Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 33


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 33

Nghĩ lại thì cô thấy bình thường. Với điều kiện của ông chủ, dù anh có bao nhiêu nhà ở Tô Thành, cô cũng không thấy ngạc nhiên.
 
Không biết căn của ông chủ nằm ở tòa nào.
 
Xe lái thẳng vào bãi đậu xe ngầm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tưởng Thịnh Hòa ngồi trong xe, không đi ra: “Cô có cần nhờ bảo vệ dọn giúp không?”
 
“Không cần đâu ạ, cũng không tính là quá nhiều đồ!” Lạc Kỳ xách túi lên, xuống xe.
 
Nhà của Tưởng Thịnh Hòa nằm ở… một tòa khác, có người dọn dẹp riêng, đã gần một năm rồi anh không đến đây. Nhân lúc Lạc Kỳ đi dọn đồ, anh về lại nhà mình một chuyến.
 
Trước đây, anh đã tìm người mua căn nhà đắt tiền nhất trong toàn bộ tiểu khu. Lúc biết Lạc Kỳ đính hôn, anh đã tính bán đi, nhưng vì tổng giá cao quá, mãi không có ai mua lại.
 
Bây giờ anh không cần bán nữa rồi.
 
Tưởng Thịnh Hòa mở một bộ phim ra xem, nói với Lạc Kỳ không cần vội vã.
 
Lạc Kỳ vẫn thu xếp xong với tốc độ nhanh nhất, chỉ mang quần áo và đồ dùng hằng ngày của mình đi, còn phần mà Bùi Thời Tiêu tặng, cô gói lại ném đi, rồi đẩy hai cái va-li xuống lầu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xe đã biến mất khỏi chỗ đỗ xe, bị Tưởng Thịnh Hòa lái đi rồi.
 
Cô gửi tin nhắn: [Giám đốc Tưởng, tôi xong rồi ạ.]
 
Mấy phút sau, Lạc Kỳ nhìn thấy chiếc xe việt dã màu đen kia lái ra từ phía bên phải. Cô xốc va-li lên áng thử trọng lượng. Va-li quá nặng thì xách đến cốp sau rất tốn sức.
 
Tưởng Thịnh Hòa dừng hẳn xe, đi xuống. Cốp sau từ từ mở ra.
 
Lạc Kỳ đẩy va-li đến đuôi xe: “Giám đốc Tưởng, không cần phiền đến anh đâu ạ, tôi tự di chuyển được.”
 
Tưởng Thịnh Hòa không nói nửa lời, cầm lấy va-li trong tay cô, bỏ thẳng vào cốp xe, không tốn chút sức. Anh lại xoay người xách một cái khác lên, ra hiệu cho cô: “Lên xe đi, đừng trì hoãn.”
 
Lạc Kỳ nhìn anh mấy lần, không dây dưa nữa, ngồi vào ghế lái.
 
Dạo này cô nói mấy chữ cảm ơn giám đốc Tưởng quá nhiều lần rồi, chính cô cũng cảm thấy phiền, nên là cô không nói nữa, chỉ tập trung lái xe.
 

 
Hai giờ chiều ngày hôm sau, bọn họ xuất phát đến công ty của Hạ Vạn Trình.
 

Lúc này, trong phòng làm việc của Hạ Vạn Trình, có một vị khách không mời mà đến.
 
Thư ký thông báo: “Chủ tịch Hạ, bà Bùi đang ở bên ngoài, ông có gặp không ạ?”
 
Hạ Vạn Trình nhíu mày. Không ngờ bà Bùi lại đến tìm ông ấy bàn chuyện hợp tác. Bất kể quan hệ của ông ấy và gia tộc họ Bùi là thế nào, nếu như người đã chủ động đến, ông ấy không thể không nể mặt.
 
Hạ Vạn Trình đích thân châm trà tiếp đãi: “Ngọn gió nào thổi giám đốc Lý đến đây vậy?”
 
Bà Bùi mỉm cười: “Tôi biết chủ tịch Hạ bận, nên tôi nói ngắn gọn thôi. Con tôi đang đầu tư vào một công ty khoa học kỹ thuật y tế, ông có tài nguyên trong lĩnh vực này, không biết chủ tịch Hạ cảm thấy có hứng thú hợp tác không?”
 
Bà ấy cũng có mạng lưỡi giao thiệp liên quan, nhưng so với những tài nguyên quan hệ của Hạ Vạn Trình trong lĩnh vực này thì nó không đáng để nhắc đến.
 
Bà ấy đã thỏa thuận xong với con trai. Bản thân giúp con trai xoa dịu quan hệ với gia đình Lạc Kỳ, sang năm, trong nhiệm kỳ mới, con trai sẽ chọn bà ấy vào ban quản trị.
 
Bà Bùi từng nghe con trai nói, Lạc Kỳ cảm thấy có hứng thú với mảng in 3D, bèn suy nghĩ, con mình đầu tư vào Y Tế Đông Bác chi bằng nhượng lại cổ phần, đưa thẳng cho mình vận hành. Con bà ấy bận đầu tư vào công ty bản thân, không có hơi sức để ý đến tình hình hoạt động cụ thể của Y Tế Đông Bác, mà anh ta cũng không am hiểu về mảng này. Bà ấy tính sẽ nhận, để Y Tế Đông Bác vững chân trên thị trường hẵng giao lại cho Lạc Kỳ quản lý, để Lạc Kỳ nhìn thấy thành ý tái hợp.
 
Hạ Vạn Trình cười nói: “Giám đốc Lý chậm một bước rồi.”
 
Bà Bùi đã có chuẩn bị tâm lý: “Ông đồng ý giúp Y Tế Viễn Duy rồi phải không?”
 
Hạ Vạn Trình lại chỉ mỉm cười không nói, cầm tách trà lên uống.
 
Bà Bùi tiếc nuối bảo: “Tôi nên đến sớm hơn!”
 
Bà ấy còn không có cách thức liên lạc với Hạ Vạn Trình. Đợi bà ấy lấy được quyền kiểm soát tập đoàn, ly hôn với chồng, thì không phải không thể tiến hành hợp trác với Hạ Vạn Trình trong lĩnh vực khác.
 
Trước kia, vì cạnh tranh với Hạ Vạn Trình mà chồng bà ấy ầm ĩ không thôi, hai bên chỉ duy trì hòa khí bề ngoài, còn bên trong thì không qua lại gì.
 
Về phần là ai cúi đầu trước, chồng bà giữ kín như bưng, bà ấy thấy không thành vấn đề, miễn là mình có lợi.
 
“Chủ tịch Hạ, tiện đây chúng ta trao đổi phương thức liên lạc luôn chứ? Chưa biết chừng về sau chúng ta có cơ hội hợp tác.”
 
Hạ Vạn Trình rộng rãi đưa số điện thoại của mình cho bà ấy. Bà Bùi chào ra về, ông ấy tiễn bà ấy đến ngoài cửa.
 
Ấn tượng của ông ấy với bà Bùi rất phức tạp. Năm đó, ông Bùi vượt quá giới hạn, muốn ly hôn, nhưng dưới tình thế ầm ĩ của bọn họ trong giới, bà Bùi không muốn ly hôn, lấy cái chết uy hiếp. Ông ấy luôn cảm thấy tính cách của bà Bùi không phải kiểu thiếu người kia sẽ không sống nổi, kết quả bà ấy không cần cả mặt mũi, dù thế nào cũng không chịu từ bỏ.
 
Ông ấy tiễn bà Bùi đi rồi, chưa lâu sau, bọn Tưởng Thịnh Hòa đã đến.
 
Hạ Vạn Trình nói với Tưởng Thịnh Hòa: “Sợ là các cậu không thâu tóm được Y Tế Đông Bác.”
 
“Thật à?”

 
“Hẳn không sai đâu.”
 
Bà Bùi đến tìm ông ấy hỏi chuyện hợp tác, nghĩa là muốn mở rộng thị trường của Y Tế Đông Bác. Bà ấy đã có dã tâm kinh doanh thì sẽ không dễ dàng rời khỏi.
 
Mấy chuyện khác, Hạ Vạn Trình không nhiều lời.
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Bọn họ muốn ra giá tại chỗ?”
 
“Tôi không rõ lắm.” Hạ Vạn Trình trả lời: “Cũng có thể là họ không có ý bán, không liên quan đến chuyện các cậu ra giá mua lại.”
 
“Không sao cả, chẳng qua chỉ là nhiều thêm một đối thủ thôi.” Tưởng Thịnh Hòa không hề để ý. Y Tế Đông Bác không hề tạo thành uy hiếp cho anh, nếu anh đã muốn thua mua thì có thừa cách.
 
Anh liếc lấy Lạc Kỳ một cái, cô đang cúi đầu đọc tài liệu, vẻ mặt hờ hững.
 
Tối hôm đó, Tưởng Thịnh Hòa nhận được điện thoại từ mẹ, anh vừa đi ra khỏi bữa tiệc. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Lương Chân đang ở Tô Thành, bà ấy hỏi khi nào con trai rảnh.
 
“Mẹ đến Tô Thành lúc nào?”
 
“Mới chiều nay. Con gái một người bạn của mẹ có buổi biểu diễn piano, trạm dừng đầu tiên là ở Tô Thành, mẹ đến cổ vũ.”
 
Bạn bè của mẹ anh nhiều không kể xiết, nhưng người có thể khiến mẹ đặc biệt đến Tô Thành cổ vũ, hẳn là lai lịch không nhỏ.
 
Lương Chân hỏi con trai: “Con có thời gian không? Mẹ bảo người mang vé đến cho con, đều là những vị trí tốt nhất ở hàng ghế đầu.”
 
Bà ấy không chỉ đích thân đi cổ vũ, còn muốn kéo anh theo.
 
Tưởng Thịnh Hòa hiếu kỳ: “Là buổi biểu diễn của ai đấy?”
 
Lương Chân nói ra một cái tên: “Sơ Lâm, hẳn con từng nghe đến rồi.”
 
Trong lòng Tưởng Thịnh Hòa hiểu rõ, mẹ mình đang tìm đủ mọi cách để sắp xếp chuyện hôn nhân cho mình.
 
Lần trước anh đã nói với mẹ, anh có người mình thích, cũng thu hồi câu đồng ý đi xem mắt ngày Mười Tám tháng Mười Hai lại rồi, nhưng mẹ anh vẫn tự quyết định.
 
Con trai không lên tiếng đáp, Lương Chân alo một tiếng.
 

Kể từ khi bà ấy biết con trai yêu thầm sáu năm, mà người ta còn có bạn trai, trong lòng bà ấy thấy rất khó chịu. Lương Chân lo là con trai sẽ tiếp tục lún sâu vào, có thể cả đời cũng không thoát được, nhưng bà ấy giới thiệu người môn đăng hộ đối cho con thì anh gạt đi.
 
Bà ấy đang lo nghĩ vì chuyện này, thì người bạn là ông Sơ gọi đến cho bà, nói con gái mình có buổi diễn piano lưu động, tặng cho bà ấy hai tấm vé, là vé ở trạm Bắc Kinh.
 
Trong điện thoại, ông Sơ hỏi thăm một cách quanh co về tình trạng hôn nhân của Tưởng Thịnh Hòa.
 
Vừa nghe, bà ấy đã biết bạn mình tặng vé xem buổi diễn là có ý khác, bèn hỏi cho rõ, có phải người kia muốn giới thiệu hai đứa bé với nhau không.
 
Ông Sơ thở dài, nói thẳng vấn đề.
 
Thì ra, Sơ Lâm lấy piano làm lý do, từ chối yêu đương, kết hôn. Mấy năm trước, cô ấy chịu tổn thương trong tình yêu, từ đó về sau, cô ấy không muốn yêu đương nữa. Ông Sơ lo là trong lòng con gái có chuyện, muốn để cô ấy làm quen với Tưởng Thịnh Hòa, để cô ấy biết trên đời còn rất nhiều người đàn ông ưu tú.
 
Ông Sơ tỏ vẻ không phải là ‘ép duyên’, mà chỉ tìm một cơ hội cho hai người gặp nhau một lần. Còn về chuyện phát triển sau này, thì phải xem chính hai bên, đến được với nhau là tốt nhất, nhưng bọn họ sẽ không can thiệp quá nhiều.
 
Bà ấy cũng nói thật cho ông Sơ biết, rằng trong lòng con trai đã có người, yêu thầm sáu năm rồi.
 
Ông Sơ lại cười bảo không sao, nói biết đâu có thể xem đó là chủ đề nói chuyện chung, khiến họ dễ hiểu người kia hơn.
 
Sau khi suy nghĩ, bà ấy cảm thấy ổn thỏa. Sơ Lâm xinh đẹp lại có khí chất, còn giỏi đàn piano, mà bình thường Tưởng Thịnh Hòa lại thích nghe đàn piano.
 
Thời gian của buổi diễn ở trạm Bắc Kinh là cuối năm, đó là thời gian con trai bà bận nhất, chưa chắc đã ở Bắc Kinh. Vừa hay, thời gian buổi diễn ở Tô Thành khớp với thời gian con trai đi công tác ở đó.
 
“Có thời gian không? Mẹ bảo người mang vé sang cho con.”
 
“Có ạ.” Tưởng Thịnh Hòa quay mặt nhìn Lạc Kỳ, cô đang đứng cạnh cửa xe, chờ đợi anh.
 
Ông chủ thình lình quay sang, còn là nhìn về phía mình, Lạc Kỳ thấy hẳn có chuyện gì, nên cô bước nhanh đến.
 
Tưởng Thịnh Hòa nói với mẹ: “Con cần mấy vé thì lát nữa con báo lại mẹ.”
 
Anh cúp điện thoại, bảo Lạc Kỳ hỏi thử những người khác, xem tối mai họ có muốn đi nghe biểu diễn piano không, lại thêm vào: “Là buổi diễn của Sơ Lâm.”
 
Lạc Kỳ biết Sơ Lâm, đó là một nghệ sĩ piano còn trẻ, nổi tiếng, từng tham gia nhiều chương trình. Cô ấy vừa có nhan sắc, vừa có tài nghệ, tính cách còn rất khiêm tốn.
 
Cô đi hỏi Tiểu Khương và Lê Nhụy. Giờ nào phút nào, Tiểu Khương cũng không quên vai trò hỗ trợ của mình, tích cực hưởng ứng, nói là vé miễn phí thì phải đi.
 
Vốn dĩ Lê Nhụy tính tự mua vé đi xem, bà ấy cực kỳ thích Sơ Lâm. Qua gameshow, bà ấy bị tính cách vừa thẳng thắn, lại hiểu lòng người của Sơ Lâm hấp dẫn mà trở thành fan. Vừa nghe ông chủ tặng vé cho bọn họ, bà ấy cười bảo: “Tất nhiên là đi rồi! Không đi là ngốc lắm!”
 
Lạc Kỳ quay lại nói hai người bọn họ đi cả.
 
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, lại nói: “Cô đi vào xe đợi tôi.” Không cần đứng cạnh cửa xe. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Anh nhắn lại cho mẹ: “Mẹ, cho con sáu vé.”
 
Lương Chân: “…”
 
Thằng nhóc này cho bà ấy là người bán vé đấy à?
 

Nhưng con trai đồng ý đi, còn dẫn bạn bè ở Tô Thành đến cổ vũ, là đã nể mặt bà ấy lắm rồi.
 
“Được, chiều nay mẹ bảo người đến đưa vé cho con.”
 
“Phải rồi Thịnh Hòa.” Lương Chân lại gọi con trai.
 
Suýt nữa là Tưởng Thịnh Hòa đã cúp điện thoại: “Còn chuyện gì ạ?”
 
“Tối mai chúng ta đi ăn cơm chung nhé, sau buổi diễn có tiệc chúc mừng.”
 
“Ăn thì cũng được, nhưng chỗ phải do con xếp.” Anh chọn một nhà hàng mà Lạc Kỳ thích.
 
“Chuyện này… chắc chắn phía Sơ Lâm đã sắp xếp xong hết rồi, mẹ tự ý quyết định không tốt lắm!”
 
“Vậy mọi người ăn đi.”
 
“Con… con nói xem, con đó!” Lương Chân thấy bất đắc dĩ. Từ trước đến nay, con trai của bà ấy luôn như vậy. Chỉ có người khác làm theo ý muốn của anh, chứ bảo anh nhân nhượng người khác, thì đừng hòng, trừ khi hôm đó anh đang vui vẻ!
 
Chính vì không vừa mắt cái tính đó của anh, mà hai ba con gặp nhau là ầm ĩ.
 
Lương Chân hỏi con trai: “Con tính chọn chỗ nào? Mẹ phải hỏi thử Sơ Lâm xem sao, đây là sự tôn trọng tối thiểu!”
 
“Mẹ, tối mai con muốn mời người khác ăn cơm, nếu mọi người thấy được, thì đến, còn không, mọi người cứ tự ăn mừng với nhau, không có mâu thuẫn gì.”
 
Không bàn bạc gì được rồi.
 
“Được, con chọn chỗ đi.”
 
Lương Chân chỉ có thể thỏa hiệp, lại đi bàn bạc với ông Sơ.
 
Ngồi trên xe, Tưởng Thịnh Hòa bảo Lạc Kỳ chừa thời gian tối mai ra: “Cô cũng đi đi.”
 
“Dạ.” Một mình cô ở lại khách sạn cũng không có gì làm.
 
Tưởng Thịnh Hòa lại nói với tài xế và vệ sĩ ở trước mặt: “Có vé cho hai người nữa.”
 
“!”
 
“…”
 
Mấy người thô lỗ như bọn họ nào từng thưởng thức diễn tấu? Nhưng ông chủ đã xếp như vậy, tất nhiên có ý định riêng, bọn họ cứ đi là được.
 
Ở ngay trước mặt Lạc Kỳ, Tưởng Thịnh Hòa không giải thích thêm vì sao phải mời cả bọn họ. Anh sẽ không đi gặp riêng một đối tượng xem mắt nào cả, tối ngày mai anh sẽ khiến mẹ hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ đó.
 
Vừa hay, anh đưa Lạc Kỳ đến gặp mẹ luôn.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.