Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 37


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 37

Có quá nhiều bình luận, hoặc chân thành hoặc giả ý, Lạc Kỳ đã chọn một vài bình luận để trả lời. Người thân trong nhà đều bị cô cho vào danh sách đen, đến nay vẫn chưa gỡ, nên không còn có những lời khuyên tốt đẹp kia.
 
Lạc Vũ nhìn thấy vòng bạn bè của chị họ, kết thúc mười năm thanh xuân của mình theo cách như kia chắc hẳn chị họ phải khó chịu biết bao.
 
[Chị, ôm chị. ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
[Vũ Bảo, chị không sao, chăm sóc tốt dưa chuột nhỏ của chị. ]
 
Lạc Kỳ lại làm mới thì thấy bình luận của Sơ Lâm: [Chia tay cũng tốt. Cậu xinh đẹp như vậy, còn sợ không có ai đuổi theo sao. Ông chủ của cậu không tồi, cậu có thể xem xét việc chấp nhận anh ấy.]
 
Lạc Kỳ: “…”
 
Sơ Lâm là đã uống bao nhiêu rượu mới có thể đầu óc mơ mơ màng màng gõ ra câu phía sau kia chứ?
 
May mắn thay, bạn bè của Sơ Lâm và ông chủ không trùng khớp với của cô, ông chủ không có cơ hội nhìn thấy bình luận của Sơ Lâm.
 
Cô và Sơ Lâm từ lúc thêm bạn bè thì chưa từng trò chuyện, chỉ nhấn thích cho nhau.
 
Lạc Kỳ trả lời Sơ Lâm: [Cậu cứ đùa (cười khóc)]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sơ Lâm không nói nhiều, trả lời cô mấy biểu cảm: [(Nhe răng) (Nhe răng)]
 
Sau đó, Lạc Kỳ nhận được tin nhắn riêng từ Sơ Lâm: [Chuyến lưu diễn của tớ đã kết thúc rồi. Gần đây được ở nhà nghỉ ngơi, cậu đang ở đâu? Tớ sẽ đón cậu, mời cậu đến quán rượu nhỏ bé của tớ uống rượu.]
 
Lạc Kỳ: [Tớ đang ở Tô Thành, đến đây họp, buổi tối ngày mai mới trở về. Cuối tuần tớ tìm cậu đi chơi nhé.]
 
Cô lại nói: [Có phải là quán rượu nhỏ kia là do cậu tự mở không?] 
 
[Ừm. Bạn bè trông coi giúp tớ, ngoại trừ một vài người bạn thân nhất biết ra thì những người khác không biết người chủ thực sự là tớ đâu. Bây giờ có thêm một người biết là cậu đó. ]
 
[Quán rượu ở đâu vậy?]
 
Sơ Lâm gửi một địa chỉ cụ thể, lại gửi cho cô tên quán rượu: [Cậu đến đi, tớ vẫn còn ở đấy.]
 
Lạc Kỳ ngạc nhiên, hóa ra có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.
 
Lần đầu tiên nhìn thấy tên của quán rượu, cô cảm thấy chủ quán hẳn là có câu chuyện, bởi vì tên cửa hàng này giống như đang kể về một câu chuyện đau buồn.

 
Cô gửi cho Sơ Lâm những bức ảnh chụp quán rượu trước đó lưu trong album: [Tớ đã đến đó. Thấy quán rượu thì vừa gặp đã yêu rồi.]
 
Sơ Lâm: [Tối thứ sáu cậu nhất định phải đến, có thể mang theo bạn bè đi cùng, tớ chiêu đãi.]
 
Lạc Kỳ hỏi: [Bạn bè thì tớ không đưa theo được, dẫn theo em họ tớ qua, con bé là fan hâm mộ của cậu đấy.]
 
Sơ Lâm suy nghĩ một chút, cô bé kia chắc hẳn là Lạc Vũ: [Được, không gặp không về đấy nhé.]
 
Lạc Kỳ đánh ba chữ “Chúc ngủ ngon”, còn chưa gửi đi thì tin nhắn của ông chủ đã hiện ra: [Mười phút nữa xuống lầu, chúng ta chưa ăn cơm tối, cô quen thuộc xung quanh hơn thì tìm nhà hàng ăn khuya. ]
 
Lạc Kỳ nhìn bộ đồ ngủ trên người mình, nhưng không đi thì không được: [Vâng giám đốc Tưởng.]
 
Cô lấy áo sơ mi và quần dài ra thay, mưa bên ngoài còn chưa ngừng, tí tách rả rích.
 
Thời gian mười phút căn bản không kịp trang điểm, Lạc Kỳ sửa sang mái tóc xong, chỉ dùng tám phút rồi vội lấy túi xách xuống lầu. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Từ thang máy đi xuống, vừa đi được vài bước, một người hấp tấp đi tới trước mặt.
 
Đột nhiên người nọ dừng bước lại, hai người đều giật mình.
 
Khi Bùi Thời Tiêu nhận được tin nhắn thì anh ta đang tham gia tiệc xã giao ở gần đây. Vội vàng rời khỏi bữa tiệc trước giờ, uống quýt chạy tới, về phần vì sao còn muốn tới, có thể gặp được cô hay không, anh ta cũng không biết nữa.
 
Anh ta đứng yên: “Đây có lẽ là lần cuối cùng gặp mặt, anh muốn xin lỗi em, Lạc Kỳ, anh xin lỗi.”
 
Trong lòng không cam lòng, anh ta nhìn cô: “Mười năm, Lạc Kỳ em quên được sao?” Dù sao anh ta cũng không quên được. Mười năm đó, từ thanh xuân tuổi trẻ đến khi trưởng thành, ký ức giữa hai người bọn họ có quá nhiều.
 
“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không, anh sẽ đuổi theo em một lần nữa. Nếu như em không yên tâm, chúng ta sẽ ký thỏa thuận trước hôn nhân, nếu như anh ngoại tình, tất cả tài sản sẽ thuộc về em.”
 
“Lạc Kỳ!”
 
Lại giống như ngày hôm qua, bị Tưởng Thịnh Hòa mạnh mẽ cắt ngang.
 
Tưởng Thịnh Hòa ở trong xe đợi mãi không thấy người nên đến đại sảnh đón cô, vừa đi vào thì nhìn thấy người không nên xuất hiện.
 
Tưởng Thịnh Hòa đi tới vài bước, nhìn cô: “Lại là chuyện gì xảy ra?”
 
Lạc Kỳ: “…”

 
Ông chủ nhấn mạnh từ lại đó, cô cảm nhận được cái nhìn chăm chú gần như tử vong của anh. Buổi trưa cô còn cam đoan sẽ xử lý nhanh chóng, lúc này mới trôi qua mấy tiếng đồng hồ, bạn trai cũ tìm tới cửa lại bị anh bắt gặp.
 
“Giám đốc Tưởng, cho tôi hai phút.”
 
“Cô xem tôi rất nhàn rỗi, thời gian rất nhiều?”
 
“… Giám đốc Tưởng…”
 
“Gọi giám đốc Tưởng nghiện rồi sao?”
 
“…”
 
Trong lúc cô kinh ngạc, Tưởng Thịnh Hòa nắm lấy cổ tay cô, kéo cô rồi đi ra ngoài.
 
Anh dùng sức quá mạnh, quán tính khiến cô thiếu chút nữa đụng vào người anh, may mà phản ứng của cô kịp thời, dùng tay giữ lấy cánh tay anh, cô mới không đụng phải.
 
Bùi Thời Tiêu giơ tay lên muốn giữ lấy Lạc Kỳ, trong giây phút tay giơ lên lại giống như mất hết tất cả sức lực. Dọc đường, anh suy nghĩ vẫn không ra tại sao cô lại đột nhiên công khai lý do chia tay của bọn họ lên vòng bạn bè, không chừa lại một chút đường lui cho anh ta.
 
Thì ra là vì Tưởng Thịnh Hòa.
 
Khi anh ta quay lại, hai người đã đi đến cửa khách sạn.
 
Cái nắm tay này Tưởng Thịnh Hoa cũng không muốn buông ra nữa bởi vì anh đã đợi bảy năm rồi.
 
Sợ nắm tay cô quá chặt nên anh hơi thả lỏng nhưng vẫn không buông cổ tay cô ra.
 
Trước mắt Lạc Kỳ trống rỗng mấy giây, cái gì cũng không thấy rõ, thậm chí ngay cả tiếng động cũng không nghe thấy.
 
Ngay khi Tưởng Thịnh Hòa nắm lấy cổ tay cô, phòng tuyến trong lòng cô đã bị phá vỡ một lỗ hổng, trong cơn rối loạn, cô liều mạng đi chặn lỗ hổng kia, cấm tất cả suy nghĩ không nên có xuất hiện ở trong đầu. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Ra khỏi khách sạn, Tưởng Thịnh Hòa tuy không nỡ song vẫn buông cô ra, ngày tháng sau này còn dài. Anh bung chiếc ô màu đen cán dài trong tay ra, là vừa rồi quản lý đại sảnh đưa cho anh.
 
Người quản lý sảnh có mắt nhìn nên chỉ đưa cho bọn họ một chiếc ô.
 
Anh buông tay, hơi thở trên người anh cũng rời xa, tâm trạng Lạc Kỳ trở nên bất ổn: “Xin lỗi giám đốc Tưởng”

 
“Cô có lỗi với tôi ở chỗ nào?”
 
“…”
 
Lạc Kỳ phát hiện đêm nay ông chủ rất khó nói chuyện, từng câu từng chữ đều như chọc ngoáy người ta, khi oán trách cô cũng không chút lưu tình.
 
Cô giải thích lý do tại sao cô xin lỗi: “Tôi đã để cho anh chờ lâu.”
 
“Biết là tốt rồi.”
 
Tay phải Tưởng Thịnh Hòa giơ ô lên, cánh tay vòng qua bả vai cô, gần như ôm cô vào lòng, che cô dưới tán ô. Cả người cô đang ở trong chiếc ô, còn mạn sườn trái của anh đều ở bên ngoài tán ô.
 
Một lần nữa, cô được bao bọc bởi hơi thở mạnh mẽ và đặc biệt của anh. Ở trong lòng anh, tạm thời cô không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc của Tô Thành ra sao nữa, cũng không biết bản thân đang đi về phía Nam hay là đi về phía Đông.
 
Giọng nói lãnh đạm quen thuộc của anh từ trên đỉnh đầu cô truyền đến: “Bùi Thời Tiêu đang ở phía sau nhìn theo, cô không cần phản ứng mạnh như vậy, cứ đi về phía trước là được.”
 
Tưởng Thịnh Hòa nhìn người trong lòng: “Đăng lê vòng bạn bè không phải cũng vô dụng sao? Giải quyết một người bạn trai cũ sao lại vất vả như vậy, không dứt khoát, thiếu quyết đoán.”
 
Lạc Kỳ: “…”
 
Cứ ra sức mắng cô đi, dù sao cô cũng nghe không rõ gì đâu.
 
Đêm mưa ở Giang Nam, rốt cuộc ai đã bị mê hoặc.
 
Tiểu Khương xuống lầu mua thuốc lá, ra khỏi cửa khách sạn thì nhìn thấy một màn này, thiếu chút nữa cho rằng bản thân hoa mắt, thế nhưng hai người kia quả thật là ông chủ và Lạc Kỳ. Nhớ đến Bùi Thời Tiêu ở trong thang máy bên kia, anh ta hiểu được chuyện gì đang xảy ra, lui về phía đại sảnh vài bước, vội vàng lấy điện thoại chụp lại, đến lúc đó lưu lại kỉ niệm cho ông chủ.
 
Từ cổng khách sạn đến bãi đậu xe chưa đầy hai mươi mét.
 
Tài xế cố tình dừng xe phía xa, không lái xe đến cửa khách sạn đón bọn họ.
 
Đối với Tưởng Thịnh Hòa mà nói, hai mươi mét này giống như hai mét.
 
Đối với Lạc Kỳ mà nói, cảm giác giống như bản thân đã đi hai mươi nghìn mét.
 
Đến trước xe, Tưởng Thịnh Hòa mở cửa xe cho cô, còn mình vòng sang bên kia lên xe.
 
Lạc Kỳ ngồi lên xe, phát hiện tài xế và vệ sĩ đều ở đây, mới hoàn hồn, nhớ tới ông chủ đã nói trong tin nhắn Chúng ta chưa ăn cơm tối, thì ra cả tài xế và vệ sĩ cũng cùng đi ăn cơm.
 
Tưởng Thịnh Hòa thu ô ngồi vào, khi cô ở trong lòng anh, suy nghĩ của anh cũng rối loạn.
 
Sắc mặt anh lạnh lùng, người khác nhìn không ra sự khác thường.
 
“Gần đầy có nhà hàng nào ổn không?” Anh hỏi cô.

 
Phản ứng của Lạc Kỳ chậm hơn nửa nhịp so với bình thường, chần chờ một lát mới nói ra trên con đường nào, vị trí của nhà hàng kia không dễ tìm, khi đến con đường đó cô lại chỉ đường cụ thể.
 
Tưởng Thịnh Hòa giúp cô bình tĩnh lại tâm trạng: “Chuyện từ tháng chín năm ngoái phải không? Đã bao lâu rồi, xử lý vẫn không dứt khoát như vậy.”
 
Lạc Kỳ yên lặng lắng nghe không phản bác, cô cũng không ngờ Bùi Thời Tiêu lại đến tìm lần nữa.
 
Tưởng Thịnh Hòa thấy cô im lặng, tiếp tục nói: “Sau này ban quản lý có vị trí trống, biểu hiện của cô ngày hôm nay, đến lúc đó làm sao có thể nắm bắt thời cơ? Ai dám giao một vị trí quan trọng như vậy cho cô?”
 
Lạc Kỳ vừa nghe được có liên quan đến sự nghiệp của mình, theo lý mà tranh luận: “Giám đốc Tưởng, làm việc với anh lâu như vậy, hoặc ít hoặc nhiều anh nên hiểu tôi một chút, chuyện này tôi thừa nhận tôi xử lý không thỏa đáng, thế nhưng trong công việc tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống này.”
 
Sự chú ý của cô chắc chắn đều tập trung vào công việc, Tưởng Thịnh Hòa không kéo dài nữa.
 
Thời gian sau đó, hai người đều mang tâm sự của riêng mình, mỗi người nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Lạc Kỳ đang xây dựng con đê trong lòng, phòng tuyến vốn dĩ đã bị vỡ, hình như đắp đất vào cũng không còn chặt chẽ như trước nữa, chỉ có thể xây lại một con đê, thêm một tầng phòng tuyến. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Cô biết cô và anh khác nhau một trời một vực, cũng chỉ có thể coi anh là ông chủ.
 
Trên kính xe, thỉnh thoảng phản chiếu khuôn mặt của ông chủ.
 
Lạc Kỳ hơi điều chỉnh tư thế, che lại kính xe, như vậy chỉ nhìn được hình dáng của bản thân cô thôi.
 
Tưởng Thịnh Hòa liếc nhìn cô, cô gần như ngồi sau lưng anh, giả bộ như đang thưởng thức cảnh đêm bên ngoài xe.
 
Anh lấy điện thoại di động chụp lại ảnh bóng lưng cô. Không biết có phải anh suy nghĩ nhiều hay không, trong lúc vô tình cô thật sự đã đối với anh không giống như trước, còn như bây giờ, đổi thành người khác trong văn phòng thư ký cũng không dám ngồi như vậy.
 
Nhà hàng chỉ có người bản địa Tô Thành biết, cuối cùng cũng đến nơi.
 
Tài xế dừng xe xong, cùng vệ sĩ và hai người đi xuống, lúc trước ông chủ dặn dò bảo cả hai người bọn họ cùng đi ăn.
 
Hai người bước đi nặng nề, đi theo phía sau ông chủ, tâm trạng so với năm ngoái nghe buổi biểu diễn dương cầm ở Tô Thành càng phức tạp hơn.
 
Lát nữa nên nói gì khi ăn đây?
 
Nhỡ nói không hợp ý với ông chủ thì sao?
 
Đến nhà hàng, mưa cũng ngừng.
 
Dưới lầu khách sạn, Bùi Thời Tiêu vẫn còn ngẩn người, mây mù bao phủ. Sau khi Tưởng Thịnh Hòa nắm tay Lạc Kỳ rời đi, anh ta hút liên tiếp năm điếu thuốc, điếu vừa châm trong tay là điếu thứ sáu. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
“Bíp… bíp… ” Hai tiếng còi xe.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.