Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 54
Đến quán rượu nhưng không uống rượu, mà lại ăn sườn cừu nướng ở nhà hàng bên cạnh, còn thay ông chủ chúc mừng ngày kỉ niệm nhận giấy chứng nhận kết hôn. Mỗi việc đều rất hoang đường thế nhưng nó thật sự đã xảy ra.
Người đẹp với mái tóc ngắn ngồi bàn ở trong cùng, nhìn thấy người ở đó thì không khỏi bất ngờ, vội vàng che mặt di chuyển đến đối diện bàn, ngồi quay lưng về phía cửa.
Cô ấy gõ chữ bằng cả hai tay: [Ông chủ của anh và Lạc Kỳ đến rồi! Đang ngồi ngay cái bàn ở gần cửa! Anh ở trong nhà vệ sinh đợi em một tí!]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Khương: “…”
Anh ta vội vàng hỏi vợ: [Giám đốc Tưởng có thấy em không?]
[Không nhìn thấy, ánh sáng khá tối, bọn họ không chú ý bên trong.] Tưởng Thịnh Hòa chỉ gặp cô một lần, nói không tới ba câu, đoán chừng đã sớm không nhớ rõ cô trông như thế nào.
[Không phải anh nói họ BE sao? Làm sao còn cùng nhau đến quán rượu!]
Tiểu Khương: [Anh làm sao biết được. Anh chỉ mong cho bọn họ ở bên nhau thôi.]
Hôm nay giám đốc Tưởng phát cho bọn họ một phong bao lì xì lớn, nên anh ta đã dẫn vợ đi ăn sườn cừu, để an ủi tâm trạng mất mát của cô ấy một chút, không nghĩ tới ông chủ cũng tới.
Mà họ còn không lên tầng hai ngồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vợ anh ta lại nhắn: [Vậy anh phải làm sao? Hay là đi qua chào hỏi?]
[Thôi đi, như vậy sẽ rất khó xử.]
Quán rượu có cửa sau, được thông với phòng bếp: [Anh có quen ông chủ, nên sẽ từ cửa sau đi ra ngoài, một mình em lướt điện thoại di động trước, anh nhân lúc này đến siêu thị mua đồ.]
Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh bọn họ muốn tự lái xe đi chơi, vốn định tối mai mới đi mua đồ, còn hôm nay anh ta làm việc này trước vậy.
Ông chủ trên danh nghĩa quán rượu là bạn của Sơ Lâm, mở một cửa hàng bán đàn, ban ngày dạy đánh đàn, tối thì sẽ đến quán rượu nghe nhạc vẽ tranh.
Lần trước Tiểu Khương từng đặt chỗ ở tầng hai, nên có để lại wechat, thỉnh thoảng còn nhấn thích cho nhau.
Thuận lợi ra khỏi cửa sau, anh ta báo cáo một tiếng với vợ rồi lái xe đến siêu thị.
Vợ Tiểu Khương nhịn xuống không quay đầu lại nhìn hai người đang ngồi bàn ở gần cửa.
Sườn cừu nướng đã xong, nhân viên phục vụ từ nhà hàng bên cạnh bưng sườn nướng từ cửa sau đi vào, đưa đến bàn Lạc Kỳ.
Lạc Kỳ không vội vàng ăn, lấy ra hai chiếc chìa khóa trong túi, một chìa khóa là căn nhà đang thuê, còn một cái là chìa khóa phụ của xe hơi. Cách thức rất đơn giản, nhưng nó lại là toàn bộ thành ý của cô.
Cô đưa chìa khóa tới trước mặt Tưởng Thịnh Hòa: “Đợi đến khi em đến Duệ Phổ, sẽ phải thường xuyên bận công tác, tới lúc đó nhờ anh tưới nước cho mấy cây xanh trên ban công của em.”
Hiện giờ chưa trồng dưa chuột, vì phải chờ đến mùa xuân mới có thể trồng, nhưng mà cũng rất cần anh thường xuyên qua chăm sóc nó một chút.
Tưởng Thịnh Hòa nhận lấy chìa khóa, cô có thể mời anh đến quán rượu. Anh đã rất thỏa mãn, không nghĩ tới cô còn đưa cả chìa khóa nhà của mình cho anh.
“Khi nào nhà em thuê sẽ hết hạn?”
“Đã hết rồi, nhưng em đã gia hạn thêm một năm.”
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, không thay cô đưa ra bất kỳ quyết định nào.
“Chỗ đó không tệ, còn thuận tiện cho việc sinh hoạt.”
Lạc Kỳ nói tiếp chuyện quà tặng: “Anh tặng em bức tranh sơn dầu, vốn định hôm nay tặng anh một món quà nhỏ, chưa nghĩ xong tặng cái gì, chờ gặp được món đồ đặc biệt thích hợp, em sẽ bù lại sau.”
Cô không biết cái này có tính làm cho người ta ảo tưởng hay không, bởi vì mấy ngày nay bị tỏ tình rồi nhận giấy đăng ký kết hôn khiến cô kích động đến mức không cách nào bình tĩnh được, chờ kích động này đi qua, cô sẽ nghĩ lại nên tặng cái gì cho anh.
Bây giờ nói với anh là để cho anh biết, cô rất trân trọng cuộc hôn nhân này, muốn bắt đầu thật tốt.
Trước ngày Quốc Khánh, chắc chắn sẽ bổ sung cho anh.
Ngày hai tháng mười một là sinh nhật của anh, không thể đến sinh nhật mà còn nợ quà tặng trước đó được.
Tưởng Thịnh Hòa không quan tâm đến quà tặng, nhưng anh muốn món quà của cô, cho nên anh không từ chối nó.
“Đã suy nghĩ rất lâu sao?” Anh hỏi.
Lạc Kỳ gật đầu: “Những thứ em có thể nghĩ tới, anh đều có rồi.” Cô không có gì mới để tặng anh, hơn nữa bình thường đồ vật anh dùng giá cả cũng không nhỏ, rất nhiều đồ đều là sản xuất riêng, cô cũng không cần phải tặng anh món quà vượt quá khả năng của mình.
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Anh giúp em suy nghĩ.”
Lạc Kỳ cầu còn không được, như thế không cần cô phải vắt óc suy nghĩ, thứ anh muốn mà còn được cô tặng thì sẽ ý nghĩa hơn nhiều.
Ngày mai còn phải đi làm, Tưởng Thịnh Hòa không tham thời gian, chờ cô ăn xong, anh đứng dậy muốn đi thanh toán.
“Đã nói là em mời mà.” Lạc Kỳ đứng lên, cách bàn gỗ, dưới tình thế cấp bách nắm lấy cánh tay anh: “Giám đốc Tưởng, anh ngồi xuống trước, để em đi tính tiền.”
Cô bé thu ngân không thu tiền của cô, bởi vì Sơ Lâm đã dặn dò bọn họ, nếu Lạc Kỳ có đến, mặc kệ tiêu bao nhiêu, toàn bộ đều miễn phí. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lạc Kỳ đưa điện thoại di động qua: “Hôm nay không giống, không phải mời bạn bè.”
“Vậy là chiêu đãi khách hàng sao?”
“… Không, là mời ông chủ cũ.” Nhưng là chồng hiện tại.
Lạc Kỳ kiên trì muốn thanh toán, thu ngân khăng khăng không được đòi giảm giá.
Cô lấy hóa đơn, bên trên có ngày nhận giấy đăng ký kết hôn của bọn họ.
Bỏ hóa đơn vào ví, sau đó cô xoay người đi tìm Tưởng Thịnh Hòa.
Ở trong cùng, vợ Tiểu Khương nhắn tin cho Tiểu Khương: [Ông chủ các anh và Lạc Kỳ đi rồi, hai phút nữa anh có thể vào.]
Cô buồn bã nói: [Họ thực sự BE.]
Tiểu Khương hỏi: [Em nghe giám đốc Tưởng tỏ tình bị từ chối rồi à?]
[Không có. Do ngồi hơi xa, mà bọn họ lại nói chuyện rất nhỏ thì làm sao em có thể nghe thấy. Đêm nay là Lạc Kỳ mời ông chủ của anh, cô ấy còn nói với thu ngân, không phải mời bạn bè, mà là mời ông chủ cũ.]
Bữa cơm đầu tiên khi Lạc Kỳ đến văn phòng tổng giám đốc với ông chủ là quán rượu, đêm nay xem ra là bữa cơm tối cuối cùng của bọn họ, nói rõ ràng những gì nên nói, cho nên lựa chọn nơi này để nói.
Đúng là duyên đến duyên đi mà.
Tiểu Khương từ cửa sau đi vào, vừa rồi anh ta ở ven đường nhìn thấy ông chủ và Lạc Kỳ, hai người đều tự lái xe đến, ông chủ đưa chị Lạc đến trước xe, hai người cũng không ai nói gì.
Chị Lạc chỉ cúi đầu, ông chủ từ đầu đến cuối luôn nhìn chị Lạc nhưng không nhận được bất cứ phản hồi nào.
Cảnh tượng kia có biết buồn bã.
Tiểu Khương nói: “Bỏ đi, không nói đến bọn họ nữa.” Còn nói đến sẽ khiến tâm trạng của bọn họ sa sút theo.
Anh ta cầm ly rượu lên cụng vào ly rượu củ vợ: “Đừng khó chịu. Sau này đừng đu CP nữa, người nhìn qua hợp nhau không nhất định phải ở bên nhau.”
“Em biết rồi.”
Thật là tiếc thay cho bọn họ.
Bầu không khí giữa đồng nghiệp với nhau phải hòa hợp, giữa các cặp đôi với nhau cũng phải hòa hợp, nếu không sẽ rất khó bền.
Mà cả hai người đều có thể chỉ phù hợp làm đồng nghiệp với nhau thôi.
Cô ấy tự an ủi mình như vậy.
Bên ngoài quán rượu, trước bãi đậu xe mấy chục mét, hai người nhìn nhau không nói gì.
Lạc Kỳ nắm lấy tay nắm xe, cũng không có ý định mở cửa xe, chỉ đứng cùng anh một lát.
Tưởng Thịnh Hòa lên tiếng: “Nghĩ được một món quà nhỏ rồi.”
Lạc Kỳ ngẩng đầu lên: “Là món gì, anh nói đi.”
Tưởng Thịnh Hòa: “Gọi anh là chồng.”
Anh thêm hai từ: “Được không?”
Lạc Kỳ: “…”
“Em… giám đốc Tưởng…”
Hiện tại cô nói năng vô cùng lộn xộn.
Cô thậm chí còn không thích ứng được mối quan hệ mới cưới của bọn họ, đột nhiên phải gọi người trước mặt là chồng, cô còn chưa chuẩn bị được tâm lý nên có chút ngại ngùng.
Loại tâm tình phức tạp, rối rắm lúc này vô cùng khó xử khi phải gọi ông chủ là chồng, Tưởng Thịnh Hòa hoàn toàn cảm nhận được phản ứng của cô.
Đối với anh mà nói, việc ở cùng với cô, anh đã chờ đợi suốt bảy năm bảy tháng, nhưng còn đối với cô mà nói, việc cô tiếp nhận lời tỏ tình của anh chỉ mới có ba ngày, tổng cộng bảy mươi hai tiếng đồng hồ, nên cô đối với phần tình cảm này rất xa lạ.
“Món quà không nhất định phải tặng vào hôm nay.”
Tưởng Thịnh Hòa vốn còn muốn ôm cô, suy nghĩ một chút rồi bỏ qua mà mở cửa xe cho cô: “Lái chậm một chút.”
Lạc Kỳ ngồi lên xe, đột nhiên lại nhớ rai: “Trong xe anh có kính không?”
“Có. Đặt kính dự phòng.”
“Anh cũng lái chậm một chút.”
Tưởng Thịnh Hòa của bây giờ chỉ cần mỗi câu mà cô nói ra đều sẽ trả lời duy nhất một chữ: “Được.”
Lạc Kỳ kéo cửa sổ xe lên, ở trong xe bình tĩnh một lúc mới khởi động xe.
Đèn đường trên đường giống như sáng hơn trước rất nhiều.
Lạc Kỳ bật nhạc, hôm nay là một ngày kỳ diệu, vừa ngắn ngủi lại vừa lâu dài.
“Giám đốc Tưởng.”
“Tưởng Thịnh Hòa.”
“Ông chủ.”
Cách xưng hô nào thuận miệng đều có thể gọi ra, duy chỉ có gọi chồng, đến bên miệng lại không thể thốt ra được.
Vào ngày nhận giấy chứng nhận kết hôn, anh chỉ muốn nghe cô gọi một tiếng chồng, yêu cầu đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, căn bản không tính là món quà. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Nhưng cô đã không thể làm hài lòng anh.
Chắc là không có cặp vợ chồng nào không quen thuộc hơn bọn họ.
Mà cũng có, là Giản Hàng và Tần Mặc Lĩnh, không biết Giản Hàng ở chung với Tần Mặc Lĩnh như thế nào.
Sau này phải xin Giản Hàng dạy một chút kinh nghiệm ở chung giữa vợ chồng sau khi kết hôn mới được.
Suy nghĩ lung tung cả đường đi, đến khi xe chạy xuống tới dưới lầu nhà cô thuê cô mới nhận ra.
Lạc Kỳ ôm bó hoa kia xuống xe, đi qua nơi anh cầu hôn vào đêm sinh nhật, xuyên qua lối đi bằng đèn điều khiển bằng âm thanh, lúc cầm chìa khóa mở cửa nghĩ đến đêm đó cô quên rút chìa khóa, chìa khóa vẫn cắm ở ổ khóa. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Cô cất giấy chứng nhận kết hôn vào phong bì giấy mà anh đưa, tính toán thời gian, chắc hẳn anh cũng sắp về đến nhà.
Mở cuộc trò chuyện với ông chủ ra, Lạc Kỳ theo bản năng hít một hơi thật sâu.
Đầu dây bên kia, Tưởng Thịnh Hòa đặt điện thoại ở bảng điều khiển liên tục rung.
Đến trong sân, dừng xe, anh cầm lấy điện thoại di động.
Là Lạc Kỳ gửi voice đến, tổng cộng có ba tin, nhưng chỉ có hai giây ngắn ngủi.
Tưởng Thịnh Hòa mở đoạn voice đầu tiên ra, anh có thể nghe ra giọng nói của cô mang theo một chút không được tự nhiên, cô hỏi anh: “Anh về nhà chưa?”
Không gọi giám đốc Tưởng, cũng không dùng ngài.
Ngay sau đó, điện thoại tự động phát đoạn voice tiếp theo.
Tin thứ hai chỉ có duy nhất một chữ: “Chồng.”
Tin thứ ba: “Đừng trả lời em.”
Trong sân lúc này rất yên tĩnh, mà trong xe còn yên tĩnh hơn.
Anh không nghe nhầm đó chứ.
Tưởng Thịnh Hòa đã nghe đoạn voice thứ hai năm sáu lần, cũng có thể là bảy tám lần.
Rung động, cảm động, rất lâu cũng không có cách nào bình tĩnh lại được.
Anh không nghe lời cô vẫn trả lời lại, cũng dùng voice: “Lạc Kỳ, anh về nhà rồi.”
Anh lại gửi cho cô một tin nhắn: “Anh yêu em.”
Đây là câu nói anh đã đè né ở đáy lòng nhiều năm nay, vẫn luôn muốn nói với cô thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có cơ hội nói ra.