Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 55


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 55

Hai câu Chồng và Anh yêu em, cứ không ngừng đan xen vào nhau.
 
Cô không biết Tưởng Thịnh Hòa sau khi nghe xong tối sẽ làm thế nào để ngủ, chữ còn cô thì đã mất ngủ sau khi đăng ký kết hôn rồi.
 
Năm giờ hai mươi phút sáng hôm sau, cô mơ màng tỉnh dậy từ trong mơ. Cô cứ nhớ tới chuyện đăng ký kết hôn nên đến mơ cũng mơ thấy mình và ông chủ đi nhận giấy chứng nhận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đang mơ thì bị giọng nói Tiểu Khương cắt ngang, cô đang định mua chuộc Tiểu Khương.
 
Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, Lạc Kỳ đã mất ngủ, thế nên cô rời giường sớm.
 
Sửa soạn xong rồi vậy mà còn chưa tới sáu giờ. Tối qua không chuẩn bị đồ ăn cho sáng nay nên cô xuống lầu để mua đồ ăn sáng.
 
Vừa xuống lầu bước chân Lạc Kỳ hơi khựng lại, xe Tưởng Thịnh Hòa đang đậu ven đường. Sáng sớm tinh mơ, sương mù còn chưa tan, đồng hồ chưa chỉ sáu giờ, vậy mà anh lại xuất hiện dưới lầu nhà cô.
 
“Giám đốc Tưởng?”
 
Cô bước nhanh hơn.
 
Tưởng Thịnh Hòa đang tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thật ra lại không buồn ngủ chút nào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bỗng dưng anh nghe thấy Lạc Kỳ gọi mình nên lập tức mở mắt. Mới năm giờ năm mươi sáu phút, đáng lẽ ra cô sẽ không dậy sớm như vậy chứ.
 
Trong kính chiếu hậu xuất hiện một bóng dáng quen thuộc đang đến gần.
 
Tưởng Thịnh Hòa xuống xe: “Sao lại dậy sớm vậy?”
 
Làm Lạc Kỳ không biết nên trả lời thế nào.
 
Không phải anh còn dậy sớm hơn cả cô à.
 
“… Giám đốc Tưởng, anh đến từ lúc nào vậy?”
 
Một người không biết trả lời thế nào lại làm người khác không biết trả lời theo.
 
“Vừa mới tới.”
 
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Mới kết hôn ngày đầu nên anh ghé qua thăm em một chút.”
 
Suýt nữa cô đã nói cảm ơn, nhưng nghĩ lại cảm thấy như vậy quá xa cách, nên Lạc Kỳ đành đổi cách nói: “Vậy em mời anh ăn sáng nhé.”
 
Tưởng Thịnh Hòa hỏi cô: “Em có muốn làm chuyện gì trang trọng hơn không?”
 
Nhắc tới chuyện mang tính trang trọng làm Lạc Kỳ nhớ tới hôm qua sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, anh đã bế cô xuống cầu thang.
 
Hôm nay anh lại mong muốn làm gì đó có cảm giác trang trọng, vậy chắc lại là bế cô tiếp.
 
Tưởng Thịnh Hòa không bế cô mà lại nắm tay cô. Hai bàn tay siết thật chặt, cứ vậy đến cửa hàng ăn sáng.
 
Anh đã muốn nắm tay cô đi dạo từ lâu rồi.
 
Bàn tay mạnh mẽ của anh nắm lấy tay cô. Khoảng hai trăm mét nữa mới tới cửa hàng ăn sáng, nhưng anh cứ mãi nắm tay cô khiến cô xấu hổ không biết phải làm sao, cũng không biết nên nói gì mới tốt.
 
“Giám đốc Tưởng, ngày mai anh định đến hội nghị thượng đỉnh tài chính lúc mấy giờ?”
 
“… Tám giờ.”
 
Tưởng Thịnh Hòa nghiêng mắt nhìn cô, dịu dàng thương lượng với cô: “Lúc khác thì em gọi sao cũng được, nhưng khi chỉ có anh và em thì đừng gọi anh là giám đốc Tưởng, có được không?”
 
Lạc Kỳ: “…”
 
Đây là cách giảm bớt áp lực mà cô nghĩ ra đấy.
 
Tuy vậy, cô vẫn gật đầu đồng ý với anh.
 
Lúc ngẩng mặt lên, cô có thể thấy được trong mắt anh chẳng có gì ngoài cô.
 
Lạc Kỳ không chống đỡ nổi, tiện tay chỉ về phía trước: “Sắp tới rồi, là chỗ đó.”
 
Đến cửa hàng ăn sáng, Tưởng Thịnh Hòa mới buông tay ra, Lạc Kỳ thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh vào trước chọn bàn rồi gọi đồ ăn sáng cho cô luôn.
 
Lạc Kỳ theo sau anh, sáng sớm sương mù dày đặc, trên đường đến đây lại có không ít giọt sương đọng trên lá cây rơi xuống áo vest của anh. Lạc Kỳ thấy vậy thì nhẹ nhàng giơ tay lên giúp anh lau đi.

 
Tưởng Thịnh Hòa xoay người lại định hỏi cô muốn ăn gì thì thấy cảnh cô đang lau gì đó qua cửa kính. Anh không xoay người mà vươn tay nắm lấy đầu ngón tay của cô.
 
Tay Lạc Kỳ bất ngờ bị anh nắm, tim cũng vì thế mà đập mạnh.
 
Tưởng Thịnh Hòa không nói gì, lập tức buông cô ra, sau đó lại hỏi cô muốn ăn gì để anh gọi.
 
Nhịp tim hỗn loạn trong lòng cô cứ rạo rực mãi không thôi.
 
Mãi tới khi đến công ty, Lạc Kỳ mới ép bản thân quay lại trạng thái làm việc.
 
Cô đi nhận nhiệm vụ đến làm việc ở Duệ Phổ, sớm hơn dự đoán của cô nửa tháng. Chắc là nhờ Tưởng Thịnh Hòa thúc giục nên cả quá trình chỉ mất một ngày một đêm là xong rồi.
 
Sau lễ Quốc Khánh, cô sẽ rời khỏi văn phòng giám đốc.
 
Không lâu sau, thư ký Cứ cũng nghe nói chuyện này, hẹn cô buổi trưa đi ăn cơm.
 
Hai người tìm một góc vắng vẻ ít người qua lại.
 
Thư ký Cứ có chút không hiểu nổi đành lên tiếng: “Sao em lại đến Duệ Phổ? Chắc là không phải giám đốc Tưởng yêu cầu em qua đó đâu phải không?”
 
Đương nhiên cô ấy không thể nói ra chuyện mình đang giúp ông chủ theo đuổi cô nên đành nói khéo: “Thật ra cô có thể nhìn ra giám đốc Tưởng đối xử với em rất khác mọi người. Có phải em đã từ chối giám đốc Tưởng nên mới rời khỏi văn phòng giám đốc không?”
 
Lạc Kỳ trả lời qua loa: “Là quyết định của mình em, không liên quan tới giám đốc Tưởng đâu ạ.”
 
Thư ký Cứ cảm thấy với nhân phẩm của Tưởng Thịnh Hòa thì nếu anh bị từ chối thật thì cũng sẽ không làm khó dễ Lạc Kỳ, dù sao anh cũng từng thích cô đến vậy.
 
“Duệ Phổ không có tương lai.” Cô ấy thở dài: “Lúc đó rõ ràng em có cơ hội đến Y tế Viễn Duy, nhưng giám đốc Tưởng đã ra sức giữ em lại nên em từ bỏ. Em có biết mười năm phấn đấu ở Duệ Phổ còn không bằng ba năm làm việc ở Y tế Viễn Duy không?”
 
Nhưng ván đã đóng thành thuyền, có nói thêm thì cũng vô ích. Thư ký Cứ nhắc đến Lộ Duệ với cô: “Em không thể không đề phòng anh ấy. Lát nữa cô sẽ gửi hồ sơ của anh ấy vào email của em.”
 
“Mà em đó, độc thân lâu vậy rồi. Tính độc thân suốt đời luôn đấy à?”
 
Chủ đề câu chuyện đột nhiên bị thay đổi.
 
Lạc Kỳ nói: “… Sự nghiệp quan trọng hơn mà.”
 
Vì nói chuyện với thư ký Cứ nên bữa ăn này kéo dài khá lâu.
 
Tại quầy lễ tân tầng bốn mươi hai, người người giao hàng đợi Lạc Kỳ đã hơn mười phút rồi nhưng vẫn chưa thấy cô đâu.
 
Tiểu Khương không ngờ hôm nay sẽ có nhiều người tặng hoa như vậy. Anh ta cũng không nói gì, chỉ mời anh trai giao hàng một ly nước, bảo cứ từ từ mà chờ.
 
Tưởng Thịnh Hòa vừa quay lại từ căn tin, nhìn thấy người đứng ngoài cửa: “Là của trợ lý Lạc à?”
 
Tiểu Không hít một hơi lạnh: “Phải.”
 
“Trợ lý Lạc đâu?”
 
“Còn đang ăn cơm.”
 
Tưởng Thịnh Hòa liếc nhìn bó hoa đưa tay ra: “Để tôi ký nhận.”
 
Tiểu Khương: “…”
 
Đây là hoa tình địch tặng đấy.
 
Anh trai giao hàng: “Thật sự xin lỗi, nhưng khách hàng của chúng tôi đã đặc biệt yêu cầu phải là chính người nhận ký nhận mới được.”
 
“Tôi với cô ấy, ai ký chẳng giống nhau.” Tưởng Thịnh Hòa lấy điện thoại ra gọi Lạc Kỳ, sau đó mở loa ngoài ra: “Có người tặng hoa cho em, người giao hàng chờ ở đây cả buổi rồi, anh ký nhận thay em nhé?”
 
Lạc Kỳ: “… Vậy làm phiền giám đốc Tưởng rồi.”
 
Cô lại nói mấy câu với anh trai giao hàng.
 
Anh trai giao hàng nhận ra giọng cô nên đồng ý để Tưởng Thịnh Hòa ký thay.
 
Tưởng Thịnh Hòa ký tên, nhưng cuộc gọi vẫn chưa ngắt kết nối: “Còn đang ở căn tin à?”
 
Lạc Kỳ vội vàng bước đi: “Em đang đợi thang máy, lên ngay đây.”
 
“Ừ.”
 

Tưởng Thịnh Hòa cúp máy, một tay cầm hoa, một tay gõ chữ.
 
Tiểu Khương thấy có vẻ ông chủ không định rời đi, còn tưởng ông chủ định ký nhận xong thì lát nữa đưa hoa cho chị Lạc luôn.
 
Anh ta xoa xoa trán, ông chủ định tự mình đưa hoa cho chị Lạc?
 
Tình huống phức tạp gì đây trời.
 
Những người khác lần lượt từ căn tin quay về văn phòng, mà Lạc Kỳ lại đi cùng thang máy với mấy người họ. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Vừa ra khỏi thang máy đã thấy ông chủ đang đứng chỗ quầy lễ tân, trong tay còn ôm bó hoa.
 
“Giám đốc Tưởng, cảm ơn ngài đã ký nhận giúp tôi.”
 
Lạc Kỳ không ngờ hôm nay sẽ được tặng hoa, chắc là hoa chúc mừng ngày đầu tiên kết hôn.
 
Tưởng Thịnh Hòa khé đáp một tiếng, giả vờ đưa hoa cho cô trước mặt người khác: “Đi làm mà nhận được hoa, có ảnh hưởng công việc không?”
 
Lạc Kỳ: “Giám đốc Tưởng xin yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đâu.”
 
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô một cái rồi xoay người bước đi.
 
Tiểu Khương cảm thấy ánh mắt cuối cùng ấy của ông chủ mình rất phức tạp, tựa như không quên được lại như không bỏ được, trông cực kỳ chịu đựng.
 
Lạc Kỳ mở điện thoại ra, bên trên hiển thị ngày hai mươi sáu tháng chín.
 
Tiểu Khương thấy vậy thì có chút lo lắng, chẳng lẽ ngày mai còn tặng tiếp?
 
Cứ tặng như vậy thì ông chủ sẽ bị hành hạ thành cái dạng gì đây.
 
Lạc Kỳ ôm hoa quay về văn phòng, bỏ tấm thẻ vào ví.
 
[Cảm ơn.] Cô nhắn tin cho Tưởng Thịnh Hòa.
 
Tưởng Thịnh Hòa sợ cô sẽ thấy áp lực: [Ngày mai không tặng nữa đâu. Bó hoa hôm nay là để chúc mừng em thăng chức. Nhưng công việc sau này cũng không dễ dàng, nếu gặp chuyện gì không thoải mái thì đừng để trong lòng, về nhà rồi nói cho anh biết là được.]
 
Anh nghĩ gì đó lại nhắn thêm: [Chúc em may mắn.]
 
Lạc Kỳ chụp ảnh màn hình lại, suy nghĩ vài phút rồi trả lời anh: [Vậy em cũng chúc giám đốc Tưởng sẽ làm việc vui vẻ với trợ lý mới.]
 
Bây giờ đang là lúc nghỉ trưa nên bọn họ trò chuyện thêm vài câu không liên quan đến công việc.
 
Tưởng Thịnh Hòa hỏi tối nay cô có bận gì không, anh muốn ghé nhà cô một lúc.
 
Lạc Kỳ: [Cũng không tính là bận, tối nay em họ em sẽ qua nhà em ăn. Nhưng em có thể tăng ca ngoài giờ.] Tăng ca ngoài giờ cùng anh.
 
Tưởng Thịnh Hòa: [Đêm nay em không cần tăng ca đâu.]
 
Đến tối, Tần Mặc Lĩnh lại không mời mà tới.
 
Tần Mặc Lĩnh có chuyện nên đặc biệt tới tìm anh. Ngày mai khai mạc hội nghị thượng đỉnh tài chính, có một phóng viên kinh tế, tài chính muốn phỏng vấn Tưởng Thịnh Hòa, cho nên nhờ anh ta hỏi ý anh thử. Nếu được thì tiện đưa mẫu câu hỏi cho anh luôn.
 
Nhưng chợt nghe nói Lạc Kỳ sắp được điều đến Y tế Duệ Phổ, lại còn là Lạc Kỳ chủ động xin đi, không biết Tưởng Thịnh Hòa đang thất tình có còn tâm trạng nhận phỏng vấn hay không.
 
“Cuộc phỏng vấn sẽ cố gắng không kéo dài quá nửa tiếng, nếu cậu rảnh, có thể tham gia được thì để tôi trả lời bên kia.” Tần Mặc Lĩnh đặt mẫu câu hỏi lên bàn.
 
“Mà nếu không rảnh thì cũng không sao cả.”
 
Tưởng Thịnh Hòa liếc mắt nhìn mẫu câu hỏi phỏng vấn, từ đầu đến cuối không hề có câu hỏi về chuyện tình cảm, riêng tư. Nếu là phỏng vấn chuyên nghiệp thì anh sẽ không từ chối.
 
“Cậu với phóng viên này thân quen lắm à?”
 
“Tôi không quen, nhưng là bạn thời cấp ba của Giản Hàng.”
 
Tưởng Thịnh Hòa cũng đoán đây là người quen của Giản Hàng, người khác không thể nhờ vả Tần Mặc Lĩnh tự mình đi một chuyến như vậy được, anh ta cũng đâu phải người nhàn rỗi.
 
Anh cầm lấy đề cương phỏng vấn, gấp lại rồi đặt bên dưới bàn phím.
 

Tần Mặc Lĩnh hiểu rằng anh đã chấp nhận phỏng vấn.
 
Sau đó lại hỏi: “Khi nào dẫn Lạc Kỳ qua nhà Giản Hàng ăn đấy?”
 
Tưởng Thịnh Hòa có thể che giấu mọi chuyện, hơn nữa anh đã đồng ý sẽ không nói ai biết chuyện hai người đăng ký kết hôn, vì vậy anh sẽ tuân thủ lời hứa, không nhắc gì trước mặt Tần Mặc Lĩnh. Anh đáp: “Tháng sau Lạc Kỳ phải đến Duệ Phổ, sau đó có thể sẽ không còn cơ hội đưa em ấy đến nhà cô Trần nữa. Khi nào rảnh rỗi tôi sẽ tự đi thăm cô Trần.”
 
Tần Mặc Lĩnh vẫn cố mời: “Vậy chờ sau khi nghỉ lễ Quốc Khánh xong, tôi để Giản Hàng mời Lạc Kỳ đi ăn. Quan hệ giữa em ấy và Lạc Kỳ cũng khá tốt mà.” Lúc bọn họ kết hôn, Lạc Kỳ đã làm phù dâu cho họ. Hai người là bạn học thời đại học nên sau đó còn hẹn nhau về trường cũ chơi.
 
Tưởng Thịnh Hòa chỉ nhìn Tần Mặc Lĩnh mà không đáp.
 
Tần Mặc Lĩnh hiểu khi anh im lặng có nghĩa là không phản đối, nếu có gì không được thì anh sẽ trực tiếp từ chối ngay.
 
Ngồi cả buổi, cũng chẳng có ai rót nước hay pha cà phê cho anh ta.
 
“Dù sao thì tôi cũng là khách, cậu định để tôi ngồi vậy rồi về à?”
 
Trước đây Lạc Kỳ là người tiếp khách giúp Tưởng Thịnh Hòa, nhưng hiện giờ Lạc Kỳ đã tan làm, lại sắp được điều đi, anh cũng không rảnh tìm người pha cà phê mới.
 
Danh tiếng tốt đẹp tích lũy một năm nay sắp đổ sông đổ biển cả rồi.
 
Cho dù Tần Mặc Lĩnh đã nói vậy nhưng anh vẫn thờ ơ như trước: “Trong tủ lạnh có đồ uống của công ty, tự lấy đi.”
 
Tần Mặc Lĩnh: “…”
 
Anh ta đứng dậy định quay về công ty, trước lúc đi còn hỏi lại: “Trung thu năm nay, bác có về không?”
 
“Không về, Tưởng Tư Tầm đưa bà ấy đi du lịch rồi.”
 
“Vậy trung thu cậu đi đâu?”
 
Năm ngoái anh ta và Tưởng Thịnh Hòa cùng ăn tối ở nhà Tưởng Nguyệt Như. Nhưng năm nay anh ta và Giản Hàng đã kết hôn rồi, không thể tự do thích đi đâu thì đi như năm ngoái nữa.
 
Tần Mặc Lĩnh bỗng thấy đồng cảm cho anh: “Nếu thật sự không muốn về nhà gặp bác Tưởng thì đến nhà tôi cũng được.”
 
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Không cần, đêm đó tôi sẽ về nhà.”
 
Sau lại nói: “Hôm sau sẽ đến Tô Thành.”
 
Nghe như khoe khoang nhưng lại cực kỳ khiêm tốn, ngắn gọn mà xúc tích, nhưng Tần Mặc Lĩnh lại nghe không hiểu.
 
Không những thế còn thấy thông cảm cho anh, bởi vì không theo đuổi được Lạc Kỳ nên chỉ có thể đến quê nhà của cô để bớt đau lòng.
 
“Vậy cũng được.” Tần Mặc Lĩnh bỗng dưng nhớ ra: “Ngày mai Bùi Thời Tiêu cũng tham gia hội nghị thượng đỉnh tài chính.”
 
“Cậu ta tham gia thì sao?”
 
“Không phải cậu không muốn gặp mặt cậu ta à?”
 
“Không phải không muốn. Tôi làm vậy là vì cậu ta thôi, sợ sẽ kích động đến cậu ta.”
 
Tần Mặc Lĩnh: “…”
 
Xem ra chuyện Lạc Kỳ từ chối anh đã làm anh sốc lắm.
 
Tần Mặc Lĩnh im lặng rời đi. Tưởng Thịnh Hòa mở đề cương phỏng vấn ra đọc thật kỹ từng câu hỏi. Thời gian trôi đi, mới đó mà đã hơn sáu giờ rưỡi. Anh tiếp tục tăng ca, tối nay Lạc Vũ sẽ đến chỗ Lạc Kỳ nên anh không tiện làm phiền.
 
Lạc Kỳ tiện đường ghé siêu thị mua đồ ăn, tốn mất nửa tiếng đồng hồ mới về đến nhà.
 
Nếu là trước đây thì Lạc Vũ đã tan làm từ lâu rồi, thế nhưng hôm nay lại khác, đến giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
 
[Vũ Bảo, chừng mấy giờ em mới tan làm vậy? Khi nào gần đến thì nhắn để chị còn xào rau.]
 
Lạc Vũ còn chưa hoàn hồn lại. Hôm nay bận rộn đến hoa cả mắt, vậy mà giờ còn chưa thể tan làm, khiến cô ấy quên luôn cả chuyện qua nhà chị họ ăn.
 
[Chị, hôm nay em không qua đó được, em còn chưa tan làm nữa (òa khóc).]
 
Hôm nay Hạ Hử tức giận nên không xuất hiện, thế nhưng cũng không ảnh hưởng thư ký sắp xếp công việc cho cô ấy, không hành hạ cô ấy đến chết thì không chịu nỗi. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
[Kỳ nghỉ của em cũng tiêu luôn rồi, em mới nhận được thông báo phải tăng ca (òa khóc) (tan nát cõi lòng).]
 
Lạc Kỳ đang để thức ăn vào tủ lạnh, định ăn chút trái cây thay bữa tối. Chưa tới bảy giờ mà cô đã đi tắm rồi lên giường, cả người vô cùng mỏi mệt.
 
Từ đêm sinh nhật lần trước, cô cứ ngủ không ngon giấc. Thần kinh phải duy trì trạng thái căng thẳng liên tục nên giờ đã không chịu nổi.
 
Cô tắt đèn, nhắn tin cho Tưởng Thịnh Hòa: [Nói trước nhé, ngày mai có hội nghị thượng đỉnh tài chính phải dậy sớm, nên tôi định đi ngủ. Nếu có công việc cần bàn bạc gì thì ngài cứ gửi qua email của tôi, sáng mai tôi sẽ xử lý.]
 
Cả đoạn văn dài nhưng cô cũng chỉ dùng từ tôi và ngài, để phân chia việc công và việc tư một cách rõ ràng nhất.
 
Tưởng Thịnh Hòa: [Em ngủ sớm đi, nếu có chuyện gì thì anh sẽ xử lý giúp em.]
 
Lạc Kỳ: “…”
 
[Cảm ơn.]
 

Cô ngủ một giấc đến sáu giờ sáng hôm sau. Ngủ liên tục mười một tiếng nên cả người khỏe hơn hẳn.
 
Sáng sớm, Lạc Kỳ rửa mặt rồi nhanh chóng ăn xong bữa sáng để đến công ty.
 
Tưởng Thịnh Hòa còn đến sớm hơn cô. Cửa văn phòng của anh được mở ra, đèn trong phòng được bật rất sáng.
 
Lạc Kỳ bỏ hết tài liệu và máy tính vào một cái túi đựng máy tính rồi xách máy tính đi tìm ông chủ.
 
Tối qua Tưởng Thịnh Hòa không về mà ngủ lại công ty.
 
“Giám đốc Tưởng.” Lạc Kỳ gõ cửa.
 
Hôm nay anh mặc áo sơ mi, cài kín hàng cúc trên cùng, tay cầm cà vạt đang định đeo, nhìn thấy cô đến anh hỏi: “Em ăn sáng chưa?”
 
“Em ăn rồi.”
 
Lạc Kỳ bối rối, không biết có nên thắt cà vạt giúp anh hay không.
 
Thù Tưởng Thịnh Hòa đã dựng cổ áo sơ mi lên: “Bỏ bản thảo và đề cương phỏng vấn vào túi đựng máy tính của em đi.”
 
“Vâng.” Lạc Kỳ đi tới trước bàn anh. Hôm nay anh sẽ lên sân khấu thuyết giảng nên cô đã chuẩn bị bản thảo trước. Bên trong chỉ liệt kê những ý chính, còn ngắn gọn hơn trong đề cương phỏng vấn.
 
Luận điểm của anh từ trước tới giờ luôn rất sắc bén, cho nên để người khác viết sẽ không hợp ý anh. 
 
Lạc Kỳ bỏ tất cả vào túi, lần nữa liếc sang thì lại thấy Tưởng Thịnh Hòa chậm rãi thắt cà vạt. Nếu cô không chủ động thì chắc chắn anh sẽ yêu cầu hay bắt ép cô làm bất cứ chuyện gì cho anh.
 
Cô nhớ đến lần đi công tác đến Hải Thành vào đợt nghỉ lễ Quốc Khánh năm ngoái, anh đã nhờ cô giữ áo vest giúp mình. Cô giữ rất lâu, còn tưởng anh đã quên mất rồi.
 
Bây giờ nghĩ lại xem ra anh không có quên.
 
Chỉ là anh muốn cô giữ nó lâu thêm một chút mà thôi.
 
Anh không chỉ là ông chủ, mà còn là chồng cô.
 
Cô liên tục tự nhủ trong lòng.
 
“Giám đốc Tưởng, có cần em giúp không?”
 
Tưởng Thịnh Hòa hơi nâng cằm lên, đến khi thắt cà vạt được một vòng rồi vẫn chưa tiêu hóa hết lời cô nói: “Cái gì?”
 
“Thắt cà vạt ấy.” Lạc Kỳ nói: “Anh có cần tôi giúp chỉnh lại không?”
 
Mới nói mấy câu mà Tưởng Thịnh Hòa đã thắt xong rồi.
 
“Cần.” Anh nói: “Vậy nếu sau này cần thắt cà vạt thì anh sẽ nhờ em nhé?”
 
Lạc Kỳ không để ý, gật đầu.
 
Nếu anh cởi cà vạt ra nhờ cô thắt lại thì Lạc Kỳ sẽ thấy bối rối, nhưng anh không làm vậy, lại còn rất quan tâm đến cảm xúc của cô, cố gắng để mọi chuyện diễn ra tự nhiên nhất.
 
Tài xế đã chờ họ dưới lầu. Hai người chuẩn bị xong xuôi thì bước vào thang máy.
 
Tưởng Thịnh Hòa nhận lấy áo vest, còn tay kia thì lấy túi đựng máy tính trên tay Lạc Kỳ.
 
“Để em xách đi.” Đang trong giờ làm việc, cô vẫn nhớ rõ thân phận mình.
 
Nhưng Tưởng Thịnh Hòa lại không chịu để cô xách: “Lúc không có người khác thì đồ nặng cứ để anh mang.”
 
Thang máy đến nơi, Tưởng Thịnh Hòa hỏi cô: “Sáng nay em ăn gì?”
 
Lạc Kỳ kể tên từng món cho anh, Tưởng Thịnh Hòa chỉ nghe một lần là nhớ hết.
 
Chín giờ kém, ô tô lái đến bãi đỗ xe của hội trường.
 
Lạc Kỳ lấy bảng tên từ túi ra, đeo lên cổ. Vừa đeo xong, còn chưa kịp chỉnh dây đeo màu xanh lam thì Tiểu Khương bỗng dưng gọi đến bàn mấy dự án với cô.
 
Xe dừng lại, Tưởng Thịnh Hòa vẫn chưa xuống xe mà chờ cô nghe điện thoại xong.
 
Anh quay mặt qua, thấy cô chưa đeo dây đeo bảng tên xong thì ngồi sát lại bên cô, hai tay vòng qua gáy cô chỉnh lại dây đeo bảng tên.
 
Hơi thở mát lạnh bỗng ùa tới.
 
Khiến Lạc Kỳ quên luôn cả việc hít thở và trả lời.
 
“A lô? Chị Lạc, chị nghe không?”
 
Lạc Kỳ giả vờ bĩnh tĩnh: “Cậu nói đi, tôi đang nghe đây.”
 
Dây đeo bảng tên đè lên tóc sau gáy cô, Tưởng Thịnh Hòa cẩn thận vén mái tóc dài của cô ra, cố gắng để đầu ngón tay của mình không đụng phải cổ cô. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Anh chỉnh dây đeo ngay ngắn vào trong áo vest xong, sau đó lại lật mặt trước bảng tên ra ngoài.


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.