Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 51


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 51

Trước ngày hôm nay, Lạc Kỳ không tưởng tượng được một người đàn ông kiêu ngạo như anh sao có thể nói từ yêu ra một cách dễ dàng như vậy được. Lúc này, ba chữ đó đang xuất hiện trong hòm thư của cô. 
 
Cô nhìn bức thư này khoảng năm phút. 
 
Lạc Kỳ sửa lại mật khẩu hòm thư, đổi thành mật khẩu cô hay dùng. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
[Anh Tưởng, đừng nói với anh ấy vội chuyện em lấy lại hòm thư rồi.] 
 
Khi tìm được thời cơ thích hợp cô sẽ tự nói với anh. 
 
Tưởng Tư Tầm đùa, nói: [Còn bí mật khác nữa sao?]
 
Lạc Kỳ: [Có.]
 
Bí mật mà anh tưởng đã bị chôn vùi mãi mãi. 
 
Đang nói chuyện với Tưởng Tư Tầm thì ông chủ tìm cô: [Đến phòng làm việc của tôi một chuyến.] 
 
Lạc Kỳ rút vài tờ giấy, cầm gương trang điểm lên xem rồi trả lời lại: [Tổng giám đốc Tưởng, chuyện có gấp không? Bây giờ tôi không rời đi được, khoảng năm phút nữa được không?]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải là cô được chiều mà kiêu, cô giải thích: [Bên tôi có chuyện đột xuất, mất nhiều nhất là năm phút để xử lý.] 
 
Tưởng Thịnh Hòa: [Không gấp, mười phút sau qua cũng được.]
 
Chưa đến mười phút sau đã có tiếng giày cao gót ở ngoài cửa phòng làm việc. Anh quen không đóng cửa, nhưng cô vẫn quen gõ cửa. Cô gõ nhẹ vài cái: “Tổng giám đốc Tưởng.” 
 
“Vào đi.” Tưởng Thịnh Hòa ngẩng đầu lên, khi thấy mắt cô, anh quên mất lời mình muốn nói. 
 
Thì ra chuyện đột xuất là cô khóc. 
 
Đăng ký kết hôn xong thì khóc như vậy, có lẽ là nghĩ về quá khứ, cũng có lẽ là hối hận vì đã đăng ký. 
 
Trước khi đến Lạc Kỳ đã dặm lại lớp trang điểm, nhưng đôi mắt đã khóc kia rõ ràng quá, không che được. 
 
Cô không mong anh hiểu lầm. Trước khi anh hỏi, cô tìm một lý do hợp lý để giải thích: “Tôi nghĩ đến những lời anh nói lúc cầu hôn hôm qua nên thấy hơi khó chịu.” 
 
Tưởng Thịnh Hòa hỏi: “Thực sự không phải là vì không vui?” 
 
Lạc Kỳ lắc đầu, chứng minh với anh. Cô chỉ chiếc áo sơ mi trắng trên người mình: “Tối hôm cuối tuần đó tôi đi dạo để mua chiếc áo này.” 
 

Cô nói: “Đặc biệt mua để đi đăng ký kết hôn.” 
 
Tưởng Thịnh Hòa nhìn chiếc áo sơ mi mới trên người cô mà như trút được gánh nặng. Anh cứ lo cô hối hận, miễn cưỡng bản thân lắm mới đi đăng ký kết hôn với anh. 
 
“Tổng giám đốc Tưởng tìm tôi có chuyện gì?” 
 
Tưởng Thịnh Hòa đưa phương án một dự án của tập đoàn Viễn Duy cho cô: “Chỗ cần sửa tôi đã khoanh lại rồi, trước khi tan làm bảo bọn họ điều chỉnh lại rồi đưa tôi.” 
 
“Vâng.” 
 
Lạc Kỳ cầm phương án của dự án xong không đi luôn, cô đợi mệnh lệnh khác của ông chủ.  Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Trưa nay ăn cơm với tôi.” 
 
Giới hạn giữa việc công với việc tư bây giờ không rõ như vậy nữa. 
 
Lạc Kỳ gật đầu đồng ý. 
 
Buổi sáng đầu tiên sau khi đăng ký kết hôn trôi qua trong sự hỗn loạn của suy nghĩ.
 
Như thường lệ, cô và ông chủ đến căn-tin ăn cơm. Hai người họ, một người đi trước một người đi sau, giữa khoảng cách vừa phải là 80 centimet. 
 
Đồ ăn trưa hôm nay phong phú hơn bình thường, gần như đều là món cô thích, chỉ có hai món là món anh thích thôi. 
 
Món của cô thiên về vị ngọt, của anh thiên về vị cay. 
 
Lạc Kỳ gắp hai miếng cá mà anh thích ăn, thử xem mùi vị ra sao. 
 
Tưởng Thịnh Hòa nhắc nhở cô: “Hơi cay đấy.” Đến anh còn thấy cay, chưa chắc cô đã ăn được. 
 
Lạc Kỳ thử một miếng, cay vào cả cổ họng. 
 
Trên đũa cô còn một nửa miếng, Tưởng Thịnh Hòa đưa đũa qua: “Còn lại đưa tôi, em ăn món khác đi.” 
 
“Không cần đâu, đây là đồ tôi ăn rồi mà.” Lạc Kỳ không đề phòng, chưa nói xong thì anh đã lấy miếng cá còn lại của cô đi rồi. 
 
Tưởng Thịnh Hòa đưa miếng cá vào miệng, nói: “Tôi không quan tâm mấy cái này, đũa của em tôi cũng từng dùng rồi mà.” 
 
Vậy nên nă ngoái lúc ở quán rượu, sau đó anh đã biết đũa đó là của cô? 
 
“Anh biết lúc nào thế?” 

 
“Dùng rồi mới biết.” Anh nói: “Tưởng Tư Tầm nói cho tôi.” 
 
May mà lúc đó anh giả vờ không biết gì. 
 
Lạc Kỳ nhìn đôi đũa của mình vừa chạm vào đũa của anh, chuyện này còn mờ ám hơn cả hôn nhau nữa. Cô nhìn đôi đũa vài giây rồi mới gắp đồ ăn lên. Khi đưa vào miệng, tim cô tự dưng đập thêm vài nhịp. 
 
Quãng thời gian im lặng hơi dài, Tưởng Thịnh Hòa tìm chuyện để nói: “Trước khi biết tấm lòng của tôi, ấn tượng của em với tôi là gì?” 
 
Lạc Kỳ nói thật: “Vừa ngưỡng mộ vừa sợ.” 
 
Tưởng Thịnh Hòa được khen mà bất ngờ: “Ngưỡng mộ?” 
 
“Ừm.” Ai mà không thích một ông chủ năng lực xuất chúng, tâm lý mạnh mẽ lại còn có sức hút chứ. 
 
Mọi cảm xúc hỉ nộ ái ố anh đều giấu trong lòng cả. 
 
Khi đàm phán với đối tác, anh cũng nở nụ cười, nhưng chẳng ai đoán được quyết định tiếp theo của anh là gì cả. 
 
Lạc Kỳ ngẩng đầu lên, Tưởng Thịnh Hòa đang nhìn cô. Bây giờ anh nhìn cô một cách công khai, không phải trốn tránh nữa, nhìn đến mức cô không biết phải làm thế nào. 
 
Cô nhìn xuống dưới, giả vờ gắp thức ăn: “Tổng giám đốc Tưởng.” 
 
“Chuyện gì em nói đi.” 
 
“Sau này buổi trưa tôi không ăn cơm với anh nữa.” Ảnh hưởng đến công việc buổi chiều. 
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Được, đợi khi nào em muốn ăn cùng tôi thì cứ đến tìm tôi.” 
 
Điện thoại ở góc bàn rung lên, Hạ Vạn Trình gửi tin nhắn cho anh. 
 
Anh với Hạ Vạn Trình đều liên lạc bằng cách gọi điện, về cơ bản, họ không nói chuyện bằng tin nhắn bao giờ. 
 
Hạ Vạn Trình: [Hôm nay hẹn Lý Cẩn.]
 
Ông ấy cười khổ: [Đúng là không nên đồng ý vơi cậu, bà ấy vì muốn giành được quyền lực, không gì không làm cả.] 
 
Tưởng Thịnh Hòa dùng một tay để đánh chữ: [Đưa ra yêu cầu gì quá đáng sao?]
 

Hạ Vạn Trình: [Bảo tôi giúp bà ấy ly hôn một cách thuận lợi.] 
 
“Chủ tịch Hạ, ngài đừng tự hạ thấp bản thân.” Ở ghế bên kia sô pha, bà Bùi cầm cốc trà lên uống một ngụm nhỏ. 
 
Hạ Vạn Trình đặt điện thoại xuống: “Quyền khống chế công ty, tôi đảm bảo có thể đến được tay bà. Còn về việc giúp bà ly hôn, tổng giám đốc Lý có hơi đánh giá cao tôi quá rồi.” 
 
“Không có cách nào chủ tịch Hạ không nghĩ ra được cả.” Bà Bùi không muốn lãng phí thời gian cho việc ly hôn, càng mất nhiều thời gian thì bà ấy càng thấy mệt mỏi. 
 
“Đợi tôi báo thù xong, ly hôn thuận lợi rồi, tôi sẽ dâng Y Tế Đông Bác bằng cả hai tay cho ông.” 
 
Hạ Vạn Trình xoa cốc trà: “Không lo con trai bà trách bà sao?” 
 
“Tôi sợ nó làm gì, nếu sợ nó thì ban đầu tôi còn phải phản đối chuyện nó với Lạc Kỳ yêu nhau sao? Năm ngoái không nhượng lại Y Tế Đông Bác là vì tôi muốn bù đắp, muốn níu giữ Lạc Kỳ cho con trai. Nếu Lạc Kỳ đã có tình yêu mới rồi thì không cần dây dưa nữa.” 
 
Bà Bùi đặt cốc trà xuống: “Cảm ơn trà ngon của chủ tịch Hạ, không làm phiền nữa. Tôi chỉ có duy nhất một điều kiện thôi, giúp tôi ly hôn thuận lợi, ông thương lượng tiếp với Tưởng Thịnh Hòa đi.” 
 
Hạ Vạn Trình bảo thư ký tiễn khách, tự dưng ông ấy thấy hơi buồn cười. Ông ấy mà lại rảnh đến mức giúp người khác ly hôn. 
 
Ông ấy cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Tưởng Thịnh Hòa: [Lý Cẩn giữ điều kiện kia, không đàm phán được. Nhưng mà bà ấy cũng rất sảng khoái, chắc sẽ bán Y Tế Đông Bác với giá rẻ cho cậu. Chỉ là làm khó tôi rồi, tôi còn phải giúp người ta ly hôn.] 
 
Tưởng Thịnh Hòa biết ý của Hạ Vạn Trình khi gửi tin nhắn này, anh thể hiện thành ý: [Khi nào Hạ Hử không bận nữa, tôi sẽ hẹn anh ta đi đánh bài.] 
 
Đây chính là điều mà Hạ Vạn Trình muốn, Tưởng Thịnh Hòa sẽ cho Hạ Hử một nguồn tài nguyên nhất định, đưa Hạ Hử vào giới của anh, đó là sự khác biệt trên trời dưới đất. 
 
Đứa cháu này của ông ấy làm người ta không yên tâm nổi, tâm tư chỉ có ba phần dành cho sự nghiệp thôi. Không biết phải đến bao giờ anh ta mới bỏ sự ham chơi đi nghiêm túc quản lý công ty.  Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Hạ Vạn Trình trả lời lại Tưởng Thịnh Hòa: [Vậy làm phiền tổng giám đốc Tưởng quản lý nó rồi.]
 
Tưởng Thịnh Hòa hỏi: [Năm nay Hạ Hử bao nhiêu tuổi?] 
 
Hạ Vạn Trình: [Bằng tuổi Lạc Kỳ.] 
 
Lúc trước ông ấy đánh giá cao Lạc Kỳ, muốn giới thiệu Lạc Kỳ cho cháu mình, nào ngờ không có duyên phận. 
 
Lạc Kỳ ăn xong, uống canh để đợi ông chủ. 
 
Tưởng Thịnh Hòa rời khỏi khung chat, ăn cơm tiếp, nói với Lạc Kỳ: “Lát đến phòng làm việc của tôi, tôi có đồ muốn đưa em.” 
 
Lạc Kỳ hỏi: “Là quà sao?” 
 
“Không phải.” Anh hứa với cô: “Ngoài chiếc nhẫn đã đưa em ra, trước khi công khai hai chúng ta sẽ không tặng nhau món gì đáng giá cả.” 
 
Lạc Kỳ hiểu, anh đang nghĩ cho cô. Vì cô không dư dả nên tặng quà cho nhau sẽ gây gánh nặng cho cô. 
 
“Chiếc nhẫn cũng đắt lắm đúng không?” 
 
“Ừm.” Giá của kim cương đã rõ ràng rồi, muốn giấu cũng không giấu được. Tưởng Thịnh Hòa nói: “Tôi chỉ kết ôn một lần này thôi, nhẫn thì không tạm bợ được.” 
 

Nói đến quà quý, Lạc Kỳ nghĩ đến bức tranh sơn dầu kia. Lúc trước cô cứ tưởng nó là đạo cụ, cũng không biết tình cảm anh dành cho cô nên anh nói tiền nguyên liệu hết ba nghìn rưỡi cô mới tin là thật. 
 
Một bức tranh sơn dầu có ý nghĩa đặc biệt với anh, sao mà chỉ có ba nghìn rưỡi được. 
 
“Tôi nhận một món quà quý của anh rồi, bức tranh sơn dầu kia.” 
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Cái đó không tính, tranh sơn dầu là đồ của cả hai, chỉ tạm thời để ở nhà thuê của em thôi. Sau này mang nó đến nhà chúng ta.” 
 
Lạc Kỳ cứ quên mất mình đã đăng ký kết hôn với ông chủ rồi, bọn họ là vợ chồng. 
 
Đi ra khỏi căn-tin, về lại tầng 42. 
 
Tầng làm việc của văn phòng tổng giám đốc không có cửa ngăn, có một anh chàng giao hàng hỏa tốc đứng ở quầy lễ tân, tay cầm một bó hoa. Cô gái lễ tân đi ăn cơm vẫn chưa quay lại. 
 
Tiểu Khương ở bên cạnh, đang khuyên anh chàng về đi, nói Lạc Kỳ sẽ không ký nhận đâu. 
 
Anh chàng giao hàng hỏa tốc: “Cho dù là từ chối nhận thì cũng phải do chính chủ ký từ chối mới được. “ 
 
Tiểu Khương nói muốn rách miệng nhưng kết quả vẫn không thay đổi 
 
Lạc Kỳ không thiếu người theo đuổi, trong nội bộ Viễn Duy thôi đã có vài người rồi. Họ thường tặng hoa, nhưng đều đưa đến quầy lễ tân ở sảnh, không đưa đến văn phòng giám đốc được. Tất cả hoa sẽ bị từ chối nhận ở tầng một. 
 
Hôm nay anh chàng giao hàng hỏa tốc này lại chạy lên văn phòng giám đốc. 
 
“Tổng giám đốc Tưởng.” Tiểu Khương chào anh rồi nhìn Lạc Kỳ ở phía sau. 
 
Tưởng Thịnh Hòa hỏi: “Chuyện gì vậy, hoa tặng ai thế?” 
 
Tiểu Khương nói hết chi tiết ra: “Không biết là ai tặng cho chị Lạc, chị Lạc từng nói rồi hoa của ai cũng không nhận. Tôi đang nói với anh này để anh ta mau về đi, đừng để ảnh hưởng đến đơn hàng tiếp theo.” 
 
Lạc Kỳ nhìn Tưởng Thịnh Hòa rồi nhìn bó hoa. Trùng hợp sao hôm nay hoa lại được đưa lên tầng, chắc là Tưởng Thịnh Hòa tặng cô. 
 
Anh chàng giao hàng hỏa tốc: “Lạc Kỳ đúng không, làm phiền cô ký nhận. Khách hàng này đặc biệt yêu cầu bắt buộc phải do chính chủ ký nhận.” 
 
Trên bó hoa có một tấm thiệp, Lạc Kỳ mở ra, không có lời chúc, chỉ có ba con số: 25/9. 
 
Về cơ bản thì có thể chắc chắn đây là hoa Tưởng Thịnh Hòa tặng cô rồi. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Lạc Kỳ ký nhận: “Cảm ơn.” 
 
Tiểu Khương thấy khó tin, không ký tên mà Lạc Kỳ lại nhận hoa. 
 
Xem ra cô biết ai là người tặng, hoa làm lành của bạn trai cũ đưa đến sao? 
 
25/9 chắc là ngày kỷ niệm hoặc một ngày đặc biệt nào đó. 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.