Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 66


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 66

Lạc Kỳ đưa hai tay siết chặt eo anh, dùng hết tất cả sức lực, muốn ôm anh khỏi mặt đất vài giây, anh chân quá dài, kỳ thật không có cảm giác rời khỏi mặt đất.
 
“Lạc Kỳ, em làm gì thế, em ôm không nổi đâu.” Anh thật sự lo sẽ đè cô mất.
 
Đợi cô buông anh ra, Tưởng Thịnh Hoà xoa xoa cánh tay cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Không sao, không mệt.” Mặc váy hai dây lạnh, cô vội khoác âu phục lên người.
 
Tưởng Thịnh Hoà ngồi xuống, đưa một cái ghế dựa khác cho cô: “Không ôm nữa, em ngồi ghế dựa đi.” Vừa rồi cô bị tê chân, đã khó chịu một lúc lâu.
 
Lạc Kỳ cài xong cúc áo âu phục: “Đã đồng ý với anh hai tiếng rồi.”
 
Cô không ngồi xếp bằng nữa mà dạng chân ngồi lên đùi anh.
 
Ban đầu còn không thích ứng, bèn cầm lấy điện thoại để xem.
 
Trong nhóm công việc có tin nhắn chưa xem, cô thuận tay ấn mở.
 
Tưởng Thịnh Hoà cúi đầu liền thấy ảnh nền chat của cô, là ảnh khoá màn hình của anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thích tấm hình này à?”
 
“Ừm.” Lạc Kỳ nói: “Trước đó thật sự thích, khi đó anh là lão bản, em không dám hỏi nhiều.” Tư thế này có hơi mập mờ, cô lục lọi tìm lại, bảo: “Ảnh chụp lúc nào thế?”
 
Bảy năm trước.
 
“Tấm ảnh này được dùng làm ảnh khoá màn hình bảy năm rồi sao?”
 
“Ừm.”
 
Chỉ cần có liên quan đến con số này, mang ý nghĩa có liên quan đến cô.
 
“Anh gặp được em ở quảng trường Thời Đại à?” Cô lại cảm thấy không trùng hợp như vậy.
 
Tưởng Thịnh Hoà hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Em xem thử trên tấm ảnh đó có gì đặc biệt?”
 
Lạc Kỳ phóng đại ảnh chụp, bắt đầu tìm phía trên, mãi mới tìm được ở phía dưới cùng nhất, nhìn thấy một chiếc váy quen thuộc trong dòng người, người mặc váy chính là cô.
 
Cô cũng đặt tấm ảnh này làm khoá màn hình của mình.
 
Ngẩng đầu nhìn nhau với anh, từ sau khi không thêm giám đốc Tưởng nữa, dường như khoảng cách với anh cũng gần hơn: “Cuối cùng anh còn bao nhiêu chuyện em vẫn chưa đoán được thế?”
 
Tưởng Thịnh Hoà cười nhạt: “Không nhiều.”
 
Đương nhiên Lạc Kỳ không tin.
 
Trên sống mũi anh vẫn còn đang đeo kính mắt viền vàng, cô tháo nó xuống, dùng vải lau kính mắt giúp anh.
 
“Đêm nay em mời anh ăn cơm, chúng ta ra ngoài ăn.”
 

Tưởng Thịnh Hoà suy nghĩ: “Hay là ở nhà đi? Em cũng không cần lo sẽ đụng phải đồng nghiệp.”
 
“Em có cách, cũng không phải dạo phố, bị bắt gặp cũng không thể giải thích.” Lạc Kỳ tiếp tục lau kính.
 
Tưởng Thịnh Hoà hỏi: “Đến khách sạn?”
 
“Không phải, một nhà hàng em từng đi với anh, Tưởng Tư Tầm từng mời chúng ta đến đó ăn cơm.”
 
Lau sạch kính mắt, Lạc Kỳ không đặt kính mắt lại vào hộp mà đeo lên cho anh.
 
Tưởng Thịnh Hoà cười, một cặp kính thôi mà cô chơi đùa hơn mười phút.
 
Ngày thứ mười một kết hôn, dường như cũng là ngày đầu tiên bọn họ yêu đương.
 
Thời gian trôi qua rất nhanh, hai tiếng ngắn giống như hai phút vậy.
 
Điện thoại di động của Tưởng Thịnh Hoà vang lên, Lạc Kỳ đưa cho anh, trên màn hình hiện rõ: Thiên địch 
 
Lạc Kỳ nhìn anh, Tưởng Thịnh Hoà giải thích: “Điện thoại của ba anh.”
 
“…” Lạc Kỳ cũng không bất ngờ lắm, từ lâu cô đã biết anh với ba anh như nước với lửa khó mà hoà hợp: “Anh nghe đi.” Cô kiếm cớ rời đi: “Em đi toilet.”
 
“Không cần.” Tưởng Thịnh Hoà dùng sức chế trụ eo cô, không cho cô cử động. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Anh ấn nút trả lời: “Alo, ba.”
 
“Sao mẹ con lại đến Tô Thành? Còn nói muốn trùng tu biệt thự nữa, con có biết tình huống thế nào không?” Trước đó, ông ấy có tranh chấp với vợ hai câu, cũng không tính là cãi nhau, bà ấy muốn ở riêng sao?
 
Tưởng Thịnh Hoà: “Mẹ con không thích phong cách trang trí trước đó.”
 
Hỏi như không hỏi.
 
Ba Tưởng: “Ngày nào mẹ con về?”
 
“Không rõ, bà ấy không nói.”
 
Hỏi gì cũng không biết.
 
Quan hệ giữa ba Tưởng với con trai có chỗ hòa hoãn, nhưng cũng không còn gì nói: “Được rồi, con làm việc đi.”
 
Trước khi Tưởng Thịnh Hoà tắt điện thoại thì quan tâm một câu: “Mấy ngày nay nhiệt độ thấp, ba mặc nhiều một chút.”
 
Đột nhiên quan tâm, ba Tưởng có chút không biết làm sao: “Ừm”, ba chữ “Con cũng thế” kia làm sao cũng không nói ra khỏi miệng được.
 
Kết thúc trò chuyện.
 
Đêm nay phải đến nhà hàng ăn cơm, hai người trở về phòng của mình thay quần áo.
 
Lúc đầu, Tưởng Thịnh Hoà muốn mặc trang phục bình thường, nhưng vừa rồi Lạc Kỳ cố ý căn dặn anh phải mặc quần áo làm việc.
 
Không biết cái gọi là cách tốt này của cô là cách gì nữa.
 

Tưởng Thịnh Hoà đổi áo sơ mi mới, âu phục cũng mới.
 
Lúc đi ngang qua cửa phòng của Lạc Kỳ, đúng lúc cô bước ra.
 
Cô giống như anh, cũng mặc áo sơ mi và âu phục, một tay cầm mấy túi hồ sơ, tay kia mang theo túi laptop.
 
Lạc Kỳ cười nhạt một tiếng: “Đây đều là đạo cụ. Tuỳ tiện bỏ một ít đồ vào túi hồ sơ.” Cô nâng cao túi laptop, trống rỗng.
 
“Như vậy, có gặp người quen cũng sẽ không xấu hổ.”
 
Ngày nghỉ, nhà ăn của công ty không mở, sau khi tăng ca đến nhà hàng ăn cơm cũng rất bình thường, lấy thân phận của Tưởng Thịnh Hoà, ăn bữa ăn công việc ở nhà hàng cao cấp cũng không lạ.
 
Tưởng Thịnh Hoà: “Anh cầm túi hồ sơ.”
 
Cô chậm rãi tiến vào trạng thái ở chung của hai người, có thể yên tĩnh đưa quyết tâm nghĩ trăm phương ngàn kế để ra ngoài hẹn hò. Từ tối hôm qua đến đêm nay, ở chung một ngày đã theo kịp mười ngày trước đó.
 
Lạc Kỳ lái xe, trên đường đi đến nhà hàng, cô đã sớm nói với Tưởng Thịnh Hoà, ra ngoài sẽ luôn gọi anh là giám đốc Tưởng, đấy không tính vào trong trừng phạt.
 
Tưởng Thịnh Hoà ngồi cạnh ghế tài xế không có chuyện gì để làm, muốn tìm cô nói chuyện lại sợ ảnh hưởng sự chú ý của cô, anh lướt vòng bạn bè, năm phút trước Chúc Hử đã đăng lên vòng bạn bè, chỉ có một chữ: A.
 
Xem ra, anh ta đã bị Lạc Vũ chọc giận không nhẹ.
 
Anh cũng đăng một tin lên vòng bạn bè, chỉ có hai con số: 
 
9.25
 
10.6
 
Một năm gần đây, anh không đăng gì lên vòng bạn bè, đột nhiên có động thái, cả đám đều để lại lời nhắn.
 
Tần Mặc Lĩnh nhắn riêng cho anh: [Có ý gì? 9.25 lần đầu tiên thổ lộ bị từ chối à? Hôm nay lại bị từ chối?]
 
Tưởng Thịnh Hoà: [Cậu thực sự rảnh đến hoảng rồi à, trở về photoshop ảnh cưới của cậu đi.]
 
Tần Mặc Lĩnh không so đo với một người còn không có bạn gái, thu hồi tin nhắn kia.
 
Tưởng Thịnh Hoà suy nghĩ, anh cũng thu hồi.
 
Anh hỏi Tần Mặc Lĩnh: [Ảnh cưới của cậu tìm ai chụp thế?]
 
Tần Mặc Lĩnh giận dỗi đáp lại: [Tự tôi photoshop.]
 
Tưởng Thịnh Hoà: “…”
 
Tần Mặc Lĩnh không cho rằng Tưởng Thịnh Hoà nghiêm túc hỏi anh ta thợ chụp ảnh là ai, còn tưởng rằng anh đang cố ý sỉ nhục mình.
 
Nghĩ rằng chắc Lạc Kỳ có thợ chụp hình yêu thích, Tưởng Thịnh Hoà không hỏi nhiều nữa.
 
Đến nhà hàng, Lạc Kỳ có trực giác trợ lý đi sau lưng Tưởng Thịnh Hoà, may mắn chú ý cẩn thận, chuẩn bị đầy đủ, đúng là đã gặp phải người quen.

 
Đêm nay, Lộ Duệ mời khách ăn cơm, không ngờ gặp phải ông chủ tập đoàn Tưởng Thịnh Hoà, còn có Lạc Kỳ sắp đảm nhiệm giám đốc của Duệ Phổ nữa
 
Trong tay Lạc Kỳ cầm theo máy tính, Tưởng Thịnh Hoà cầm túi hồ sơ, xem ra ngày nghỉ họ cũng đi làm như bình thường. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
“Giám đốc Tưởng, thư ký Lạc.” Lộ Duệ chủ động đi qua chào hỏi.
 
Tưởng Thịnh Hoà khẽ gật đầu: “Đi cùng không?”
 
“Không được, tôi hẹn khách rồi. Lại nói thêm vài câu, Lộ Duệ đi đến phòng bao.
 
Tưởng Thịnh Hoà với Lạc Kỳ đặt vị trí gần cửa sổ ở đại sảnh, ăn cơm là phụ, chủ yếu là nhìn cảnh đêm, cảm nhận tâm trạng hẹn hò một chút.
 
Lạc Kỳ nhìn bóng lưng của Lộ Duệ, như có điều suy nghĩ.
 
Người mà Lộ Duệ hận nhất chính là Tưởng Thịnh Hoà, bởi vì Tưởng Thịnh Hoà đã dồn anh ấy vào bước đường cùng, rơi vào đường cùng chỉ có thể nhượng lại cổ phần của Duệ Phổ, mà cô lại là cấp dưới được Tưởng Thịnh Hoà tín nhiệm nhất, đương nhiên cũng thành cái gai trong mắt Lộ Duệ. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Đến Duệ Phổ, mặc kệ quyết sách gì, Lộ Duệ cũng không phối hợp, kỳ thật anh với cô có cùng mục tiêu, muốn để Duệ Phổ đi được càng xa hơn.
 
Nhưng chắc chắn Lộ Duệ không tin, đã nhận định cô đến để giải tán đội ngũ quản lý ban đầu.
 
Cô phải làm ngược lại.
 
“Đang suy nghĩ gì?”
 
Tưởng Thịnh Hoà cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Lạc Kỳ nói: “Nghĩ xem nên đọ sức với Lộ Duệ thế nào.”
 
“Vậy là tốt rồi.” Tưởng Thịnh Hoà không khoa tay múa chân, để cho tự cô giác ngộ.
 

 
Ngày nghỉ vừa kết thúc, Lạc Kỳ đến Duệ Phổ, giờ làm việc sẽ không còn được gặp lại Tưởng Thịnh Hoà.
 
Thời gian ở cùng một mái hiên với Tưởng Thịnh Hoà còn thuận lợi hơn so với dự đoán. Cẩn thận nhớ lại, dường như ba ngày cũng không làm chuyện gì, nhưng thời gian cứ vội vàng trôi qua như thế.
 
Dâu tây thật cũng không trồng, cô đang vô tình hay cố ý ám chỉ với anh về hướng kia, trước mắt anh vẫn còn chưa tiếp thu được tín hiệu. Cô hỏi anh, trồng gì thích hợp? Tốt nhất là thứ có thể ăn.
 
Anh nói: Bí đỏ?
 
Không biết mạch kín não của anh gì nữa.
 
Về sau cô mới ngẫm lại được, cô thích ăn bánh gạo nếp bí đỏ.
 
Có lần anh hỏi cô, muốn ăn điểm tâm gì, cô nói bánh gạo nếp bí đỏ, anh liền ghi tạc trong lòng.
 
Giữa trưa hôm qua, hạt giống bí đỏ mua online đã được giao đến nhà, trời lạnh, nhiệt độ không thích hợp để trồng. Buổi sáng hôm nay cô lúc ra cửa, công nhân trong nhà đã bắt đầu giăng lều lớn trong sân, trồng xong bí đỏ.
 
Có lẽ đã mất hi vọng trồng dâu tây.
 
Ngày đầu tiên nhậm chức, chín giờ rưỡi mở cuộc họp quản lý cấp cao.
 
Lộ Duệ kéo cô vào nhóm công việc trước, bày tỏ nhiệt liệt hoan nghênh.
 
Mặt ngoài, cô là cấp trên của Lộ Duệ, đại diện cho cổ đông khống chế cổ phần của tập đoàn Viễn Duy. Nhưng trên thực tế, nghiên cứu phát minh và thị trường đều được Lộ Duệ nắm trong tay, cô không có bất kỳ quyền nói chuyện gì.
 
Trước đó, Tưởng Thịnh Hoà bảo cô qua Duệ Phổ sắp xếp lại lý lịch của quản lý cấp cao, cô không xa lạ gì với họ, tên với người đều rất khớp nhau.
 
Trong cuộc họp, Lộ Duệ nói sơ qua về hoàn cảnh khó khăn mà Duệ Phổ đang gặp phải.
 
Lúc trước, tập đoàn Viễn Duy mua lại Duệ Phổ chính là để tự sinh tự diệt, không cho bất kỳ ủng hộ gì.

 
Lạc Kỳ mở tư liệu cuộc họp ra, điều nên hiểu cô đã hiểu: “Còn chuyện khác thì sao?”
 
Lộ Duệ: “Chờ giám đốc Lạc sắp xếp.”
 
Anh ta nói chuyện cẩn thận chặt chẽ, lần trước khi Lạc Kỳ và Tưởng Thịnh Hoà đến trung tâm nghiên cứu phát minh đã từng được lĩnh giáo.
 
Lạc Kỳ đóng tư liệu lại: “Tôi không có sắp xếp gì khác. Trước đây các người báo cáo công việc với ai, bây giờ, bao gồm cả sau này nữa đều như cũ, không cần báo cáo với tôi.”
 
Cô nhìn về phía Lộ Duệ đứng bên cạnh: “Vậy phải làm phiền giám đốc Lộ rồi. Nếu như phía anh gặp phải chuyện gì thực sự không giải quyết được, đến lúc đó chúng ta thảo luận.”
 
“Nếu tất cả mọi người không có vấn đề gì thì cứ như vậy đi, tan họp.”
 
Lộ Duệ không thể đoán được cô đang có ý gì, lạt mềm buộc chặt?
 
“Giám đốc Lạc, đêm nay bày tiệc đón tiếp cô, mọi người làm quen một chút.”
 
“Cảm ơn ý tốt của mọi người, ngày đầu tiên đi làm, có di chứng của ngày nghỉ, tất cả mọi người rất mệt mỏi, bản thân tôi cũng không thích phải đối phó, ăn cơm với lãnh đạo sau khi tan làm. Tôi không muốn. Ban đêm mọi người nên làm gì thì làm đó, sau này vẫn còn nhiều cơ hội liên hoan mà.”
 
Cô đứng dậy, rời khỏi phòng họp trước nhất.
 
Thư ký Trì Tâm đi theo sát cô, lo sợ bất an, cô ấy là nhân viên cũ, ở chung với cấp trên mới không đồng phe cánh, có thể đoán được công việc tương lai sẽ khó làm thế nào.
 
Lạc Kỳ rời đi, mười mấy người trong phòng họp hai mặt nhìn nhau, đã chuẩn bị xong thủ đoạn để gây khó khăn, nhưng dùng được chiêu nào, Lạc Kỳ hoàn toàn không tiếp chiêu.
 
“Giám đốc Lạc.” Trì Tâm gõ cửa: “Chị có dặn dò gì không?”
 
Lạc Kỳ nhìn Trì Tâm, dường như trông thấy bản thân mình trước đây, chỉ làm tốt công việc, cầm một phần tiền lương an ổn, không muốn tham dự vào trong tranh đấu của cấp cao trong công ty.
 
Cô cười: “Không có, em bận công việc thường ngày của em đi.”
 
“Vâng. Vậy tổng giám Lạc bận đi nhé, có việc thì gọi em bất cứ lúc nào nhé.”
 
Trì Tâm thờ phào, cẩn thận kéo cửa lại.
 
Giữa trưa, sảnh công ty nhận được hai bó hoa.
 
Người nhận là Lạc Kỳ, ghi chú: 9.25
 
Chỉ mới tách ra một buổi sáng, cảm giác như đã lâu không gặp vậy. Trước đó, cô đã quen với việc ngày đầu tiên đi làm sẽ trông thấy anh, quen đến gõ cửa, quen gọi một tiếng giám đốc Tưởng.
 
Bây giờ lại có chút không quen.
 
Không biết bây giờ anh đang làm gì, nghỉ trưa hay là họp video. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Lạc Kỳ gửi cho anh một tin nhắn: [Em nhận được hoa rồi. Sao phải mua hai bó thế, một bó là đủ rồi.]
 
Tưởng Thịnh Hoà nhanh chóng trả lời lại: [Chuyện tốt thành đôi.]
 
Lại quan tâm nói: [Ngày đầu tiên đi làm, cảm giác thế nào?]
 
Lạc Kỳ: [Cũng được, đang thích ứng. Nhớ giám đốc kinh doanh.]
 
Tưởng Thịnh Hoà: [Nhưng anh không phải là giám đốc kinh doanh của em.]
 
Lạc Kỳ nghiêm túc trả lời: [Theo một ý nghĩa nào đó, cũng coi như phải.]
 
Cô nhớ giám đốc kinh doanh, cũng hơi nhớ anh.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.