Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 40
Lạc Kỳ giải thích: [Có người bên đối tác muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho chị, từ chối lại đắc tội với người ta, như này tránh phiền phức cho chị.]
Lạc Vũ: [Ai, đúng là người đẹp lắm phiền não, giống như em, ha ha ha.]
[Chị vừa rồi dọa chết em mất, chị không biết đâu, ông chủ phía đối tác của em sắp khóc chết rồi. Ngay cả tên họ của chị anh ta còn chưa có nữa.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Kỳ cười: [Bảo anh ấy trở thành nam chính của người khác đi thôi.]
Đối diện bàn ăn, Tưởng Thịnh Hòa đang nhìn bức ảnh trong vòng bạn bè của Lạc Kỳ, chính anh cũng không nhận ra bóng lưng kia, uống hai ngụm trà đè nén sự bất mãn.
Cũng may, văn bản và trả lời của cô coi như cũng được.
Anh ấn thích, lần đầu tiên để lại bình luận cho cô: [Tranh sơn dầu không tệ, có lòng rồi.]
Lạc Kỳ: “…”
Đây là khoe khoang đúng không?
Sơ Lâm để lại bình luận: [Tranh sơn dầu có câu chuyện. Đợi ngày nào đó cậu xem chán bức tranh này (cười trộm) thì để nó ở quán rượu của tớ nhé.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô sẽ không chán, nhưng sẽ có một ngày nào đó cô không còn thích hợp để giữ lại bức tranh này, có lẽ chờ ngày ông chủ tỏ tình với người trong lòng, có lẽ chờ ngày cô có cuộc sống mới của riêng mình.
Cô đồng ý với Sơ Lâm: [Nói không chừng rất nhanh sẽ thấy chán. Đến khi đó sẽ đặt nó trong quán rượu của cậu.]
Đồ ăn được mang lên, hai người đặt điện thoại xuống.
Lạc Kỳ yên lặng ăn cơm, vừa rồi khi gửi bạn bè giống như bị cái gì đó mê hoặc, không do dự không lo lắng, trực tiếp gửi.
Bây giờ bình tĩnh lại, một chút hối hận. Mặc dù rắc rối xem mắt đã được giải quyết, nhưng nghĩ đến người trong bức ảnh đó là ông chủ lại cảm thấy mắt bị bỏng rồi, khiến cô không thể nhìn thẳng vào ông chủ được.
Tưởng Thịnh Hòa phá vỡ sự im lặng, không thể để cô xấu hổ vì chuyện trong vòng bạn bè được. Tuy rằng ranh giới mơ hồ, nhưng có một số việc nếu hăng quá thì sẽ hóa dở: “Khiến người làm giám đốc phiền toái nhiều nhất đều là chuyện của cô, hết chuyện này đến chuyện khác. Đây là những điều mà ba mẹ của cô nên lo lắng, thế mà bây giờ tôi lại đang bị động đóng vai của họ.”
Lạc Kỳ thiếu chút nữa bị nghẹn, đột nhiên nghĩ đến câu nói của Lạc Vũ: Ông chủ đối với chị tốt như vậy, quả thực coi chị như con gái mà cưng chiều, đừng phụ tâm ý của ông chủ các chị, làm việc chăm chỉ, sau này chờ chị có tiền hãy hiếu thuận với ông chủ các chị. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lúc ấy, Lạc Vũ nhầm Tưởng Thịnh Hòa là Tưởng Nguyệt Như, thế nhưng những lời này hiện tại rất thích hợp với Tưởng Thịnh Hòa, anh thật sự là đã lo lắng cho cô không ít.
Sau này cô sẽ chăm chỉ làm việc ở Viễn Duy để báo đáp anh.
Ăn cơm xong, tài xế đưa Tưởng Thịnh Hòa về biệt thự trước, sau đó đưa Lạc Kỳ về nhà.
Tưởng Thịnh Hòa đoán được cô không muốn nói chuyện, cầm áo vest trên tay vịn khoác lên người, tựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.
Lạc Kỳ liếc mắt nhìn Tưởng Thịnh Hòa, anh đang nhắm mắt dưỡng thần, chắc hẳn đã mệt, cô lại mở bức tranh sơn dầu kia ra.
Khiến cô vừa gặp đã yêu trước mắt chỉ có hai loại, một là tên quán rượu nhỏ kia, còn lại chính là bức tranh này.
Đêm mưa Tô Thành.
Anh đến, tôi vẫn còn ở đây.
Bức tranh sơn dầu kia ở chỗ ông chủ là đạo cụ, anh chắc chắn sẽ không lưu lại, lưu lại cũng không có tác dụng.
Lạc Kỳ khóa điện thoại di động, xoay người nhìn về phía Tưởng Thịnh Hòa: “Giám đốc Tưởng.”
Tưởng Thịnh Hòa vẫn nhắm mắt như cũ: “Ừm.”
“Bàn với anh một chuyện.”
“Chuyện công việc có lẽ không thể bàn được. Những cái khác, cô cứ nói.”
“Đó là chuyện riêng. Bức tranh đó có thể đưa nó cho tôi không? Anh đã giúp tôi rất nhiều, không thể để anh tốn kém thêm được nữa. Tôi sẽ trả tiền bức tranh.”
Bức tranh đó có giá vài nghìn tệ.
Cô muốn mấy bức cũng được, bảo họa sĩ Ngu vẽ thêm vài bức.
Tưởng Thịnh Hòa đồng ý với cô: “Có thể. Bức tranh đó có năm nghìn tệ, chờ đến khi bức tranh khô thì đưa nó cho cô.”
“Cám ơn giám đốc Tưởng.”
Lạc Kỳ không quá hiểu về tranh, nhìn không ra giá trị, càng không nghĩ đến ông chủ sẽ tìm họa sĩ nổi tiếng để vẽ.
Năm nghìn tệ đối với cô không ít, nhưng đã rất lâu cô không mua cho mình một món đồ gì đó mà mình thích.
Một lần xa xỉ.
Ngay lập tức cô chuyển năm nghìn tệ cho Tưởng Thịnh Hòa.
Tưởng Thịnh Hòa nhận được, nhắn tin cho hoạ sĩ Ngu: [Phiền ông vẽ thêm một bức nữa, bức kia tôi tặng cô ấy rồi.]
Họa sĩ Ngu: [Chúc mừng tặng được người ta.]
Tưởng Thịnh Hòa cười: [Sao mà ngay cả ông cũng chê cười tôi.]
Dọc theo đường đi, Lạc Kỳ không chú ý đến biển báo ngoài cửa sổ mà nghĩ đến bức tranh kia.
Khi đến gần biệt thự, cô nhận được điện thoại của bác cả.
Tất cả họ hàng cũng chỉ có số điện thoại của bác cả, cô không chặn, sau khi cãi nhau với gia đình, thì đây là lần đầu tiên bác cả gọi điện cho cô.
Chắc hẳn là có liên quan đến việc hôm nay bác gái ép cô trả tiền, trước khi nghe, Lạc Kỳ theo bản năng liếc mắt nhìn ông chủ, phát hiện ông chủ cũng đang nhìn cô, ánh mắt ý vị sâu xa. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Cô: “…”
Tưởng Thịnh Hòa: “Nếu như không tiện, dừng xe ở phía trước, tôi xuống xe cho cô nhận.”
Làm sao cô có thể để ông chủ xuống xe dành không gian cho cô trả lời điện thoại được cơ chứ?
“Không có gì không tiện đâu.” Cô lại theo bản năng giải thích: “Không phải điện thoại của Bùi Thời Tiêu, là người nhà gọi đến.”
Cô trả lời trước khi tiếng chuông kết thúc.
“Bác cả.”
“Kỳ Kỳ à, cháu có bận không?”
“Cháu không bận, đã tan ca rồi ạ. Bác cả, tìm cháu có chuyện gì thế ạ?”
Bác cả thở dài.
Suy đoán của Lạc Kỳ đã được chứng thực, chính là vì chuyện bác gái, không thì bác cả sẽ không đến mức than thở.
Bác cả thật sự không có cách nào mới gọi điện thoại cho cháu gái, ngay cả cơm tối vợ ông ấy cũng không ăn, giận dữ nói, một ngày Lạc Kỳ không xin lỗi thì bà ta ầm ĩ không xong với ông một ngày.
Vợ tức giận, hiện giờ vẫn đang nổi đóa: Ông thấy nó điên cuồng thế đấy! Tôi mượn tiền cho gia đình nó còn phải bị uất ức này, tôi được cái gì cơ chứ!
“Kỳ Kỳ, chuyện buổi chiều bác đã biết rồi. Bác gái cháu không có ý xấu, có lẽ bà ấy nhìn thấy nhiều hơn, thực tế hơn so với mấy người trẻ tuổi các cháu, tình cảm không thể coi thành cơm ăn, bà ấy giận cháu ngốc, có cuộc sống tốt lại không cần.”
“Bà ấy không phải thật sự bắt cháu trả lại tiền, có thể gần đây áp lực quá lớn, nói không chọn lời. Cãi nhau với bác cả đêm, cháu không xin lỗi thì bà ấy sẽ không kết thúc. Kỳ Kỳ cháu nể mặt bác, đừng dây với người kiến thức bình thường như bà ấy, vào trong nhóm xin lỗi bà ấy một câu, cháu xem có được không?”
Lạc Kỳ không dữ được với bác cả, mặc dù bác cả cũng rất coi trọng lợi ích, thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng trách cứ cô lấy một câu, đối với ba cô cũng coi như thật lòng thật ý: “Bác cả cháu thực sự không làm được, nợ tiền mọi người, cháu sẽ cố gắng trả sớm hơn. Tạm biệt bác cả, bác hãy chăm sóc tốt chính mình.”
Đợi cô cúp điện thoại, Tưởng Thịnh Hòa quan tâm hỏi: “Lại giục cô trả lại tiền?”
Lạc Kỳ lắc đầu: “Bác gái tức giận, về nhà cãi nhau với bác cả tôi, uy hiếp bác cả nói tôi không xin lỗi bà ta ở trong nhóm gia đình thì việc này không xong được. Bác cả bảo tôi lùi một bước, vào nhóm xin lỗi bác gái, việc này coi như qua.”
Tưởng Thịnh Hòa thẳng thắn: “Xin lỗi thì không thể.”
Lạc Kỳ cũng không xin lỗi, lúc trước cô rời khỏi nhóm gia đình, cũng không muốn vào lại. Cô hiểu rõ bác gái cả, cực kỳ hư vinh, được đằng chân sẽ lân lên đằng đầu, một khi cô xin lỗi, bác gái cả và một nhóm họ hành bị cô chặn còn không nhân cơ hội này để khiêu khích cô.
Xe dừng lại trước biệt thự, Lạc Kỳ nhìn thoáng qua sân, rộng rãi xa xỉ, có hồ bơi ngoài trời, bên cạnh là một khu vườn lớn.
Khi cô và Lạc Vũ dựng giá dưa chuột ở ban công căn nhà cho thuê, cô nằm mơ cũng muốn có một ngôi nhà như vậy, có sân lớn và nuôi một chú chó.
Tưởng Thịnh Hòa xuống xe, nhìn theo chiếc xe rời đi. Anh không vội đi vào biệt thự mà châm một điếu thuốc hút ở trong sân, tìm số điện thoại của trưởng bối Thượng Hải. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
“Lại làm phiền bác rồi.”
Đầu dây bên kia giọng nói mang theo tiếng cười: “Lần sau hoặc là dẫn người đến gặp bác, hoặc là thông báo cho bác đến dự đám cưới, ngoại trừ hai chuyện này đừng gọi điện làm phiền bác nữa.”
“Sắp rồi ạ. Bác kiên nhẫn chờ thêm chút nữa.”
“Nghe nói ảnh kết hôn của Tần Mặc Lĩnh đã chụp rồi.”
Tưởng Thịnh gảy tàn thuốc lá: “Ảnh cưới của cậu ấy là bỏ tiền ra tìm người photoshop đấy ạ.”
Trưởng bối cười ha hả: “Người ta cũng có chụp ngoài lề đâu, làm sao là photoshop được. Bác nghĩ là cháu đang ghen tị đấy.”
Trở về chuyện chính, trưởng bối hỏi: “Tìm bác có chuyện gì?”
“Giúp cháu liên hệ với bác gái cả của Lạc Kỳ ạ, cháu muốn nói chuyện với bà ta.”
Tưởng Thịnh Hòa kể tình huống trước mắt của nhà Lạc Kỳ cho trưởng bối, bao gồm cả việc mượn tiền nhà bác gái: “Lúc trước là nhà bác gái chủ động muốn cho bọn họ mượn tiền.”
Trưởng bối: “Bọn họ chắc chắn Lạc Kỳ sẽ kết hôn với Bùi Thời Tiêu, kết hôn cũng không thiếu một mươi triệu kia.”
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, chủ động vay tiền cũng nên cảm ơn, nhưng bà ta không nên vì lợi ích của nhà mình lấy mười triệu tệ tiền nợ làm lợi thế, ép Lạc Kỳ quay lại với Bùi Thời Tiêu được.”
“Cháu nhờ bác liên lạc với bác gái con bé, là chuẩn bị giới thiệu thêm vài khách hàng cho công ty bà ta?”
“Không rảnh rỗi như vậy đâu bác, cháu chỉ quan tâm giúp được Lạc Kỳ mà thôi, cũng quan tâm người tôn trọng Lạc Kỳ. Bác gái cả của cô ấy không có ở trong đó.”
Lạc Kỳ đã khổ như vậy, tình cảm sáu năm bị phản bội, hôn lễ hủy bỏ, còn mang theo một thân nợ nần, bác gái cả chẳng những không thông cảm chút nào, trái lại còn uy hiếp.
Người ở trong lòng anh, anh không nỡ để cô chịu một chút ủy khuất, làm sao có thể để cho những người khác muốn chỉ trích là chỉ trích, muốn uy hiếp là uy hiếp, một chút tôn trọng cũng không có.
Trưởng bối hiểu được, đây là muốn trút giận thay Lạc Kỳ, nhắc nhở anh: “Công ty nhà bác cả Lạc Kỳ là công ty cổ phần Lạc Vu Lễ, tương đương với công ty của ông ấy. Theo bác được biết, quan hệ anh em giữa bọn họ không tệ, Lạc Vu Lễ là người anh hiếm thấy.”
“Vâng, cháu biết rồi. Cháu sẽ không khai đao với công ty của bọn họ, Lạc Kỳ quan tâm đến anh họ cô ấy.” Người Lạc Kỳ quan tâm, anh cũng sẽ quan tâm: “Cháu chỉ nhằm vào bác gái cả của cô ấy. Bác gái cả không phải hơi một tí là thích uy hiếp người khác sao, cháu để cho bà ta biết, uy hiếp người khác, cháu vẫn am hiểu hơn so với bà ta.”
“…”