Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 75
Bảo cô ta tự cầu phúc?
Bảo cô ta cút ra khỏi Lăng Gia Capital?
Thôi Bồng cười khẩy, cảm thấy nực cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Giọng điệu cũng không nhỏ, cô biết ông chủ chân chính của Lăng Gia Capital là ai không?”
Lạc Kỳ không cần biết: “Lúc tôi ra tay trị cô, ai cũng không thể bảo vệ được.”
“Cô cho rằng tìm được bạn trai mới có tiền là có thể để cô một tay che trời sao?”
“Trị cô chỉ một mình tôi là đủ rồi, nhiều thêm một người thì lãng phí IQ.”
Thôi Bồng cười một tiếng, cô ta lười cãi cọ với phép khích tướng thấp kém này, lãng phí thời gian.
Cô ta sẽ chờ đến hai tháng sau, để xem Lạc Kỳ có thể làm gì cô ta.
Đến cả ông chủ của Lăng Gia Capital là Hứa Hướng Ấp cũng không biết mà còn dõng dạc đòi khiến cô ta cút khỏi đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Kỳ gọi vào đường dây nội bộ, bên kia lập tức nghe máy.
“Giám đốc Lạc, có gì chỉ bảo sao?”
“Ai dám chỉ bảo anh? Qua đây mang người của anh đi, không mang đi cũng được, vậy làm phiền không ty lắp cho tôi một cái máy lọc không khí.”
Lộ Duệ: “…”
Người của anh ấy?
“Thôi Bồng ở chỗ cô à?”
Có thể làm cho cô như ăn phải đạn thế kia cũng chỉ có Thôi Bồng.
Thôi Bồng đứng lên hít hai hơi thật sâu, bị Lạc Kỳ đem ra làm trò hề trước mặt Lộ Duệ, mặt mũi của cô ta cũng mất sạch.
Cũng may cô ta đã dự phòng trước, nói với Lộ Duệ biết ân oán giữa cô ta và Lạc Kỳ.
Lộ Duệ không muốn bị kéo vào vũng nước đục này, mà vẫn bị các cô vô tình kéo xuống, không động vào cũng không được.
Cúp điện thoại xong, anh ấy tháo kính mắt xuống xoa mũi, còn cho rằng hôm nay Thôi Bồng không đến công ty, không ngờ cô ta đi tìm Lạc Kỳ.
Cửa văn phòng mở, nhưng không ai gõ cửa.
Lộ Duệ ngước mắt nhìn qua, anh ấy không đeo kính, bóng dáng người nọ hơi mờ.
“Xin lỗi giám đốc Lộ, gây thêm phiền phức cho anh rồi.”
Thôi Bồng đẩy cửa ra, không đóng lại.
Lộ Duệ cũng không muốn đóng cửa, tần suất Thôi Bồng đến Duệ Phổ khá dày đặc, mỗi lần đến đều ngồi trong văn phòng anh ấy, trai đơn gái chiếc, người không biết còn cho rằng bọn họ yêu đương vụng trộm trong văn phòng.
“Sao cô lại đến chỗ giám đốc Lạc? Công việc có chuyện gì cần liên lạc thì tôi sẽ hỗ trợ Nếu là việc riêng thì hai người hẹn nhau sau giờ tan tầm nói, đừng làm ầm ĩ để mọi người trong công ty đều biết.”
Anh ghét nhất là người khác đưa cảm xúc cá nhân vào công việc, nhưng Thôi Bồng không phải người của Duệ Phổ, anh ấy lại không thể nói lời nói khắc nghiệt.
Thôi Bồng lại xin lỗi lần nữa, ôm tất cả lỗi lầm lên người. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
“Muốn trách thì trách em, không liên quan đến Lạc Kỳ.”
Những lời vừa nói của Lộ Duệ như đánh vào bông, cô ta đã xuống nước như thế, anh ấy cũng không thể không khoan dung được.
Anh ấy rót cho cô ta cốc trà: “Lại vì chuyện gì?”
Thôi Bồng đưa thông báo nhận tiền chuyển khoản cho anh ấy xem: “Anh xem này.”
Chuyện riêng tư như thế, Lộ Duệ chỉ lướt nhìn qua một cách tượng trưng, hoàn toàn không nhìn kĩ, không biết là bao nhiêu tiền, là ai chuyển cho cô ta.
Anh ấy cũng không quan tâm.
“Em đã bán căn hộ ba phòng ngủ lúc trước rồi, bán cho bác gái cả của Lạc Kỳ, nhận lại được giấy vay nợ 9.200.000 tệ, trở thành chủ nợ của Lạc Kỳ”
Lộ Duệ nhìn chằm chằm cô ta vài giây.
“Lúc nãy em đến văn phòng vì muốn giao dịch với cô ấy, em không giục cô ấy trả tiền, trả hết trong vòng bao nhiêu năm cũng được, điều kiện là cô ấy phải phối hợp với công việc của em, phối hợp… với quyết định của ban quản lý của Duệ Phổ, cùng nhau phát triển Duệ Phổ.”
Phối hợp với ban quản lý của Duệ Phổ, nói trắng ra chính là phối hợp với anh ấy.
Cô ta biểu đạt tình cảm một cách kín đáo.
“Vì để cô ấy chịu hợp tác, không ngờ cô ấy hỏi mượn tiền người ta rồi trả tiền hết một lần cho em. Lúc trả tiền còn khiêu khích em. em cũng không làm gì cô ấy, nhưng kết quả lại làm cho anh bị liên lụy theo.”
Thôi Bồng uống một ngụm trà Lộ Duệ rót, lúc này mới đối diện với Lộ Duệ: “Lúc Tập đoàn Viễn Duy thu mua Duệ Phổ, cũng nhờ thông qua các loại thủ đoạn mà ép chúng ta. Dù sao em cũng không đến nỗi vô đạo đức, nợ tiền của ai đều là nợ, em còn để cô ấy có thể trả theo tháng, vậy mà cô ấy không biết cảm ơn.”
Cô ta cười: “Cũng không thể nói là không biết ơn, không cùng quan điểm thì khó nói chuyện, em muốn kéo cô ấy về phía chúng ta.” Cô ta tỏ ra tiếc nuối nói: “Kéo không nỗi.”
Lộ Duệ cuối cùng cũng hiểu, hôm đó cô ta nói cô ta nắm thóp Lạc Kỳ, thì ra là cái danh chủ nợ này.
Thật giả lẫn lộn, Thôi Bồng không tin Lộ Duệ có thể phân biệt câu nào của cô ta là giả, câu nào là thật.
Cô ta để anh ấy biết cô ta làm như vậy là vì anh ấy, chịu đựng nhục nhã cũng là vì anh ấy.
“Nếu không bởi vì Duệ Phổ, em cũng không bắt tay làm hòa với cô ấy.”
Cô ta cười khổ: “Nhưng mà người ta không muốn làm hòa, chán ghét em.”
“Không làm phiền anh nữa, lần này em đến là để gặp Lạc Kỳ. Cuối cùng lại không được như ý, nhưng nếu em không thử một chút lại không cam lòng.”
Thôi Bồng uống hết trà, đứng lên tạm biệt, “Anh làm việc đi, không cần tiễn em.”
Cô ta xách túi rời đi.
Lộ Duệ gọi thư ký vào tiễn khách, bị Thôi Bồng từ chối, cô ta cười nói: “Em đóng cửa lại, cho dù anh gọi thì thư ký cũng không nghe thấy.”
Sau đó, cô ta ra cửa rời đi.
Lộ Duệ không rảnh tiễn khách, đi đến văn phòng của Lạc Kỳ.
Lạc Kỳ đang lau bàn, mỗi ngày cô đều sẽ lau một, hai lần.
Lộ Duệ cuối cùng cũng biết cô rảnh rỗi bao nhiêu, thật ra chuyện cô có thể làm rất nhiều, ngoại trừ những chuyện cốt lõi cô không có quyền quyết định, những công việc khác không phải là không cho cô làm, nhưng cô thì khoanh tay, cái gì cũng không làm.
“Cô có ân oán gì với Thôi Bồng cũng đừng kéo tôi vào. Tôi nói rồi, tôi không muốn xen vào chuyện của hai người. Hiện tại là vậy, sau này cũng vậy. Tôi với Thôi Bồng chỉ là đồng nghiệp, không nhiều hơn.”
Nói xong, anh ấy lập tức đi ra ngoài.
“Giám đốc Lộ, chờ một chút,”
Lộ Duệ đã đi đến cửa, biểu cảm không chút thay đổi xoay người lại: “Có chuyện gì?”
“Cuối tuần, tôi đi công tác ở Tô Thành, anh cùng với bên trung tâm nghiên cứu chào hỏi, nếu không tiện để tôi làm quen, tôi cũng sẽ không đi qua, nhưng chuyến này tôi phải đi.”
Lộ Duệ nghe hiểu được hàm ý trong lời cô, làm hay không làm đều không sao, cô muốn mượn việc đi công tác để về nhà.
Cô ở công ty còn làm anh rước một bụng tức giận, chi bằng nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng cô nghĩ nhiều muốn biết rõ hơn về tình huống của trung tâm nghiên cứu ở Tô Thành thì không có khả năng.
Thời gian đi công tác đã sắp xếp tốt, cuối tuần này sẽ đi, ở Tô Thành một tuần.
Buổi tối sau khi mây mưa, Lạc Kỳ mồ hôi nhễ nhại.
Tưởng Thịnh Hòa không rút ra, lấy tay để cô gối lên, ôm cô vào trong ngực, hôn lên cái trán không phần biệt rõ là bọt nước hay mồ hôi của cô.
Đèn chân tường không mở.
Trong phòng dần yên tĩnh lại.
Khoảng cách vẫn siết chặt như vậy, Lạc Kỳ không dám lộn xộn.
Tưởng Thịnh Hòa ôm cô, tạm thời không có ý định đi tắm rửa.
Mỗi lần xong anh đều ôm cô rất lâu, lúc đó không cần cô nói gì, anh hôn cô rất bền bỉ, hôn hết chỗ này đến chỗ khác, rồi lại hôn trở lại. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
“Nói với anh một chuyện.”
Tưởng Thịnh Hòa ngẩng đầu lên từ cần cổ cô, “Chuyện gì, em nói đi.”
Nói xong, hôn giữa môi cô.
Một cái hôn rất nhẹ.
Rốt cục anh cũng ngừng hôn cô, chờ cô nói chuyện.
Lạc Lỳ nói cho Tưởng Thịnh Hòa, cô phải đi công tác ở Tô thành, khoảng bảy tám ngày, có lẽ sẽ lâu một chút.
“Em đi với Hạ Hử.”
“Hạ Hử?”
“Vâng, cháu của Hạ Vạn Trình.”
Đi công tác với Hạ Hử chắc là vì thị trường của Duệ Phổ.
Chỉ là thời gian đi công tác có chút mâu thuẫn với sinh nhật của anh, nếu đi bảy tám ngày, sẽ bỏ lỡ sinh nhật của anh. Tưởng Thịnh Hòa hỏi: “Khi nào thì đi?”
“Ngày cuối tuần.”
Cô vòng tay qua cổ anH: “Lúc đến nơi sẽ gọi video cho anh.”
“Ở khách sạn.”
“Ở nhà.”
Tưởng Thịnh Hòa nhìn người trong lòng ngực mình: “Không phải nói chờ kỳ nghĩ sẽ dẫn anh về nhà ăn cơm sao?”
“… Lần này em đi công tác, không phải anh cũng bận sao?”
Tưởng Thịnh Hòa cười: “Anh không bận.”
Lạc Kỳ nhìn ra anh đang đùa cô, hôn môi anh một cái.
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Chờ tháng Mười Một có thời gian anh lại về, đúng lúc xem phương án thiết kế biệt thự.” Gần đây nhiều việc, không thể rút ra thời gian về Tô Thành.
Anh từ trên người Lạc Kỳ đứng lên, cầm khăn tắm bọc cô lại.
“Đi tắm nhé?” Anh thấp giọng hỏi cô.
Lạc Kỳ gật gật đầu.
Trong bông tắm đã xả nước ấm, hôm nay hai người cùng nhau tắm lần đầu tiên, cô không nhìn về phía Tưởng Thịnh Hòa, tựa đầu vào thành bồn, chớp mắt.
Nước ấm dễ chịu, vừa rồi lại quá mệt, cô bất giác ngủ mất.
Lúc Lạc Kỳ tỉnh lại là buổi sáng ngày hôm sau, tối qua Tưởng Thịnh Hòa ôm cô về lại giường, còn sấy tóc cho cô, cô nhìn thấy nhưng quá buồn ngủ mở mắt không nỗi.
Trước khi đi công tác, Lạc Kỳ trở về căn phòng thuê, mang bức tranh về biệt thự, qua một lúc, cô sẽ lau chùi nó sạch sẽ một lần.
Đẩy cửa nhà ra, sáng sủa sạch sẽ.
Ngoài ban công, cây cỏ tươi tốt rất nhiều so với lúc vô vừa dọn đi đến biệt thự, cành lá đều mọc mới, rũ dọc theo dụng cụ gieo trồng.
Lạc Kỳ gửi tin nhắn cho em họ: [Vũ Bảo, trong nhà là em thu dọn à?]
Lạc Vũ: [Vâng, em và bạn cùng phòng cũ cùng nhau thu dọn.]
Bạn cùng phòng cũ này không phải là đồng nghiệp cùng phòng của cô, mà là Hạ Hử.
Quét tước vệ sinh không chỉ có cô ấy và Hạ Hử, còn có anh rể của cô Tưởng Thịnh Hòa cũng làm không ít.
Tối hôm qua tan ca, anh rể ghé qua phòng cho thuê tưới nước cho cây của chị họ, sau đó lại gặp được Hạ Hử đến tìm cô ấy tính sổ ở dưới lầu, anh rể thấy Hạ Hử không có việc gì làm, đã kêu anh ta cùng nhau quét dọn vệ sinh. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lúc đó mặt của Hạ Hử có thể vắt ra nước, sảng khoái chết cô ấy.
[Chị, chị ở phòng cho thuê à?]
[Ừ, ngày mai phải đi công tác, lại đây lấy ít đồ.]
Lạc Vũ cười: [Lần này dự định đi công tác bao lâu?]
[Là đi công tác thật.]
[Em biết, đi Tô Thành đúng không?]
“…”
Lạc Kỳ giải thích một cách bất lực.
Đây chính là hậu quả của việc nói dối.
Mang bức tranh về biệt thự, Lạc Kỳ treo bức tranh ở phòng sách của Tưởng Thịnh Hòa.
Buổi sáng ngày đi công tác, cô không để Tưởng Thịnh Hòa tiễn, hội hợp ở ga tàu với Hạ Hử.
Mua hai vé ghế thương nhân đơn, ở giữa cách một lối đi nhỏ.
Trong phòng chờ, Lạc Kỳ hàn huyên vài câu.
“Sau khi đàm phán sẽ ký hợp đồng như thế nào?” Hạ Hử biết quyền lợi ở Duệ Phổ của cô bị mất thực quyền, cho dù là thương lượng với khách, đến lúc đó Lộ Duệ cũng sẽ ép cô không nhận hợp đồng, giống như lãng phí sức lực vậy.
Bỏ qua thị trường cao cấp, Lộ Duệ sẽ không đồng ý, Lăng Gia Capital cũng nhất định không đồng ý.
Hạ Hử nhìn cô vài giây: “Chuyện hợp đồng sợ là không có hiệu quả gì.”
“Hiệu quả. Lúc đó Viễn Duy củng cố Duệ Phổ, đã đưa ra một vài điều khoản khắc nghiệt, trong đó có một điều là nếu phương hướng phát triển của Duệ Phổ xung đột với mục tiêu chiến lược của tập đoàn, ảnh hưởng đến lợi ích của tập đoàn, thì tập đoàn có quyền điều chỉnh quyết sách thị trường của Duệ Phổ.”
Bỏ qua thị trường cao cấp, chính là điều chỉnh quyết sách thị trường.
Hạ Hử sờ cằm, lại lo lắng: “Cho dù Lộ Duệ bất đắc dĩ chấp nhận hợp đồng, cô phải nghĩ đến, nếu như bọn họ bằng mặt không bằng lòng, chấp hành một cách tiêu cực, cuối cùng vẫn dậm chân tại chỗ.”
Lạc Kỳ đã từng suy xét đến tình huống này, cô nói: “Đến lúc đó tôi sẽ nắm lại quyền lên tiếng ở Duệ Phổ. Tất cả hợp đồng, cố gắng hoàn thành trước giữa tháng mười hai đi.”
Đến lúc đó nhất định giải quyết Thôi Bồng.
Nói xong chuyện công việc, Hạ Hử nói chuyện phiếm với cô, giả bộ không để ý hỏi: “Đúng rồi, cô có quen Lạc Vũ không? Cùng họ với cô, Vũ trong trời mưa ấy.”
“Là em họ tôi.” Lạc Kỳ kinh ngạc: “Anh quen biết Lạc Vũ sao?”
“Có biết, không quen. Gặp một lần ở liên hoan công ty, cô ấy là người Tô Thành, có trò chuyện vài câu. Cô ấy nói có một người chị ở Bắc Kinh, tôi nghĩ có thể là cô hay không, không nghĩ trùng hợp như vậy.”
“Đúng là trùng hợp. Em ấy là cấp dưới của anh?”
“Bên A.”
“…”