Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 41
Hút xong điếu thuốc, Tưởng Thịnh Hòa vẫn chưa vào biệt thự. Trong vườn có nhiều muỗi nên dì Sài cố ý thắp hương chống muỗi, bà ấy nhìn ra được tâm trạng tối nay của Tưởng Thịnh Hòa khá tốt.
“Cháu đã ăn cơm tối chưa?”
“Cháu ăn rồi, ăn cùng với Lạc Kỳ.”
Dì Sài không chỉ biết Lạc Kỳ mà còn rất quen thuộc. Lúc trước bà ấy làm việc ở nhà Tưởng Nguyệt Như, nhưng sau khi Tưởng Nguyệt Như ra nước ngoài thì bà ấy đến chỗ của Tưởng Thịnh Hòa.
Trước kia hai cô cháu nói đến Lạc Kỳ cũng không lảng tránh bà ấy.
“Dì đi nghỉ ngơi đi ạ.”
Dì Sài cất hương chống muỗi, không quấy rầy anh nữa.
[Làm sao em thuyết phục được Lạc Kỳ đăng ảnh chụp chung của hai người lên vòng bạn bè thế?] Tưởng Tư Tầm vừa thức dậy thì nhìn thấy ảnh chụp cùng tranh sơn dầu trên vòng bạn bè của Lạc Kỳ, anh ta không thể tưởng tượng nổi.
Một người thận trọng như Lạc Kỳ, làm sao có thể tùy tiện lấy hình ảnh của ông chủ làm lá chắn được chứ.
Không hợp lý.
Tưởng Thịnh Hòa: [Không thuyết phục.]
Cũng không thể thuyết phục.
Khi anh lấy được bức ảnh còn tìm họa sĩ vẽ ra, mặc kệ lý do đường hoàng đến đâu, thực sự đều trăm ngàn chỗ hở. Hiện tại anh không cần thuyết phục Lạc Kỳ, chỉ cần ranh giới phân biệt rõ ràng giữa bọn họ trở nên mơ hồ hơn một chút.
Tưởng Tư Tầm hiểu rõ Lạc Kỳ: [Vậy làm sao cô ấy có thể đăng được?]
Tưởng Thịnh Hòa: [Bị động đăng đấy.]
Tưởng Tư Tầm bỗng nhiên cảm thấy thú vị, có bị động đến đâu cũng là đăng, ngay cả anh ta cũng cảm thấy việc đăng ảnh của ông chủ không thích hợp, làm sao Lạc Kỳ không cảm thấy được.
Chỉ có một lời giải thích, Lạc Kỳ là người trong cuộc thường không sáng suốt.
[Nếu để cho cô ấy biết bức tranh đó em đã tốn bao nhiêu tiền thì chắc cô ấy không thể bình tĩnh được đâu.]
Tưởng Thịnh Hòa: [Em sẽ nghĩ ra cách khác.] Nếu như cuối cùng vẫn lộ tẩy, vậy thì cứ lộ đi, anh luôn muốn tỏ tình, sớm muộn gì cô cũng cần biết tình cảm của anh dành cho cô.
Dù cho suy tính trước sau thì tất cả mọi thứ cũng không thể hoàn toàn diễn ra theo mong muốn và dự đoán của chính mình.
Giống như đêm đó ở Tô Thành, ai có thể ngờ được lúc đó Tiểu Khương xuống lầu, vừa vặn chụp được cảnh anh che ô cho Lạc Kỳ. Còn có đêm nay, nếu như cô không nhận được điện thoại của bạn học cấp ba, bạn cũng sẽ không mượn chuyện này để thực hiện được mong muốn của mình, cũng không có khả năng xuất hiện trong vòng bạn bè của cô.
Anh mở cuộc trò chuyện với Lạc Kỳ, lịch sử trò chuyện cuối cùng là đã nhận được năm nghìn tệ của cô.
Lúc ấy cảm thấy giá cả thích hợp, hiện tại cảm thấy đã nhận nhiều rồi. Ngay cả chiếc váy với cô cũng không nỡ mua, năm nghìn tệ đối với cô mà nói đúng là một khoản chi phí xa xỉ.
Tưởng Thịnh Hòa lại chuyển một nghìn năm trăm tệ cho Lạc Kỳ, cũng giải thích: [Họa sĩ và tôi có quen biết, những tiền khác không cần, chỉ nhận ba nghìn tệ coi như phí vật liệu.]
Tốn ít hơn một ngàn năm trăm tệ, cô chắc hẳn sẽ rất vui vẻ.
Lạc Kỳ vừa về đến nhà, bật đèn ban công ngắm dưa chuột.
Cô không ngờ ông chủ lại trả lại một nghìn năm trăm tệ, bất, cảm giác phát ra một khoản tiền nhỏ.
Cô không khách khí, trực tiếp nhận lấy.
[Cảm ơn giám đốc Tưởng.]
Về bức tranh kia, Tưởng Thịnh Hòa đã công tác tâm lý trước cho cô: “Nếu như Hạ Vạn Trình hoặc người phụ trách khách hàng lớn hỏi đến thì cô cứ nói bức tranh này khoảng trăm vạn, nói thấp bọn họ cảm thấy bạn trai cô không có thực lực kinh tế, sẽ không để vào mắt, vẫn đuổi theo cô như cũ.]
Đạo lý này Lạc Kỳ hiểu rõ, bức tranh so với bức ảnh càng có giá trị hơn.
Lạc Kỳ lại đọc tin nhắn của ông chủ thêm một lần, có thể khiến ông chủ nói ra giá trăm vạn, bản thân bức tranh này chắc chắn không rẻ, cô là người ngoài nghề, đối với tranh vẽ không biết gì. Nếu như biết ai đã vẽ nó, có thể sẽ vì danh tiếng của họa sĩ mà theo bản năng cảm thấy đắt. Nếu đơn giản chỉ nhìn bức tranh thì không thể đoán ra được giá cả.
[Giám đốc Tưởng, bức tranh này theo giá thị trường rất đắt phải không?]
[Ừ, nhưng nó chỉ là giá thị trường.]]
Tưởng Thịnh Hòa lại nói: [Đừng bị giá thị trường dọa sợ, giống như Sơ Lâm, người khác mời cô ấy, phí biểu diễn có thể phải vài trăm ngàn thậm chí hàng triệu, nhưng nếu như cô muốn nghe cô ấy chơi đàn dương cầm không phải chỉ cần một câu nói thôi sao. Họa sĩ tôi quen biết cũng ở cấp độ này.]
Lạc Kỳ: “…”
Đó là sự khác biệt trong phạm vi.
Lúc này cô mới trút bỏ được gánh nặng tâm lý.
Kinh tế của cô vẫn ở trong giai đoạn hạn hẹp, đến nỗi người cũng hạn hẹp theo, mặc dù biết tranh sơn dầu được họa sĩ lớn vẽ ra những cô vẫn không nhìn ra được là ai vẽ.
Vấn đề tranh sơn dầu đã được giải quyết, Tưởng Thịnh Hòa hỏi: [Về nhà rồi à?]
[Vâng, về rồi.]
Tưởng Thịnh Hòa chưa kết thúc trò chuyện, anh thuận theo lòng mình tiếp tục hỏi: [Đang làm gì vậy?]
Câu nói này dường như vượt quá ranh giới quá nhiều, lo lắng cô không biết phải làm gì, anh lại bổ sung một câu: [Còn tăng ca không? Nếu cô còn bật máy tính thì gửi một phần tài liệu tối nay đến hộp thư của tôi.]
Lạc Kỳ đưa tay hái dưa chuột, nhìn thấy tin nhắn, đầu ngón tay trượt qua dây leo chưa ngắt. Ngay lập tức, tin tức thứ hai được gửi đến, trái tim lơ lửng vài giây trong chớp mắt trở lại bình thường.
Rõ ràng đứng ở ban công vậy lại giống như ngồi một chuyến tàu lượn siêu tốc.
Vừa mới nhìn thấy ba chữ Đang làm gì, trong đầu cô hiện ra một suy nghĩ không nên có. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Cô có tội.
Thiếu chút nữa đã hiểu lầm ông chủ.
[Tôi sẽ gửi cho anh trong năm phút nữa.]
Cô đặt điện thoại di động của mình lên kệ, lấy kéo bên cạnh cắt dưa chuột.
Lạc Kỳ nhìn điện thoại di động, Tưởng Thịnh Hòa không trả lời cô nữa.
Cô đi vào nhà bếp để rửa dưa chuột, ăn nửa quả dưa chuột để bình tĩnh trở lại.
Ngồi xuống bàn làm việc, bật máy tính và gửi tài liệu ông chủ yêu cầu đến hộp thư của anh.
Tưởng Thịnh Hòa: [Nhận được rồi.]
Anh còn muốn nói chuyện với cô, nhưng nghĩ hồi lâu chẳng tìm được đề tài thích hợp để nói hơn công việc: [Ngày mai đừng quên nói cho Lệ Nhụy giữ lại đội ngũ y tế của Duệ Phổ.]
Lạc Kỳ không dám quên chuyện quan trọng như vậy, cô đã viết trong giấy note, còn đặt chuông báo thức nhắc nhở.
Trước khi đi ngủ, cô lướt vòng bạn bè một lần nữa.
Hàng trăm bình luận, có mấy bình luận có lượt trả lời dày đặc, bạn học cấp ba của cô coi khu vực bình luận là nhóm trò chuyện, đều suy đoán bóng lưng này là người nào, có phải là người nào đó trong trường bọn họ không.
Hạ Vạn Trình cũng nhìn thấy vòng bạn bè này của Lạc Kỳ, ông ấy trước giờ không có thói quen ấn thích và bình luận.
Khi nhìn thấy bức ảnh bóng lưng kia, trực giác là Lạc Kỳ tìm họ hàng trong nhà chụp một tấm, dùng để đối phó với việc xem mắt, thế nhưng mở bức tranh sơn dầu kia ra, ông ấy đã phủ định suy đoán của mình.
Có một con dấu ở góc dưới bên phải của bức tranh, không nhìn được rõ. Nếu không phải là người trong ngành công nghiệp, không sưu tầm tranh sơn dầu, không hiểu con dấu đặc biệt đó có nghĩa là gì.
Còn ông ấy thì khác, ông ấy biết con dấu kia, bức tranh sơn dầu này vậy mà do họa sĩ Ngu vẽ.
Với điều kiện kinh tế hiện tại của Lạc Kỳ, sẽ không tốn mấy chục triệu để vẽ một bức tranh sơn dầu làm đạo cụ.
Xem ra cô đã đồng ý sự theo đuổi của người bạn Tưởng Thịnh Hòa.
Ngày hôm sau, dưa chuột ban công đã lớn hơn.
Dưa chuột này đã kết trái được hơn hai mươi trái, Lạc Kỳ ăn không hết, buổi sáng trước khi ra ngoài hái mười trai, chia cho đồng nghiệp trong ban thư ký ăn.
Tiểu Khương vẫn luôn là người hoạt động tích cực nhất, lấy dưa chuột đi rửa ngay lập tức, mỗi người đều có phần.
“Chị Lạc, thật sự là dưa chuột trồng ở ban công nhà chị sao?”
“Ban công lớn lắm nhỉ?” Một đồng nghiệp khác đang ăn dưa chuột cũng phụ họa theo.
Lạc Kỳ: “Không lớn, mấy mét vuông, không có đất trồng trọt.”
Cô mở album, bên trong có video cô quay: “Cho mọi người xem nhé?”
Sáng sớm, mấy người thư ký ăn dưa chuột xem video trồng dưa chuột, tiếng cười vang dội.
“Nói gì mà vui vẻ thế?”
“… Giám đốc Tưởng?”
“Giám đốc Tưởng, chào buổi sáng.”
Mấy người đang ăn dưa chuột không ngờ ông chủ đến sớm như vậy.
Lạc Kỳ nhìn lướt qua đồng hồ, bảy giờ năm mươi phút.
Công ty làm việc lúc chín giờ, để mỗi ngày được tan ca sớm thường thì ngày hôm sau bọn họ đều theo thói quen đến sớm.
Tưởng Thịnh Hòa dừng bước, nhìn dưa chuột trên bàn: “Bữa sáng?”
“Không phải.” Tiểu Khương hào phóng, trong túi nilon còn có bốn quả dưa chuột, ngay cả túi xách anh ta cũng đưa cho ông chủ: “Giám đốc Tưởng, đây là phần của anh. Dưa chuột do trợ lý Lạc trồng trên ban công nhà riêng.”
Để cho ông chủ nhìn thấy phong cảnh bình dị trên ban công nhỏ của nhà Lạc Kỳ, Tiểu Khương lấy video trong điện thoại di động của Lạc Kỳ cho ông chủ xem: “Lúc mới đầu chúng tôi cũng không tin, ban công nhỏ làm sao có thể trồng được dưa chuột, anh xem xem?”
Tưởng Thịnh Hòa không cầm điện thoại di động, mượn tay Tiểu Khương, xem video mấy chục giây: “Không tồi?”
Anh cầm dưa chuột lên, nói với Lạc Kỳ: “Tôi không khách sáo nữa.”
Đợi ông chủ đến văn phòng làm việc của mình, bọn họ lập tức tản ra, mỗi người một việc.
Lạc Kỳ không muốn cho ông chủ dưa chuột, vì đối với anh nó cũng không mới lạ gì. Mấy quả kia là định mang cho Sơ Lâm, buổi tối đã nói sẽ đến quán rượu của Sơ Lâm ngồi một lát.
Đến chín giờ, cô xuống dưới lầu tìm Lệ Nhụy, truyền đạt ý tứ về đội ngũ quản lý của y tế Duệ Phổ, không điều chỉnh, cố gắng giữ nguyên của ông chủ.
Lệ Nhụy đăm chiêu, y tế Duệ Phổ chỉ là một trong những công ty cổ phần của tập đoàn Viễn Duy, một ông chủ lớn trong tập đoàn như anh chưa bao giờ hỏi chuyện con cỏn này. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lần này không chỉ hỏi mà còn đặc biệt bảo Lạc Kỳ đến thông báo cho bà ấy.
Tất cả các công ty được sáp nhập và mua lại phải đối mặt với sự thay đổi lớn về tài chính và quản lý, không có ngoại lệ.
Ông chủ bảo bà ấy giữ lại đoàn đội ban đầu, có nghĩa là tạm hoãn tổng bộ bên này tiếp quản Duệ Phổ, không biết ông chủ dự định sắp xếp ai sang, dù sao việc này bà ấy không nhúng tay là được rồi.
Lệ Nhụy cười: “Vất vả cho em rồi, còn phải chạy một chuyến. Em chuyển lời lại giám đốc Tưởng, chị biết nên xử lý ra sao.”
Lạc Kỳ ở chỗ Lệ Nhụy chưa đầy năm phút thì trở về trả lời ông chủ.
Lên tầng bốn mươi hai, Tiểu Khương nói với cô rằng trong văn phòng giám đốc Tưởng có khách.
Kỳ thật không phải là khách khứa gì, người đến là Tần Mặc Lĩnh. Tối hôm qua, anh ta nhận được điện thoại của Tưởng Thịnh Hòa, bảo hôm nay anh tới đây một chuyến.
“Chuyện gì thì còn phải gặp mặt mới nói.” Tần Mặc Lĩnh vắt chéo hai chân trên sô pha, bất giác mở màn hình điện thoại di động ra xem, là ảnh cưới của anh ta.
Tưởng Thịnh Hòa hôm nay phát lòng tốt, pha cho Tần Mặc Lĩnh một tách cà phê, đích thân bưng đến bàn trà.
Tần Mặc Lĩnh được sủng ái mà lo sợ: “Không có việc gì mà tỏ ra ân cần.”
Anh ta đặt điện thoại di động của mình trên tay vịn: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì hả?”
Tưởng Thịnh Hòa hỏi anh ta khi nào anh ta đến nhà cô giáo Trần ăn cơm. Cô giáo Trần là giáo viên chủ nhiệm lớp tiểu học của bọn họ, cũng là mẹ vợ của Tần Mặc Lĩnh.
“Làm gì?”
“Tôi dẫn Lạc Kỳ sang.”
“?” Tần Mặc Lĩnh không hiểu tại sao.
“Không phải bảo cậu giúp đỡ không, nói cho cậu biết một bí mật.”
Tần Mặc Lĩnh: “Không có hứng thú.”
Từ lúc anh ta chưa biết nói chuyện thì đã quen Tưởng Thịnh Hòa, còn có bí mật gì là anh ta không biết cơ chứ? Khi còn bé, chút chuyện phiền phức kia người lớn hai nhà bọn họ lật qua lật lại nói không biết bao lần, thật sự không có bí mật gì có thể nói được nữa.
Còn có thì chỉ có lẽ là bí mật thương mại.
Nếu như dự án kiếm tiền, Tưởng Thịnh Hòa sẽ không ăn một mình, cho nên hiện tại anh ta có biết hay không cũng không sao cả.
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Về mặt tình cảm.”
Tần Mặc Lĩnh thay đổi cách nói: “Cậu muốn đi ăn thì đi, lý do tôi tìm cho cậu.” Anh ta hơi hạ cằm, ý bảo anh có thể nói bí mật rồi.
“Tôi thích Lạc Kỳ đã bảy năm rồi.”
“Bao năm cơ?” Tần Mặc Lĩnh bỗng nhiên ngồi thẳng, cho rằng mình nghe nhầm.
“Hơn bảy năm.”
“Khi còn ở tập đoàn Viễn Duy?”
“Ừm.”
“Vì thế Y Tế Viễn Duy?”
“Có liên quan đến cô ấy.”
Tần Mặc Lĩnh không thể tin được: “Không phải cậu nói nhảm đấy chứ?”
Tưởng Thịnh Hòa im lặng nhìn anh ta, đứng dậy ngồi lại bàn làm việc: “Bí mật đã nói cho cậu biết rồi, chuyện đã hứa đã được thực hiện xong. Trở về đi, cơ hội viết văn cười nhạo tôi tốt như vậy, cậu không nắm chặt à?”
“Đừng có lấy lòng tiểu nhân, cậu cho rằng tôi là cậu à?”
Nếu là trước kia, Tần Mặc Lĩnh có lẽ sẽ làm như vậy, hiện tại anh ta đã kết hôn, không có hứng thú đối với loại chuyện nhàm chán ấu trĩ này.
Giản Hàng sẽ không hy vọng chồng mình chưa trưởng thành, không thận trọng.
Tưởng Thịnh Hòa hỏi: “Khi nào cậu và Giản Hàng tổ chức hôn lễ?”
Tần Mặc Lĩnh: “Đám cưới được lên kế hoạch vào tháng Chín, một ngày trước Ngày Nhà Giáo.”
Đã nhận giấy kết hôn, đã chụp ảnh cưới, ở chung phòng ngủ, nhưng anh ta và Giản Hàng vẫn chưa quen thân đến thế.
Cà phê Tưởng Thịnh Hòa pha cho anh ta, anh ta không lãng phí chút nào, uống xong mới rời đi.
Tần Mặc Lĩnh rời đi không lâu, lại có người đến thăm.
Người tới họ Bạch, có quan hệ làm ăn với công ty bác gái cả của Lạc Kỳ. Gần đây nhà Bùi Thời Tiêu chấm dứt hợp tác, công ty của giám đốc Bạch tất nhiên sẽ trở thành khách hàng lớn nhất của công ty bác gái cả. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Trưởng bối ở Thượng Hải tối hôm qua nói đã giúp đỡ liên lạc với bác gái cả, hôm nay đã sắp xếp giám đốc Bạch tới.
Tưởng Thịnh Hòa đứng lên nghênh đón: “Làm phiền giám đốc Bạch rồi.”
“Anh khách sáo rồi, không phiền, đúng lúc tôi đến Bắc Kinh công tác, thuận đường.”
Giám đốc Bạch nói cho Tưởng Thịnh Hòa biết, đã bảo phó tổng giám đốc thông báo cho bác gái cả của Lạc Kỳ, đình chỉ tất cả hợp tác.
Anh ta mở khóa điện thoại di động đưa cho Tưởng Thịnh Hòa: “Hẹn mười giờ ba mươi gọi cho tôi?”