn người, gây rối đứt quãng trong hơn một năm.
Anh nhờ bác Hứa giúp giải quyết các khoản nợ tiền hàng, thương lượng riêng với những nhà cung cấp lớn, khiến họ rút lại tất cả đơn kiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau chuyện công ty phá sản, anh giải quyết hết mọi thứ có thể, mấy năm nay Lạc Kỳ phải trả ba mươi triệu tệ được vay dưới tên Lạc Trí Khâu, còn anh thì chẳng thể làm gì cả.
Lúc ấy bác Hứa không hiểu, đã móc mỉa anh rất nhiều lần.
Với anh mà nói, giải quyết những thứ này chẳng qua chỉ mắc nợ chút tình nghĩa với người khác nhưng đối với Lạc Kỳ, có thể sẽ đè nặng cô cả đời.
Ba mươi triệu tệ đã đè ép gia đình họ trong suốt bảy năm.
Khi đó, anh không nghĩ quá nhiều, anh thích cô và không hy vọng cô nợ nần chồng chất.
Giờ đây, Lạc Trí Khâu không dám uống rượu nữa, Tưởng Thịnh Hòa cũng không uống, anh dùng nước kính ông ấy: “Chú, chúc chú mạnh khỏe.”
“Cảm ơn cháu.” Suýt nữa Lạc Trí Khâu đã uống hết ly nước.
Sau bữa cơm sinh nhật, Tưởng Thịnh Hòa ở lại một lúc, sau đó Lạc Kỳ tiễn anh ra nhà ga.
Anh đã đồng ý với mẹ là sẽ về nhà ăn cơm, hôm qua mẹ anh đã bắt đầu chuẩn bị, không thể làm mẹ mất vui được.
Sinh nhật năm nay hoành tráng nhất, giữa trưa chúc mừng ở Tô Thành, tối lại về Bắc Kinh chúc mừng.
Lạc Kỳ đưa Tưởng Thịnh Hòa đi bằng xe của ba cô, Tưởng Thịnh Hòa kéo ghế lái phụ ra: “Lạc Kỳ, em ngồi đây đi, để anh lái xe.”
Trước khi lên xe, anh cởi áo khoác định đật ở ghế sau, Lạc Kỳ đưa tay: “Đưa em, em cầm cho.”
Từ khi rời khỏi văn phòng giám đốc, cô không còn cầm quần áo thay anh nữa.
Ngồi lên ghế lái phụ, cô đặt áo khoác của anh ở trước người.
Thỉnh thoảng Tưởng Thịnh Hòa sẽ liếc nhìn cô một cái, cô dựa vào ghế rất tận hưởng việc nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
“Chờ em trở về anh sẽ cho em một món quà nhỏ.”
Lạc Kỳ quay đầu, nóng lòng muốn biết: “Quà gì ạ?”
“Không nói trước đâu.”
“Em sẽ cho anh biết bật lửa ở đâu.”
Tưởng Thịnh Hòa cười: “Trao đổi điều kiện à?”
“Vâng.” Lạc Kỳ nghiêng người, vô cùng chờ mong: “Anh nói trước cho em biết đi.”
“Nói rồi sẽ không bất ngờ nữa.”
Lạc Kỳ đoán mãi, đoán tất cả những gì mà cô có thể nghĩ ra, lúc đến nhà ga vẫn chưa đoán đúng. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Cởi dây an toàn, cô hôn lên cổ anh hai cái: “Trồng hai quả dâu tây. Ngày mốt gặp.”
Tưởng Thịnh Hòa ôm cô một cái, dặn cô lái xe cẩn thận.
Tàu cao tốc bắt đầu chạy, chưa rời khỏi Tô Thành, Tưởng Thịnh Hòa đã nhận được tin nhắn của Lạc Kỳ: [Chồng ơi, món quà nhỏ anh muốn tặng em có phải là chó không?]
Chỉ có vật nuôi là chưa đoán thôi.
Tưởng Thịnh Hòa hỏi lại: [Em thích chó à?]
Lạc Kỳ: [Vâng, khá thích ạ.] Thật ra, cô rất muốn nuôi hai con.
Cô tiếp tục hỏi: [Còn anh thì sao?]
Tưởng Thịnh Hòa: [Giống như em.]
Cô có thể đoán đến vật nuôi thì có lẽ là thích.
Anh hỏi trong nhóm bạn: [Nhà các cậu có nuôi chó không? Đề cử chút đi.]
Tần Mặc Lĩnh: [Cậu muốn nuôi à?]
[Ừ. Lạc Kỳ thích.]
Tất cả mọi người: “…”
Bọn họ không nhớ Tưởng Thịnh Hòa thích gì, nhưng lại nhớ rất rõ sở thích của Lạc Kỳ, ngày ngày bị nhồi nhét trong nhóm nên hiểu.
Lúc này, Tần Mặc Lĩnh đang ở văn phòng của Giản Hàng, anh ta ngước mắt lên hỏi cô ấy: “Gần đây em có liên lạc với Lạc Kỳ không?”
Giản Hàng đang chơi game: “Không ạ, sao thế?”
“Tưởng Thịnh Hòa lạ lắm, người còn chưa theo đuổi xong đã muốn nuôi chó.”
“…”
Giản Hàng nói: “Chờ lần sau gặp, anh phải quan sát họ cho kỹ, xem họ có tiến triển gì không nhé.”
“Anh nhìn chằm chằm người ta làm gì?” Là do người đó là Tưởng Thịnh Hòa nên anh ta mới quan tâm nhiều hơn một chút. Nếu là người khác, có yêu đương hay yêu đương với ai cũng chẳng liên quan gì đến anh ta.
Chuyện của mình đã đủ khiến anh ta bận rộn, sao có thời gian quan tâm đến người khác.
“Cậu ấy muốn theo đuổi Lạc Kỳ, còn đăng thông báo trong nhóm ba ngày liền.”
Tần Mặc Lĩnh nhìn tin nhắn nhóm một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn Giản Hàng: “Còn em thì sao?”
“Sao ạ?”
“Em có muốn nuôi chó không?”
“Không muốn.”
Trong nhóm trò chuyện rôm rả, nhà ai nuôi chó cũng ngoi lên.
Tưởng Thịnh Hòa tìm hiểu hết các loại chó cảnh nhưng không biết Lạc Kỳ thích loại nào, Samoyed, Alaska hay là giống chó khác.
***
Chạng vạng tối ngày Bốn, Lạc Kỳ trở về sau chuyến công tác.
Hạ Hử không về cùng cô, anh ta có việc nên phải ở lại Tô Thành mấy ngày.
Sau hai ngày mong đợi, cuối cùng cô cũng sắp được biết món quà nhỏ Tưởng Thịnh Hòa muốn tặng cô là gì.
Đến biệt thự, Tưởng Thịnh Hòa vẫn còn ở công ty.
Cô đến thư phòng tìm cái bật lửa cho anh, nó bị giấu ở sau bức tranh. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Ở thư phòng và phòng ngủ không có quà của cô, trong lúc chờ anh về cũng không có gì để làm, cô đi vào sân nhìn mấy quả bí ngô nhỏ, trông khá tươi tốt.
Khi màn đêm buông xuống, Tưởng Thịnh Hòa lái xe vào trong sân.
Lạc Kỳ ra đón anh, hai tay anh trống trơn bước xuống xe.
Tưởng Thịnh Hòa cười: “Không tìm được à?”
Lạc Kỳ không chịu thừa nhận: “Em đâu có đi tìm, em quên món quà này rồi.”
Nói xong, cô bật cười, bị anh kéo vào lòng.
Lạc Kỳ ngẩng đầu trong vòng tay anh, nhét tay mình vào ống tay áo khoác của anh, che tay mình trong đó: “Rốt cuộc là gì vậy? Anh thừa nước đục thả câu nhiều ngày rồi.”
“Đoán lại lần cuối đi. Là thứ mà em rất muốn có.”
Dâu tây và vật nuôi.
Dâu tây thì khỏi nói, chó cảnh thì anh vẫn chưa mua.
Thực sự không thể đoán được.
Tưởng Thịnh Hòa buông cô ra, đi đến cốp xe lấy quà.
Lạc Kỳ đi theo anh, anh lấy một cái chậu ra đưa cho cô: “Chậu này là do chủ tiệm trồng, hai ngày nữa là có thể hái ăn.” Anh lại lấy cái chậu khác ra: “Chậu này là do anh trồng, chắc là có thể sống được.” Mấy chục cây dâu tây nhỏ xanh mướt mọc chi chít vào nhau, cành lá còn chưa kịp lớn.
Chậu hoa nhỏ rất tinh xảo, cô muốn trồng dâu tây, anh trồng dâu tây tặng cho cô.
Lạc Kỳ giữ trong tay: “Em cho rằng anh không hiểu.”
“Lúc đầu, anh không hiểu thật.”
Anh tưởng rằng cô muốn trồng dâu trên cổ anh, sau đó cô còn nói mình thích ăn dâu tây.
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Lúc đầu anh định trồng trong dụng cụ trồng cây, nhưng trồng trong chậu sẽ tiện hơn, em còn có thể mang đến công ty để chăm sóc.”
Một món quà nhỏ rẻ tiền nhưng anh sẵn sàng đặt cả tấm lòng vào đó.
Lạc Kỳ dang tay ra ôm lấy anh.
Tưởng Thịnh Hòa đưa cái chậu khác cho cô, anh xoay người, ôm ngang cô lên.
Đã mười ngày không ở cùng nhau, anh rất nhớ cô.
Chậu nhỏ được đặt tạm trong phòng khách, hai người vừa hôn vừa đi lên lầu.
Tưởng Thịnh Hòa dùng chân đẩy cửa phòng ngủ, một tay cởi áo sơ mi ra.
Cửa phòng tắm khép hờ.
Hơi nước bốc lên.
Gội đầu xong, cô dựa cả lưng vào lòng Tưởng Thịnh Hòa.
Cô quay đầu, Tưởng Thịnh Hòa hôn lên môi của cô.
Anh xoay người cô lại, ôm cô rồi hôn lên vành tai của cô.
Dỗ dành cô, cẩn thận tiến vào từng chút một.
Vòi hoa sen làm hai người ướt đẫm.
***
Ngày hôm sau, Lạc Kỳ mang hai chậu cây nhỏ đi làm.
Lúc cô chờ thang máy thì gặp Lộ Duệ, Lộ Duệ nhìn chằm chằm hai chậu cây trên tay cô, đã lâu không đến công ty, lúc đến cô còn mang theo hai chậu dâu tây.
Lúc đến Tô Thành, cô có đến trung tâm nghiên cứu, ở đó hơn một giờ thì đi.
Không biết mấy ngày nay cô đang làm gì.
Anh ấy tìm người đáng tin cậy hỏi thăm, tập đoàn Viễn Duy tạm thời không có kế hoạch sắp xếp người khác đến, có vẻ là muốn thu mua Duệ Phổ rồi để Duệ Phổ tự sinh tự diệt. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Thang máy dừng lại, Lạc kỳ bước ra trước.
Khu đa chức năng, có người khiến người khác chướng mắt.
Thôi Bồng tới giao tài liệu, lần này xem như cô ta đường đường chính chính làm việc ở đây.
“Giám đốc Lộ.” Cô ta cười gọi.
“Xin dừng bước.” Cô ta nói với Lạc Kỳ: “Giám đốc của chúng tôi đưa nó cho cô, mời cô kỳ nhận.”
Phòng nghỉ của khu đa chức năng có bút, Lạc Kỳ thả chậu cây xuống rồi ký tên.
Lộ Duệ không muốn bị nhắm vào nên bước nhanh về phòng làm việc của mình.
Thôi Bồng khẽ nói: “Tôi mới biết, Lăng Gia Capital của chúng tôi đã đầu tư vào công ty ba cô có cổ phần, còn ký thỏa thuận đánh cược. Nếu như không đạt được lợi nhuận như quy định trên thỏa thuận thì ba của cô không còn gì cả.
Lạc Kỳ không tiếp lời, lần tiếp theo nói chuyện với cô ta là lúc cô ta phải cuốn xéo.
Ba của cô không có công ty thì có thể nghỉ ngơi một chút.
Thôi Bồng khoanh tay: “Cô còn ở Duệ Phổ ngày nào thì sơn rằng phải thấy tôi ngày đó. Hoặc là cô rời khỏi Duệ Phổ, cô không muốn nhìn thấy tôi, tôi càng không muốn nhìn thấy cô. Hoặc là, cô phối hợp tốt với công việc với Lộ Duệ, sau này tôi với cô nước sông không phạm nước giếng.”
Cô muốn Lăng Gia đổi người kết nối với Duệ Phổ, đừng có mơ.” Lúc trước vì theo đuổi Lộ Duệ nên cô ta mới xin làm một số việc ở Duệ Phổ.
Không phải không có ai theo đuổi cô ta nhưng so với Lộ Duệ thì kém xa.
“Để Lăng Gia rời khỏi tôi, vậy thì càng không thể.”
Hứa Hướng Ấp, ông chủ của Lăng Gia Capital, là chú của anh rể họ của cô ta, quan hệ giữa vợ chồng chị họ và Hứa Hướng Ấp rất tốt, lúc trước cô ta vào được Lăng Gia là do anh rể họ đề cập với chú của anh ta. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.