Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 43


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 43

Buổi tối sau khi tan làm, Lạc Kỳ quay về nhà một chuyến, hái mấy trái dưa chuột đem sang cho Sơ Lâm. Hôm nay, Lạc Vũ tan làm trễ, cô đến công ty Lạc Vũ đón cô ấy.
 
Lúc gần đến nơi, cô gửi voice chat cho em họ của mình: [Vũ Bảo, có thể xuống rồi.]
 
[Đến liền.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lạc Vũ cất máy tính bảng vào trong túi, vừa ra khỏi cửa công ty thì gặp đối tác đang đi vào.
 
Từ khi chị họ chính thức công khai bạn trai trên vòng bạn bè, cô ấy không còn mặt mũi nào đối diện với đối tác. Nếu chị họ không muốn yêu đương thì cô đây không thể không để ý đến cảm nhận của chị họ, cứng rắn nhét cho chị họ một người.
 
Lúc đầu, cô ấy tích cực tìm đối tượng cho chị họ, sau đó cô ấy nhắm vào ông chủ đối tác bên kia. Vậy mà anh ta còn chưa kịp thể hiện sự tồn tại trước mặt chị họ thì tính toán của cô ấy đã bị bóp chết.
 
“Giám đốc Hạ, có chuyện gì ạ?”
 
Hạ Hử hỏi lại cô ấy: “Cô nói thử xem, tôi tìm cô còn có thể nói chuyện gì đây?”
 
Lạc Vũ cười hì hì: “Cũng đúng, tôi đang nói nhảm thôi, ngoài chuyện công việc ra thì còn có chuyện gì nữa chứ.”
 
Hạ Hử: “Giả bộ tiếp đi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…”
 
“Ngày nào cũng vẽ ra cho tôi tương lai tươi sáng lắm, nói là sẽ giới thiệu bạn gái cho tôi, bạn gái đâu?” Hạ Hử tìm cô ấy tính sổ.
 
Không có bạn gái chứ gì?
 
Lạc Vũ nhanh trí, chỉ tay vào chính mình: “Ở đây nè. Tôi vẫn luôn yêu thầm anh nhưng không dám bày tỏ, chỉ có thể dựa vào trò đùa này để tiếp cận anh.”
 
Hạ Hử: “…”
 
Lạc Vũ thầm nghĩ, dọa chết anh.
 
Hạ Hử không nghĩ đến chiêu này, anh ta lập tức phản công, thuận nước đẩy thuyền: “Yêu thầm đúng không? Tôi thỏa mãn em, muốn hẹn hò với tôi không?”
 
Lạc Vũ suýt cắn phải lưỡi: “Tôi phải hỏi chị tôi đã.”
 
“Tôi phải hỏi ý chị tôi, chị ấy nói được thì mới đồng ý.”
 
Cô ấy lách người đi qua: “Giám đốc Hạ, chị tôi đến đón tôi rồi, ngày mai gặp lại ha.”
 
Đờ mờ.
 
Gặp rắc rối lớn rồi.
 
Khi Hạ Hử quay người lại thì Lạc Vũ đã chạy mất.
 
Lạc Vũ chạy thẳng lên xe, thở không ra hơi.

 
Lạc Kỳ vuốt lưng cô ấy: “Vội cái gì? Cũng có phải là chạy đua với thời gian đâu. Người không biết còn tưởng có chó đuổi theo em.”
 
Lạc Vũ: “…”
 
Hạ Hử còn đáng sợ hơn cả chó.
 
Cô nàng khoát tay: “Không có gì không có gì, chị lái xe đi.”
 
Lồng ngực vẫn đang phập phồng hít thở, Lạc Vũ thắt dây an toàn. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Không ngờ Hạ Hử là một kẻ thù dai, sợ là ngày tháng sau này sẽ khó sống đây.
 
Bỗng nhớ ra phải đến gặp Sơ Lâm, cô ấy vỗ đầu: “Em đã chuẩn bị vở, định để Sơ Lâm ký tên cho em lại quên mang xuống rồi.”
 
Lạc Kỳ chưa nhấn ga: “Em lên lấy đi.”
 
“Không cần, trong quán chắc có giấy, chỉ cần ký tên là được.” Lạc Vũ không dám quay lại, sợ gặp phải Hạ Hử, bây giờ cô ấy chưa muốn đối mặt với anh ta.
 
Đến cửa quán, Lạc Kỳ nhận ra hôm nay em họ cô hơi lạ, bình thường ríu ra ríu rít như chim sẻ, hôm nay lại im lặng bất thường.
 
“Công việc không suôn sẻ à?”
 
“Đâu có.”
 
Lạc Vũ cười nói: “Chỉ với tài ăn nói này, dù công việc có khó hơn thì em cũng có thể chinh phục đó.”
 
Cô ấy kéo chị họ, đổi để tài lên người Sơ Lâm.
 
Lầu một có mấy bàn đã có người ngồi, Sơ Lâm đang chờ hai cô ở lầu hai.
 
Thức ăn và rượu ngon đã được chuẩn bị trước, Sơ Lâm không uống rượu, chỉ rót một ly nước trái cây.
 
Lạc Kỳ xoa đầu Lạc Vũ, giới thiệu với Sơ Lâm.
 
Sơ Lâm mỉm cười: “Chúng ta không cần khách sáo như vậy, mau ngồi đi.”
 
Lạc Kỳ đặt túi xuống, đi rửa dưa leo.
 
Sơ Lâm tưởng Lạc Kỳ đang giảm cân nên mới đem dưa leo đến ăn thay bữa tối nên không hỏi gì mà nói chuyện với Lạc Vũ ở đối diện: “Hai chị em trông khá giống nhau.”
 
Lạc Vũ nói: “Anh chị em nhà chúng em đều hao hao nhau, đều giống ba.”
 
Sơ Lâm tùy ý hỏi: “Hai người còn có anh trai à?”
 
Lạc Vũ gật đầu: “Anh con bác cả.”
 
Sơ Lâm: “Chắc là rất đẹp trai nhỉ?”

 
Nhắc đến anh họ, Lạc Vũ lộ vẻ tự hào: “Dù sao thì em vẫn thấy hiếm có ai đẹp bằng anh họ em.”
 
Sơ Lâm chỉ cười không nói, uống nước trái cây.
 
Lạc Kỳ rửa sạch dưa leo, đưa cho Sơ Lâm một quả: “Tớ tự trồng đó.”
 
“Thật à?”
 
“Nếu không tớ mang cho cậu làm gì?”
 
Sơ Lâm đặt ly nước trái cây xuống, cắn dưa leo.
 
Có lẽ là ảnh hưởng từ tâm lý nên cô ấy cảm thấy dưa leo ngọt hơn bình thường.
 
Bọn họ nói về hàng dưa leo trên ban công ở tòa nhà cho thuê. Sơ Lâm chưa từng chủ động kết bạn, Lạc Kỳ và Lạc Vũ là ngoại lệ. Cô ấy không hề thích đến nhà người ta làm khách nhưng hôm nay là ngoại lệ.
 
“Nếu tiện thì tớ có thể đến xem ban công nhà cậu không?”
 
“Đâu có gì bất tiện đâu chứ.” Lạc Kỳ nói trước để cô ấy chuẩn bị sẵn tâm lý: “Chỉ là một phòng ở nho nhỏ cũ kỹ, cậu không chê cười là được.”
 
Sơ Lâm: “Quán rượu của tớ cũng không lớn mà.”
 
Nói chuyện mãi lại nói đến Lạc Vu Lễ, là Sơ Lâm đẩy chủ đề lên người Lạc Vu Lễ.
 
Lạc Vũ nói: “Em phải bắt đầu tiết kiệm tiền mua quà, không biết cuối năm nay hay năm sau anh họ sẽ kết hôn, em phải tặng quà cưới thật lớn mới được.”
 
Sơ Lâm tự nhiên chống cằm không nói gì, cắn phải đầu lưỡi.
 
Lạc Kỳ thấy thế thì hỏi: “Sao thế?”
 
Sơ Lâm ngước nhìn cô, hốc mắt đỏ bừng.
 
Cô ấy chỉ vào miệng, lúc lâu sau mới miễn cường nặn ra một nụ cười: “Cắn dưa leo không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi, suýt thì đau chết rồi.”
 
Thật ra không đau đến muốn khóc, dù sao thì bản thân cũng không phải một đứa trẻ nữa.
 
Cắn trúng lưỡi đau thế nào, Lạc Kỳ đã từng trải nghiệm. Lần đó cũng là ở trong quán rượu, lúc cô gặm sườn thì cắn trúng lưỡi bởi vì cô nhìn thấy ông chủ dùng đũa của cô gắp đồ ăn.
 
Cảnh tượng lần đó lại xuất hiện trong đầu cô.
 
Sơ Lâm nghĩ về Tô Thành, nghĩ đến người đàn ông kia, người nọ sắp cưới người khác rồi.
 
Lạc Kỳ thì nghĩ đến ông chủ đã rót nước cho cô lúc chịu quy tắc trừng phạt đêm liên hoan ấy, không cho cô rót rượu, chỉ cho cô uống đồ uống, cuối cùng vẫn chỉ kính rượu với một mình cô.
 
Lạc Vũ thì mặt ủ mày cau, nghĩ đến việc ngày mai đối tác sẽ làm cô ấy khó xử như thế nào. 

 
Mỗi người ôm một bầu tâm sự, lại mà có thể tiếp tục nói chuyện một cách thần kỳ. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Chuông điện thoại của Lạc Kỳ reo lên, là cuộc gọi từ sếp.
 
Tưởng Thịnh Hòa hiếm khi tìm đến cô sau giờ làm, chỉ khi có chuyện quan trọng mới thế.
 
Cô lập tức bắt máy: “Giám đốc Tưởng.”
 
“Đang ở quán rượu.”
 
“…Vâng.”
 
“Nhìn thấy xe của cô.” Anh nói.
 
Giọng điệu rất gần gũi, không giống như ông chủ đang nói chuyện với nhân viên.
 
Lạc Kỳ hỏi: “Phải tăng ca ạ?”
 
“Không tăng ca.” Tưởng Thịnh Hòa nói: “Tôi và Tần Mặc Lĩnh đến ăn cơm, có mang theo thẻ không?”
 
“Có.”
 
“Vậy lúc cô về thanh toán bàn của tôi đi, không cần ghi hóa đơn.”
 
“Vâng.”
 
Không còn gì để nói nữa, Lạc Kỳ định cúp máy thì Tưởng Thịnh Hòa lại lên tiếng hỏi cô: “Có uống rượu không?”
 
“Không uống.”
 
“Ừ, uống say rồi lại phải đến bệnh viện.”
 
Dứt lời, Tưởng Thịnh Hòa cúp máy.
 
Lạc Kỳ ngơ ra mấy giây, sau đó lại cảm thấy bản thân đang tự mình đa tình. Nếu Tiểu Khương không thể uống rượu, ông chủ cũng sẽ quan tâm hỏi câu đó, dặn anh ta uống ít thôi. Bây giờ ông chủ đang ở bên dưới, cô có cần đi xuống không nhỉ?
 
Lúc trước, sau khi tan làm gặp phải ông chủ, có thể trốn được bao lâu thì trốn.
 
Hôm nay, cô lại không nghĩ đến việc trốn chạy.
 
Đang bối rối không biết có nên đi xuống chào hỏi hay không thì Tưởng Thịnh Hòa nhắn tin cho cô: [Tôi và Tần Mặc Lĩnh đang bàn chuyện, cô không cần xuống.]
 
Lạc Kỳ và Sơ Lâm nói chuyện đến rạng sáng, dưới đầu chỉ còn hai bàn khách, ông chủ và Tần Mặc Lĩnh đã đi từ lâu.
 
Cô đến quầy thu ngân tính tiền, Sơ Lâm cười nói tính giá cho người quen, giảm 5%, nể mặt Lạc Kỳ nên mới giảm giá.
 
Còn Lạc Kỳ đến ăn thì miễn phí.
 
Lạc Kỳ thanh toán bàn của ông chủ, cô không biết tại sao ông chủ lại đưa Tần Mặc Lĩnh đến quán rượu ăn cơm. Sơ Lâm mở quán rượu này chỉ là vì lưu lại chút kỷ niệm, vì để có một nơi để cô ấy ngẩn người nghĩ về quá khứ, không phải vì kiếm tiền nên thức ăn rất bình thường, chỉ có thịt cừu là ngon nhất nhưng đó lại là món được gọi ở trong khách sạn mang ra.
 

 
Đi cùng ông chủ đến nhà Giản Hàng ăn cơm giữa lúc lịch trình đang bận rộn.
 
Lại là một ngày thứ Sáu, hôm nay Lạc Kỳ vẫn ăn mặc như mọi ngày. Cô đến đây với tư cách là trợ lý, không cần ăn mặc trang điểm lòe loẹt.

 
Trên đường đến nhà Giản Hàng, Lạc Kỳ hỏi ý ông chủ nên mang quà gì.
 
“Chuẩn bị trà, ba Giản Hàng thích uống trà rồi lại mua thêm hoa, cô Trần thích hoa.”
 
“Lẵng hoa hay là bó?”
 
“Tùy cô.”
 
Đến cửa hàng hoa, Lạc Kỳ đi xuống mua.
 
Tưởng Thịnh Hòa ngồi trong xe, nhìn cô đi vào tiệm qua qua mặt kính xe.
 
Nếu như đây là đưa cô về nhà anh thì tốt rồi.
 
Bọn họ đến sớm hơn Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng. Lúc này, Tần Mặc Lĩnh vẫn đang ở công ty.
 
Trần Ngọc và Giản Trọng Quân đều đang ở nhà, Trần Ngọc đã về hưu, Giản Trọng Quân vẫn đang là giáo viên dạy toán ở trường trung học.
 
Chuông cửa vang lên, Trần Ngọc đi ra mở cửa, giục chồng mình: “Tưởng Thịnh Hòa đến rồi, ông mau cất đống bài thi của anh đi, rót nước cho chúng nó.”
 
Giản Trọng Quân mang bài kiểm tra hôm nay về chấm: “Tưởng Thịnh Hòa cũng đâu phải là người ngoài, có phải lần đầu đến đâu.”
 
“Còn trợ lý của thằng bé nữa, không được để mấy bài thi lên bàn trà.”
 
Có thể dẫn về ăn cơm thì không phải người ngoài.
 
Giản Trọng Quân thu dọn, đứng dậy pha trà.
 
Cửa mở, Tưởng Thịnh Hòa cười nói: “Cô Trần, em đến ăn cơm ké.”
 
“Cô ước gì mấy đứa thường xuyên đến ăn ké đấy, cô về hưu ở nhà chẳng có việc gì làm, không có học trò quậy phá ỏm tỏi lại không quen.” Trần Ngọc nhìn Lạc Kỳ, cười nói: “Đây là Lạc Kỳ, bạn đại học của Hàng Hàng đúng không?”
 
“Vâng, cháu chào cô.”
 
“Chào cháu, mau, vào nhà đi.”
 
Tưởng Thịnh Hòa nói với Lạc Kỳ: “Đây là cô giáo Trần, giáo viên chủ nhiệm lớp tiểu học tôi hay nói với cô.”
 
Giản Trọng Quân đi đến.
 
Hàn huyên một lúc, Trần Ngọc dẫn bọn họ đến phòng khách.
 
Lạc Kỳ thích cách bày trí trong nhà Giản Hàng, vừa nhỏ nhắn vừa ấm áp, trong phòng khách có rất nhiều kệ sách. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Trần Ngọc nhìn bài thi bày vẽ chiếm nửa cái bàn trà thì ảo não: “Chẳng phải tôi đã bảo ông dọn rồi à.”
 
Giản Trọng Quân: “Tôi chưa chấm xong nữa.”
 
Ông ấy quay đầu hỏi Lạc Kỳ: “Trước đây lúc còn đi học, Tiểu Lạc đã từng chấm bài giúp thầy cô chưa?”
 
“Có ạ, cháu thường xuyên bị thầy cô gọi lên văn phòng để chấm bài, chỉ chấm nữa câu hỏi khách quan thôi ạ.”
 
“Vậy em làm đi.” Giản Trọng Quân đưa cho cô một cây bút đỏ: “Cháu cứ ngồi chấm. Từ từ, đợi chú lấy bài thi đạt điểm tuyệt đối cho cháu nhìn chấm.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.