Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 4


Bạn đang đọc Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 4:

Tưởng Tư Tầm phát hiện từ khi Tưởng Thịnh Hòa bước vào phòng bệnh, lời của Lạc Kỳ ít đi rõ ràng. Anh ta biết từ trước đây, cô đã sợ ông chủ là Tưởng Thịnh Hòa này rồi.
 
“Đi, ra ngoài uống một ly!” Anh ta bảo Tưởng Thịnh Hòa.
 
Tưởng Thịnh Hòa không nói gì, lại ăn thêm một miếng dưa nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tưởng Tư Tầm đặt ly nước xuống: “Lạc Kỳ, phiền cô nói chuyện với mẹ tôi.”
 
Lạc Kỳ cười: “Anh khách sáo rồi, chuyện tôi phải làm mà.”
 
Ngay khi Tưởng Thình Hòa vừa đi vào phòng bệnh, cô đã mong anh có thể rời đi nhanh chút. Anh ở đây, cả người cô thấy không tự nhiên.
 
Không ai muốn gặp ông chủ sau khi tan việc.
 
Tưởng Thịnh Hòa nghĩ thế nào cũng không ra, lúc này, ở cách mình mấy bước, người mà mình tâm tâm niệm niệm lại đang oán thầm anh.
 
Ăn xong miếng dưa hấu thứ hai, anh và Tưởng Tư Tầm cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.
 
“Đi đâu?” Tưởng Tư Tầm hỏi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Thịnh Hòa không để ý: “Đâu cũng được.”
 
“Hay là đến bar nhé?” Tưởng Tư Tầm lại thấy không hợp: “Mẹ anh còn nằm bệnh viện, chúng ta mà đến bar sẽ bị mắng bất hiếu! Thôi chúng ta tìm một nhà hàng tư nhân đặc sắc đi!”
 
Ở nước ngoài, điều anh ta nhớ nhất không phải gia đình mà là mấy món ăn ở khắp nơi trong nước.
 
“Em lái xe đi, em quen đường hơn anh.” Anh ta đưa chìa khóa xe cho Tưởng Thịnh Hòa.
 
Tưởng Thịnh Hòa không nhận: “Để tài xế lái đi.”
 
“Để tài xế lái cũng được, nhưng hai chúng ta có một người phải nằm bò trên trần xe.”
 
Lúc này, Tưởng Thịnh Hòa mới nhìn hình dạng của chiếc chìa khóa, là kiểu của xe thể thao: “Xe của Tần Mặc Lĩnh?”
 
“Ừ.”
 
Tưởng Tư Tầm không có xe trong nước, mỗi lần về nước, anh ta không lấy xe của Tưởng Thịnh Hòa thì cũng lấy xe của Tần Mặc Lĩnh. Anh ta thân thiết với Tần Mặc Lĩnh như vậy là nhờ Tưởng Thịnh Hòa.
 
Tần Mặc Lĩnh là bạn học của Tưởng Thịnh Hòa. Từ nhà trẻ đến tiểu học, họ đều học cùng lớp, thế là từ nhỏ họ đã ‘úp chung một nồi’, một người gây sự nhất định sẽ kéo luôn người kia xuống nước. 
 
Tần Mặc Lĩnh còn là một đại cổ đông khác của Viễn Duy, một phần ba vốn liếng của Viễn Duy đều từ anh ta mà ra.
 
Trên đường đi, Tưởng Tư Tầm xác định địa chỉ nhà hàng tư nhân rồi gửi cho Tần Mặc Lĩnh: [Đi chung đi.]
 
Gửi tin nhắn xong, anh ta tán gẫu với Tưởng Thịnh Hòa: “Nghe nói dạo này Tần Mặc Lĩnh cũng bị gia đình xếp cho đi xem mắt.”
 

Tưởng Thịnh Hòa nhìn chằm chằm đèn tín hiệu ở trước mặt: “Vậy không phải vừa khéo à? Hai người có thể giao lưu học hỏi.”
 
Tưởng Tư Tầm chống lấy cằm, không thèm chấp nhặt với anh, hùa theo anh bảo: “Đúng là anh có ý này.”
 
Bỗng anh ta nghĩ đến: “Câu anh hỏi trước đó, sao em không trả lời?”
 
Tưởng Thịnh Hòa không để ý: “Câu gì?”
 
Tưởng Tư Tầm kiềm tính nết lại, nhắc nhở anh: “Câu anh hỏi em trong phòng bệnh ấy!”
 
Câu hỏi anh ta hỏi lúc ở trong phòng bệnh – chưa từng nghĩ sẽ cướp Lạc Kỳ về à?
 
Tưởng Thịnh Hòa hỏi ngược lại: “Anh nói xem?”
 
Giọng điệu này chính là đã nghĩ sẽ cướp.
 
“Nếu em chưa từng nghĩ đến thì anh sẽ giật dây em làm, dù sao anh cũng không có nhiều ý thức đạo đức lắm!”
 
Từng nghĩ thì được rồi.
 
Còn như vì sao cuối cùng anh muốn cướp mà lại không cướp, Tưởng Tư Tầm không cần hỏi cũng biết, Bùi Thời Tiêu chưa cho anh cơ hội.
 
Chỉ cần Bùi Thời Tiêu đối xử với Lạc Kỳ không tốt, Lạc Kỳ sống không vui vẻ, Tưởng Thịnh Hòa sẽ dùng tất cả thủ đoạn để chia rẽ đôi tình nhân nhỏ bọn họ. Nhưng cố sao Bùi Thời Tiêu luôn đối xử với Lạc Kỳ chung thủy một lòng, hành động lại không thể soi mói.
 
Có lẽ Tưởng Thịnh Hòa chỉ có thể mơ đến chuyện cướp người trong những lúc Lạc Kỳ không cam tâm và khó chịu.
 
Lần này Tưởng Tư Tầm về nước mới được biết Lạc Kỳ đã đính hôn, ngày cưới cũng đã được xác định, là trong tháng Mười Hai.
 
“Sang năm em có tính toán gì không?” Anh ta thử dò xét.
 
Tưởng Thịnh Hòa nheo mắt nhìn anh ta: “Sợ em không nghĩ thoáng được à? Không đến mức đó!”
 
Lạc Kỳ kết hôn, anh đã sớm có chuẩn bị tâm lý. Lấy tình cảm của cô và Bùi Thời Tiêu, chẳng qua chuyện kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn.
 
Tưởng Tư Tầm tự chế giễu: “Là anh lo bò trắng răng rồi!”
 
Tưởng Thịnh Hòa nói về dự định năm sau, tất nhiên không phải trong chuyện tình cảm: “Y Tế Viễn Duy có đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn, sức phát triển của công ty này rất lớn. Nếu nó tạo thành uy hiếp với Viễn Duy thì không thể để lại.”
 
Khoa học kỹ thuật y tế Viễn Duy là công ty con thuộc tập đoàn Viễn Duy, nghiệp vụ chính là in 3D, lĩnh vực mũi nhọn là chuyên khoa chỉnh hình và Nha khoa.
 
Tưởng Tư Tầm tán thành: “Vậy thì thu mua thôi!”
 
Không lâu sau, xe thể thao dừng ở trong sân của nhà hàng tư nhân.
 
Tần Mặc Lĩnh đã ở trong phòng, chọn mấy món ăn, đang chậm rãi ăn một mình.
 
Tưởng Tư Tầm: “… Cậu có biết xấu hổ không hả? Người chưa tới đủ cậu đã ăn rồi?”
 

Tưởng Thịnh Hòa đã thấy từ lâu nhưng không trách được, kéo một cái ghế ra ngồi xuống.
 
Tần Mặc Lĩnh nhướng mày: “Tôi có gì mà xấu hổ?” Anh ta đánh bài cả đêm, sáu giờ sáng mới ngủ, đánh một giấc đến chiều, đây là bữa đầu tiên trong hôm nay.
 
Tưởng Thịnh Hòa cầm máy tính bảng trên bàn lên xem thực đơn. Anh mới không đến mấy ngày mà nhà hàng tư nhân đã đổi thực đơn mới, có những món ăn mới.
 
Tưởng Tư Tầm không ngồi xuống, đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra, hút thuốc.
 
Anh ta vừa xuống máy bay đã bị cậu ba kéo đi xem mắt, rồi lại vội vã đuổi đến bệnh viện, cả một ngày không tìm được cơ hội hút điếu thuốc.
 
Anh ta châm thuốc, hỏi Tần Mặc Lĩnh một cách đầy hứng thú: “Nghe nói tháng này cậu có buổi xem mắt?”
 
Tần Mặc Lĩnh: “Có tháng nào tôi không có đâu?”
 
Tưởng Tư Tầm cười lớn.
 
Lời của Tần Mặc Lĩnh không hề khoa trương. Trong nhà xếp cho anh ta đi xem mắt không biết mệt mỏi, anh ta không bỏ lần nào, bản thân cũng quên mất mình đã gặp bao nhiêu đối tượng xem mắt rồi.
 
Mấy mối quan hệ thông gia môn đăng hộ đối đều là vì một chữ lợi vô nghĩa.
 
Tưởng Tư Tầm hút xong điếu thuốc, Tưởng Thịnh Hòa vẫn còn đang xem thực đơn.
 
Tưởng Tư Tầm nhíu mày: “Nhìn thực đơn có thể ra vàng à?”
 
Tưởng Thịnh Hòa như không nghe thấy, không trả lời.
 
Tưởng Tư Tầm chậm rãi khac ra ngụm khói cuối cùng, dập đầu lọc, đi đến. Anh ta quét mắt qua thực đơn, cuối cùng cũng biết vì sao Tưởng Thịnh Hòa thấy hứng thú với thực đơn: “Có món ăn nổi tiếng ở Tô Thành à?”
 
“Ừ.” Tưởng Thịnh Hòa chọn mấy món trong thực đơn, đặt máy tính xuống.
 
Tưởng Tư Tầm ngồi xuống, nhìn chằm chằm cậu em họ một lát: “Mang một phần cho Lạc Kỳ nhé?”
 
“Không cần.” Tưởng Thịnh Hòa nhắc nhở Tưởng Tư Tầm, cũng là cảnh cáo bản thân: “Cô ấy sắp kết hôn rồi, không nên làm phiền cô ấy.”
 
“Được rồi, hiểu rồi.” Chỉ trong mỗi chuyện Lạc Kỳ này, Tưởng Tư Tầm chưa bao giờ pha bất cứ trò gì, Tưởng Thịnh Hòa nói gì thì anh ta làm cái đó, chưa bao giờ phản bác.
 
Ăn cơm xong, Tưởng Thịnh Hòa đi thẳng từ nhà hàng tư nhân về chỗ mình ở. Ngày mai anh ra nước ngoài công tác, phải dậy sớm kịp chuyến bay, nên anh không cố ý đến bệnh viện nữa.
 
Nếu Lạc Kỳ không ở đó, anh mới có thể đến thăm cô mình lần nữa.
 

 
Mãi đến ngày Bảy tháng Sáu, bất kể là trong phòng bệnh ở bệnh viện hay trong các hội nghị cấp cao của công ty, Lạc Kỳ đều không tình cờ gặp Tưởng Thịnh Hòa.
 
Trong khoảng thời gian này, thư ký Cứ gọi điện cho cô, hỏi cô về thông tin căn cước dùng để đặt vé tàu cao tốc đến Tô Thành.

 
Lạc Kỳ thuận tiện hỏi khách sạn được đặt trước ở đâu.
 
Dựa theo chỉ thị của Tưởng Thịnh Hòa, thư ký Cứ đặt phòng ở một khách sạn năm sao tại trung tâm Tô Thành. Trong nội thành cái gì cũng tốt, chỉ là kẹt xe nghiêm trọng. Trước nay ông chủ đi công tác không thích nghỉ lại mấy chỗ ồn ào, lần này là ngoại lệ. Anh nói muốn đi gặp một người bạn, ở khu trung tâm tiện hơn.
 
Lạc Kỳ vừa nghe địa chỉ của khách sạn là biết nó cách đường dẫn vào ngõ nhà cô chưa đến năm trăm mét, buổi tối cô có đủ thời gian về nhà.
 
Thư ký Cứ chỉ biết Lạc Kỳ là người Tô Thành, không quá rõ nhà cô ở đâu.
 
“Nhà em có gần khách sạn không? Lịch trình lần này không kín, nếu gần em có thể về nhà ở một đêm.”
 
Lạc Kỳ ăn ngay nói thật: “Gần lắm ạ, đi bộ mười phút là đến.” Cô chủ động đề nghị: “Nếu buổi tối không có tiệc tùng thì để em làm hướng dẫn viên đưa cô đi dạo xung quanh ạ.”
 
Thư ký Cứ không hề khách sáo: “Chắc chắn cô phải nhờ em rồi!”
 
Cô ấy lại bảo: “Tối ngày Tám không có tiệc, là lịch trình cá nhân của giám đốc Tưởng. Chỉ cần có sắp xếp riêng, giám đốc Tưởng đều sẽ cho bọn cô nghỉ, không cần đi theo. Buổi tối chúng ta đi dạo phố, dạo xong em về nhà ở đi.”
 
Lạc Kỳ cảm thấy không ổn. Nếu là cô đi công tác với Tưởng Nguyệt Như, cô có thể lấy công làm tư, nhưng đây là lần đầu đi công tác với ông chủ, cô vẫn nên để lại cho ông chủ một ấn tượng tốt: “Em chỉ về thăm ba mẹ một chút thôi thôi ạ, không ở lại đâu. Em sẽ về khách sạn ngủ.”
 
Thư ký Cứ bảo cô yên tâm về nhà. Tưởng Thịnh Hòa chỉ có yêu cầu nghiêm khắc với bọn họ trong thời gian làm việc, ngoài công việc thì anh khá đồng cảm với cấp dưới. Trong mấy lúc đi công tác thế này, anh sẽ cho bọn họ nghỉ nửa ngày, để họ tự do đi gặp bạn bè hoặc đi dạo, mà trong thời gian này anh cũng không bao giờ tìm bọn họ.
 
Cô ấy kể về mình: “Trước đây lúc đi công tác ở quê của cô, giám đốc Tưởng còn chủ động đề nghị, bảo cô về ở với ba mẹ. Vậy nên em cứ yên tâm về nhà ở hết buổi tối và một buổi sáng nữa đi. Chiều ngày Chín mới có hội nghị công việc, em chỉ cần đảm bảo có mặt đúng giờ họp là được.”
 
Lạc Kỳ cảm kích: “Cảm ơn cô giáo ạ!”
 
“Cũng không phải công lao của cô. Em muốn cảm ơn thì cảm ơn ông chủ là giám đốc Tưởng ấy.” Thư ký Cứ được nước bảo: “Nhưng mà cô thích nghe tiếng cô giáo này của em! Cô bận rồi, tạm biệt nhé!”
 
Cô ấy cười, cúp điện thoại.
 
Sau đó Lạc Kỳ báo tin tốt cho mẹ, nói chiều ngày Tám đến Tô Thành, tối sẽ về nhà ở.
 
Mẹ cô hỏi: [Thời Tiêu chưa về à? Các con nên đi chọn áo cưới sớm đi! Việc cắt, may thủ công phải cần ba, bốn tháng, cố hết sức hoàn thành trước tháng Mười Một, để có chỗ nào chưa ổn còn kịp thay đổi!]
 
Lạc Kỳ không hề hỏi Bùi Thời Tiêu. Dạo này ngày nào anh ta cũng tăng ca, mỗi lần họ gọi video anh ta luôn ở công ty: [Con chưa có thời gian rảnh.]
 
Mẹ: [Mẹ đi với con. Con mặc rồi quay video cho Thời Tiêu xem.]
 
Lạc Kỳ: [Dạ.]
 
Mẹ cô không quên nhắc nhở: [Trước khi về nhớ bỏ ô vào trong túi, năm nay trời vào mùa mưa sớm.]
 
Lạc Kỳ: [Trong túi luôn có ô.]
 
Thấm thoát năm nay đã qua một nửa, lại đến mùa mưa dầm rồi. Mỗi năm, vào thời gian này, con ngõ ở quê sẽ ẩm ướt, bốc lên một mùi nhàn nhạt.
 
Ba cô luôn tìm cách để tránh bị ẩm, nhưng nhà cô ở ven sông, cứ đến hè là nước sông sẽ dâng lên, hiệu quả chống ẩm không hề rõ ràng.
 
Năm nay, sau khi đính hôn với Bùi Thời Tiêu, mẹ cô có lòng dặn dò, nói cô cố gắng đừng đưa Bùi Thời Tiêu về quê trong hai tháng Sáu, Bảy, sợ anh ta sẽ không quen ngửi cái mùi ẩm thấp kia.
 

 
Đến ngày Tám, trời Bắc Kinh cực kỳ quang đãng.
 
Lạc Kỳ chỉ mang theo một cái vali cỡ nhỏ, xuất phát đến ga trước thời gian. Họ đến Tô Thành bằng tàu cao tốc thuận tiện hơn đi máy bay, phong cảnh dọc đường cũng không tệ.
 

Đến nhà ga rồi, cô đẩy vali đến phòng chờ thương gia.
 
Từ xa xa, cô đã chú ý đến bóng dáng cao lớn ở cửa phòng chờ kia. Ánh mắt cô bị hấp dẫn không phải vì người nọ vai rộng, chân dài, mà vì một thứ cảm giác áp bức không rõ lúc nhìn thấy ông chủ.
 
Tưởng Thịnh Hòa đeo kính râm, khoanh tay, đang gọi điện thoại.
 
Không biết vì sao, tự dưng anh quay mặt, nhìn về phía cô.
 
Nếu là những cô gái khác, đi ngang qua, nhìn thấy Tưởng Thịnh Hòa, họ sẽ cảm thấy như mùi vị hormone trên người anh đập vào mặt, nhưng Lạc Kỳ lại không có lòng dạ nào thưởng thức. Trong lòng cô nghĩ, không ngờ mình lại đến muộn hơn ông chủ.
 
Vừa hay Tưởng Thịnh Hòa mới kết thúc cuộc trò chuyện, điện thoại được hạ từ bên tai xuống.
 
Anh đứng ở cửa không phải là cố tình đợi cô, mà vừa hay nhận được điện thoại từ nhà. Trong phòng chờ đã có mấy cấp dưới có mặt, có một số lời anh không tiện nói ngay trước mặt họ.
 
Lạc Kỳ chào hỏi: “Giám đốc Tưởng.”
 
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu: “Vào đi thôi.”
 
Thư ký Cứ ngồi chung với mấy đồng nghiệp, đang nhỏ giọng tán gẫu, thấy cô vào thì vẫy tay với cô.
 
Lạc Kỳ thả cái vali ở bên cạnh ghế sô pha, ngồi xuống bên cạnh thư ký Cứ.
 
Thư ký Cứ chỉ vào đôi giày đế bằng trên chân mình, nháy mắt với cô.
 
Lạc Kỳ cười, lập tức hiểu được. Cô ấy mang giày đế bằng đến Tô Thành sẽ tiện đi dạo phố.
 
Trong hành trình đến Tô Thành lần này, tính cả cô là tổng cộng năm người, vừa đủ cho một buồng tàu.
 
Lên trên tàu rồi, mấy người thư ký Cứ không ngồi theo số trên vé mà tìm đại một chỗ ngồi xuống. Cô là người của Tưởng Nguyệt Như, với bọn họ, cô xem như người ngoài, nên họ đối xử với cô rất khách sáo. Họ chừa lại hai vị trí riêng biệt, có điều kiện tốt nhất, cho cô và Tưởng Thịnh Hòa.
 
Cô không qua đó vội, mà đi phía sau Tưởng Thịnh Hòa, đợi ông chủ chọn chỗ ngồi trước.
 
Tưởng Thịnh Hòa biết Lạc Kỳ hay đi chuyến tàu cao tốc này, đã ngắm cảnh sắc ven đường không biết bao nhiêu lần, hẳn cô đã sớm không thấy hứng thú nữa. Chưa biết chừng, trên đường đi, cũng chưa chắc cô sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng anh vẫn chừa lại vị trí nằm chếch với cửa sổ, có thể ngắm cảnh tốt hơn cho Lạc Kỳ, còn mình thì ngồi vào chỗ còn lại.
 
Lạc Kỳ cất xong vali, suy nghĩ trên đường đi mình nên giết thời gian như thế nào.
 
Chuyến tàu này không phải loại tàu được điều khiển tự động bằng AI, căn bản là mấy chỗ ngồi không có tính riêng tư gì đáng nói. Bất kể cô có làm gì, ông chủ ngồi bên cạnh cũng sẽ nhìn thấy rất rõ ràng.
 
Cô không tính giả vờ hăng hái, bận bịu làm việc trước mặt ông chủ, vì anh liếc một cái là sẽ nhìn ra được. Vậy nên cô lấy máy tính bảng ra xem phim.
 
Cô đeo tai nghe vào, rồi gần như theo thói quen, Lạc Kỳ mở một bộ phim đã được xem bốn lần ra.
 
Hôm nay là lần thứ năm cô xem.
 
Đây là một bộ phim không quá nổi tiếng, năm phim được công chiếu, cô đang học ở nước ngoài. Bùi Thời Tiêu đi cùng cô đến rạp chiếu phim xem hai lần, chỉ đơn giản là đi xem với cô, chứ anh ta không có hứng thú.
 
Dường như đối với cô, Bùi Thời Tiêu có một sự kiên trì vô hạn. Rõ là bản thân không thích, anh ta vẫn đề nghị đi xem với cô một lần nữa.
 
Tàu cao tốc nhanh chóng rời khỏi nội thành, tầm nhìn trở nên trống trải.
 
Trong lúc lơ đãng, Tưởng Thịnh Hòa quay đầu, nhìn thấy Lạc Kỳ đang chụp cảnh bên ngoài cửa sổ. Cô chụp liên tục mấy bức rồi mang về xem. Hình như cô không hài lòng với ảnh chụp, điện thoại lại nhắm lấy cảnh ngoài cửa sổ lần nữa.
 
Cô chụp bao lâu, anh nhìn bấy lâu.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.