Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 48


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 48

Tối thứ Sáu, cô nhận được tin nhắn từ ba của mình: [Con gái bảo bối, sinh nhật vui vẻ. Ngày mai nhớ ăn một tô mì nhé.]    
 
Lạc Kỳ không biết một năm qua, tóc của ba đã bạc thêm bao nhiêu. Tình trạng công ty của ông ấy vẫn không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, vẫn phải bay khắp trời nam biển bắc, đi gặp khách hàng ở khắp mọi nơi.   
 
[Cảm ơn ba. Ba cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy.]    
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc mười một giờ, ông chủ thông báo mọi người vào họp trực tuyến. Tưởng Thịnh Hòa lại nói: [Mọi người đều tham gia.]    
 
Chỉ cần tăng ca ban đêm, tiền làm thêm giờ của bọn họ cũng được gấp đôi rồi.    
 
Bọn Tiểu Khương thích tăng ca ban đêm nhất. Vốn dĩ bọn họ đã là con cú, cuối tuần không thể nào ngủ trước hai giờ sáng.    
 
Cuộc họp kéo dài đến mười một giờ năm mươi phút.    
 
Sau khi kết thúc, Tiểu Khương đang làm việc nói: [Còn mười phút nữa là đến sinh nhật của chị Lạc rồi. Chút nữa tôi phải gửi thiệp chúc mừng sinh nhật cho chị Lạc rồi mới ngủ tiếp.]    
 
Sinh nhật hàng năm của tất cả nhân viên Viễn Duy đều nhận được thẻ bánh kem do công ty chuẩn bị. Buổi sáng Lạc Kỳ đi họp, Tiểu Khương thẻ bánh kem hộ cô.    
 
Trừ anh ta biết ngày mai là sinh nhật của Lạc Kỳ, những người khác cũng biết.    
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Kỳ ngại làm phiền đến giấc ngủ của bọn họ: [Cảm ơn mọi người. Tôi đã nhận được tấm lòng của mọi người rồi, mọi người nhanh chóng nghỉ ngơi đi.]    
 
Tiểu Khương: [Ngày mai tôi không đi làm, không cần phải tính từng phút ngủ kia đâu.]    
 
Trong đám chỉ có Tưởng Thịnh Hòa không có lên tiếng. Anh đang gọi điện với Tần Mặc Lĩnh.
 
“Tối mai tôi có một bữa tiệc, cậu cũng tham gia đi.”   
 
“Tiệc của cậu, tôi đi tham gia làm gì?”   
 
“Cậu quen biết nhiều người mà, đến lúc đó đỡ hai chén rượu hộ tôi.” 
 
Anh nói: “Ngày mai là sinh nhật của Lạc Kỳ, chờ sau khi xã giao kết thúc, tôi đi qua thăm cô ấy một chút.” Không thể uống nhiều rượu, nếu không cô sẽ hiểu lầm anh uống nhiều rượu rồi mới đến tìm cô.    
 
Lần đầu tiên Tần Mặc Lĩnh hóng về chuyện tình cảm của anh: “Cậu cứ do dự mãi như thế à?”   
 
“Không do dự nữa.”   
 
Đợi cô ăn xong bữa sinh nhật này rồi nói sau.   
 
Ở trên thương trường, anh bày mưu nghĩ kế. Chỉ có cô, anh mới không có chút chắc chắn nào. Nếu cô không có cảm giác gì với anh, ngay cả thử một lần cũng không đồng ý thì anh cũng sẽ không ép buộc cô.   
 
Cho dù cô không đồng ý, anh cũng vẫn để cô đến Y Tế Duệ Phổ.    
 
Bảy năm tốt đẹp nhất của cô đều dùng để trả nợ. Chỉ vẻn vẹn có một nguyện vọng, không thể không để cô thực hiện được.    
 
Còn hai phút nữa là đến 0 giờ. Tưởng Thịnh Hòa tắt điện thoại đi: “Ngày mai đừng quên đi qua.”  
 
0 giờ, Lạc Kỳ nhận được lì xì cá nhân do ông chủ gửi đến, cùng với một câu nói đơn giản: [Sinh nhật vui vẻ.]
 
[Cảm ơn giám đốc Tưởng.]   
 
[Đừng khách sáo, một năm này em đã vất vả rồi.]    

 
Bao lì xì này nhận cũng không được, không nhận càng không được.    
 
Do dự mấy giây, Lạc Kỳ nhận lấy.    
 
Lời chúc mừng sinh nhật đầu tiên vào năm năm hai mươi chín tuổi của cô không ngờ lại là do ông chủ gửi.    
 
Lạc Kỳ không biết là Tưởng Thịnh Hòa vì muốn là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật cô mà cố ý trì hoãn cuộc họp trực tuyến này đến mười một giờ.    
 
Trong nhóm nhắc tới sinh nhật của cô. Là ông chủ, tặng chút lì xì cũng coi như danh chính ngôn thuận.    
 
Chờ Lạc Kỳ ra khỏi khung chat của ông chủ, mọi người trong nhóm làm việc đều chúc mừng sinh nhật cô. Đều là đồng nghiệp, nên bọn họ cũng không có nhắc đến chuyện chức vụ.  
 
Cô còn nhận được lời chúc sát giờ của Lạc Vũ:    
 
[Người đẹp, sinh nhật vui vẻ nha, nhất định năm nay phải đẹp hơn năm ngoái. Chị không biết có một người chị như chị, em tự hào thế nào đâu. Em hận không thể nói với tất cả mọi người: Lạc Kỳ là chị của tôi, chị ruột, có quan hệ máu mủ. Mong năm hai mươi chín tuổi này, chị có thể gặp được một người tình nguyện che ô cho chị trong cơn mưa. PS: Sang năm em nhất định sẽ bổ sung bánh sinh nhật.]    
 
[Cảm ơn Vũ Bảo.] Cô còn thêm một loạt các sticker hôn ở đằng sau. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.     
 
Cô sẽ không gặp được người che ô cho cô trong cơn mưa đâu.   
 
Ngày thứ hai, đang ngủ, cô đột nhiên tỉnh dậy. Lạc Kỳ cầm điện thoại lên xem, còn chưa tới bảy giờ. Cho dù không chờ mong sinh nhật, cô vẫn quyết định đối xử với mình tốt hơn một chút.    
 
Cô ra khỏi giường, đi mua đồ ăn, định làm cho mình một món chay một món mặn.    
 
Lúc xuống lầu cô mới phát hiện, trời đang mưa. Mưa không lớn, tí tách tí tách. Cô lại lên lầu cầm ô.    
 
Khi trở về từ chợ thức ăn, tiệm bánh gato đã mở cửa. Cô đi vào mua một cái bánh gato loại nhỏ nhất.    
 
Về đến nhà, thu dọn xong nguyên liệu nấu ăn, buổi sáng dài dằng dặc mới trôi qua một nửa. Lạc Kỳ tra bài hát chúc mừng sinh nhật rồi ngồi vào chiếc đàn dương cầm lúc trước kia. Lúc nhỏ cô đã từng học dương cầm nhưng mười mấy năm cô chưa chạm vào phím đàn rồi.    
 
Cô gập ghềnh đánh từng nốt nhạc.    
 
Trời mưa suốt một ngày không dứt, đến buổi tối mưa to ào ào trút xuống.    
 
Lạc Kỳ không có chuyện để làm nên tiếp tục hát bài chúc mừng sinh nhật, không ngờ lại nhận được tin nhắn của ông chủ.
 
[Ở nhà à?]    
 
[Vâng. Giám đốc Tưởng, có chuyện gì vậy?]    
 
Tưởng Thịnh Hòa: [Không có chuyện gì.]    
 
Anh tới đưa tranh sơn dầu cho cô. Đầu tháng trước hoạ sĩ Ngu đã gửi tranh sơn dầu đến biệt thự của anh, anh chỉ chờ đến ngày sinh nhật hôm nay của cô thôi.    
 
Vừa kết thúc xã giao, anh lập tức chạy tới.    
 
[Tranh sơn dầu đến rồi, em xuống lầu lấy đi.]    
 
Anh còn nói: [Còn có mười phút là đến rồi, không cần mang ô đâu, anh đưa đến tận bên trong lầu.]
 
Thực ra, anh đã đến, nhưng vẫn cho cô thêm mấy phút để thay quần áo.
 
Tưởng Thịnh Hòa tiến vào tòa nhà, hành lang rất hẹp, bên cạnh còn để hai chiếc xe đạp, chỉ đủ một người đi qua. Hành lang có đèn điều khiển bằng giọng nói, anh để dựa bức tranh sơn dầu vào tường, ánh sáng kích hoạt bằng giọng nói được bật lên, chiếu sáng những bức tường cũ nát và loang lổ.
 

Bức tranh sơn dầu được gói ghém kỹ càng, bên ngoài còn có túi không thấm nước, anh đóng ô lại, giũ nước trên ô đi.
 
Mười phút này có lẽ còn dài hơn cả khoảng thời gian ba mươi năm qua của cuộc đời anh.
 
Tòa nhà không có cửa, Tưởng Thịnh Hòa đứng ở lối vào châm một điếu thuốc. Mưa theo gió cuốn bay, lướt qua ống quần, làm anh phải lùi lại nửa bước.
 
Mấy chục giây sau, đèn điều khiển bằng giọng nói phụt tắt.
 
Hành lang tối đen như mực, chỉ có màu đỏ tươi xen giữa các kẽ tay anh.
 
Anh rít nhanh điếu thuốc, chỉ mất hai phút đã xong.
 
Tưởng Thịnh Hòa vươn tay ra bên ngoài, tàn thuốc bị nước mưa làm tan nhanh, tay anh dính đầy nước, đành phải mở ô, vào xe lấy giấy lau tay, tiện thể vứt tàn thuốc đi.
 
Tài xế nhìn đồng hồ đeo tay, ông chủ mới đi có bốn phút, sao lại trở về sớm như vậy?
 
Tưởng Thịnh Hòa đóng cửa xe và lại đi đến tòa nhà.
 
Tàn thuốc không nhất thiết phải ném vào cái gạt tàn trên xe, tay dính nước cũng không nhất định phải lau thật sạch, nhưng lồng ngực như bị bóp nghẹt, phải hóng chút gió mới thấy thoải mái hơn.
 
Đèn kích hoạt bằng giọng nói trong hành lang cứ sáng lên rồi tự tắt, tối lại sáng lên.
 
Tưởng Thịnh Hòa vẫn đứng ở nơi anh vừa mới đứng, gió và mưa mạnh hơn vừa nãy, mạnh đến mức lòng người bất an.
 
‘Cộc cộc cộc’, trên lầu vang lên tiếng bước chân vội vã, ánh sáng từ hành lang tầng ba xuống dưới lầu chợt hiện.
 
Tưởng Thịnh Hòa ngẩng đầu lên, Lạc Kỳ đã đi xuống từ tầng hai, cô nhìn thấy người đứng đó là Tưởng Thịnh Hòa chứ không phải là tài xế, suýt chút nữa trẹo chân.
 
“Em đi chậm thôi.” Anh không nhịn được tiến lên hai bước.
 
Sao cô dám phiền ông chủ tới đưa tranh sơn dầu cho mình dưới trời mưa chứ, cô vội vã chạy nhanh xuống tầng dưới: Giám đốc Tưởng, sao ngài lại tới đây?”
 
Tưởng Thịnh Hòa nhìn vào mắt cô: “Ghé thăm em một chút.”
 
Lạc Kỳ: “…”
 
Cô không trả lời.
 
Dường như có thứ gì đó sắp trào ra, nhưng lại bị cô dằn xuống.
 
Tự mình đa tình… là điều không thể chấp nhận được.
 
Hành lang chật hẹp, bầu không khí lúng túng.
 
Anh không lên tiếng, Lạc Kỳ không thể không phá vỡ sự im lặng: “Giám đốc Tưởng, tối nay ngài không đi xã giao à?” Cô nhớ trong lịch trình có sự kiện, nhưng ông chủ không cho bọn họ đi cùng, lại bảo họ về nghỉ ngơi.
 
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Mới vừa kết thúc rồi.”
 
Áo sơ mi của anh xắn lên đến tận khuỷu tay, Lạc Kỳ nhìn thấy trên cánh tay anh vẫn còn dính chút nước mưa, ống quần cũng ướt sũng, mưa càng ngày càng nặng hạt: “Giám đốc Tưởng, ngài mau về nhà đi.”
 
Tưởng Thịnh Hòa ngoảnh mặt làm ngơ: “Tối nay không phải anh tiện đường tới đưa tranh cho em, anh đi đường vòng rất xa mới tới.”

 
“Lạc Kỳ.” Anh gọi cô: “Em có muốn thử với anh không?”
 
Cơn mưa xối xả át đi nhịp tim đập loạn.
 
Lạc Kỳ sững sờ, hai tay đan nhau, cô cầm chìa khóa nhà trong tay, đầu chìa khóa đâm vào lòng bàn tay nhưng cô lại không cảm thấy đau.
 
Vừa nãy, anh nói rằng anh cố tình đến gặp cô, đưa cô lên đỉnh tàu lượn siêu tốc, cô gần như không thể chịu đựng được nữa, anh lại hỏi cô có muốn thử một lần hay không, anh ném cô ra khỏi tàu lượn siêu tốc rồi lại làm một cú nhảy bungee từ trên không xuống, làm cô như không còn trọng lực. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Cô nhìn anh, không nói nên lời.
 
Đèn điều khiển bằng giọng nói đột ngột tắt ngúm.
 
Trước mắt Lạc Kỳ là một không gian tăm tối, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng hơi thở của anh vẫn quanh quẩn nơi đây.
 
Anh là ông chủ của Viễn Duy, con trai thứ ba của nhà họ Tưởng – gia tộc đứng đầu giới quyền quý, còn cô, gia đình bình thường, vẫn đang thiếu một khoản nợ.
 
Anh còn có người trong lòng.
 
Thử như nào đây?
 
Chả lẽ theo nhu cầu của hai bên ư?
 
Cô không thể chơi trò người lớn cùng anh, một khi đã vướng vào quan hệ tình cảm với anh, người rơi vào kiếp bất phục chính là cô.
 
“Ầm” một tiếng, bức tranh sơn dầu dựa vào tường không được đặt cẩn thận, trượt xuống đất.
 
Đèn sáng.
 
Ngoài bức tranh có túi chống thấm nên không ai trong số họ bận tâm đến bức họa kia.
 
Đầu óc Lạc Kỳ xoay chuyển quá chậm, cô đang nghĩ cách từ chối anh như thế nào để không làm mất lòng, cũng không làm tổn thương đến thể diện của anh.
 
Chỉ nửa phút ngắn ngủi thôi mà còn dày vò hơn vạn lần lúc anh chờ cô.
 
Tưởng Thịnh Hòa nhìn về phía cô, lại mở miệng nói: “Không phải nhất thời tâm huyết dâng trào mà tìm người giải sầu, lấp vào chỗ trống, Lạc Kỳ, anh muốn em suốt bảy năm qua.”
 
Trong ánh mắt kinh ngạc của cô, Tưởng Thịnh Hòa nói bằng ngôn ngữ bản địa của Tô Thành: “Anh đã thầm yêu em bảy năm lẻ bảy tháng.”
 
Anh chỉ biết nói mỗi câu này bằng ngôn ngữ Tô Thành.
 
“Người khiến tình cảm quấy nhiễu tâm trí trong anh chính là em. Anh trở về Trung Quốc là vì em ở đây. Bộ phim trên bãi biển Hải Thành là làm cho em xem.”
 
“Nếu như em còn không tin lời anh nói, mà cho rằng anh ở bên em là muốn bù đắp cho em là bịa đặt…” Anh dừng một chút.
 
Lạc Kỳ không cần anh chứng minh lời mình nói nữa: “Em tin.”
 
Có rất nhiều thứ dần hiện lên trong tâm trí cô.
 
Người vẫn ở trạng thái không trọng lực.
 
Tưởng Thịnh Hòa đang đợi những lời tiếp theo của cô, nhưng lại không đợi được.
 
Anh đứng ở lối vào, vai phải ướt đẫm vì mưa.
 
Sau hai phút trôi qua, cô không hề cất lời khước từ anh.
 
Anh cực kỳ không muốn ép buộc cô,  cúi người nhặt bức tranh lên: “Bức tranh này em còn muốn không? Em không muốn cũng không sao, anh lại mang về vậy.”
 
Lạc Kỳ không chút do dự nói: “Em muốn.”
 
Tưởng Thịnh Hòa đứng thẳng người: “Nếu đã để lại, thì cũng đừng tùy ý vứt bỏ. Nếu một ngày nào đó cảm thấy vướng bận, thì có thể liên hệ với tài xế của anh đến lấy lại. Bức tranh này có ý nghĩa không nhỏ đối với anh.”
 

Nước mắt Lạc Kỳ không hề báo trước mà rơi xuống, cũng may đèn ở đây tối mờ, nên anh không nhìn thấy, cô vội vàng lấy tay lau đi.
 
“Ngày hôm nay anh có chút đường đột, chờ em bình tĩnh lại, sau đó hẵng suy nghĩ xem có muốn thử với anh hay không. Yên tâm, anh sẽ chờ em.” Tưởng Thịnh Hòa cũng không muốn dùng thân phận của mình để ép buộc cô: “Cho dù em có đồng ý hay không, cũng không ảnh hưởng tới quan hệ đồng nghiệp của hai ta.”
 
“Cũng không còn sớm nữa, em lên nhà đi.”
 
Lạc Kỳ mang bức tranh sơn dầu lên lầu mà quên nói lời tạm biệt.
 
Từ tầng một đến tầng ba, mỗi khi cô bước chân lên một bậc thang, một cảnh tượng trong quá khứ lại hiện ra.
 
Hóa ra giám đốc Tưởng luôn dành sự chăm sóc đặc biệt cho cô.
 
Hóa ra tất cả cảm giác về ranh giới của anh đều là vì cô.
 
Lạc Kỳ đến trước cửa nhà, rồi mở cửa, nhưng cắm chìa khóa vào hai lần vẫn không cho vào nổi.
 
Lần thứ ba cuối cùng cũng mở được cửa, cô đặt bức tranh sơn dầu vào phòng khách, đóng cửa lại rồi chạy một mạch xuống lầu, một bước rồi hai bước.
 
Nhưng anh đã rời khỏi đó.
 
Lạc Kỳ lao vào trong làn mưa mà không có ô: “Giám đốc Tưởng!”
 
Tưởng Thịnh Hòa vẫn chưa đi xa, anh vẫn chưa đến trước xe.
 
Anh tưởng bản thân xuất hiện ảo giác, nhưng đột ngột quay người lại, một bóng đen lao đến dưới chiếc ô của anh.
 
Mặt cô giăng đầy nước, cũng không biết là nước mưa hay nước mắt nữa.
 
“Em muốn nói với anh chuyện gì?”
 
Tưởng Thịnh Hòa không dám mong đợi, có lẽ cô đến để nói rõ với anh
 
Lạc Kỳ lắc đầu: “Không có gì.” Cô không biết nên nói gì.
 
Cô không biết phải đưa ra quyết định như thế nào, cô chỉ không đành lòng nhìn anh thất vọng.
 
Tưởng Thịnh Hòa đưa ô về phía cô, giơ tay lau nước mưa trên mặt cô: “Em có biết một khi em đã đến, anh sẽ không để em đi không?”
 
Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, cuối cùng nhìn thấy đáy mắt cô ngấn lệ: “Sao em lại khóc?”
 
Khổ sở.
 
Tiếc thương cho anh.
 
Tưởng Thịnh Hòa cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cô.
 
Ông chủ vậy mà lại hôn cô, Lạc Kỳ như bị thiêu đốt, vừa định lùi lại như phản xạ có điều kiện, anh đã nắm lấy eo cô không cho cô cử động.
 
“Lạc Kỳ, anh bảo em thử với anh không có nghĩa là em phải thích anh ngay, việc này có hơi khó với em, em cũng không cần phải quan tâm tới chuyện khác.”
 
Anh cũng lo lắng trong nhà sẽ có trở ngại, cuối cùng hai người sẽ chẳng đi tới đâu mà đã kết thúc. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
“Em không muốn yêu nữa, không muốn bắt đầu một mối quan hệ mới, không sao.” Anh hỏi cô: “Em có muốn lấy giấy kết hôn với anh không? Em tiếp tục trả nợ của em, còn anh sẽ không can thiệp vào. Nếu em cảm thấy phải chịu nhiều áp lực thì đừng tiết lộ việc này ra ngoài, em cứ ở lại bên anh là được.”
 
Sau khi lấy được giấy chứng nhận, anh sẽ có cớ để gọi cho cô, cũng có cớ để đến thăm cô.
 
Lạc Kỳ không dám tin nhìn Tưởng Thịnh Hòa.
 
Cứ như một giấc mơ vậy.
 
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô: “Lạc Kỳ, kết hôn với anh đi, người em muốn lấy có thể không phải anh, nhưng người anh muốn cưới vẫn luôn luôn là em.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.