Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 49
Người mà cô muốn lấy không phải “có lẽ không phải là anh”, mà trước nay đều không phải là anh. Trước kia cũng như thế, cho đến trước khi anh nói ra những lời này, anh vẫn không phải lựa chọn của cô.
Lạc Kỳ từng khóc cho mình một lần, chính là ngày cô chia tay.
Lần thứ hai cô rơi lệ, lại là vì anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lạc Kỳ, em có muốn lấy anh không?” Sợ cô nghe không rõ, anh nhắc lại lần nữa.
Mưa quá lớn, lưng Tưởng Thịnh Hòa ướt đẫm.
Lạc Kỳ giơ tay lên nắm lấy cán dù, đẩy tán dù về phía anh.
Khoảnh khắc chạy từ trên lầu xuống đuổi theo anh, cô đã biết những chuyện sau ra sau đó sẽ không nằm trong tầm kiểm soát nữa. Ai ngờ được, trong khi cô còn đang đắn đo suy nghĩ vì lo hai người không môn đăng hộ đối, sẽ không có kết quả gì, anh lại hứa hẹn một cuộc hôn nhân với cô.
Lời cầu hôn của anh đã đẩy tất cả đến bên bờ vực mất khống chế.
Bảy năm lẻ bảy tháng, còn dài hơn cả thời gian cô trả nợ.
Lần duy nhất cô điên cuồng chính là một ngày của năm hai mươi chín tuổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không cần biết đến tương lai.
Không cần để ý đến hậu quả.
Bàn tay cầm dù của Lạc Kỳ dần hạ xuống, anh nắm cán dù, tay cô bao lấy mu bàn tay anh. Cô không nói gì cả, nghiêng đầu nhìn về phía bóng đêm. Trong cơn mưa to, cô không thấy được gì cả.
Tưởng Thịnh Hòa cảm nhận nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay cô. Chờ đợi mong ngóng suốt bảy năm, rốt cuộc anh cũng chờ được giờ khắc này.
Anh cúi đầu xuống muốn hôn cô, nhưng lúc anh sắp chạm đến, Lạc Kỳ lại né tránh, trán cô đụng vào cán dù. Cứ nghĩ đến người này là sếp của mình, cô lại không thể nào thân mật với anh một cách tự nhiên được.
Cảm giác áp bách mà anh mang lại cho cô đã để lại hậu di chứng, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, cô vẫn chưa thể nào chấp nhận được anh trong một thân phận mới.
Tưởng Thịnh Hòa nhận lỗi: “Xin lỗi, anh đã đường đột rồi.”
Lạc Kỳ lại lắc đầu: “Là do em còn xem anh là sếp.”
Tưởng Thịnh Hòa hiểu, cô đồng ý đăng ký kết hôn với anh nhưng không có nghĩa là cô có thể chấp nhận thân mật với anh ngay lập tức. Nghĩ vậy, anh buông eo cô ra.
Lạc Kỳ cũng buông tay anh, đi vòng qua người anh, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm lên lưng anh, quần áo anh ướt đến mức có thể vắt ra nước.
“Sếp Tưởng, ngài vào xe thay quần áo trước đi, dễ bị cảm lạnh lắm.”
“Em có thể đừng gọi anh là ngài được không?”
“… Ừm.”
Trong cốp sau xe có một chiếc vali, thường chuẩn bị cho đi công tác, bên trong có đủ quần áo cần thiết.
Chỉ có một chiếc dù nên cả hai cùng nhau qua đó.
Tưởng Thịnh Hòa lấy một cái áo sơ mi và một cái khăn lông, mở cửa đi vào xe, còn Lạc Kỳ chờ anh bên ngoài.
Thật ra cô có thể mượn dù của anh đi về trước, nhưng không biết vì sao cô lại không về mà đứng ngoài xe chờ anh.
Lúc cô đuổi theo anh ra ngoài cũng mắc mưa, nhưng không bị ướt đẫm hết cả lưng như anh.
Tưởng Thịnh Hòa dùng tốc độ nhanh nhất thay xong áo sơmi, rồi xuống xe đưa cô lên lầu.
Từ lầu một đến lầu ba chỉ có tiếng bước chân của hai người.
Hai tay Lạc Kỳ trống không, không có chìa khóa, cô sờ vào túi cũng không có.
Tưởng Thịnh Hòa hỏi: “Em tìm gì vậy?”
“Hình như em làm rơi chìa khóa rồi.” Cô đi xuống rất vội, cũng không nhớ nổi sau khi mở cửa đã quăng chìa khóa ở đâu.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn lên cửa: “Vừa rồi em không rút chìa khóa.”
Lạc Kỳ nhìn vào khóa cửa, chìa khóa còn đang cắm trong ổ khóa nữa. Cô ngượng ngùng mở cửa rồi rút chìa khóa ra.
Cô do dự không biết nên mời anh vào uống nước hay để anh về.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn ra điều băn khoăn trong lòng cô nên không có ý định vào nhà.
Nhớ đến chuyện hai người vẫn chưa quyết định thời gian đi đăng ký kết hôn, anh hỏi: “Em muốn đi đăng ký ngày nào?”
Quyết định kết hôn chớp nhoáng thật sự rất điên cuồng, nhưng Lạc Kỳ lại không lơ là ngày đăng ký kết hôn, đó là ngày quan trọng nhất đời cô. Cô lấy điện thoại ra xem lịch.
Cô chọn hai ngày có hài âm khá tốt: “Hai lăm tháng chín hoặc hai bảy tháng chín, ngài…” Cô vội vàng sửa miệng: “Anh cảm thấy sao?”
Tưởng Thịnh Hòa chỉ muốn nhanh chóng đăng ký kết hôn nên đã nói: “Ngày đầu tiên.”
Anh không ngờ mình lại cũng sẽ lo được lo mất: “Em có hối hận nữa không?”
Lạc Kỳ: “Sau này có hối hận hay không thì em không biết, nhưng giờ em không hối hận khi đăng ký kết hôn với anh.” Cả cuộc đời quá dài, ai có thể đảm bảo sẽ đi cùng nhau suốt đời chứ.
Tưởng Thịnh Hòa cầm tay cô, cô muốn rụt lại nhưng không rụt được.
Anh đẩy cửa ra: “Em vào đi, quần áo ướt hết rồi.”
Trước khi cửa đóng lại, anh nói: “Cảm ơn em cho anh một cơ hội.”
Khi cánh cửa đóng lại, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dời đi.
Lạc Kỳ tựa vào cửa, vừa rồi sếp đã cầm tay trái của cô. Vào cái đêm ở Tô Thành, anh kéo cô rời đi, đã cầm cổ tay của cô.
Nhưng vừa rồi, anh nắm lấy bàn tay và đầu ngón tay cô.
Bây giờ từ lòng bàn tay đến mu bàn tay bên trái của cô đều rất nóng.
Lạc Kỳ ổn định lại tinh thần, cởi bộ quần áo ướt sũng xuống, đi tắm.
Sấy khô tóc, cô mặc quần áo xong đi ra khỏi phòng tắm mà trong lòng vẫn còn chút hoảng hốt. Bức tranh bên cạnh cửa nhắc nhở cô, Tưởng Thịnh Hòa thật sự đã tới, cô không nằm mơ.
Lời chúc sinh nhật của Lạc Vũ đã thành hiện thực rồi.
Lạc Kỳ tìm dao rọc giấy, cẩn thận mở bức tranh sơn dầu ra. Đây là món quà sinh nhật có ý nghĩa nhất năm nay, nhưng không có nơi nào để treo nên cô đã đặt trên nắp cây dương cầm.
Điện thoại đặt trên ghế salon rung lên, cô nghiêng đầu qua xem ai gọi, bất ngờ trên màn hình hiển thị: “Sếp Tưởng”.
Lạc Kỳ dịu giọng bắt máy: “Sếp Tưởng.”
“Tan làm gọi tên anh là được.”
Cô không dám.
Đứng trước mặt sếp mà gọi thẳng tên sếp, cô vẫn có chút chướng ngại tâm lý.
“Gọi thử xem, hai ngày nữa anh sẽ là chồng em, chẳng lẽ đến lúc đó em vẫn còn gọi anh là sếp Tưởng hả?”
“…”
Lạc Kỳ đổi chủ đề: “Anh tìm em có chuyện gì không?”
“Không có.” Tưởng Thịnh Hòa nói với cô: “Anh về đến nhà rồi.”
“Ồ.” Cô vẫn chưa quen với thân phận mới, đột nhiên nói chuyện nhà với ông chủ khiến cô không được tự nhiên: “Sếp Tưởng, em không biết nói chuyện gì cả, anh cho em chút thời gian để thích ứng đi.”
“Em muốn nói gì thì nói, không cần gấp.” Chỉ cần cô bắt máy là được. Trong sáu năm cô yêu người khác, anh không có cả tư cách để gọi cho cô. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lạc Kỳ vắt não ra nghĩ thêm mấy câu để nói chuyện: “Ngày mai anh không tăng ca chứ?”
Cô đếm thầm, bảy chữ, không ít.
“Bọn em không cần tăng ca. Khoảng chín giờ anh sẽ đến, cả ngày đều ở công ty.” Tưởng Thịnh Hòa ngập ngừng rồi nói tiếp: “Sau này lúc nghỉ anh cũng ở công ty, nếu em có chuyện gì thì cứ qua tìm anh lúc nào cũng được, lúc nào anh cũng ở đó.”
Lạc Kỳ nghĩ đến tên một quán bar: Bạn tới đi, tôi vẫn ở đây.
“Đi ngủ đi.” Tưởng Thịnh Hòa chờ cô cúp máy rồi mới tắt điện thoại.
Mưa vẫn chưa tạnh, anh cũng không buồn ngủ.
Tất cả đều không chân thật.
Anh nghĩ đến một việc nên nhắn tin cho cô: [Trước khi đăng ký kết hôn, em có muốn báo với ba mẹ không? Ngày mai vẫn còn thời gian, anh cùng em về Tô Thành.]
Lạc Kỳ: [Đợi chúng ta thân thuộc hơn rồi về.]
Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong.
Bây giờ cô rất bối rối.
Cô đã gặp ba của anh, kể cũng lạ, không hiểu sao cô rất sợ ba của anh. Cô cũng biết yêu cầu của ba mẹ anh về hôn nhân, dù sao gia đình cô cũng không phải kiểu mà họ thích.
Bị mối tình trước làm tổn thương quá sâu nặng, bây giờ cô chỉ muốn trả hết nợ, không còn dư sức ứng phó với sự cản trở đến từ phía gia đình.
Cô lại nhắn: [Có thể tạm không nói cho ai biết không?]
Tưởng Thịnh Hòa: [OK. Chờ đến khi em trả hết nợ, sự nghiệp thăng tiến rồi sẽ công khai.]
…
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Thịnh Hòa tự mình lái xe về nhà lớn.
Mỗi buổi sáng Lương Chân đều luyện đàn một tiếng, bà ấy đang đàn thì có người gõ cửa.
“Mẹ, là con.”
Bà ấy vô thức nhìn đồng hồ, mới sáu rưỡi.
Tưởng Thịnh Hòa đẩy cửa đi vào, rồi tiện tay đóng cửa lại.
Lương Chân liếc mắt nhìn con trai, sắc mặt anh không được tốt cho lắm. Bà ấy hỏi: “Ngủ không ngon à?”
“Dạ.” Tưởng Thịnh Hòa ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Lương Chân muốn nói lại thôi, rồi cũng không hỏi nữa. Hôm qua Tưởng Như Nguyệt gọi cho bà ấy, vòng vo thăm dò xem có phải hôm qua mình đi tìm Lạc Kỳ hay không, khiến cô không muốn chấp nhận anh vì sự cản trở từ gia đình.
Sao bà ấy có thể làm chuyện đó được chứ.
Tưởng Như Nguyệt thở dài: “Lạc Kỳ đã chia tay một năm rồi, nó còn chưa tỏ tình, định chờ tới năm nào đây?”
Hôm qua là sinh nhật Lạc Kỳ, nhìn từ sắc mặt con trai, bà đoán một là anh chưa tỏ tình, hai là đã bị từ chối.
Lương Chân sợ chọc vào vết thương lòng của anh nên không dám hỏi.
Có lẽ tâm trạng con trai không tốt nên mới tới nghe mẹ đàn, Lương Châu thu lại dòng suy nghĩ miên man, chọn một bài khi còn bé anh thích nghe, đầu ngón tay chạm lên phím đàn.
Đã mấy năm Tưởng Thịnh Hòa chưa được nghe bài này, tâm trạng của mẹ cũng rất tốt.
Anh muốn chia sẻ niềm hạnh phúc khi đi đăng ký kết hôn với mẹ, nhưng lại không thể nói nên lời.
“Mẹ, cảm ơn mẹ đã mang con đến với cuộc đời này.”
Lương Chân trượt ngón tay, ấn vào phím đàn khác. Sai lầm cấp thấp thế này không nên có, huống chi còn là đối với một bài hát không thể quen thuộc hơn nữa.
Hình như câu nói của con trai chỉ có nửa câu đầu, cảm ơn bà ấy đã mang anh đến với cuộc đời này, nhưng lại oán hận bà ấy không sinh ra anh ở Tô Thành, nếu không thì anh đã có thể quen biết Lạc Kỳ sớm hơn, không đến mức yêu thầm người ta bảy năm mà không được đáp lại.
Tưởng Thịnh Hòa ngẩng cằm, nghiêm túc nghe mẹ đàn nửa tiếng. Trong tiếng đàn, dây thần kinh phấn khởi đêm qua chậm rãi giãn ra.
Lương Chân đứng lên: “Còn chưa ăn sáng đúng không?”
“Chưa ạ.” Lúc anh tới không đói, bây giờ lại muốn ăn.
Tưởng Thịnh Hòa cùng mẹ tới phòng ăn, cô giúp việc đã chuẩn bị đồ ăn sáng xong. Mẹ anh ăn uống đều ít dầu ít muối, có hơi hướng của đồ ăn phương Tây.
Lương Chân nhắc tới tết Trung Thu, Trung Thu năm nay vào đầu tháng Mười, chưa tới hai tuần nữa là đến rồi.
“Năm nay ba con không về, anh cả, anh hai cũng tới, con có ăn cơm ở nhà không?”
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Không được ạ. Lạc Kỳ có một mình, con ở cùng cô ấy.”
“Vẫn lấy đi công tác làm lí do à?”
Năm nay không cần kiếm cớ nữa, có thể thuê phòng để ở bên cô, hoặc nếu cô bằng lòng đến chỗ anh thì cũng được.
Thấy con trai im lặng, Lương Chân xem như anh ngầm thừa nhận.
“Con không thể cứ để con bé coi con là ông chủ như thế mãi được, cứ tiếp tục như vậy, mười năm nữa con cũng không theo đuổi được con người ta.”
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu: “Con biết rồi.”
Biết thì có ích gì đâu.
Ở buổi biểu diễn tại Tô Thành năm ngoái, anh giới thiệu Lạc Kỳ cho bà ấy biết, bà ấy còn cho rằng anh sẽ nhanh chóng tỏ tình, nhưng đã trôi qua một năm rồi mà anh vẫn dậm chân tại chỗ.
“Lát nữa con đến công ty sao?”
“Dạ.” Tưởng Thịnh Hòa nói: “Thuận tiện đến chỗ Lạc Kỳ luôn.”
Bà ấy đoán anh mượn cớ đi lấy văn kiện.
Tưởng Thịnh Hòa ăn sáng xong, nói: “Mẹ, con về đây.”
“Chờ đã.”
Chương Chân bảo giúp việc lấy mấy hộp đựng đồ ăn, tự mình bỏ đồ ăn sáng vào túi, bỏ hai cái chả tôm chiên vào, bỏ măng tây, bông cải xanh và nấm Khẩu Bắc vào một cái hộp khác, trộn thành salad. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Bà ấy không biết nấu súp yến mạch trái cây, bảo dì giúp việc làm xong rồi bỏ vào bình giữ nhiệt.
Tưởng Thịnh Hòa cho rằng bà ấy muốn mình mang đến công ty ăn trưa nên nói: “Mẹ, con no rồi.”
“Không phải con sắp đến chỗ Lạc Kỳ sao? Tiện thể mang cho con bé đi.” Lương Chân bỏ mấy hộp đồ ăn vào túi giữ nhiệt: “Mẹ tôn trọng người con thích.”
“Con nói rằng mẹ và Lạc Kỳ đều quan trọng như nhau đối với con, đối với mẹ, con và ba con đều quan trọng với nhau. Từ nay về sau, con phải tôn trọng nửa kia của mẹ hơn, đừng có hở ra là chọc ông ấy tức giận.”
Trước nay Lương Chân chưa từng nói nhiều lời trong lòng như vậy với đứa con trai duy nhất: “Ba con cũng đâu có tệ như con nghĩ. Sau này mẹ sẽ thử hiểu Lạc Kỳ, con cũng nên thử hiểu ba con xem. Con hãy cố gắng sau khi tỏ tình, lúc muốn kết hôn với con bé, có thể nhận được lời chúc phúc của ba con, mẹ nghĩ Lạc Kỳ cũng để ý đến lời chúc phúc của người nhà. Hai chúng ta đều cùng nhau cố gắng.”
Tưởng Thịnh Hòa cầm lấy túi giữ nhiệt từ trong tay mẹ mình, cúi đầu, một tay ôm mẹ: “Cảm ơn mẹ.”
Lương Chân cảm thấy sống mũi cay cay, lúc con trai còn rất nhỏ đã từng ôm bà ấy như vậy, lệ thuộc vào bà ấy. Lần đó bà ấy đi diễn, Tưởng Nguyệt Như mang anh đến rạp hát, lúc bà ấy biểu diễn xong, anh ôm một bó hoa lên sân khấu tặng bà ấy.
Anh còn nhỏ, có cảm giác như ôm bó hoa đi cũng không vững.
Bà ấy ngồi xổm xuống nhận hoa, đôi tay bé nhỏ của anh ôm lấy bà ấy. Anh không lên tiếng, nhưng dựa vào ngực bà ấy rất vui vẻ.
Rời khỏi biệt thự, Tưởng Thịnh Hòa ngồi trong xe bình ổn lại tâm trạng rồi mới lái xe đến chỗ Lạc Kỳ.
Lúc chờ đèn giao thông, anh gửi tin nhắn cho Lạc Kỳ: [Anh mang đồ ăn sáng cho em]
Đêm qua hơn ba giờ cô mới ngủ, sáng chưa tới bảy giờ đã tỉnh, cô đang đờ đẫn nhìn trần nhà thì nhận được tin nhắn của sếp. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Qua một đêm, đầu óc cô còn đang trên mây, mờ mịt không chân thật.
Ngủ không ngon, đầu óc cô còn trì trệ hơn hôm qua.
[Sếp Tưởng, không cần phiền phức thế đâu.]
Thêm hai chữ “sếp Tưởng” ở phía trước, cô mới có thể gạt mình dối người để tiếp tục trò chuyện.
Tưởng Thịnh Hòa: [Không phiền. Là anh làm phiền em, mang đồ ăn sáng cho em là vì muốn gặp em.”
Lạc Kỳ: “…”