Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 34


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 34

Buổi chiều hôm sau, Tưởng Thịnh Hòa nhận được vé mà mẹ mình cho người đưa đến. Tổng cộng sáu vé, tất cả vị trí đều ở khu VIP.
 
Anh đưa vé cho Tiểu Khương, để họ thoải mái lựa chọn.
 
Tiểu Khương đưa một vé cho Lệ Nhụy trước. Lệ Nhụy yêu cầu riêng là được ngồi sau ông chủ, tốt nhất là nên lọc ra. Tấm vé thứ hai Tiểu Khương đưa là cho Lạc Kỳ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Chị Lạc, lấy vé.”
 
Lạc Kỳ đang gọi điện thoại với anh họ, chưa cúp máy, lại đi đến mở cửa, câu đầu tiên sau khi lên tiếng là: “Giảm đốc Tưởng ngồi ở hàng nào?”
 
Tiểu Khương vẫy vẫy số vé trong tay: “Em đưa cho sếp Lệ một tấm rồi, số còn lại đều ở đây. Giám đốc Tưởng bảo chúng ta chọn trước.”
 
Lạc Kỳ hỏi: “Cậu chọn ghế nào? Tôi ngồi bên cạnh cậu.”
 
Tiểu Khương: “…”
 
Cô đang xem ông chủ như thú dữ và nước lũ, bọn họ có thể tránh được, nhưng cô thì không.
 
Anh ta chọn đại một tấm, Lạc Kỳ bèn chọn vị trí có số kế bên anh ta.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Khương thầm nghĩ, dù chị có ngồi bên cạnh em cũng vô ích thôi! Em ngồi ở bên phải chị, vị trí bên trái chị còn trống đấy!
 
Lạc Kỳ đóng cửa lại, nói với anh họ: “Ông chủ mời chúng em đi nghe diễn tấu piano, vừa đưa vé sang.”
 
Lạc Vu Lễ hỏi: “Buổi diễn tấu ở đâu?”
 
“Ở ngay nhà hát lớn Tô Thành, là buổi biểu diễn piano của Sơ Lâm, anh có từng nghe đến chưa?”
 
“Tô Thành có à?”
 
“Dạ. Trạm đầu tiên chính là Tô Thành.” Lạc Kỳ nói: “Trước kia em cũng không để ý.”
 
Cô nhìn thời gian biểu diễn trên tấm vé: “Nghe Vũ Bảo nói, một người bạn của bác gái cả đã giới thiệu bạn gái cho anh. Anh có muốn đến nghe với bạn gái không? Muốn thì em tìm người mua vé nội bộ, hẳn là vẫn còn.”
 
Không có tiếng trả lời.
 
Lạc Kỳ chuyển điện thoại ra trước mắt nhìn thử. Cuộc gọi vẫn đang diễn ra: “Anh ơi?”
 
Mấy giây sau, Lạc Vu Lễ nói: “Anh đang ở trong thang máy, tín hiệu không tốt. Em có nghe thấy không?”
 
“Bây giờ nghe rồi.” Lạc Kỳ ngờ vực. Ban nãy anh ấy nói đã ra khỏi công ty, sao lại quay về đi thang máy rồi? Sự ngờ vực thoáng hiện lên, cô hỏi anh họ: “Anh muốn đi nghe không?” Đây là một cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm với bạn gái.
 
“Tối nay anh có buổi xã giao, không đi được. Sau này có cơ hội anh nghe sau.”
 
“Cũng được.” Trước khi tắt máy, Lạc Kỳ nhờ anh họ bình thường để ý đến ba mình nhiều hơn, để ba cô đừng quá vất vả. 
 
Cúp điện thoại, Lạc Kỳ mở cúc áo đồ tây ra, rót một ly nước ấm để uống rồi thay quần áo. Hôm nay cô đi theo Lệ Nhụy xã giao bên ngoài cả ngày, nói nhiều đến khô miệng. Hôm nay, quả thật Y Tế Đông Bác đã phục hồi, không phải suy nghĩ về chuyện chuyển nhượng cổ phần công ty nữa.
 
Một cơ hội rút khỏi tốt như vậy, giá cả Viễn Duy đưa ra là phù hợp, chưa kể còn dùng tiền mặt, Bùi Thời Tiêu mà bán là sẽ thu về mấy trăm triệu, không hiểu vì sao anh ta lại từ bỏ.
 
Chuyện mua lại bị dừng, bây giờ thật sự Viễn Duy đã nhiều thêm một đối thủ cạnh tranh.
 
Năm giờ rưỡi, mấy người bọn họ xuất phát.

 
Lạc Kỳ mặc váy, khoác áo gió bên ngoài. Sau hơn một tháng chia tay, lần đầu tiên cô có tâm trạng ra ngoài thả lỏng.
 
Xe của Tưởng Thịnh Hòa ở dưới tầng khách sạn, anh lên xe sớm hơn Lạc Kỳ hẳn nửa phút, nhìn cô đi nhanh ra từ bên trong. Nom bộ váy dài thu – đông trên người cô quen đến mức không thể quen hơn, ngày nào anh cũng nhìn thấy.
 
Tưởng Thịnh Hòa mở màn hình điện thoại ra. Trong bức ảnh, cô cũng đang mặc bộ váy này. Hẳn là vì điều kiện kinh tế quá túng quẫn, cô vẫn mặc cái váy của sáu năm trước đến bây giờ.
 
Lạc Kỳ ngồi vào xe, chào ông chủ mình theo thói quen, mà trước sau ông chủ lại không hề trả lời cô. Trên tay vịn ghế có mấy cuốn tạp chí, cô tiện tay cầm một cuốn lên xem, vừa hay lấp vào thời gian im lặng trên đường đi.
 
Tưởng Thịnh Hòa chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ bên cạnh. Lần nào đến Tô Thành, phạm vi hoạt động của anh cũng giới hạn trong khu xung quanh trường Lục Bách Thanh dạy, chưa từng đến chỗ gần nhà hát lớn.
 
Điện thoại di động liên tục rung lên, là mẹ anh gửi tin nhắn đến.
 
Tưởng Thịnh Hòa mở điện thoại di động ra. Trong lúc vô tình, Lạc Kỳ quay đầu, ánh mắt quét qua màn hình, lại nhìn thấy kiến trúc mang tính biểu tượng của quảng trường Thời Đại.
 
Hình ảnh nhoáng lên rồi biến mất, ông chủ mở Wechat ra, cô thu tầm mắt về.
 
Lương Chân hỏi con trai: [Các con chắc chắn sẽ đến cả sáu người chứ? Vị trí ở hàng tốt nhất, nếu các con không đến thì khó coi lắm!]
 
Tưởng Thịnh Hòa: [Đến hết. Hiện bọn con đang trên đường đi rồi.]
 
Lương Chân yên tâm, ngẩng đầu nói với ông Sơ: “Ông yên tâm rồi nhé!”
 
Ông Sơ cười khổ: “Bà nói xem, chúng ta từng này tuổi rồi, còn đặc biệt chạy đến Tô Thành để quan tâm chuyện tình cảm của hai đứa bé! Mà chưa biết chừng chúng nó còn không cảm kích!”
 
Lương Chân thấy bất đắc dĩ: “Chúng nó thuận buồm xuôi gió từ nhỏ, đều chưa từng cần chúng ta thân cận nhiều, kết quả tình cảm biến thành một trở ngại của chúng nó!”
 
Ông Sơ: “Còn không phải sao!”
 
Lương Chân hiếu kỳ: “Vì sao lại chọn Tô Thành làm trạm đầu tiên vậy?”
 
“Không biết. Tôi không dám hỏi, sợ hỏi rồi sẽ phiền chính mình.” Ông Sơ lắc đầu. Con gái ông ấy đang trang điểm ở sau sân khấu, ông ấy rót một ly nước ấm, mang đến.
 
Người thợ trang điểm cho Sơ Lâm đã làm rất tốt. Trong lúc soi gương, tim Sơ Lâm run lên. Cô ấy nghĩ đến việc người kia biết mình đến Tô Thành, biết trạm đầu tiên cô ấy chọn là Tô Thành.
 
Mãi đến khi ba cô ấy đặt ly nước lên trên bàn trang điểm, cô ấy mới hồi hồn lại.
 
Con gái sẽ lên sân khấu biểu diễn ngay thôi, ông Sơ không nói thêm gì nữa: “Uống nước đi con.”
 
Sơ Lâm không tập trung mà uống nước, suy nghĩ lại thình lình bay xa. Nếu anh ấy biết cô ấy đã đến Tô Thành mở buổi diễn, liệu anh ấy có đến không?”
 

 
Nửa tiếng sau, xe của Tưởng Thịnh Hòa lái vào bãi đậu xe ngầm dưới nhà hát lớn.
 
Gần như hai chiếc xe đến nơi cùng lúc, một nhóm sáu người cùng vào thang máy, đi lên lầu.
 
Thang máy dừng ở lầu hai. Tưởng Thịnh Hòa là người cuối cùng đi vào, Lạc Kỳ đứng phía trước anh. Lúc cô bước ra khỏi thang máy, anh nhấn vào nút mở cửa, tay kia vô thức cản cửa lại cho cô. Cô đi ra rồi, tay anh thu về theo, lập tức bước nhanh ra.
 
Tưởng Thịnh Hòa không đi tìm mẹ, mà đi cùng năm người bọn họ đến cửa xét vé, xếp hàng kiểm tra vé. Tuổi của tài xế là lớn nhất, chỗ tốt nhất được nhường cho ông ấy.
 
Lạc Kỳ và Lê Nhụy đi phía trước, Tưởng Thịnh Hòa gọi cô: “Lạc Kỳ.”
 
“Giám đốc Tưởng, có chuyện gì ạ?” Lạc Kỳ lại quay về.

 
“Cô báo với mấy người chủ tịch Lệ, tối nay xem xong đi ăn khuya, Sơ Lâm cũng ở đó.”
 
“Dạ.” Lạc Kỳ có thể tưởng tượng ra Lệ Nhụy sẽ kích động đến mức nào. Được ăn cơm chung với nghệ sĩ piano mình thích, chưa biết chừng bà ấy còn có thể xin chữ ký.
 
Vào trong hội trường, Lạc Kỳ phát hiện ra chỗ ngồi của mình lại ở ngay bên cạnh ông chủ. Nhưng điều cô đang xoắn xuýt hiện tại không phải là vấn đề chỗ ngồi, tất cả sự chú ý của cô đều dồn vào quan hệ giữa ông chủ và Sơ Lâm.
 
Anh đi công tác ở Tô Thành đúng ngay thời gian Sơ Lâm mở buổi biểu diễn, lại gọi tất cả bọn họ đến cổ vũ. Trong gameshow, Sơ Lâm từng nói, mình thích nhất là đánh đàn trên bờ cát ven biển.
 
Đàn cho người mình thích nghe.
 
Lúc ông chủ đi công tác ở Hải Thành, anh có một tình cảm thủy chung với bãi cát. Anh ăn khuya trên bãi cát, xem phim trên bãi cát, đến cả chơi bài cũng như vậy.
 
Cô gái ở trong lòng ông chủ kia, mười thì đến chín phần là Sơ Lâm.
 
Yêu đương với một người đàn ông như ông chủ, người ta sẽ rất có cảm giác an toàn. Cảm giác về giới hạn của anh rất mạnh mẽ, sẽ không nhập chuyện công và tư vào làm một. Không hiểu vì sao, cuối cùng Sơ Lâm và ông chủ lại không ở bên nhau. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Lạc Kỳ ngừng duy nghĩ đúng lúc, xem thời gian trong di động. Còn ba phút nữa là bắt đầu buổi diễn tấu. Như một loại phản xạ có điều kiện, cô nhích gần sang phía Tiểu Khương, tạo với ông chủ một khoảng cách phù hợp.
 
“Giám đốc Tưởng, anh có muốn đeo kính vào không ạ?” Lạc Kỳ lấy kính ra khỏi hộp.
 
Đeo kính vào sẽ nhìn rõ Sơ Lâm trên sân khấu hơn.
 
Tưởng Thịnh Hòa quay đầu, hỏi ngược lại cô: “Cần kính làm gì?”
 
Lạc Kỳ: “…”
 
Là cô vượt quá giới hạn rồi. Lạc Kỳ nhớ đến lời thư ký Cứ từng đặc biệt dặn dò trước khi mình nhận việc – đừng tò mò về chuyện tình cảm cá nhân của ông chủ, cũng đừng thăm dò.
 
Ban nãy cô hỏi ông chủ có đeo kính không, thật ra chính là đang thăm dò trong tiềm thức. Trước đó cô không hề để ý.
 
Trong khi làm việc, cô có thể hỏi ông chủ cần kính không, nhưng trong trường hợp cá nhân, cô mà hỏi thì chính là nhiều chuyện, hệt như đang rình mò bí mật của ông chủ vậy.
 
Dù đã biết bí mật của ông chủ, cô cũng phải làm như không nghe, không thấy.
 
Đúng thế, cần kính để làm gì?
 
Diễn tấu đàn piano không cần nhìn, mà cần nghe.
 
“Xin lỗi giám đốc Tưởng.” Lạc Kỳ xấu hổ đặt hộp kính lại vào trong túi.
 
Kể từ khi nhận viện đến nay, đây là lần đầu cô mắc sai lầm, mà còn không phải vì công việc.
 
Tưởng Thịnh Hòa không nghe nổi câu xin lỗi của cô. Anh hỏi ngược lại cô cần kính để làm gì, là muốn bày tỏ anh không cần nhìn rõ người trên sân khấu, đeo kính làm gì?
 
Không biết cô đã suy diễn theo hướng nào nữa, mà cô lại đi xin lỗi anh.
 
Buổi diễn tấu sắp bắt đầu, anh không kịp nói thêm, chỉ vươn tay: “Đưa cho tôi.”
 
Lạc Kỳ: “…”
 
Thì ra ông chủ cũng nghĩ một đằng làm một nẻo.

 
Còn một phút nữa là buổi diễn bắt đầu, cả khán đài đã được ngồi chật kín.
 
Lương Chân ngồi sau con trai một hàng. Bà ấy còn tưởng anh mời bạn bè thân thiết ở Tô Thành đến, không ngờ anh lại dẫn Phó Chủ tịch tập đoàn, Lệ Nhụy, đến đây, còn dẫn theo cả tài xế và vệ sĩ.
 
Về cô gái ngồi cạnh con trai mình kia, chiều cao và ngoại hình của cô đã lập tức dìm Sơ Lâm xuống. Bình thường bà ấy không để ý đến giới giải trí, không biết đó là ngôi sao nào.
 
Trước đó bà ấy còn thầm mừng rỡ, tưởng là con trai đến cổ vũ thật. Thế này nào có phải là cổ vũ? Nói là phá hoại còn được!
 
Ông Sơ thấy Lương Chân vỗ trán, quan tâm hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
 
Lát nữa họ còn phải đi ăn cơm chung, chuyện này không gạt được, Lương Chân chỉ có thể nói với ông ấy theo sự thật, rằng là con trai mình mời ai đến nghe biểu diễn, nhấn mạnh vào ngôi sao nữ xinh đẹp kia.
 
Ông Sơ cũng nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia. Ông ấy tự nhận là khí chất của con gái mình đã rất xuất chúng. Lúc đứng chung với các ngôi sao trong gameshow, cô ấyy không hề thua thiệt. Nhưng núi cao có núi cao hơn, cô gái Tưởng Thịnh Hòa dẫn theo kia cao hơn Sơ Lâm mấy xen-ti-mét, trong phút chốc, tình hình đã đổi khác.
 
Ông ấy trấn an Lương Chân: “Thịnh Hòa đến được là tốt rồi. Đổi lại là con gái nhà tôi cũng vậy thôi, chưa biết chừng nó còn hành động kỳ lạ hơn. Vốn dĩ chúng nó đã không thích chuyện mai mối, chúng ta đừng kỳ vọng quá nhiều, chúng có thể gặp nhau là được rồi!”
 
Đã đến thời gian, Sơ Lâm đi lên sân khấu.
 
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên trong khán đài nhà hát.
 
Lạc Kỳ nhìn lên sâu khấu, Sơ Lâm cúi người chào bên dưới khán đài, tao nhã ngồi vào phía sau cây piano, không hề chú ý xem Tưởng Thịnh Hòa ngồi đâu, vẻ như không hề quan tâm.
 
Hai tiếng rưỡi trôi qua, toàn bộ sự chú ý của Sơ Lâm đều tập trung vào đàn piano, chưa từng nhìn xuống khán đài.
 
Lúc tiếng vỗ tay vang lên một lần nữa, Lạc Kỳ chú thấy hộp kính vẫn luôn nằm trong tay ông chủ, chưa từng được mở ra.
 
Trước đó cô oán sai rồi. Anh không hề nghĩ một đằng, làm một nẻo, mà là không muốn đeo thật, nhưng anh vẫn cho cô một bậc thang leo xuống, dù không cần mà vẫn nhận.
 
Buổi biểu diễn kết thúc, họ có thể thoải mái nói chuyện.
 
Tưởng Thịnh Hòa gửi tin nhắn cho mẹ: [Gặp nhau ở nhà hàng, con còn việc dặn dò thư ký.]
 
Lương Chân vừa định gọi con trai đến nhà hàng chung thì tin nhắn của con trai đến. Thật là đúng lúc!
 
Bà ấy đưa tin nhắn cho ông Sơ ngồi cạnh xem: “Đứa bé này, chỉ biết có công việc!”
 
Ông Sơ: “Con cái bận, lẽ ra người làm ba mẹ như chúng ta nên thấu hiểu. Chúng ta đến nhà hàng trước đi!” Đã mấy năm rồi ông ấy chưa gặp Tưởng Thịnh Hòa. Bây giờ, anh đã trưởng thành, ông ấy vừa liếc mắt là đã chấm cậu con rể này, anh rất xứng đôi với con gái mình!
 
Chỉ tiếc!
 
Đợi những người không quen ở xung quanh đi rồi, Tưởng Thịnh Hòa nhìn sang Lạc Kỳ. Lúc nghe diễn tấu, anh cứ luôn suy nghĩ vì sao tự dưng cô lại xin lỗi, phải tốn rất nhiều thời gian mới hiểu được.
 
Anh giải thích: “Sơ Lâm là đối tượng xem mắt mẹ tôi sắp xếp cho tôi, cô nghĩ gì vậy?”
 
Lạc Kỳ: “…”
 
Cô nói với vẻ áy náy: “Là tôi nghĩ nhiều rồi ạ!”
 
Tưởng Thịnh Hòa đưa kính cho cô: “Trong công việc, cô có thể tốn nhiều tâm tư, đứng trên lập trường của tôi mà đoán suy nghĩ của tôi, nhưng những chuyện khác, cô không cần hao tốn tinh lực, vì cũng không đoán đúng được đâu.”
 
Lạc Kỳ cam đoan: “Sau này tôi sẽ không làm thế nữa, hôm nay là tôi quá giới hạn rồi ạ!”
 
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Không sao, không tính là quá giới hạn. Thư ký Cứ cũng phải làm việc chung với tôi nửa năm mới hiểu được tính tôi, biết chuyện gì nên làm, và chuyện gì cô ấy không nên quản nhiều.”
 
Lạc Kỳ thả kính vào trong túi: “Cảm ơn anh, trước đó anh đã cho tôi một bậc thang leo xuống.”
 
“Không cho cô bậc thang, cô có thể yên tâm mà nghe buổi diễn tấu à? Vậy chẳng phải lãng phí vé rồi sao?”
 
“…”
 
“Cô giống với mấy người Tiểu Khương, hở cái là nhận lỗi về mình, còn cực kỳ thích suy diễn, cho là cách suy diễn của mình hợp lý. Có phải trước khi đưa kính cho tôi, cô nghĩ Sơ Lâm là người yêu của tôi, còn cảm thấy tiếc nuối khi chúng tôi không ở bên nhau thay chúng tôi không?”
 

Lạc Kỳ: “…”
 
Cô quay đầu, không nhìn anh.
 
Tiểu Khương quay đầu nhìn thoáng qua, không hiểu sao mình nằm không cũng trúng đạn.
 
Tưởng Thịnh Hòa nhìn biểu cảm rầu rĩ sau khi bị vạch trần của Lạc Kỳ, bỗng nhiên bật cười. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Vệ sĩ nhìn thấy cảnh tượng này, vội vã lấy điện thoại ra chụp lại. Vậy cũng coi như mình không phí phạm một tấm vé vào khu VIP của ông chủ!
 
Sau đó anh ta gửi hình qua cho ông chủ.
 
Tưởng Thịnh Hòa nhìn thấy ảnh chụp, lưu lại, trả lời: [Cảm ơn.]
 
Anh lại nhìn về phía Lạc Kỳ: “Sau này, hễ có chỗ nào thắc mắc, cô cứ hỏi thẳng tôi, đừng tự suy diễn, nghĩ không ra sẽ ảnh hưởng xấu đến hiệu suất công việc, còn ảnh hưởng đến quan hệ làm việc chung giữa chúng ta nữa.”
 
Cuối cùng Lạc Kỳ cũng nhìn anh. Trong lúc cô không chú ý, sức hấp dẫn từ nhân cách anh đã len lỏi vào trong lòng cô.
 
Cô nghiêm túc trả lời: “Tôi hiểu rồi.”
 
Tưởng Thịnh Hòa đứng dậy: “Đi thôi, đi ăn khuya.”
 
Lạc Kỳ đi phía sau anh. Anh cao hơn cô một cái đầu, cô phải ngẩng lên nhìn anh.
 
Khi họ đến được nhà hàng, nhìn thấy tên của nhà hàng, Lạc Kỳ thấy quen thuộc kỳ lạ. Hình như cô từng nghe cái tên này rồi.
 
Bỗng nhiên, cô nhớ lại lễ đính hôn ở Tô Thành lần đó. Bùi Thời Tiêu không có thời gian đi ăn với cô, nên đã mua đồ ăn ngoài cho cô, chính nhà hàng này là chỗ bán những món đó.
 
Bùi Thời Tiêu nói đây là một nhà hàng mới mở, còn bảo sau này sẽ đưa cô đến ăn tại chỗ.
 
Không ngờ, bây giờ lại đổi thành ông chủ mời cô.
 
Lương Chân chưa đi lên lầu, cố ý ở lại đợi con trai.
 
Tưởng Thịnh Hòa đoán chắc mẹ sẽ ở lại đợi mình. Anh gọi mấy người qua: “Giới thiệu với mọi người, mẹ của tôi, giáo sư Lương của Học viện  m nhạc.”
 
Vì giới thiệu Lạc Kỳ, anh giới thiệu Lệ Nhụy và Tiểu Khương trước, sau đó nói: “Vị này là trợ lý đặc biệt của con, Lạc Kỳ, người Tô Thành.”
 
Mẹ anh quen với tài xế và vệ sĩ của anh, không cần phải giới thiệu bọn họ nữa.
 
Lương Chân: “…”
 
Thì ra không phải là ngôi sao, mà là Lạc Kỳ.
 
Bà ấy vẫn giữ nụ cười ưu nhã, không hiểu là con trai đang làm gì.
 
Lúc này, Lạc Kỳ lại cảm thấy, khí chất của ông chủ và mẹ anh rất giống nhau – trong trẻo, nhưng lạnh lùng mà cao quý. Người ta vừa nhìn đã cảm thấy có khoảng cách.
 
Chào xong, Lương Chân nói với con trai: “Mẹ có mấy câu muốn nói với con.”
 
Lệ Nhụy và Lạc Kỳ dẫn đầu đi vào, Tưởng Thịnh Hòa nhìn Lạc Kỳ đi vào nhà hàng, lúc này mới hỏi mẹ: “Có chuyện gì ạ?”
 
Bằng trực giác, Lương Chân cảm thấy, ban nãy anh cố tình giới thiệu mấy người kia, là muốn giới thiệu Lạc Kỳ cho bà ấy làm quen: “Tuy đây là lần đầu mẹ thấy cô ấy, nhưng mẹ không lạ gì cái tên này. Cô ấy là trợ lý của cô con trước kia. Mẹ thừa nhận, cô ấy rất đẹp, nhìn lướt qua thôi cũng khiến người ta yêu thích. Ban nãy, ở nhà hát, mẹ còn tưởng cô ấy là ngôi sao nào. Con tính lấy cô ấy làm bia đỡ đạn, tránh chuyện xem mắt à?”
 
“Con không lấy em ấy làm bia đỡ đạn.” Tưởng Thịnh Hòa nói: “Em ấy chính là người con thích sáu năm. Con đã chờ em ấy sáu năm.”
 
Lương Chân kinh ngạc.
 
“Mẹ, con tôn trọng mẹ, nên con muốn để mẹ biết người con yêu là ai. Con đưa em ấy đến giới thiệu cho mẹ làm quen, là cũng hy vọng, từ nay về sau, trong cuộc sống, mẹ sẽ có thể tôn trọng Lạc Kỳ. Bởi lẽ, đối với con, hai người đều là những nhân vật quan trọng nhất, con không mong phải đưa ra lựa chọn!”


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.