Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 62


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 62

Cuối cùng, Lạc Kỳ cũng không từ chối anh, quyết định ăn cơm xong sẽ chuyển đến.
 
Trong biệt thự không có vật dụng cô cần, thời gian còn sớm, Tưởng Thịnh Hoà định khi trở về đi ngang qua cửa hàng sẽ mua.
 
Lạc Kỳ không mang theo bao nhiêu quần áo, chọn lấy vài bộ đẹp mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bắt đầu từ đêm nay, cô phải bước vào phạm vi riêng tư của anh.
 
Trong công việc, cô và anh cộng tác cũng coi như ăn ý, không biết sống cùng nhau sẽ thế nào.
 
Trở về, trong xe rất yên tĩnh.
 
Lạc Kỳ chủ động nói chuyện: “Giáo sư Lương từ Tô Thành trở về rồi à?”
 
“Vẫn chưa.” Tưởng Thịnh Hoà nói: “Có lẽ sẽ trở về trước ngày nghỉ một ngày, ngày mai lại hẹn dì Khương gặp mặt.”
 
Mẹ quyết định nhận việc thiết kế biệt thự cho giáo sư Lương, sau khi bà ấy tiếp xúc với giáo sư Lương mấy lần, họ trò chuyện rất ăn ý, thẩm mỹ gần như cũng tương tự nhau. Mấy ngày nay, mẹ đang bận thiết kế ban công cho căn phòng nhìn ra cảnh hồ trước, thỉnh thoảng còn bảo bà ấy gọi điện thoại cho vợ của Tưởng Thịnh Hoà, bảo bà ấy hỏi thăm suy nghĩ của đối phương thử một chút.
 
Mẹ hiểu rõ phong cách ưa thích của cô, cô chỉ có thể nói mò một trận.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi ngày cô đều phải nói dối mẹ, lòng rất mệt mỏi.
 
Tưởng Thịnh Hoà lái xe đến cửa hàng, muốn xuống dưới mua đồ cùng cô.
 
“Em tự đi.” Lạc Kỳ lo lắng: “Lỡ như bị đồng nghiệp ở Viễn Duy gặp được thì sao?” Vào ngày nghỉ, ông chủ lại đi dạo phố với trợ lý, đầu óc họ sẽ tưởng tượng đủ ba mươi tập phim máu chó mất.
 
Tưởng Thịnh Hoà đỗ xe xong, đợi cô vào thang máy rồi, anh cũng xuống xe.
 
Cô vào cửa hàng dạo, anh đi bên ngoài cửa hàng.
 
Lạc Kỳ mới vừa rời khỏi quầy hàng đồ trang điểm đã nhận được điện thoại của Lạc Vũ.
 
Lạc Vũ muốn đến chỗ cô ở: “Bây giờ nơi ở của em không thể nào sống ở được nữa rồi. Cô ấy không muốn bị Hạ Hử tìm đến cửa, không biết là ai đã chọc anh ta, khiến anh ta tức giận, xém chút muốn ăn cô ấy, cô ấy vẫn nên tránh đi một lúc.
 
“Chị, em đến chỗ chị ở vài ngày có được không, mấy ngày nữa cô gái ở số 202 sẽ chuyển đi.”
 
Lạc Kỳ: “Được, lúc nào em cũng có thể qua ở. Ngày mai chị phải đi công tác rồi.”
 

“Không phải nói nghỉ tám ngày hay sao?”
 
“Lời nói của ông chủ mà em cũng tin?”
 
“Cũng phải.”
 
Cuối cùng, đối phó xong Lạc Vũ, Lạc Kỳ đi lên lầu mua quần áo ở nhà.
 
Có hoạt động ngày nghỉ, mua hai bộ sẽ giảm giá 90%, có thể tùy ý phối theo phong cách nam nữ.
 
Giá cả vừa phải, cô mua hai bộ, định đợi sau khi quen thuộc sẽ tặng cho Tưởng Thịnh Hoà, dù sao anh cũng không thiếu quần áo ở nhà.
 
Cô không xa lạ gì với biệt thự của Tưởng Thịnh Hoà, đã từng đến một lần rồi. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Vào đến sân Lạc Kỳ mới nhớ ra: “Dì Sài biết em.”
 
Tưởng Thịnh Hoà nói: “Dì Sài đi chăm sóc bác gái của anh rồi, không quay lại nhiều năm rồi.”
 
Lạc Kỳ yên tâm, cô không biết những công nhân khác, không có gánh nặng trong lòng, chỉ có dì Sài là người quen cũ.
 
Tưởng Thịnh Hoà xách vali hành lý, tay kia nắm lấy cô.
 
Nơi này lạ lẫm đối với cô, thật ra ngay cả anh đối với cô, về mặt tình cảm cũng không quen như vậy.
 
Lạc Kỳ nhìn người đàn ông bên cạnh, giờ phút này, càng xem anh như chồng mình hơn.
 
Lên lầu, Tưởng Thịnh Hoà đưa cô đi chọn phòng.
 
“Bố cục của mỗi phòng đều khác nhau, em xem thử xem thích phòng nào.”
 
Từ lâu, Lạc Kỳ đã không xem trọng với nơi ở, cô đã quen sống trong căn phòng bảy tám mét vuông rồi.
 
Cô hỏi trước: “Giám đốc Tưởng, anh ở phòng nào?”
 
Tưởng Thịnh Hoà chỉ vào phòng ngủ chính bên phải: “Hay là em vào xem thử nhé? Nếu như em thích bố cục của căn phòng, em cứ ở trước, anh sẽ ở sát vách.”
 
Lạc Kỳ không do dự thêm: “Không cần.”
 
Chiếc giường anh ngủ đầy mùi hương của anh, chắc chắn cô sẽ ngủ không được.
 

Cô chọn một căn phòng khách nằm gần phòng anh nhất, đẩy cái rương vào.
 
“Giám đốc Tưởng.
 
“Chuyện gì?”
 
Cô gọi một vạn lần giám đốc Tưởng, Tưởng Thịnh Hoà vẫn kiên nhẫn với cô như cũ.
 
Lạc Kỳ đột nhiên quên mất chuyện gì đó, rõ ràng câu nói kia đã đến bên miệng, nhưng cô lại không nhớ rõ dù một chữ.
 
“Không có gì.”
 
“Vậy nhớ rồi cứ đến gọi anh.” Tưởng Thịnh Hoà khép cửa lại.
 
Lạc Kỳ nhìn căn phòng lạ lẫm, mỗi lần đổi chỗ đều cần có một hai ngày để thích ứng.
 
Cô phân loại quần áo mang đến treo vào phòng giữ quần áo, vừa thu dọn xong thì mẹ gọi điện thoại đến cho cô.
 
Khương Nghi Phương đang thiết kế ban công, vẫn cảm thấy có vài chi tiết muốn cùng hỏi rõ trước mặt vợ Tưởng Thịnh Hoà sẽ tương đối tốt hơn một chút, mỗi lần đều do con gái làm người trung gian chuyển lời lại, ý kiến phản hồi lại khó tránh khỏi có chênh lệch.
 
“Con nói với vợ của giám đốc Tưởng của con một tiếng rằng mẹ muốn tâm sự điện thoại với cô ấy, hỏi xem khi nào cô ấy tiện.”
 
“…”
 
Thế này là làm khó cô rồi.
 
“Mẹ, mẹ chờ một chút, con xem thử cô ấy có thời gian hay không.”
 
Công khai là chuyện của hai người, Lạc Kỳ đi tìm Tưởng Thịnh Hòa thương lượng xem nên làm sao bây giờ.
 
Cô gõ cửa phòng ông chủ: “Giám đốc Tưởng.”
 
“Nhớ được muốn nói gì rồi hà?” Tưởng Thịnh Hoà không mở cửa, chỉ lên tiếng hỏi cô cách một cánh cửa.
 
“Chưa nhớ ra.”
 
“Chỉ đến để gọi anh một tiếng giám đốc Tưởng thôi sao?”
 

Trong giọng nói của anh có sự cưng chiều, Lạc Kỳ nghe ra được. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
“… Không phải, tìm anh có việc.” Cô chuyển nguyên văn lời của mẹ cho anh biết, trưng cầu ý của anh: “Anh định làm như thế nào?”
 
Tiếp tục nói dối?
 
Hay tìm người nào đó đóng giả?
 
Hoặc, tiết lộ rõ ngọn nguồn với người nhà.
 
“Em đã từng nói với ba mẹ rằng mình có bạn trai.”
 
“Lạc Kỳ, đợi anh một chút.”
 
“Đừng cuống.”
 
Lạc Kỳ đoán có lẽ anh đang thay quần áo.
 
Tưởng Thịnh Hòa nhanh chóng cài xong cúc áo sơ mi mặc ở nhà, kéo cửa ra.
 
Lúc Lạc Kỳ gọi anh, anh vừa mới tắm rửa xong, trên thân còn khoác áo choàng tắm, cô mới chuyển đến buổi chiều đầu tiên, anh lo mặc áo choàng tắm nói chuyện với cô sẽ khiến cô khó chịu, thế là đổi quần áo ở nhà.
 
Tóc anh vẫn còn chưa kịp lau khô, cổ áo sơ mi đen bị cọ ẩm ướt.
 
Cùng ở chung một mái nhà, khó tránh khỏi sẽ bắt gặp dáng vẻ vừa tắm xong của đối phương, trong cổ anh chảy vài giọt nước, yết hầu gợi cảm, Lạc Kỳ thoáng nhìn sang nơi khác.
 
Về việc có nên thành thật với gia đình hay không, Tưởng Thịnh Hòa tôn trọng cô: “Nếu như em nói thật với dì Khương, anh cũng sẽ nói rõ ngọn nguồn với mẹ mình, nếu như em không muốn, chút nữa anh sẽ trực tiếp gọi điện thoại nói về kế hoạch với dì Khương, bảo ý của anh cũng là ý của vợ mình.”
 
Lạc Kỳ cân nhắc một lát: “Vẫn nên tiết lộ rõ ngọn nguồn đi, về sau họ sẽ thường xuyên gặp mặt, để họ không hay biết gì em áy náy lắm. Cứ nói chúng ta đang yêu đương thôi.”
 
Sau này, gặp lại bọn họ cũng không cần phải phí hết tâm tư che che giấu giấu.
 
Bàn bạc ổn thoả xong, hai người ai nấy tự gọi điện thoại cho mẹ.
 
Lúc trước khi nói dối mẹ, mở miệng là thốt ra được lời bịa đặt ngay, lúc thành thật lại khó mà mở miệng.
 
Lạc Kỳ gọi điện thoại, quyết định chắc chắn: “Mẹ, bạn trai con là ông chủ của con.”
 
“A?”
 
“Là Tưởng Thịnh Hoà. Ngày đó đụng phải mẹ ở đầu ngõ, quá đột ngột nên con đã nói dối đấy.”
 
Đầu kia điện thoại an tĩnh mấy giây, cô chắc chắn mẹ đang mơ hồ.
 
“Mẹ, mẹ thấy thiết kế ban công thế nào để phù hợp thì cứ thiết kế như thế, thiết kế của mẹ con đều thích.”
 

Cuối cùng, Khương Nghi Phương cũng nói chuyện: “Mẹ biết con thích loại ban công thế nào.”
 
Lạc Kỳ nghe ra được sự mừng rỡ bên trong giọng nói khàn khàn của mẹ, cô bảo mẹ lại nói với ba một tiếng.
 
“Không cần, vừa nãy ba con đã nghe thấy rồi, đã cầm điếu thuốc đi ra ngoài hút, sướng đến phát rồ rồi.”
 
Lương Chân với Tưởng Thịnh Hoà tìm bà ấy thiết kế phương án, Khương Nghi Phương luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhưng vẫn còn chưa thể nói rõ cảm xúc cụ thể, bây giờ cũng giải thích được rồi.
 
“Giáo sư Lương biết chuyện của các con không?”
 
“Chắc lúc này cũng biết rồi, trước đó không biết, có điều giáo sư Lương biết Tưởng Thịnh Hoà đối xử với con khác lạ, cho rằng con không chấn nhận, mới nghĩ đến cách dùng trang trí nhà để tìm cơ hội cho bọn con.”
 
Lạc Kỳ không muốn khiến mẹ lo lắng, cũng không nhắc đến ý của ba Tưởng Thịnh Hoà, quan hệ giữa anh với ba mình căng thẳng, ông ấy vẫn luôn yêu cầu anh tìm một cô gái môn đăng hộ đối để kết hôn. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Vốn Khương Nghi Phương đang lo lắng người nhà của Tưởng Thịnh Hoà không đồng ý, bây giờ cuối cùng tinh thần cũng có thể thoải mái rồi.
 
Điều tiếc nuối duy nhất là buổi sáng hôm đó bà ấy không kiên trì một chút nữa để đến nhà Tưởng Thịnh Hoà uống ly nước.
 
“Yêu bao lâu rồi?”
 
“Vừa mới chấp nhận anh ấy được vài ngày, vốn còn muốn kéo dài thời gian một chút lại dẫn anh trở về, nào biết được giáo sư Lương muốn trùng tu nhà cơ chứ.”
 
Lạc Kỳ giải thích: “Mẹ, là con yêu cầu không công khai với bên ngoài. Thân phận của bọn con chênh lệch quá lớn, con có áp lực, không phải anh ấy không muốn thừa nhận.”
 
“Không sao, mẹ biết con cũng không dễ dàng gì.”
 
Trước đó, Khương Nghi Phương cũng không dám hi vọng xa vời rằng con gái còn có thể chấp nhận tình cảm mới, Bùi Thời Tiêu đối xử với cô tốt như vậy đều có thể vượt quá giới hạn, đó đã là đã kích quá lớn với con gái rồi.
 
“Việc này, mẹ với ba con sẽ không nói với người ngoài đâu.”
 
Lúc trước con gái đính hôn với Bùi Thời Tiêu, trong nhà không chỉ có bác cả, những thân thích khác cũng vượt qua bọn họ, mượn danh nghĩa của con gái để bấu víu quan hệ với Bùi Thời Tiêu, còn trực tiếp tìm người ta nhờ giúp đỡ nữa.”
 
Không có một ai quan tâm đến cảm nhận của con gái cả.
 
Lạc Kỳ giải quyết xong một mối tâm sự, những lời nói dối không cần càng lăn càng lớn như quả cầu tuyết nữa.
 
Cúp điện thoại, cô làm quen nơi ở một chút rồi tắm rửa đi ngủ.
 
Nằm dài trên giường, cô tìm một hồi lâu vẫn không tìm được công tắt đèn áp tường ở đầu giường.
 
Lạc Kỳ gửi tin nhắn hỏi Tưởng Thịnh Hoà: [Công tắc của đèn áp tường ở đâu thế?]
 
Tưởng Thịnh Hoà: [Trên tủ đầu giường.]

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.