Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 35
Lạc Kỳ phát hiện ra, trong buổi xem mắt hôm nay giữa ông chủ và Sơ Lâm, hai bên đều không tình nguyện. Từ lúc ngồi xuống đến lúc bắt đầu dùng bữa, trong suốt quá trình, họ chỉ trao đổi vài ba câu.
May mà hai người lớn đều có chừng mực, không cố hết sức gán ghép, nên bầu không khí trong bữa ăn mới không xấu hổ.
Tiểu Khương và Lệ Nhụy đều là những hoạt náo viên, nên dần dần bầu không khí trên bàn cũng dễ chịu hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất cả sự chú ý của Sơ Lâm đều được đặt trên người Lạc Kỳ. Thỉnh thoảng cô ấy lại nhìn vào hai mắt Lạc Kỳ, hệt như đang nhìn một người khác thông qua khuôn mặt của cô, đã biết rõ mà còn hỏi: “Lạc Kỳ, cô là người Tô Thành hả?”
Ông Sơ vỗ con gái một cái: “Con đánh đàn đến ngốc rồi à? Sao con lại gọi thẳng tên Tiểu Lạc Vậy? Tiểu Lạc lớn hơn con mấy tháng đấy!”
Lạc Kỳ mỉm cười: “Không sao ạ, chúng cháu đồng trang lứa, gọi tên là thân thiết nhất!” Cô trả lời lại Sơ Lâm: “Đúng rồi, tớ ở khu thành cũ ấy.”
Sơ Lâm mỉm cười với cô, dùng tiếng Tô Thành nói: “Ngôn ngữ của Tô Thành các cậu rất êm tai, nơi mà tớ thích nhất là Tô Thành!”
Một câu nói bằng tiếng Tô Thành này của cô ấy vừa vang lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc, kể cả ông Sơ. Ông ấy chưa bao giờ biết con gái còn có thể nói tiếng địa phương khác.
Con gái ông ấy chọn trạm lưu diễn đầu tiên ở Tô Thành, là có liên quan đến bạn trai cũ của con bé?
Lệ Nhụy hỏi: “Cháu nói chuẩn như vậy, là vì cháu đã mời giáo viên tiếng Tô Thành về dạy à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sơ Lâm trả lời: “Không phải ạ. Bạn trai cũ của cháu dạy.”
“…”
Suýt nữa thì ông Sơ bị chọc cho hộc máu.
Đã nói là tối nay con gái ông ấy sẽ tác oai tác quái mà, thì ra nó đang đợi lúc này.
Lúc bữa tiệc kết thúc, Sơ Lâm không hỏi số điện thoại của Tưởng Thịnh Hòa, chỉ lưu Wechat của Lạc Kỳ, với một cái cớ hợp tình hợp lý là tiện thể hỏi cô về tiếng Tô Thành.
Ông Sơ cứ thở dài mãi. Sau khi xuống lầu, ông ấy nói với Lương Chân: “Bà thấy chưa, chúng nó đều cố tình chỉnh chúng ta đấy! May mà mẹ của con bé không đến, bà ấy định đi nhưng tôi đã ngăn lại. Nhỡ bà ấy đến thật, có khi bà ấy đã bị nó chọc cho tức đến mức huyết áp tăng cao, được đưa thẳng vào bệnh viện cấp cứu rồi!”
Lương Chân thầm nghĩ. May mà vị kia nhà mình không có ở đây, nếu không… nhìn thấy Tưởng Thịnh Hòa phá hoại như vậy, có thể ông ấy sẽ lật thẳng bàn.
Cả một tối này, bà ấy luôn chú ý hành động của con trai. Nó biết nhẫn nại thật đấy, không nhìn về phía Lạc Kỳ, không hề mang Lạc Kỳ ra làm tấm bia chắn trước mặt mọi người.
Xem ra, nó đưa Lạc Kỳ đến đây, chỉ để giới thiệu cho bà ấy làm quen.
Họ xuống đến dưới lầu, trước khi con trai lên xe, Lương Chân gọi anh, kéo anh sang một bên, hỏi.
Bà ấy cứ suy nghĩ, rằng Lạc Kỳ và bạn trai con bé ở bên nhau nhiều năm, nhưng sắp kết hôn thì kết quả lại hỏng mất. Bà ấy nghĩ thế nào cũng thấy bất thường.
“Không phải là mẹ nghi ngờ nhân phẩm của con, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“… Chỉ là, lúc Lạc Kỳ chia tay với bạn trai cô ấy…” Lương Chân giải thích nhiều lần: “Không phải là mẹ nghi ngờ con chia rẽ bọn chúng.”
“Mẹ nói như vậy có khác gì đang nghi ngờ đâu?”
Tưởng Thịnh Hòa cảm thấy không có gì cần giải thích: “Mẹ có thời gian thì khuyên ba con thêm đi, để ông ấy sớm chấp nhận hiện thực.”
Lương Chân đau đầu không thôi. Bây giờ bà ấy tiến thoái lưỡng nan, một bên là con trai, một bên là chồng.
“Thật ra, lần này cô con nằm bệnh viện, bệnh tình không nghiêm trọng đến vậy, có một nửa là giả vờ. Phải không?”
“Phải.”
“…”
Đúng là càn quấy mà!
Trên đường về lại khách sạn, Lạc Kỳ vẫn đang suy nghĩ vì sao Sơ Lâm phải thêm Wechat của cô.
Chưa kể, trong lúc ăn cơm, Sơ Lâm thân thiện với cô nhất.
“Tiếng Tô Thành có dễ học không?” Bỗng nhiên, ông chủ lên tiếng.
Khó hay dễ, đối với mỗi người, tiêu chuẩn là không giống nhau.
Lạc Kỳ quay mặt lại, đáp: “Chủ tịch Tưởng nói khó ạ.”
“Cô của tôi từng học chỗ cô rồi?”
“Vâng, từng học mấy câu ạ.” Nhưng mà mới qua mấy ngày, bà ấy đã hoàn toàn quên mất, chỉ biết nói câu tạm biệt thôi.
Lạc Kỳ chú ý đến, đây là lần đầu ông chủ gọi Tưởng Nguyệt Như là cô ở trước mặt cô, chứ không gọi là chủ tịch Tưởng nữa.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô, hỏi: “Dùng tiếng Tô Thành nói anh đã yêu thầm em sáu năm lẻ tám tháng như thế nào?”
Phản ứng đầu tiên của Lạc Kỳ là, hẳn yêu thầm mà ông chủ nói là tình cảm chính anh trải qua.
Nếu không, ai lại nói được một thời gian cụ thể như vậy.
Cô vội vã dùng tiếng Tô Thành nói lại một lần.
Tưởng Thịnh Hòa không nhớ được: “Cô gửi ngữ âm cho tôi đi.”
Lạc Kỳ đang suy nghĩ, có phải ông chủ tính là ngày nào đó, anh sẽ dùng tiếng Tô Thành để tỏ tình với người anh thích, mà người kia không hiểu tiếng Tô Thành không.
Cô nói mấy chữ này với tốc độ vừa phải rồi gửi cho ông chủ.
Sợ là ông chủ nghe xong cũng không học theo được, cô lại tìm mấy chữ đọc tương tự, gõ ra, gửi cho anh.
Tưởng Thịnh Hòa lại yêu cầu cô: “Dùng tiếng địa phương đọc câu đó, thay bằng thời gian từ sáu năm lẻ chín tháng đến bảy năm lẻ tám tháng, gửi hết cho tôi.”
Lạc Kỳ: “…”
Thì ra ông chủ chưa chắc chắn mình sẽ tỏ tình trong tháng nào, nên chuẩn bị trước thời gian một năm.
Cô lại dùng tiếng địa phương gửi mười hai câu qua.
Lúc đợi đèn tín hiệu, tài xế nhìn lướt qua gương chiếu hậu.
Một người dám hỏi.
Người kia lại xem như chuyện lớn mà làm.
Trở về phòng khách san, Lạc Kỳ nhận được điện thoại của em họ.
Trong điện thoại, Lạc Vũ khóc lóc kể lể, xin được tha thứ, nói là mầm dưa chuột nhỏ của cô ấy chết rồi.
“Chị ơi, tha thứ cho em, nhất định chị phải tha thứ cho em! Có thể là em tưới nước nhiều quá! Dù sao cũng là vì thao tác sai, cây bị hỏng mấy rồi!”
Tình yêu của chị họ và mầm dưa chuột nhỏ đều chết trong tay cô ấy!
“Không sao đâu, không đúng lúc thôi.” Lạc Kỳ trấn an em họ: “Đợi mùa xuân năm sau chúng ta trồng lại.”
Lạc Vũ xử lý cái lồng nhựa trên ban công, thề thốt là sẽ trồng ra dưa chuột nhỏ cho chị họ.
Vì thế, cô ấy còn theo dõi tài khoản Weibo có liên quan, nơi chỉ cách làm sao để trồng thành công mầm dưa chuột nhỏ.
Cuối tháng Tư năm sau, cô ấy mua mầm dưa chuột, trồng theo chỉ dẫn.
Chị họ nói đúng, trong nhóm bảo dưa chuột nhỏ không nở hoa, kết trái được là vì thời gian trồng không đúng. Năm nay, chỉ mới mấy ngày, loại dưa chuột mới đã đâm chồi, mọc rất thuận lợi. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Thời tiết càng ngày càng nóng, cô ấy không cần lo nhiệt độ trên sân thượng không đủ.
Tháng Sáu, dây dưa leo lên giàn leo cô ấy và chị họ dựng chung với nhau.
Hôm nay được nghỉ, từ sáng sớm, Lạc Vũ đã yên vị trên xe, chạy đến.
Cô ấy chỉ mới không đến ba ngày thôi, vậy mà dưa chuột đã nở hoa rồi, khoe ra mấy đóa màu vàng nhạt. Cô ấy đến, thấy tổng cộng có mười mấy cái cuống dưa nhỏ.
Trên ban công, cành lá xum xuê, tạo một màu xanh thích mắt.
“Chị, mau, mau lên, chụp cho em mấy tấm! Chị chụp đẹp một chút, tạo thành bầu không khí như em đang ở trang trại ấy!”
Cô ấy đưa điện thoại cho chị họ.
Hôm nay, Lạc Kỳ cũng không phải đi làm. Cô chỉ mới rời giường chưa lâu, trên người còn mặc đồ ngủ.
Cô điều chỉnh góc độ, nhưng làm thế nào cũng không chụp ra được hiệu ứng đặc biệt mà Lạc Vũ muốn: “Coi như chị cung cấp ảnh cho em chỉnh!”
“Vậy sao mà giống được! Đây chính là tâm huyết của hai chúng ta mà!” Lạc Vũ nhẹ nhàng khều lấy một chiếc lá dưa chuột, tạo một cái dáng khoa trương: “Em không phiền đâu, chị cứ chụp đi!”
“Chị ơi, khi nào chị mới có thời gian đi ăn ạ?”
“Em lại có ý gì nữa?”
“Em có thể có ý gì chứ?”
Tự dưng cô ấy thấy khó thở.
Cô ấy giống như bên yêu cầu trong một hợp đồng, sau dịp Tết, đây đã là lần thứ năm cô ấy ám chỉ công khai, nói là khi nào rảnh rỗi thì họ đi ăn chung với nhau, hỏi xem khi nào cô có thời gian.
Chị họ chia tay chín tháng rồi, hẳn nên suy nghĩ về cuộc sống mới.
“Chị, dưa chuột mới của chúng ta cũng nở hoa rồi, mùa hè chính là thời gian thích hợp để yêu đương!” Cô ấy ông nói gà, bà nói vịt, nhưng hẳn là chị họ nghe hiểu ý cô ấy muốn biểu đạt.
Lạc Kỳ vẫn trả lời bằng câu kia: “Bây giờ chị chỉ muốn kiếm tiền.”
Đối với cô mà nói, thời gian trôi qua không tính là nhanh, nhất là mấy tháng chia tay trước đó, ngày nào cô cũng thấy khó khăn. Cuối cùng cô cũng chịu đựng được, sống qua nửa năm sau chia tay, chỉ ba tháng gần đây cô mới không suy nghĩ về chuyện cũ nữa.
Thỉnh thoảng, cô lướt tin tức tài chính và kinh tế, nhìn thấy tên Bùi Thời Tiêu, gần như lòng cô cũng không gợn sóng.
Tình cảm quá hao tổn tinh lực, dù cho ngày nào đó trả hết nợ nần, cô cũng không suy nghĩ đến việc có tình cảm mới. Cô thấy cuộc sống độc thân rất tốt, không phải để ý, vướng bận ai, không phải chờ đợi, cũng không mất mát.
Quan hệ với ba mẹ vẫn hòa thuận.
Tết m lịch, cô không về nhà, tập đoàn Viễn Duy có một hạng mục mới mở ở nước ngoài, cần Tưởng Thịnh Hòa sang sắp xếp các thủ tục có liên quan. Trong số các thư ký, chỉ có cô rảnh rỗi, vậy là cô được xếp cho đi công tác.
Cô vừa đi một chuyến là suốt ba tuần, qua Tết Nguyên tiêu mới về.
Cô còn gặp được Tưởng Nguyệt Như ở Manhattan. Tết m lịch, cô cũng ăn cơm tất niên chỗ Tưởng Nguyệt Như.
Tưởng Nguyệt Như chuẩn bị ba phong bao lì xì, cô được nhận một cái.
Một năm mới cứ thế mà đến.
Thấm thoát, thời gian lại đến một tháng Sáu nữa. Tô Thành nghênh đón mưa dầm cuối mùa. Những chuyện năm ngoái kia còn rõ mồn một trước mắt, hệt như chỉ mới hôm qua.
Lạc Kỳ rửa mặt đơn giản, ăn xong bữa sáng em họ chuẩn bị cho mình, bắt đầu thu xếp hành lý.
Lạc Vũ nằm trên ghế sô pha sửa ảnh, nhìn lướt qua va-li: “Chị phải đi công tác à?”
“Ừ, đi Tô Thành.”
“Vì sao chị lại đi Tô Thành? Hạng mục ở Tô Thành của Viễn Duy bọn chị vẫn chưa kết thúc à?”
“Gần xong rồi, bây giờ chị đi tham gia một diễn đàn chuyên sâu.” Diễn đàn chuyên sâu về AI chữa bệnh được tổ chức tại Tô Thành, Tưởng Thịnh Hòa được mời tham gia, cô đi chung.
Diễn đàn diễn ra trong hai ngày.
Chiều ngày hôm sau, một lần nữa, cô và ông chủ bước lên tàu cao tốc đi Tô Thành.
Y Tế Viễn Duy có hai đối thủ cạnh tranh lớn – Y Tế Đông Bác và Y Tế Duệ Phổ. Cuối cùng, Bùi Thời Tiêu không nhượng lại cổ phần công ty Đông Bác, việc thu mua không thể tiếp tục tiến hành.
Viễn Duy bọn họ thuận lợi mua được Y Tế Duệ Phổ, tiếp theo là họ hợp nhất Y Tế Viễn Duy và Y Tế Duệ Phổ, từ đội ngũ quản lý đến cách thức hoạt động.
Không biết là công ty tính sẽ phải ai đến quản lý.
Thật ra cô rất muốn đi. Công việc có tính thách thức, quan trọng nhất là đãi ngộ cao hơn so với công việc hiện tại.
Nếu như cô tiếp tục làm ở chỗ ông chủ, trong vòng ba năm, cô không trả nổi hơn mười triệu tệ của nhà bác cả.
Tưởng Thịnh Hòa liếc ghế bên cạnh một cái. Lạc Kỳ đang nhìn ra ngoài cửa sổ, thất thần, không biết lại đang nghĩ đến điều gì.
Điện thoại di động trên bàn rung lên, anh mở ra xem, là Tần Mặc Lĩnh mà mấy phút trước anh hỏi thứ Sáu tuần này có thời gian không.
Tần Mặc Lĩnh trả lời: [Hẳn là không có. Mấy ngày này tôi phải chọn áo cưới.]
Tưởng Thịnh Hòa: “…”
Chọn áo cưới đâu cần phải chọn vào tối thứ Sáu! Mà dù có chọn cũng không cần phải chọn hết mấy ngày!
Chẳng qua người này chỉ muốn khoe khoang mình đi chụp hình cưới rồi thôi!
Tần Mặc Lĩnh đã kết hôn, là kết hôn chớp nhoáng với con gái nhà chủ nhiệm của bọn họ hồi Tiểu học. Lần đầu xem mắt, Giản Hàng bật đèn xanh cho Tần Mặc Lĩnh, gia đình lại sắp xếp cho bọn họ xem mắt lần hai.
Sau khi gặp nhau, họ lập tức đi đăng ký kết hôn, còn chưa tổ chức hôn lễ.
Tần Mặc Lĩnh hỏi: [Thứ Sáu cậu có chuyện gì à?]
Tưởng Thịnh Hòa: [Về lại rồi hẵng nói. Mấy ngày này tôi đi công tác ở Tô Thành.]
Chín giờ sáng hôm sau, diễn đàn chuyên sâu được khai mạc.
Lạc Kỳ đi cùng Tưởng Thịnh Hòa đến hội trường trước mười phút, cô lơ đãng quay mặt. Lúc nhìn thấy người ở phía trước, bên phải, Lạc Kỳ hơi ngẩn ra. Không ngờ Bùi Thời Tiêu cũng đến.
Từ lần anh ta nói sẽ không đến tìm cô ở dưới tòa nhà Viễn Duy năm trước, anh ta không đến làm phiền cô nữa.
Đêm Giao thừa, cô nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ, chỉ có một câu: Lạc Kỳ, năm mới vui vẻ, vạn sự thuận lợi.
Cô không trả lời. Hẳn là anh ta.
Bùi Thời Tiêu đoán được có thể cô sẽ đến diễn đàn chuyên sau, nên hôm nay anh ta cố tình hoãn lại những lịch trình khác, chạy đến. Y Tế Đông Bác mà anh ta đầu tư đã được đưa vào hoạt động cụ thể, anh ta đến đây là hợp tình hợp lý, không thể xem là đến làm phiền cô. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Bà Bùi vỗ vỗ con trai: “Vẫn còn tiếc nuối à?”
Bùi Thời Tiêu lưu luyến rời tầm mắt: “Có lẽ bây giờ cô ấy không còn hận con như trước nữa.”
“Vậy thì sao?”
“Con sẽ theo đuổi cô ấy một lần nữa.”
Bà Bùi mặc kệ anh ta. Những chuyện bà ấy có thể làm, hơn nửa năm nay, bà ấy vẫn đang làm. Bất kể cuối cùng họ có thể tái hợp không, bà ấy cũng dốc hết khả năng rồi.
Tháng Mười là nhiệm kỳ của Ban Quản trị mới, bà ấy đã chờ đợi ngày này suốt hai mươi năm.
“Thôi Bồng có liên lạc với con không?”
Bùi Thời Tiêu khựng lại rồi mới nói: “Không. Tuần trước con trùng hợp gặp cô ấy ở nhà hàng.”
Bà Bùi hừ lạnh: “Đó không phải là trùng hợp. Cô ta thật sự nghĩ là Thượng Hải chỉ có một con đường sao? Đi ăn cơm cũng gặp được?” Trước đó Thôi Bồng không liên lạc với anh ta, là vì biết anh ta ở nước ngoài, không thường về, nên có số cũng không dùng đến.
Bây giờ thì khác rồi, hạng mục ở nước ngoài đã đi vào quỹ đạo, không cần đến sự quan tâm của Bùi Thời Tiêu nữa, giao lại cho những người khác là được. Về sau, phần lớn thời gian anh ta đều ở trong nước.
Người phụ nữ kia vẫn chưa hết hy vọng.
Bà ấy gửi tin nhắn cho thư ký: [Liên lạc với Lạc Vũ, hẳn là trong tay Lạc Vũ có video Thôi Bồng bị bắt gian, hỏi mua một đoạn, không cần mua hết.]
Trong phòng nghỉ của hội nghị, Bùi Thời Tiêu nhờ việc nói chuyện với người khác mà quay đầu nhìn Lạc Kỳ. Anh ta không thấy được cô, chỉ chạm trán với ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng của Tưởng Thịnh Hòa.
Mỗi bên lạnh nhạt rời mắt đi.
Mười một giờ rưỡi trưa, hội nghị kết thúc. Bùi Thời Tiêu không rảnh nói chuyện với người quen, giao lại cho mẹ lo liệu, còn mình thì bước nhanh ra khỏi hội trường, đi tìm Lạc Kỳ.
Ở cửa ra phía sau, Bùi Thời Tiêu nhìn thấy cô.
“Trợ lý Lạc!” Bùi Thời Tiêu gọi cô.
Ở xung quanh, người đến người đi, anh ta xưng hô như vậy mới không khiến người ta chú ý.
Lạc Kỳ không hề đáp lại, dửng dưng nhìn anh ta.
Anh ta đuổi ra đến, tìm cô khắp nơi. Cô thấy vậy, lòng chỉ nổi lên chút rung động, nhưng nó còn không được tính là gợn sóng. Chẳng mấy chốc, cô đã về lại bình tĩnh. Cô không cần giống như hồi mới chia tay nữa, nhìn thấy anh ta thì phải cố gắng kiềm mình lại, làm bộ như không để ý.
Bùi Thời Tiêu đến gần, nhỏ giọng nói: “Đã lâu không gặp.”
“Lạc Kỳ, đi thôi.” Một giọng nói mạnh mẽ chen vào.
“Dạ, giám đốc Tưởng!” Lạc Kỳ chạy về phía Tưởng Thịnh Hòa.
Sắc mặt Tưởng Thịnh Hòa lạnh nhạt, anh đưa kính mắt cho cô.
Lạc Kỳ nhận lấy một cách tự nhiên, hai người sóng vai đi ra ngoài.
Bùi Thời Tiêu nhìn theo bóng lưng của bọn họ, cứ cảm thấy là lạ ở đâu. Năm ngoái, gần như hai hạng mục của anh ta ở trong nước là ván đã đóng thuyền, nhưng trong thời khắc mấu chốt, chúng lại thất bại.
Ngay lúc đó, cơn nghi ngờ rằng mình bị chặn đường đã nổi lên. Chuyện này không có gì ngạc nhiên, anh ta cũng từng chặn hạng mục của người khác.
Nhưng số anh ta cũng chưa quá tệ. Tuy là hạng mục trong nước thất bại, nhưng hạng mục anh ta thấy có hứng thú ở nước ngoài trước đó đã có kết quả, hai bên đạt được sự hợp tác vui vẻ.
Ngay sau đó, bỗng nhiên, công ty của Lạc Trí Khâu được người ta đầu tư, mà vừa hay, Lạc Kỳ lại được điều đến bên cạnh Tưởng Thịnh Hòa.
Vốn dĩ Tưởng Thịnh Hòa không để ý đến Y Tế Đông Bác, sau đó lại đột nhiên muốn mua lại.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra vào tháng Mười năm ngoái, tháng đầu tiên sau khi anh ta và Lạc Kỳ chia tay. Chuyện nào cũng bình thường, nhưng khi đặt chung một chỗ, chúng lại cực kỳ trùng hợp.
Đầu năm nay, anh ta tìm người quen hỏi thăm, biết được người chặn hạng mục của mình là Tần Mặc Lĩnh, mà Tần Mặc Lĩnh lại là bạn chí cốt của Tưởng Thịnh Hòa.
Vừa mới đây, Tưởng Thịnh Hòa giải vây cho Lạc Kỳ, ánh mắt anh nhìn cô không hề phải ánh mắt một cấp trên nhìn cấp dưới. Trong ánh mắt kia toàn là ham muốn chiếm hữu của một người đàn ông.
Đã đến nước này rồi, Bùi Thời Tiêu không thể lừa mình dối người nữa, dứt khoát hỏi rõ: “Giám đốc Tưởng, xin dừng bước!”
Lạc Kỳ không muốn phiền đến ông chủ, dù sao đây cũng là chuyện riêng của cô: “Giám đốc Tưởng, để tôi đi xuống, tự giải quyết.”
“Người anh ta tìm là tôi, cô cứ ngồi đi.” Tưởng Thịnh Hòa ra hiệu cho tài xế: “Ra phía trước đợi tôi.” Anh đóng cửa xe. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Tài xế lái xe đi, đến một chỗ tiện đỗ xe ở phía trước.
Bùi Thời Tiêu đến gần, tự giới thiệu: “Giám đốc Tưởng, hâm mộ đã lâu, tôi là Bùi Thời Tiêu.”
Tưởng Thịnh Hòa không hề thấy ngạc nhiên: “Hân hạnh được gặp. Có chuyện gì vậy?”
Bùi Thời Tiêu nói thẳng: “Tháng Mười năm ngoái, hai hạng mục trong nước của công ty chúng tôi bị thất bại, tôi nghe nói là Tần Mặc Lĩnh tìm người chặn đường tôi. Hạng mục ở nước ngoài, xem như là tôi bận bịu trắng tay, bị hãm hại rất nhiều, căn bản không kiếm được tiền, hẳn cũng là anh ta nhúng tay vào.”
Tưởng Thịnh Hòa: “Không phải cậu ấy. Là tôi.”
Không ngờ anh lại thẳng thắn nhận ngay như vậy, Bùi Thời Tiêu có một cảm giác nguy cơ chưa từng có. Anh ta loại trừ khả năng: “Có phải là ý của chủ tịch Tưởng không? Bà ấy muốn trút giận thay Lạc Kỳ?”
Tưởng Thịnh Hòa không hề trả lời, chỉ hỏi lại: “Vì sao phải là ý của cô tôi? Không thể là tôi cam tâm tình nguyện làm như vậy vì Lạc Kỳ à?”