Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 46


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 46

Thời điểm này của năm ngoái, tâm trạng của cô cũng giống như Tiểu Khương bây giờ vậy, háo hức tiến gần đến hạnh phúc. 
 
Khoảnh khắc cô thất thần bị Tưởng Thịnh Hòa bắt gặp, anh không xác định được hiện giờ cô đang nghĩ gì, là nghĩ đến chuyện vài tháng nữa bản thân bước sang tuổi hai mươi chín, hay nhớ về món nợ lớn mà gia đình còn thiếu, hoặc là nhớ về quá khứ.
 
Cuối tháng, Tiểu Khương về quê tổ chức hôn lễ, ông chủ đã cho anh ta nghỉ phép hai tuần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh ta còn đặc biệt gửi kẹo cưới từ quê đến cho đồng nghiệp và ông chủ, mỗi người một hộp, đầy đủ các loại kẹo đặc sản từ khắp nơi, tràn đầy ký ức tuổi thơ. 
 
Tổng cộng có tám hộp kẹo cưới, thư ký Cứ một hộp, Tưởng Thịnh Hòa cũng có một hộp.
 
Tiểu Khương nhắn trong nhóm chat: [Một chút quà mừng, người nhận được kẹo cưới sẽ liên tục gặp may mắn.]
 
Tưởng Thịnh Hòa mở hộp kẹo ra, bên trong có một tấm thiệp chúc phúc viết tay.
 
[Chúc giám đốc Tưởng hoàn thành tâm nguyện, sớm sinh quý tử.]
 
Tưởng Thịnh Hòa gửi tin nhắn cho Tiểu Khương: “Cảm ơn, tôi đã nhận được lời chúc phúc của anh. Kỳ nghỉ có đủ không? Nếu không, anh có thể nghỉ thêm vài ngày.]
 
Tiểu Khương tuyệt đối không phải là người nịnh hót, anh ta thật lòng hy vọng ước mơ của ông chủ được hoàn thành.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Cám ơn giám đốc Tưởng, kỳ nghỉ hai tuần là đủ rồi, ở nhà lâu quá mẹ tôi cũng không hài lòng.]
 
Giờ nghỉ trưa, ông chủ và nhân viên mở kẹo ra ăn, anh cũng đưa cho Lạc Kỳ mấy viên.
 
“Trợ lý Lạc,” mọi người bắt đầu ồn ào: “Khi nào sẽ được ăn kẹo cưới của cô vậy?”
 
“Suýt chút nữa tôi đã quên trợ lý Lạc của chúng ta cũng là người có bạn trai.” Sau đó, người kia nói với Lạc Kỳ: “Bây giờ trong nhóm của giám đốc chỉ còn mình cô chưa kết hôn, Bọn tôi bàn về chuyện con cái cô cũng không góp vui được.”
 
“Lần sau ăn liên hoan nhớ dẫn bạn trai của cô theo nhé.”
 
“Nhất định phải dẫn theo, đến bây giờ bọn tôi còn chưa biết bạn trai của cô dáng dấp thế nào.”
 
Cả nhóm kẻ xướng người họa.
 
Lạc Kỳ chỉ mỉm cười, im lặng ăn kẹo.
 
Tưởng Thịnh Hòa bưng tới mấy ly cà phê: “Có ai uống không? Tôi pha dư.”
 

“Cho tôi một ly, cám ơn giám đốc Tưởng.” Ông chủ thường bưng cà phê cho bọn họ, hiện tại mọi người đều đã quen.
 
Tưởng Thịnh Hòa hỏi: “Vừa rồi mọi người đang ồn ào chuyện gì thế?”
 
“Đang nói về bạn trai của trợ lý Lạc, bọn tôi chỉ mới thấy bóng lưng anh ta trên vòng bạn bè.” Bọn họ đã biết còn hỏi: “Giám đốc Tưởng, anh đã gặp bạn trai của trợ lý Lạc rồi sao?” Họ còn cố ý nhấn mạnh: “Chính là người trong bức tranh sơn dầu mà cô ấy đăng trên vòng bạn bè đó.”
 
Lạc Kỳ liếc nhìn ông chủ, không biết anh sẽ trả lời thế nào.
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Đã gặp rồi.”
 
Anh nghiêng đầu nhìn Lạc Kỳ: “Khi nào mới giới thiệu chính thức với bọn họ?”
 
Lạc Kỳ: “…”
 
Cô biết ông chủ đang giúp mình giải vây, nhưng trong khoảnh khắc đó, Lạc Kỳ lại thật sự nhập vai. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Cô trả lời mập mờ: “Mọi người đừng nóng vội, sẽ có cơ hội mà.”
 
Tưởng Thịnh Hòa cũng phụ họa với cô: “Ừ, gần đây phải tăng ca, đợi Tiểu Khương trở về hẵng tính.”
 
Ông chủ quay về phòng làm việc, Lạc Kỳ cũng trở lại thực tế. 
 
Kể từ đêm mưa ở Tô thành, anh che dù cho cô, mỗi ngày khi tiếp xúc với ông chủ, trái tim Lạc Kỳ đều giống như ngồi xe qua núi, mới giây trước còn bình lặng mà giây sau đã muốn nhảy lên trời, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trên không.
 
Bỗng nhiên, tim cô đập loạn nhịp, phải qua rất lâu, tim cô mới bình ổn trở lại.
 
Lạc Kỳ lại lột thêm một viên kẹo bỏ vào miệng, cô để trống máy tính trước mắt chốc lát rồi mở cái tài liệu nghiên cứu liên quan đến in 3D ra xem.
 
Từ tháng Bảy đến tháng Chín, trên bàn làm việc của cô lúc nào cũng có kẹo cưới, trong số đồng nghiệp cũ cô từng làm việc chung ở chỗ Tưởng Nguyệt Như cũng có một người kết hôn. 
 
Lạc Kỳ vừa ăn kẹo cưới của đồng nghiệp và Tiểu Khương, lại uống rượu mừng của Giản Hàng và Tần Mặc Lĩnh.
 
Trưa ngày Mười Bốn tháng Chín, ông chủ thông báo với mọi người. 
 
Tưởng Thịnh Hòa nhắn trong nhóm chat công việc: [Trưa nay phòng chúng ta có salad dưa chuột, mời mọi người ăn dưa chuột tôi tự trồng.]
 
Những người khác trong công ty không biết dưa chuột này đến từ ông chủ nhà, chỉ có mấy người bọn họ rõ ràng.
 
Buổi trưa lúc đến nhà ăn, Lạc Kỳ cũng xếp hàng lấy một phần.
 

Dưa chuột mà cô trồng giúp ông chủ trúng mùa, trồng trên ban công mà còn phát triển tốt hơn ở nông trường, chúng được nhận đầy đủ ánh nắng và nước mưa, tổng cộng kết trái hơn sáu mươi quả.
 
Lạc Kỹ cũng không hỏi ông chủ xem trong mấy tháng nay, vết thương lòng đã chữa lành hay chưa.
 
Điện thoại rung lên, là chuông báo thức.
 
Hai giờ chiều nay có cuộc họp cấp cao, cô cài báo thức để nhắc mình chuẩn bị tài liệu.
 
Cuộc họp hôm nay ông chủ cũng tham dự, Lạc Kỳ vào phòng họp trước mười phút. Mọi người trong phòng họp đang thảo luận về món salad dưa chuột trong bữa trưa, có người còn nhìn thấy tài xế của Tưởng Thịnh Hòa lấy một túi dưa chuột lớn từ cốp xe mang đến chỗ hậu cần.
 
Một thành viên trong ban giám đốc lên tiếng: “Giám đốc Tưởng, sao hôm nay lại đưa dưa chuột đến nhà ăn thế?” Người này hào phóng khen: “Tôi đã ăn thử, mùi vị khá ngon.”
 
Tưởng Thịnh Hòa cười nhạt: “Tôi nói dưa chuột đó là do tôi trồng, anh có tin không?”
 
Thành viên ban giám đốc: “Tôi nghĩ anh không rảnh rỗi như vậy.”
 
Tưởng Thịnh Hòa mỉm cười: “Lúc trước tôi cũng nghĩ như thế.”
 
Nhưng đúng là anh rảnh rỗi vậy đấy.
 
Trong cuộc họp, Tưởng Thịnh Hòa hỏi Lệ Nhụy: “Tình trạng hiện tại của Y tế Đông Bác ra sao?”
 
Lệ Nhụy không hề chuẩn bị trước, Y tế Đông Bác là đối thủ cạnh tranh của Y tế Viễn Duy, tình trạng gần đây của nó thế nào là việc mà quản lý của Y tế Viễn Duy phải chú ý, nhưng người này lại không báo cáo với bà ấy.
 
Vả lại, ông chủ lớn sẽ không vô duyên vô cớ hỏi đến tình hình chi nhánh của công ty đối thủ, cho nên Lệ Nhụy mới không có sự chuẩn bị.
 
Lệ Nhụy tùy cơ ứng biến: “Bên phía Y Tế Viễn Duy đang theo dõi. Ngài có tính toán gì khác sao Giám đốc Tưởng?”
 
Tưởng Thịnh Hòa nói thẳng: “Tôi muốn thu mua Y Tế Đông Bác.”
 
Lệ Nhụy nhắc nhở ông chủ: “Lần trước Đông Bác đã từ chối đề nghị thu mua của chúng ta, nội bộ của bọn họ vẫn chưa thể thống nhất ý kiến.” Bây giờ lại đưa ra đề nghị thu mua lần nữa thì khả năng thành công càng thấp.
 
“Đây là việc của các vị.” Tưởng Thịnh Hòa nói: “Tôi chỉ nhìn kết quả cuối cùng. Ngoài ra, giá thu mua đã đưa ra vào năm ngoái không phù hợp.”
 
Đối với việc thu mua Đông Bác, những quản lý cấp cao khác cũng đồng tình.
 
Lệ Nhụy: “Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp xong.”
 

Lạc Kỳ liếc nhìn ông chủ, đã một năm trôi qua, vậy mà anh vẫn không từ bỏ ý định thu mua Đông Bác.
 
Hơn năm giờ chiều cuộc họp mới kết thúc, Lạc Kỳ và ông chủ một trước một sau ra khỏi phòng họp. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Tưởng Thịnh Hòa xoay người lại nói với cô: “Tôi nghe điện thoại một lát, cô chờ tôi trong xe nhé.”
 
Hôm nay là thứ Sáu, ông chủ lại muốn đến nhà giáo viên chủ nhiệm thời tiểu học.
 
Hôm qua anh đã nói với Lạc Kỳ, để cô chuẩn bị tinh thần. Đây là lần thứ năm bọn họ đến nhà cô Trần cọ cơm trong mấy tháng gần đây.
 
Thầy Giản đã đi dạy, tuy chương trình của học kỳ một đã kết thúc, nhưng kỳ thi khảo sát của học kỳ hai vừa diễn ra, hôm nay không có bài thi cần sửa.
 
Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng còn tới sớm hơn bọn họ, lúc Lạc Kỳ và ông chủ đến, mọi người đang ngồi nói chuyện trong phòng khách.
 
Giản Hàng ngoắc tay: “Lạc Kỳ, tới xem mẫu thiết kế chai mới đi.”
 
Trên bàn trà có hai chai nước giải khát, một trong hai là thiết kế mới, trên thân chai được vẽ hình minh họa, làm người ta vừa xem đã muốn mua. Bên cạnh là mẫu chai cũ mà Giản Hàng chê bai, nó hoàn toàn lép vế trước mẫu chai mới.
 
Giản Hàng là giám đốc kinh doanh mới nhận chức ở Nhạc Mông, sau khi đăng ký kết hôn với Tần Mặc Lĩnh, cô ấy mới tới đó làm. Việc đầu tiên cô ấy thức hiện sau khi nhậm chức chính là cải thiện hương vị của đồ uống và thiết kế lại bao bì chai nước giải khát.
 
Tần Mặc Lĩnh là chủ của Nhạc Mông, ban đầu anh ta đã thông qua mẫu thiết kế chai cũ, nhưng Giản Hàng lại chê nó quá xấu, chuyện này đồng nghĩa với việc cô ấy đang chê khiếu  thẩm mỹ của anh ta.
 
Giản Hàng đang ngồi bên cạnh Tần Mặc Lĩnh bất ngờ xoay người, cô ấy thốt lên: “Vậy mà có một số người cảm thấy thiết kế chai cũ đẹp tuyệt vời đấy chứ.”
 
Tần Mặc Lĩnh: “…”
 
Câu này bao gồm cả anh ta.
 
Từ trước đến nay, anh ta chưa từng nói mẫu chai cũ đẹp tuyệt vời mà.
 
“Chi bằng em cứ chỉ mặt gọi tên luôn đi.”
 
Giản Hàng: “Tần Mặc Lĩnh cảm thấy mẫu chai cũ đẹp tuyệt vời!”
 
Tần Mặc Lĩnh lật sách nhưng không đọc vào chữ nào, anh ta đáp lời Giản Hàng: “Đó là gu thẩm mỹ trước khi kết hôn. Lúc đó em cảm thấy xấu, bây giờ anh cũng nó không ra gì.”
 
Lạc Kỳ bị nhét một họng thức ăn cho chó, sau khi kết hôn, rõ ràng tình cảm của hai người đã thay đổi, ánh mắt của cô ấy cũng thông suốt hơn.
 
Trên bàn trà có một túi quýt đường, ông chủ đang lột vỏ một trái.
 
Tưởng Thịnh Hòa lột quýt xong thì đưa qua cho Lạc Kỳ, ngón cái của anh giữ lớp vỏ ngoài để cô dễ dàng lấy ruột quả bên trong.
 
Lạc Kỳ: “Để tôi tự lột.”
 
Tưởng Thịnh Hòa không chịu rút tay lại, Lạc Kỳ không thể làm gì khác, đành phải lấy múi quýt ở giữa. Sau đó, anh tiện tay ném vỏ quýt vào thùng.
 

Hai người ngồi đối diện cũng bị Tưởng Thịnh Hòa nhét một họng cơm chó.
 
Lạc Kỳ có thể cảm giác được tai mình đỏ lên, còn càng lúc càng nóng.
 
Lúc cô đang bối rối, Trần Ngọc thò đầu từ phòng bếp ra: “Tiểu Lạc, không phải cháu bảo hôm nay sẽ làm ngó sen chiên sao, cô chuẩn bị nguyên liệu xong rồi, cháu vào đây đi.”
 
“Cháu tới ngay đây dì.” Lạc Kỳ gần như chạy trối chết.
 
Tâm trạng của Lạc Kỳ bị Tưởng Thịnh hòa quấy nhiễu, suýt chút nữa đã làm khét ngó sen.
 
Mấy miếng ngó sen chiên quá lửa cuối cùng đều vào bụng Tưởng Thịnh Hòa.
 
Ăn cơm xong, mọi người đánh bài với ba của Giản Hàng đến mười giờ rưỡi mới ra về.
 
Lạc Kỳ nhìn đèn đuốc ngoài cửa sổ xe, từ lúc rời khỏi tiểu khu nhà Giản Hàng, cô lại thất thần. Lúc ở nhà Giản Hàng, ông chủ lột quýt cho cô, có lẽ anh chỉ vì phép lịch sự mới săn sóc cô như vậy. Chắc anh nghĩ là anh dẫn cô đến nhà cô Trần, ở đó cô lại không quá thân quen nên chuyện anh chăm sóc cô là điều hiển nhiên.
 
Lạc Kỳ hiểu rõ, mỗi hành động trong lúc lơ đãng của ông chủ đều có thể làm cho cô vạn kiếp bất phục.
 
“Giám đốc Tưởng,” Lạc Kỳ quyết định: “Tôi muốn nói trước với anh, tôi sẽ từ chức trợ lý.”
 
Tưởng Thịnh Hòa bất ngờ không kịp đề phòng: “Đang yên đang lành sao đột nhiên lại thôi việc?”
 
“Cũng không hẳn là thôi việc mà tôi muốn cạnh tranh vào chức vị tổng giám đốc của Y Tế Duệ Phổ.”
 
Cô chủ động rời đi như vậy, chứng tỏ cô không hề lưu luyến gì với anh.
 
Vẻ mặt Tưởng Thịnh Hòa rất bình tĩnh: “Nói tôi nghe xem lý do gì khiến cô muốn đến Y Tế Duệ Phổ làm việc.”
 
Lạc Kỳ thành thật: “Có hai nguyên nhân, thứ nhất, anh cũng biết gia đình tôi còn món nợ hơn mười triệu cần trả, với mức lương hằng năm của tôi lúc này, đến lúc tôi trả hết nợ cũng đã ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi. Khi đó tôi không còn trẻ nữa, nên tôi muốn trả xong nợ sớm hơn.” Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Cô không muốn những năm tháng thanh xuân tươi đẹp của mình bị lãng phí vì trả nợ, thiếu nợ khiến người ta quá mệt mỏi.
 
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô và hỏi: “Mấy năm nay cô rất mệt mỏi đúng không?”
 
Lạc Kỳ không trả lời, cô chỉ lắc đầu.
 
Tưởng Thịnh Hòa hỏi: “Vậy còn nguyên nhân thứ hai?”
 
Lạc Kỳ chuẩn bị xong mới trả lời, dù sao hạng mục đó cô đã đưa cho anh từ bảy năm trước, có lẽ anh đã quên lâu rồi.
 
“Có lẽ anh không nhớ, tôi rất hứng thú với in 3D, chuyển công tác cũng xem như thực hiện ước mơ cá nhân.”
 
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Tôi nhớ.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.