Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 39
Lạc Kỳ quay trở về phòng làm việc của mình, ôm lấy sổ ghi chép và một xấp tài liệu nên không còn tay để gõ cửa, nhìn cánh cửa vẫn đang mở, cô chỉ đành gọi một tiếng: “Giám đốc Tưởng.”
Tưởng Thịnh Hòa không để ý tới cô, cũng chẳng ngước mắt lên.
Lạc Kỳ đã quen với việc mỗi lần cô bước vào, cho dù cô gõ cửa hay gọi anh thì anh cũng không nhìn cô, đôi khi cũng sẽ đùa cô một câu: Mọi người đều dễ quên như vậy sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì anh đã nói không chỉ một lần, khi cửa vẫn mở thì không cần phải gõ cửa, cứ đi thẳng vào là được.
Cô và Tiểu Khương đều không làm được, đây là vấn đề về lịch sự.
Liếc mắt thấy Lạc Kỳ đến gần, Tưởng Thịnh Hòa khẽ gõ vào bàn bên cạnh anh: “Ngồi đây.”
Lạc Kỳ đi vòng qua bàn làm việc lớn, đặt máy tính xách tay xuống, chuyển một chiếc ghế ở phía đối diện qua.
Đây không phải là lần đầu tiên cô tăng ca cùng ông chủ, mấy tháng trước đã quen, nhưng không biết vì sao hôm nay đột nhiên có chút không quen.
Lạc Kỳ ngồi xuống, cảm thấy hơi thở của ông chủ xâm lấn xung quanh, không khí cô hít vào dường như có một mùi hương rõ mát lạnh đặc biệt.
Cô biết đó là do tâm lý của chính mình ảnh hưởng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cầm lấy tài liệu trên bàn phím máy tính giở xem, cô mất vài phút lấy lại tinh thần, tài liệu xem đến trang thứ hai mới hoàn toàn tiến vào trạng thái làm việc.
Tưởng Thịnh Hòa đưa tay: “Phích cắm.”
Lạc Kỳ đưa phích cắm dây điện của máy tính xách tay cho anh: “Cảm ơn giám đốc Tưởng.”
Tưởng Thịnh Hòa cắm điện xong, việc mua bán và sáp nhập Y Tế Viễn Duy đều do Lệ Nhụy theo dõi, cũng do là một tay bà ấy phụ trách. Tình huống cụ thể anh cũng không biết rõ, bởi vì Lạc Kỳ hứng thú với in 3D nên anh mới tìm hiểu kỹ.
Điện thoại di động trên bàn rung lên, ID người gọi: Họa sĩ Ngu.
Anh đứng dậy, cầm điện thoại di động đi đến cửa sổ mới nghe máy.
“Xin chào giám đốc Tưởng, quấy rầy rồi. Bức tranh đã được hoàn thành, hong khô cần một vài ngày, tôi chụp cho anh xem thử trước nhé?”
“Được, cám ơn.”
Cúp điện thoại, rất nhanh họa sĩ Ngu đã gửi bức tranh sơn dầu kia cho anh.
Đêm mưa ở Tô Thành hôm đó, Tiểu Khương chụp được cảnh anh ôm Lạc Kỳ trong lòng, cầm ô đi về phía trước.
Có thể là do quá kích động, bức ảnh kia Tiểu Khương chụp rất bình thường, không chụp được ý cảnh che ô trong cơn mưa nên anh đã liên hệ với họa sĩ Ngu vẽ tranh sơn dầu nổi tiếng, bảo họa sĩ Ngu dựa vào ảnh chụp vẽ ra cảnh tượng lúc đó. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Tranh sơn dầu vẽ ra ý cảnh anh muốn, trong mưa bụi, dưới tán ô có bóng lưng cô và anh.
Tưởng Thịnh Hòa lưu lại bức tranh này, một lần nữa cảm ơn họa sĩ Ngu.
Anh đặt điện thoại xuống rồi đi pha cà phê.
Lạc Kỳ tập trung tất cả sức lực vào việc chỉnh sửa tài liệu cũng không biết ông chủ nhận điện thoại xong đã đi đâu. Mãi cho đến khi bên cạnh máy tính có thêm một tách cà phê.
Cô ngẩng đầu lên: “Cám ơn giám đốc Tưởng.”
Bây giờ cô đã quen với việc ông chủ pha cà phê và bê cà phê giúp họ, đôi khi anh cũng thuận tay đưa cho vệ sĩ một ly.
Có lẽ là nghiện pha cà phê rồi.
Tưởng Thịnh Hòa trở lại chỗ ngồi, phát hiện không đúng. Trước khi anh nghe điện thoại, ghế của Lạc Kỳ không cách ghế của anh xa như vậy, nhìn khoảng cách hiện tại, có lẽ cô đã di chuyển ít nhất hai mươi centimet ra phía bên ngoài.
Anh nhìn trộm cô, sau đó nhìn tài liệu đang chỉnh sửa trên máy tính xách tay của cô: “Máy tính xách tay phản quang, bên tôi nhìn không rõ.”
Lạc Kỳ chuyển góc máy tính, vừa xoay vừa hỏi: “Giám đốc Tưởng, như này có thể thấy rõ không?”
Có thể thấy rõ thế nhưng Tưởng Thịnh Hòa không lên tiếng.
Xem ra vẫn không thấy rõ, hai người ngồi xa như vậy, nhìn chung một màn hình máy tính quả thật rất dễ bị phản quang. Công việc quan trọng hơn nên Lạc Kỳ đành phải đứng lên, dịch ghế về phía anh.
Ban nãy cô di chuyển vô ích mất rồi.
Chỉnh sửa và phân tích tất cả các tài liệu ông chủ cần, cùng thảo luận những vấn đề còn tồn tại trong đội ngũ quản lý hiện tại của Y Tế Duệ Phổ, khi kết thúc cũng đã bảy giờ rưỡi.
“Đi ăn cơm, ngồi xe của tôi.”
“Vâng.” Lạc Kỳ trả lời.
Nếu như không phải vì do cô thì có tối nay ông chủ có lẽ đã chẳng phải tăng ca.
Lên xe, Tưởng Thịnh Hòa bảo tài xế lái xe đến nhà hàng mà bọn họ thường xuyên lui tới.
Mỗi lần ăn cơm công sở đều ăn ở đó, đồ ăn khá ngon, giá cũng phải chăng. Mỗi lần Lạc Kỳ đều gọi ba món canh, cô nghĩ rằng ông chủ thích uống canh trứng cà chua.
Bọn họ đến muộn, quán cơm không có người xếp hàng, đến là có bàn luôn.
“Đội ngũ hiện tại của Y Tế Duệ Phổ cũng không tệ lắm, cô nói cho Lệ Nhụy biết, cố gắng giữ đoàn đội lại.”
“Vâng.” Lạc Kỳ quan tâm: “Công ty chuẩn bị cử ai đến tiếp quản Duệ Phổ?”
Tưởng Thịnh Hòa đang thưởng trà, ngước mắt lên nhìn cô. Anh chuẩn bị cử cô qua vì cô có hứng thú với in 3D như thế. Chờ anh thổ lộ xong rồi để cô đi sang đấy, muốn giữ cô ở bên cạnh như vậy lại quá ích kỷ.
Ông chủ và trợ lý ở bên nhau, nếu như truyền ra ngoài thì sẽ không dễ nghe, người khác không bàn luận về anh nhưng sẽ dị nghị cô.
Y Tế Duệ Phổ có trụ sở chính tại Bắc Kinh, nhưng có một trung tâm nghiên cứu và phát triển ở Tô Thành, cần phải chạy cả hai nơi.
Hiện tại vẫn chưa định nói với cô, đến lúc đó sẽ cho cô một bất ngờ.
“Còn chưa quyết định, nói sau.”
Lạc Kỳ gật đầu, nếu đã chưa quyết định, nói không chừng cô có cơ hội giành được.
Nếu như giành được, tiền lương của cô có thể tăng gấp đôi, trả nợ sẽ dễ dàng hơn, nhưng cũng có nghĩa là cô sẽ rời khỏi ban giám đốc.
Vậy mà lại xuất hiện một chút cảm giác không nỡ.
Cô nâng chén trà lên, trong lòng không yên nhấp một ngụm.
Lúc thất thần, có bạn học cấp ba gọi điện thoại cho cô, cô ở trong nhóm trò chuyện gần như không nói lời nào, mấy ngày trước bởi vì trong vòng bạn bè công khai lý do chia tay, gần đây người liên lạc với cô không ít, có người muốn đuổi theo cô, cũng có người muốn giới thiệu bạn trai cho cô, không biết hôm nay bạn học này là người đằng trước hay là người đằng sau. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lạc Kỳ nghe máy, hàn huyên vài câu.
“Cuối tuần này rảnh không, hẹn trước một buổi với cậu.”
Lạc Kỳ nửa đùa nửa thật: “Nói về hợp tác thì được, còn xem mắt thì tớ từ chối.”
Bạn họ cũng không quanh co lòng vòng: “Tớ cũng không có cách nào khác. Khóa chúng tớ có một bạn nam, những năm này nhớ cậu mãi không quên, biết cậu độc thân nên muốn thử. Cũng ở Bắc Kinh, cùng nhau ra ngoài ăn một bữa ăn đi nhé, hai ba năm nay hai chúng ta cũng không gặp nhau rồi.”
Lạc Kỳ: “Hôm nào có thời gian tớ sẽ mời cậu.”
Bạn học hiểu rõ Lạc Kỳ đây là đang khéo léo từ chối.
Mấy phút cô nói chuyện phiếm, Tưởng Thịnh Hòa tựa vào lưng ghế, tầm mắt vẫn ở trên người cô.
Cuộc điện thoại cuối cùng cũng kết thúc, Tưởng Thịnh Hòa đặt chén trà xuống: “Có người giới thiệu bạn trai cho cô?”
“Ừm.”
“Bây giờ mọi người trong vòng bạn bè của cô, kể cả đối tác và khách hàng đều biết cô độc thân.”
“…”
Lạc Kỳ nhìn về phía ông chủ, không biết ông chủ rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì.
Tưởng Thịnh Hòa: “Ngày diễn đàn thượng đỉnh cao cấp, biết Hạ Vạn Trình tìm tôi nói chuyện vì sao lại rút cô ra không?”
Lúc trước Lạc Kỳ không nghĩ nhiều, rút cô ra đương nhiên là có một số cơ mật thương mại không thích hợp để cho cô biết, ngày đó là trong lúc chờ đợi ông chủ, Bùi Thời Tiêu từ hội trường đuổi theo tìm cô.
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Chủ tịch Hạ hỏi tôi người bạn kia của tôi có phải không theo đuổi được cô hay không, nếu như không theo đuổi được thì ông ấy muốn giới thiệu tiểu bối trong nhà cho cô. Tháng Mười năm ngoái, tôi đã nói người bạn của tôi muốn đuổi theo cô, chín tháng trôi qua, tôi lại nói vẫn chưa giới thiệu người bạn cho cô, cô cảm thấy thích hợp không?”
Lạc Kỳ thầm nghĩ, có thích hợp hay không cũng không nên hỏi cô.
Tưởng Thịnh Hòa từ biểu cảm của cô đã đoán được cô đang oán thầm anh, ngoài công việc, biểu cảm của cô thật ra rất phong phú, đoán chừng chính cô cũng không biết.
“Lúc ấy tôi từ chối, nói không biết cô và Bùi Thời Tiêu thế nào. Kết quả, cô công khai trong vòng bạn bè sẽ không quay lại. Lần sau, Hạ Vạn Trình lại đề nghị mời cô, cô đi hay không? Đối tác như ông ấy, trước đó cô đã từ chối một lần, cô cảm thấy lần thứ hai lấy lý do gì từ chối mới không đắc tội với ông ấy?”
“Ngoại trừ chủ tịch Hạ, sau này có lẽ còn có những người phụ trách khách hàng lớn khác muốn đuổi theo cô, hoặc là giới thiệu bạn trai cho cô, vậy khi đó cô nên làm gì? Từ chối rồi đắc tội với những người ấy.”
Lạc Kỳ cũng đang suy nghĩ làm thế nào để giải quyết phiền não này, từ chối người khác là quyền của cô, thế nhưng đối phương chắc chắn không thoải mái sẽ cảm thấy mất mặt, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô.
“Thứ Sáu tôi sẽ đi mua một chiếc nhẫn, người khác giới thiệu tiếp thì tôi nói mình đã có bạn trai.”
“Cách này cũng không phải không được.” Tưởng Thịnh Hòa mở album ảnh của mình ra: “Bây giờ công khai nói trong vòng bạn bè một câu, tránh cho người khác có suy nghĩ.”
Lạc Kỳ: “…”
Nhẫn còn chưa mua, không có đạo cụ, làm sao công khai?
Chỉ văn bản không rồi nói tôi đã có bạn trai rồi sao?
Người khác sẽ cảm thấy cô bị Bùi Thời Tiêu kích động phát bệnh đó.
“Ảnh chụp và tranh sơn dầu, tôi đã gửi cho cô rồi, cho cô làm lá chắn.”
Lạc Kỳ vội vàng mở cuộc trò chuyện ra, nhìn thấy dưới tán ô anh đang ôm cô, không dễ dàng gì cô mới giết chết được kí ức này thế mà lúc này lại bị anh trong nháy mắt khơi dậy.
Bản thân Tưởng Thịnh Hòa cũng đang xem ảnh, việc anh cần làm bây giờ là làm mờ đi cảm giác ranh giới giữa cấp trên và cấp dưới, không thể để cô luôn coi anh như ông chủ được.
“Lúc chủ tịch Hạ tìm tôi, tôi đang cân nhắc làm thế nào triệt để từ chối thay cho cô.” Anh không nói bức ảnh này là do Tiểu Khương chụp: “Quản lý đại sảnh chụp ảnh, cô ấy cho rằng chúng ta là người yêu, nói bầu không khí lúc đó rất tốt, thuận tay chụp một tấm. Tôi nhờ họa sĩ Ngu vẽ bằng sơn dầu, như vậy cô đăng lên vòng bạn bè cũng sẽ không ai nhận ra bóng lưng kia là tôi đâu. Cô đăng bức ảnh đã làm mờ bóng lưng của tôi và tranh sơn dầu lên cùng lúc.”
Lạc Kỳ mở bức tranh ra, kinh ngạc xem. Chỉ nhìn bức tranh sơn dầu, căn bản sẽ không liên hệ được bóng lưng người phụ nữ kia là cô, cho dù là người thân thiết với cô nhất cũng sẽ không nghĩ nhiều. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Thế nhưng nhìn vào bức ảnh thì có thể thấy được.
“Đạo cụ cho cô, bây giờ đăng luôn đừng mất thì giờ.”
“… Vâng giám đốc Tưởng.”
Cũng rất kỳ quái, ông chủ bảo cô đăng thì cô thật sự đăng, sự phản nghịch của cô không biết đã đi đâu mất rồi.
Lạc Kỳ thích bức tranh sơn dầu kia nên lưu lại.
Lưu xong bức tranh sơn dầu, bắt đầu chỉnh sửa ảnh chụp, cô là cao thủ photoshop ảnh, có thể photoshop ảnh của Lạc Vũ và dưa chuột nhỏ thành một bộ phim nông thôn bom tấn, photoshop bóng lưng ông chủ càng dễ như trở bàn tay.
Không đến mười phút đồng hồ, bóng lưng của ông chủ được photoshop đoán chừng ngay cả bản thân ông chủ cũng không nhận ra được mất.
Hai bức ảnh được cùng với văn bản: [Đêm mưa Tô Thành. Bức tranh sơn dầu là anh ấy đặc biệt tìm người vẽ.]
Sau khi đăng lên, bình luận và lượt thích bùng nổ.
Trong nhóm trò chuyện cấp ba ồn ào.
Lạc Kỳ trả lời một lượt: ]Mới hẹn hò chưa bao lâu, không phải người Tô Thành, mọi người không quen biết đâu. Cảm ơn lời chúc của mọi người.]
Lạc Vũ: [(khóc lớn) (khóc lớn) (khóc lớn)]
Cô ấy gửi tin nhắn riêng cho chị họ: [Chị có bạn trai từ khi nào, sao ngay cả em chị cũng giấu? (Hừ)]
Lạc Kỳ nói hai ba câu không rõ với em họ: [Là bạn trai do chị photoshop. Trong ảnh là đồng nghiệp của chị, bảo anh ấy giúp đỡ thôi.]
Lạc Vũ: […]