Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 47
Mấy chữ “tôi nhớ” khiến cô trầm ngâm mấy giây.
Lạc Kỳ cũng không chắc chắn lời ông chủ nói nhớ là lời xã giao hay là nhớ thật. Cô cũng sẽ không ngốc đến mức hỏi: Giám đốc Tưởng, anh còn nhớ phương án kia không?
Nếu không nhớ thì xấu hổ chết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cảm ơn giám đốc Tưởng.”
Cô đã quyết định đi. Bây giờ Tiểu Khương có thể một mình gánh vác mọi chuyện rồi, dù sao giám đốc và những người khác đều là tinh anh: “Giám đốc Tưởng, anh yên tâm, trong vòng một tháng tôi sẽ bàn giao xong mọi chuyện.”
Dù cho cuối cùng không làm được chức tổng giám đốc của Y Tế Duệ Phổ, cô cũng không ở lại tổng bộ Viễn Duy, xin đi công ty chi nhánh cũng được. Nếu ở các công ty chi nhánh không có vị trí thích hợp, Viễn Duy có cổ phần trong nhiều công ty như vậy, chắc chắn sẽ có chỗ cho cô.
Nếu không phải là Tưởng Nguyệt Như có ơn với cô, có lẽ cô sẽ không ở lại tập đoàn Viễn Duy.
Tưởng Thịnh Hòa nửa đùa nửa thật nói: “Người giám đốc này cũng không thể khiến em lưu luyến à?”
“Có. Được làm việc với anh, tôi cảm thấy rất vui vẻ.”
“Đây là lời thật lòng của em sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…”
“Nếu làm việc với tôi rất vui vẻ, vậy sao em còn đến chỗ không vui làm gì? Tôi có thể tăng lương cho em.”
“Giám đốc Tưởng. . . Anh đừng nói đùa.”
Tưởng Thịnh Hòa muốn nói: Tôi không đùa với em.
Nhưng anh lo sẽ làm cô sợ.
Anh mỉm cười, dung túng cô: “Được, không nói đùa nữa. Nói tiếp đi, còn có gì khiến em lưu luyến nữa không?”
“Làm việc với bọn Tiểu Khương rất hòa hợp và ăn ý.”
Tưởng Thịnh Hòa không muốn nghe những lời khách sáo này nữa: “Đã quyết định rồi?”
Lạc Kỳ gật đầu: “Không phải cảm xúc nhất thời.”
“Vậy em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt. Đoàn đội của Duệ Phổ lúc đầu rất có bài xích tổng bộ của chúng ta. Bọn họ sẽ nghĩ rằng em đến là thay thế vị trí của bọn họ. Em sẽ khó làm việc lắm đấy.”
Lạc Kỳ nói: “Nếu công việc đơn giản thì cũng không có lương cao như vậy.”
Tưởng Thịnh Hòa không phản bác được câu nào. Anh vốn định phái cô qua đó để gây bất ngờ cho cô, ai ngờ bây giờ lại biến thành cô tự chủ động tranh thủ cơ hội.
“Được, tôi biết rồi.”
Sau đó, anh không nói gì nữa.
Lạc Kỳ phỏng đoán câu nói cuối cùng của ông chủ, hẳn là đồng ý cho cô chuyển công tác.
Tưởng Thịnh Hòa dặn tài xế: “Đưa trợ lý Lạc về trước.”
Lúc trước thường đưa ông chủ về nhà trước rồi mới đến cô, nhưng lần này lại đưa cô về trước. Chắc là ông chủ có lịch trình cá nhân khác.
Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, Lạc Kỳ cũng không nói chuyện nữa. Cô nhìn ra ngoài xe, không bao lâu nữa là có thể thăng chức, tăng lương, cô nên vui vẻ mới đúng.
Nhưng cô lại không vui vẻ như trong tưởng tượng.
Vị giám đốc này cũng không thể khiến em lưu luyến sao?
Có chứ.
Nhưng cô không thể lưu luyến.
Ô tô chạy thẳng đến dưới lầu chỗ phòng trọ của cô. Đây không phải là chung cư, chỉ có mấy căn nhà cũ ở ven đường nên xe được ra vào tự do.
Tưởng Thịnh Hòa xuống xe, hút một điếu thuốc, nhìn cô bước vào phòng trọ.
Ngày kế tiếp, tất cả vẫn diễn ra như thường lệ, nhìn có vẻ rất bình thường.
Lạc Kỳ cầm tài liệu cần ký tên đến phòng làm việc của ông chủ. Sắc mặt anh lạnh lùng, không vui vẻ hay mừng rỡ gì, cô cũng đã tập mãi thành quen.
Sau khi ký xong, cô không đi vội: “Giám đốc Tưởng, đến lúc đó tôi bàn giao công việc với ai đây?”
Tưởng Thịnh Hòa đậy nắp bút lại: “Đến lúc đó nói sau.”
Anh nói thêm một câu: “Tôi còn phải cân nhắc.”
“Đến trung tâm nghiên cứu của Y tế Duệ Phổ xem thử.” Anh cầm áo vest lên, vừa đi vừa mặc. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lạc Kỳ theo sát phía sau: “Để tôi liên hệ với giám đốc Lộ nhé? Hay là chúng ta đi qua luôn?”
Người sáng lập nên Y tế Duệ Phổ là Lộ Duệ, bây giờ vẫn còn làm việc ở Duệ Phổ.
Tưởng Thịnh Hòa: “Gọi anh ta đi cùng.”
Lạc Kỳ bước nhanh, cất tài liệu vào phòng làm việc của mình. Cô vừa mở tài liệu vừa gọi điện thoại cho Lộ Duệ, thông báo cho anh ấy một tiếng sau giám đốc Tưởng sẽ đến trung tâm nghiên cứu.
Lộ Duệ còn đang họp trực tuyến: “Tôi đến ngay đây.”
Ông chủ lớn của tập đoàn đích thân đến chỉ đạo khiến anh ấy vô cùng bất ngờ. Anh ấy không biết Tưởng Thịnh Hòa đến để hiểu rõ tình trạng nghiên cứu hay là đến để ra oai phủ đầu nữa.
Duệ Phổ là tâm huyết hơn sáu năm của anh ấy với đồng đội. Trước đây, anh ấy nhượng lại cổ phần của Duệ Phổ là hành động bất đắc dĩ, sức cạnh tranh của loại công ty nhỏ như bọn họ không thể nào chống lại tập đoàn Viễn Duy được.
Từ trước đến nay, thương trường rất tàn khốc, cá lớn nuốt cá bé, mà bọn họ còn chẳng phải là cá bé, cùng lắm thì chỉ là một con tôm mà thôi.
Dù không nhượng lại cổ phần, Viễn Duy cũng sẽ không để cho bọn họ có thể tiếp tục sống sót. So với bị thâu tóm sạch sẽ, không bằng thừa dịp còn có vốn để đàm phán, nhượng lại cổ phần, lấy được tiền thật.
Giữa lý tưởng và thực tế, sau khi thương lượng với đồng đội, bọn họ chọn cái sau.
Bọn họ không nhượng lại toàn bộ cổ phần mà cố gắng hết sức tranh thủ được một cổ phần nhất định, trở thành cổ đông lớn thứ hai của Duệ Phổ.
Thật ra nếu ở lại thì thân phận rất lúng túng. Vẫn là đoàn đội ban đầu nhưng bọn họ không còn có quyền quyết định nữa. Bọn họ giống như cá trên thớt, bị mọi người xâu xé.
Chờ đến khi tổng bộ Viễn Duy phái người tới đó mới là gió tanh mưa máu.
Cấp cao của tập đoàn Viễn Duy, Lộ Duệ chỉ từng gặp Lệ Nhụy. Trước đây, chuyện thu mua do Lệ Nhụy phụ trách. Anh ấy chỉ nghe qua tên của Tưởng Thịnh Hòa chứ chưa từng gặp mặt.
Ngay cả Lạc Kỳ – trợ lý của Tưởng Thịnh Hòa, anh ấy cũng chưa từng gặp.
Khi đang ở bãi đỗ xe của trung tâm nghiên cứu thì Lộ Duệ nhìn thấy Tưởng Thịnh Hòa và Lệ Nhụy đi tới.
Lạc Kỳ cũng là lần đầu gặp Lộ Duệ. Anh ấy đeo kính mắt màu bạc, mọi khí thế đều ẩn sau tròng kính.
Câu đầu tiên khi Tưởng Thịnh Hòa nhìn thấy Lộ Duệ là: “Tôi là người ngoài nghề, chỉ tới tìm hiểu một chút thôi.”
Ngay cả Lệ Nhụy cũng không đoán ra ý đồ của ông chủ lần này tới nơi đây là để làm gì. Dạo này vừa tặng dưa leo cho hậu cần, giờ lại tới trung tâm nghiên cứu của Duệ Phổ. Có thể là do anh thực sự rảnh rỗi không có chuyện gì làm.
Không có chuyện làm thì đi tìm bạn gái yêu đương đi, đỡ phải lúc nào cũng giày vò bọn họ.
Bài toán này phải giải gần ba tiếng đồng hồ mới xong.
Lệ Nhụy nhìn đồng hồ, sắp đến năm giờ ba mươi, hôm nay cô phải đi họp phụ huynh cho con trai của mình.
Lúc từ trung tâm nghiên cứu phát minh đi ra, bà xin phép nghỉ với ông chủ: “Giám đốc Tưởng, tôi xin phép nghỉ. Tôi cần phải tới trường học nên không trở về công ty nữa nhé?”
Tưởng Thịnh Hòa: “Không cần xin phép nghỉ với tôi, huống hồ đã là lúc tan làm.”
Anh nhìn về phía Lạc Kỳ: “Đêm nay em phải tăng ca. Đi ăn cơm trước đi.”
Buổi chiều bọn họ đi ra ngoài hơn ba tiếng đồng hồ. Đây là lịch trình tạm thời, những việc khác lúc về công ty còn phải xử lý sau
Tài xế nghe thấy là công việc bữa ăn, không cần phải nhiều lời, lập tức lái xe đến quán ăn một tháng phải đi nhiều lần kia.
Lúc Lạc Kỳ chọn món không gọi thêm món canh thứ ba mà ngẩng đầu hỏi Tưởng Thịnh Hòa: “Giám đốc Tưởng, anh có muốn uống món canh gì không?”
Tưởng Thịnh Hòa: “Em chọn đi.”
Lạc Kỳ chọn một món, rồi lại gọi đồ ăn theo khẩu vị của anh.
Tưởng Thịnh Hòa nhắc tới Lộ Duệ: “Chờ đến lúc em đi đến Duệ Phổ sẽ phải làm việc với anh ta, tâm tư của anh ta rất sâu.”
“Trước khi đi tôi sẽ trau dồi nhiều kiến thức hơn.” Trong lòng Lạc Kỳ nghĩ thầm: Lòng dạ thâm sâu đến thế nào cũng không bằng lòng dạ của ông chủ.
Bây giờ, cô cơ bản có thể xác định hôm nay ông chủ dẫn cô đi Duệ Phổ, chính là để cô tiếp xúc sớm với Lộ Duệ. Cô cũng không muốn nói lời cảm ơn nữa, về sau cô sẽ dùng công trạng để báo đáp lại.
Anh luôn ủng hộ mọi quyết định của tổng giám đốc, trong công việc cần phải chỉ điểm chỗ nào sẽ không bao giờ giữ lại gì, có cơ hội thăng chức cũng sẽ ưu tiên cho bọn họ, cho nên khi anh dẫn cô đi Duệ Phổ, cô cũng không tự mình đa tình cảm thấy anh đối xử rất đặc biệt với cô.
Bữa cơm hôm nay là do cô tính tiền. Cô không cần tấm thẻ mà Tưởng Thịnh Hòa cho cô, dùng điện thoại di động của mình trả tiền luôn, đồng thời nói với nhân viên phục vụ: “Làm phiền cô in hóa đơn cho tôi.”
Tưởng Thịnh Hòa hỏi: “Không mang thẻ à?”
Mang, ở trong túi xách.
Dù sao anh cũng không thể nhìn vào trong túi của cô. Lạc Kỳ nói: “Túi tiền ở văn phòng, quên mang rồi.”
Bữa cơm này tốn 199 tệ.
Trở lại văn phòng, Lạc Kỳ đang tấm ảnh này lên. Hóa đơn để ở trong ví tiền, cô không có ý định thanh lý. Đắt tiền đến mấy cũng không mời nổi anh, chỉ có thể mời anh ăn một bữa cơm công việc, cảm ơn một năm qua anh đã luôn chăm sóc và chỉ bảo cô trong công việc.
___________
Ngày Hai Mươi tháng Chín, Lạc Vũ bắt đầu kế hoạch tổ chức sinh nhật cho chị họ. Sinh nhật năm nay vẫn chỉ tổ chức trong nhà, vẫn ăn sinh nhật như mấy năm trước.
Dạo này cô ấy đang khổ luyện làm bánh kem. Năm ngoái thất bại nên năm nay cô ấy nhất định phải làm một cái bánh gato hai tầng.
Lúc cô ấy đang liệt kê menu thì điện thoại di động kêu. Là cuộc gọi của cấp trên.
Sau khi nghe điện thoại xong, cả người cô ấy đều không tốt. Cấp trên thông báo cho cô ấy, buổi sáng ngày mai phải trở về tổng bộ họp, phải đi ba ngày, ngày hai mươi bốn mới trở về, không được tham gia sinh nhật của chị họ. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Phải báo cáo công việc với tổng bộ nên không thể xin nghỉ.
Treo lên vẻ mặt như đưa đám, Lạc Vũ về nhà thu dọn hành lý.
Vừa khóa cửa văn phòng, tiếng trào phúng truyền đến từ sau lưng:
“Đi làm không hăng hái, tan làm thì hăng hái.”
Trong lòng Lạc Vũ mắng Hạ Hủ 180 lượt rồi mới từ từ quay người, ngoài cười nhưng trong không cười chào hỏi: “Chào giám đốc Hạ.”
Mấy tháng gần đây chân của cô ấy nhỏ dần đi, mỗi ngày đều bị thúc ép đeo đôi giày mà anh ta cho. Trong công việc, anh ta cũng tìm mọi chỗ bắt bẻ cô ấy, một ngày tìm ra mười tám lỗi sai. Trong tài liệu của cô ấy có một dấu chấm không đúng là anh ta đã bắt cô ấy về làm lại.
Hạ Hử nhìn cô ấy: “Cô cảm thấy tôi đang rất tốt à?”
“… Tôi xin lỗi anh rồi cơ mà.”
“Tôi không chấp nhận.”
Cho tới bây giờ, Hạ Hủ chưa bao giờ bị ai trêu đùa, cô ấy là người đầu tiên.
Có đường thì lại không đi, cứ đi chếch về phía họng súng của anh ta mới được cơ.
Lạc Vũ đá quả bóng cho anh ta: “Vậy anh nói xem nên làm gì?”
Hạ Hủ: “Tôi không có bạn gái, cô nói xem cô nên làm gì?”
Không dứt.
Lạc Vũ bướng bỉnh thầm nghĩ: đừng tưởng tôi không trị được anh.
Bác cả của Hạ Hủ là nhà giàu nhất ở Tô Thành, tài sản của bố anh ít hơn bác cả của anh một chút, anh lại nhân mô cẩu dạng, cho nên ánh mắt cao một cách thái quá, cũng rất sợ người khác quấn lấy anh ta.
Lạc Vũ nhón mũi chân, ôm cổ của anh ta: “Vậy tôi làm bạn gái của anh nhé.”
Tiếp đó đợi anh ta đẩy cô ấy ra.
Hô hấp của Hạ Hủ hơi dừng lại. Cô còn có mặt mũi lên mặt cơ à.
Anh ta không đẩy cô ấy ra, hai tay vòng lấy eo của cô ấy, từ từ cúi đầu, làm bộ định hôn cô ấy.
Lạc Vũ: “…”
Cái ĐM nhà anh.
Sợ anh ta giống như chó điên cắn cô ấy nên cô ấy thua trận, đẩy mạnh anh ta về phía sau, nhanh chân chạy.
Hạ Hủ đụng vào cánh cửa, lưng đè lên trên chốt cửa.
Anh ta chậm mấy giây, lấy tay xoa eo. Nếu bị va đập hỏng thì nhất định anh ta sẽ không tha cho cô.
Tiến vào thang máy, Lạc Vũ thở phào.
Còn hơn một năm, dự án này mois kết thúc. Cô ấy cũng có thể thấy trước một năm trong tương lai, cô sẽ không có một ngày tốt lành, không có quả ngon để ăn.
[Chị, em phải về tổng bộ báo cáo công việc, không có thể tham dự sinh nhật của chị được. Đến lúc đó em sẽ chúc mừng chị nhé.]
Năm nay vẫn bị lỡ bánh sinh nhật.
Lạc Kỳ trả lời: [Không sao, chỉ là sinh nhật nhỏ thôi mà.]
Bây giờ cô không mong sinh nhật nữa, vì qua sinh nhật là cô đã già đi một tuổi rồi. Có một số ký ức cho dù đã đi qua cũng không thể cản nổi. Được vài lời chúc phúc, so sánh với một năm thêm một đóa hoa hồng.
Mười năm, hoa hồng từ mười tám đóa đến hai mươi tám đóa.
Nhưng ở một ngày năm hai mươi tám tuổi, hạnh phúc dừng lại.
Bùi Thì Tiêu hủy hết ký ức tuổi thanh xuân của cô. Cho dù là không có liên quan gì tới anh ta, anh ta cũng hủy. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Sinh nhật năm nay của cô đúng vào ngày thứ bảy, hôm đó cô được nghỉ.