Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 67
Nửa tiếng sau khi Lạc Kỳ gửi tin nhắn đi, thư ký lại đến gõ cửa đưa một bó hoa nữa.
Ghi chú: 10.6
Con số này từng xuất hiện trên vòng bạn bè của Tưởng Thịnh Hoà, cô mơ hồ hiểu nó có ý nghĩa gì, ngày đầu tiên sống chung?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Sao anh lại tặng nữa rồi?]
Tưởng Thịnh Hoà: [Ngày đầu tiên thăng chức, hai bó không đủ.]
Nếu như không phải sợ cô sẽ chịu áp lực lớn thì mỗi ngày anh đều sẽ tặng. Bảy năm kia, muốn tặng cũng tặng không được, dù có tặng hoa cô cũng sẽ không nhận, đều gộp lại ở đó.
Lúc cô thực tập ở Viễn Duy, anh từng tặng hoa cho cô, tấm thẻ chứa trong phong thư cùng với bó hoa, phần ghi chú là tên tiếng Anh của anh.
Trong phong thư còn có tấm vé xem phim kia, anh muốn dùng cái này nói với cô, theo đuổi cô không phải ông chủ đi quy tắc ngầm với cấp dưới, trước khi cô đến Viễn Duy, anh đã từng gặp cô.
Ngày đó, Bùi Thời Tiêu từ châu khác bay đến thăm cô, đón cô tan làm.
Cô từ chối nhận bó hoa kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy Bùi Thời Tiêu, hoá ra cô đã có người mình thích.
“Giám đốc Tưởng.” Giọng nói của tài xế kéo suy nghĩ anh trở lại.
Tưởng Thịnh Hoà nhìn trái nhìn phải, xe đã dừng ở Y Tế Duệ Phổ.
Tài xế tháo dây an toàn, kiếm cớ: “Giám đốc Tưởng, tôi xuống dưới mua bao thuốc.”
Trong phạm vi hai cây số, không có cửa hàng tiện lợi.
Từ tận đáy lòng lái xe thở dài một tiếng, xem ra ông chủ vẫn chưa thể buông tay, theo đuổi người ta đến tận Duệ Phổ.
Tưởng Thịnh Hoà gửi cho Lạc Kỳ một tin nhắn: [Anh ở dưới lầu, có rảnh xuống đây không?]
“?”
[Anh đang ở dưới lầu Duệ Phổ?]
Lạc Kỳ không dám tin.
[Em xuống ngay đây, anh đợi em hai phút.]
Cô lấy ra kính trang điểm, vội vàng dặm lại lớp trang điểm.
Lúc ra ngoài, ở sảnh có mấy người đang xì xào bàn tán, đối tượng bát quái chính là cô.
Vừa đến ngày đầu tiên đã nhận được bốn bó hoa, còn là do người khác đưa đến, ghi chú dùng ngày thay thế tên. Dựa vào kinh nghiệm hóng chuyện của họ, không cần tên thật, đến cả họ cũng chẳng để lại, bình thường đều sẽ có lệ cũ.
Thấy Lạc Kỳ bước ra, bọn họ im lặng, chợt thay đổi thành nụ cười nhiệt tình: “Giám đốc Lạc.”
Lạc Kỳ gật đầu, đi thẳng đến thang máy.
Hôm nay, Tưởng Thịnh Hoà đổi xe đến đây, Lạc Kỳ không biết biển số của chiếc xe này, từ thang máy ra, cô nhìn trái nhìn phải tìm kiếm.
Bên phải có chiếc xe con màu đen, cửa sổ xe hạ xuống: “Lạc Kỳ.”
Lạc Kỳ theo tiếng nhìn lại, cửa sổ xe chậm chạp trượt lên, cô cũng thấy rõ mặt anh.
Anh xem hiểu ý trong tin nhắn của cô nên lập tức đến đây.
Cô nhớ lại một chút, anh không khiến cô hụt hẫng.
“Sao anh rảnh thế?” Cô ngồi lên hàng ghế sau.
“Buổi sáng có hẹn với người ta, không đến công ty.”
Tưởng Thịnh Hoà nhìn cô: “Sao anh có thể được coi là người của giám đốc kinh doanh rồi?”
Lạc Kỳ không giải thích, lại nói: “Cảm ơn anh về hai bó hoa lúc sau nhé.”
Tưởng Thịnh Hoà không chắc lắm, khăng khăng hỏi: “Có phải là thuận miệng nói nhớ giám đốc kinh doanh thôi đúng không?”
“Không phải.” Lạc Kỳ ngẩng đầu, muốn với anh rằng không nhìn thấy anh thì cảm thấy rất lạ lẫm.
Lời còn chưa thốt ra khỏi miệng, Tưởng Thịnh Hoà đã lấy ra một phần văn kiện đưa cho cô: “Vậy xử lý giúp anh.”
Đây là để cô ôn lại công việc giám đốc kinh doanh à?
Lạc Kỳ không vội lật ra: “Bây giờ em có tiện xem không?”
Tưởng Thịnh Hoà mở laptop ra đặt trên đùi: “Bưu kiện buổi sáng chưa xử lý kịp, chỉ có thể tăng ca vào buổi trưa thôi.”
Anh nói: “Em là bà xã của anh, còn có thứ gì mà em không tiện xem sao?”
Hai chữ “bà xã” giống như lông vũ xẹt qua đáy lòng của Lạc Kỳ, rất nhẹ, nhưng lưu lại vết tích.
Lạc Kỳ mở túi văn kiện ra, khoé mắt liếc nhìn người đàn ông ở bên cạnh, ngón tay thon dài đang di chuyển con chuột, cổ tay áo âu phục áp vào ống tay áo sơ mi trắng, hai màu đen trắng chất chồng càng tôn lên sự gợi cảm của cổ tay anh, cũng càng mang đến cảm giác mạnh mẽ hơn. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Cô không nhìn lên trên nữa, thu tầm mắt lại xem văn kiện.
Rõ ràng anh thật sự bận rộn nhiều việc, còn vờ thuận đường đi ngang qua.
Phần văn kiện trong tay đây là thư ngỏ ý hợp tác một phần với công ty của Hứa Hướng Ấp, cô không có quyền làm chủ, cũng xử lý không được.
Lạc Kỳ nghiên mặt: “Tưởng…” Anh chạy xa như vậy đến xem cô, gọi anh là giám đốc Tưởng chắc chắn anh sẽ cảm thấy mất mát, chữ “giám đốc” đến bên miệng lại bị nuốt xuống: “Tưởng Thịnh Hoà.”
Khó ngang với việc gọi anh là chồng.
Tưởng Thịnh Hoà vừa mở ra một phong bưu kiện, tay trượt đi, không cẩn thận làm rơi.
Từ khi ở chung, ngày nào anh cũng tổ chức lễ kỷ niệm.
Hôm nay là lần đầu tiên cô gọi họ tên anh trước mặt anh, cuối cùng cũng không còn coi anh là ông chủ nữa rồi.
“Sao thế?” Anh trông như bình tĩnh, hỏi.
“Đây là hợp đồng hợp tác với Hứa Hướng Ấp.”
“Anh biết.”
“Không nằm trong quyền hạn của em.” Trước kia, lúc cô là trợ lý, nó cũng không nằm trong quyền hạn của cô.
Tưởng Thịnh Hoà tìm được một cây bút từ trong hộp trên tay ghế đưa cho cô: “Có đề nghị gì thì em viết vào chỗ trống nhé.”
Cho ý kiến thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Lạc Kỳ không khiêm tốn từ chối nữa, cầm bút viết.
Xử lý xong bưu kiện, Tưởng Thịnh Hoà nhìn đồng hồ, đã hết thời gian nghỉ trưa.
Lạc Kỳ cũng viết xong, đưa túi văn kiện hợp đồng cho anh: “Anh trở về xem thử nha.”
Hơn nửa tiếng trôi qua rất nhanh.
Tưởng Thịnh Hoà nhận lấy túi văn kiện: “Đêm nay muốn ăn gì?”
“Trợ lý mới của anh vừa nhậm chức, theo lệ cũ không phải đêm nay sẽ có tiệc đón người mới đến sao? Anh không đi à?”
“Không đi. Trừ em ra, dù người khác có nhậm chức hay thăng chức, anh đều chưa từng đi.”
Cô luôn là ngoại lệ.
Cũng sẽ luôn là ngoại lệ đó.
Tưởng Thịnh Hoà lại nói với cô: “Bắt đầu từ hôm nay, anh cũng không pha cà phê nữa.” Anh kéo cô qua, nhẹ nhàng ôm cô một cái: “Buổi tối anh cũng không tăng ca nữa.”
Không trì hoãn cô lên lầu, anh buông cô ra.
Lạc Kỳ lại ôm cổ anh, không rời khỏi lồng ngực anh, đột nhiên cô cũng muốn ôm anh.
Tưởng Thịnh Hoà vòng lấy cô bằng hai tay, hôn lên gò má cô.
Trở lại văn phòng, Lạc Kỳ bóc một bó hoa tươi ra, cắm vào trong bình thuỷ tinh.
Đây là buổi làm việc thoải mái nhất với cô, buổi sáng chỉ tham gia cuộc họp quản lý cấp cao, buổi chiều không có chuyện làm, thế là đi cắm hoa tươi.
Thư ký Trì Tâm đến đưa cà phê nóng, hai tiếng trước, cô ấy đã vào một lần, đưa văn kiện cần ký tên cho Lạc Kỳ ký, lúc ấy Lạc Kỳ đang cắt hoa, kết quả hai tiếng trôi qua, cô vẫn còn chưa cắm xong.
Hôm nay, không ít người trong công ty đều lén lút bàn tán, chắc hẳn cuộc sống cá nhân của bà chủ mới rất đặc sắc, vừa đến công ty mới đã có hai người tặng hoa, bó này quý hơn bó kia.
Lộ Duệ gõ cửa phòng tiến vào, Trì Tâm đặt cà phê xuống, kéo cửa đi ra ngoài.
“Giám đốc Lộ, ngồi đi.”
Lạc Kỳ cắm đoá hoa cuối cùng vào trong bình, không nhanh không chậm thu dọn những nhánh hoa lá nát được cô cắt xuống đặt ở trên bàn làm việc.
Lộ Duệ nhìn máy tính của cô, nó không mở.
Trên bàn, ngoại trừ ba bó hoa với một bình hoa pha lê cắm đầy hoa thì không còn gì khác.
Nếu không hiểu rõ Lạc Kỳ, anh ấy sẽ cho rằng cô là một bình hoa.
Cô làm trợ lý của Tưởng Nguyệt Như gần năm năm, còn rèn luyện bên cạnh Tưởng Thịnh Hoà một năm. Trường đại học cũ của cô là mục tiêu phấn đấu thời học sinh của anh ấy, chỉ có điều sau này trời xui đất khiến không vào, anh ấy chọn một chuyên ngành xuất sắc của trường đại học khác.
Nhưng hôm nay, từ khi cô bước vào Duệ Phổ cho đến bây giờ, dường như tất cả mọi chuyện làm được cũng chỉ có một bình hoa.
Muốn nói cô dùng lạt mềm buộc chặt, chiêu này quá vụng về.
“Giám đốc Lạc thích cắm hoa à?”
“Không thích.”
“…”
Lạc Kỳ cười: “Đây không phải là nhàn rỗi không có chuyện gì hay sao?”
Anh ấy cho rằng cô đang chơi lạt mềm buộc chặt, lấy lùi làm tiến, thật ra cô lười chơi, cũng không có tuyệt chiêu gì để đối phó anh ấy.
Lộ Duệ nghĩ cô rảnh, vậy anh ấy cũng rảnh. Cô không ra sức còn có tiền để cầm, cớ sao mà không làm? Cô đợi Lộ Duệ chủ động tìm đến cô.
Khi đó, anh ấy mới không có lòng đề phòng, mới có thể làm ít công to.
Lạc Kỳ dọn dẹp mặt bàn sạch sẽ: “Tổng giám đốc Lộ, có chuyện gì sao?”
Lộ Duệ thấy cuối cùng cô cũng làm xong: “Bốn giờ rưỡi, Lăng Gia Capital sẽ phái người đến, cô không bận thì cùng đi gặp mặt đi.”
Lạc Kỳ biết Lăng Gia Capital, là người đầu tư thiên thần của Lộ Duệ.
Duệ Phổ bị Tưởng Thịnh Hoà thu mua, Lăng Gia Capital lời một số tiền lớn, nhưng không rút khỏi toàn bộ, còn nắm giữ cổ phần nhất định, đang đánh cược Duệ Phổ có thể trở mình.
Lăng Gia Capital bây giờ là cổ đông lớn thứ ba của Y Tế Duệ Phổ, chỉ chia hoa hồng, không tham dự vào hoạt động kinh doanh cụ thể.
“Ông chủ đứng sau Lăng Gia Capital là ai?” Cô hỏi Lộ Duệ.
Lộ Duệ không nói thật: “Tôi luôn liên lạc với tổng giám đốc của Lăng Gia Capital, có ông chủ sau màn hay không, tôi thực sự không rõ, cũng có thể là có.”
Ông chủ chân chính của Lăng Gia là Hứa Hướng Ấp, mới bắt đầu lập nghiệp, anh ấy may mắn quen biết Hứa Hướng Ấp, đối phương là thiên thần đầu tư cho anh ấy, lúc này mới có Y Tế Duệ Phổ.
Dù sao, Hứa Hướng ấp cũng là người làm ăn, lúc Tưởng Thịnh Hoà thu mua đã đưa ra một giá cả mê người, Lăng Gia Capital gần như không do dự, cấp cao nhất trí thông qua phương án thu mua. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Anh ấy là người bị động nhất.
Không thể đòi hỏi người làm ăn nói tình cảm, anh ấy am hiểu sâu.
Hứa Hướng Ấp không hỏi đến chuyện hoạt động buôn bán của Lăng Gia Capital, giao cho đoàn đội tín nhiệm quản lý, chuyện mà Hứa Hướng Ấp những người khác biết đến, đương nhiên anh ấy cũng sẽ không dễ dàng nói với người ngoài rồi.
Cho đến bây giờ, Lạc Kỳ chưa từng tiếp xúc với người của Lăng Gia Capital, vừa vặn nhờ vào đó để tìm hiểu một chút.
Ai có thể ngờ lại gặp được người phụ nữ nói “đã lâu không gặp” với Bùi Thời Tiêu ở hội nghị thượng đỉnh tài chính tại phòng khách.
Thôi Bồng mỉm cười, vươn tay ra: “Xin chào, tôi là Thôi Bồng.”
Theo giác quan thứ sáu của phụ nữ, Thôi Bồng không muốn để cô thoải mái.
Lạc Kỳ gật đầu, làm như không thấy bàn tay vươn ra của cô ta: “Ngồi đi.”
Nụ cười trên khoé miệng của Thôi Bồng cứng đờ, cô ta lại quay đầu chào hỏi với Lộ Duệ.
Đây không phải lần đầu tiên Lộ Duệ gặp Thôi Bồng, so với Lạc Kỳ, xem như anh ấy quen với cô ta hơn, anh ấy không rõ tình huống giữa hai người họ là thế nào, Thôi Bồng ngay cả một tiếng “giám đốc Lạc” cũng không gọi, Lạc Kỳ còn hơn thế nữa, đến tay cũng chẳng thèm duỗi.
Lạc Kỳ trực tiếp nhìn sang: “Có việc gì muốn báo cáo với tôi không?”
Thôi Bồng: “…”
Đây là ra oai phủ đầu với cô ta à?
Cô ta cũng đâu phải cấp dưới của cô.
“Tôi đại diện cho Lăng Gia Capital đến đây, tổng giám đốc của bọn tôi bận, sắp xếp tôi đến đây hỏi thăm kế hoạch với mục tiêu sang năm của mọi người, mọi người nói một chút đi.”
Đến cả Lộ Duệ cũng có thể nghe ra được giọng điệu vênh váo, hung hăng của Thôi Bồng.
Trái lại, Lạc Kỳ nhìn về phía Lộ Duệ: “Thế này là bảo đại biểu cổ đông không chế cổ phần tôi đây báo cáo công việc với đại biểu nắm không nhiều cổ đông trong công ty lắm à?”
Lộ Duệ: “…”
Anh ấy vô cớ đã trở thành mục tiêu.
Với cục diện trước mắt, anh ấy chỉ có thể ba phải: “Lát nữa tôi sẽ sắp xếp người trả lời.”
Thư ký đưa trà đến, Lạc Kỳ cầm tách trà đứng lên: “Giám đốc Lộ, sau này, trừ khi tổng giám đốc của Lăng Gia Capital đến, những người khác không cần phải nói với tôi.”
Cô bước ra khỏi phòng khách mà chẳng chớp mắt.
Tiếng giày cao gót dần đi xa.
Lộ Duệ không hiểu thấu: “Cô quen biết Lạc Kỳ à?”
Thôi Bồng cười, nói dối: “Quen biết rất nhiều năm, trước đó cô ta thực tập ở Viễn Duy, bọn em từng cạnh tranh hạng mục, cuối cùng công ty của bọn em lấy được.”
Có một số việc nhất định phải tiết lộ một chút: “Sau này, em đến Lăng Gia Capital, có lẽ anh không biết, người góp vốn Bùi Thời Tiêu của Hoàn Hằng Capital là bạn trai cũ của Lạc Kỳ, em và giám đốc Bùi cùng làm hạng mục, không biết lúc ấy em đắc tội với đồng nghiệp nào trong công ty, đồng nghiệp sắp xếp em ở chỗ Lạc Kỳ kia, loại chuyện này không thể giải thích rõ, mâu thuẫn với cô ấy càng ngày càng lớn, em cũng không có ý định hoà giải, hoà giải không được. Người trong sạch không cần phải giải thích, sớm tối cũng có ngày manh mối được tra ra.”
Cô ta không che giấu, trái lại Lộ Duệ sẽ không suy nghĩ nhiều, cảm thấy cô ta rất thẳng thắn. Anh ấy gật đầu, như vậy thì đã hiểu được chuyện trước giờ.
Hạng mục bị chặn lại, ai có thể nuốt được cục tức này chứ?
Lại xảy ra hiểu lầm về chuyện tình cảm, không có cách nào ôn hoà, nhã nhặn được nữa.
Lộ Duệ không muốn lội xuống vũng nước đục giữa phụ nữ, nhất là còn có liên quan đến Lạc Kỳ. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Mặc kệ như thế nào, Lăng Gia Capital đã từng là người tiến cử của anh ấy, lòng anh ấy luôn mang ân, bày tỏ sự áy náy với Thôi Bồng: “Không biết cô với Lạc Kỳ có chuyện không vui, lần sau sẽ cố gắng không để các cô chạm mặt nữa.”