Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 36
Mấy chữ “cam – tâm – tình – nguyện” đánh mạnh vào trái tim Bùi Thời Tiêu, khiến ham muốn chiếm hữu và sự không cam lòng từ trong xương tủy người đàn ông xuất hiện. Nếu đã rõ ràng đến mức này, cũng không cần phải giả vờ ân cần thêm nữa.
Hai người im lặng nhìn nhau, giương cung bạt kiếm.
Hận không thể tiêu diệt đối phương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất cả những người đi ngang qua đều nhìn về phía họ, dường như đang tò mò những gì họ nói.
Bùi Thời Tiêu lấy điếu thuốc lá ra, châm một điếu.
Tưởng Thịnh Hòa cũng có thuốc lá trong tay, vừa rồi Hạ Vạn Trình đưa cho anh nhưng anh không hút.
Bùi Thời Tiêu: “Anh đây là muốn xen một chân vào giữa tôi và Lạc Kỳ?”
“Ừ.” Tưởng Thịnh Hòa nói: “Thì sao?”
Anh lấn át Bùi Thời Tiêu bằng sự kiêu ngạo của mình.
Bùi Thời Tiêu hiểu rõ Lạc Kỳ, anh ta tỉnh táo, đồng thời tự hiểu cô sẽ không có mối quan hệ không rõ ràng với ông chủ, đừng nói ông chủ này còn là anh ba nhà họ Tưởng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lạc Kỳ sẽ không chấp nhận anh, anh không có cơ hội.”
Tưởng Thịnh Hòa bất ngờ bật cười: “Tôi có cơ hội hay không thì không biết, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng anh hoàn toàn không có.”
Bùi Thời Tiêu không sợ uy hiếp, uy hiếp thì ai mà chẳng biết: “Lạc Kỳ vẫn không biết anh có ý với cô ấy đúng không? Đoán xem cô ấy sẽ làm gì nếu cô ấy biết nhỉ?”
“Tôi đang băn khoăn làm thế nào để Lạc Kỳ biết tâm ý của tôi đây.” Tưởng Thịnh Hòa vân vê điếu thuốc trong tay: “Anh muốn làm việc tốt, tôi thành toàn cho anh, cho anh một cơ hội này. Tiện thể anh hãy nói với Lạc Kỳ, phương án hạng mục vào bảy năm trước ở Tập đoàn Viễn Duy của cô ấy tôi đã trả lời nhưng cô ấy không nhận được. Lâu như vậy mới trả lời cô ấy là bởi vì có quá nhiều chỗ cần phải sửa đổi, không cách nào bắt tay sửa ngay lập tức được. Phương án không tệ, một số ý tưởng vô cùng độc đáo, thế nhưng dưới điều kiện khi đó để thực hiện được thì vô cùng khó khăn. Tôi không đành lòng nhìn thứ cô ấy mong ngóng bị thất bại, nên đã kết hợp với phương án của tôi, dùng thời gian bảy năm mới có được Y tế Viễn Duy như ngày hôm nay.”
Bùi Thời Tiêu ngậm điếu thuốc vừa bỏ vào miệng, nghe được câu cuối cùng của anh, anh ta bất ngờ ngẩng đầu lên, đồng tử đột nhiên co rụt lại, trong kinh ngạc xen lẫn hoang mang.
Tưởng Thịnh Hòa cởi bỏ nghi ngờ cho anh ta: “Anh đoán không sai, bảy năm trước tôi đã thích cô ấy. anh nói anh còn có cơ hội không?”
Mùa mưa ngâu ở Tô Thành, nói đến là đến.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, những hạt mưa cũng lả tả rơi xuống.
Hai người bước vào trong lầu vài bước, tạm thời tránh được cơn mưa.
“Trong sáu năm qua, không chỉ một lần tôi muốn chia rẽ hai người. Cơ hội tôi đã cho anh thế nhưng anh không biết trân trọng.” Tưởng Thịnh Hòa nói xong thì muốn rời đi, vừa mới cất bước đã thấy Lạc Kỳ cầm ô đi tới, trong tay cô còn đang cầm một chiếc ô, anh lại lùi trở lại.
Lạc Kỳ đến đưa ô cho ông chủ, cô đứng ngồi không yên trong xe vì không đoán được Bùi Thời Tiêu muốn nói cái gì với ông chủ của mình, nhưng chắc chắn một điều là có liên quan đến cô.
Anh ta là muốn nhờ ông chủ cô để ý đến cô?
Hay là lấy lợi ích ra để trao đổi, muốn hợp tác với ông chủ, mượn công việc để qua lại với cô?
Từ trước đến nay, ông chủ là người cứng cỏi, chỉ có người khác thuận theo anh, chứ anh không thích bị người khác sắp đặt làm bất cứ chuyện gì, cho dù người đó là ba hay là mẹ của anh thì cũng không ngoại lệ.
Dù sao bất kể Bùi Thời Tiêu nói gì với ông chủ, cũng sẽ không phải điều mà ông chủ thích nghe.
Đừng biến tốt thành xấu để rồi liên lụy đến cô.
Cùng làm việc với ông chủ trong chín tháng, mặc dù khi đối mặt với anh, áp lực rất lớn, mỗi ngày giống như đi bộ trên lớp băng mỏng, nhưng ngoại trừ cường độ cao trong lúc làm việc ra thì sau khi tan ca không bao giờ có công việc vụn vặt nào cả, không bao giờ phải thay ông chủ xử lý cuộc sống riêng tư của anh.
Kiểu ông chủ khác phái có chừng mực này, cầu còn không được, không thể để Bùi Thời Tiêu ảnh hưởng đến công việc của cô được.
“Giám đốc Tưởng.” Lạc Kỳ đưa ô cho Tưởng Thịnh Hòa, cũng không thèm liếc Bùi Thời Tiêu lấy một cái.
Tưởng Thịnh Hòa mở ô ra: “Bảo cô ngồi trên xe không được xuống, sao lại không nghe lời?”
Lạc Kỳ: “…”
Giọng điệu trách cứ này giống như cấp trên, nhưng cũng không giống.
Cô cũng không thể nói được chỗ nào không đúng nữa.
Thấy quai hàm ông chủ căng chặt, rõ ràng là không vui, xem ra Bùi Thời Tiêu đã chọc giận anh.
Tài xế lùi xe về phía sau, bọn họ đi không bao xa, xe lùi ngược lại, hai người thu ô bước lên xe.
Lạc Kỳ cẩn thận thăm dò: “Bùi Thời Tiêu tìm ngài…”
Cô mới hỏi được nửa câu, Tưởng Thịnh Hòa đã ngắt lời: “Chuyện của những người khác, không liên quan gì đến cô.”
Lạc Kỳ thở phào nhẹ nhõm, không liên quan gì đến cô là được rồi.
Ống tay áo sơ mi của Tưởng Thịnh bị ướt một mảng, anh lấy khăn lau thấm bớt nước rồi hỏi: “Bùi Thời Tiêu thường xuyên quấy rầy cô à?”
Lạc Kỳ vốn đang dựa vào lưng ghế, theo bản năng ưỡn thẳng lưng, ngồi ngay ngắn mới trả lời: “Từ tháng Mười năm ngoái thì chưa gặp lại, hôm nay lần đầu tiên gặp.”
“Anh ta như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô.”
“… Xin lỗi giám đốc Tưởng, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Tưởng Thịnh Hòa liếc mắt nhìn cô: “Cô có cách gì không? Có đảm bảo rằng có thể giải quyết được trong một lần hay không?”
Lạc Kỳ không có cách nào chống đỡ được ánh mắt hùng hổ dọa người của ông chủ, hơi cụp mắt. Giọng điệu này của anh khiến cô nhớ đến hội nghị quản lý cấp cao, anh cũng lơ đãng hỏi phó giám đốc như vậy: Biện pháp gì? Đảm bảo có thể giải quyết hay không? Xảy ra tình huống như này thêm một lần nữa thì phải làm như nào?
Giọng điệu bình thản thế nhưng cảm giác áp bách lại phả vào mặt.
Lạc Kỳ thật sự cũng không có cách nào hay cả, ở nơi công cộng “tình cờ gặp”, cô cũng không thể không để ý đến mọi thứ mà làm lớn chuyện ngay tại chỗ được, ngoại trừ bản thân cô, cô còn đại diện cho hình tượng của giám đốc Viễn Duy.
Tưởng Thịnh Hòa gấp khăn lau lại: “Cho cô một lá chắn.”
“Lá chắn gì cơ?”
“Tôi. Lần sau anh ta còn đến tìm cô nữa thì cô cứ nói cô đang hẹn hò với tôi. Một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã.”
“…”
Hô hấp của Lạc Kỳ ngừng lại vài giây, phải to gan cỡ nào thì cô mới dám lấy ông chủ ra làm lá chắn được cơ chứ?
Tưởng Thịnh Hòa cất khăn lau lên, lại nhìn về phía cô, xem ra cô không muốn lấy anh ra làm lá chắn, anh đành phải dùng chút tâm kế với cô: “Nói thật với cô, vừa rồi Bùi Thời Tiêu tìm tôi chính là vì chuyện của cô, cô cảm thấy tôi rất rảnh rỗi sao? Rảnh rỗi nghe anh ta nói những lời này à ? Cô biết tôi ghét nhất là gì mà.”
Ghét người khác không công tư phân minh nhất.
Ghét người khác tự cho là đúng, sắp đặt anh làm gì nhất. Cho dù là nhờ anh giúp đỡ, vậy cũng không được. Bởi vì giúp hay không giúp hoàn toàn là dựa vào tâm trạng của anh ra sao, cũng không phải ai cũng có tư cách để anh giúp đỡ. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Đoán chừng vừa rồi Bùi Thời Tiêu đã hoàn toàn giẫm phải bãi mìn của anh.
Lạc Kỳ vội vàng xin lỗi một lần nữa.
“Đừng chỉ xin lỗi suông, xin lỗi là có thể giải quyết vấn đề được sao?” Tưởng Thịnh Hòa nói: “Cũng do cô. Nếu đổi thành Tiểu Khương thử xem, hỏi anh ta có dám để chuyện riêng tư lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác ồn ào đến chỗ tôi hay không?”
Lạc Kỳ cảm ơn Tưởng Nguyệt Như, là anh nể mặt chủ tịch Tưởng nên mới nhẫn nhịn cô.
Anh hỏi tiếp: “Nếu như không lợi dụng tôi, cô đã nghĩ được giải quyết như thế nào chưa?”
Phút chốc trong xe trở nên yên tĩnh hẳn.
Tưởng Thịnh Hòa chờ cô nói ra cách giải quyết, đoán chừng tạm thời cô cũng chưa nghĩ ra. Cô và Bùi Thời Tiêu đã chia tay chín tháng, anh đã cho cô đủ thời gian đi ra ngoài, lấy lý do đi công tác, dẫn cô đi bảy tám quốc gia để giải sầu.
Đêm giao thừa đó, tại Quảng trường Thời đại, anh đã rất kiềm chế bản thân mới không nắm lấy tay cô.
Anh sắp không kiên nhẫn được nữa, không chừng một ngày nào đó sẽ thẳng thắn thổ lộ với cô mất. Hiện tại anh không cần cảm giác ranh giới gì đó, cũng muốn cô có chút chuẩn bị, không đến mức khi anh tỏ tình thì lại bị dọa sợ.
“Tôi không có bạn gái, gần đây cũng không có ý định kết hôn. Cô lấy tôi làm lá chắn, đối với tôi không có ảnh hưởng gì hết, đối với cô cũng chẳng ảnh hưởng gì cả. Bùi Thời Tiêu rất sĩ diện, hơn nữa chút tự tôn của đàn ông, nếu như cô nói với anh ta, anh ta sẽ không để cho bất kỳ người nào biết cô đã tìm được một người tốt hơn anh ta đâu.”
“… Nghe có vẻ không tồi, cảm ơn Tổng giám đốc Tưởng, nhưng tôi không muốn dùng cách đó.”
Cô vẫn từ chối đề nghị của anh, tâm trạng của Tưởng Thịnh Hòa bắt đầu không vui. Bỗng nhiên không xác định được có phải cô vẫn còn tình cảm với quá khứ hay không, không đành lòng làm tổn thương Bùi Thời Tiêu.
Từ khi làm việc chung đến nay, trước giờ cô đối với anh đều là cấp dưới đối với cấp trên, chưa từng có một lúc nào là phụ nữ đối với đàn ông.
Tưởng Thịnh Hòa mở cửa sổ cho thoáng khí, khiến cho mưa bụi ùa vào.
Anh lạnh nhạt nói: “Mau chóng giải quyết đi.”
“… Vâng.” Lạc Kỳ liếc mắt nhìn ông chủ, không phân biệt được sự vui vẻ hay sự bực tức của ông chủ. Cô phải nhanh chóng nghĩ cách, không thể để Bùi Thời Tiêu ảnh hưởng đến tâm trạng của ông chủ được.
Bên ngoài cửa xe, mưa càng lúc càng lớn.
Bên kia hội trường, bà Bùi tham gia xong bữa tiệc thân mật của người quen, bèn đi ra tìm con trai.
Tìm một vòng nhưng không tìm thấy, bà ấy đành phải gọi điện thoại.
Bùi Thời Tiêu đang hút thuốc, thấy cuộc gọi nhưng anh ta không nghe máy, dụi tắt điếu thuốc đi tìm mẹ mình.
Bà Bùi nhìn thấy con trai từ khu hút thuốc đi ra, sắc mặt tái mét, xem ra đã đụng phải “vách tường” ở chỗ Lạc Kỳ.
“Không cho con mặt mũi không phải rất bình thường sao? Nếu như nó dễ dàng tha thứ cho con vậy thì nó không đáng để mẹ mất nhiều công sức như vậy. Con nghĩ rằng phụ nữ dễ dàng tha thứ cho đàn ông ngoại tình sao? Khi con ngoại tình, nó giống như bị lột mất một lớp da, con có biết có bao nhiêu đau đớn không?”
Bà Bùi nghĩ đến bản thân mình cách đây hơn hai mươi năm, vẫn không quên được người chồng kiên quyết muốn ly hôn, bản thân lúc ấy đã tuyệt vọng biết bao nhiêu.
Bùi Thời Tiêu nói: “Con không giống ba con, con không đến mức đó.”
“Nếu con giống như ba con thì mẹ sẽ không giúp con đâu.” Dừng lại một chút, bà Bùi nói: “Một phút trong lòng con có Thôi Bông đối với Lạc Kỳ mà nói, kỷ niệm mười năm đều bị thiêu rụi, thiêu rụi sạch sẽ không còn sót lại gì cả.”
Bùi Thời Tiêu không muốn nhắc tới, hối hận vì lúc đầu đã làm sai.
Bà Bùi cũng nói thật với con trai: “Điều duy nhất Lạc Kỳ có thể tha thứ cho con là bởi vì mẹ, chứ không phải bởi vì con.”
Bùi Thời Tiêu nhìn mẹ mình, muốn nói lại thôi.
Bà Bùi: “Nếu như nó đã thông suốt, kết hôn với ai cũng là kết hôn, đều có nguy cơ ngoại tình sau khi kết hôn, vậy thì còn chẳng bằng tìm một gia đình có điều kiện tốt, tìm một bà mẹ chồng không quản chuyện.”
“Lạc Kỳ cũng coi như hiểu mẹ, lúc trước cho dù không đồng ý hai đứa ở bên nhau, cho tới bây giờ mẹ chưa từng gây phiền phức cho nó, chưa từng làm khó gia đình nó, đều tạo áp lực cho con. Sau khi đính hôn, mặc dù mẹ không hài lòng với hai đứa nhưng vẫn đặt hàng nhà bác cả nó, mẹ không làm sai gì.”
Bây giờ Bùi Thời Tiêu có cảm giác khủng hoảng, sự xuất hiện của Tưởng Thịnh Hòa làm đảo lộn tất cả kế hoạch của anh ta, anh ta muốn theo đuổi lại Lạc Kỳ cũng đầy rẫy biến số.
Hôm qua anh ta đến nhà Lạc Kỳ, cầu xin ba mẹ Lạc Kỳ tha thứ.
Mẹ Lạc Kỳ không mở cửa, anh ta đợi ngoài cửa nửa tiếng đồng hồ, từ đầu đến cuối cũng không mở.
“Mẹ, hôm nào mẹ rảnh, mẹ đi tìm dì Khương nói chuyện đi.”
Bà Bùi ấn ấn đường: “Biết rồi, còn cần con nói.”
Bà ấy làm việc không thích dây dưa nhất, đã đến nhà Lạc Kỳ ngay trong đêm.
–
Lạc Kỳ đã họp nguyên một ngày, hơn nữa còn thêm chuyện ồn ào của Bùi Thời Tiêu, về đến nhà thì thể xác và tinh thần cũng đầy mệt mỏi.
Tắm rửa xong, ngay cả điện thoại di động cô cũng không xem, trực tiếp nằm lên giường.
Buổi trưa, Tưởng Thịnh Hòa bảo cô lấy anh làm lá chắn, sao có thể chứ?
Lúc ấy, cô không chút do dự từ chối ông chủ, cô không có cách nào giải thích rõ ràng với anh, lấy anh làm lá chắn, cô không thể vượt qua được sự mâu thuẫn trong lòng mình. Nếu như thật sự lợi dụng anh thì sau này khi làm việc chung sẽ rất xấu hổ.
Cô chỉ coi anh là cấp trên, sẽ không có bất cứ suy nghĩ sai trái nào khác, một khi vượt qua sợi dây trong lòng, phóng túng bản thân mải mê, phiền não chỉ có thể là bản thân cô.
Anh không biết trên người anh có quá nhiều phẩm chất riêng vô hình chung hấp dẫn người khác.
Lạc Kỳ cầm điện thoại di động, gửi cho Lạc Vũ: [Trong điện thoại của em vẫn còn video Lạc Tân đánh Bùi Thời Tiêu đúng không? Nếu có thì gửi cho chị.]
Lạc Vũ: [Có. Em gửi chị ngay đây.]
[Chị, có chuyện gì sao?]
Lạc Kỳ: [Nhìn anh ấy thấy phiền.]
Trước khi Lạc Vũ gửi video lại nhắc nhở một câu: [Chị chuẩn bị tâm lý thật tốt, trong video không phải chỉ có Bùi Thời Tiêu và Lạc Tân. Còn có tiện nhân Thôi Bồng kia.]
Lạc Kỳ: [Chị không xem đâu, lãng phí lưu lượng truy cập lắm. Em cứ gửi trực tiếp đến hộp thư của chị đi.]
Lạc Vũ: “…”
Thật hy vọng chị họ thoải mái giống như bản thân cô nói, đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Video rất nặng, phải mất nửa phút để tải.
Lạc Kỳ nhanh chóng nhận được tin nhắn, cô không mở ra, không muốn biết người phụ nữ kia trông như thế nào, cũng không muốn thấy hình ảnh Bùi Thời Tiêu thân mật với người phụ nữ kia.
Tuy rằng đã buông bỏ, nhưng trong giây phút nhận được tin nhắn, cô vẫn cảm thấy hơi nhói đau.
Vừa tắt đèn phòng thì mẹ cô gọi điện đến.
Lạc Kỳ vội vàng ấn nút nghe máy, đây là lần đầu tiên sau khi chia tay mẹ gọi điện thoại cho cô, trong lòng cô cũng oán giận, vì sao ba mẹ không thể hiểu cho cô, bảo cô phải thực tế lên một chút, đặt tiền lên hàng đầu.
“Alo, mẹ ạ.”
“Con ngủ chưa?”
“Con chưa.”
Lạc Kỳ bật đèn, ngồi khoanh chân trên giường, cô không nhớ lần trước nói chuyện với mẹ đã là chuyện bao lâu về trước nữa.
Mười phút trước, Khương Nghi Phương iễn mẹ Bùi Thời Tiêu rời đi, bà ấy rối rắm mười phút mới gọi điện thoại cho con gái, mâu thuẫn đến cực điểm, thế nhưng cân tiểu ly trong lòng bà ấy đã nghiêng.
“Tối nay, chúng ta thoải mái nói chuyện, có thể nói với mẹ trong lòng con nghĩ như thế nào không?”
“Con không nghĩ như thế nào cả.” Lạc Kỳ nói: “Chia tay cũng đã chia tay rồi. Sau khi trả lại tiền, con muốn thảnh thơi một mình vài năm.” Mấy năm nay, đặc biệt là một năm gần đây đã có quá nhiều thứ mệt mỏi, cô cũng không biết điều gì đã chống đỡ cô để cô đi được đến hôm nay.
“Mẹ, con xin lỗi, nhưng mà mẹ đừng khuyên con nữa.”
“Mẹ không khuyên con.” Khương Nghi Phương nhìn căn nhà ẩm ướt, mỗi khi đến mùa mưa ngâu, bà ấy cũng không muốn vào cửa nhà: “Mẹ hy vọng con sống thoải mái một chút. Hôm nay, mẹ Bùi Thời Tiêu tới, bà ấy cũng hy vọng hai đứa có thể làm hòa.”
“Bà ấy làm gì ở nhà mình? Đến gây rắc rối cho bố mẹ sao?”
“Con nghe mẹ nói hết đã, bà ấy đến nói giúp cho Bùi Thời Tiêu, một năm nay, bọn họ đều đang cố gắng bù đắp…”
“Mẹ!” Lạc Kỳ ngắt lời mẹ mình: “Con không muốn nghe những thứ này, cũng không muốn nghe mọi người nói mãi không ngừng! Nếu như con và Bùi Thời Tiêu quen biết do xem mắt, chỉ nhìn đến tiền và địa vị của anh ấy thì cho dù anh ấy ở bên ngoài có bao nhiêu người đi chăng nữa con cũng không quan tâm. Nhưng mà anh ấy không như thế, chúng con quen biết nhau mười năm, ở bên nhau sáu năm. Mỗi ngày con đều mong muốn kết hôn, kết quả là anh ấy thì sao? Anh ấy trở tay đâm cho con một nhát dao!”
“Mẹ, tại sao mẹ và ba lại trở nên như vậy?”
Cô trực tiếp cúp máy.
“Kỳ Kỳ…” Khương Nghi Phương hối hận không thôi, đúng là không nên gọi cuộc điện thoại này.
Lúc trước, Bùi Thời Tiêu đứng ngoài cửa hơn nửa tiếng đồng hồ, bà ấy nhịn không xuống mở cửa. Hôm nay mẹ Bùi Thời Tiêu tới, một loạt lời nói xuất phát từ đáy lòng khiến trong lòng bà ấy lại bắt đầu buông lỏng.
Lạc Kỳ bình tĩnh lại, tìm số điện thoại của Bùi Thời Tiêu, nhắn tin qua: [Sau này đừng quấy rầy người nhà em nữa, vì để cứu vãn anh đã âm thầm làm cái gì, giúp đỡ người nhà em bao nhiêu, đó là chuyện của anh. Anh vui vẻ tiêu tiền cũng không có bất kì quan hệ nào với em, em sẽ không cảm kích đâu. Anh cảm động, không có nghĩa là em cũng thấy cảm động, em chỉ cảm thấy buồn nôn mà thôi.]
[Em đã nói rồi, để lại chút thể diện giữa hai chúng ta đi, là anh bắt em không còn cách nào khác đấy.]
[Hôm nay vòng tròn bạn bè của em chỉ đăng bằng hình thức văn bản, anh đến tìm em một lần sẽ mang lại phiền toái cho công việc của em một lần, lần sau em sẽ đăng video của anh và người phụ nữ đó.]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, cô đã đăng một bài trong vòng tròn bạn bè, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy:
[Sự việc đã qua gần một năm, còn có rất nhiều bạn bè không ngừng tác hợp tôi với Bùi Thời Tiêu, hy vọng chúng tôi quay lại, cảm thấy tình cảm nhiều năm cứ như vậy tan rã thì quá đáng tiếc. Cảm ơn mọi người, tôi và anh ấy thật sự không có khả năng thêm nữa, không phải nguyên nhân tính cách, không phải người nhà không đồng ý, mà bởi vì giữa tôi và anh ấy có thêm một người phụ nữ, đây là vấn đề về nguyên tắc.]
Vừa mới đăng chưa được hai phút, đã có mấy tin nhắn gửi tới, bọn họ nhao nhao an ủi cô. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Động thái như vậy khiến tất cả mọi người đều tỏ vẻ đồng tình, xấu hổ không ấn thích, chỉ có một người ấn thích cho cô, là ông chủ Tưởng Thịnh Hòa của cô.