Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 72
Gặp mặt nhau, Lạc Kỳ mỉm cười. Hai người họ cũng không xa lạ gì, lần trước trong phòng họp tài chính ở hội hiệp đàm Hạ Hử cũng đến chào hỏi Tưởng Thịnh Hoà.
Hạ Hử tựa lên cửa xe hút thuốc, Lạc Kỳ vừa đi ra khỏi văn phòng cũng là lúc anh ta vừa bóp điếu thuốc.
Anh ta không thích giả vờ khách sáo, nhất là khi cô còn là chị họ của Lạc Vũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta hậm hực mở cửa xe cho Lạc Kỳ. Bản thân mình rất ga lăng với người khác giới, nhưng chỉ khi nhìn thấy Lạc Vũ là lại có ý muốn trêu chọc cô ấy.
“Tại sao không chuyển Duệ Phổ đến văn phòng ở toà Viễn Duy?”
“Bây giờ tầng văn phòng đó đã được Duệ Phổ mua lại, chuyến qua chuyện lại phiền phức lắm.” Lạc Kỳ nói thêm: “Quan trọng là trời cao hoàng đế xa.”
Lạc Kỳ bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào tòa nhà bên cạnh.
Hạ Hử mỉm cười, giống anh ta.
Rời khỏi thành phố Tô, không ai quản được anh ta,
Họ ăn cơm gần Duệ Phổ, mất mười phút đi đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không thân với Hạ Hử, đang nghĩ nên nói chuyện sao cho không tẻ nhạt thì Lạc Vũ đã giải quyết phiền não này cho cô.
Lạc Vũ gọi điện thoại đến rất đúng lúc.
“Chị à, đã ăn cơm chưa?”
“Chị đi công tác bao giờ về?”
“Đúng rồi, tạm thời em không cần bức tranh ấy nữa.”
Cô ấy đã đặt hẹn xong bản thảo, bây giờ cần trả gấp tiền cho họa sĩ. Vừa mới lấy được bản thảo, bức tranh đó đã hoàn toàn vẽ ra được bầu không khí mà cô ấy muốn có. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Đợi tô màu xong là sẽ đưa thẳng cho Hạ Hử. Cô ấy chịu đủ ảnh chân dung trên Wechat của anh ta rồi.
Lạc Kỳ: “Vậy em muốn quà nào khác không?”
“Em không muốn gì cả, chỉ mong sớm có anh rể mà thôi.”
“… Sắp rồi.”
Lạc Vũ còn định nói chuyện dăm ba câu nữa, nhưng đồng nghiệp tìm cô ấy để bàn về mấy bộ trang phục phù dâu.
Cuối năm nay đồng nghiệp của cô ấy kết hôn, cô ấy là một trong số những phù dâu. Nhà đồng nghiệp ấy rất giàu, đến trang phục phù dâu mua cho các cô cũng là hàng hiệu cao cấp. Tuần này họ phải đến cửa hàng áo cưới để đặt váy phù dâu.
“Chị à, em bận rồi. Khi nào chị đi công tác trở về thì nói chuyện tiếp nhé.”
Lạc Kỳ đi “công tác” lần này hơi lâu.
Tưởng Thịnh Hoà không muốn cô về.
Đương nhiên, bản thân cô cũng không muốn về.
Hạ Hử đang lái xe liếc mắt nhìn Lạc Kỳ, vừa nãy anh ta loáng thoáng nghe thấy giọng nói líu lo của Lạc Vũ.
Cô ấy rảnh để gọi điện cho chị gái của mình, không rảnh trả lời tin nhắn của anh ta.
Đến đèn đỏ, anh ta lại gửi tin nhắn cho cô ấy: [Tối nay đến chỗ tôi đi.]
Không trả lời.
Hạ Hử ném điện thoại lên bảng điều khiển, khiến nó vang lên tiếng “Bộp” kỳ lạ.
Lạc Kỳ nhìn anh ta, anh ta chỉ đành giải thích: “Bị… Bạn gái giận.”
“Con gái ý chỉ cần dỗ dành nhiều hơn một chút là được.”
Hạ Hử mỉm cười, không nói gì.
Hôm nay ba người họ ăn cơm, Hạ Vạn Trình không gọi bạn của ông ấy đến mà đều nói chuyện bằng giọng thành phố Tô, bầu không khí vô cùng hài hoà.
Lạc Kỳ có thành ý muốn hợp tác, mở thị trường mới, đến khi ấy lợi nhuận chia 4:6.
Cô không có nguồn tài nguyên nhân lực cho Hạ Vạn Trình, chỉ có thể trao đổi lợi ích.
Hạ Vạn Trình không định trả giá, so với lợi ích này thì ông ta muốn hợp tác lâu dài cùng Tưởng Thịnh Hoà hơn. Ông ta giúp Lạc Kỳ cũng là giúp Tưởng Thịnh Hoà, khiến anh cảm kích ông ta.
“Khi đó giám đốc Tưởng cũng cho hết tài nguyên, Duệ Phổ cũng là công ty tổng, không cần khách sáo.” Đương nhiên ông ta cũng có nỗi băn khoăn: “Tôi không muốn làm mất lòng lãnh đạo cấp cao ở ngoài mặt.”
Lạc Kỳ hiểu, dù sao Viễn Duy muốn chèn ép Duệ Phổ. Bây giờ cô muốn phát triển Diệ Phổ chính là làm trái ý lãnh đạo: “Chủ tịch Hạ, chú yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thoả.”
Hạ Vạn Trình lại dặn dò: “Khi ấy là do một tay tôi tiếp nối thị trường điều trị Viễn Duy, không tiện ra mặt tiếp đón Duệ Phổ mấy người. Hạ Hử cũng hiểu rõ Nguồn nhân lực ở bên tôi, đến khi ấy cứ bảo Hạ Hử dẫn mấy người nói chuyện với người phụ trách bên đó.”
“Cảm ơn chủ tịch Hạ, để chú phiền lòng rồi.”
Lạc Kỳ đã chuẩn bị từ trước về việc làm sao thuyết phục lãnh đạo Viễn Duy, chiều nay cô có chuyến đi đến tập đoàn Viễn Duy để gặp mặt Lệ Nhuỵ như đã hẹn.
“Tôi định tấn công chủ yếu vào thị trường cấp trung bình, không ảnh hưởng đến số định mức thị trường cấp cao của trị liệu Viễn Duy. Không cần đến vài năm sau, đối thủ cạnh tranh sẽ mọc nhanh như nấm, Viễn Duy không thể độc chiếm thị trường được. Vậy chi bằng để Duệ Phổ chiếm thị trường cấp trung trước. Thị trường cấp cao có Viễn Duy, cấp trung có Duệ Phổ, như vậy mới càng có sức cạnh tranh với tập đoàn.”
Lệ Nhuỵ nhắc nhở cô: “Trị liệu Viễn Duy cũng có sản phẩm ở thị trường cấp trung.”
Lạc Kỳ nói: “Vậy thì bảo họ bỏ đi, chỉ tập trung thị trường cấp cao, tạo ra những sản phẩm hiệu quả.”
Lệ Nhuỵ giật mình, giọng điệu rất giống Tưởng Thịnh Hoà.
Lạc Kỳ phân tích: “Nếu như trị liệu Viễn Duy cái gì cũng muốn làm, cuối cùng không cái nào ra cái nào. Sản phẩm ở thị trường cấp cao sẽ vô tình bị sản phẩm ở thị trường cấp trung kéo xuống. Sản phẩm ở thị trường cấp trung đánh vào số lượng, sản phẩm ở thị trường cấp cao đánh vào chất lượng, vậy thì người mệt và kiếm được ít tiền hơn là thị trường cấp trung.”
Duệ Phổ chọn đánh vào thị trường cấp trung là vì bất đắc dĩ, nếu không sẽ không còn con đường nào khác.
Lệ Nhuỵ không trả lời cô ngay được, muốn điều chỉnh chiến lược của trị liệu Viễn Duy là chuyện rất khó, đến lúc ấy phải bàn bạc với lãnh đạo trong cuộc họp.
“Tôi sẽ cố gắng thực hiện giúp cô.”
“Cảm ơn giám đốc Lệ.”
Bây giờ cô chưa có tư cách tham gia cuộc họp lãnh đạo cấp cao, chỉ đề xuất phương án trong phòng riêng: “Giám đốc Lệ, phiền bà bày tỏ một ít ý kiến giúp Duệ Phổ chúng tôi.”
Co đã nghĩ ra phương án trong kỳ nghỉ, nhưng chỉ tiếc không có cách nào bày tỏ nó.
Sau khi chào tạm biệt Lệ Nhuỵ, Lạc Kỳ rất bối rối. Cuối cùng cô vẫn ấn xuống tầng một chứ không đến tầng bốn mươi hai.
Ra khỏi thang máy, vừa mới cất bước đi, có người gọi cô từ phía sau: “Giám đốc Lạc.”
“…”
Đây là giọng của Tưởng Thịnh Hoà.
Lạc Kỳ quay người, Tưởng Thịnh Hoà đi ra khỏi thang máy chuyên dụng. Phía sau anh là Tiểu Khương, anh ta cũng liếc ánh mắt đồng tình nhìn cô.
Nhưng đáng tiếc sao có thể trốn được ông chủ.
Tiểu Khương lên xe trước, Tưởng Thịnh Hoà đi thẳng đến chỗ cô.
“Em báo cáo công việc với Lê Nhuỵ?”
Lạc Kỳ gật đầu, suy nghĩ nên giải thích vì sao mình không đi tìm anh.
Tưởng Thịnh Hoà chắn trước người cô, người ngồi trong xe không thấy vẻ mặt của cô.
Anh hạ giọng nói: “Nếu như anh không ra ngoài có việc thì chắc không nhìn thấy em rồi.”
Lạc Kỳ vươn tay cài lại cúc áo vest cho anh.
Cô nhìn ánh mắt anh: “Giám đốc Tưởng, anh có hẹn với ai sao?”
Bây giờ câu “giám đốc Tưởng” có ích hơn lời xin lỗi nhiều.
Tưởng Thịnh Hoà không so đo tại sao cô đến Viễn Duy mà không nói với anh nữa: “Ừm, bàn chuyện hợp tác. Tối nay có lẽ anh về nhà muộn, em cứ ăn cơm trước đi, không cần đợi anh.”
Bởi vì tiếng “giám đốc Tưởng” này mà đêm nay cô phải ở lại biệt thự.
Tưởng Lạc: “Em đợi anh về cùng ăn cơm.”
Tưởng Thịnh Hoà đồng ý với cô: “Vậy anh sẽ cố gắng về sớm.”
Hai người họ tình cảm thân thiết, Tiểu Khương thì vẫn ngồi ở trong xe cầu nguyện cho Lạc Kỳ. Sếp tính sổ lâu như vậy, chắc chắn Lạc Kỳ sụp đổ lắm.
Đến khi Tưởng Thịnh Hoà lên xe, Tiểu Khương mới nhân ra hình như tâm trạng của ông chủ nhà mình rất tốt? Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Vừa nãy Tưởng Thịnh Hoà chưa kịp hỏi Lạc Kỳ đến báo cáo công việc gì, anh gọi điện hỏi Lê Nhuỵ.
Lê Nhuỵ đang xem phương án của Lạc Kỳ, sau đó báo cáo ý tưởng của cô.
“Phương án rất hay, lãnh đạo duyệt nó trong cuộc họp không có vấn đề gì lớn.”
“Không cần thảo luận trong cuộc họp, cứ trả lời lại cô ấy rằng tiếp nhận ý tưởng này.”
Lê Nhuy ngạc nhiên, theo như bà ấy biết. Tưởng Thịnh Hoà chưa từng thông qua ai vô điều kiện như vậy.
Bà ấy nghi ngờ hỏi: “Giám đốc Tưởng, cậu không xem qua phương án sao?”
“Không cần.”
Anh không xem phương án cũng biết Lạc Kỳ sẽ không chỉ nghĩ cho Duệ Phổ mà sẽ để ý đến cả trị liệu Viễn Duy, tìm ra điểm thăng bằng cùng tồn tại giữa hai công ty, tăng sức cạnh tranh hai bên.
Lúc đầu Lệ Nhuỵ muốn sửa phương án của Lạc Kỳ một chút, cắt bỏ các sản phẩm cấp thấp, đồng thời giành được sự ủng hộ của một số nhóm cho trị liệu Viễn Duy, cố gắng bù đắp để lấy lòng ban lãnh đạo cấp cao.
Bây giờ Tưởng Thịnh Hoà đã lên tiếng đồng ý phương án của Lạc Kỳ, vậy trị liệu Viễn Duy phải bù đắp như thế nào?
Tưởng Thịnh Hoà: “Không cần bù đắp, không có Lạc Kỳ sẽ không có trị liệu Viễn Du.”
Lệ Nguỵ nghe mà ngỡ ngàng.
Tưởng Thịnh Hoà không giải thích.
Nếu giải thích thì họ cũng không hiểu.
Không ai biết anh thích Lạc Kỳ nhiều như thế nào.
Ngày hôm sau là giữa tháng, Lạc Kỳ nhận được số tiền khá lớn. Hỏi mới biết đây là tiền thưởng quý thứ ba.
Tưởng Thịnh Hoà nói anh không giục bên tài vụ, điều này ai mà tin được.
Lac Kỳ chụp ảnh màn hình số dư trong tài khoản gửi cho Tưởng Thịnh Hoà: [Phát tài rồi.]
Tưởng Thịnh Hoà mỉm cười: [ Mời anh ăn cơm thôi nhỉ?]
[Được, thử xong váy cưới em sẽ mời anh ăn tiệm cơm.]
Lạc Kỳ không biết tiền lương một năm của ông chủ là bao nhiêu. Dù ông chủ chỉ cầm tiền lương tượng trưng thôi chứ cũng không thiếu chút tiền này, nhưng cô vẫn rất tò mò.
[Giám đốc Tưởng, tiền lương của anh là bao nhiêu?]
Tưởng Thịnh Hoà: [Tiền lương là bảo mật, không được nói cho cấp dưới.]
Lạc Kỳ lại hỏi: [Chồng à, tiền lương của anh là bao nhiêu?]
Tưởng Thịnh Hoà nói: [Tối nay về nhà sẽ đưa thẻ cho em, em tự kiểm tra.]
Lạc Kỳ có thẻ đen của anh, vẫn chưa trả lại anh từ khi anh từ chức chủ tịch.
Nếu trả lại cô sợ anh nghĩ nhiều.
Anh đưa thẻ lương cho cô, cô cũng nhận.
Đến khi trả hết nợ, cô sẽ mua nhiều quà cho anh.
Đến thứ năm, Tưởng Thịnh Hoà đưa cô đi thử đồ cưới.
Hai người họ là vị khách sớm nhất ở cửa tiệm.
Tầng hai trên cửa hàng áo cưới là phòng thử đồ của khách VIP, mỗi một phòng khoảng ba mươi bốn mươi mét, không có khu nghỉ ngơi và khu trang điểm. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người họ đến phòng thứ nhất, tất cả váy cưới Lạc Kỳ chon đều được đưa đến phòng thử đồ.
Thợ trang điểm đã đợi Lạc Kỳ từ trước, cô quay đầu nói với Tưởng Thịnh Hoà: “Em sẽ thử hai bộ không vấn tóc, sau đó thử hai bộ vấn tóc sau.”
Anh đều muốn nhìn dáng vẻ cô buông tóc và vấn tóc.
“Anh đến khu nghỉ ngơi đợi em.”
Đứng ở đây rất nhàm chán.
Tưởng Thịnh Hoà không định đến khu nghỉ ngơi, nhưng cũng lo mình đứng bên cạnh sẽ ảnh hưởng đến thợ trang điểm.
Anh rút một quyển tạp chí hôn lễ trên giá sách, ngồi xuống lật giở từng trang.
Làn da của Lạc Kỳ rất đẹp, thợ trang điểm chỉ mất một lúc đã trang điểm xong.
Khi thử váy cưới cần có người đến giúp, nhân viên phục vụ vừa lấy ra một bộ váy, Tưởng Thịnh Hoà đã rửa tay, hong khô, chầm chậm bước đến: “Để tôi.”
Kiểu dáng của chiếc váy cưới này rất đơn giản, Lạc Kỳ mặc rất dễ.
Tưởng Thịnh Hoà cẩn thận kéo khoá áo, luôn cẩn thận để không bị kéo vào tóc của cô.
Lạc Kỳ tưởng anh thử váy cưới cùng cô là đứng bên cạnh xem cô mặc váy cưới xong như thế nào. Nhưng anh lại giúp cô trong cả quá trình mặc, không cần người khác làm cho. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.