Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 73


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 73

Chỉnh sửa lại vạt áo cưới xong, Tưởng Thịnh Hòa nắm vai cô xoay người cô lại, đối diện với gương.
 
“Em thấy đẹp không?” Anh hỏi cô.
 
Lạc Kỳ nhìn gương cười: “Hình như ngược vai rồi. Không phải nên là em hỏi anh có rung động hay không sao?” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Lúc nãy khi em mặc vào đã sớm rung động rồi.”
 
Chiếc áo cưới này là chiếc Tưởng Thịnh Hòa nhìn trúng đầu tiên, nên anh đưa cô thử xem, muốn biết cô có thích hay không.
 
Bây giờ, Lạc Kỳ rất có niềm tin với thẩm mỹ của Tưởng Thịnh Hòa, cô cảm thấy chiếc này còn thích hợp với cô hơn so với mấy chiếc cô chọn. 
 
Cô xoay người một vòng trước gương, nghiêng người nhìn đến thiết kế cắt xẻ sau lưng tôn lên ưu thế cơ thể cô một cách triệt để.
 
Từ phòng quần áo đi ra, nhân viên tất cả đồng thanh oa một tiếng.
 
Phòng ngoài có gương sát tường, lộ ra vẻ đẹp tổng thể càng lớn.
 
Lạc Kỳ quay đầu nói với Tưởng Thịnh Hòa: “Em muốn giữ chiếc này lại.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô mỉm cười: “Được.”
 
Nhân viên ở đó lộ ra vẻ mặt hâm mộ, bọn họ đã từng đón tiếp rất nhiều cặp đôi đến chọn áo cưới, đây là trường hợp đầu tiên không cần bọn họ đến giúp đỡ sửa sang áo cưới, mà chỉ cần đứng tại chỗ vốn dĩ chú rể sẽ đứng, chờ cô dâu với tâm trạng tràn đầy vui mừng đi ra. 
 
Vốn dĩ thợ trang điểm đang lướt di động, cô ta mỗi ngày trang điểm cho người ta, ngày nào cũng xem người ta thử áo cưới nên không hề thấy mới mẻ, nhưng khi Lạc Kỳ bước ra từ phòng thay quần áo cô ta vẫn bị hấp dẫn, thả xuống di động đang xem được một nửa video.
 
Cô ta lướt qua một loạt áo cưới treo trên giá, nhìn về phía Lạc Kỳ: “Cô Lạc, tôi giới thiệu một chiếc cho cô. cô nán lại thử xem, sau khi mặc vào tôi sẽ làm lại kiểu tóc cho cô.”
 
Tưởng Thịnh Hòa đồng ý thay Lạc Kỳ: “Cảm ơn, làm phiền rồi.”
 
“Ngài khách khí rồi, không phiền toái ạ.” Thợ trang điểm chỉ  chiếc nào cho nhân viên công tác, đó là một chiếc váy cưới thiết kế rất phức tạp lại rất khó điều khiển.
 
Thợ thiết kế là bạn tốt của cô ta, lúc trước chiếc váy cưới này được thiết kế ra bị mọi người châm biếm, từ đó đã trở thành nét bút hỏng trong cuộc đời thiết kế của bạn cô ta, Nhưng cô ta không cảm thấy thất bại, chẳng qua là chưa gặp được người thích hợp để mặc mà thôi.
 
Nhân viên công tác giải vờ không nhớ là chiếc nào, lôi kéo thợ trang điểm: “Cô đi cùng tôi đi, để tránh tôi lấy sai mất.”
 
Hai người rời khỏi phòng thử quần áo số 1.
 
“Cô điên rồi sao, chiếc áo cưới kia bao nhiêu người đẹp thử qua, không có ai chọn, vừa đắt vừa quái dị, không thì cũng không bị loại khỏi hệ thống của chúng ta. Đợi khi cô Lạc mặc không đẹp, không phải là đạp đổ chính bát cơm của chúng ta rồi sao?”
 
Thợ trang điểm: “Tôi cảm thấy khí chất của cô Lạc rất phù hợp, yên tâm, không làm mất danh tiếng được. Những người đẹp trước kia từng mặc có thể không phù hợp với phong cách này.”
 
Nhân viên công tác vẫn lo lắng: “Cô Lạc…: không phải là khách hàng bình thường.
 
Trước mặt có một đoàn khách, đi về phòng thử quần áo số 2. 

 
Nghe được cô Lạc, Lạc Vũ dừng bước chân: “Hai người đang gọi tôi sao?”
 
Nhân viên công tác nói xin lỗi: “Không phải ạ, là  vị khách ở phòng số 1 của chúng tôi. Rất xin lỗi!”
 
Lạc Vũ cười cười: “Không sao.”
 
Hai người xoay người đi qua. 
 
Nhân viên công tác tiếp tục nói lời lúc nãy chỉ mới nói được một nửa: “Cô Lạc không phải là khachs bình thường. Cô có lẽ không biết, cô ấy chọn váy cưới, là ông chủ của chúng ta đích thân đưa máy tính bảng qua, để cô ấy chọn trước.
 
Rất ít khách hàng có thể có đãi ngộ như thế.
 
Thử váy không phù hợp làm mất thời gian của Lạc Kỳ, còn làm ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của người ta, lại làm mất danh tiếng của tiệm áo cưới, trăm hại mà không một lợi. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
“Cô cẩn thận suy nghĩ lại đi.”
 
Thợ trang điểm vẫn kiên trì như trước: “Giới giải trí thường có nữ ngôi sao đụng hàng nhau, bọn họ đều là đại mỹ nhân, có lúc cô cảm thấy ngôi sao nữ rất đẹp đó, nói không chừng lại bị người trong phòng số một đó lấn áp. Không phải họ không đẹp, mà là khí chất không thích hợp với bộ váy đó.”
 
Cô ta thật lòng nói: “Nếu không phải ngài Tưởng có kiên trì, tôi sẽ không nhiều chuyện.”
 
Thời gian của người có tiền quý giá, cô ta hiểu rõ, nhưng mà ngài Tưởng không vội không nóng nảy, còn tự mình giúp đỡ cô dâu mặc váy cưới, lại là anh đồng ý mặc thử. 
 
Lùi mười nghìn bước mà nói, cho dù hiệu quả mặc thử không đẹp, bọn họ cũng sẽ không phật ý với phục vụ của bọn họ.
 
Cô ta muốn thay người bạn nhà thiết kế của mình cố gắng một lần, nói không chừng lại tìm được chủ nhân thích hợp cho chiếc váy cưới kia.
 
“Nghe nói bọn họ mua áo cưới là để chụp hình đám cưới, áo cưới trong lễ cưới còn chưa đặt. Nói không chừng sau khi mặc xong hiệu quả quá động lòng người, sẽ giao việc phụ trách áo cưới trong lễ cưới cho tiệm chúng ta thiết kế đấy.”
 
Nhân viên công tác cũng động lòng, váy cưới đặt may cao cấp có khi cả năm đều không được đến một đơn. 
 
Lần này, nhân viên không tác không để Tưởng Thịnh Hòa đi theo vào phòng thay quần áo: “Ngài Tưởng, ngài nghỉ ngơi trước, nhìn sớm sẽ không có cảm giác kinh ngạc. chúng tôi muốn để ngài bất ngờ một chút.”
 
Lạc Kỳ nhìn anh trong gương. “Giám đốc Tưởng.”
 
Tưởng Thịnh Hòa muốn giúp đỡ cô mặc từng bộ áo cưới, bất đắc dĩ cười, tước vũ khí đầu hàng: “Anh chờ em bên ngoài.”
 
Ngoài phòng thử đồ có hai khu nghỉ ngơi chung, anh cầm cuốn tạp chí áo cưới còn đang xem dở đi ra ngoài. 
 
Cửa phòng thử đồ số hai mở ra, Lạc Vũ nhận được điện thoại của Hạ Hử, không thể ở trước mặt đồng nghiệp làm trò  không nhận điện thoại, đành phải đi ra ngoài.
 
Theo thói quen đi về khu nghỉ ngơi chung, bỗng nhiên bước chững lại, lúc nãy còn không có ai, bây giwof trên sô pha đang có một người đàn ông ngồi xem tạp chí.
 
Hai chân bắt chéo tự nhiên, có nhân viên công tác bước qua trước mặt , anh cũng không ngẩng đầu, một bộ dạng không quan tâm, áo sơ mi màu đen tôn lên khí chất mạnh mẽ của anh.
 
Lạc Vũ nhíu mày, cứ cảm thấy người này quen mặt.

 
Đột nhiên nhớ đến, anh không phải là người đàn ông đẹp trai vô cùng nhường đường cho cô ấy ở cầu thang tòa nhà cho thuê, ở cùng một tầng với chị họ sao?
 
Chị họ chắc sẽ thích kiểu đàn ông khí chất này.
 
Tiếc là cỏ thơm sớm có chủ, hóa ra anh ta cùng bạn gái đến thử áo cưới.
 
Di động ngừng rung, chưa đến hai giây, Hạ Hử gọi tới lần hai.
 
Lạc Vũ muốn tắt thì thấy tin nhắn uy hiếp của anh ta: [ Nghe điện thoại, hoặc  là ngày mai tôi đến văn phòng cô nói chuyện  tử tế với cô trước mặt đồng nghiệp cô. Chọn một cái.]
 
Anh ta đúng là có khả năng ngày mai đến văn phòng cô ấy làm chuyện bậy bạ, lạc Vũ bị dọa sợ, chỉ có thể nghe điện thoại, xoay người đi về phía toilet.
 
Đồ khốn!
 
Cô ấy không phải chỉ là ngủ với anh ta hai lần thôi sao?
 
Tưởng Thịnh Hòa không thấy Lạc Vũ, xem xong tạp chí, lại lật xem lần nữa.
 
Xem đến lần thứ ba, nhân viên công tác đi ra mời anh, nói đã làm tóc xong.
 
Cửa mở ra, Lạc Kỳ đưa lưng về cửa, nghiêng người soi gương.
 
Tóc dài vấn lên, cần cổ thon dài, đường cong mềm mại sau lưng như ẩn như hiện trong lớp voan.
 
Chiếc váy cưới này không nhiều tầng long trọng như những chiếc khác, có chút phong phanh mà lại vừa phác họa cảm giác phiêu dật linh động lượng lờ xung quanh.
 
Tất cả những người không quen Lạc Kỳ, ấn tượng đầu tiên với cô là vẻ đẹp lạnh lùng, không dễ tiếp xúc, trời sinh làm người ta có cảm giác xa cách, nhưng hiện tại cô từ trong xương lại tỏa ra một tia dịu dàng.
 
Lạc Kỳ nhìn đến anh trong gương, mỉm cười.
 
Cho đến bây giờ anh chưa từng thấy cô vui vẻ như thế.
 
Lạc Kỳ xoay người, nâng váy đi về phía anh: “Ông xã, anh thấy thế nào? Có đẹp không?”
 
Trong mắt Tưởng Thịnh Hòa lúc này, mọi thứ đều trở nên ảm đạm.
 
“Rất đẹp.” Anh tiến đến từng bước, cúi đầu, đưa cằm vuốt nhẹ những sợi tóc rối trên trán cô, một tay ôm nhẹ cô vào lòng, không chạm đến váy cưới.
 
Khắc chế mà tôn trọng.
 
Người khác còn chưa kịp phản ứng, anh đã buông ra, bảo trì khoảng cách để cho cô thoải mái.
 
Trước mặt người khác ôm nhau, sẽ làm người ở đây không thoải mái, nhưng cái ôm này của anh, bọn họ còn chưa kịp xem, thợ trang điểm tiếc nuối vì di động của mình ở bàn trang điểm, không kịp chụp một tấm.

 
Lạc Kỳ đưa điện thoại cho Tưởng Thịnh Hòa: “Anh chụp giúp em tấm hình.”
 
Nhân viên công tác nói: “Lầu một có một góc cảnh thực, hiệu ứng quay chụp ở đó rất tốt.”
 
Trong tiệm thường hay bố trí cảnh quay chụp cho khách hàng, để lưu lại kỷ niệm lần đầu tiên mặc áo cưới.
 
Lạc Kỳ cảm thấy phiền toái: “Ở trong này chụp cũng như nhau cả.”
 
Chuyện của cô, Tưởng Thịnh Hòa chưa bao giờ cảm thấy phiền “Đi đến khu thực cảnh chụp, bộ váy này anh không giúp em sửa sang,  anh chụp giúp em vài tấm ảnh nhé.”
 
Đến tầng 1 thì ông chủ tiệm và nhà thiết kế cũng vừa đến.
 
Ông chủ đến là chiêu đãi Tưởng Thịnh Hòa, trên đường kẹt xe nghiêm trọng, chậm mất một tiếng.
 
“Giám đốc Tưởng, thật ngại quá.”
 
Mới vừa chào hỏi thì bị nhà thiết kế đánh gãy:
 
“Đây..Sao có thể?”
 
Nhà thế kế không dám tin, kinh ngạc nhìn chằm chằm  áo cưới trên người Lạc Kỳ. 
 
Chiếc váy cưới này lúc trước mất nửa năm mới thiết kế ra, vì tìm kiếm cảm hứng, tốn không biết bao nhiêu tâm tư. Sau khi thiết kế xong thì hoàn toàn dùng đường may thủ công, vật liệu phụ đắt muốn chết, riêng chi phí làm ra đã hơn một trăm vạn, nhưng mà không ai hỏi han, cuối cùng bị cất xuống. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Đau lòng không phải là vì tiền, mà là rất nhiều nhiệt huyết bị dội một gáo nước  lạnh.
 
Cô ta quay đầu nói với nhân viên: “Lấy máy ảnh đến đây, tôi chụp cho nàng tiên vài tấm.”
 
Kích động đến mức quên cả tự giới thiệu.
 
Thợ trang điểm nói với Lạc Kỳ: “Cô ấy chính là người thiết kế ra chiếc váy cưới này. Lúc trước cô không nhìn thấy trong hệ thống, là vì vừa quý cừa không ai mặc hợp nên bị cất xuống. Thế nên cô ấy kích động như vậy, mong cô không để bụng.”
 
Lạc Kỳ cười cười,”Không sao. Hoàn toàn hiểu được. Tôi để chồng tôi chụp trước giúp tôi vài tấm.”
 
Tưởng Thịnh Hòa chào hỏi hai câu với ông chủ, không quên chức thợ chụp ảnh của mình: “Xin lỗi không tiếp được, tôi chụp cho vợ vài tấm ảnh.”
 
Lạc Kỳ đột nhiên không thể tạo dáng trước máy ảnh: “Anh chỉ cần chụp vài tấm.”
 
“Không cần tạo dáng, em đứng một chỗ ở đó không làm gì cũng đều rất đẹp.”
 
“…”
 
Anh đầy là người tình trong mắt hóa Tây Thi.
 
Tưởng Thịnh Hòa từng chụp cho cô, đứng một bên xem lại ảnh.
 
Nhà thiết kế xem như là một nửa thợ chụp ảnh, thường xuyên chụp tác phẩm của chính mình, biết như thế nào điều chỉnh ánh sáng. 
 
Vừa chụp được vài tấm,  trên cầu thang gỗ thông đến phòng thử đồ số hai có người đi xuống. Khách ở phòng thử đồ số hai thử xong trang phục phù dâu, xuống lầu để về.
 
Vài người dừng lại ở cầu thang, có thợ chụp ảnh chuyên nghiệp chụp, bọn họ đi qua sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu quả. 
 

Khe khẽ nói nhỏ với nhau: “Đây là mời ngôi sao làm người đại diện sao?”
 
“Không biết nữa. Chắc là người mẫu, hoặc là một diễn viên không có tên tuổi.”
 
“Xinh đẹp như vậy, sớm muộn cũng sẽ nổi tiếng.”
 
Đồng nghiệp lấy khuỷu tay khua Lạc Vũ: “Có đẹp như chị cô không?”
 
Lạc Vũ ngày nào cũng  thổi phồng vẻ đẹp như thiên thần của chị mình, lại không cho bọn họ xem ảnh, nên bọn họ hoài nghi Lạc Vũ ba hoa.
 
“Cô xem choáng váng rồi sao?”
 
Đồng nghiệp thấy Lạc Vũ ngây ra, nhéo nhẹ vành tai cô ấy.
 
Lạc Vũ không trả lời, cái mũi chua xót, thì ra chị họ nói đi công tác dài ngày, là lừa cô ấy, lừa cô ấy trộm đi làm thêm chức người mẫu.
 
Còn nợ nhà bác cả hơn 9 triệu tệ, lấy tiền lương của chị ấy cũng không biết khi nào mới có thể trả hết nợ, chắc là bác gái cả lại giục nợ, áp lực quá lớn, nếu không chị họ sẽ không làm thêm.
 
Tiếc là cô ấy không có bản lĩnh gì, tiền lương hầu như tháng nào cũng xài hết, không thể giúp đỡ được gì.
 
Nhà thiết kế rốt cục tạm dừng chụp hình, đang xem lại ảnh chụp, mấy người bọn họ xuống lầu, bước nahnh qua khu cảnh chụp, chỉ có Lạc Vũ đi chậm lại: “Mọi người vào xe chờ tôi, tôi đi toilet.”
 
Chờ mọi người rời đi, Lạc Vũ gọi Lạc Kỳ: “Chị.”
 
Lạc Kỳ đang đắm chìm trong niềm vui sướng, lúc nãy cũng chưa để ý đến người trên cầu thang.
 
Cô kinh ngạc hỏi: “Vũ Bảo, sao em ở đây?”
 
“Em làm phù dâu cho đồng nghiệp, hôm nay qua đây thử đồ phù dâu.”
 
Lạc Vũ đỏ mắt: “Chị còn làm thêm việc người mẫu? Mỗi ngày chụp ảnh có mệt lắm không?”
 
Lạc Kỳ: “…”
 
Nhà thiết kế nói với Tưởng Thịnh Hòa: “Tôi chụp cho hai người vài tấm ảnh chung.”
 
Lúc này Lạc Vũ mới để ý thấy cái người đàn ông đẹp trai vô cùng đó cũng đứng bên cạnh, thì ra anh là người mẫu, đóng vai chú rể: “Hai người làm việc trước đi. Lát nữa làm xong rồi trò chuyện.”
 
Lạc Kỳ: “…”
 
Bởi vì sự hiểu lầm của Lạc Vũ, lúc chụp ảnh Lạc Kỳ luôn muốn cười một trận, chụp qua quýt hai tấm. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Trước mặt người ngoài làm trò, có chút không tiện nói: “Vũ Bảo, em nói đồng nghiệp em về trước, buổi trưa đi ăn cơm với bọn chị đi.”
 
Cô nháy mắt với Tưởng Thịnh Hòa, lên lầu thay áo cưới ra. 
 
Lạc Vũ kéo Tưởng Thịnh Hòa qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Anh là người mẫu nam? Là anh giới thiệu chị em đến đây làm thêm sao?”
 
“…”
 
Nhầm lẫn lớn như vậy.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.