Bạn đang đọc Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 3:
Lạc Kỳ uống nửa ly cà phê thì Tưởng Thịnh Hòa trở lại.
Có thể vì cách bàn làm việc, cô không ngửi thấy trên người anh có mùi thuốc lá. Ban nãy, nhân lúc anh ra ngoài hút thuốc, cô đã tán gẫu mấy câu với Bùi Thời Tiêu.
“Ngày Mười tháng Sáu ký hợp đồng à?” Tưởng Thịnh Hòa xác nhận thời gian.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng ạ.”
Lạc Kỳ lại bổ sung: “Chiều ngày Mười ạ.”
Tưởng Thịnh Hòa tiện tay nhét bao thuốc lá đã mở kia vào bên cạnh máy vi tính, thông báo sớm cho cô: “Ngày tám đi Tô Thành, ngày Mười Một về.”
Lạc Kỳ không ngờ họ sẽ đến trước hai ngày, xin ý kiến: “Tổng cộng mấy người ạ? Tôi thu xếp đặt vé và phòng.”
“Không cần, để thư ký Cứ lo liệu.” Tưởng Thịnh Hòa cầm một phần tài liệu khác lên mở ra, trong mắt phản chiếu ảnh laptop và màu sắc từ quần áo cô.
Anh nghiêng đầu, lọt vào tầm mắt chỉ có tài liệu và mặt bàn làm việc.
Xung quanh đều là hương thơm cà phê tỏa ra từ trong ly cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Kỳ xốc lại tinh thần, nhanh chóng vùi đầu vào làm việc lần nữa.
Nửa tiếng sau, đồ ăn ngoài được giao đến, thư ký Cứ mang hai phần đồ ăn ngoài vào trong phòng làm việc. Bình thường, Lạc Kỳ vừa ăn cơm vừa bàn về công việc với Tưởng Nguyệt Như, bây giờ người ngồi phía đối diện đổi thành Tưởng Thịnh Hòa, cô thấy cực kỳ không quen.
Tưởng Thịnh Hòa bưng đồ ăn lên: “Ra ngoài ăn, đừng xáo trộn tài liệu.”
Lạc Kỳ thở phào, bốn người ăn chung thì sẽ không áp lực thế này.
Trên bàn hội nghị cỡ nhỏ ở bên ngoài, thư ký Cứ đang ngồi đối diện một đồng nghiệp nam khác, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Thấy bọn họ đi ra, thư ký Cứ vội vã đi lấy ghế.
Lạc Kỳ ngồi xuống bên cạnh thư ký Cứ, Tưởng Thịnh Hòa ngồi bên cạnh cấp dưới nam, vẫn mặt đối mặt với cô. Anh trò chuyện với hai cấp dưới câu được câu không, phần lớn là anh hỏi, bọn họ cẩn thận trả lời.
Cô im lặng ăn, không chen vào lấy một câu.
Ăn được một nửa, Lạc Kỳ đặt đũa xuống để ăn canh, nắp hộp canh được đóng rất chặt, rất khó mở.
Thư ký Cứ phàn nàn: “Tiệm đồ ăn này bán gì cũng ngon, chỉ có phần thiết kế của nắp hộp canh này là không ổn lắm!” Cô ấy hay ăn ở tiệm này, có kinh nghiệm mở hộp: “Cô mở giúp em!”
“Không cần đâu ạ.”
Lạc Kỳ thử mấy lần đều không mở được, lại không dám dùng quá nhiều lực, sợ canh sẽ vẩy ra ngoài.
Cuối cùng, Tưởng Thịnh Hòa cũng không nhịn được nữa, anh đặt đũa xuống: “Để tôi.”
Lạc Kỳ nhìn sang, những ngón tay thon dài, mạnh mẽ của anh đã đưa đến trước mặt cô. Giống như chuyện anh giúp cô cắm đầu dây sạc trước đó, lời anh nghe lạnh nhạt nhưng không cho phép chối từ.
“Cảm ơn giám đốc Tưởng.”
Cô nào có thể sai bảo ông chủ lớn của tập đoàn? Nên cô không đưa sang.
Lạc Kỳ dùng hết sức, nắp hộp mở ra, canh hơi vẩy ra một chút, rơi xuống mu bàn tay cô. Thư ký Cứ nhanh tay nhanh mắt, lập tức rút xoạt, xoạt mấy miếng khăn giấy ra cho cô lau mu bàn tay.
Canh văng lên trên tay cô, Tưởng Thịnh Hòa vô thức đổi động tác, mò mẫm hộp canh của mình. Nó ấm, không nóng.
Chắc chắn cô không bị bỏng, anh điềm nhiên như không mà ăn tiếp.
Họ vội vã ăn xong bữa ăn công việc, tiếp tục tăng ca.
Lạc Kỳ bận bịu mãi đến chín giờ rưỡi mới về. Tài xế của Tưởng Nguyệt Như đợi dưới tầng, đưa cô về nhà. Ngồi trên xe, cô ngẩng đầu lên nhìn bên trên, đèn trên tầng làm việc của sếp lớn vẫn sáng.
Ô tô lái vào màn đêm, Lạc Kỳ tựa lưng ra ghế, hoàn toàn thả lỏng.
Chẳng mấy chốc, ô tô đã dừng dưới khu nhà ở.
Nhà cô cách công ty chưa đến hai cây số. Để tiện cho cô đi lại, Bùi Thời Tiêu đã có lòng mua căn nhà này.
Về đến nhà, Lạc Kỳ gửi tin nhắn cho Bùi Thời Tiêu: [Nửa tiếng sau gọi video.]
Cô ném điện thoại di động lên giường, cầm đồ ngủ đi tắm.
Không lâu sau, trong phòng tắm, hơi nước nóng hầm hập. Lạc Kỷ ngửa mặt, hé mắt, hướng mặt về phía vòi hoa sen mà xối nước. Cô làm việc với Tưởng Thịnh Hòa một đêm, suýt đã toi mất nửa cái mạng.
Đến giờ, cô vẫn chưa tỉnh táo lại.
Nửa tiếng sau, lời mời gọi video của Bùi Thời Tiêu được gửi đến đúng giờ. Lạc Kỳ cố định di động trên giá đỡ, không trễ nải việc dưỡng da. Góc nhìn phía đầu bên kia chưa được điều chỉnh tốt, người chỉ lộ ra nửa gò má, cái cằm tuyệt đẹp chiếm trọn màn hình điện thoại.
Chẳng mấy chốc, nửa người trên của người kia xuất hiện trong video, cảnh sau lưng là phòng làm việc.
Bùi Thời Tiêu chỉnh góc độ, nhìn rõ Lạc Kỳ rồi, anh ta nhíu mày: “Em lại không sấy tóc à?”
Lạc Kỳ tắm xong chỉ lau ngoáy tóc, không sấy khô, đang lót khăn tắm trên vai.
“Lát nữa em sấy.” Cô chọn một lọ kem ban đêm giữa đống kem ban đêm, ngón tay đột nhiên kề lại chỗ màn hình, cách khoảng không mà thoa qua quýt mấy cái lên trên mặt anh ta.
Bùi Thời Tiêu cười, chống cằm nhìn cô dưỡng da: “Hôm nay thế nào? Tăng ca chỗ ông chủ các em à?”
“Phó chủ tịch Tưởng phẫu thuật, có một số công việc chỉ có thể làm cùng với sếp lớn là anh ấy.” Hạng mục liên quan đến bí mật thương mại, cô không nói rõ, chỉ hỏi: “Đêm nay anh còn ở công ty à?”
“Ừa.”
Bùi Thời Tiêu lia màn hình một vòng qua mặt bàn: “Anh chưa đọc nhiều tài liệu thế này này!”
Lạc Kỳ vỗ nhẹ vào mặt: “Em tăng ca cả ngày rồi, không muốn có liên quan gì với công việc nữa!”
Bùi Thời Tiêu nhắm màn hình vào ngay mình. Lạc Kỳ nhìn chằm chằm mái tóc anh ta: “Cả một ngày mà kiểu tóc của anh chẳng lộn xộn chút nào!” Mái tóc được vuốt rất cẩn thận.
Không chỉ kiểu tóc, cúc ở tay của áo sơ mi cũng chưa được cởi ra.
Người đàn ông trước mặt này khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
Bùi Thời Tiêu giải thích đơn giản: “Hồi chiều có người đến bàn chuyện hợp tác.”
“Phải rồi.” Lạc Kỳ báo với anh ta: “Ngày Tám tháng sau em đến Tô Thành công tác, ở lại bốn ngày.”
Bây giờ là cuối tháng Năm, ngày tám tháng sau không còn xa nữa.
Bùi Thời Tiêu không nói khi nào về, đến lúc đó anh ta cho cô một sự bất ngờ.
Trước khi kết thúc cuộc gọi, anh ta dặn: “Sấy khô tóc rồi hẵng ngủ.”
“Biết rồi.” Lạc Kỳ vẫy tay với điện thoại: “Ngủ ngon!”
Cô tắt cuộc gọi video, đi vào nhà vệ sinh sấy tóc.
Ngày mai lại là thứ Hai đen tối, điều duy nhất đáng để mong chờ là ngày mai sẽ phát lương.
Bốn giờ rưỡi chiều thứ Hai, tiền lương vào tài khoản.
Lạc Kỳ vừa tan họp. Tiền lương chỉ ở lại trong thẻ được mười phút, còn chưa nóng chỗ đã bị cô giữ lại mấy nghìn đồng lẻ, chuyển hết số còn lại cho mẹ.
Bây giờ trong nhà còn nợ hơn mười một triệu. Trong vòng sáu năm, tổng cộng cô và ba mẹ đã trả hơn hai mươi triệu. Trước đây, hồi có tiền, cô không thấy mấy chục triệu là nhiều, nhưng một khi họ ngã xuống đáy vực, ba chục triệu lập tức biến thành một khoản khổng lồ, đè ép một trận khiến cô không thấy được hy vọng.
May mà sau khi phẫu thuật, ba cô tỉnh lại, dựa vào năng lực mà gộp cổ phiếu vào công ty của người khác, liều mạng làm việc, thu nhập mấy năm gần đây cũng ổn định.
Mẹ cô là nhà thiết kế, vì kiếm thêm tiền mà bà không ngừng nhận công việc, tăng ca cả ngày lẫn đêm.
Chỉ sáu năm nhưng ba mẹ cô lại như già đi mười mấy tuổi, tóc bạc cứ xuất hiện sợi này đến sợ khác, họ chỉ có thể dựa vào việc nhuộm tóc.
Có tin nhắn được gửi đến điện thoại, mẹ cô không nhận hết số tiền của cô, gửi lại cho cô năm vạn.
[Tiền sinh hoạt của mẹ đã được xử lý rồi, tháng này cũng đủ trả nợ. Sau này, mỗi tháng con trữ một ít, mua cho bản thân mấy bộ lễ phục con thích, đợi hôm kết hôn mặc cho thật đẹp!]
Nhà họ Bùi trọng mặt mũi, con gái bà không thể ăn mặc giản dị trong ngày kết hôn, cũng không thể để Bùi Thời Tiêu mua hết quần áo cho được. Bà đã nợ con gái quá nhiều, không lấy được gì ra để bồi thường.
Lạc Kỳ lại chuyển tiền qua lại: [Mẹ, mẹ lấy tiền đi, trong thẻ con còn. Con không cần mua lễ phục, chủ tịch Tưởng đã tặng con mấy bộ làm quà kết hôn rồi, đều là hàng đắt tiền.]
Mẹ: [Quà tặng quá quý giá, không thể nhận.]
Lạc Kỳ cũng hiểu là quý giá, nhưng sau khi chủ tịch Tưởng nói cô biết thì đã trả tiền rồi, bảo cô chọn kiểu.
[Con sẽ báo đáp qua công việc.]
Với sự chiếu cố của chủ tịch Tưởng với mình mấy năm nay, cô cũng chỉ có thể đáp lại gấp đôi qua công việc, không còn cách nào khác nữa.
Còn chưa đến giờ tan làm, Lạc Kỳ đã rời công ty trước giờ, đến bệnh viện.
Vệ sĩ trực ở bên ngoài phân cách phòng bệnh VIP hôm nay không phải vệ sĩ của Tưởng Thịnh Hòa, cô không quen.
Lạc Kỳ đang định tự giới thiệu, vệ sĩ đã đẩy thẳng cửa kính ra mời cô vào.
“Cảm ơn.” Cô buồn bực. Sao mà họ không hỏi cả câu cô là ai vậy?
Cửa phòng bệnh mở một nửa, bên trong náo nhiệt hơn hôm qua.
Lạc Kỳ đi tới cửa, còn chưa kịp gõ thì vừa hay trong phòng bệnh đã có người đi ra, là người quen, vế dưới nhà họ Tưởng, cô từng gặp trong phòng làm việc của chủ tịch Tưởng.
Người nọ cũng nhận ra cô, gật đầu chào cô, xoay người nói với bên trong phòng: “Trợ lý Lạc đến rồi.”
Tiếng cười nói trong phòng bệnh im bặt, mọi người không hẹn mà cùng nhìn qua.
Có sáu, bảy người nam, nữ trẻ tuổi. Họ đều là con cháu nhà họ Tưởng.
Lạc Kỳ biết rất rõ về gia tộc lớn họ Tưởng này. Anh chị em cùng lứa với Tưởng Nguyệt Như có sáu người – ba người anh trai, hai người chị gái, Tưởng Nguyệt Như là em út.
Năm nay, anh cả bà ấy hơn tám mươi, mà Tưởng Nguyệt Như vẫn chưa đến sáu mươi, hai anh em hơn kém nhau hai mươi tuổi.
Thời đó, người ta thường kết hôn sớm, anh cả của Tưởng Nguyệt Như vừa đủ tuổi lập tức kết hôn sinh con, vậy nên tuổi của Tưởng Nguyệt Như xấp xỉ tuổi của con cái nhà anh cả.
Vai vế cứ chênh nhau như thế, bây giờ con trai của Tưởng Nguyệt Như không lớn hơn cháu nhà anh cả mình bao nhiêu.
Ông chủ của bọn họ, Tưởng Thịnh Hòa, là con trai nhà anh thứ ba của Tưởng Nguyệt Như.
Thấy cô đến, con cháu nhà họ Tưởng đua nhau đứng dậy tạm biệt, nói ngày mai sẽ trở lại bệnh viện, dặn cô mình nghỉ ngơi thật tốt.
Tưởng Nguyệt Như khua tay: “Không cần đến, gần như khỏe hẳn rồi!”
Người vừa đi, trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại.
Tưởng Nguyệt Như tựa vào đầu giường, sắc mặt tốt hơn hôm qua, trông người cũng có sức sống hơn rất nhiều. Bà ấy chỉ vào một cái ghế ở trước giường, ra hiệu cho Lạc Kỳ: “Ngồi xuống rồi nói.”
Lạc Kỳ móc túi vào thành ghế: “Không có việc quan trọng gì cần báo ạ, việc cần báo cháu đã báo hết cho giám đốc Tưởng rồi, cháu qua để trò chuyện với cô.”
Ngờ đâu cô lại đến không đúng lúc, có nhiều người nhà họ Tưởng như vậy ở đây.
Tưởng Nguyệt Như quan tâm hỏi: “Tối qua cháu tăng ca đến rất khuya à?”
“Không có ạ, cháu về sớm.”
“Thôi đi! Cô không tin!”
Lạc Kỳ cười: “Thật đấy ạ. Sao cháu dám lừa cô?”
“Cháu còn lừa cô ít à? Không nhớ phải không? Tăng ca đến nửa đêm nói là tan làm đúng giờ, tăng ca suốt đêm thì bảo thành tăng ca đến chín giờ. Không phải đây đều là chuyện cháu làm à?” Tưởng Nguyệt Như chỉ vào đĩa trái cây trên quầy trà nước: “Bóc một quả kiwi đi.”
Lạc Kỳ rửa tay. Vỏ kiwi cứng, khó bóc sạch vỏ, chỉ có thể dùng dao gọt.
Tưởng Nguyệt Như lên tiếng: “Cô tính xin nghỉ hưu sớm, cuối năm nghỉ việc.”
Dao gọt trái cây trên tay Lạc Kỳ khựng lại. Tưởng Nguyệt Như nổi danh là người cuồng công việc, dường như cái từ về hưu này mãi mãi không dính dáng gì tới bà ấy.
Cô giật mình nhìn sang Tưởng Nguyệt Như: “Chủ tịch Tưởng, sao đột nhiên cô lại có suy nghĩ này?”
“Không phải đột nhiên, cô đã có quyết định này từ lâu. Tuổi tác không bỏ qua ai, cô không chịu thừa nhận mình già cũng không được!” Tưởng Nguyệt Như tự đánh giá: “Cô đã bồi dưỡng cho Viễn Duy nhiều nhân tài như vậy. Lệ Nhụy, Tiểu Cứ, cả cháu nữa, cũng xem như công đức viên mãn!”
Lệ Nhụy đã ngoài bốn mươi, hiện là phó chủ tịch của Viễn Duy, là một người phụ nữ tài giỏi, mạnh mẽ vang dội. Tiểu Cứ chính là thư ký của Tưởng Thịnh Hòa, cô giáo của cô.
Mà cô, thật ra không thể xem là nhân tài, hổ thẹn thay!
Lạc Kỳ gọt xong kiwi, đưa cho Tưởng Nguyệt Như.
“Cô không ăn được.” Cằm Tưởng Nguyệt Như hơi nhếch về phía cô: “Bảo cháu gọt là để chính cháu ăn đấy.”
Lạc Kỳ: “…”
Gọt xong rồi, cô đành tự ăn vậy.
Kiwi vừa đưa đến bên mép, còn chưa kịp cắn, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Lạc Kỳ ngẩng đầu, bóng dáng thon dài kia đã đẩy cửa đi vào.
Cô dịch trái kiwi ra: “Anh Tưởng.”
Người đến là con trai của Tưởng Nguyệt Như, cũng chính là anh họ của Tưởng Thịnh Hòa, một trong những cổ đông của tập đoàn Viễn Duy. Anh ta cũng là nhóm trưởng hạng mục hồi cô thực tập ở Viễn Duy trước kia, một cậu ấm ăn chơi – Tưởng Tư Tầm.
Trước đây, chính Tưởng Tư Tầm là người đề cử kế hoạch kia của cô cho Tưởng Thịnh Hòa.
Hồi còn trẻ, tình cảm của Tưởng Nguyệt Như và chồng bất hòa, con trai đi theo bà ấy, đổi thành họ Tưởng.
Tưởng Tư Tầm không thích chịu sự quản lý của ba mẹ, vẫn luôn ở nước ngoài, hẳn là Tưởng Nguyệt Như ngã bệnh nên anh ta mới về.
Đàn ông nhà họ Tưởng, bất kể là mấy người đến thăm Tưởng Nguyệt Như ban nãy kia là Tưởng Thịnh Hòa, hay Tưởng Tư Tầm đều sở hữu bộ túi da nghìn năm có một, phong thái lại cao quý, họ vừa đẹp trai vừa đặc sắc.
Phong cách ăn mặc của Tưởng Tư Tầm là trước sau như một, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ – phong lưu. Vậy mà hôm nay anh ta lại mặc áo sơ mi trắng, áo được cài đến cúc cao nhất, đàng hoàng, lịch sự.
Trong phút chốc, Lạc Kỳ thấy không quen.
Tưởng Tư Tầm cầm trong tay một cái cà-vạt màu đậm, có sọc. Anh ta tiện tay đóng cửa phòng bệnh, nói với Lạc Kỳ: “Đừng khách sáo, ăn trái cây của cô đi.”
Lạc Kỳ không xa lạ gì Tưởng Tư Tầm, nếu không… cô cũng không thể gọi anh ta là anh Tưởng. Lần nào về nước Tưởng Tư Tầm cũng sẽ mời cô ăn cơm, tìm hiểu về tình hình gần đây của Tưởng Nguyệt Như, lại nhờ cô chiếu cố sức khỏe và tâm trạng Tưởng Nguyệt Như nhiều hơn.
Tưởng Tư Tầm ném cà-vạt lên giường một cái, hỏi mẹ: “Chiều nay mẹ thấy sao rồi?”
“Tạm ổn.” Tưởng Nguyệt Như nhìn cái cà-vạt trên giường, lại nhìn sang con trai: “Hôm nay trông con đạo mạo nhỉ? Cà-vạt ở đâu ra đấy? Quần áo trên người con là ai mua cho con? Xem mắt thế nào rồi? Người ta có để ý đến con không?”
Một loạt câu hỏi được ném đến liên tục.
Tưởng Tư Tầm rót nước uống, một tay cởi cúc. Anh ta cởi được hai cúc rồi mới thấy hô hấp thông thuận: “Cà-vạt lẫn quần áo đều do cậu ba mang đến cho con, ép con thay. Cậu nói trông cái áo sơ-mi ban đầu của con đầy lưu manh, không đứng đắn, làm mất mặt cậu ấy!”
Còn như kết quả cuộc xem mắt… “Con không nhớ trông cô gái kia thế nào, con không để ý.” Anh ta chịu đựng hết nửa tiếng rồi ai về nhà nấy.
Ngày đầu về nước đã bị cậu ba xách đi xem mắt. Cậu ba không quản được Tưởng Thịnh Hòa thì đi giày vò anh ta, anh ta phải tìm người nói cho rõ!
Tưởng Nguyệt Như trêu: “Cậu ba con thấy con thiếu thốn tình thương của ba, con nhẫn nhịn đi!”
Tưởng Tư Tầm không nói, chỉ “a” một tiếng.
Lạc Kỳ lặng lẽ ăn kiwi, không tham dự.
Hôm nay, cô ra cửa không xem ngày, chưa ăn xong quả kiwi lại có người đẩy cửa phòng bệnh đi vào. Trong miệng Lạc Kỳ còn kiwi, cô nhai qua loa mấy lần rồi nuốt xuống.
“Giám đốc Tưởng!” Như một loại phản xạ có điều kiện, cô lập tức đứng lên.
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu: “Ngồi đi.”
Anh đi đến trước giường bệnh, thấy cái cà-vạt trông quen mắt trên giường.
Tưởng Tư Tầm tựa vào bệ cửa sổ, cười nói: “Hôm nay anh đi chịu tội thay em.”
Tưởng Thịnh Hòa liếc mắt: “Chịu tội gì?”
“Tội xem mắt. Cậu ba ép anh đi.” Anh ta chỉ cái cà-vạt trên giường: “Còn đặt mua trang phục cho anh nữa.”
Tưởng Thịnh Hòa nghĩ, chẳng trách anh thấy cái cà vạt quen mắt, thì ra chính là cái mình mới mua thời gian trước, chỉ mới dùng một lần.
Anh đi đến trước quầy trà nước, bên trên có bày ba, bốn đĩa trái cây.
Thật ra anh không muốn ăn, nhưng anh lại xiên một miếng dưa hấu bỏ vào miệng.
Lạc Kỳ thấy Tưởng Thịnh Hòa cũng ăn trái cây mới không thận trọng khi ăn kiwi trước mặt ông chủ nữa.
Tưởng Tư Tầm vẫn đứng cạnh bệ cửa sổ, thong thả uống nước, ánh mắt thu về từ trên người hai người họ, lấy điện thoại ra, gõ một hàng chữ, gửi đi.
Ngay lập tức, điện thoại di động của Tưởng Thịnh Hòa rung lên. Tưởng Tư Tầm gửi tin nhắn cho anh: [Mấy năm nay, thật sự em chưa từng nghĩ sẽ cướp Lạc Kỳ về à? Đừng nói với anh một ngày hai mươi bốn tiếng em luôn có ý thức đạo đức!]
Tưởng Thịnh Hòa nhìn chằm chằm mấy chữ trong tin nhắn.
Anh khóa màn hình điện thoại, không trả lời.
Anh từng nghĩ sẽ cướp về.
Không chỉ một lần.