Bạn đang đọc Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 5:
Trong điện thoại di động để trên bàn có tin nhắn được gửi đến, bạn của anh hỏi: [Mấy giờ em đến? Anh đi đón em.]
Tưởng Thịnh Hòa chậm rãi dời mắt về, trả lời bạn: [Không cần đâu, em có xe. Tối em đi tìm anh.]
Trả lời tin nhắn xong, Tưởng Thịnh Hòa lấy kính râm xuống, đổi thành một cặp kính nhỏ, kết nối laptop với nguồn điện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở chỗ ngồi sát bên cạnh, cách một hành lang, Lạc Kỳ đứng dậy, rồi rất nhanh lại ngồi xuống. Anh không nhìn sang đó nữa, mở máy đọc thư điện tử.
Lạc Kỳ điều chỉnh ghế ngồi xong, chọn mấy tấm trong số ảnh vừa chụp gửi cho Bùi Thời Tiêu, nói anh ta biết mình đã xuất phát đến Tô Thành.
Nửa tiếng sau, Bùi Thời Tiêu trả lời lại, chỉ có một câu: [Không tệ, kỹ năng chụp ảnh có tiến bộ.]
Không giống như trước kia, anh ta sẽ hỏi cô đi đến đâu rồi, đang làm gì.
Cô hỏi: [Mới ngủ trưa dậy à?]
Bùi Thời Tiêu: [Hôm nay anh không ngủ, đang ở bên ngoài.]
Lạc Kỳ cho là anh ta có hẹn bàn chuyện công việc với người khác: [Vậy anh làm việc đi.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Thời Tiêu: [Được, tối anh sẽ gọi cho em.]
Lạc Kỳ nhìn chằm chằm điện thoại như có suy nghĩ, không nhắn lại nữa, tiếp tục xem phim.
Cùng với việc ca khúc cuối phim vang lên, trong vô thức, hơn hai tiếng đã trôi qua.
Lạc Kỳ tắt máy tính bảng, vô thức nhìn lướt qua phía bên phải. Cô nhìn thấy người bên cạnh mới phản ứng được đó là chỗ ngồi của ông chủ. Cô vừa định quay đầu nhưng đã không kịp nữa, Tưởng Thịnh Hòa đã đi trước cô một bước, quay đầu nhìn sang.
Ngay thời khắc đối mặt nhau, Lạc Kỳ thoáng kinh ngạc. Cô chưa từng thấy Tưởng Thịnh Hòa đeo kính cận, nhưng cô từng nghe nữ đồng nghiệp ở công ty mê muội mà miêu tả ông chủ đeo kính cấm dục đến mức nào.
Cô chỉ cảm thấy trong đôi mắt của Tưởng Thịnh Hòa đeo kính không có chút hơi ấm nào, trông càng không hợp tình người hơn bình thường.
Để giảm bớt sự xấu hổ khi đối mặt, Tưởng Thịnh Hòa vẫn chưa dời tầm mắt về, mà nhìn cô một cách tự nhiên. Anh phá tan sự im lặng trước: “Cô gọi tôi có chuyện gì? Ban nãy tôi nghe không rõ.”
Lạc Kỳ: “…”
Bây giờ cô không thể nói với ông chủ: Tôi không có gọi ngài.
Xem như bình tĩnh, cô thuận theo lời anh mà nói: “Là chuyện riêng ạ. Khách sạn chúng ta ở cách nhà tôi không xa, buổi tối tôi muốn về nhà một chuyến, tôi muốn báo với ngài một tiếng trước ạ.”
Điều Tưởng Thịnh Hòa không thích nhất chính là lần nào cô cũng gọi anh là ngài, nhưng lại không tìm được lý do nào thích hợp để không cho cô gọi như vậy.
Anh trả lời: “Tối nay và sáng mai là thời gian hoạt động tự do của mọi người, không ảnh hưởng đến công việc, không cần báo cáo.”
“Cảm ơn giám đốc Tưởng.”
Tưởng Thịnh Hòa không đáp lại, ánh mắt rơi xuống trên màn hình laptop.
Lạc Kỳ đợi ông chủ quay sang hướng khác mới vội vã rời tầm mắt đi.
Cô tự nhắc bản thân, người ngồi bên phải là ông chủ, không có chuyện gì đừng quay mặt lại!
Bầu trời chuyển một mạch từ quang đãng sang nhiều mây, rồi đến Tô Thành là mưa dầm. Không khí ẩm ướt, ngột ngạt, mưa rả rích cả nửa ngày, hai tiếng trước mới tạnh.
Gió thổi qua, mấy tán cây rung lên, vẫy những mảng nước mưa lớn xuống.
Mãi đến khi xuống tàu, Tưởng Thịnh Hòa vẫn chưa tháo kính.
Tổng cộng có hai chiếc xe đến đón họ, một chiếc xe thương vụ, một chiếc xe việt dã.
Tài xế xe việt dã đi xuống, giao chìa khóa xe cho Tưởng Thịnh Hòa, tự ngồi vào ghế phụ lái trong xe thương vụ.
Tưởng Thịnh Hòa không để bất kỳ ai đi theo, tự khởi động xe, rời đi trước.
Thư ký Cứ nhìn theo chiếc xe việt dã khuất dạng, nói với Lạc Kỳ: “Giám đốc Tưởng đi gặp bạn rồi, chúng ta tự do nhé!”
“Sao anh ấy không mang cả vệ sĩ vậy ạ?” Lạc Kỳ thuận miệng hỏi.
Thư ký Cứ đã tập mãi thành quen: “Lần nào đến Tô Thành giám đốc Tưởng cũng đi gặp bạn một mình.” Anh đuổi cả vệ sĩ, hẳn là đi gặp một người bạn rất đặc biệt. Có khả năng rất lớn đó là một người bạn nữ.
Tất nhiên, đây đều là suy đoán của riêng cô ấy thôi, không có căn cứ gì.
Thư ký Cứ thích nhất là đi dạo phố vào ngày mưa dầm. Cô ấy hỏi Lạc Kỳ: “Đầu tiên chúng ta đi dạo ở đâu?”
Lạc Kỳ lập lộ trình: “Chúng ta đến check-in chỗ gần nhà em trước đi. Đến Tô Thành mà chưa đến chỗ nhà em là không được xem như đã đến Tô Thành thật! Cảnh buổi sáng lẫn buổi tối đều có đặc sắc. Dạo phố xong chúng ta đến phố ẩm thực tìm gì đó ăn!”
“Nghe theo em đó, em nói đi đâu thì đi đó.”
Hai người ăn nhịp với nhau.
Họ đến khách sạn làm thủ tục nhận phòng. Lạc Kỳ lấy từ trong vali ra một cái váy trễ vai, thay cho bộ áo sơ mi và quần trên người, lấy đồ trang điểm ra chỉnh trang.
Thư ký Cứ ở chung phòng với cô. Cô ấy đi từ trong nhà vệ sinh ra, đã trang điểm xong ở bên trong rồi.
“Đi, chúng ta đi dạo một chuyến!” Thư ký Cứ xách túi, kéo Lạc Kỳ ra ngoài.
“Cô ơi, không phải trước đây cô từng đến Tô Thành công tác rồi à? Cô không ra ngoài đi dạo ạ?”
“Chưa. Bọn cô toàn ở vùng mới được khai thác, đây là lần đầu ở trong phố xá sầm uất đấy!” Trước đây, giám đốc Tưởng đi gặp bạn cũng cho bọn họ nghỉ, nhưng mà trong đoàn công tác chỉ có mình cô ấy là phụ nữ, cô ấy không muốn đi xe như thế. Cô ấy chỉ vùi mình trong phòng khách sạn, không xem phim thì cũng gọi video với con trai.
Họ đi từ trong khách sạn ra, đường phố bên ngoài rộn ràng, rực rỡ.
Trừ những ngày đầu năm mới, quanh năm, lúc nào Tô Thành cũng náo nhiệt, chật chội. Vào những mùa du lịch, thành phố lại càng đông hơn.
Hai người tán gẫu, nói một hồi lại nói đến Tưởng Thịnh Hòa.
“Cô ơi, ngày nào cô cũng làm việc chung với giám đốc Tưởng, có áp lực lắm không ạ?”
“Có chứ!” Thư ký Cứ cười: “Em không thấy cô ngang ngược thế này à? Đều là di chứng từ ông chủ Tưởng ra đấy! Ai bảo tiền lương cao chứ, áp lực lớn hơn nữa cô cũng chỉ có thể nhịn. Nhưng mà, nói có lương tâm thì, trong đám chủ cả, giám đốc Tưởng đã được xem như tốt nhất rồi. Như bây giờ này, chúng ta có thể thoải mái mà đi dạo phố!”
Trong lúc tán gẫu, hai người đã đi đến phần đường dành cho người đi bộ dọc con sông ở cạnh nhà Lạc Kỳ.
Đèn ở đây vừa được bật, màu xanh tối và màu vàng ám cùng chiếu vào nhau, tô điểm hai bên bờ sông nhỏ.
Lạc Kỳ chỉ về phía trước: “Đi qua cây cầu đá, nhà của em nằm ngay trong cái ngõ kia, căn nhà tựa vào bên sông chính là nhà em.”
Thư ký Cứ nhìn căn nhà tường trắng, ngói xanh, hâm mộ không thôi. Cô ấy là người phương Bắc, từ nhỏ đã thích Giang Nam mưa bụi, ý họa tình thơ, nhất là với loại nhà xây gần sông này, mở cửa sổ ra là thấy cảnh sắc.
“Đợi em kết hôn rồi cô đến nhà em chơi! Hồi còn bé, cô nằm mơ cũng muốn ở loại nhà như vậy!”
“Căn nhà này chỉ hợp để check-in đi du lịch thôi ạ, nếu để cô ở thật thì có thể cô ở được mấy ngày đã không chịu nổi nữa! Độ ẩm cao, nội thất cực kỳ dễ bị mốc, đến cái tủ, cái bàn cũng phải lót. Đợi trời mát mẻ rồi cô đến nhà em ở mấy ngày.”
Lạc Kỳ lấy điện thoại di động ra: “Chỗ này chụp ảnh đẹp, cô đứng vào đi, em chụp giúp cô!”
Hai người vừa đi dạo vừa chụp ảnh, đi chơi hết một vòng thì gần tám giờ rưỡi rồi.
Lúc này, ngoài cửa chính trường cấp ba cách đó ba cây số, Tưởng Thịnh Hòa dừng xe ở ven đường, đợi hơn một tiếng.
Mấy mươi phút nữa lại trôi qua, từ trong trường học, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đi ra, trên cái quần màu đậm còn mấy vết bụi phấn chưa được lau sạch.
Tưởng Thịnh Hòa hạ cửa sổ xe xuống, cười nhạo người đến: “Dù anh có thoa bụi phấn khắp người thì cũng không chứng minh được trình độ giảng dạy của anh cao bao nhiêu đâu!”
Lục Bách Thanh ngồi vào ghế phụ lái, trở tay thắt dây an toàn: “Miệng mồm hai người, em và Tần Mặc Lĩnh đều ngứa đòn như vậy! Sao trước đây hai em chưa bị chủ nhiệm lớp hai cậu đánh chết nhỉ?”
Tưởng Thịnh Hòa cười: “Tôn sư trọng đạo, nói như anh sao được!” Rồi cho xe chạy.
Họ vừa hợp vào dòng xe đã bị kẹt đến mức không thể nhúc nhích.
Tay trái Tưởng Thịnh Hòa gác lên cửa sổ xe, tay kia đặt trên tay lái, quay đầu nhìn Lục Bách Thanh: “Không phải là tiết tự học buổi tối à? Sao anh lại đến lớp? Anh lại chiếm dụng thời gian tự học của học sinh để kiểm tra tiếng Anh hả? Học sinh không mắng anh sao?”
Lục Bách Thanh: “… Về sau, em có đến Tô Thành thì đừng tìm anh nữa. Anh muốn sống lâu thêm mấy năm!”
Tưởng Thịnh Hòa cười thành tiếng.
Lục Bách Thanh lấy khăn giấy ướt ra, khom người lau vết bụi phấn trên quần: “Sao tự dưng em đến Tô Thành vậy?”
Tưởng Thịnh Hòa đỡ trán nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh xoay người lại, đáp: “Ký thay cô em một hợp đồng.”
“Sức khỏe cô em sao rồi?”
“Chắp vá, không thể lao lực thêm nữa.”
Lục Bách Thanh ném cái khăn ướt vào trong thùng rác của xe, lúc xoay mặt thì nhìn thấy kính mắt trên sống mũi Tưởng Thịnh Hòa. Từ ban nãy, anh ấy đã thấy không đúng ở đâu: “Em đeo kính gì vậy?”
“Buổi tối lái xe không đeo kính nhìn không rõ lắm.” Tưởng Thịnh Hòa hỏi Lục Bách Thanh tối ngày kia có thời gian không: “Ngày kia em ký hợp đồng với công ty của Hạ Vạn Trình, buổi tối có tiệc, anh cũng đến đi!”
“Anh đi làm gì?”
“Lạc Kỳ cũng ở đó.”
Bỗng chốc, trong xe yên tĩnh.
Lục Bách Thanh nhìn Tưởng Thịnh Hòa, không thốt lên được gì.
Tưởng Thịnh Hòa phá vỡ im lặng: “Đến lúc đó, em giới thiệu cho hai người làm quen. Sang năm Lạc Kỳ đến Thượng Hải, chắc chắn mấy năm nữa cô ấy vẫn về Tô Thành. Người nhà họ Bùi không phải kiểu dễ gần, chưa chắc cô ấy đã ứng phó được.”
Giữa lúc này lại có thêm mấy giây im lặng.
Anh nói tiếp: “Em không thể không kết hôn cả đời. Kết hôn rồi, em có người em cần chăm sóc, còn quan tâm cô ấy nữa là không phù hợp. Hẳn là anh và chị dâu có thể thân thiết với cô ấy, cô ấy cũng có thêm hai người bạn thật lòng thật dạ ở Tô Thành.
Lục Bách Thanh lớn hơn anh, định cư ở Tô Thành nhiều năm, chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới dẫn con trai về Bắc Kinh ở một thời gian. Vợ của Lục Bách Thanh là người gốc ở Tô Thành. Trước đây, vì vợ, anh ấy đã buông bỏ rất nhiều thứ, giao công ty lại cho đoàn đội chuyên nghiệp tiếp quản, đến Tô Thành làm một giáo viên tiếng Anh cấp ba.
Lục Bách Thanh sảng khoái đồng ý: “Được, anh sẽ đến!”
Đã nhắc đến Lạc Kỳ, anh ấy tiện thể hỏi: “Tiền nhà Lạc Kỳ nợ, đã trả hết chưa?”
“Chưa.”
Biết được năm nay Lạc Kỳ sắp kết hôn, anh đã không còn quan tâm đến chuyện gia đình của cô nữa.
Anh còn dính vào nữa thì không tốt cho cô.
Lục Bách Thanh chủ động đề xuất: “Phía ba mẹ Lạc Kỳ em còn cần anh lén lút giúp đỡ không, em nói thẳng đi.”
“Không cần đâu. Sau này chuyện nhà cô ấy là chuyện của Bùi Thời Tiêu, em chỉ giới thiệu anh cho Lạc Kỳ làm quen thôi. Sau này hai người qua lại như thế nào, anh không cần nói với em.”
Tưởng Thịnh Hòa đổi chủ đề: “Đi đâu ăn đây?”
“Anh mời em ăn đồ nướng. Học sinh của anh bày hàng, ở bên chợ đêm ấy.”
“Học sinh của anh bao lớn rồi mà đi bán hàng?”
“Học sinh lứa đầu tiên, tốt nghiệp đại học rồi. Quán nướng ở chợ đêm là nó và bạn học đại học mở chung hồi còn đi học, bán rất chạy, bây giờ là nghề tay trái. Bình thường anh hay đến ngồi chỗ quán nó.”
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, nói: “Làm giáo viên cũng không tệ đấy!”
“Đúng là không tệ.” Lục Bách Thanh đùa: “Hay là em cũng đến Tô Thành làm giáo viên Toán đi! Em giỏi nhất ở môn Toán, đi dạy Toán ở lớp chọn khối mười hai đi!”
“Anh ở lại Tô Thành là vì vợ anh ở đây.”
Anh dừng lại mấy giây.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn kính chắn gió của của ô tô, cười như không: “Em ở lại Tô Thành làm gì? Nhìn cô ấy con đàn cháu đống à?”
Lục Bách Thanh bị nghẹn họng đến mức nói không nên lời.
Tưởng Thịnh Hòa lại cười nhạt, hỏi: “Đường đi thế nào?”
Lục Bách Thanh chỉ về phía trước: “Quẹo trái, thấy bãi đỗ xe thì rẽ vào. Phía chợ đêm khó đỗ xe, phải đi bộ đến.”
Đỗ xe xong, hai người đi về phía bên kia.
Hôm nay là thứ Bảy, nhiều xe nhiều người.
Chợ đêm ồn ào, đông đúc, người chen vào không lọt.
Quán nướng của học sinh Lục Bánh Thanh nổi tiếng xa gần, người xếp hàng trước quán thành một hàng dài.
Học sinh kia tinh mắt, nhìn thấy anh ấy trong đám người, nhiệt tình la lên từ đằng xa: “Thầy Lục! Vẫn như cũ ạ?”
Lục Bách Thanh không trả lời lại ngay, hỏi Tưởng Thịnh Hòa muốn ăn gì.
“Chủ đãi sao, khách theo đó.”
“Như cũ, hai phần!”
Họ còn phải xếp hàng một lúc nữa. Lục Bách Thanh mượn thuốc và bật lửa chỗ học sinh, đi với Tưởng Thịnh Hòa qua chỗ hút thuốc ở bên cạnh.
Lần trước Tưởng Thịnh Hòa muốn hút thuốc không có bật lửa, hôm nay cuối cùng cũng có.
Lục Bách Thanh chỉ đứng nhìn Tưởng Thịnh Hòa hút, rít lấy vài hơi có lệ. Anh ấy đến cửa hàng bên cạnh mua bia, nhưng nhớ ra Tưởng Thịnh Hòa phải lái xe, lại đổi bia của Tưởng Thịnh Hòa thành mấy lon thức uống có ga.
Đợi bọn họ quay lại quán nướng thì đã có bàn trống.
Người học sinh quay mặt nói: “Thầy Lục, em sẽ nướng cho hai người ngay!”
“Không vội.” Lục Bách Thanh dọn sạch bàn.
Lạc Kỳ và thư ký Cứ đang xếp hàng chờ nướng, bỗng nhiên thư ký Cứ lấy cùi chỏ đụng vào cô một cái, hạ giọng: “Giám đốc Tưởng đang ở đây. Sao anh ấy cũng ăn đồ nướng vậy? Không biết anh ấy có nhìn thấy chúng ta không nữa?”
Lạc Kỳ không dám nhìn lung tung: “Ở phía nào ạ?”
“Phía trước, bên phải, bàn thứ hai.”
“Gần vậy chắc là thấy rồi.”
Ông chủ đang ở cách đó vài mét, họ không thể vờ như không thấy. Không còn cách nào khác, thư ký Cứ đành phải nhìn thẳng sang. Quả thật Tưởng Thịnh Hòa đã nhìn thấy bọn họ, nhưng cũng chỉ là vừa thấy thôi.
Thư ký Cứ để lại Lạc Kỳ xếp hàng, còn mình tự bước nhanh đến: “Giám đốc Tưởng, khéo vậy ạ?”
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu: “Chị đi dạo phố với trợ lý Lạc à?”
“Dạ, đi chung đến đây. Tôi nghe nói quán nướng này ăn ngon nên đến ăn thử.”
Anh nói với thư ký Cứ: “Ngồi chung đi!”
Lạc Kỳ chọn xong món, qua đây chào hỏi Tưởng Thịnh Hòa.
Ban nãy, suýt nữa là Tưởng Thịnh Hòa không nhận ra Lạc Kỳ. Bình thường, anh toàn gặp cô ở nơi làm việc, cô không mặc đồ công sở thì cũng mặc đồng phục, đây là lần đầu anh thấy cô mặc chiếc đầm có phong cách như tối hôm nay.
Anh giới thiệu thư ký Cứ với Lục Bách Thanh, lại giới thiệu Lạc Kỳ.
Cuối cùng anh giới thiệu Lục Bách Thanh cho hai người họ: “Người bạn từ nhỏ đến lớn của tôi, Lục Bách Thanh, làm giáo viên ở trường Trung học số một Tô Thành, dạy tiếng Anh.”
Không chỉ Lạc Kỳ, cả thư ký Cứ cũng thấy được quan tâm mà lo sợ. Không ngờ ông chủ lại chính thức giới thiệu bạn của mình cho họ làm quen.
Họ tán gẫu mấy câu rồi hai cô ngồi xuống.
Lạc Kỳ ngồi đối diện Tưởng Thịnh Hòa. Họ nhìn nhau không nói.
Thư ký Cứ trò chuyện với Lục Bách Thanh không tệ. Hai người đều có con, chủ đề con cái lập tức rút ngắn khoảng cách.
Tưởng Thịnh Hòa mở một lon nước, đẩy về phía thư ký Cứ trước.
“Cảm ơn giám đốc Tưởng!” Ban nãy, thư ký Cứ chỉ lo tán gẫu với Lục Bách Thanh, suy nghĩ không chu đáo. Cô ấy thấy bản thân không nên phiền ông chủ tự tay mở đồ uống, đúng là mình không có mắt nhìn!
Trước mặt ông chủ vẫn còn mấy lon chưa được mở, cô ấy lập tức vươn tay: “Giám đốc Tưởng, để tôi ạ!”
Lạc Kỳ cũng vươn tay, toang giúp đỡ.
Tưởng Thịnh Hòa không cho: “Hai người nói chuyện đi, đừng để ý. Lúc tan làm tôi không có nhiều quy tắc vậy đâu.” Nói xong, anh mở lon thứ hai, đặt xuống trước mặt Lạc Kỳ.