Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 50


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 50

Cầm điện thoại nóng muốn phỏng tay, cô đặt xuống rồi rời giường đi rửa mặt.
 
Trước khi Tưởng Thịnh Hòa đến, cô đã trang điểm xong, lại tìm một cái váy anh chưa từng thấy mặt vào, đây là chiếc váy cô mua duy nhất trong năm nay.
 
Hai món đồ xa xỉ nhất mà cô mua trong năm nay là bức tranh sơn dầu kia và chiếc váy này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô làm tóc xong, anh vẫn còn chưa tới.
 
Lạc Kỳ nhớ ra nhà mình không có dép dành cho đàn ông nên đã đi xuống lầu, đi tới siêu thị mini cách nhà không tới hai trăm mét để mua. Ở đó có dép, chất lượng tốt, giá cả phải chăng.
 
Cô chọn một đôi khá đắt.
 
Cô rời khỏi siêu thị, chiếc xe màu đen quen thuộc kia chậm rãi lái tới, dừng lại bên cạnh cô.
 
“Sếp Tưởng.” Bây giờ cô không đắn đo nhiều nữa, gọi sao cho thuận miệng thì gọi, nghĩ nhiều đau não.
 
Tưởng Thịnh Hòa xuống xe: “Mua gì vậy?”
 
Lạc Kỳ không lên tiếng, đưa túi cho anh xem.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Thịnh Hòa cũng giống cô, mơ mơ màng màng một đêm, nhìn thấy dép đàn ông trong tay cô, anh mới quay về hiện tại.
 
“Đưa anh đi.” Anh cầm lấy.
 
Hai người đi song song bên nhau, không nói gì cả.
 
Trời mưa không khí rất mát mẻ, Lạc Kỳ hít sâu một hơi.
 
Hôm qua Tưởng Thịnh Hòa đứng ngoài cửa đã thấy được kết cấu căn phòng, phòng bếp và phòng khách cộng lại mới hơn mười mét vuông. Anh thay giày đi vào nhà, không ngờ trong phòng khách còn có một chiếc dương cầm.
 
“Em thích chơi đàn à?”
 
“Không phải của em, là của Sơ Lâm để ở đây, có lúc cô ấy sẽ tới chơi, không chậm trễ chuyện luyện đàn.”
 
Lạc Kỳ để đồ ăn sáng xuống bàn trà nhỏ, nó vốn là bàn ăn nhưng lại bị cô dùng làm bàn làm việc, bình thường cũng sẽ uống trà ăn cơm ở đó.
 
“Sếp Tưởng, ngài tùy ý ngồi đi.”
 
Hai giây sau khi nói, cô nhận ra mình lại dùng “ngài” nên sửa miệng: “Sếp Tưởng, anh tùy ý ngồi đi.”
 
Trong nhà chỉ có một cái ghế salon hai người ngồi, cô ngồi xuống ăn, nếu anh muốn ngồi thì phải ngồi cạnh cô.
 
Tưởng Thịnh Hòa ngồi vào cái ghế cạnh cây đàn, không ngờ cô lại để tranh ở một nơi nổi bật như vậy. Quan sát bức tranh sơn dầu mấy giây, lại bị tiếng nói của Lạc Kỳ kéo khỏi dòng suy nghĩ: “Sếp Tưởng, anh ăn chưa?”
 
Lạc Kỳ mở hộp đồ ăn ra, số lượng này đủ cho hai người ăn, nên cô mới hỏi như thế.
 
“Ăn rồi, mang cho em đó.”

 
Trên giá để bản nhạc có bản nhạc, Tưởng Thịnh Hòa nhổm người dậy, kéo ghế ra phía sau, điều chỉnh khoảng cách thích hợp rồi ngồi xuống chơi đàn.
 
KHi còn nhỏ anh bị ép học đàn, từng có một thời gian nổi loạn không muốn luyện, mẹ cũng không ép buộc anh, nhưng sau khi không bị ép nữa thì anh lại tình nguyện đi học.
 
Sau khi đi du học, anh không còn chơi đàn nữa.
 
Lạc Kỳ hơi ngẩng đầu nhìn anh, có lẽ cô chính là nhân viên được đãi ngộ tốt nhất toàn thế giới, sếp lớn tự mình đưa cơm cho, còn chơi đàn làm nhạc đệm.
 
Tuy là nghiệp dư nhưng khả năng chơi đàn của anh cũng ở tầm trung, không khiến cô cảm thấy khó nghe.
 
Lạc Kỳ còn chưa ăn xong, Tưởng Thịnh Hòa đã chơi xong một bản nhạc, kéo ghế về vị trí cũ: “Anh đến công ty đây.”
 
Cô vừa muốn đứng lên đã bị anh ấn vai về chỗ cũ: “Cuối tuần anh không phải sếp của em, không cần tiễn anh.”
 
Anh đóng cửa lại rời đi, Lạc Kỳ thở phào nhẹ nhõm. Giống như trước khi tỏ tình, anh vẫn luôn đối xử với cô rất có chừng mực, không khiến cô khó chịu, nguyên nhân là do cô, còn chưa tìm được điểm cân bằng với anh. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Mặc dù Tưởng Thịnh Hòa đến công ty nhưng tâm tư lại không ở đó.
 
Đến trưa, anh vẫn không biết mình bận rộn cả buổi sáng làm gì.
 
Tăng ca không có hiệu quả.
 
Lúc nghỉ trưa, Tưởng Thịnh Hòa nhận được điện thoại của trưởng bối ở Thượng Hải.
 
Anh cho rằng công ty của Lạc Trí Khâu xảy ra vấn đề khó giải quyết nên nói: “Chỗ ba Lạc Kỳ gặp phiền toái gì ạ?”
 
“Công ty của ông ấy cũng ổn, vốn đã vào rồi, có chật vật hơn thì cũng chống đỡ được.”
 
Trưởng bối gọi cho anh để nói chuyện liên quan đến công ty Y tế Đông Bác: “Không phải qua năm cháu muốn thu mua à, giờ có cơ hội rồi.”
 
Tưởng Thịnh Hòa hỏi: “Bùi Thời Tiêu gặp sự cố bất ngờ ạ?”
 
“Cũng coi là thế. Tháng sau công ty nhà bọn họ sẽ bầu lại hội đồng quản trị, người phía sau Y tế Đông Bác là Lý Cẩn.”
 
Tưởng Thịnh Hòa cau mày, đột nhiên nhớ ra Lý Cẩn chính là mẹ của Bùi Thời Tiêu. Anh không có hứng thú với chuyện nhà anh ta, trước nay cũng chưa từng chú ý tới động tĩnh của công ty họ.
 
“Chú nói tiếp đi ạ.”
 
“Gần đây Lý Cẩn không để ý đến Y tế Đông Bác nữa, dã tâm của bà ta rất lớn. Thế nên giờ cháu có thể cân nhắc đến chuyện thu mua đi.”
 
“Tuần trước cháu đã bảo Lệ Nhụy sắp xếp xong xuôi rồi.”
 
Trưởng bối cười: “Xem ra cháu rất muốn thấy Bùi Thời Tiêu khó chịu.”
 
Mỗi lần ông ấy gọi cho Tưởng Thịnh Hòa đều không khỏi muốn nhắc tới Lạc Kỳ.
 
“Cháu định theo đuổi thêm ba năm cho đủ mười năm hả?”
 

Tưởng Thịnh Hòa nghe ra ý chế nhạo trong đó, cười nói: “Cũng không phải là không được.”
 
Anh không đùa nữa: “Cuối năm cháu và Lạc Kỳ đi thăm chú.”
 
“Đừng có để lúc đó lại chối quanh co, mượn cớ không đến được đấy nhé. Chú đã chuẩn bị lì xì xong rồi đấy.”
 
Kết thúc cuộc gọi, Tưởng Thịnh Hòa cũng không buồn ngủ. Anh rửa mặt bằng nước lạnh, uống thêm một ly cà phê mới có thể tạm lui ra khỏi niềm vui sướng sắp đi đăng ký kết hôn.
 
Mặc dù anh giao cho Lệ Nhụy đi thu thua Y tế Đông Bác, nhưng còn không biết phải kéo dài tới ngày tháng năm nào, chi phí thu mua quá cao.
 
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, anh gọi cho Hạ Vạn Trình.
 
Bây giờ anh và Hạ Vạn Trình đã thân thiết, còn không thèm chào hỏi nhau nữa.
 
“Có một mối làm ăn, không biết chủ tịch Hạ có hứng thú không.”
 
“Cậu nói thử xem.”
 
“Tháng sau công ty nhà Bùi Thời Tiêu đổi hội đồng quản trị, ngài đi tìm Lý Cẩn, giúp bà ấy vững vàng lấy được quyền quản lý công ty, giải quyết hậu quả giúp bà ấy, nhưng điều kiện là bà ấy phải bán Y tế Đông Bác cho tôi.”
 
Anh cho Hạ Vạn Trình lợi ích: “Sau này Hạ Hử có chuyện gì, lúc nào cũng có thể đến tìm thôi.”
 
Cháu trai phụ trách công ty ở Bắc Kinh, nếu có thể kết giao với Tưởng Thịnh Hòa thì sẽ như cá gặp nước.
 
Hạ Vạn Trình cười nói: “Hạ Hử còn chưa có bạn gái, cậu để ý giúp nó nhé.”
 
Hợp tác thành công.
 
Sáu giờ, Tưởng Thịnh Hòa rời khỏi công ty.
 
Anh không tự chủ được lái xe đi theo hướng con đường dẫn đến nhà Lạc Kỳ.
 
Cả một ngày anh không liên lạc với cô.
 
Anh đến dưới lầu, đèn lầu ba không sáng.
 
Có lẽ cô đang xem phim, Tưởng Thịnh Hòa đi lên gõ cửa nhưng không có ai trả lời nên quay về xe chờ cô.
 
Anh chờ đến tám giờ mười phút, xe của Lạc Kỳ xuất hiện trong tầm mắt anh.
 
Tưởng Thịnh Hòa đẩy cửa xe đi xuống, đi về phía cô.
 
Lạc Kỳ không xách theo gì cả, đi xuống xe.
 
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Anh cho rằng em đi shopping.”
 

Đúng là cô đã đi shopping, mua một cái áo sơ mi trắng để mặc trong ngày đăng ký kết hôn. Thật ra trong tủ quần áo của cô có rất nhiều áo sơ mi, nhất là màu trắng, đen, xám, nhưng cô vẫn muốn mua thêm một cái.
 
Cũng không biết Lạc Kỳ nghĩ gì, lúc xuống xe lại không mang đồ xuống.
 
Cô nói: “Chỉ đi dạo một vòng thôi.”
 
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Hôm nay anh tới hai chuyến, không biết có làm phiền em không.”
 
“…”
 
Lạc Kỳ đổi đề tài: “Sếp Tưởng, anh có muốn lên nhà uống nước không?”
 
“Không cần, em nghỉ ngơi sớm đi.”
 
Cô ở ngay trước mặt anh, mặc cái váy anh chưa từng thấy, anh kiềm chế bản thân không được ôm cô.
 
Anh nắm tay cô lần nữa, tách năm ngón tay của cô ra, đan xen với mười ngón tay của cô.
 
Lạc Kỳ ngừng thở mấy giây.
 
Tưởng Thịnh Hòa buông tay ra: “Em lên đi.”
 
Đến khi cô đi vào tòa nhà, anh mới lên xe rời đi.
 
Chịu đựng qua ngày Chủ Nhật, chờ thêm ngày thứ Hai, rốt cuộc cũng đến thứ Ba.
 
Sáng hôm đó trời vừa sáng, Tưởng Thịnh Hòa đã xuất hiện dưới nhà Lạc Kỳ.
 
Đã từng đi công tác, tăng ca với sếp, nhưng cô không ngờ cũng có ngày cô đi đăng ký kết hôn với sếp.
 
Chín giờ mười phút, Tiểu Khương nhắn tin cho cô: [Chị Lạc, sao nay chị đi trễ thế?]
 
Lạc Kỳ: “…”
 
Đang đăng ký kết hôn với sếp.
 
Bọn họ là một cặp bài trùng, sẽ nhanh xong thôi.
 
Cô trả lời: [Đi gặp khách với sếp Tưởng, lát nữa sẽ về.]
 
Tiểu Khương: [Em nói mà, cả sếp Tưởng cũng không tới.”
 
Lạc Kỳ: “…”
 
Lúc ký tên, cô liếc qua nhìn đơn đăng ký của Tưởng Thịnh Hòa, bình thường anh ký tên như rồng bay phượng múa, hôm nay chỉ gạch mấy cái rồi viết tên mình lên.
 
Ngày thứ ba sau sinh nhật, cô kết hôn chớp nhoáng với sếp. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Rời khỏi phòng hôn nhân, đi trên bậc tam cấp, đột nhiên Tưởng Thịnh Hòa dừng lại.
 
Anh đã đặt nhẫn nhưng tháng này chưa lấy được, ngày quan trọng nhất đời anh, anh lại không thể tạo ra cảm giác có nghi thức.
 
Anh kéo Lạc Kỳ lại: “Đứng yên, đừng cựa.” Anh bước xuống một bậc, xoay người đối mặt với cô, rồi ôm cô.
 
Lạc Kỳ đứng cao hơn anh một bậc, bị anh ôm lấy, tất cả sức nặng đều đặt lên người anh, bị anh ôm vào lòng.
 
Sau lưng có một cặp đôi đã đăng ký xong, Tưởng Thịnh Hòa ôm Lạc Kỳ đi hết bậc tam cấp mới buông cô ra.

 
Lên xe, tim Lạc Kỳ mới đập bình thường trở lại.
 
Tưởng Thịnh Hòa lái xe, trên đường về hai người không nói chuyện.
 
Mỗi người giữ một quyển chứng nhận kết hôn.
 
Về công ty, Lạc Kỳ cầm máy tính xách tay và văn kiện. Rời khỏi thang máy, cô giữ khoảng cách thích hợp với Tưởng Thịnh Hòa, không ai nghi ngờ bọn họ có đi gặp khách hàng hay không.
 
Đến phòng làm việc, Lạc Kỳ khóa cửa lại.
 
Tưởng Thịnh Hòa đoán buổi sáng cô sẽ mất tập trung nên không sắp xếp công việc cho cô.
 
Tiếp theo đây nên cư xử với Tưởng Thịnh Hòa thế nào, cô vẫn chưa nghĩ ra.
 
Thỉnh thoảng cô sẽ xem giấy chứng nhận kết hôn trong túi xách. Để chuyển sự chú ý đi hướng khác, cô mở máy tính lên xem tài liệu in 3D.
 
Đột nhiên cô nghĩ tới phương án từ bảy năm trước, đêm đó Tưởng Thịnh Hòa đã nói anh nhớ cô thích in 3D, cũng không xác định được khi ấy anh có nhớ thật hay không, nhưng bây giờ có thể khẳng định, anh không hề nói xã giao.
 
Anh thích cô bảy năm lẻ bảy tháng, từ khi cô đưa phương án cho anh, anh đã đối với cô rất khác biệt, anh còn trả lời email của cô.
 
Lạc Kỳ xem đồng hồ, bên Tưởng Tư Tầm đã là mười giờ tối rồi nhưng cũng không tính là muộn. Cô mang chút hy vọng mong manh gửi tin nhắn cho anh ta: [Anh Tưởng, lúc trước tôi thực tập ở tập đoàn Viễn Duy từng dùng một email, sau khi công ty thu hồi lại có xóa bỏ không?]
 
Tưởng Tư Tầm: [Không bỏ đâu, vẫn luôn để đó.]
 
Lạc Kỳ vội vàng hỏi: [Thế anh có biết mật khẩu không?]
 
Tưởng Tư Tầm: [Quên rồi, để tôi hỏi giúp cô lấy lại mật khẩu.] Lúc trước anh ta hỏi Tưởng Thịnh Hòa có muốn xóa email kia không, nhưng anh nói để lại.
 
Anh ta tùy ý sửa lại mật khẩu, nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa Tưởng Thịnh Hòa sẽ theo đuổi được Lạc Kỳ, đến lúc đó chuyển email lại cho cô, ai biết đã đợi hết bảy năm rồi, anh ta làm gì còn nhớ được mật khẩu.
 
Chỉ có thể để hệ thống email cấp lại mật khẩu thôi.
 
Mười mấy phút sau, Lạc Kỳ nhận được một chuỗi số, cô điền mật khẩu vào hộp thư.
 
Đã qua bảy năm, lúc ấn đăng nhập, cô không khỏi nín thở.
 
Tổng cộng có bảy email chưa đọc, người gửi đều là tên tiếng Anh của Tưởng Thịnh Hòa.
 
Email gần nhất là ngày hai hai tháng Chín năm ngoái, là ngày sinh nhật cô.
 
Lạc Kỳ mở email đó ra, Tưởng Thịnh Hòa trả lời cô phương án của dự án đó, tệp đính kèm rất lớn, trước đó cô không thấy. Cô ấn xem những email trước đó.
 
Anh đều gửi cho cô vào ngày hai hai tháng Chín hằng năm, chỉ có bốn chữ đơn giản: chúc mừng sinh nhật.
 
Chỉ còn bức thư năm ngoái là cô chưa xem.
 
Trước sinh nhật năm ngoái của cô hai ngày, Tưởng Tư Tầm mời cô đi ăn, ăn mừng sinh nhật cô, ăn được một nửa thì trùng hợp Tưởng Thịnh Hòa tới đó, còn mời cô một ly rượu. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Khi đó cô chuẩn bị đi đăng ký kết hôn với Bùi Thời Tiêu.
 
Lạc Kỳ mở ra email của năm ngoái, anh vẫn gửi vào lúc 0h, nhưng là bức thư nhiều chữ nhất:
 
[Đây là lần cuối cùng tôi chúc mừng sinh nhật em, sang năm tôi sẽ sống cuộc sống của tôi. Chúc mừng sinh nhật, tôi yêu em. Chúc em sau này vạn sự như ý.]

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.