Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 44


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 44

Lạc Kỳ cười nói: “Đúng là bài thi của học bá nha.”
 
Đúng là giáo viên có khác, chỉ cần nói hai ba câu đã có thể điều chỉnh bầu không khí, giúp Lạc Kỳ có thể hòa nhập được, không còn cảm giác mất tự nhiên như lúc mới vào cửa nữa.
 
Vốn dĩ Trần Ngọc còn đang bất mãn việc chồng mình làm cho bàn trà lộn xộn hết lên, bây giờ bà ấy mới hiểu rõ ý chồng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Mọi người nói chuyện đi, tôi đi nấu cơm.”
 
Tưởng Thịnh Hòa chủ động đi vào nhà bếp giúp đỡ: “Cô Trần, em làm trợ thủ cho cô.”
 
“Không cần, em không quen làm mấy việc trong bếp đâu.”
 
“Em không thích sửa bài thi, em ở đây tán gẫu với cô một lát.” Tưởng Thịnh Hòa muốn học cách làm món tàu hủ ky cuộn thịt từ cô Trần.
 
Vào bếp, Tưởng Thịnh Hòa vén tay áo lên, tự giác mặc tạp dề vào: “Bọn em làm phiền cô và chú Giản rồi!”
 
Trần Ngọc chọc ghẹo: “Quen rồi, hồi nhỏ em và Tần Mặc Lĩnh đã gây phiền phức cho cô không biết bao nhiêu lần.”
 
Tưởng Thịnh Hòa bật cười: “Hôm nay cô đừng nói xấu em nhé!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong phòng khách, Lạc Kỳ bắt đầu sửa bài thi, trí nhớ của cô rất tốt, chỉ cần xem vài lần đã nhớ kỹ, không cần lúc nào cũng nhìn bài thi mẫu.
 
Giản Trọng Quân bắt chuyện: “Vẫn còn ấn tượng với những đề thi này sao?”
 
“Dạ, nhớ kỹ ạ.” Nếu bây giờ để cô làm đề thi này, không chừng có thể thi được điểm cao ấy chứ: “Chú Giản, sắp đến thi cuối kỳ rồi phải không?”
 
Giản Trọng Quân đáp: “Qua thứ Ba sẽ bắt đầu kỳ thi cuối kỳ. Lần sau cháu đến sẽ thoải mái hơn, không cần giúp chú sửa bài thi.”
 
Lạc Kỳ cười nói: “Chuyện này không mệt, còn rất vui nữa.”
 
Giản Trọng Quân nói đùa: “Đến bây giờ Giản Hàng và Tần Mặc Lĩnh còn kỳ kèo chưa chịu trở lại, chắc là không muốn giúp chú sửa bài thi, muốn trộm lười đây mà.”
 
Hai người vừa làm vừa trò chuyện, không bao lâu đã sửa xong bốn mươi bài thi. 
 
Lạc Kỳ sắp xếp lại, còn Giản Trọng Quân phải quay về phòng sách thống kê điểm vào máy vi tính: “Tiểu Lạc ngồi đi, nếu cháu thấy chán quá thì hãy mở tivi xem.”
 
Ông ấy chỉ vào kệ sách, nói: “Chắc là trên đó sẽ có sách cháu thích xem, muốn đọc thì tự tìm nhé.”

 
“Dạ thầy Giản, chú cứ đi làm việc đi.”
 
Lạc Kỳ không tùy tiện lục lọi kệ sách mà cầm điều khiển từ xa lên, mở tivi xem để giết thời gian.
 
Giản Trọng Quân đi từ phòng sách ra: “Xem trí nhớ của chú này, để quên điện thoại ở phòng làm việc rồi.” Ông ấy lấy chìa khóa xe rồi vội vàng đi ra ngoài.
 
Lạc Kỳ không có tâm trạng xem phim nên hạ thấp âm lượng của tivi xuống.
 
Ở nơi xa lạ, chỉ có mình cô trong phòng khách, nên thỉnh thoảng Lạc Kỳ lại quay mặt nhìn về phía phòng bếp bên kia.
 
Khi cô quay mặt lại lần nữa, đúng lúc mắt đối mắt với Tưởng Thịnh Hòa.
 
Anh bước ra từ phòng bếp, trên tay còn bưng một dĩa trái cây.
 
Thấy anh, trong lòng Lạc Kỳ dâng lên cảm giác bất an.
 
“Sửa bài thi xong rồi?”
 
“Ừ, thầy Giản đã quay lại trường lấy điện thoại.”
 
Tưởng Thịnh Hòa đưa trái cây cho cô: “Ăn hết tôi sẽ rửa thêm cho cô.”
 
“Cám ơn, nhiêu đây đủ rồi.”
 
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cầm ly nước lên uống.
 
Nhìn ông chủ đang ngồi bên cạnh, Lạc Kỳ cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, đây là một mặt khác của ông chủ mà cô chưa từng biết. Anh không còn xa cách mà rất gần gũi, đến mức cô cảm thấy không chân thật. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Ngồi ở đây quá nhàm chán, Lạc Kỳ muốn vào bếp nhưng lại sợ quấy rầy = cuộc nói chuyện của cô trò bọn họ, cô hỏi: “Có cần tôi vào bếp giúp đỡ không?”
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Không cần đâu.”
 
Một mình anh giúp là được rồi, không nên để cô phải chạm vào nước.
 
Ngoài chuyện công việc, Lạc Kỳ chưa từng chủ động tán gẫu với ông chủ, hôm nay có lẽ do bầu không khí quá hài hòa nên cô hỏi: “Giám đốc Tưởng, anh biết nấu ăn à?”
 
“Không biết.”
 

Anh đang học, học làm một món ăn vì cô, nhưng anh không có năng khiếu trong việc nấu ăn, không biết có thành công hay không.
 
Tưởng Thịnh Hòa ngồi với cô một lát, sau khi uống xong một ly trà mới quay lại phòng bếp.
 
Lúc Lạc Kỳ đang xem tivi thì Giản Hàng về nhà. 
 
Nhìn thấy vẻ đẹp lạnh lùng của Giản Hàng, rốt cuộc Lạc Kỳ cũng hiểu lý do Tần Mặc Lĩnh lại bị cô ấy hớp hồn, đồng ý đi xem mắt lần thứ hai.
 
Cô và Giản Hàng vừa gặp nhau nhưng lại giống như đã quen biết từ lâu, nói mãi không ngừng.
 
Giản Hàng làm việc ở Nhạc Mông, còn Tần Mặc Lĩnh lại là ông chủ của Nhạc Mông. Cô ấy là giám đốc bộ phận kinh doanh, Nhạc Mông là một công ty thức  uống được niêm yết trên thị trường, nó trị giá hàng trăm tỷ.
 
Giản Hàng phụ trách bộ phận kinh doanh nước có gas.
 
Giản Hàng hỏi Lạc Kỳ: “Cô đã từng uống nước có gas của Nhạc Mông chưa?”
 
Lạc Kỳ gật đầu: “Từng uống một lần.”
 
“Không ngon đúng không?”
 
“…”
 
Giản Hàng: “Bao bì sản phẩm cũng không đẹp.”
 
Lạc Kỳ không ngờ Giản Hàng lại tự chê bao thậm tệ sản phẩm của công ty mình như thế, hai người thảo luận về mùi vị và bao bì thiết kế của nước có gas, còn cho nhau phương thức liên lạc nữa.
 
Gần bảy giờ, Tần Mặc Lĩnh và Giản Trọng Quân về nhà cùng lúc.
 
Thức ăn cũng nấu xong, mọi  người rửa tay rồi ngồi vào bàn.
 
Lạc Kỳ muốn cách xa ông chủ một chút, cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Giản Hàng, nhưng bên cạnh vẫn còn chỗ trống, Tưởng Thịnh Hòa đã ngồi xuống.
 
Vừa rồi, món tàu hủ ky cuộn thịt do Quản Trọng Quân bưng lên, ông ấy không biết Lạc Kỳ thích ăn món này nên tùy tiện đặt xuống bàn. Món này cách Lạc Kỳ xa nhất, cô không thể gắp được.
 
Trần Ngọc đang nói chuyện với Giản Hàng, Giản Trọng Quân cũng nhìn về phía con gái, thỉnh thoảng phụ họa vài câu.
 
Tưởng Thịnh Hòa ngồi bên cạnh, nhỏ giọng hỏi cô: “Có muốn ăn tàu hủ ky cuộn thịt không? Tôi gắp cho cô.”

 
Hơi thở của anh bao quanh cô, Lạc Kỳ chưa từng thấy anh tự hạ mình như vậy, cô cảm thấy không quen. Lạc Kỳ hoàn hồn: “Tôi tự gắp được rồi.”
 
Trên bàn không có đũa chung, Tưởng Thịnh Hòa lại không thể dùng đũa riêng của mình để gắp: “Đưa đũa cho tôi.”Anh vươn tay qua lấy đũa của Lạc Kỳ, ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Lạc Kỳ rụt ngón tay lại.
 
Tưởng Thịnh Hòa gắp tàu hủ ky cuộn thịt bỏ vào chén cô rồi trả đũa lại cho Lạc Kỳ.
 
Lạc Kỳ cắn một miếng tàu hủ ky cuộn thịt, trong lòng rối loạn, không nếm được mùi vị gì.
 
Những người sang trọng rất dễ mê hoặc lòng người.
 
Dù là đêm mưa ở Tô thành hay món tàu hủ ky cuộn thịt hôm nay cũng vậy.
 
Tần Mặc Lĩnh thấy Tưởng Thịnh Hòa gắp thức ăn cho Lạc Kỳ, anh ta cũng gắp tàu hủ ky cuộn thịt cho Giản Hàng.
 
Giản Hàng nhìn anh ta.
 
Tần Mặc Lĩnh nhìn thẳng vào cô ấy: “Sao vậy?”
 
Giản Hàng nói bằng khẩu hình: Bắt chước giỏi lắm.
 
Tần Mặc Lĩnh không hiểu: “Hả? Cái gì?”
 
Giản Hàng thản nhiên nói: “Cám ơn anh.” Cô ấy giẫm lên chân anh ta.
 
Tần Mặc Lĩnh rất vui, lại gắp thêm cho cô ấy một cuộn nữa.
 
Trong lúc nói chuyện, anh ta mời Lạc Kỳ một ly: “Sau này cô hãy tới đây thường xuyên nhé, có mặt cô, ông chủ của cô sẽ kiềm chế hơn, ngại chỉ trích chúng tôi quá đáng trước mặt cô.
 
Giản Trọng Quân tiếp lời: “Tiểu Lạc tới thường xuyên mới có người giúp chú sửa bài thì chứ. Mấy đứa đều lười biếng, chỉ có Tiểu Lạc siêng năng nhất.”
 
Mọi người cười cười nói nói, cuối cùng cũng ăn xong một bữa cơm.
 
Tưởng Thịnh Hòa và Tần Mặc Lĩnh phụ trách rửa chén, Lạc Kỳ giúp bưng mâm cơm vào phòng bếp.
 
Nút thắt trên tạp dề của anh không cột chắc nên bị bung ra.
 
Lạc Kỳ nhắc anh: “Giám đốc Tưởng, tạp dề bung ra rồi.”
 
Động tác xếp chén dĩa vào máy rửa chén của Tưởng Thịnh Hòa bị tạm ngừng chốc lát, cô không dùng kính ngữ, chỉ gọi anh.
 
Trên tay anh dính mỡ nên viện cớ bảo Lạc Kỳ: “Cô cột lại giúp tôi đi.” Sau đó, anh bình tĩnh quay mặt sang đi, tiếp tục bàn chuyện công ty với Tần Mặc Lĩnh.
 

Lạc Kỳ nhìn tạp dề, nhất thời cảm thấy khó xử, không biết nên bắt đầu từ đâu.
 
Trong bếp còn có Tần Mặc Lĩnh, cô giúp anh cột tạp dề cũng bình thường thôi, cứ xem như đây là công việc ông chủ giao cho cô.
 
Lạc Kỳ dùng ngón tay kéo dây cột của tạp dề lên, tránh đụng vào eo của anh.
 
Áo sơ mi ôm sát vòng eo của Tưởng Thịnh Hòa, cô có thể lờ mờ nhìn thấy đường cong cơ bắp.
 
Lạc Kỳ nín thở mấy giây, dè dặt cột chặt tạp dề rồi nhanh chân chuồn khỏi phòng bếp, đi tìm Giản Hàng, hai người lên sân thượng tán gẫu với nhau.
 
Giản Hàng bưng theo nửa chén anh đào, tự bóc một quả bỏ vào miệng rồi đưa chén tới trước mặt Lạc Kỳ. Cô cũng không khách sáo mà lấy mấy quả.
 
“Ông chủ Tưởng Thịnh Hòa của cô rất dễ tính à?” Giản Hàng hỏi.
 
Lạc Kỳ mỉm cười: “Lúc làm việc khó nói lắm.”
 
Giản Hàng nói: “Tần Mặc Lĩnh cũng vậy, mỗi ngày tôi đều khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh ta.”
 
Trên sân thượng có gió, dưới lầu còn có tiếng cười đùa huyên náo của bọn trẻ, những suy nghĩ không nên có của Lạc Kỳ lại xuất hiện.
 
Chưa tới chín giờ hai người đã chào tạm biệt. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Trần Ngọc tiễn họ xuống lầu, bà ấy hỏi Lạc Kỳ khi nào sẽ đến nữa, lâu rồi gia đình mới náo nhiệt như vậy.
 
“Lần sau cô sẽ chiên ngó sen cho hai đứa ăn.”
 
Lạc Kỳ không biết khi nào lại tới hay bản thân có thể đến nữa không, tất cả đều do ông chủ quyết định.
 
Xe lái ra khỏi tiểu khu, ông chủ đột nhiên nhắc đến dưa chuột nhỏ, anh hỏi cô: “Sao lại muốn trồng dưa chuột?”
 
Lạc Kỳ thật thà đáp: “Thời gian đó lúc ở một mình tôi thường xuyên thất thần nên trồng dưa chuột để chữa bệnh.”
 
Tưởng Thịnh Hòa lại hỏi: “Hiệu quả không?”
 
“Cũng không tệ lắm.”
 
“Không biết phương pháp này có tác dụng với tôi không nhỉ?”
 
Lạc Kỳ không tiếp lời, vấn đề tình cảm của ông chủ không phải là chuyện cô có thể hỏi đến. Cách này có lẽ sẽ chữa khỏi cho anh nhưng cũng có khi cũng chẳng có tác dụng gì. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Bầu không khí trong xe chợt im lặng.
 
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Tôi sẽ làm thử cách của cô, đến lúc đó có thể phải làm phiền cô dạy tôi trồng.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.