Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 42


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 42

Tưởng Thịnh Hòa nhận lấy điện thoại di động, cảm ơn lần nữa. Anh không tiện tự mình ra mặt liên lạc với bác gái cả, vô cớ ra tay, chỉ có thể mượn thân phận của người khác.
 
Còn có hai mươi phút đến mười giờ ba mươi, thời gian dư dả, anh pha cho giám đốc Bạch một tách trà.
 
Từ khi Lạc Kỳ đến ban giám đốc làm, anh không phiền bất kì người nào trong bọn họ bưng trà rót nước, bất kể ai đến, anh đều tự mình chiêu đãi. Mấy người bạn tốt còn trêu chọc anh có một ngày lại tôn trọng người dưới, vì lẽ đó mà gần nửa năm anh được trong giới khen ngợi tăng vọt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bọn họ nghĩ rằng anh tìm thấy lương tâm, bắt đầu làm người, nhưng thực tế thì không phải vậy.
 
Chẳng qua chỉ là vì một người mà thôi.
 
Pha trà xong, giám đốc Bạch cũng giống như Tần Mặc Lĩnh, được sủng ái mà lo sợ, nhận lấy chén trà liên tục cảm tạ ơn.
 
Uống trà cậu ba nhà họ Tưởng pha, hiếm có được.
 
Mười giờ hai mươi tám phút, bên Tô Thành, bác gái cả đi tới đi lui trước cửa sổ văn phòng, tâm loạn như ma. Tất cả khách hàng của công ty đều do bà ta duy trì, sáng nay vẫn chưa tới bảy giờ, bà ta đã nhận được điện thoại của phó tổng giám đốc phía khách hàng, nói tạm dừng đơn đặt hàng, về phần nguyên nhân cụ thể là gì, bảo bà ta liên hệ với giám đốc Bạch. 
 
Phó tổng giám đốc nói giám đốc Bạch mười giờ ba mươi phút mới có thời gian, không nên quấy rầy trước.
 
Hiện tại công ty của giám đốc Bạch chính là tổ tông của bọn họ, phải cung kính.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu như khách hàng lớn này cũng dừng hợp tác thì công ty sẽ uống gió Tây Bắc mất thôi.
 
Hai phút dài hơn hai năm, bà ta đếm từng giây từng giây trôi qua.
 
Bác gái cả một tay ôm cánh tay, ra sức ấn mi tâm. Tối hôm qua bị Lạc Kỳ chọc giận không ngủ ngon, sáng nay muốn ngủ thêm một chút, lại bị điện thoại đánh thức, trong nháy mắt không còn buồn ngủ nữa.
 
Bên phía giám đốc Bạch tạm dừng hợp tác, bà ta còn chưa dám nói cho chồng và con trai biết, gần đây bọn họ đã đủ phiền lòng rồi.
 
Trong hai phút, bác gái cả nhìn vào điện thoại di động bao lần.
 
Cuối cùng cũng đến 10 giờ 31 phút, bà ta gọi điện thoại cho giám đốc Bạch.
 
Trước kia, bà ta đều nói chuyện với phó tổng giám đốc, chưa từng thấy giám đốc Bạch, đây là lần đầu tiên nói chuyện điện thoại với giám đốc Bạch.
 
“Giám đốc Bạch, chào ngài, quấy rầy rồi.” Sau đó tự báo tên nhà.
 
Một giọng nói trầm thấp từ trong điện thoại truyền đến: “Bà là bác gái cả của Lạc Kỳ?”
 
Bác gái cả sửng sốt một chút: “Ai, đúng đúng.” Bà ta làm sao có thể ngờ được, người nói chuyện với bà ta không phải giám đốc Bạch mà là Tưởng Thịnh Hòa, bà ta giống như bắt được cọng rơm: “Giám đốc Bạch tổng, ngài biết Kỳ Kỳ nhà chúng tôi sao?”
 
Tưởng Thịnh Hòa thẳng thắn: “Không cần tỏ ra quen biết, Lạc Kỳ nói với tôi rồi, quan hệ của hai người rất tệ.”
 
“…”
 

Biểu cảm trên mặt bác gái cả cứng đờ, bà ta đột nhiên nhận ra giám đốc Bạch muốn ngừng hợp tác hóa ra là do Lạc Kỳ ở sau lưng giở trò!
 
Bà ta đã quá coi thường Lạc Kỳ.
 
Tiền đồ, thật đúng là tiền đồ, cho con sói vô ơn này đồ ăn! Vậy mà lại ra tay với công ty nhà họ.
 
Nhưng có tức giận cũng phải nhịn, ai bảo đối phương là tổ tông, bà ta có tức giận đến mấy cũng phải tươi cười đối diện: “Giám đốc Bạch, mạo muội hỏi một câu, ngài và Lạc Kỳ có quan hệ gì ạ?”
 
Tưởng Thịnh Hòa liếc mắt nhìn giám đốc Bạch, giám đốc Bạch khoa tay múa chân một chút tuổi tác của mình, anh ta năm nay ba mươi sáu tuổi.
 
Lớn hơn Lạc Kỳ bảy tuổi, không thể là bạn cùng lớp. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Tưởng Thịnh Hòa nói với điện thoại di động: “Tôi và Lạc Kỳ là bạn đại học, hiện tại có hợp tác với Viễn Duy, dự án là cô ấy phụ trách, thường xuyên gặp mặt.”
 
Trong lòng bác gái cả biết rõ: “Giám đốc Bạch, vậy ngài khẳng định biết chuyện Kỳ Kỳ chia tay bạn trai. Chúng tôi làm trưởng bối khuyên hòa không khuyên chia, đứa nhỏ này không nghe chúng tôi, chê chúng tôi xen vào việc của người khác, nó…”
 
Tưởng Thịnh Hòa ngắt lời bà ta, lạnh lùng nói: “Chia tay cũng đã chia tay, các người còn khuyên cái gì nữa!”
 
Bác gái cả: “…”
 
Chưa từng thấy kiểu người vừa kiêu ngạo và vô lý như vậy.
 
“Chúng tôi không phải hy vọng Lạc Kỳ sống tốt sao?”
 
“Ngoại trừ uy hiếp cô ấy ra, bà lấy chỗ nào là vì tốt với cô ấy?”
 
“Không có uy hiếp nó, đứa trẻ nhà mình làm sao có thể uy hiếp được chứ? Giám đốc Bạch, trong chuyện này có hiểu lầm, ngài không thể chỉ nghe một phía Lạc Kỳ nói được, ngài nghe tôi nói…”
 
Tưởng Thịnh Hòa lại ngắt lời bác gái cả: “Tôi không rảnh nghe bà nói chuyện phiếm, Lạc Kỳ nói cái gì chính là cái đấy.”
 
Bác gái cả: “…”
 
Bà ta thuận buồm xuôi gió, phàm là người khác dám nói chuyện với bà ta như vậy, bà ta sẽ trực tiếp đáp trả lại, thế nhưng đầu dây bên kia là giám đốc Bạch, là khách hàng lớn nhất của công ty bọn họ, bà ta đắc tội không nổi.
 
Vừa rồi giám đốc Bạch nói công ty bọn họ hiện tại có hợp tác với Viễn Duy, hơn nữa còn là Lạc Kỳ phụ trách, đó chính là nói cần được nhân mạch của Lạc Kỳ, vì lợi ích của công ty, giám đốc Bạch nhất định sẽ trút giận thay cho Lạc Kỳ.
 
Con người không thể không cúi đầu dưới mái hiên.
 
Bà ta hạ thể diện: “Giám đốc Bạch, vậy ngài thấy tôi nên làm như thế nào mới có thể tiếp tục hợp tác ạ?”
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Bắt đầu từ hôm nay, không được nhắc lại chuyện nợ nần, ba năm trả nợ thì ba năm trả nợ. Không được cùng họ hàng khác nhà các người ỷ thế hiếp người, xem thường Lạc Kỳ và ba mẹ cô ấy. Cũng không được quấy rầy Lạc Kỳ nữa, khiến cô ấy không vui.”
 
Bác gái cả vội vàng tỏ thái độ: “Ngài yên tâm, tôi chắc chắn làm được.”
 
“Còn chưa nói xong đâu. Xin lỗi Lạc Kỳ.”
 

“Dựa…” cái gì cơ chứ!
 
Bác gái cả thiếu chút nữa thốt ra.
 
Tưởng Thịnh Hòa tiếp lời bà ta: “Dựa vào năng lực của tôi hơn bà, dựa vào tôi không thể thấy Lạc Kỳ chịu uất ứng, dựa vào tôi thấy không quen cách làm của người của bà, còn dựa vào tôi nắm giữ bảy tấc của công ty bà. Có đủ lý do không?”
 
“…”
 
Bâc gái cả đã âm thầm mắng chửi.
 
Cả đời này bà ta chưa bao giờ uất ức như vậy.
 
“Tôi biết bà có ý kiến với tôi, có ý kiến thì cũng giữ lại cho tôi.”
 
“Không có ý kiến.” Bác gái cả trong lòng vừa mắng, còn phải vừa dối lòng nói: 
 
“Giám đốc Bạch, ngài hiểu lầm rồi.”
 
Giám đốc Bạch bưng chén trà lên yên lặng thưởng trà, đây cũng là lần đầu tiên anh ta gặp Tưởng Thịnh Hòa, cảm nhận được khí thế của anh, thấy được vẻ không ai bì nổi của anh.
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Mười hai giờ trưa gọi điện thoại cho Lạc Kỳ xin lỗi, hễ bà chậm một phút, hễ giọng điệu của bà không tốt thì lập tức chấm dứt hợp tác.”
 
Anh bỏ điện thoại di động khỏi tai, ấn ngắt cuộc gọi.
 
“Cảm ơn.” Anh trả lại điện thoại cho giám đốc Bạch: “Xin lỗi, khiến anh bị bác gái cả mắng mấy ngày rồi.”
 
Giám đốc Bạch cười xua tay: “Không có việc gì, cũng không chỉ mình bà ấy mắng tôi?”
 
Chuyện của bác gái cả xem như đã giải quyết xong, chỉ chờ lời xin lỗi buổi trưa mà thôi.
 
Mười một giờ bốn mươi, Tưởng Thịnh Hòa mang theo hai quả dưa chuột, đi tìm Lạc Kỳ: “Quay về làm tiếp, đi ăn cơm trước.”
 
“Vâng giám đốc Tưởng, ngài chờ một chút.” Lạc Kỳ vội vàng cất tài liệu quan trọng vào tủ bảo hiểm, lúc ông chủ có việc cần bàn giao công việc bọn họ, sẽ cùng bọn họ ăn cơm trưa.
 
Chờ cô thu dọn xong đứng lên, mới chú ý đến quả dưa chuột trong tay ông chủ, thế nhưng chỉ có hai quả.
 
“Giám đốc Tưởng, để tôi xách cho.”
 
“Không cần.” Tưởng Thịnh Hòa cất bước rời đi, bước lớn, không có ý chờ cô.
 
Lạc Kỳ chỉ có thể ba bước gộp làm hai, ông chủ chân dài, mỗi lần đi theo phía sau anh, cô đều phải chạy. Theo lời của Tiểu Khương, một ngày chạy như thế, về nhà cũng không cần tập thể dục nữa.
 
Không biết ông chủ mang theo hai quả dưa chuột để làm gì.

 
Làm trái cây sau bữa ăn?
 
Ông chủ và mấy giám đốc có chỗ ăn cơm chuyên biệt, chỉ có điều các lãnh đạo lớn không phải đi công tác thì cũng có tiệc xã giao khác, căn bản không có mấy người ăn cơm ở nhà ăn. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Hôm nay nhà ăn trống không, chỉ có ông chủ và cô.
 
Đến nhà ăn, Tưởng Thịnh Hòa đưa dưa chuột cho đầu bếp.
 
Ngồi xuống, Lạc Kỳ chờ ông chủ bàn giao công việc cho mình.
 
Tưởng Thịnh Hòa lại nói: “Bỏ số điện thoại của bác gái cả cô ra khỏi danh sách đen trước đi, mười hai giờ bà ta sẽ gọi điện thoại xin lỗi cô.”
 
“?”
 
Lạc Kỳ thoáng ngẩn người: “Anh tìm bà ta ạ?”
 
“Ừm, giải quyết triệt để. Tôi không muốn sau này tăng ca vì bác gái cả của cô nữa.”
 
“…”
 
Lạc Kỳ lấy điện thoại di động ra, tạm thời xóa số điện thoại của bác gái cả ra khỏi danh sách đen.
 
Thức ăn được mang lên, thêm một món dưa chuột.
 
Hóa ra ông chủ bảo đầu bếp trộn hai quả dưa chuột.
 
Còn chưa bắt đầu ăn, điện thoại của bác gái cả đúng giờ gọi đến, không lệch phút nào.
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Bật loa ngoài, tôi nghe giọng bà ta có phù hợp với tiêu chuẩn hay không.”
 
Bác gái cả nghe được giọng của giám đốc, cảm thấy may mắn khi bản thân không có bằng mặt không bằng lòng, đúng giờ gọi tới: “Chào giám đốc Bạch?”
 
“Ừm.”
 
Lạc Kỳ không hiểu ra sao, không kịp suy nghĩ nhiều, bác gái cả đã nói với cô: “Lạc Kỳ à, gần đây bác gái cả có lẽ là đến thời kỳ mãn kinh, tính tình nóng nảy, nói chuyện có khi không có chừng mực, cháu đừng để trong lòng nhé.”
 
Lạc Kỳ: “Xin lỗi thì bỏ đi, đều là hư tình giả ý cả.”
 
Mặt bác gái cả nóng lên, chịu đựng không nổi giận, bị một tiểu bối hạ bệ thể diện, còn không thể phản bác, lục phủ ngũ tạng đều sắp bị tức đến nổ, cho tới bây giờ chưa từng chịu cơn giận như vậy.
 
Lạc Kỳ mượn thế của ông chủ, cảnh cáo bác gái cả: “Ba mẹ tôi không có tiền bằng bác, trong lòng bác xem thường thì thôi, tôi quản không được, lần sau lại dám coi thường trước mặt họ hàng, trước mặt khiến cho bọn họ khó xử, tôi sẽ không nhường bác nữa đâu?”
 
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
 
Nghĩ đến mấy năm nay ba mẹ ở họ hàng không có được một chút tôn trọng là trong lòng cô không thấy thoải mái.
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Sau này bọn họ sẽ không dám đâu.”
 
Lạc Kỳ bình tĩnh lại, nhớ ra hỏi: “Giám đốc Bạch là ai?”
 
“Khách hàng lớn nhất của công ty bác cả cô, người buổi sáng đến văn phòng tôi.”
 

Lạc Kỳ vừa nghe là khách hàng, không khỏi lo lắng: “Vậy giám đốc Bạch hợp tác với công ty bác cả tôi?”
 
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Không ảnh hưởng. Tôi chỉ là mượn giám đốc Bạch uy hiếp bác gái cả cô thôi, Lạc Vu Lễ đối với cô không tệ, tôi làm sao có thể làm khó anh ta được?”
 
Anh hơi hất cằm: “Ăn cơm thôi.”
 
Lại ôn hòa hỏi cô: “Tâm trạng tốt chưa?”
 
“Vâng.” Lạc Kỳ đã lâu không thoải mái như vậy.
 
Tiếp theo là im lặng.
 
Đây không phải là bầu không khí đối thoại giữa ông chủ và cấp dưới.
 
Mấy ngày nay xảy ra một số chuyện, không ngừng xử lý chuyện hỗn loạn cho cô.
 
Đêm đó, anh che ô cho cô.
 
Tranh sơn dầu đêm mưa trong vòng bạn bè.
 
Và hôm nay trút giận thay cô.
 
Lý do mỗi lần giúp cô đều là vì công việc, vì để không ảnh hưởng đến công việc, nếu đổi thành Tiểu Khương gặp phải chuyện phiền hà như vậy, chắc hẳn ông chủ cũng sẽ giúp.
 
Nghĩ như vậy, cảm giác là mình đã diễn giải hành động của ông chủ quá mức.
 
Nhưng lại không thể không thừa nhận, cô tham lam loại che chở trắng trợn này. Nhưng như vậy không được, cô không thể để mặc bản thân không có cảm giác chừng mực, cuối cùng bị quấy nhiễu cũng sẽ là bản thân cô mà thôi. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Bên phía Y Tế Duệ Phổ, chậm nhất là quý tư, tập đoàn sẽ sắp xếp người sáng tiếp nhận, cuối tháng Chín sẽ có điều chỉnh người. Vì tiền lương, vì để tâm trạng không bị ảnh hưởng, cho dù lưu luyến văn phòng giám đốc, cô cũng phải đi.
 
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Cảm ơn giám đốc Tưởng.”
 
Tới chưa từng nhìn nhau gần nhau như vậy, Tưởng Thịnh Hòa nói: “Đừng cảm ơn, tôi cũng có một việc cần nhờ cô giúp?”
 
Lạc Kỳ dời tầm mắt: “Giám đốc Tưởng, anh cứ việc phân phó.”
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Không phải cô biết Tần Mặc Lĩnh nhận giấy đăng ký kết hôn sao?”
 
“Vâng.” Lạc Kỳ nghe ông chủ nhắc tới, Tần Mặc Lĩnh và con gái chủ nhiệm lớp tiểu học bọn họ ở bên nhau, hai người quen biết nhờ xem mắt, không có bất kỳ tình cảm gì.
 
“Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng không có nền tảng tình cảm. hồi tiểu học cậu ấy lại là học sinh gây đau đầu nhất của chủ nhiệm lớp chúng tôi, hiện tại kết hôn không thể không đến nhà Giản Hàng thăm bố mẹ vợ, một mình cậu ấy sợ xấu hổ, bảo tôi cũng đi, lấy lý do sant thăm cô Trần. Làm sao tôi có thể làm dịu được bầu không khí, cô đi cùng tôi, chịu trách nhiệm điều chỉnh bầu không khí?”
 
Lạc Kỳ: “… Tôi là một trợ lý, đi sang không thích hợp đâu nhỉ?”
 
“Không có gì là không thích hợp cả, cô tôi không phải cũng thường xuyên dẫn cô đến nhà bạn cô ấy ăn cơm sai. Hơn nữa, cô và Giản Hàng còn là bạn đại học mà.”
 
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Để trống thời gian tối thứ sáu tuần sau.”
 
Anh muốn dẫn cô đi cảm nhận bầu không khí gia đình, không cần câu nệ như vậy, không cần lúc nào cũng coi anh là ông chủ.
 
Cô và Giản Hàng chắc chắn có thể nói chuyện được, để cô chậm rãi và không có gánh nặng tiến vào vòng bạn bè của anh.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.