Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 65


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 65

Tưởng Thịnh Hoà từng ghen tị với ảnh cưới của Tần Mặc Lĩnh, còn mỉa mai với trưởng bối ở Thượng Hải, nói ảnh kết hôn của Tần Mặc Lĩnh là do tìm người photoshop đấy.
 
Sau này anh không cần ghen tị nữa, vì rất nhanh thôi anh cũng sẽ có.
 
Xưa nay, anh không quan tâm khi nào lương thưởng sẽ đến, hôm nay là lần đầu: “Tiền thưởng quý ba khi nào phát?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tháng này đây, bình thường là cuối tháng trước.” 
 
Lạc Kỳ thu dọn đồ đạc, kết thúc năm vòng biểu hiện, cô cười: “Em thắng.” Đó chỉ là bề ngoài, trong lòng cô rõ ràng, những thứ liên quan đến cô mà Tưởng Thịnh Hoà có không chỉ thế này.
 
Anh cũng sẽ không nói ra một lần duy nhất cho cô, có lẽ có vài chuyện anh hoàn toàn không muốn để cô biết. Có điều hôm nay cuối cùng cô cũng biết, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô là ở nơi đó.
 
Tưởng Thịnh Hòa cam tâm thua cô: “Làm điểm tâm một tháng cho em, em đặt thêm một yêu cầu cho anh.”
 
“Anh cũng không tính là thua.” Lạc Kỳ muốn làm chút gì đó cho anh: “Vì để công bằng, anh làm bữa sáng cho em, em đồng ý với một yêu cầu của anh, anh tuỳ tiện đưa ra, chỉ cần em có thể làm được.”
 
Tưởng Thịnh Hoà muốn bảo cô ngủ ở phòng ngủ chính, nhưng lại không muốn miễn cưỡng cô.
 
Anh đưa tay: “Đến ngồi lên đùi anh, cho anh ôm hai tiếng.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“… Chỉ yêu cầu thế này?”
 
“Ừm.” Anh nói: “Không cần những việc khác.”
 
Chỉ là ôm cô một cái.
 
Lạc Kỳ chậm chạp đứng dậy, đang suy nghĩ nên ngồi nghiêng hay ngồi thế nào.
 
Tưởng Thịnh Hoà nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hai tiếng sau là bốn giờ, khi đó sân thượng đã không còn ấm áp nữa.
 
“Đem đồ về trước đã.”
 
Chiếc ô không được bỏ lại vào rương, mà đặt dọc bên cạnh sân thượng, dự báo ngày mai lại có mưa, hẳn là có thể dùng đến. Anh xách cái rương đến phòng giữ quần áo, cầm âu phục của mình đến.
 
Lạc Kỳ trông thấy âu phục trong tay anh, đoán được để khoác cho cô.
 
“Em cũng trả túi về đã.”
 
Cô về phòng ngủ không phải là để trả túi về, mà để tìm một chiếc váy ngủ dài nhất để đổi, váy ngủ rất mỏng, có âu phục của anh hẳn là cũng sẽ không quá lạnh.
 
Tưởng Thịnh Hoà cho rằng cô đổi váy là muốn mặc quần áo của anh, thế là trực tiếp khoác âu phục cho cô.
 

Anh ngồi xuống trên ghế, trưng cầu cô: “Em muốn ngồi thế nào?”
 
Đến cả tư thế cũng đều cho cô chọn.
 
Lạc Kỳ trịnh trọng nói: “Em nghĩ xong rồi.”
 
Tưởng Thịnh Hoà đưa tay cho anh để anh đỡ mình.
 
Bất kể ngồi thế nào, đơn giản ngồi nghiêng hoặc là dạng chân trên đùi anh, nhưng anh tuyệt đối không ngờ rằng, vậy mà cô lại ngồi xếp bằng, chiếc váy thật dài che chắn hai chân của cô cực kỳ chặt chẽ.
 
Đầu gối của cô cơ gần như chống vào bụng anh.
 
Tưởng Thịnh Hoà nhịn không được bật cười: “Không nên cho em chọn.”
 
Anh lo lắng cô sẽ ngã về phía sau, bèn đưa tay ôm vòng sau lưng cô: “Em ngồi như thế không mệt sao?” Dù sao anh nhìn thôi cũng đã cảm thấy mệt mỏi.
 
Lạc Kỳ lắc đầu: “Từ nhỏ em đã luyện múa, kiến thức cơ bản vững chắc. Sau này còn luyện yoga, tính dẻo dai cũng không tệ lắm.”
 
Khóe miệng Tưởng Thịnh Hoà mỉm cười nhìn cô, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều: “Vậy cứ ngồi như thế, xem em có thể kiên trì được hai tiếng hay không.”
 
Lạc Kỳ nhắc: “Chỉ có thể ôm, ai phạm quy thì kết thúc ôm.”
 
Người này ngoại trừ anh còn có thể là ai chứ.
 
Tưởng Thịnh Hoà gật đầu đồng ý với cô.
 
Tay áo âu phục của anh dài, che lại mu bàn tay của Lạc Kỳ, cô dứt khoát nắm tay lùi về trong tay áo, vung ống tay áo chơi. Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô, cô nhìn tay áo âu phục của anh.
 
Hai người không làm gì cả, anh chỉ nhìn mấy động tác nhỏ của cô thôi, trước đây, Tưởng Thịnh Hoà rất khó tưởng tượng, anh có thể chịu được kiểu yêu đương như thế này? Thì ra không chỉ chịu được mà còn rất hưởng thụ nữa.
 
Anh chưa từng yêu đương, cũng chưa từng để ý xem những người bên cạnh yêu đương thế nào, không biết có phải phần lớn tất cả những người yêu đương đều như thế hay không, người bên ngoài cảm thấy nhàm chán cực độ, người trong cuộc lại đắm chìm trong trong đó không biết mệt. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
“Giám đốc Tưởng, em vẽ tranh cho anh, vẽ đẹp mắt một chút. Lần này sẽ không bôi đen kính mắt nữa.”
 
Tưởng Thịnh Hoà nhắc nhở cô: “Một lần.”
 
“Giám đốc Tưởng, tìm giấy và bút cho em đi.”
 
“Hai lần.”
 
Đây là lần đầu tiên cô dám nói đùa với anh, mặc dù cũng không mắc cười lắm.
 
Cô trở lại chuyện chính: “Lạc Vũ tạm thời ở chỗ em rồi, em ở lại biệt thự thêm hai ngày. Cũng có thể là ba ngày, đến lúc đó xem tình huống thế nào, lúc cần lại bù thêm một tiếng giám đốc Tưởng.
 

Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô chằm chằm, ngày thứ mười một kết hôn, cuối cùng cô cũng nói chuyện với anh một cách nửa đùa nửa thật, không thể nghĩ được lúc bám người cô sẽ có dáng vẻ thế nào.
 
“Ở thêm vài ngày nữa đi, ở một tuần.”
 
Lạc Kỳ không nói có thể hay không, dù sao mình cũng sẽ không từ chối anh.
 
Nhắc đến Lạc Vũ, cô nghĩ đến bức tranh trồng cỏ của Lạc Vũ, cũng muốn một bức. Cô nói chân tướng nói với Tưởng Thịnh Hoà, phiền muộn: “Lạc Vũ bảo em hỏi anh cửa hàng kia ở đâu.”
 
Tưởng Thịnh Hòa không chút do dự: “Bảo cô ấy gửi ảnh chụp muốn vẽ cho anh.”
 
“Anh không hiểu Lạc Vũ rồi, nếu như là trồng cỏ của em ấy, không thể nào chỉ vẽ một bức, nói không chừng phải góp đủ mười hai bức nữa đó. Sao họa sĩ Ngu có thể rảnh để vẽ mãi cho người ta chứ.”
 
Tưởng Thịnh Hoà cân nhắc, quả thật là họa sĩ Ngu không có nhiều thời gian như thế.
 
“Đưa cho cô ấy một bức trước. Chọn một thời gian, nói cho với cô ấy quan hệ của chúng ta là gì.”
 
Lạc Kỳ hỏi anh cuối cùng một bức tranh bao nhiêu tiền, trả không nổi tất cả chi phí, nhưng cô nhất định phải trả phí vật liệu.
 
“Đến lúc đó, dùng bức tranh đó làm quà mừng năm mới tặng cho Lạc Vũ, em sẽ trả một phần tiền.”
 
Tưởng Thịnh Hoà cười: “Giống với bức tranh của em vậy, lấy ba nghìn năm.”
 
“Chắc chắn không phải số tiền này.”
 
“Anh nói phải là phải.”
 
Tưởng Thịnh Hoà còn muốn cô vẽ tranh cho mình, bèn đến phòng sách cầm giấy bút cho cô: “Xuống trước nhé?”
 
Anh muốn ôm cô đi, nhưng cô ngồi xếp bằng, cũng không phải là bảo trì chút khoảng cách với anh.
 
Lạc Kỳ buông chân xuống, dạng chân: “Không phải nói ôm hai tiếng sao?”
 
Cô hướng về phía trước, gần như dán vào trước người anh, vòng lấy cổ của anh: “Không xuống.”
 
Tưởng Thịnh Hòa nâng cô lên, Lạc Kỳ thuận thế bám chặt vào eo anh.
 
Vừa rồi cảm thấy cô ngồi xếp bằng là không muốn thân mật với anh như thế, bây giờ phát hiện là mình phân tích sai rồi, cô đang dùng cách của mình để thích ứng với anh.
 
Tưởng Thịnh Hoà ôm cô đến thư phòng, hẳn là bên trong ống đựng bút có bút cô cần: “Tự em cầm đi.”
 
Trên bàn có giấy, Lạc Kỳ tùy tiện cầm một tờ, bút cũng thế, tiện tay kéo một cái, rút ra được một cây bút ký tên màu đen.
 

“Em chưa từng học vẽ tranh, vẽ mù đấy.”
 
“Đã nhìn ra.”
 
“…” Lạc Kỳ biết rõ còn cố hỏi: “Vậy anh thấy có đẹp không?”
 
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô: “Đẹp.”
 
Lúc đối mặt, anh muốn hôn cô, nhưng trong lòng luôn nghĩ nếu như hôn rồi sẽ không được ôm nữa, anh vẫn còn chưa ôm đủ, thế là lại nhẫn nhịn. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Trở lại sân thượng, Tưởng Thịnh Hoà chuyển cái ghế, ngồi ngược chiều ánh sáng.
 
Cô đưa lưng về phía ánh sáng, tiện cho cô vẽ tranh.
 
Trên bàn có tạp chí tài chính và kinh tế, Lạc Kỳ cầm một quyển làm đệm lót dưới tờ giấy.
 
Không cần nguyên một tờ giấy trắng, cô gấp đôi lại, lộ ra một nửa tạp chí tài chính và kinh tế, là kỳ xuất bản hằng tháng mới nhất. Đột nhiên cô nhớ ra, mấy ngày trước anh cũng vừa mới nhận phỏng vấn, không biết nó được xuất bản trong kỳ nào.
 
Lạc Kỳ còn cần thêm một đạo cụ nữa, bèn nhìn về phía anh: “Em muốn vẽ trạng thái lúc anh đeo kính cận.”
 
“Được, kính ở phòng sách”, Tưởng Thịnh Hoà không chê phiền phức, lại ôm cô một lần nữa.
 
So với ngồi, anh thích đứng ôm cô hơn, cả người cô đều dán lên người anh.
 
Hoá ra, yêu đương là như thế này, không làm gì cả, hai mươi phút đã trôi qua.
 
Họ cầm lấy kính mắt, lần nữa quay về sân thượng.
 
Cà phê vốn nóng hổi đã không còn nóng bao nhiêu.
 
Lạc Kỳ mở hộp kính mắt ra, cầm kính mắt cho anh, đưa ra rồi thu tay lại, tự mình giúp anh đeo lên, cô dùng đầu ngón tay cầm chân kính, cẩn thận không cẩn thận, không chạm vào bất kỳ nơi nào của anh.
 
Lại thuận tay vén tóc mái của anh lên một chút, chỉ khi ở trên giường cô mới luồn tay vào tóc anh.
 
Nháy mắt, cô kịp thời dừng lại những suy nghĩ lung tung, Lạc Kỳ chỉnh lại kính mắt cho anh một cách chững chạc đàng hoàng.
 
Tưởng Thịnh Hoà muốn chụp lại một màn này nhưng điện thoại lại không ở bên bên cạnh mà đặt ở một phía khác trên bàn, đưa tay lấy không được.
 
Đeo xong kính mắt, Lạc Kỳ bưng cà phê lên uống, vừa vặn cà phê lạnh, đánh tan đi khí nóng.
 
Cô mượn việc uống cà phê, âm thầm lấy hơi.
 
Vừa rồi lúc đeo kính cho anh, cô không khỏi ngừng thở.
 
Lạc Kỳ cầm quyển tạp chí lên, không cho anh thấy được cô vẽ thế nào, sau đó ra dáng bắt đầu viết: “Lúc vẽ cho anh, anh cố gắng đừng nhúc nhích, giữ nguyên một biểu cảm đừng thay đổi nhé.”
 
Tưởng Thịnh Hoà muốn cười, lại nhịn xuống: “Được.”
 
Một ngòi bút hạ xuống, đã vẽ lệch nét cằm, nét lệch quá rõ ràng, không cách nào tu sửa.
 
Chỉ có thể bỏ nét vẽ này, Lạc Kỳ đổi sang chỗ trống tiếp tục vẽ.

 
Nét cằm của anh rõ nét lại trôi chảy, cô không vẽ ra được cảm giác này, sau mấy giây lề mề, cuối cùng cô cũng có thể ngẩng đầu quan sát anh, từ con mắt hẹp dài trầm tĩnh sâu thẳm đến sóng mũi cao.
 
Trước kia không có cơ hội, cũng không dám nhìn anh một cách làm càn như thế, mượn việc vẽ tranh hôm nay, cô có thể quan sát anh một cách trắng trợn cẩn thận.
 
Trước kia, đều là anh nhìn cô chằm chằm, lần đầu tiên Tưởng Thịnh Hoà bị người ta tập trung nhìn chằm chằm thế này, lại còn là người thích lâu nhìn chăm chú, thế là anh mất tự nhiên.
 
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác mất tự nhiên.
 
Lạc Kỳ chú ý nắm chắc thời gian, nhìn anh chằm chằm trong một phút, lại cúi đầu xuống tiếp tục vẽ ra giấy. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Kỳ thật, có nhìn cũng uổng công, cô hoàn toàn không vẽ ra được.
 
Tưởng Thịnh Hoà hỏi: “Bao lâu mới có thể vẽ xong?”
 
“Hơn hai mươi phút.”
 
Một hình người que có thể phát thảo ra trong mười phút, nhưng vẽ tranh không phải hạng mục, phải nhìn anh một chút mới đúng.
 
Vẽ rồi lại ngừng, một nửa thời gian đều đang quan sát anh.
 
Mười phút sau, Tưởng Thịnh Hòa không khỏi hiếu kì: “Vẽ thế nào rồi? Anh xem một chút.”
 
“Vẽ không đẹp.” Lạc Kỳ dựng thẳng giấy lên cho anh xem.
 
Tưởng Thịnh Hoà: “…”
 
Không có một chút liên quan gì với anh cả.
 
“Không phải em đã nói chưa từng học vẽ sao, đều là vẽ linh tinh.” Lạc Kỳ bổ sung tóc cho người que, tác phẩm đồ sộ đã hoàn thành.
 
Bây giờ, Tưởng Thịnh Hoà mới phản ứng được, không phải cô thật sự muốn vẽ.
 
Anh cầm giấy bút từ trong tay cô sang, viết một hàng chữ: “Ngày thứ mười một kết hôn.”
 
Lạc Kỳ đã ngồi đến nỗi chân tê rần.
 
Kéo dài hồi lâu, trận tê rần kia mới trôi qua.
 
Cô bước xuống khỏi đùi Tưởng Thịnh Hoà, ra hiệu anh đứng lên: “Em ôm anh một chút.”
 
Mặc âu phục không tiện, Lạc Kỳ cởi xuống. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
“Cởi ra không lạnh sao?”
 
“Hóng mát một chút rồi lại mặc vào.”
 
Tưởng Thịnh Hoà cho rằng cô chỉ ôm anh một cái, anh cầm âu phục qua định choàng lên vai cô.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.