Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 38


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 38

Bùi Thời Tiêu ngước mắt lên, xe của mẹ anh ta lái tới trước mặt, cửa sổ xe trượt xuống.
 
Anh ta nhả ra làn khói: “Mẹ, sao mẹ biết con ở đây?”
 
Bà Bùi: “Gọi điện thoại muốn nói với con một chuyện, làm thế nào cũng không liên lạc được, ngoại trừ nơi này ra thì mẹ không nghĩ ra được con còn có thể đi đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Con định hút thuốc đến ngày mai à? Cũng không thay đổi được gì.”
 
Bùi Thời Tiêu đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, mãi cho đến khi hút xong điếu thuốc, ném tàn thuốc đi mới lên xe.
 
“Cô ấy và Tưởng Thịnh Hòa ở bên nhau rồi.”
 
“Cái gì?”
 
“Lạc Kỳ và Tưởng Thịnh Hòa đã hẹn hò, chắc là chiều nay mới bắt đầu hẹn hò.” Buổi trưa Tưởng Thịnh Hòa còn chưa tỏ tình, không phải buổi chiều thì là buổi tối.
 
Bà Bùi khiếp sợ: “Mẹ nói rồi. Con còn nửa đêm chạy đến đây.”
 
Lạc Kỳ có tình mới, bà ấy như trút được gánh nặng, lại cảm thấy khó chịu thay con trai.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vẫn chưa từ bỏ?”
 
Bùi Thời Tiêu im lặng.
 
Bà Bùi cảm thấy bản thân đã hỏi một câu vô nghĩa, không từ bỏ thì làm gì được đây, dù sao thì Lạc Kỳ cũng đã quyết tâm rồi.
 
Ai cũng biết Tưởng Thịnh Hòa sẽ không cưới cô, gia đình anh không phải là kiểu một người bình thường có thể gả vào, trong nhà anh cũng sẽ không đồng ý. Cô biết rõ không có kết quả nhưng vẫn không chùn bước lựa chọn Tưởng Thịnh Hòa, thà rằng không cần hôn nhân và tương lai, cũng không muốn cân nhắc tới việc quay lại với con trai bà ấy, đã không còn việc gì hay người nào có thể khiến cô quay đầu.
 
Quyết tâm không quay lại của Lạc Kỳ chắc hẳn giống như quyết tâm muốn trả thù chồng của bà ấy.
 
Không thể quay đầu lại.
 

“Mẹ tận tâm, con cũng hết sức cứu vãn rồi, cứ như vậy đi.” 
 
Bà ấy bảo tài xế: “Lái xe đi.”
 
Bùi Thời Tiêu ấn thái dương, một đường xe hơi đi qua, đều là hồi ức giữa anh ta và Lạc Kỳ.
 
“Cuối năm, em sẽ đến Thượng Hải, chúng ta không cần ở nơi đất khách quê người thêm nữa.”
 
“Chờ em đến, chúng ta đi ra ngoài ăn, hiện tại em không đói.”
 
“Ngày mai mấy giờ chúng ta đi thử váy cưới?”
 
“Em nhớ anh rồi.”
 
Mỗi câu nói của cô, khi đó anh ta đã không trả lời kịp thời.
 
Cũng không còn cơ hội nữa.
 
Cô quan tâm đến công việc của mình như thế, nhưng vì anh ta, cô sẵn sàng đến Thượng Hải.
 
Một cuộc gọi điện thoại đến làm gián đoạn những hồi ức của anh ta.
 
Bùi Thời Tiêu xem điện thoại di động, là số của Thôi Bồng, anh ta không lưu số thế nhưng nhớ rõ số đuôi.
 
Không trả lời, trực tiếp tắt điện thoại.
 
Sau đó, tin nhắn của Thôi Bồng gửi đến: [Quấy rầy anh rồi. Hôm nay thư ký của mẹ anh tìm em tính sổ, nói em tâm cơ đùa giỡn chờ anh ở nhà hàng, em không có. Nhà hàng đó em đến trước, em không có khả năng tiên tri mà tính được khi nào anh sẽ đi qua. Nếu như thật sự có bản lĩnh đó, mỗi ngày em đều muốn tình cờ gặp được anh.]
 
Bùi Thời Tiêu không trả lời.
 
Bà Bùi nhìn con trai, cho rằng là điện thoại công việc, tâm trạng anh ta hiện giờ không tốt nên tạm thời không muốn nghe. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Bà ấy trấn an hai câu: “Tình cảm không có không sao, sự nghiệp thì không thể mất. Trên mặt tình cảm con thua Tưởng Thịnh Hòa, cũng không thể thua cả thương trường được.”

 

 
Đêm hôm sau, diễn đàn thượng đỉnh kết thúc, bọn họ ngồi chuyến xe buổi tối trở về.
 
Lạc Kỳ qua một ngày điều chỉnh, đã bình tĩnh trở lại, cảnh tượng Tưởng Thịnh Hòa ôm cô vào lòng và che ô cho cô, cô cũng không nghĩ nhiều nữa.
 
Trở về Bắc Kinh và tập trung tinh thần vào công việc bận rộn.
 
Buổi chiều thứ Năm, Lạc Kỳ báo cáo xong công việc: “Giám đốc Tưởng, anh còn phân phó gì không ạ?”
 
Tưởng Thịnh Hòa đang nhìn máy tính, cũng không ngẩng đầu lên: “Đưa một phần tình hình tiêu thụ ba năm gần đây của Duệ Phổ, cùng với danh sách quản lý, bao gồm cả lý lịch cá nhân chi tiết cho tôi.”
 
“Vâng, trước khi tan ca tôi sẽ đưa cho anh.”
 
Lạc Kỳ từ văn phòng làm việc đi ra, đóng cửa lại, âm thầm thở hắt ra, hiện giờ đối mặt với ông chủ so với trước kia áp lực càng lớn hơn, sợ không cẩn thận sẽ phạm sai lầm ở chỗ nào đó.
 
Trở lại văn phòng làm việc của mình, vừa ngồi xuống thì có số lạ gọi điện thoại cho cô, là số của Tô Thành.
 
Lạc Kỳ suy nghĩ một lát, có thể là người của Y tế Duệ Phổ, cô nhận điện thoại.
 
“Điện thoại của trợ lý Lạc thật khó gọi được.”
 
Là giọng nói với ngữ khí trào phúng của bác gái cả.
 
“Mày không cần vội vàng cúp điện thoại, mày và Bùi Thời Tiêu kia như thế nào tao không quản được. Hơn nữa, tụi mày muốn bỏ qua thì chuyện gì liên quan đến tao chứ? Trước đây tao đúng là lo chuyện bao đồng, không biết chuyện gì cũng bênh vực mày! Kết quả người ta căn bản không cảm kích.” Bác gái cả hừ lạnh.
 
Hôm nay bà ta gọi điện thoại không phải để quở trách Lạc Kỳ.
 
Nhà họ Bùi là khách hàng lớn đã hoàn toàn mất rồi.
 
“Công ty bọn tao hợp tác với Bùi Thời Tiêu.” Bác gái cả gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bởi vì mày mà bọn họ không gia hạn hợp đồng!”

 
Không có khách hàng lớn như nhà họ Bùi khiến cho công ty tổn thất nghiêm trọng, bất đắc dĩ chỉ có thể uy hiếp Lạc Kỳ, buộc cô rơi vào đường cùng, cô mới có thể làm hòa với Bùi Thời Tiêu.
 
Vì vậy, bà ta nói ra tình hình nghiêm trọng: “Khách hàng lớn như vậy mất rồi, bây giờ tiền vốn không thể quay vòng, áp lực gia đình bọn tao lớn bao nhiêu mày có biết không? Nợ hơn mười triệu tệ, mày xem sao mà làm, không chờ được ba năm, nhiều nhất cho mày thời gian hai thán, nhanh chóng trả lại cho tao.”
 
Không đợi Lạc Kỳ nói gì, đầu dây bên kia đã cúp máy trước.
 
Lạc Kỳ tức giận, lại gọi lại.
 
Bác gái cả cho rằng cô bị ép không biết làm sao, thay đổi suy nghĩ, qua mười giây mới nghe máy: “Chuyện gì? Nói nhanh lên, tao đang bận.” Bà ta theo bản năng bắt đầu sĩ diện.
 
Lạc Kỳ: “Lúc vay tiền đã nói là từ từ trả, trong vòng vài năm trả hết, cho dù là ngân hàng cũng không thể tùy tiện thay đổi thời hạn trả nợ! Nếu như đã nhắc tới đơn đặt hàng, vậy thì tôi nói rõ cho bác nhé, từ khi lấy đơn đặt hàng lớn từ nhà Bùi Thời Tiêu, lúc kiếm được bao tiền của sao không thấy bác nói đến công lao của tôi. Nếu như không nhờ có tôi, bác lấy đâu ra đơn đặt hàng của nhà họ Bùi?”
 
“Lúc trước bác đồng ý cho vay tiền, là cảm thấy tôi gả cho Bùi Thời Tiêu không thiếu một ngàn vạn kia à, hễ kết hôn là có thể trả hết, nói không chừng còn có thể tặng thêm mấy đơn đặt hàng để cảm ơn các bác. Bây giờ tính toán thất bại, thế thì chỉ có thể tự mình bác chịu trách nhiệm, suy cho cùng đầu tư ắt có rủi ro, bác không cẩn thận còn đổ lỗi cho ai.”
 
“Mày… Lạc Kỳ mày…” Bác gái cả tức giận đến nói năng lộn xộn: “Mày xem bộ dạng kiêu ngạo của mày kìa, mày có biết mình mấy cân mấy lạng hay không!”
 
“Bốn mươi sáu cân ba lạng.”
 
“Mày!” Bác gái cả sắp bị chọc giận muốn bùng nổ: “Tao giới hạn trong vòng hai tháng mày phải trả lại tiền, kéo dài một ngày cũng không được! Không cần phải thương lượng!”
 
Lạc Kỳ: “Nói cho bác biết lại một lần nữa, đừng có hơi một tí là uy hiếp tôi, còn nghĩ rằng tôi sợ sao? Nợ tiền nhà mấy người, tôi vừa ý trả tiền năm nào thì trả tiền năm đấy, tôi nói mới tính!”
 
Cô cúp máy, kéo số này vào danh sách đen.
 
Lạc Kỳ cầm cốc rót một cốc cà phê lớn trở về, nhà Bùi Thời Tiêu sau khi bọn họ chia tay thì không chấm dứt hợp tác ngay lập tức, mà lại kéo dài một năm, nhưng cho dù như vậy, bác gái cả vẫn tham lam cảm thấy không đủ. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Lúc tan cả, Tưởng Thịnh Hòa gọi điện thoại cho cô: “Tài liệu tôi cần đâu?”
 
Lạc Kỳ: “Vân chưa xong ạ.”
 
“Còn bao nhiêu chưa chỉnh sửa?”
 
“Một nửa.” Bị bác gái cả chọc giận, làm lỡ mất mười mấy phút, hiệu suất công việc cũng không giống như bình thường, tài liệu vốn nên xử lý xong mới xử lý được một nửa.
 
“Qua đây.” Tưởng Thịnh Hòa cúp điện thoại.
 
Lạc Kỳ thả chuột xuống, dùng tâm trạng chịu chết đi đến văn phòng làm việc của ông chủ.

 
Tưởng Thịnh Hòa nhìn thẳng cô: “Vì sao chưa hoàn thành? Với hiệu quả công việc của cô thì không nên kéo dài cho đến bây giờ. Tôi muốn nghe lý do, không phải là một lời nói dối.”
 
Lạc Kỳ biết ông chủ hiểu lầm, cho rằng cô lại vì Bùi Thời Tiêu mới làm lỡ công việc.
 
Lúc này có xin lỗi cũng vô dụng, chỉ có thể khắc phục công việc: “Là chuyện trong gia đình, đã giải quyết xong, nửa tiếng sau tôi mang tài liệu đến cho anh.”
 
Tưởng Thịnh Hòa không nói một lời nào.
 
Nhìn biểu cảm của ông chủ, lời giải thích này căn bản không qua loa được. Chuyện nhà bọn họ nợ nần, ông chủ cũng biết, lúc trước cô đi thực tập ở tập đoàn Viễn Duy, chính là vì không trả nổi học phí, còn phải kiếm thêm phí sinh hoạt. Công ty của nhà cô phá sản, anh và Tưởng Tư Tầm đều biết rõ.
 
Nợ nần không mất mặt, cô cũng không phải cố ý không trả.
 
Lạc Kỳ nói thật: “Là bởi vì bác gái cả gọi điện thoại. Gia đình tôi nợ gia đình bà ấy hơn mười triệu tệ, công ty của bà ấy trước đây hợp tác nhà họ… Bùi, giờ đây chấm dứt hợp tác. Bác gái cả thúc giục tôi trả lại tiền, thật ra là trá hình ép tôi quay lại với Bùi Thời Tiêu.”
 
Tưởng Thịnh Hòa hỏi: “Tiền nhà bác cả cô, ước định mấy năm trả lại?”
 
“Thời hạn trả nợ mà ba tôi viết trên giấy vay nợ là năm năm.” Vốn dĩ ba bốn năm có thể trả lại, lúc ấy ba cô muốn tích góp một năm cho cô làm của hồi môn, vì thế đã đẩy thời hạn trả nợ thêm một năm. Nghe mẹ cô nói, lúc ấy anh họ không cần giấy vay nợ, nói người một nhà không cần như bên ngoài. Là ba cô chủ động viết giấy vay nợ, còn viết lãi suất tính như thế nào, đưa giấy vay nợ cho bác gái cả. Cô nói thêm: “Sau khi chia tay, tôi đã hứa với họ ba năm sau trả lại.”
 
“Bác gái cả cô vì để ép cô quay lại đã cho cô thời hạn bao lâu?”
 
“Trong vòng hai tháng. Tôi không để ý tới bà ấy, vẫn theo kế hoạch ba năm mà trả.”
 
Tưởng Thịnh Hòa vuốt cằm, biểu thị đã biểu. Nếu là bác gái cả dùng thủ đoạn ép cô quay lại thì sẽ không dễ dàng bỏ qua: “Bác gái cả cô tìm cô lần nữa thì bảo bà ta khởi kiện ra tòa đi, luật sư đại diện công ty sẽ sắp xếp cho cô, đội ngũ luật sư của Viễn Duy, sáu năm liên tiếp không có hồ sơ thua kiện.”
 
Lạc Kỳ: “…”
 
Luật sư cô không dùng được, cho dù bác gái cả muốn dùng khởi kiện để hù dọa cô, bác cả và anh họ cũng sẽ không đồng ý, thế nhưng vẫn cảm kích nói: “Cảm ơn giám đốc Tưởng.”
 
Tưởng Thịnh Hòa im lặng một lát, tìm một phương thức cô dễ dàng tiếp nhận cũng không cần nợ quá nhiều nhân tình, thay cô giải quyết tình thế cấp bách: “Cô là người mà chủ tịch Tưởng để ý, tôi và cô hợp tác cũng ăn ý, về công về tư đều hy vọng cô có thể ở lại Viễn Duy, cho nên nếu một ngày nào đó cô quyết định trả tiền trong một lần, có thể xin công ty tạm ứng tiền lương năm năm tới, tôi ký bảo đảm cho cô, có thể xin được.”
 
Lạc Kỳ không ngờ ông chủ chủ động giúp cô nghĩ cách, cô sẽ không tạm ứng tiền lương, tạm ứng tiền lương năm năm cũng giống như lúc trước Tưởng Nguyệt Như muốn cô nhảy việc vào tập đoàn Viễn Duy, như thế không hợp quy củ, sẽ làm phiền đến ông chủ. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Anh cũng giống như chủ tịch Tưởng, đối xử với cô rất tốt, cô không thể báo đáp, chỉ có thể làm việc gấp đôi: “Giám đốc Tưởng, tôi đi sửa sang lại tài liệu, nhiều nhất là nửa tiếng đồng hồ sau sẽ đưa tới cho anh.”
 
Hiện tại tâm trạng cô chắc hẳn tất không tốt, anh muốn ở bên cạnh cô: “Cầm qua đây tôi sửa với cô, tiết kiệm thời gian.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.