Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 53
Tuy trên mặt anh không thể hiện cảm xúc gì nhưng Lạc Kỳ có thể chắc chắn anh đang rất ngạc nhiên.
“Được rồi. Em muốn ăn gì, anh sẽ đặt trước.” Tưởng Thịnh Hòa cầm lấy điện thoại hỏi.
“Không cần đâu. Hôm nay em mời anh.” Lạc Kỳ sợ anh lại dành mời cô lặp lại câu nói một lần nữa: “Hôm nay em mời.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Thịnh Hòa thả tay áo sơ mi được xắn lên xuống, vuốt phẳng nó: “Vậy mấy giờ qua?” Anh cầm ghim cài áo được đặt kế máy tính lên đeo.
Lạc Kỳ: “Sáu giờ?”
“Được.”
Lạc Kỳ cầm phương án hạng mục rời đi, lúc đi ngang không khỏi nhìn thoáng qua câu chúc phúc anh viết.
Lúc đi đến cửa, cô như nhớ tới chuyện gì đó quay đầu lại: “Còn một chuyện nữa.”
Tưởng Thịnh Hòa đang đeo một chiếc ghim cài áo khác, ra hiệu cô cứ nói.
“Hôm nay giáo sư Lương tới tìm em, bảo em hỗ trợ giới thiệu với nhà thiết kế, nói muốn trang trí căn nhà mà anh mua ở khu phố cổ Tô Thành.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chắc hẳn là biệt thự kiểu có vườn cây, lúc ấy giáo sư Lương còn nói có cả vườn hoa.
“Nhà thiết kế bà ấy muốn tìm là mẹ em.”
Nếu như là trước sinh nhật của Lạc Kỳ, mẹ anh sẽ đến tìm cô, anh sẽ lo lắng liệu mẹ anh có làm khó cô hay không, giờ thì không cần phải lo lắng nữa rồi.
“Mẹ anh muốn trang trí căn biệt thự kia?”
Đúng là biệt thự.
“Ừm. Giáo sư Lương nói bây giờ nghỉ hưu rồi, khi nào rảnh sẽ qua ở.”
Tưởng Thịnh Hòa trước đây chưa từng nghe mẹ tiết lộ chuyện trang trí nhà cửa, nhưng có thể khẳng định dù cho mẹ anh có về hưu thì cũng sẽ không rảnh. Bà ấy sẽ được mời trở lại, mỗi tuần đều có tiết, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè cũng bận rộn với các loại hoạt động khác nhau.
Anh nói một cách đầy hời hợt: “Năm ngoái ở Tô Thành, mẹ anh đã biết em là ai. Bà ấy có lẽ muốn mượn việc trang trí để qua lại hỏi thăm nhiều hơn với dì Khương. Chuyện của trưởng bối, tùy bọn họ quyết định thôi.”
Từ miệng anh nói ra, thì trông qua loa bình thường, thế nhưng Lạc Kỳ biết, có thể khiến cho giáo sư Lương chủ động bày tỏ thiện ý của mình cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Hai chữ cảm ơn này không có chút trọng lượng nào, nên cô chỉ im lặng không nói gì, cẩn thận ghi nhớ trong lòng.
“Giám đốc Tưởng, ngày Quốc Khánh em phải về nhà, tết Trung thu sẽ không đi cùng ngài nữa.”
“… Lại dùng từ ngài nữa rồi.”
“…” Thật ra cô rất muốn nói là anh, thế nhưng lại có chút không quen.
Chờ Lạc Kỳ đi ra ngoài, Tưởng Thịnh Hòa mới gọi điện thoại cho mẹ, hỏi tình hình là như thế nào.
Lương Chân: “Nhà ở Tô Thành mẹ thật sự không cần, mấy năm nay cũng không đến đó được một lần. Phương án trang trí do mẹ Lạc Kỳ thiết kế, nhất định là bản thân bà ấy thích nhất. Chuẩn bị trước, chờ đến khi đính hôn thì tặng cho nhà Lạc Kỳ là được.”
Nếu anh và Lạc Kỳ không thành đôi, vậy thì trang trí xong rồi bán đi cũng không xảy ra vấn đề gì.
“Mẹ, con cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, không phải đã nói rồi sao, cả hai chúng ta cùng cố gắng.” Lương Chân tuy không nói, nhưng bà cũng thầm cho anh biết, anh phải đối xử tốt với ba mình tốt một chút, bởi vì người ông ấy quan tâm nhiều nhất chính là anh.
“Mẹ khi nào đến Tô Thành?”
“Kỳ nghỉ Quốc Khánh, qua Trung thu thì đi.”
Tưởng Thịnh Hòa im lặng vài giây: “Trung thu con về nhà ăn cơm, đến lúc đó con cùng mẹ đến Tô Thành.”
Tới lúc đó sẽ cùng đi xem phòng, cùng nói về phương án thiết kế, anh và mẹ, Lạc Kỳ và dì Khương, cũng coi như là gặp gỡ phụ huynh hai bên.
…
Lạc Kỳ cắt tờ giấy ghi lời chúc phúc ra làm hai, chỉ để lại một nửa tờ, nhét vào trong ví tiền.
Trong suốt nửa năm qua số lần cô mở ví ra xài tiền còn chưa tới một lần, nhưng từ khi làm trợ lý cho Tưởng Thịnh Hòa, mỗi ngày đều phải mở ví ra. Trước đây trong ví chỉ có thẻ, còn bây giờ tất cả mọi thứ đều có, chẳng hạn như giấy ghi chú, hóa đơn mua hàng hay thẻ của cửa hàng hoa tươi. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lúc năm giờ rưỡi, em họ của cô gửi tin nhắn hỏi cô: [Chị ơi, mấy giờ chị về đến nhà? Em đến chỗ chị.]
Lạc Vũ mới trở về từ trụ sở ở Thượng Hải sau khi bận rộn báo cáo công tác, bởi vì bỏ lỡ sinh nhật của chị họ, nên cô ấy dự định tối nay sẽ bù lại, xuống bếp nấu mấy món ăn cho chị họ.
Đã đặt hàng nguyên liệu nấu ăn trên mạng, lát nữa đi qua sẽ lấy luôn.
Lạc Kỳ đành phải nói dối: [Tối nay chị có tiệc mất rồi, tối ngày mai em hãy qua nhé.]
Lạc Vũ vừa đến thang máy, còn chưa kịp xem tin nhắn trả lời của chị họ, trong mắt đã xuất hiện một bóng đen.
Lần sau ra ngoài nhất định phải xem lịch hoàng đạo mới được, mỗi lần đều bị anh ta chặn lại, xem ra là anh ta cố ý xuất hiện ở đây, còn đặc biệt đến để tìm cô gây chuyện.
“Giám đốc Hạ, trùng hợp quá.”
“Không trùng hợp, tôi là tới tìm cô.”
“… Chuyện này không bỏ qua được có phải không?”
“Phải.”
“Anh muốn gì? Là bạn gái của anh không vui, nên anh không vui theo.”
“Hiện tại tôi đang vui lắm.”
“…”
Hạ Hử hai tay đút vào túi quần nhìn cô ấy, nếu như lúc mới đầu cô ấy tỏ ra nghiêm chỉnh, miệng luôn nghiêm túc xin lỗi anh ta thì việc này đã bỏ qua từ lâu rồi, thế nhưng cô ấy lại không làm vậy.
Lạc Vũ chính là một cái lò xo, sau khi chạm đáy sẽ bật lên gấp bội, lần trước Hạ Hử giả bộ muốn hôn cô ấy, lá gan của cô ấy sợ như sắp bị dọa vỡ ra, thế nhưng bây giờ cô ấy không sợ nữa.
Hôm nay cô ấy sẽ làm anh ta sợ ngược lại.
Lạc Vũ đến gần anh ta, giả vờ như hôn anh ta.
Hạ Hử biết cô ấy chỉ có cái miệng cứng, có cho cô ấy mượn gan cô ấy cũng không dám.
“Cô cho rằng cô trở về Thượng Hải là có thể trốn thoát sao?”
“Ai trốn chứ, do tôi phải quay lại cuộc họp thôi!”
Môi hai người mỗi lúc một gần.
Hạ Hử: “Đừng cố giả vờ, cô dám sao?”
“Nếu như tôi dám, việc này coi như xóa bỏ, anh có dám đồng ý hay không?”
Hạ Hử giễu cợt cười một tiếng.
Thoáng cái, cô ấy đã chạm vào môi anh ta.
Trong nháy mắt đó, đầu óc Lạc Vũ trống rỗng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Như vậy là hoàn toàn xóa bỏ, sau này đừng tới tìm tôi nữa.”
Sau khi nói xong cô ấy không dám nhìn thẳng vào mặt Hạ Hử, chắc là mặt đang sợ đến xanh mét, cũng có thể là đen xì cũng nên.
Thang máy đến, cô sải bước đi vào, tùy tiện ấn một tầng.
Xuống đến dưới lầu, hồn phách của Lạc Vũ vẫn chưa trở về.
Tin nhắn của chị họ gửi đến: [Vũ Bảo? Em đang bận à?]
Lạc Vũ: [Chị, vừa rồi lãnh đạo tìm em. Được thôi, vậy tối mai em sẽ đến.]
Bởi vì đêm nay hồn không có ở đây, muốn đi cũng không đi được.
Lạc Kỳ: [Ngày mai chị sẽ mua thức ăn, em không cần phải chuẩn bị đâu.]
Cô nhắn nhưng em họ không có trả lời lại, chắc là lãnh đạo lại tìm em ấy rồi.
Đến giờ Lạc Kỳ vẫn còn nghĩ đến chuyện ngôi nhà của Lương Chân, cô mở cuộc trò chuyện với mẹ ra, lần liên lạc gần đây nhất là tháng sáu trước, cũng là cái đêm mà cô công khai bạn trai trên vòng bạn bè.
Mẹ hỏi cô: [Con có bạn trai rồi sao?]
Cô trả lời: [Là giả đó mẹ, con làm chỉ để đối phó với tên đào hoa kia thôi.]
[Mà mẹ ơi, Trung thu này con về nhà nha.]
Hiện giờ đã nhận giấy kết hôn với Tưởng Thịnh Hòa, oán niệm lúc trước đối với ba mẹ dường như đã biến mất một cách thần kỳ.
Khương Nghi Phương nhìn thấy tin nhắn của con gái, vừa chua xót vừa kích động.
Chuyện đã xảy ra trong quá khứ, bà ấy cũng không giải thích nhiều. Dù sao thì sau khi bà Bùi đến tìm, bà ấy đã thật sự dao động, cũng hy vọng con gái có thể quay lại.
Mà con gái oán trách bà ấy cũng phải.
Tháng trước, chồng vì áp lực quá lớn, sức khỏe lại xảy ra vấn đề, phải ở lại bệnh viện gần nửa tháng, bà ấy vừa chăm sóc vừa tăng ca, tăng ca để đuổi kịp công việc trong tay, còn phải thỉnh thoảng chạy đến hiện trường. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Chỉ mới đầu năm đã nhận một dự án tương đối lớn, nên trong sáu tháng liên tiếp không được nghỉ ngơi, nhưng tuần trước đã giải quyết xong hết.
Mấy tháng gần đây, bác gái cả cũng không đến nhà, cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Công ty của chồng vẫn khó khăn như trước, nhưng không có lỗ vốn là đã có hy vọng.
Cuối cùng tất cả mọi chuyện cũng đã qua.
Ngay cả khi con gái bà ấy không trở về thì bà ấy cũng dự định sẽ đến thăm con gái trong kỳ nghỉ.
[Con muốn ăn gì? Mẹ làm trước cho con.]
Lạc Kỳ liệt kê một chuỗi món ăn mình muốn gửi cho mẹ.
Khương Nghi Phương lại hỏi: [Con được ở nhà mấy ngày thế? Đúng lúc mẹ cũng được nghỉ, công việc trong tay không vội, chờ qua lễ mới bắt đầu làm việc trở lại.]
Lạc Kỳ: [Được bốn hoặc năm ngày ạ.] Còn phải chia vài ngày cho ông chủ nữa.
Khương Nghi Phương vui vẻ nói: [Trước khi trở về gọi điện thoại cho mẹ, mẹ đến nhà ga đón con.]
[Mẹ, trở về thì đừng nhắc đến chuyện trước kia nữa.]
[Không nhắc đến. Là mẹ và ba con không đúng, lúc ấy chỉ muốn cuộc sống của con trôi qua thoải mái một chút, không hy vọng con vất vả, không coi trọng tình cảm của con.]
Khương Nghi Phương dừng lại một một rồi nói tiếp: [Không nói những thứ này nữa. Vu Lễ nói với mẹ, hai ngày trước con chuyển tiền cho bác cả, chỉ trong một năm sao con lại tích góp được nhiều như vậy? Con không phải một xu cũng không tiêu chứ. Không phải đã nói với con, tiền nợ không cần con trả, mẹ và ba con nhiều lắm là mười năm, chờ công ty của ba con đạt được lợi nhuận, nói không chừng năm sáu năm là có thể trả được rồi.]
Lạc Kỳ: [Con vẫn xài bình thường. Nhưng do đổi chức vụ phải thường xuyên tăng ca, tiền tăng ca cũng vì thế mà nhiều hơn một chút. Con đã mua quần áo, còn mua một bức tranh mình yêu thích, không có đối xử tệ bạc với bản thân đâu.]
Chỉ cần không nhắc đến quá khứ thì giữa cô và mẹ sẽ không có khoảng cách.
Chuyện Lương Chân tìm đến mẹ để thiết kế, đợi về nhà sẽ trực tiếp nói với mẹ vậy.
Khương Nghi Phương không nói với con gái, trong khoảng thời gian Quốc Khánh, con gái nhà bác cả của cô đã kết hôn. Đến lúc đó không để con gái sang, dù sao họ hàng cũng không biết con gái trở về.
Đến sáu giờ, cũng là giờ Lạc Kỳ tan ca.
[Giám đốc Tưởng, em tự lái xe qua, ngày mai đi làm cho tiện.]
Tưởng Thịnh Hòa: [Anh cũng tự lái xe.]
Hai người không cùng nhau xuống lầu, nhưng thời gian đến quán rượu lại giống nhau.
Anh đến, em vẫn còn ở đó.
Lạc Kỳ đặt trước bàn ở tầng một, đèn tầng một so với đèn tầng hai mờ hơn rất nhiều, mỗi ngày đều sẽ phát lại mấy bài hát ngày xưa.
Trước kia có từng có khách đề nghị, có thể đổi danh sách bài hát hay không, nhưng ông chủ lại nói không được.
Bởi vì mấy bài hát đó là bài hát Sơ Lâm thích.
Thỉnh thoảng cũng sẽ phát nhạc dương cầm, nhưng tất cả đều là nhạc mà Sơ Lâm đã chơi.
Lúc Lạc Kỳ đặt chỉ còn lại hai bàn bên cạnh cửa, vào cửa đi về phía trước vài bước là đến. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Tưởng Thịnh Hòa cởi áo vest bỏ lên ghế bên cạnh, bọn họ đều tự mình lái xe tới, nên không thể uống rượu.
“Em uống gì?” Anh hỏi Lạc Kỳ.
“Nước anh đào.”