Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 45
Đêm đó, Lạc Kỳ đặt hạt giống và dụng cụ trồng trọt cho ông chủ, vì không hỏi địa chỉ của anh nên cô chọn gửi trực tiếp đến phòng trọ của mình. Lạc Kỳ còn đổi tên người nhận thành: Đồng bệnh tương liên.
Cô và anh cùng chung cảnh ngộ chỉ có thể dựa vào dưa chuột nhỏ để chữa trị.
Lạc Kỳ nhẩm tính, tháng Mười năm ngoái ông chủ đã thầm mến người ta được sáu năm lẻ tám tháng, tính đến hiện tại đã là bảy năm lẻ bốn tháng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết người phụ nữ kia đã kết hôn hay có người trong lòng?
Chiều cuối tuần, Sơ Lâm đến phòng trọ chơi với Lạc Kỳ.
Sơ Lâm nhờ người mang đến một chiếc dương cầm, cô ấy nói trong nhà có rất nhiều đàn, để không cũng chẳng có ai đàn nên muốn đặt một cây ở phòng trọ của Lạc Kỳ để đàn cho dưa chuột nhỏ nghe.
Lạc Kỳ cười: “Cái này gọi là đánh đàn vì dưa chuột à!”
Sơ Lâm tựa người vào ban công, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Quan trọng là thuận tiện cho tớ, dù tớ đến đây chơi cũng không bỏ dở việc luyện đàn.” Cô ấy rất thích cái ban công chỉ rộng mấy mét vuông này, tuy không gian nhỏ hẹp nhưng đầy màu xanh của lá cây.
Phòng khách vốn dĩ đã chật chội, bây giờ lại có thêm một cây đàn piano, nên không còn chỗ cho những thứ khác nữa.
Lạc Kỳ xé một gói khoai tây chiên rồi làm tổ trên ghế sô pha, lắng nghe Sơ Lâm đánh đàn. Đây là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong đời cô, được người đẹp dương cầm tự tay đàn cho nghe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chị xinh đẹp, có thể đàn bài hát đang thịnh hành hay không?”
“Không thành vấn đề.” Sơ Lâm hỏi: “Cậu muốn nghe bài gì?”
“Xem như cậu lợi hại.”
“…”
Lạc Vũ có điện thoại, cuộc gọi này đã làm cho ca khúc nổi tiếng bị gián đoạn. Số điện thoại này rất quen, chính là số điện thoại thư ký của mẹ Bùi Thời Tiêu, thời gian trước người này đã liên lạc với Lạc Vũ, muốn mua lại video Bùi Thời Tiêu ngoại tình từ chỗ cô ấy, Lạc Vũ đã từ chối thẳng thừng từ.
Lạc Vũ thay giày, đi ra ngoài nghe điện thoại.
“Lạc Vũ đúng không?”
Lạc Vũ giật mình, giọng nói này không phải của thư ký, nghe như giọng của mẹ Bùi Thời Tiêu vậy.
Cô ấy nghi ngờ hỏi: “Cho hỏi ai vậy?”
“Lý Cẩn, mẹ của Bùi Thời Tiêu, chúng ta từng gặp nhau rồi.”
Trong buổi tiệc đính hôn của chị họ Bùi Thời Tiêu, Lạc Vũ đã gặp bà Bùi, bà ấy là một người phụ nữ quyết đoán và bản lĩnh.
“Lần trước cô từ chối bán video vì không hi vọng chị của cô bị ảnh hưởng, nể tình cô muốn bảo vệ chị nên tôi mới không làm khó. Nếu không, thứ mà tôi muốn, tôi nhất định sẽ có cách lấy được.”
Cách màn hình điện thoại, Lạc Vũ vẫn cảm nhận được mạnh mẽ của đối phương.
“Hiện giờ chị cô đã công khai nguyên nhân chia tay trên vòng bạn bè, tất cả mọi người đều biết là con trai tôi ngoại tình, thế nên dù cô có đưa video cho tôi cũng sẽ không gây ra bất kỳ sự ảnh hưởng nào đối với chị cô. Không phải tôi muốn mua đứt và tiêu hủy video để bảo vệ mặt mũi của con trai tôi, mà tôi muốn dạy cho Thôi Bồng một bài, học tôi nghĩ cô cũng sẽ ủng hộ tôi.”
Đối với Lạc Vũ mà nói, chỉ cần không ảnh hưởng đến chị họ, bất kể là ai muốn dạy dỗ Thôi Bồng, cô ấy cũng ủng hộ. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lạc Vũ sảng khoái đáp: “Không cần tiền, lát nữa tôi sẽ gửi video cho thư ký của bà.”
Bà Bùi không thích mang ơn người khác, sau khi kết thúc cuộc gọi, bà ấy dặn thư ký mua một chiếc túi Birkin tặng cho Lạc Vũ, không ai nợ ai.
Gần đây, bà ấy đang bận với việc lót đường trước khi đợt thay đổi hội đồng quản trị định kỳ, trận chiến này Lý Cẩn bắt buộc phải giành chiến thắng, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này không biết phải chờ đợi đến bao giờ. Nếu không phải Thôi Bồng đã chạm vào điểm mấu chốt của bà ấy, Lý Cẩn thật sự không có thời gian quan tâm đến chuyện tình cảm của con trai.
Sau khi Lạc Vũ gửi video đến, bà Bùi dùng điện thoại của thư ký tự trả lời: [Cám ơn.]
[Khách sáo rồi.]
Lạc Vũ cất điện thoại rồi đi vào nhà.
Sơ Lâm đang đánh đàn, còn chị họ cô ấy đang nghe điện thoại.
Dụng cụ trồng trọt mà Lạc Kỳ mua đã đến, anh chàng giao hàng hỏa tốc đang ở dưới lầu, anh ta hỏi xem cô có ở nhà không để anh ta giao hàng lên.
“Không cần đem lên, anh đợi tôi vài phút nhé.” Lạc Kỳ bỏ điện thoại xuống, vội vã thay quần áo; “Hai người ở chơi đi, tôi mang hàng hỏa tốc sang cho ông chủ. Tối nay muốn ăn gì, tớ thuận đường mua về.”
Sơ Lâm: “Vũ bảo nói muốn xuống bếp, tớ rất thích món ăn Tô thành của các cậu, cậu xem mà mua nhé.”
“Chị,” Lạc Vũ phản ứng lại: “Ông chủ của chị cũng mua hàng online à?”
“Ừ, mua online rất tiện.” Lạc Kỳ không muốn nói nhiều về chuyện riêng của ông chủ.
Sơ Lâm vừa đánh đàn vừa nói: “Anh ấy mua hàng online vì muốn lấy lòng người khác.”
Không phải muốn lấy lòng người khác mà để chữa bệnh cho bản thân anh.
Nhưng Lạc Kỳ không giải thích, cứ để họ hiểu lầm đi, chuyện ông chủ chữa lành vết thương lòng là chuyện riêng tư.
Tâm trạng Lạc Vũ rất tốt, cô ấy lăn lộn đến trên ghế sofa và hóng hớt: “Lấy lòng ai thế?”
Sơ Lâm vòng vo: “Sao chị biết được, em ngốc quá. Nếu không muốn lấy lòng người khác, anh ấy giàu có như vậy còn quan tâm đến việc mua hàng giảm giá hay sao.”
Lạc Vũ bị chọc cho cười to.
Trong tiếng đàn du dương, Lạc Kỳ lấy chìa khóa xe rồi xuống lầu.
Cô vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Tưởng Thịnh Hòa: [Giám đốc Tưởng, dụng cụ trồng trọt gửi đến rồi, chiều nay anh có rảnh không? Hoặc có người nào ở nhà anh cũng được tôi mang có người nào ở nhà anh cũng được tôi mang đồ qua.]
Tưởng Thịnh Hòa đang ở nhà cũ, anh về thăm mẹ.
Anh trả lời: [Cô đến đi, ở nhà có người.]
Mới trò chuyện với mẹ được một nửa, anh đã đứng dậy, chuẩn bị về nhà.
“Mẹ, con có chút việc, mẹ làm việc tiếp đi.”
Lương Chân không biết anh chỉ lấy cớ rời đi hay thật sự có chuyện cần giải quyết. Từ lúc ở Tô thành, sau khi nghe con trai nói rằng anh không muốn lựa chọn giữa bà ấy và Lạc Kỳ, Lương Chân không hề hỏi thêm bất kỳ chuyện gì liên quan đến cô và cũng không nói với chồng mình.
Nhưng bà ấy biết,chuyện này sớm muộn gì cũng lộ ra.
Vừa lên xe, Tưởng Thịnh Hòa đã hỏi Lạc Kỳ: [Bao nhiêu tiền?]
Dụng cụ mà Lạc Kỳ mua cho ông chủ là loại lớn nên đắt gấp đôi so với loại của cô, Lạc Kỳ đã chụp màn hình gửi qua cho anh.
Hơn bảy trăm đồng một chút, Tưởng Thịnh Hòa chuyển khi cho cô tám trăm: [Cộng thêm tiền xăng cô mang đến nhà tôi.]
Lạc Kỳ: “…”
Cô nhận.
Lần trước đến biệt thự của ông chủ vào buổi tối nên cô chỉ quan sát trong sân, hôm nay xem rõ hình dáng của nó, cô nghĩ sao còn cần dưa chuột để chữa bệnh ngôi nhà này có thể chữa khỏi bất kỳ loại tâm bệnh nào.
Dì sài đang ở nhà, cô khiêng bọc đồ trên xe xuống.
“Tiểu Lạc, vào phòng khách ngồi cho mát, bên ngoài nóng lắm.” Dì Sài vẫn nhiệt tình như vậy.
Lạc Kỳ từ chối, đây là nhà riêng của ông chủ, cô không nên tùy tiện ra vào thì tốt hơn. Lạc Kỳ chỉ vào dụng cụ: “Nhân dịp đang rảnh rỗi, hôm nay cháu sẽ giúp giám đốc Tưởng trồng dưa chuột luôn.”
Cô quan sát xung quanh một vòng, ngay cả trong ngóc ngách cũng được xử lý rất tinh tế. Sau khi chọn được một vị trí không ảnh hưởng đến mỹ quan, cô chuyển dụng cụ qua đó.
Cụ thể nên trồng ở đâu thù cứ chờ ông chủ về rồi tự quyết định.
Dì Sài đưa cho cô một chai nước ướp lạnh, cô ngồi dự dù che nắng cạnh hồ bơi.
Tưởng Thịnh Hòa lái xe vào sân, lúc anh vừa hạ cửa kính xuống, trùng hợp Lạc Kỳ cũng nhìn sang.
“Sao không vào nhà?”
“Tôi định làm việc ngay.” Lạc Kỳ vừa uống được một ngụm nước đã vặn nắp chai lại. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Tưởng Thịnh Hòa xuống xe: “Tôi nhìn cô trồng.”
Lạc Kỳ: “…”
Có lẽ đây là cách nghĩ của ông chủ, anh nghĩ chỉ cần nhìn dưa chuột nhỏ lớn lên là có thể trị bệnh.
“Giám đốc Tưởng, anh muốn đặt dụng cụ ở đâu?”
“Cứ đặt tại đây.
Cô quyết định đặt ở đây thì cứ đặt ở đó.
Năm giờ chiều, ánh mặt trời vẫn còn gay gắt, nhiệt độ ngoài trời hơn ba mươi độ. Dù có đội nón, nhưng mặt Lạc Kỳ vẫn nóng lên.
Tưởng Thịnh Hòa lấy một cây dù từ trên xe xuống, đây chính là cây dù anh đã dùng để che mưa cho Lạc Kỳ ở Tô thành, lúc thanh toán tiền phòng, anh đã mua luôn cây dù này.
Nó chỉ là một cây dù màu đen cán dài, không có điểm gì đặc biệt nên Lạc Kỳ không nhận ra.
Lạc Kỳ ngồi xổm xuống để chuẩn bị dụng cụ, Tưởng Thịnh Hòa cũng ngồi kế bên cô. Anh mở dù, nghiêng dù sang bên cạnh mình để che nắng cho cô.
Trong sân không có âm thanh gì cả, hai người họ cũng im lặng.
Tưởng Thịnh Hòa hỏi: “Trời nóng như thế này, mầm cây mọc lên có khi nào sẽ bị phơi nắng chết không?”
Nghe vậy, Lạc Kỳ quay đầu, vừa chạm vào đôi mắt đen láy của anh, cô vội quay đầu đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi tiếp tục chuẩn bị dụng cụ. Cô nói: “Tôi cũng không biết.”
Lạc Kỳ nói thêm: “Mầm dưa của tôi từng bị đông chết.”
Về phần nó có bị chết hay không, cô không có kinh nghiệm, không nói chắc được.
Không biết vì hôm nay trời nóng hay do Tưởng Thịnh Hòa ở bên cạnh, đến lúc trồng hạt giống xong, lưng cô đã chảy đầy mồ hôi, lưng áo thun cũng ướt nhẹp.
Mặt trời đã lặn, Tưởng Thịnh Hòa gấp dù lại và nói: “Đu rửa tay rồi uống thêm ly nước nhé.”
Lúc này tay bị bẩn nên cô không thể từ chối, Lạc Kỳ đi theo ông chủ vào biệt thự. Dì Sài đang ở trong bếp nên cô đi thẳng vào đó rửa tay.
Diện tích phòng bếp còn lớn hơn phòng trọ của cô, dì Sài đang này cơm tối lên bàn, cô đứng trước bồn dưa, hai người cách nhau năm sáu mét.
Sau khi rửa mặt và tay xong, Tưởng Thịnh Hòa lấy cho cô một chiếc khăn sạch.
Anh rửa tay trong phòng vệ sinh, trên mu bàn tay còn dính nước.
Lạc Kỳ chỉ lau qua loa vài cái rồi định trả khăn lông lại.
Tưởng Thịnh Hòa vươn tay: “Đưa cho tôi.”
Anh anh cầm lấy khăn lông, tiện thể lau sạch nước trên tay mình.
Tròng mắt Lạc Kỳ đảo loạn, cái khăn đó cô đã dùng, vậy mà anh lại không ngại.
Tưởng Thịnh Hòa không giữ cô lại ăn cơm tối: “Uống nước đi, hôm nay vất vả cho cô rồi.”
“Không có gì, tôi ở nhà cũng rảnh.”
Lạc Kỳ vội vàng uống hết ly nước rồi tạm biệt ra về.
Hôm nay, Lạc Kỳ ở phòng bếp đã nhìn thấy một góc xa hoa của biệt thự, nơi này và cuộc sống của cô khác một trời một vực.
Mấy ngày tiếp theo, nhiệt độ ngày càng nóng hơn, Lạc Kỳ nhắc ông chủ phải tưới nhiều nước.
Giữa tháng bảy, ông chủ nói với cô rằng bộ dạng của mầm dưa chuột khá đẹp.
Còn sống là tốt rồi, Lạc Kỳ chỉ sợ mầm dưa chuột đã chết vì ánh nắng quá gắt. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Khi cô tự trồng dưa chuột, cô đã quan sát quá trình lớn lên của nó rồi vẽ vào nhật ký.
Lạc Kỳ chỉnh sửa lại nhật ký quan sát rồi gửi cho ông chủ, sau này chắc anh không cần nhờ cô nữa: “Giám đốc Tưởng, chắc là mấy thứ này có thể giúp được anh, những gì tôi biết đều đã ghi vào đây.”
Tưởng Thịnh Hòa giữ gìn nhật ký thật kỹ, anh hiểu, ngoài công việc, cô không muốn tiếp xúc nhiều với anh.
Anh dặn dò cô: “Mấy tuần kế tiếp cô phải vất vả hơn, Tiểu Khương về nhà kết hôn, công việc của anh ta tạm thời giao cho cô phụ trách.”
“Không thành vấn đề.”
Lạc Kỳ hơi xúc động, thời gian trôi quá nhanh, lại sắp đến sinh nhật rồi.