Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 74
Tưởng Thịnh Hòa cười: “Anh không phải người mẫu, anh là anh rể em, ngày 25 tháng trước anh đã nhận giấy chứng nhận kết hôn với chị em. Hôm này cùng cô ấy đến thử áo cưới.”
Ôi vãi!
Lạc Vũ sợ hãi đến mức thốt lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chị họ sao lại đột nhiên kết hôn?
Không lẽ giống như cô ấy và Hạ Hử, chơi không lại chứ?
“Anh quen chị em bao lâu rồi?”
“Bảy năm tám tháng.”
“…”
Suy nghĩ bị chấn động đến nỗi hoàn toàn không thấy đường mò mẫm.
“Anh… anh làm sao… anh quen biết chị của em? Đến bây giờ em chưa từng nghe chị ấy nhắc đến anh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Thịnh Hòa trực tiếp mà đơn giản nói: “Anh từng xuất hiện trong vòng bạn bè của chị em, người quay lưng đứng với bức tranh là anh.”
Thì ra là đồng nghiệp.
Còn từng giúp chị họ chắn hoa đào nát.
“Xin chào anh rể, em tên Lạc Vũ.” Lúc này cô ấy mới nhớ phải giới thiệu.
“Tưởng Thịnh Hòa.”
Lạc Vũ không thể quen thuộc cái tên này hơn, còn đang trong cơn khiếp sợ, vì thế nói một câu không dùng não: “Anh cùng tên với ông chủ các anh nha.”
“Anh chính là ông chủ kia.”
Ôi mẹ ơi.
Lạc Vũ mất hết nửa tiếng tiêu hóa để tiếp nhận chuyện anh rể là Tưởng Thịnh Hòa là thật.
Cô ấy có ấn tượng tốt với người nhà họ Tưởng, trước đây Tưởng Nguyệt Như giúp chị họ nhiều vậy, thì ra tất cả đều có nguyên do.
Lạc Kỳ đổi quần áo xuống lầu, nhìn vẻ mặt em họ, chắc là Tưởng Thịnh Hòa đã nói hết với cô ấy.
Lạc Vũ vui mừng đi theo sau chị họ anh rể đi ăn cơm, ném người đàn ông đang chờ cô ấy đến ăn cơm ở cách đó hơn mười cây số lên chín tầng mây.
Hạ Hử xem đồng hồ lần thứ năm, cô bé nói dối, nói muộn nhất nửa tiếng là đến. Bây giờ đã qua hơn một tiếng, còn không thấy hình bóng cô ấy đâu.
Đồ ăn gọi ra đã hâm nóng hai lần, rau xanh đều chín đến vàng.
—
Tổng cộng mua năm bộ váy cưới, Lạc Kỳ cảm thấy ba bộ là đủ rồi, Tưởng Thịnh Hòa cho lấy lý do thấy hiếm khi cô vui vẻ, đều mua hết lại.
Lịch trình chụp áo cưới cũng cân nhắc xong, chốt ở cuối tuần kế tiếp sau sinh nhật anh.
Từ lúc Lạc Vũ biết cô kết hôn với Tưởng Thịnh Hòa, cô không cần quay về lại phòng cho thuê ở.
Hôm nay là ngày thứ mười hai cô đến Y tế Duệ Phổ, vẫn nhàn rỗi như cũ. Có điều cuối tuần mọi người sẽ bận rộn hơn, Hạ Hử mang cô đi gặp người phụ trách khách hàng lớn.
Mỗi ngày Lạc Kỳ đều ngủ thẳng đến bảy giờ rưỡi mới dậy, đảm bảo trước chín giờ có thể đến công ty, đi sớm cũng không có chuyện gì làm.
Sáng hôm nay Tưởng Thịnh Hòa có hợp đồng cần ký, dậy sớm hơn so với bình thường, anh cầm đồ vest và và vạt từ phòng quần áo đi ra.
“Tỉnh rồi sao?”
“Vâng.”
Lạc Kỳ bọc chăn, định nằm lại một lúc.
Tưởng Thịnh Hòa đến đầu giường, đưa cà vạt cho cô. “Giúp anh mang vào, em không cần đứng lên.”
Anh cúi người, để cô nằm giúp anh thắt cà vạt.
Lạc Kỳ chống người ngồi dậy: “Lần đầu tiên thắt cà vạt cho anh, không thể qua loa như vậy.”
Cô đi chân trần xuống giường, giẫm lên thảm.
Lạc Kỳ còn nhớ rõ buổi sáng sớm hội nghị thượng đỉnh tài chính đó, anh giúp cô chỉnh lại dây an toàn trong xe, cô cũng học anh, lúc bẻ cổ áo sơ mi đứng lên, đầu ngón tay đặc biệt cẩn thận, không chạm vào cổ anh.
Đã lâu rồi quên phải thắt cà vạt như thế nào, động tác dừng lại vài giây.
Tưởng Thịnh Hòa rũ mắt, nói cho cô phải thắt như thế nào.
Rất suôn sẻ, Lạc Kỳ đeo vào cho anh.
“Gần đây em rảnh, nghiên cứu cho anh một vài phương pháp mới.”
Tưởng Thịnh Hòa hôn hai má cô: “Cám ơn.”
Lạc Kỳ không ngủ tiếp, sau khi Tưởng Thịnh Hòa rời đi cô cũng thức dậy.
Bình thường cô đến công ty vào khoảng tám giờ năm mươi lăm phút, có rất ít người đến muộn hơn cô. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lộ Duệ đã muốn đau tim.
Hôm nay tới sớm hai mươi phút, gặp được Trì Tâm chờ thang máy dưới lầu.
“Giám đốc Lạc, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Trì Tâm mơ hồ phát hiện ra, bà chủ mới và Thôi Bồng của Lăng Gia Capital từng có ân oán, ngày hôm qua bà chủ vừa tan tầm rời đi, Thôi Bồng khoảng năm giờ hai mươi đến công ty.
Tuần trước vừa mới đến, tuần này lại đến.
“Giám đốc Lạc, Thôi Bồng lại đến Bắc Kinh công tác, hôm nay chắc là còn sẽ đến công ty.”
“Được, tôi biết rồi.”
Không phải Lạc Kỳ sợ nhìn thấy cô ta mà là ghê tởm khi nhìn thấy cô ta.
Nhưng tránh không kịp, đối phương đã tìm đến tận cửa.
Lạc Kỳ đang xem tài liệu Hạ Hử gửi cho cô, Trì Tâm gõ cửa, nói Thôi Bồng ở ngoài cửa.
“Chuyển lời cho cô ta, tôi không có thời gian rảnh. bảo cô ta muốn tìm ai thì tìm đi.”
“Thôi Bồng nói cô ta muốn tâm sự chuyện 9.200.000 tệ với cô, giấy vay nợ ở chỗ cô ta.”
Bàn tay lật tài liệu của Lạc Kỳ dừng lại, 9.200.000 tệ là số tiền nhà bọn họ còn thiếu nhà bác cả, giấy vay nợ sao lại đến tay Thôi Bồng chứ?
Không gặp cũng không được.
Thôi Bồng giẫm lên giày cao gót không nhanh không chậm bước vào, thuận tay khóa luôn cửa.
“Lại gặp nhau.”
Mí mắt Lạc Kỳ cũng chưa nâng, gửi tin nhắn cho ba mình: [Ba ơi, bác gái cả xử lý giấy vay nợ như thế nào rồi? Ba có biết không?]
Người cẩn thận như bác gái cả sẽ không dễ dàng đưa giấy nợ chín triệu tệ cho ai. Thôi Bồng có thể lấy được giấy nợ, chỉ có một khả năng, đó là bác gái cả chuyển quyền chủ nợ cho Thôi Bồng.
Lạc Trí Khâu trả lời con gái rất nhanh: [Con biết nhanh như vậy sao? Buổi sáng bác gái cả của con vừa nói cho ba, bà ấy mua nhà ở Thượng Hải cho ba mẹ bà ấy, rất gần bệnh viện và siêu thị, bà ấy đã mua đứt. Bà ấy quen biết người bán nên thanh toán một phần bằng tiền mặt, một phần khác thay bằng giấy vay nợ.]
Ông ấy bảo con gái không cần lo lắng: [Khoản nợ còn lại trả theo tháng, trong vòng ba năm có thể trả hết. Thiếu bác cả của con chi bằng thiếu người xa lạ, đến lúc đó mỗi tháng chuyển tiền là được.]
Thật đúng như cô nghĩ, Thôi Bồng thành chủ nợ của cô.
Lạc Kỳ: [Được, con biết rồi, ba bận tiếp đi ạ.]
Ba không biết Thôi Bồng là ai, cô cũng không cần làm ba lại phải chịu cảm giác ghê tởm chung với cô.
Thôi Bồng ngồi xuống ghế dựa đối diện, ngả người ra sau, vẻ mặt khiêu khích: “Không cần tôi nói, cô chắc là biết hết cả rồi nhỉ?”
Khoảng thời gian này cô ta vội vàng san tên phòng, không rảnh để đến Duệ Phổ, trong tay còn có dự án khác, tăng ca suốt đêm là chuyện thường.
Sau khi sang tên, ngày hôm qua cô ta bắt được giấy vay nợ trước đây ba Lạc Kỳ viết.
Là cô ta chủ động tìm bác gái cả của Lạc Kỳ, muốn trở thành chủ nợ của Lạc Kỳ, nhưng cô ta không có nhiều tiền mặt như vậy, hỏi bác gái cả có muốn mua phòng không.
Cô ta đã muốn bán phòng ở hiện tại từ lâu, mỗi lần về nhà nghĩ đến dưới lầu từng bị Lạc Vũ đánh cô ta đều cảm thấy trong lòng dậy sóng, bán đi đổi qua một nơi nhỏ mà chất lượng tốt một chút.
Vừa khéo, bác gái cả của Lạc Kỳ cũng có ý muốn mua phòng ở, đã có thể trước tiên lấy về ít tiền, còn có thể trả nỗi uất ức trước kia phải chịu trở lại.
Vì vậy ký kết lập tức thành.
Căn hộ ba phòng ngủ kia là ba mẹ mua lúc cô ta còn tiểu học nên rất tiện lợi.
Sau khi bán đi, cô ta dùng toàn bộ khoản tiền mua một căn hộ nhỏ cao cấp, trong tay còn có tiền dư, sau này từng tháng còn có thể thu được tiền trả nợ của Lạc Kỳ.
Bác gái cả cũng không lỗ, giá cả mà cô ta muốn cũng không cao, đồ dùng trong phòng được giữ gìn rất tốt, toàn bộ cô ta đều tặng, có thể mang hành lý đến ở ngay.
Thôi Bồng lấy từ trong túi xách ra một bản sao thẻ ngân hàng, nửa trang sau là bản sao giấy vay nợ của ba Lạc Kỳ viết, còn có một bản chuyển quyền chủ nợ viết tay của bác gái cả.
Cô ta để trên bàn đẩy đến trước mặt Lạc Kỳ: “Đây là tài khoản của tôi, sau này ngày mười lăm mỗi tháng chuyển đến là được.”
Cô ta mỉm cười: “Đương nhiên, cô muốn một lần trả hết, thì cũng được.”
Mỗi tháng đều phải chuyển khoản cho cô ta, cô ta không tin Lạc Kỳ không thấy giày vò.
Ngày đó Lạc Vũ đối xử với cô ta như thế nào, cô ta sẽ trả lại gấp đôi cho Lạc Kỳ.
“Nếu cô bận, sau này mỗi tháng tôi sẽ đến văn phòng của cô nhắc nhở cô.”
Thôi Bồng đứng dậy: “Không làm phiền cô nữa.”
Lạc Kỳ đè xuống sự tức giận: “Cô cho răng văn phòng của tôi là nơi cô muốn tới thì tới?”
Thôi Bồng cười: “Không phải tôi nói rồi sao, cô muốn trả hết nợ một lần, thì cũng được.” Cô ta biết Lạc Kỳ không có đủ tiền, cũng không kéo mặt hỏi mượn bạn trai mới được. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Đối phương có chịu cho mượn hay không, còn chưa nói được.
Mỗi tháng trả tiền, rất uất nghẹn.
Mở miệng hỏi mượn đàn ông, thì đánh mất tự tôn.
Cô ta muốn chính là hiệu quả này.
Lạc Kỳ buông tài liệu trong tay, chưa từng cảm thấy ghê tởm như vậy bao giờ.
“Tiền thì tôi sẽ trả một lần, cầm tiền rồi cút xa một chút, đừng xuất hiện trước mặt tôi trước tháng mười hai. Chuyện hôm nay tôi nhớ kỹ, sẽ làm cho cô biết được biết vậy đã không làm là như thế nào.”
Thôi Bồng không sợ sự uy hiếp của cô, lại ngồi xuống: “Vậy tôi đây mỏi mắt mong chờ.”
Xem Lạc Kỳ có thể làm gì được cô.
Giấy vay nợ ở trong túi của cô ta: “Trả hết tiền, tôi sẽ trả lại giấy vay nợ.”
Lạc Kỳ gọi điện thoại cho ba, lại gọi cho bác cả, xác nhận một lần nữa việc chuyển nhượng quyền chủ nợ, bác cả nhắn tin xin lỗi liên tục, lúc ông ấy biết chuyện thì vợ mình đã kí xong hợp đồng mua phòng.
Lạc Kỳ nhận được giấy chứng nhận tư liệu liên quan của Thôi Bồng, sau khi xác nhận không có gì sai sót, cô gửi tin nhắn cho Tưởng Thịnh Hòa: [Có đang bận không?]
Việc đã đến nước này, cô chỉ có thể mượn tiền Tưởng Thịnh Hòa.
Bảo cô mỗi tháng chuyển khoản cho Thôi Bồng, cô làm không được.
Trôi qua năm phút, Tưởng Thịnh Hòa cũng chưa trả lời.
Lạc Kỳ bỗng nhiên nhớ đến, hôm nay anh có buổi ký hợp đồng quan trọng, chắc là lúc này không cầm di động bên người.
Thôi Bồng tự mang theo cốc nước, mở ly uống nước: “Tôi không vội, cô thong thả góp tiền.” Nhìn Lạc Kỳ bị ép đến mức đó, trong lòng cô ta sảng khoái vô cùng.
Trong lúc vô tình nhìn thấy nhẫn kim cương trên tay Lạc Kỳ, cảm thấy chói mắt kỳ lạ.
Lạc Kỳ nhìn thời gian, đợi thêm vài phút nếu vẫn không đợi được tin nhắn trả lời. cô đành hỏi mượn Giản Hàng trước, trở về lại để Tưởng Thịnh Hòa chuyển tiền lại cho Giản Hàng.
Vừa qua thêm hai phút, Tưởng Thịnh Hòa trả lời tin nhắn: [Vừa mới nhận điện thoại. Bây giờ không bận.]
Lạc Kỳ cho rằng tình cảnh chính mình mở miệng mượn tiền sẽ rất khó, nhưng khi soạn tin nhắn cũng không ngờ là khó như vậy.
[Cho em mượn chín triệu hai trăm nghìn tệ, bây giờ có việc cần dùng gấp.]
Tưởng Thịnh Hòa trực tiếp gọi đến: “Anh chuyển cho em ngay.” Rồi lo lắng hỏi: “Có phải bác gái cả lại nói lời gì khó nghe?”
“Không. Chỉ là chuyển quyền chủ nợ đi rồi.”
Cô chuyển công tác khỏi văn phòng chủ tịch, trong mắt bác gái cả cô đã rời ra trung tâm lợi ích, cho vị giám đốc Bạch kia mượn cũng không có vấn đề gì, tự nhiên giám đốc Bạch cũng sẽ không vô điều kiện mà giúp cô uy hiếp bà ta.
Nhưng bác gái cả tính sai, lúc trước không phải là đích thân giám đốc Bạch, là Tưởng Thịnh Hòa ở trong điện thoại uy hiếp bà ta.
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Bây giờ giám đốc Bạch vẫn là khách quý lớn nhất với gia đình bác gái cả, anh nói một câu.”
“Không cần đâu. Bà ta vẫn sẽ bắt nạt kẻ yếu, vô dụng, có cho bà ta bài học cũng sửa không được. Sau này sự ngạo mạn của bà ta sẽ chậm rãi trừng phạt bà ta thôi.”
Còn phải chú ý con đường làm ăn của anh họ, không để cho giám đốc Bạch trộn lẫn vào.
Lạc Kỳ cầm lấy ví tiền tìm thẻ, nhìn đến tấm thẻ đen của anh hé ra và thẻ tiền lương, cười nói: “Thẻ tiền của anh ở chỗ em, anh còn thẻ tiền sao?”
Tưởng Thịnh Hòa cũng cười: “Có. Anh có kho bạc nhỏ.”
Lạc Kỳ trêu chọc nói: “Trộm giấu quỹ đen, đợi về nhà em phải kiểm tra ví của anh.”
“Được. Anh sẽ đưa tất cả khoản chi tiêu cho em.”
Thôi Bồng cười lạnh một tiếng, còn ở đây khoe ân ái.
Nhìn đến thẻ đen trong tay Lạc Kỳ, còn chướng mắt hơn nhẫn kim cương. Cô ta không biết đầu óc người đàn ông trong điện thoại có phải bị úng nước không, trực tiếp đưa thẻ đen và thẻ lương cho Lạc Kỳ.
Lạc Kỳ đọc số tài khoản cho Tưởng Thịnh Hòa: “Nếu anh không tiện ghi nhớ, em chụp gửi qua cho anh.”
“Tiện, đã nhớ kỹ rồi.” Tưởng Thịnh Hòa nói với di động: “Lạc Kỳ, cám ơn.” Cô tình nguyện mở miệng nhắc đến chuyện tiền với anh, gặp chuyện đã trước tiên nghĩ đến anh.
Anh không biết răng chủ nợ ở trong văn phòng với cô, không tắt điện thoại ngay: ” Vừa rồi nói chuyện điện thoại với mẹ, mẹ nói, có thời gian thì để em dẫn anh về nhà ăn cơm.”
Lạc Kỳ nghe xong có chút mơ hồ: “Mẹ anh sao lại để em dẫn anh về ăn cơm?”
Dù cho có về thì cũng nên là anh dẫn cô về chứ? Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Tưởng Thịnh Hòa giải thích: “Không phải giáo sư Lương.”
Lạc Kỳ: “…”
Thì ra mẹ trong lời của anh, là nói mẹ cô.
“Mẹ em gọi điện thoại cho anh nói gì thế?”
“Phương án thiết kế của sân phơi, mẹ cũng muốn chú ý một chút sở thích của anh.”
Tưởng Thịnh Hòa gặng hỏi: “Khi nào thì dẫn anh trở về?”
“Chờ đến kỳ nghỉ đo. Lý về đến nhà anh cũng không thể trực tiếp đổi cách xưng hô kêu mẹ.”
“Anh biết, vẫn phải gọi dì Khương.”
Nhưng lúc nãy anh kêu mẹ, cô chưa từng có khoảnh khắc nào cảm thấy gần gũi với anh hơn thế.
Mãi nói chuyện phiếm, cô đã quên còn có người ngồi trong văn phòng mình.
“Anh chuyển khoản cho em trước, buổi tối về nhà lại trò chuyện.”
Tưởng Thịnh Hòa bảo cô chờ hai phút, đã lâu anh không chuyển khoản, không nhớ rõ mật khẩu, phải thử lại một chút.
Tắt điện thoại với Tưởng Thịnh Hòa, cảm giác bực tức tụ lại trong ngực lúc trước , đột nhiên trở nên nhẹ nhàng khoan thai.
Trong lúc chờ chuyển khoản, Lạc Kỳ rón một ly nước ấm, vừa uống vừa xem tài liệu.
Thôi Bồng chịu không nội loại bộ dáng giả vờ này của cô: “Còn có thể xem tài liệu sao?”
“Cô cho rằng tôi là cô sao?”
“A.”
Thôi Bồng buồn cười: “Một ngày cô ở Duệ Phổ, thì một ngày cố sẽ không được thoải mái. Muốn thoải mái cũng được, làm một giao dịch, cô phối hợp công việc với Lộ Duệ, tôi đảm bảo sẽ không lại xuất hiện trước mặt cô.”
“Tình cảm sâu nặng như vậy, Lộ Duệ có biết không?”
“Chuyện của tôi, không cần cô nhọc lòng.”
“Lời này chính là lời tôi muốn nói với cô, chuyện của tôi còn không cần cô quản, cô có thời gian thì không bằng thay bản thân tính toán nhiều chút.” Lạc Kỳ ngẩng đầu uống nước, nhân tiện liếc mắt dò xét cô ta một cái: “Hy vọng cô may mắn, có thể thu phục Lộ duệ trước tháng mười hai.”
Ngừng một chút, cô chuyển đề tài: “Nhưng mà Lộ Duệ chướng mắt cô.”
Thôi Bồng: “…”
Miệng đã thối lại còn độc.
Mặt cô ta lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng không sao cả mà nói: ” Lộ Duệ biết chuyện tôi với cô và Bùi Thời Tiêu, cô cho là cô có thể chia rẽ được sao?”
Lạc Kỳ uống nhẹ một ngụm nước: “Cô có mặt mũi bao nhiêu, có thể để tôi tốn thời gian đi chia rẽ.”
Thôi Bồng thật muốn hắt nước trong ly lên mặt cô, nhưng còn muốn theo đuổi Lộ Duệ, cô ta đành phải nhịn.
Điện thoại Lạc Kỳ rung lên, Tưởng Thịnh Hòa đã chuyển tiền đến.
Cô sẵn tiện chuyển tiền qua cho Thôi Bồng, chuyển đến số tài khoản và tên đều cảm thấy sự xui xẻo.
Tiền đã trả xong, giấy vay nợ đã lấy vè.
LẠc Kỳ hủy giấy vay nợ đi: “Lần sau lúc tôi nói chuyện lại với cô, chính là lúc tôi đích thân chỉnh đốn cô, lúc đó để cô cút khỏi Lăng Gia Capital. Nhiều nhất là hai tháng, cô tự mình cầu phúc đi.”