Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 64


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 64

Lạc Kỳ uống vài ngụm nước trong một phút, cuối cùng cổ họng cũng trơn và thoải mái hơn. Tưởng Thịnh Hoà vẫn ôm cô trong ngực như cũ, anh rất thích ôm cô, vừa rồi khi kết thúc anh đã ở trên giường ôm cô mười mấy phút, cô không động đậy, chân cũng đều tên rần vì sức đè của anh.
 
Lạc Kỳ quay đầu nhìn anh, chỉ có thể nhìn thấy bả vai anh: “Giám đốc Tưởng, đã trễ như vậy mà anh còn muốn đi ra ngoài sao?”
 
Anh cầm âu phục, dáng vẻ như muốn đi ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Đi xuống sân hút một điếu thuốc.” Tưởng Thịnh Hoà cúi đầu hôn lên má cô: “Nếu như đổi nơi ngủ không được thì tìm anh nói chuyện phiếm, cửa phòng anh không đóng, em muốn sang khi nào cũng được.”
 
Lạc Kỳ “ừm” một tiếng, nhưng cô không nói đến lúc nào sẽ đến phòng ngủ chính để ngủ, dù là đêm nay vẫn là ngày mai.
 
Cô hỏi anh: “Anh uống không?” Rồi cô đưa cốc cho anh.
 
Uống cùng một cốc nước, đây không biết có được tính là một chút an ủi trong lòng anh hay không.
 
Tưởng Thịnh Hoà cầm lấy cái cốc, cũng nắm chặt cả tay của cô, anh hơi ngẩng đầu, uống hết phần nước còn lại.
 
Lạc Kỳ quay người đối mặt với anh, cởi âu phục ra đưa cho anh: “Trong sân lạnh lắm, hút xong thì lên nhanh một chút.”
 
“Được.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lấy âu phục xuống, cánh tay Lạc Kỳ lạnh đi, cô không ngừng dùng hai tay xoa cánh tay, bước nhanh trở về phòng ngủ.
 
Cô tắt đèn, nằm đến lên gối đầu, luôn cảm thấy thiếu đi chút gì đó, trong lòng hơi trống rỗng.
 
Nghĩ đến ngày mai phải làm sao sống chung với Tưởng Thịnh Hoà, nhớ đến câu nói “Nhớ em, anh bèn đi Tô Thành” kia của anh, còn muốn gửi cho anh một tin nhắn chúc ngủ ngon, kết quả cô không làm được gì cả mà mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mất.
 
Cô rất mệt mỏi, ngủ một giấc đến bảy giờ rưỡi sáng ngày hôm sau.
 
Một ngày thức dậy muộn nhất trong ngày nghỉ.
 
Lạc Kỳ đấm bóp cái đùi đau nhức, thả lỏng mấy phút mới đi rửa mặt.
 
Điện thoại sắp không còn pin, hôm qua cô vội vàng đến đây, quên mang sạc đến.
 
Hôm nay cũng không đi ra ngoài, cô chọn một chiếc váy ngủ dài bằng tơ lạnh, trên ngực có một mảng đỏ tía, miễn cưỡng che được đường cong eo như ẩn như hiện.
 
Cô không có trang điểm, chỉ chảy mượt mái tóc mềm
 
Trước khi đi ra ngoài, cô lại soi gương một chút.
 
Cửa phòng của Tưởng Thịnh Hoà mở, dường như anh không thích đóng cửa, cửa ban công luôn được mở rộng, cửa phòng sách cũng vậy, ngay cả đi ngủ cũng không thích đóng lại.
 
Đột nhiên cô lại nhớ đến lời nói tối hôm qua của anh, cửa phòng không đóng, lúc nào cô cũng có thể sang đó tìm anh.
 
Không biết là anh đã quen với việc không đóng cửa hay là bởi vì cô.
 
Lạc Kỳ gõ gõ, trong phòng không có ai, phòng tắm có tiếng nước.
 
“Giám đốc Tưởng, em vào nhé? Em không mang cục sạc đến.”
 
Tưởng Thịnh Hoà vừa tắm xong, hôm nay anh cũng dậy muộn hơn so với bình thường. Tắt vòi hoa sen đi, anh nói với bên ngoài: “Sạc ở đầu giường, em dùng trước đi, lát nữa anh sẽ tìm thêm một cái cho em.”
 
Lạc Kỳ đi thẳng đến đầu giường, giường vẫn còn chưa được sửa sang lại, chăn mền có hơi loạn, cô ngồi bên giường rút điện thoại của anh ra, sạc pin cho điện thoại của mình.
 
Tối hôm qua khi đi vào phòng anh, lúc ấy bị anh hôn đến không thở được, cô không để ý đến bố cục của căn phòng, hôm nay nhìn kỹ lại, nó giống hệt với con người của anh vậy, lãnh đạm như gió.
 
Tưởng Thịnh Hoà mặc áo choàng tắm vào, bước ra, ngạc nhiên khi thấy cô không cầm sạc đi ngay mà lại tự nguyện ngồi trên giường của anh. Tối hôm qua, cô khăng khăng đòi tách ra ngủ, anh cho là cô không vui.
 
“Đổi nơi có ngủ được không?” Tưởng Thịnh Hoà hỏi.
 
“Ừm.”
 
Ngủ rất say.
 
Lạc Kỳ cầm điện thoại qua chơi, cố gắng không nhìn anh.
 
Trôi qua một đêm, cô đã gần như tiếp nhận các loại thân mật hôm qua không sai biệt lắm. Cô đã có thể đối mặt với Tưởng Thịnh Hoà. Mặc dù vẫn còn không được tính là tự nhiên.
 
Vẫn chưa đến lúc bật máy sưởi, mặc dù đã đổi áo dài tay, nhưng vẫn không đủ ấm áp. Tưởng Thịnh Hoà xoay người cởi dép lê của cô ra, nhẹ nhàng dùng kiểu ôm công chúa ôm cô lên giường, để cô tựa vào đầu giường chơi điện thoại.
 
Anh còn thuận tay kéo chăn đắp lên người cô.
 

Lạc Kỳ để trần chân, đắp kín chăn của anh, còn lưu luyến kiều diễm hơn cả đêm hôm qua.
 
Tưởng Thịnh Hoà cúi người, chống hai tay lên hai bên gối đầu, nhàn nhạt hôn lên môi cô.
 
Lạc Kỳ đặt điện thoại xuống, anh vừa mới cạo râu, trên cằm sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái: “Giám đốc Tưởng, hôm nay anh có kế hoạch gì không?”
 
“Lúc này mà còn gọi giám đốc Tưởng?”
 
“…”
 
Tưởng Thịnh Hoà giao hẹn với cô một lần nữa: “Không phải đã những lúc ôm em không được phép gọi anh là giám đốc Tưởng hay sao? Sao lại không nhớ chứ? Sau này còn gọi một lần thì đến ở nhiều thêm một ngày, số lượng cộng không giới hạn.”
 
Lạc Kỳ đã quen xưng hô như thế, trước kia vốn gọi tên tiếng Anh của anh ở Viễn Duy, sau khi anh về nước, mỗi lần gặp anh ở công ty cô đều gọi là giám đốc Tưởng
 
Làm thư ký một năm, số lần gọi giám đốc Tưởng mỗi ngày phải tính đến đơn vị hàng trăm. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
“Hình phạt này của anh khiến em khó lựa chọn rồi.”
 
Tưởng Thịnh Hoà cười ôn hoà: “Sao lại khó chọn chứ?”
 
“Không gọi thì em sẽ chẳng cần đến nhiều, anh cho rằng là em không muốn đến sao. Gọi mới có thể đến thì anh lại mất hứng.”
 
“Vậy ít nhất mỗi tuần gọi bốn lần, sau này đều sẽ ở đây.”
 
“…”
 
“Không phải trước đó em đã đồng ý với anh sẽ không gọi hay sao? Trước đó em gọi anh là giám đốc Tưởng, anh vẫn luôn nhường em, sau này sẽ không nhường nữa.”
 
Anh hôn lên trán, lên mắt cô.
 
Lạc Kỳ không nói lời nào, ôm lấy anh.
 
Tưởng Thịnh Hoà ngậm lấy môi cô, khẽ hôn.
 
Cô ngửa đầu, anh cúi người, duy trì tư thế này rất khó chịu.
 
Tưởng Thịnh Hòa nâng cô lên, đặt ngang cô lên giường.
 
Nằm ở nơi anh từng ngủ, chăn và gối đầu đều là của anh, nhịp tim của Lạc Kỳ nhanh chóng nhảy lên.
 
Tối hôm trong căn phòng ngủ thứ hai, cô cũng không có loại cảm giác rung động này.
 
Cũng có thể là lúc ấy tất cả xảy ra quá nhanh, cô không kịp chậm rãi cảm nhận.
 
“Tối hôm qua anh ở lại trong sân bao lâu thế?”
 
Cô thành công không gọi anh là giám đốc Tưởng nữa.
 
Tưởng Thịnh Hòa nhớ đến hốc mắt ươn ướt tối qua của cô, có thể là cảm thấy đau, hôm nay anh cố gắng nhẹ nhàng chậm chạp, vừa hôn cô vừa dỗ dành cô, vừa cọ sát cô.
 
Đợi anh đã hoàn toàn tiến vào rồi, yết hầu anh lăn lộn, hít sâu một hơi, lúc này mới trả lời cô: “Hút nửa điếu thuốc là lên lầu rồi.”
 
Dứt lời, anh lại hôn cô.
 
Trong mấy tiếng đã liên tiếp làm ba lần, cuống họng của Lạc Kỳ không thoải mái.
 
Tưởng Thịnh Hoà dừng lại, trên tủ đầu giường có cốc nước của anh, anh lấy tới.
 
Lạc Kỳ muốn nói, được rồi, đang nằm hoàn toàn chẳng tiện uống nước, nếu như ngồi dậy sẽ rất phiền phức.
 
Cầm cốc nước. Tưởng Thịnh Hoà đưa cốc cho cô, anh chống một tay lên giường, tay kia nâng đỡ lưng của cô.
 
Lạc Kỳ dùng tay phải ôm lấy cổ anh, tay trái kéo cốc nước, uống vài ngụm.
 
Từ đầu đến cuối, thân thể của hai người không tách ra.
 
Cô đặt cốc xuống, Lạc Kỳ xích lại gần anh rồi chủ động hôn anh.
 
Tưởng Thịnh Hoà ôm chặt cô, cô trầm luân trong lòng anh.
 
Nắng sớm từ cửa sổ sát đất rọi vào, thời gian lướt qua chín giờ rưỡi.
 
Lạc Kỳ hoà hoãn lại hồi lâu, tìm được váy ngủ của mình, đồ dùng vệ sinh cá nhân của cô vẫn còn nằm ở phòng ngủ thứ hai, cô về phòng của mình, trên tóc đều là mồ hôi, còn phải gội đầu lại một lần.
 

Thể xác tinh thần đều mang cảm nhận khác biệt so với ngày hôm qua.
 
Cô không ăn sáng, tắm rửa xong, cô uống một cốc nước trái cây.
 
Còn chưa tới giữa trưa, đầu bếp đã đến làm cơm trưa cho họ.
 
Điện thoại rung lên, em họ gọi đến cho cô.
 
Lạc Kỳ cầm điện thoại đi ra sân thượng.
 
Lạc Vũ đã chạy đến căn nhà thuê của chị họ, cuối cùng cũng an toàn, Hạ Hử không biết nơi này, sau này anh ta còn muốn đến nhà tính sổ, không có cửa đâu.
 
“Chị, em đến chỗ của chị rồi này.”
 
Trong tủ lạnh đều là nguyên liệu nấu ăn, đủ cho cô ấy ăn mấy ngày.
 
“Chị, sao chị lại mua nhiều đồ như vậy? Chắc chị đoán ra được em đến ở nhờ nhỉ?”
 
Mua nhiều như vậy là để dự trữ sẵn cho Tưởng Thịnh Hoà, không ngờ lại tạm thời quyết định đến biệt thự.
 
“Không đoán được em sẽ đến ở nhà, nhưng nhất định em sẽ đến.”
 
Lạc Vũ ngồi trên ghế đàn, cô ấy không biết đánh đàn, khi còn bé đã từng học qua mấy tháng, quá khó, cô ấy khóc lóc hô hào không muốn đi học nữa.
 
Cô ấy đang nhìn bức tranh đắp trên đàn kia, loại cỏ.
 
“Chị, chị tìm ai vẽ bức tranh này thế? Chuyển cửa hàng trực tuyến cho em đi, em cũng muốn tìm chủ cửa hàng vẽ một bức.”
 
Lạc Kỳ: “…”
 
Bức tranh đó từ tay họa sĩ Ngu mà ra, nào có cửa hàng trực tuyến nào chứ.
 
“Là hoạ sĩ do ông chủ của bọn chị tìm giúp, chị không biết là ai cả.”
 
“Ông chủ của các chị tốt như thế sao? Còn giúp nhân viên giải quyết vấn đề tình cảm.”
 
Đúng thế.
 
Tự mình giải quyết.
 
Lạc Vũ: “Vậy, nếu có thời gian chị thuận tiện hỏi ông chủ của bọn chị một chút xem cửa tiệm kia ở đâu. Cũng coi như mang đến thu nhập cho hoạ sĩ này, không tính là làm phiền ông chủ của các chị đâu.”
 
“… Chị sẽ cố gắng hỏi thử.”
 
“Được rồi, em không vội đâu, đợi đến lúc tâm trạng của ông chủ chị tốt rồi lại hỏi.” Lạc Vũ lại nói thêm vài câu khó chịu rồi tắt điện thoại. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Giấu diếm như thế cũng không phải là cách, xem ra cần phải nói rõ ngọn nguồn với Lạc Vũ rồi.
 
Lạc Kỳ đặt điện thoại di động xuống, ghé vào sân thượng ngắm nhìn vườn hoa. Cô nghĩ sẽ nuôi hai con chó trong sân, không biết Tưởng Thịnh Hoà có thích hay không, nếu như anh không thích vậy sẽ không nuôi.
 
“Lúc đó, anh cho mọi người ba cơ hội để phạm sai lầm, bây giờ cũng cho em ba lần, có được hay không?”
 
Tưởng Thịnh Hoà dựa lưng vào sân thượng, trước giờ anh không có ranh giới với cô: “Được rồi. Vừa rồi không tính, cho em thêm ba cơ hội nữa đó.”
 
Lạc Kỳ hài lòng, chống cằm nhìn dụng cụ trồng cây trong sân, đang suy nghĩ xem loại nào thì hợp.
 
“Tưởng…” Cô kịp thời dừng lại.
 
Tưởng Thịnh Hoà như cười như không nhìn cô, đợi cô tìm một cái cớ gì đó.
 
“Tưởng… Giám đốc gần đây thế nào?”
 
Tưởng Thịnh Hoà: “Coi như em vượt qua.”
 
Anh hỏi cô: “Chiều nay muốn đi đâu? Anh lái xe đưa em đi.”
 
Lạc Kỳ đang nghĩ xem nên trồng cái gì: “Hôm nay không ra ngoài, ở nhà trồng dâu tây.”
 
Tưởng Thịnh Hoà vẫn hiểu trồng dâu tây có ý gì, anh đưa tay mở cúc áo sơ mi, đưa tay trái cho cô: “Đến đây. Không cho phép em gọi giám đốc Tưởng, em bèn nghĩ cách để trút giận sao.”
 

Lạc Kỳ không hiểu gì, cô trút giận gì chứ?
 
Thấy anh mở cúc áo: “Anh không lạnh?”
 
“Không phải em muốn trồng dâu tây để trút giận hay sao?”
 
“…”
 
Lạc Kỳ nhịn cười, đoán chừng anh đã lớn như vậy nhưng chưa từng làm vườn rồi.
 
Cô đi đến trước người anh, có lần thân mật kia vào buổi sáng, cô đã không còn mất tự nhiên giống trước đó nữa. Cô nhấc chân, hôn hai cái lên cổ anh.
 
Yết hầu của Tưởng Thịnh Hoà nhấp nhô: “Vậy là hả giận rồi sao?”
 
“Ừm.” Lạc Kỳ đứng thẳng khỏi ngực anh, điềm nhiên như không có việc gì nhìn vườn hoa.
 
Tưởng Thịnh Hoà không ngờ cô sẽ trút giận thế này: “Cho phép em làm sai thêm mấy lần nữa đấy.”
 
“…” Đây mới là sai lầm tự nhiên chui tới cửa à.
 
Về dâu tây thật, cần phải chọn thời gian khác để trồng.
 
Ăn cơm trưa xong, hai người xuống lầu.
 
Đầu bếp làm xong cơm thì cũng rời đi, phòng ăn chỉ còn lại hai người bọn anh.
 
Lạc Kỳ suy nghĩ xem buổi chiều cần làm gì, cùng anh tăng ca thì chẳng có gì khác với thư ký và ông chủ, muốn biết chuyện mấy năm trước của anh nhưng anh lại không muốn nhắc đến.
 
“Buổi chiều sẽ đấu một trận với anh, người thắng sẽ tuỳ tiện đưa ra điều kiện, người thua ngoại trừ thỏa mãn điều kiện của người thắng ra, còn phải làm bữa sáng một tháng.”
 
Tưởng Thịnh Hoà hỏi: “Đấu cái gì? Đấu game sao? Anh rất ít chơi.”
 
“Không phải. Chúng ta trao đổi vật phẩm có liên quan đến đối phương.”
 
Vừa vặn nhờ vào đó để hiểu rõ anh.
 
Tưởng Thịnh Hoà nói: “Vậy chắc chắn em thua rồi.”
 
Lạc Kỳ khích tướng: “Khó nói lắm.”
 
Tưởng Thịnh Hoà biết lòng cô đang suy nghĩ gì, nhưng vẫn chơi cùng cô trò chơi này.
 
Bữa cơm đầu tiên sau khi chung sống, bởi vì đề tài trận đấu nên trên bàn ăn không lúng túng.
 
Ăn cơm xong, ai nấy đều đi chỉnh lý lại vật phẩm liên quan đến đối phương.
 
Lạc Kỳ chuẩn bị một chiếc túi cầm tay, đồ vật không nhiều, rất chiếm không gian. Để tránh bị anh đoán ra trước đó là cái gì, cô đã bỏ nó vào trong hai cái túi, lại tìm dây lụa cột miệng túi lại.
 
Trên sân thượng, Tưởng Thịnh Hoà pha hai cốc cà phê, đồ vật của anh đơn giản, anh thu thập mấy thứ đặt vào rương xách lên sân thượng.
 
Lạc Kỳ ngửi được mùi hương cà phê, nhìn thấy bên cạnh bàn nghỉ có đặt một cái rương hành lý thật lớn, cô nhìn lại chiếc túi xách cỡ trung trong tay mình một chút, đầu tiên đã thua trên khí thế rồi.
 
Cô ôm cái rương lên, cũng may, không tính là nặng.
 
“Anh đang doạ người à.”
 
“Không phải vật gì quý giá lắm, đối với anh đặc biệt, nhưng không nhất định đặc biệt với em.” Tưởng Thịnh Hoà kéo cái ghế ra giúp cô: “Quy tắc trao đổi là gì?”
 
Lạc Kỳ ngồi xuống, đặt túi xách cầm tay xuống bên chân, túi đặt lên đùi: “Không phải anh thích đánh mạt chược hay sao, chúng ta coi như đánh mạt chược, trước tiên để lộ quân bài nhỏ nhất, nhất định phải bày ra con vua cuối cùng.”
 
Cô có ít vật phẩm liên quan đến anh, cô đã lấy ra tất cả những thứ có thể góp đủ số rồi.
 
“Em biểu diễn trước.”
 
Cô lấy từ trong túi ra một tờ giấy, thời gian lâu dài, chỗ nếp gấp đã bị cọ sờn.
 
“Cái này không liên quan gì đến tình cảm cảm, lúc ấy em vẫn còn chưa phải trợ lý của anh.”
 
Cô mở tờ giấy kia ra, đặt nét vẽ hình người tre đối diện với anh.
 
Cái nhìn chết chóc đến từ ông chủ.
 
Tưởng Thịnh Hoà cười: “Anh có thể dùng vật phẩm điện tử để áp chế quân bài này của em chứ?”
 
“Có thể.”
 
Tưởng Thịnh Hoà ấn mở album ảnh tư liệu hình ảnh trân quý này, phóng to bức hình que kia, đưa di động đưa đến trước mặt cô: “Đây là bản thăng cấp.”
 
Nhìn thấy tròng kính đen bóng được vẽ lên hình người que, hận không thể dán chết ánh mắt vào anh, Lạc Kỳ sửng sốt một chút, đây không phải là tác phẩm lớn của cô hay sao?
 
“Sao anh lại có nó!”
 
Sau khi kịp phản ứng, cô xấu hổ che trán, bật cười.
 
Tưởng Thịnh Hoà cầm điện thoại di động đến: “Không khéo, ngày đó lật tư liệu của em, vừa vặn lật được.”
 

Tưởng Thịnh Hoà mở ngang rương hành lý ra: “Mảnh giấy kia được em cắt từ kế hoạch hạng mục của tập đoàn Viễn Duy, chỗ này của anh có kế hoạch hạng mục vốn liếng của Viễn Duy.”
 
Anh đưa một chồng tài liệu đã được đóng cẩn thận đưa cho cô: “Vật về nguyên chủ.”
 
Là kế hoạch hạng mục vốn liếng cô thực tập ở Viễn Duy vào bảy năm trước, lúc ấy bản giấy được giữ lại ở trong văn phòng anh, không nghĩ anh vẫn luôn bảo tồn hoàn hảo.
 
Lạc Kỳ lật ra, bên cạnh lít nha lít nhít ghi chú với sửa chữa, đều là chữ viết của anh.
 
“Anh từ nước ngoài trở về, đồ vật nhiều như vậy. Vẫn còn nghĩ sẽ mang theo cái này về.”
 
Tưởng Thịnh Hoà nói: “Đồ vật không nhiều.”
 
Lúc ấy, thứ có liên quan đến cô quá ít, thứ anh nhớ được cũng quá ít.
 
Lạc Kỳ lại lật xem vài trang: “Vòng này anh thắng.”
 
“Ngang tài ngang sức đi.” Tưởng Thịnh Hoà lấy ra món đồ muốn biểu hiện ở vòng thứ tư, là một chiếc ô che mưa màu đen cán dài: “Ở khách sạn Tô Thành nhỉ.”
 
Hoá ra, dùng cái rương lớn như thế là để đặt chiếc ô này, Lạc Kỳ kinh ngạc: “Anh mua lại?”
 
“Ừm.” Ý nghĩa bức tranh kia đối với anh khác biệt, chiếc ô này cũng vậy.
 
Dù chiếc ô này quá bình thường, nó được khách sạn mua về xếp ở sảnh cho khách dùng miễn phí, anh lo ngày nào nó sẽ bị lẫn với những chiếc ô khác, còn đặc biệt cho người làm kí hiệu trên cán ô nữa. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Tưởng Thịnh Hoà tò mò: “Trong túi xách trên tay em là cái gì thế?”
 
Lạc Kỳ tháo dây lụa ra, lấy ra bộ quần áo mặc ở nhà vừa mua cho anh vào tối qua.
 
Lúc đầu muốn đợi quen một chút rồi mới tặng, nhưng chuyện vợ chồng đến quá đột ngột, chí ít còn sớm hơn rất nhiều ngày so với dự đoán của cô.
 
“Tặng anh đấy, nhãn hiệu bình thường thôi, đừng ghét bỏ nhé.”
 
Cô lại nói: “Nó là một cặp với bộ của em.”
 
Hiếm khi nhìn thấy tâm trạng như thế trên mặt anh, hôm nay anh không che giấu chút nào, ngạc nhiên, vui mừng và thỏa mãn đều hiện lên khoé mắt và đuôi lông mày của anh.
 
Khóe miệng anh hơi cong lên, Lạc Kỳ có thể tưởng tượng được lòng anh vui vẻ biết bao.
 
Tưởng Thịnh Hoà đứng dậy, đón lấy bộ quần áo ở nhà, vượt qua cái bàn, một tay ôm cô: “Cảm ơn. Tối hôm qua, anh làm em không vui à?”
 
“Không có, chỉ là em chưa thích ứng được thôi.” Lạc Kỳ bất giác nói: “Tối hôm qua anh xuống sân hút thuốc là vì lo lắng em không vui vui?”
 
“Cũng không hẳn.”
 
Tưởng Thịnh Hoà ngồi trở lại về, lật quần áo qua lại nhìn một chút.
 
“Em còn có một thứ cuối cùng, xem như vua ở chỗ em.” Lạc Kỳ hỏi anh: “Anh thì sao, còn gì nữa không?”
 
“Còn có một cái.” Tưởng Thịnh Hoà nhẹ đặt quần áo ở nhà sang bên cạnh, lần nữa mở ví tiền ra, lấy ra một vé xem phim, tấm vé của bảy năm trước, lúc ấy bọn anh đều ở nước ngoài.
 
“Bộ phim cùng xem với em này.”
 
Đây là một trong số những kỷ niệm không nhiều.
 
Lạc Kỳ nhìn thông tin trên tấm vé, bọn họ từng xem bộ phim điện ảnh chữa lành này ở trên bãi biển Hải Thành một lần, lần đầu tiên đúng là ở rạp chiếu phim nước ngoài, hoá ra bảy năm trước anh đã từng xem với cô.
 
“Khi đó em vẫn còn chưa đến Viễn Duy thực tập, lần đầu tiên anh gặp em là ở rạp chiếu phim à?”
 
“Ừm.”
 
Lạc Kỳ xem quá nhiều phim ở rạp, cô không nhớ rõ lúc xem bộ phim này cô ngồi ở hàng ghế số mấy, bèn hỏi anh: “Lúc đó anh ngồi phía sau em à?”
 
Tưởng Thịnh Hòa thu hồi vé xem phim, nói: “Ngồi bên cạnh em.”
 
Lạc Kỳ: “…”
 
“Vật cuối cùng của em là gì?” Tưởng Thịnh Hoà nói sang chuyện khác.
 
“Không phải vật thật, là món quà kết hôn tặng anh.”
 
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô: “Em quên rồi sao? Đã từng tặng rồi.”
 
“Cái kia không tính.”
 
Gọi anh một tiếng ông xã thực sự không tính là quà.
 
Trước tiên, Lạc Kỳ hỏi anh có từng xem qua ảnh cưới của Tần Mặc Lĩnh với Giản Hàng chưa.
 
“Xem rồi. Không phải đã được phát trong hôn lễ của họ rồi sao? Chụp không tệ.”
 
Lạc Kỳ biết anh rất ghen tị, nói với anh: “Khi tiền thưởng quý ba được phát, chúng ta đi chụp một bộ ảnh cưới nhé, chụp đắt một chút. Em trả tiền, quà tặng anh.”
 
Bảy năm, quá nhiều tiếc nuối cô không cách nào đền bù. Sau này, cô có rất nhiều kinh hỉ có thể cho anh. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.