Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 76
Thì ra anh ta chính là bên A khốn nạn trong miệng Lạc Vũ, trước đó Lạc Vũ còn muốn giới thiệu cho cô.
“Tính tình Lạc Vũ bay nhảy, sau này ở trên công việc còn nhờ anh chỉ bày nhiều hơn.”
Hạ Hử tận đáy lòng nói, không dám.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ấy sắp leo lên đầu anh ta ăn hiếp anh ta rồi.
Đến Tô Thành, Lạc Kỳ và Hạ Hử ai về nhà nấy.
Hôm nay bố mẹ đều ở nhà, trước hết làm một bàn đồ ăn Tô Thành phong phú cho cô.
Cô mua một bó hoa hướng dương, không mua nhiều, chỉ mua ba đóa.
Về đến nhà, phát hiện trong bình hoa có hai đóa hướng dương mới.
Hỏi ra mới biết là ba tặng cho mẹ, bó hoa đầu tiên trong bảy năm qua, mặc dù chỉ có hai đóa.
Công ty có khởi sắc, tình cảm của con gái cũng có bến đỗ, trong lòng Lạc Trí Khâu vui mừng, còn nợ hơn chín triệu, không dám mua nhiều, mua lại sợ vợ đau lòng nên chỉ mua hai đóa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con gái đến cửa, ông ấy vừa mới đem bình hoa để lên, bỏ hoa vào.
Lạc Kỳ cắt sợi chỉ buộc đơn giản, bỏ vào cùng với hoa của ba.
Khương Nghi Phương nhìn con gái, không giấu được niềm vui sướng, bởi vì nhận được hoa bất ngờ, cũng vì con gái mập lên một chút mà vui mừng: “Trên mặt cuối cùng cũng có chút da thịt.”
Lạc Kỳ lấy bình tưới tưới cho hoa một ít: “Gần đây con béo lên một ký.” Bây giờ là bốn mươi bảy ký rưỡi, cần khống chế, tháng sau là bắt đầu chụp ảnh cưới rồi.
“Con người cao, béo lên năm ký vẫn còn gầy, mau đến ăn cơm.” Khương Nghi Phương múc nửa bát cơm cho con gái: “Ăn nhiều một chút.”
Con gái lớn như vậy, đến bây giờ không ăn quá một bát cơm, nửa bát đã là nhiều. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Trước khi ăn cơm, cô mở điện thoại lên, gửi hóa đơn chuyển khoản cho Thôi Bồng cho ba cô xem.
“Sao con lại có nhiều tiền như vậy? Con mượn của ai?”
“Tưởng Thịnh Hòa trả giúp con ạ!”
Lạc Trí Khâu tự trách: “Sao lại mượn tiền của nó?”
Lạc Kỳ bảo ba mẹ cứ yên tâm đi: “Giữa con và anh ấy không tính toán chi li. Cũng chỉ có vay tiền anh ấy, con mới không thấy nặng lòng. Lúc trước ba bị bệnh, bác sĩ phẫu thuật là do Tưởng Thịnh Hòa tìm. Thứ con thiếu anh ấy không chỉ có mỗi tiền thôi đâu.”
Cô cười rồi nói: “Bây giờ, chẳng phải là con đã tới Duệ Phổ rồi sao, sau này con sẽ cố gắng kiếm tiền cho Duệ Phổ, kiếm lời gấp mấy lần số tiền này.”
“Con sẽ kết hôn với anh ấy, không phải chỉ là yêu đương không thôi. Tháng sau, con sẽ chụp ảnh cưới.”
Khương Nghi Phương ngơ ngác, bọn họ còn chưa gặp ba mẹ nhau mà: “Thủ tục kết hôn kiểu gì vậy?”
Lạc Kỳ bưng ly nước lên, uống một ngụm.
“… Thủ tục kết hôn trái ngược với bình thường.”
“…”
Lạc Trí Khâu không quan tâm tới mấy cái thủ tục đó, trước đây, chẳng phải là ngày làm lễ cũng đã quyết định rồi mà vẫn không có kết quả đó sao. Chỉ cần con gái vui vẻ là được rồi, ông ấy cười: “Tốt lắm.”
Lạc Kỳ cười theo: “Đúng không ba, con cũng thấy vậy.”
Cô mở album ra: “Mẹ, mẹ xem nè, đây là váy cưới con chọn đó, dùng để chụp ảnh cưới. Tưởng Thịnh Hòa mua năm bộ, lúc mặc thử cũng là anh ấy mặc giúp con.”
Khương Nghi Phương nhìn nụ cười rạng rỡ của con gái trong bức ảnh, bây giờ bà ấy đã nhận ra không cần phải gặp gỡ ba mẹ để đính hôn cho đúng thủ tục làm gì.
Lạc Kỳ rót nước cho ba mẹ cô, cả nhà họ cụng ly với nhau.
Cô nói: “Chúc con tân hôn vui vẻ.”
Khương Nghi Phương cười, đẩy trán con gái: “Còn chưa uống rượu mà đã say rồi à?”
Ăn cơm tối xong, Lạc Kỳ rủ ba mẹ đi dạo.
Cô đi ở giữa, một tay khoác tay ba, một tay khoác tay mẹ.
Không lâu trước đây, cô cũng đi ở giữa, khi đó ba mẹ nắm tay cô, cô vươn tay nắm lấy tay họ.
Nói chuyện phiếm được một lúc thì bọn họ nhắc tới nhà chú thím ba, mẹ cô nói ngày mười tháng sau là sinh nhật năm mươi tuổi của chú ba, không làm lớn, chỉ mời người trong gia đình tụ hội.
Lạc Vũ và Lạc Tân nhất định sẽ về.
“Con có rảnh để về dự không? Không rảnh cũng không sao, đến lúc đó nhớ gọi điện hỏi thăm chú ba con là được.”
“Con có rảnh, lúc đó vừa hay con về chụp ảnh cưới.”
“Vậy con có muốn dẫn Tưởng Thịnh Hòa về cùng không?”
“Có chứ.”
Chắc chắn là anh sẽ muốn đi.
Trước khi đi ngủ, cô gọi video cho Tưởng Thịnh Hòa, cô nói chuyện sinh nhật chú ba cho anh.
“Chính là ba của Lạc Vũ á.”
Tưởng Thịnh Hòa bắt đầu lo lắng nên chọn quà như thế nào, hỏi chú ba có thích cái gì không. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lạc Kỳ gối đầu lên gối ngủ, để di động dựa vào đầu giường: “Em vẫn chưa nói là sẽ dẫn anh về mà.”
Tưởng Thịnh Hòa cười, biết cô hay nói đùa, nhưng vẫn thuận theo ý cô: “Vậy là em không dẫn anh về à?”
Lạc Kỳ gật đầu lia lịa, mái tóc được buộc hờ hững tản ra.
Khi nãy, cô vấn tóc lại, bây giờ không cần vấn nữa nên cô lấy chun buộc.
Tưởng Thịnh Hòa không còn khách khí khi gọi video với cô như trước nữa.
Sau khi tắt máy, Tưởng Thịnh Hòa ngay lập tức bắt tay vào việc chuẩn bị quà sinh nhật, chú ba thích câu cá, vậy nên anh định mua một vài dụng cụ câu cá chất lượng tốt tặng cho chú ba.
Anh ít khi đi câu cá, đi vài lần chỉ để góp vui, một năm cũng không dùng cần cân tới hai lần nên cũng không biết rõ về cần câu.
Hạ Hử thích câu cá, mười một ngày nghỉ cuối năm, anh gặp Hạ Hử ở Hải Thành, anh ta đang rời khỏi bến tàu cùng bạn bè.
[Giới thiệu cho tôi vài loại cần câu đi, tôi muốn tặng cho người khác.]
Có thể khiến cho Tưởng Thịnh Hòa tặng quà, chắc chắn là bậc trưởng bối quan trọng.
Hạ Hử: [Tặng ba vợ à?]
Tưởng Thịnh Hòa: [Tặng ba của Lạc Vũ, mừng sinh nhật năm mươi tuổi.]
“…”
[Đi, tôi mua giúp cậu.]
Hạ Hử thấy đời trước mình mắc nợ nhà họ Lạc, vừa phải dẫn Lạc Kỳ đi khai thác thị trường, vừa phải chuẩn bị quà sinh nhật cho ba Lạc Vũ.
Cuối tháng mười đã đến, còn hai ngày nữa là của sinh nhật Tưởng Thịnh Hòa.
Lạ Kỳ lên kế hoạch đi công tác một tuần, sau đó lại kéo dài, trong lúc đó người phụ trách của một khách hàng lớn phải tham gia hội nghị trong ngành, hội nghị kéo dài hai ngày, cô đành phải chờ hội nghị kết thúc, trong thời gian đó đến thăm khách hàng khác trước luôn.
“Ngày thứ hai tôi quay về Bắc Kinh một chuyến.”
“Sáng sớm ngày thứ ba đã hẹn với người ta rồi, cô có quay lại kịp nổi không?”
“Kịp chứ, buổi sáng tôi quay về, buổi tối tôi sẽ ngồi chuyến muộn nhất quay lại.” Hạ Hử là người không thích hỏi thăm chuyện riêng tư của người khác thế nhưng Lạc Kỳ lại cảm thấy cô cần phải giải thích với anh ta một tiếng: “Hôm đó là sinh nhật của Tưởng Thịnh Hòa, tôi trở về để tổ chức sinh nhật cho anh ấy.”
Trong đầu Hạ Hử hiện lên một câu hỏi, nếu như ngày thứ hai là sinh nhật Lạc Vũ, vậy anh ta có trở về không?
“Thay tôi chúc mừng sinh nhật giám đốc Tưởng, hôm đó tôi sẽ đưa đón cô.”
Người quan tâm đến sinh nhật Tưởng Thịnh Hòa cũng không ít đâu.
Lương Chân gọi điện hỏi con trai trước, hôm đó có về nhà tổ chức hay không, nếu về thì anh dẫn Lạc Kỳ về cùng luôn, để bà ấy mời đầu bếp biết nấu món ăn Tô Thành đến nhà.
Nếu như anh muốn tổ chức riêng với Lạc Kỳ, thì bà ấy ấy sẽ đặt một chiếc bánh sinh nhật và gửi nó đến biệt thự.
Tưởng Thịnh Hòa suy nghĩ một lát, “Con sẽ về nhà ăn cơm mẹ ạ, Lạc Kỳ đi công tác ở Tô Thành rồi, ngày thứ tư mới trở về được.”
Thật không may khi năm đầu tiên bên nhau, cô lại không ở nhà vào ngày sinh nhật của anh.
Một ngày trước sinh nhật, một nhóm nhỏ trong câu lạc bộ đã tổ chức sinh nhật cho anh.
Chỉ cần anh không đi công tác thì đây sẽ là chương trình đặc biệt mỗi năm.
Năm nay, Tần Mặc Lĩnh vô cùng hào phóng, hỏi anh muốn cái gì.
Tưởng Thịnh Hòa: [Cậu nghĩ tôi thiếu gì không?]
Những gì anh thể hiện ra chính là anh không thiếu bất cứ thứ gì cả.
Nhưng lời này theo Tần Mặc Lĩnh lý giải lại thành ra có nghĩa khác: Tôi thiếu cái gì chẳng lẽ cậu không biết sao?
Anh thiếu tình yêu.
Tần Mặc Lĩnh cố gắng giúp đỡ: [Tôi bảo Giản Hàng hẹn Lạc Kỳ đến chúc mừng sinh nhật cậu rồi.]
Tưởng Thịnh Hòa: [Lạc Kỳ đã đến Tô Thành công tác rồi, ngày thứ Tư mới trở về.]
Tần Mặc Lĩnh còn có gì không hiểu được nữa đây, Lạc Kỳ lấy lý do đi công tác là cố ý tránh sinh nhật anh, anh cũng chẳng thể ngăn cản không cho người ta đi công tác được.
[Vậy tối nay cậu có đến câu lạc bộ không?]
Tâm trạng không tốt, nếu như anh không đi, anh ta cũng có thể hiểu được.
[Nếu như cậu không đi, tôi đã nói bác Hứa qua đây rồi, vậy cậu phải tiếp bác Hứa đấy nhé.]
Chuyện về Hứa Hướng Ấp, không ai có ý kiến gì.
Tưởng Thịnh Hòa: [Đi chứ. Tôi sẽ quay lại trước mười một giờ.]
Nói không chừng Lạc Kỳ sẽ gọi video với anh, không nhanh không chậm đón sinh nhật với anh.
Thế nhưng anh cũng không chắc chắn, cô có nhớ ngày mai là sinh nhật của anh hay không.
Hôm nay đúng giờ tan ca, mấy người trong văn phòng thư ký đều ở đây, vùi đầu bận rộn.
Tưởng Thịnh Hòa trên tay khoác áo gió, đi ngang qua khu văn phòng, “Mọi người về sớm một chút.”
“Vâng, giám đốc Tưởng.”
Tiểu Khương thở phào nhẹ nhõm, lưu tài liệu lại.
Văn phòng tổng giám đốc lại khôi phục lại không khí lạnh lẽo của một năm trước, vừa lo lắng vừa bận rộn. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Anh ta vô cùng nhớ lúc Lạc Kỳ còn ở đây, vừa vui vẻ vừa thoải mái, thường xuyên có thể uống cà phê do đích thân ông chủ pha.
Trước khi đến câu lạc bộ Tưởng Thịnh Hòa đã nói với Lạc Kỳ, trong phòng bao ầm ĩ, nếu như cô nhắn tin mà anh chưa kịp trả lời thì cô hãy gọi điện thoại cho anh.
Lạc Kỳ: [Em cũng không có chuyện gì khác, đợi khi nào anh về nhà nhớ gọi điện thoại cho em nhé.]
Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là đến sinh nhật anh, thế nhưng cô không hay biết gì về việc lúc trước anh đón sinh nhật như thế nào.
Tính toán xong xuôi thời gian chênh lệch, cô nhắn tin nói rõ mục đích của mình cho Tưởng Tư Tầm, muốn thông qua anh ta để tìm hiểu Tưởng Thịnh Hòa một chút.
Tưởng Tư Tầm bật cười: [Mấy người thật thú vị, trước kia là nó tìm tôi để hiểu coi, bây giờ lại đổi lại thành cô.]
Rất nhiều chuyện của Lạc Kỳ, Tưởng Thịnh Hòa đều nhờ anh ta và mẹ mới biết được.
[Cô có tiện nhận điện thoại không? Tôi có thể nói với cô qua điện thoại.]
Lạc Kỳ hiện tại đang ở trong nhà, ở phòng khách ăn trái cây, cô mang đĩa trái cây về phòng mình.
Khóa trái cửa phòng, cô gọi cho Tưởng Tư Tầm.
“Cô muốn bắt đầu tìm hiểu từ lúc nó bao nhiêu tuổi? Tất cả những gì tôi có thể nhớ chỉ là sau khi nó ba tuổi mà thôi. Những chuyện trước năm ba tuổi thì tôi không có ấn tượng gì hết.”
“…”
Lạc Kỳ cười: “Chuyện khi còn bé sau này tôi sẽ từ từ tìm hiểu. Tôi chỉ muốn biết những gì đã xảy ra trong bảy năm qua mà thôi.”
Hễ nói chuyện là nói tận một tiếng đồng hồ, sau đó do Tưởng Tư Tầm phải họp nên cả hai mới cúp điện thoại.
Lạc Kỳ lại liên lạc với cửa hàng bánh ngọt, xác nhận thời gian cụ thể ngày mai giao bánh lúc nào. Những hình vẽ đặt trên bánh được cô tự vẽ, tuy có hơi trừu tượng nhưng thợ làm bánh nói sẽ cố gắng khôi phục lại cho cô.
Ngày mai còn phải dậy sớm bắt xe, tắm rửa, chuẩn bị quà sinh nhật cho Tưởng Thịnh Hòa xong xuôi, Lạc Kỳ nằm trên giường, suy nghĩ một số chuyện rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi lúc nào.
Mười một giờ, Tưởng Thịnh Hòa gọi điện thoại cho cô.
Nghe giọng nói của cô có chút khàn do chưa tỉnh ngủ: “Em ngủ sớm như vậy sao?”
“Ừm, ngày mai em phải dậy sớm.”
Lạc Kỳ cúp máy rồi gọi video với anh.
Tưởng Thịnh Hòa cho rằng sáng mai cô hẹn gặp khách hàng: “Vậy em ngủ đi, anh tăng ca thêm một chút nữa.”
Lạc Kỳ: “Bây giờ em hết buồn ngủ rồi, em cũng tăng ca. Em sẽ báo cáo sự tiến độ mấy ngày gần đây qua hộp thư của anh, anh nhớ kiểm tra nhé.”
“Được.”
Cô chắc do bận nên mới quên mất ngày mai là sinh nhật của anh thôi.
“Chúc ngủ ngon.”
Tưởng Thịnh Hòa tắt cuộc gọi video.
Đã hứa sẽ kiểm tra hộp thư, vậy anh chờ vậy, sau khi tắm rửa đi ra thì còn chưa đến mười hai giờ.
Trong điện thoại di động có không ít tin nhắn thế nhưng không có của cô.
Lúc không giờ, tin nhắn anh nhận được không ít, nhưng vẫn không có tin nhắn của cô.
Có thông báo tin nhắn mới đến, Tưởng Thịnh Hòa không quan tâm trả lời tin nhắn mà mở hộp thư ra.
Nhìn thấy người gửi, anh ngẩn người vài giây.
Hộp thư này vốn phải hủy bỏ, lúc trước biết rõ không có tác dụng thế nhưng anh vẫn cố ý giữ lại.
Tất cả những thứ liên quan đến cô, anh đều không nỡ vứt bỏ.
Hơn bảy năm trôi qua, cô vẫn còn nhớ tìm lại hộp thư này.
Tưởng Thịnh Hòa khẽ nhấn nút enter, trong lúc căng thẳng không rõ ràng đã mở email. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
[Xin chào giám đốc Tưởng nha, chắc hẳn anh không ngờ rằng vẫn có thể nhận được câu trả lời của em đâu nhỉ, chỉ là email này đến trễ bảy năm.
Bảy năm quá dài, dài đến nỗi có rất nhiều chuyện em đã không nhớ rõ được nữa, thế nhưng anh lại có thể nhớ được tất cả. Nghe Tưởng Tư Tầm nói, anh nhớ rõ em vì tham gia tiệc xã giao uống quá nhiều dẫn đến vào viện mấy lần, nhớ rõ trong cuộc họp quản lý cấp cao em đã nói ra quan điểm gì, nhớ rõ em cũng từng kiêu ngạo, chỉ là phần kiêu ngạo kia đã bị hiện thực mài mòn góc cạnh. Nhớ rõ năm nào tháng nào nhìn thấy em ở dưới tầng công ty, tâm trạng của em có chút không tốt, nhớ một ngày nào đó, khi em tan ca thì rất vui vẻ, ngay cả khi niềm vui tại thời điểm đó không có liên quan đến anh. Thế nhưng em lại không nhớ gì về anh. Tất cả những may mắn trong cuộc sống của em đã được dùng để gặp được một anh mạnh mẽ và dịu dàng. Chúc mừng sinh nhật người em yêu nhất. Nguyện từ bây giờ về sau, tất cả các mong muốn đều có thể được thực hiện được, em là người sẽ giúp anh thực hiện mong muốn của mình.]