Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 63
Đèn áp tường với tủ đầu giường được tích hợp với nhau, công tắc được chặn bởi giấy.
Lạc Kỳ lấy giấy ra, trông thấy nút cảm ứng.
Tưởng Thịnh Hoà hỏi cô: [Thấy không?]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đang ở hành lang bên ngoài, ra đi phòng sách, nhưng không tiện tiến đến giúp cô tắt đèn.
Lạc Kỳ: [Thấy rồi. Giám đốc Tưởng, anh vẫn chưa ngủ à?]
[Anh còn việc cần phải xử lý, em ngủ trước đi.]
Lạc Kỳ tắt đèn, chưa đến hai phút cô lại bật đèn lên, tìm chiếc váy thích hợp đổi lại, đi đến phòng sách tăng ca với ông chủ.
Nghĩ đến việc ông chủ vẫn còn đang thức đêm, cô không nỡ ngủ.
“Giám đốc Tưởng.” Cửa phòng sách không đóng, cô đứng trước cửa gõ hai lần.
“Ở nhà mà em còn gõ cửa à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Kỳ không nói lời nào, đi thẳng tới trước bàn sách.
Tưởng Thịnh Hòa đang chống cằm nhìn máy tính, ngước mắt: “Đổi chỗ nên ngủ không được à?”
“Không phải.” Lạc Kỳ ngồi xuống phía đối diện bàn đọc sách, có vài văn kiện cô có thể trực tiếp xử lý, lật ra từ tờ thứ nhất bắt đầu xem.
Tưởng Thịnh Hoà nhắc nhở cô: “Đây đang ở nhà, không phải công ty, em nên làm gì thì làm cái đó đi.”
Lạc Kỳ ngắt lời, hỏi anh: “Sau khi biết, giáo sư Lương nói thế nào?”
“Mời em đến nhà ăn cơm.”
Lạc Kỳ đến cái nơi nhỏ này cũng không quen thuộc, còn chưa chuẩn bị tốt để chính thức gặp mẹ anh.
Cô hối hận: “Coi như vừa rồi em không hỏi đi.”
Tưởng Thịnh Hoà cười: “Lúc này không xem mình là trợ lý rồi à? Trợ lý sẽ không phản bác ông chủ.”
“…”
Lạc Kỳ dùng lời nói của anh để phản bác anh: “Đây đang ở nhà, không phải ở công ty.”
Ý cười của Tưởng Thịnh Hoà không giảm: “Được, em nói cái gì thì chính là cái đó.”
Lần nào Lạc Kỳ cũng không đủ sức chống lại loại lời không phải ân ái, nhưng lại hơn hẳn lời ân ái này.
Tưởng Thịnh Hoà thoát khỏi hòm thư, rút văn kiện ra khỏi tay cô.
Lạc Kỳ không có chuyện để làm, thỉnh thoảng nhìn anh một chút.
“Giám đốc Tưởng, trước đây khi nghỉ anh sẽ làm gì? Cũng tăng ca sao?”
“Khi nghỉ, phần lớn anh sẽ tăng ca một mình.”
Trong lòng Lạc Kỳ cảm thấy khó chịu.
“Không nói chuyện trước kia nữa. Cuộc sống trước kia của anh rất đơn điệu, kiếm tiền, đánh bài.” Sau đó đi Tô Thành.
Lúc Tưởng Thịnh Hoà nói chuyện không ngẩng đầu, nhắc đến trước kia tránh không được sẽ để lộ cảm xúc.
“Anh uống nước không? Em đi rót.” Lạc Kỳ cầm lấy ly nước của anh, làm trợ lý của anh một năm, cho đến bây giờ vẫn còn chưa từng rót nước cho anh, đều là anh giúp cô pha cà phê.
Tưởng Thịnh Hoà ngẩng đầu, sớm đã chỉnh lý lại cảm xúc có hơi dao động trước đó, cười nhạt hỏi cô: “Lấy thân phận gì rót nước? Trợ lý thì không được.”
“Không phải trợ lý.”
Trong phòng sách có nước, Lạc Kỳ lấy một ly.
Tưởng Thịnh Hòa không khát, nhưng vẫn uống nửa ly.
Nếu như anh tiếp tục tăng ca, cô cũng không thể ngủ, anh đóng văn kiện lại, ngày mai lại xem.
Tưởng Thịnh Hoà tắt đèn, Lạc Kỳ đi về phòng ngủ ngay trước mặt anh, đến cửa, cô quay người nói với anh: “Giám đốc Tưởng, ngủ ngon.”
“Đêm nay đổi lại xưng hô, được không?” Anh dùng giọng thương lượng, đi về phía trước hai bước, che đi ánh sáng, Lạc Kỳ bị bao phủ trong bóng dáng của anh.
Lạc Kỳ biết anh muốn nghe cô gọi cái gì. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Anh với cô duy trì khoảng cách thoả đáng, không thúc giục cô, chờ cô gọi.
Ngay trước mặt, gọi ra miệng vẫn còn có chút khó khăn.
“Qua mấy ngày nữa được không?”
Anh nói: “Cũng được.”
Lại bổ sung: “Hôm nay là đã nhận giấy chứng nhận kết hôn mười ngày.”
Chưa từng nghe nói ai kỷ niệm mười ngày cả.
Lạc Kỳ bỗng nhiên phản ứng kịp, nhận giấy chứng nhận kết hôn mười ngày đã đưa cô đến biệt thự, dường như không giống anh.
Đèn hành lang quá sáng, Lạc Kỳ tắt đi, hành lang chỉ có một ít ánh sáng từ hai phòng ngủ hắt ra.
Lạc Kỳ đánh dũng khí: “Ông xã.” Cô không thêm ‘ngủ ngon’, bỗng nhiên mấy giây sau mới nói tiếp đi: “Em ngủ đây. Ngủ ngon.”
Lòng Tưởng Thịnh Hoà suy nghĩ sẽ để cô trở về phòng ngủ, nhưng tay lại không nghe sai sử, ôm cô kéo đến trước người, dùng cái cằm vuốt ve trán cô, áy náy nói: “Từ khi nhận giấy chứng nhận kết hôn đến lúc ở cùng nhau, cả đường đều bị anh thúc giục, mệt không?”
“Không mệt.” Lạc Kỳ cũng ôm anh một cái, nếu như ngươi không thổ lộ, em không phối hợp, chúng ta lại ở chung một năm nửa năm, cho dù biết không có khả năng với anh, hẳn là em cũng sẽ thầm mến anh. Anh…”
Lạc Kỳ còn muốn nói nhưng môi đã bị chặn lại.
Một nụ hôn rơi lên môi, khắc chế giống như trước kia, Lạc Kỳ cho rằng vậy coi như là chúc ngủ ngon, nhưng Tưởng Thịnh Hoà không buông cô ra.
Nụ hôn dần sâu.
Chóp mũi của anh dán sượt qua sống mũi cô.
Ham muốn chiếm hữu với cô được thông qua môi lưỡi trao cho cô.
Biệt thự khác với căn nhà thuê ở tầng ba của cô, ở nhà thuê, dưới lầu ô tô lui tới, âm thanh của người đi đường không dứt, nhà thuê cũ cách âm lại không tốt, trừ phi nửa đêm về sáng, trước giờ trong nhà đều không quá yên tĩnh.
Mà bây giờ, biệt thự chỉ có hai người bọn họ, đến tiếng hít thở cũng bị phóng đại vô tận.
Tưởng Thịnh Hoà không muốn thả cô ra, chậm chạp không rời khỏi môi cô.
Giống ngày đó, anh cầu hôn cô trong cơn mưa to, cảm thấy không có hi vọng, nhưng vẫn chờ đợi.
Lạc Kỳ đưa tay vòng lấy cổ anh.
Cô thấp giọng gọi một câu: “Giám đốc Tưởng.”
Tưởng Thịnh Hoà nào buông tha cho cô.
Phòng ngủ của anh có đồ dùng, ban đêm lúc cô đi mua sắm, anh đã mua hai hộp dự trữ sẵn trong nhà.
Vừa đi vừa hôn, lần đầu tiên Lạc Kỳ bước vào phòng ngủ của ông chủ, cho rằng chỉ ở đây thôi. Không ngờ Tưởng Thịnh Hoà cầm đến một hộp, lại trở về phòng cô.
Giống hệt với việc cô đồng ý lời cầu hôn của anh vào đêm đó vậy, tất cả đều mất khống chế.
Trước mắt, trời đất quay cuồng, Lạc Kỳ bám chặt bờ vai anh.
Ngã xuống gối đầu như thế nào, đèn trong phòng tắt từ bao giờ, ấn tượng của Lạc Kỳ mơ hồ, bị dìm ngập trong mùi vị của anh.
Bây giờ, giác quan của Lạc Kỳ hỗn loạn, có khi còn không phân rõ người ôm cô bây giờ đến cùng là ông chủ hay là ông xã.
Loại cảm giác này vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, lại phức tạp kỳ diệu.
Không cách nào nói rõ.
Mãi đến khi Tưởng Thịnh Hoà tiến vào, Lạc Kỳ mới trở lại hiện thực.
Trong chớp mắt kia, anh ôm cô vào trong ngực, hôn lên trán cô, giọng nói khàn khàn: “Anh yêu em. Lúc trước em hỏi anh khi nghỉ làm gì. Nhớ em, bèn đi Tô Thành.”
Thanh âm trầm thấp dịu dàng chưa bao giờ có.
Nhưng lại mang đến cho cô sự cường thế như cũ.
Không biết Lạc Kỳ vì đau hay thế nào mà hốc mắt ươn ướt.
Đợi cô trở về từ biển sâu vô biên vô tận, trên lông mi đã hiện đầy giọt nước, trên sống mũi cũng có một giọt, nhỏ xuống từ trên trán của Tưởng Thịnh Hoà. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lạc Kỳ ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, ánh mắt anh thâm thúy, từ trên cao nhìn xuống cô, cô không dám đối mặt.
Tưởng Thịnh Hoà ôm cô một hồi lâu, đứng dậy.
Lạc Kỳ cảm thấy bên hông có gì đó cấn người, đưa tay qua lay, lại kéo ra chính áo sơ mi đen của anh.
Bị nhàu nát, cô kéo ra đặt cạnh giường, không nhìn anh.
Tất cả bình tĩnh trở lại, tất cả lý trí đều trở về.
Cô biết người đứng cạnh giường sau lưng chính là chồng mình, nhưng dường như mối quan hệ giữa trợ lý với ông chủ như đã khắc sâu bên trong DNA, chỉ mười ngày ngắn ngủi, vẫn còn chưa đủ để thay đổi hoàn toàn.
Tình cảm anh đối với cô là bảy năm lẻ bảy tháng, còn cô đối với anh mới có mười ngày, chính cô cũng không dám nghĩ, mười ngày mà cô có thể làm nhiều như vậy vì một người đàn ông.
Lĩnh chứng, ở chung, có tiếp xúc thân thể thân mật nhất.
Rõ ràng là cô chậm nhiệt.
Sau khi xúc động, không thể tránh khỏi xấu hổ.
Hoá ra khó ở chung nhất không phải là hôm nay, mà là ngày mai.
Lạc Kỳ không thấy Tưởng Thịnh Hoà có biểu cảm gì: “Giám đốc Tưởng, lúc ra ngoài anh mang theo chúng giúp em, cảm ơn.”
Tưởng Thịnh Hoà: “…”
Anh dở khóc dở cười, thuận theo cô: “Được.”
Mặc quần áo vào, anh đành phải về phòng của mình.
Trở lại phòng ngủ chính, Tưởng Thịnh Hoà đi tắm, vết cào trên vai khiến anh cảm thấy hai lần đêm nay là chân thật, cô là của anh.
Trong phòng ngủ không có thuốc, anh đến phòng sách lấy.
Vừa kéo cửa ra, cửa phòng Lạc Kỳ cũng mở, nhìn thấy anh, cô vô thức đóng cửa lại, qua hai giây cô lại mở ra.
Tưởng Thịnh Hoà thấy rõ váy ngủ trên người cô, biết rõ vừa rồi vì sao cô lại vô thức đóng cửa, váy ngủ hai dây màu gạo trắng, còn là loại ngắn.
Hai chân trắng muốt đều lộ ra ngoài.
Lạc Kỳ cũng kịp phản ứng sau khi đóng cửa lại, cô không cần cố né tránh, không nên làm đêm nay cũng đều làm rồi, thế là lại thoải mái kéo cửa ra, thúc ép mình đối mặt với anh.
“Giám đốc Tưởng.”
Anh hỏi: “Muốn tìm đồ sao?”
Lạc Kỳ cũng học theo dáng vẻ không có chút gợn sóng nào của anh: “Đi rót cốc nước.”
“Anh rót cho em.” Anh quên chuẩn bị cho đi rót cho cô một cốc nước.
“Không cần. Tự em rót được rồi.” Trong tay cô có chiếc cốc, bước nhanh đến phòng sách gần nhất. Vừa rồi mây mưa vần vũ, hai người thân mật dán vào nhau, hoàn toàn khác với vẻ lúng túng khi cô đồng ý lời cầu hôn của anh. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Trên người Tưởng Thịnh Hoà mặc âu phục, anh định đi xuống sân dưới lầu để hút thuốc, cô ăn mặc ít như vậy, anh cởi âu phục khoác lên người cô.
Mấy ngày nay nhiệt độ thấp, quả thật mặc chiếc váy này rất lạnh, nhưng Lạc Kỳ vừa ngâm mình, cảm thấy vẫn ổn.
Lạc Kỳ nhận lấy nước, đưa lưng về phía anh uống mấy ngụm.
Lúc cô uống nước, Tưởng Thịnh Hòa lại kéo cô, gần như bao vây cô ở trong ngực.