Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 52
Anh ta âm thầm nhìn ông chủ một cái, ông chủ mặt không biểu cảm.
Tưởng Thịnh Hòa không dừng lại, anh đi ngang qua Lạc Kỳ, đi thẳng vào phòng làm việc.
Trực giác của Tiểu Khương thấy ông chủ chắc là không vui rồi. Thấy chị Lạc nhận hoa, ông chủ chắc là ghen rồi. Thế này ai mà chẳng ghen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chị Lạc, hoa không ký tên mà chị cũng dám nhận sao? Đừng là hoa của người nào trong công ty theo đuổi chị đó nhé.”
Lạc Kỳ cười: “Không phải, chị biết ai tặng.”
Xem ra có lẽ là bạn trai cũ tặng thật.
Tiểu Khương quay về bàn làm việc, mở nhóm “phân đội trợ thủ” ra. Ông chủ không ở trong đó, ông chủ trong nhóm tên là “phân đội hàng ghế trước trong hôn lễ”.
Anh ta nhìn lại tên nhóm, chắc chắn không nhìn nhầm rồi mới bảo họ chuẩn bị tinh thần: [Chị Lạc nhận hoa của người khác rồi, chắc mấy hôm nay tâm trạng ông chủ sẽ không tốt đâu, mọi người cẩn thận nhé.]
[Lạc Kỳ chủ động xin đi Y Tế Duệ Phổ chắc là có liên quan đến tổng giám đốc Tưởng.]
[ Ý cô là tổng giám đốc Tưởng tỏ tình bị từ chối rồi sao?]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Khả năng cao, nếu không thì ai lại muốn đến Duệ Phổ?]
Tuy đãi ngộ của tổng giám đốc Duệ Phổ cao hơn đãi ngộ của Lạc Kỳ bây giờ, nhưng nó cách xa trung tâm quyền lợi tập đoàn Viễn Duy. Mọi người đều muốn đến Y Tế Viễn Duy, đó là công ty do tổng giám đốc Tưởng hao tâm tổn sức để tạo ra. Duệ Phổ thì khác, nó là đối thủ cạnh tranh của Y Tế Viễn Duy. Ban đầu tổng giám đốc Tưởng thu mua là để tiêu diệt nó, để nó tự sinh tự diệt.
Đến Duệ Phổ, không có tương lai đâu.
[Còn tên Lộ Duệ kia nữa, người trong ngành đều biết tâm tư Lộ Duệ khó lường, anh ấy còn khó nói chuyện hơn cả cái vị kia. Thực ra, đó là người khó làm việc nhất.]
Tiểu Khương từng làm việc với Lộ Duệ. Anh ấy khiến người ta như được tắm trong gió xuân, lời nói không có lỗ hổng, khiến người ta có ảo giác là rất dễ gần, thực ra thì không phải vậy.
Anh ấy giỏi nhất là dùng sức nhỏ để làm chuyện lớn, khiến người ta như đấm vào bị bông mà còn chẳng bắt được lỗi.
Tiểu Khương hỏi: [Tổng giám đốc Tưởng đồng ý để chị Lạc qua đó rồi sao?]
[Chắc vậy, không phải tuần trước đã đưa chị Lạc đến Duệ Phổ rồi sao?]
Tiểu Khương không biết chuyện này: [Lúc đó tôi đi công tác bên ngoài, không ở công ty.]
Anh ta thương lượng với họ: [Nhóm công việc cũ có tổng giám đốc Tưởng ấy, cái tên nhóm phải làm sao đây?]
“Phân đội hàng ghế trước trong hôn lễ” nghe đau lòng thật. Ban đầu thư ký Cứ không nên lấy cái tên này mới đúng.
Những người khác cũng im lặng, nhóm cũ là một chuyện khó xử đấy, không ném đi được mà để lại thì bỏng tay.
Có người đùa, nói: [Đáng lo nhất không phái là chính chúng ta sao? Chúng ta biết bí mật của tổng giám đốc Tưởng.]
Có tin nhắn từ nhóm “Phân đội hàng ghế trước trong hôn lễ”, Tiểu Khương vội vàng mở ra.
Tưởng Thịnh Hòa phát cho họ mỗi người một bao lì xì, nói: [Năm nay mọi người vất vả rồi, cảm ơn.]
[Tổng giám đốc Tưởng, anh khách sáo rồi, nên làm mà.]
Một loạt tin nhắn đằng sau toàn là những câu tương tự.
Mấy người họ nhận lì xì rồi cảm ơn.
Tưởng Thịnh Hòa lại nói: [Quyết định bổ nhiệm trợ lý Lạc sẽ có nhanh thôi, văn phòng giảm đốc sẽ có đồng nghiệp mới. Kế hoạch không thay đổi nhanh bằng sự thay đổi. Những gì tôi hứa với mọi người lúc trước, để mọi người ngồi ghế trước trong hôn lễ của tôi. Bây giờ tôi cũng không biết bao giờ tôi mới tổ chức lễ cưới, có lẽ là mấy năm sau, cũng có lẽ là nhanh thôi, không nói trước được. Cho dù lúc đó mọi người còn ở Viễn Duy hay không, chỉ cần mọi người đồng ý tham gia thì lời hứa luôn có hiệu lực. Cảm ơn mọi người luôn giúp tôi giữ bí mật này, không để lộ ra, không gây phiền phức cho trợ lý Lạc. Sau này mọi người không cần suy nghĩ vì chuyện riêng của tôi nữa. Nhóm này cũng không cần giữ lại nữa.]
Thấy những cụm “kế hoạch không thay đổi nhanh bằng biến đổi:, “hôn lễ của tôi”, “chính tôi cũng không biết”, thấy những từ này, xem ra họ đoán đúng rồi. Lạc Kỳ từ chối ông chủ, ông chủ có thể là sẽ kết hôn vì tập đoàn, hôn lễ chỉ là hôn lễ của anh mà thôi, không phải hôn lễ của anh và Lạc Kỳ nữa.
Nếu vẫn còn hy vọng với Lạc Kỳ, ông chủ sẽ không giải tán nhóm đâu.
Tiểu Khương vẫn muốn nói thêm một câu nữa, anh ta đánh được một nửa thì đã nhận được tin của hệ thống rồi, “phân đội hàng ghế trước trong hôn lễ” giải tán.
Khoảnh khắc đó, tim Tiểu Khương trở nên lạnh lẽo.
Lúc trước đi ăn ở quán rượu nhỏ là vì vợ anh ta nhiệt tình đề xuất. Vợ anh ta rất nhạy cảm, nghe nói ông chủ yêu thầm nhiều năm vậy, cô ấy cảm động vô cùng.
Anh ta nhắn tin cho vợ: [Cặp đôi em ship… kết buồn rồi.]
Lạc Kỳ cầm bó hoa về phòng làm việc, cầm tấm thiệp lên xem ba con số kia. Giống nét chữ của Tưởng Thịnh Hòa, nhưng cũng không giống lắm. Cô bỏ tấm thiệp xuống, đi tìm Tưởng Thịnh Hòa, cô không đoán được đồ anh cho cô là gì.
Cô vừa đi đến, còn chưa kịp gõ cửa thì giọng Tưởng Thịnh Hòa đã vang lên: “Không cần gõ cửa đâu.
Anh ra hiệu cho cô: “Đóng cửa lại.”
Để chắc chắn, Lạc Kỳ vẫn hỏi rõ: “Tổng giám đốc Tưởng, bó hoa đó là anh đặt sao? Nếu không phải thì để tôi nhờ lễ tân xử lý giúp.”
Bây giờ cô đã là vợ trên mặt pháp luật của anh, chỉ nhận hoa của anh thôi.
“Là tôi tặng.”
Tưởng Thịnh Hòa lấy một chiếc phong bì bằng da bò ra, phong bì cộm lên, bên trong có không ít đồ lặt vặt.
Anh đặt phong bì lên bàn: “Thẻ ra vào biệt thự, chìa khóa dự phòng của khóa mật mã, còn cả chìa khóa két bảo hiểm của tôi nữa, đều đưa em một cái.”
Bây giờ anh không tiện để đề nghị bảo cô vào ở, đến khi cô quen với mối quan hệ của họ rồi, không bài xích nó nửa rồi nói sau. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
“Em cất đi, hôm nào muốn qua đó cũng không cần tìm tôi để lấy chía khóa.”
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô: “Lạc Kỳ, chúng ta kết hôn rồi, là vợ chồng, đó cũng là nhà của em.”
Lạc Kỳ cũng không do dự nữa, cô muốn đối xử với mối tình này thật nghiêm túc.
Cô cầm lấy phong bì, nó rất nặng.
Cô phải luôn thuyết phục bản thân, người cấp trên không bao giờ thể hiện cảm xúc ra ngoài, lại còn bá đạo, lạnh lùng là chồng của cô. Đây là người sẽ sống cùng cô trong quãng đường còn lại.
Cô cũng muốn tặng anh một món quà nhỏ, nghĩ mấy ngày rồi mà không nghĩ ra gì hợp cả.
“Tối nay em bận không?” Tưởng Thịnh Hòa trưng cầu ý kiến của cô trước khi hẹn hò.
Lạc Kỳ suy nghĩ gì đó: “Có.”
Tưởng Thịnh Hòa không nhắc đến chuyện hẹn hò nữa. Ở bên anh từ sáng tới tối, chắc cô muốn có không gian riêng.
Lạc Kỳ cầm chìa khóa về, vừa ngồi xuống trước máy tính thì có số điện thoại lạ gọi tới.
Lạc Kỳ nghe máy: “Xin chào, ai vậy ạ?”
“Xin chào, Lạc Kỳ đúng không?” Lương Chân tự nói thân phận của mình: “Bác là mẹ Tưởng Thịnh Hòa, gọi bác là bác gái là được.”
Lạc Kỳ hơi ngơ ngác: “Chào bác gái ạ.”
“Bác tìm cháu vì muốn nhờ cháu một việc. Bác lo tối cháu bận nên chỉ đành làm phiền cháu vào giờ nghỉ trưa thôi. Bây giờ bác đang ở quán cà phê tòa bên cạnh công ty, cháu có tiện ra đây không? Không tiện thì bác xin nghỉ giúp cháu.”
“… Tiện ạ.”
Lạc Kỳ cứ tưởng Lương Chân biết cô với Tưởng Thịnh Hòa đăng ký kết hôn rồi, muốn tìm cô để đàm phán.
Bây giờ cô đi đâu Tưởng Thịnh Hòa cũng sẽ đồng ý, nhưng cô vẫn không biết giáo sư Lương tìm cô giúp việc gì. Cô định tạm thời không nói với Tưởng Thịnh Hòa vội.
Lạc Kỳ nhìn gương chỉnh lại quần áo và tóc rồi mang túi xuống dưới tầng.
Cô suy nghĩ suốt dọc đường, cô là một trợ lý, có thể giúp được Lương Chân việc gì chứ. Ngoài tiếng Anh tốt ra thì cô cũng không có ưu điểm gì khác. Nhưng muốn tìm người dịch thì không cần phải tìm đến cô, cô không phải người chuyên nghiệp.
Cho đến khi gặp Lương Chân, Lạc Kỳ vẫn không có chút manh mối nào.
Hôm nay là ngày thứ hai Lương Chân gặp Lạc Kỳ, phong cách ăn mặc khác hoàn toàn với tối ở Tô Thành. Tối đó Lạc Kỳ mặc váy dài, đến cả Sơ Lâm cũng không bì được. Ấn tượng của Lương Chân rất sâu đậm, bà ấy còn tưởng cô là minh tinh.
Hôm nay Lạc Kỳ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quân tây đen đơn giản, áo sơ mi trong quần, nhưng vẫn bắt mắt như vậy.
Xét về ngoại hình, Lạc Kỳ rất xứng đôi với con trai bà ấy.
“Lạc Kỳ, ngồi xuống đi.” Lương Chân không biết sở thích của cô nên không tự ý gọi đồ uống cho cô: “Cháu xem cháu thích uống gì.”
Vì đây là người trong lòng của con trai bà ấy suốt bảy năm, khi nói chuyện bà ấy cũng rất để ý giọng điệu của mình, không gây áp lực cho Lạc Kỳ.
Bà ấy nói thẳng: “Bác tìm cháu vì muốn nhờ cháu làm cầu nối với mẹ cháu. Nghe Sơ Lâm nói mẹ cháu là nhà thiết kế nội thất. Bác có một căn nhà, muốn nhờ mẹ cháu thiết kế.”
Lạc Kỳ có thế nào cũng không ngờ bà ấy nhờ việc này: “Cảm ơn bác gái đã tin tưởng ạ. Có lẽ Sơ Lâm không nói rõ với bác, mẹ cháu không phải nhà thiết kế nổi tiếng, bà ấy không có kinh nghiệm trong các dự án lớn đâu ạ.”
“Không tính là dự án lớn, nhà ở Tô Thành.”
Lạc Kỳ biết căn nhà mặt đất cảnh hồ của ông chủ, thực ra nó hoàn toàn không cần phải sửa sang gì cả.
Lương Chân nói tiếp: “Thịnh Hòa thích Tô Thành chỗ cháu nên mua nhà ở khu đô thị cũ Tô Thành, có vườn hoa. Nó nói hợp để bác đàn, cho bác ở. Lúc trước bác bận, không có thời gian đến đó ở. Nhà để trống mấy năm rồi, bác không thích phong cách nội thất cũ ở đó.”
Lạc Kỳ không ngờ Tưởng Thịnh Hòa còn mua nhà ở khu đô thị cũ.
Lương Chân nói: “Mùa mưa rào ở Tô Thành mưa lớn, quanh nhà bên đó lại có sông, bác nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên tìm nhà thiết kế địa phương, người hiểu cách phòng ẩm thấp, lúc cải tạo cũng tiện qua tận nơi. Nếu mẹ cháu đang bận việc gì, có thể bảo mẹ giới thiệu một nhà thiết kế đáng tin cho bác. Người quen giới thiệu thì bác yên tâm, mẹ cháu là người trong ngành, đến lúc đó cũng có thể nhờ mẹ cháu kiểm tra giúp.”
Lạc Kỳ từ chối nữa thì không tốt: “Bác gái, bao giờ bác đến Tô Thành ạ? Khi đó cháu bảo mẹ liên hệ với bác.”
“Kỳ nghỉ tháng mười một.” Lương Chân lại nói: “Cũng chưa biết sẽ ở lại mấy này, xem thời gian của mẹ cháu thế nào. Nếu bà ấy hẹn khách khác thì để gặp bác sau cũng được.”
“Cho dù có hẹn gặp khách khác thì cũng vẫn có thời gian để đi xem nhà của bác ạ.”
Lương Chân không chắc ngày nào sẽ qua đó: “Đến khi nào bác mua vé xong sẽ liên lạc với cháu.”
“Vâng ạ.” Xem ra được nghỉ cô phải về một chuyến, mối quan hệ của cô với mẹ bây giờ vẫn đang khó xử. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Cà phê được mang lên, Lạc Kỳ dùng cách khuấy cà phê để đỡ căng thẳng.
Lương Chân không phải mẹ chồng tương lai mà bây giờ đã là mẹ chồng rồi, còn áp lực hơn khi đối diện với Tưởng Thịnh Hòa.
Lương Chân không thích nhất là nói chuyện phiếm, vì con trai, bà ấy đã cố hết sức để nghĩ chủ đề: “Ban đầu Thịnh Hòa mua căn nhà này là do được bạn đề xuất, người bạn đó của nó cũng ở Tô Thành, không biết cháu có quen không.”
“Là thầy Lục sao ạ?”
“Đúng rồi, Lục Bách Thanh.”
“Cháu từng gặp lúc đi công tác ạ.” Lạc Kỳ cũng không quên nhắc nhở bản thân đừng quên thân phận là trợ lý của mình, không được thể hiện là mình thân với bạn của ông chủ lắm.
Lương Chân lại nói thêm với Lạc Kỳ về Lục Bách Thanh, cũng coi như là không bị ngượng ngập quá.
Cuối cùng cũng uống xong cốc cà phê, hai người họ đều vội vàng nói tạm biệt.
Họ đi đến tòa nhà Viễn Duy, Lạc Kỳ tự dưng thấy rất nhẹ nhõm.
Đến tối tìm cơ hội dể nói với Tưởng Thịnh Hòa chuyện mẹ anh nhờ cô giúp.
Trước khi tan làm, phương án của dự án đã được điều chỉnh xong, lạc Kỳ tìm mấy tờ giấy vụn, dùng mặt trái để in những phần đã điều chỉnh ra, mang đi cho Tưởng Thịnh Hòa xem.
Tưởng Thịnh Hòa xem xong nói không có vấn đề gì cả, có thể mang đi thực hiện các trình tự sau đó rồi.
Lạc Kỳ trả lời: “Còn một chuyện tôi muốn nói với anh nữa.”
Tưởng Thịnh Hòa cầm bút viết mấy chữ trên chỗ trống của tờ giấy, là câu nói anh chưa viết trên thiệp của bó hoa.
Chúc Lạc Kỳ: Tân hôn vui vẻ, luôn luôn hạnh phúc.
Sau đó, anh ký tên mình và ngày hôm đó vào.
Vừa ký anh vừa hỏi: “Nói gì với tôi?”
Lạc Kỳ nhìn dòng chữ lời chúc đó, một lát sau mới trả lời lại: “Tổng giám đốc Tưởng tối nay anh vẫn phải tăng ca sao?”
Vốn muốn hẹn cô ra ngoài nhưng cô nói có chuyện.
“Định tăng ca, nhưng về cũng không sao.” Tưởng Thịnh Hòa đưa tờ giấy kia cho cô, ngẩng đầu lên nhìn cô, đợi cô nói tiếp. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lạc Kỳ lấy phương án từ tay anh: “Vậy tối nay đừng tăng ca nữa được không? Tôi muốn chúc mừng đăng ký kết hôn với anh, muốn mời anh ra quán rượu nhỏ ngồi.”