Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 32
Lạc Kỳ rẽ vào trong ngõ nhỏ. Lúc này, học sinh tự học buổi tối đang ăn cơm trước giờ. Trong con ngõ toàn những quầy ăn vặt, có rất nhiều học sinh ra tìm chỗ ăn.
Mười năm rồi cô không đến, gần như ngõ nhỏ không thay đổi gì.
Vẫn là cửa hàng sửa xe đó, trước cửa có ông chủ rất cao, gầy teo, lại câm điếc, đang sửa ruột xe. Ở chỗ đối diện, nằm xéo hàng sửa xe, trên người bà chủ bán Oden vẫn là cái tạp dề gần y như trước kia, có họa tiết ca-rô đen xen kẽ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy năm rồi Lạc Kỳ không ăn Oden, cô đứng vào cuối hàng đợi.
Mấy học sinh đứng ở trước hàng chen lấn nhau, la hét nói mời nhau ăn. Thời học sinh, bọn cô cũng như vậy.
Bỗng nhiên, có học sinh quay đầu, la lên với hàng sửa xe ở đối diện: “Thầy Lục, thầy muốn ăn một phần không? Hôm nay nhóc kẹt xỉ mời, không vét sạch thì phí lắm!”
Nam sinh bị gọi là nhóc kẹt xỉ thình lình véo vào sau gáy người kia một cái: “Cậu gọi ai là nhóc kẹt xỉ đấy? Cậu có muốn ăn không?”
“Thầy Lục, cứu em!”
Mấy người quay lại, đánh nhau tán loạn, hỗn chiến trong tiếng cười như giết heo.
Lạc Kỳ nghe thấy tiếng thầy Lục, đang nghĩ liệu có phải là Lục Bách Thanh không, thì khi quay đầu nhìn, cô lại chạm mắt với ông chủ mình giữa không trung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay khi cô xếp hàng, Lục Bách Thanh và Tưởng Thịnh Hòa đã đến cửa hàng sửa xe.
Lục Bách Thanh gật đầu chào cô, sau đó nói với đám học sinh kia: “Hôm nay thầy mời, mấy đứa còn đánh nữa thì nghỉ đi!”
“Thầy Lục, chúng em không đánh nhau, thật đấy!”
Nói xong, họ lại cào người kia một cái.
Lục Bách Thanh là khách quen của bà chủ bán Oden, anh ấy hay tính tiền thay học sinh: “Lát nữa cháu trả ạ.”
“Được!”
Không biết là đồng phục của ai bị kéo cho rơi xuống đất, còn bị giẫm mấy cái.
Lạc Kỳ vội vã giúp nhặt lên.
“Cảm ơn chị gái xinh đẹp!”
“Không có gì.” Lạc Kỳ không xếp hàng nữa, đi sang cửa hàng sửa xe chào hai người kia. May mà cô không xếp hàng, cô mà cầm Oden ăn trước mặt ông chủ thì sẽ nuốt không trôi!
“Thầy Lục, đã lâu không gặp.”
“Đúng là lâu lắm rồi! Ban nãy anh còn hỏi Tưởng Thịnh Hòa, sao không gọi em đi cùng đấy!”
Lúc này Lạc Kỳ mới nhìn sang phía ông chủ, lễ phép mà gọi một tiếng: “Giám đốc Tưởng!”
Tưởng Thịnh Hòa chú ý đến, khi gọi từ thầy Lực, sang giám đốc Tưởng, nụ cười trên mặt cô cũng chuyển từ tươi tắn sang công nghiệp.
Người chủ cửa hàng sửa xe không nghe được, Lạc Kỳ không thể ân cần hỏi thăm.
Lục Bách Thanh dùng thủ ngữ nói với anh trai: Cô ấy tên là Lạc Kỳ, trước kia học ở đây, còn từng sửa xe trong tiệm.
Thật sự người chủ đã từng sửa rất nhiều xe cho học sinh, qua nhiều năm rồi, anh ấy không nhớ ra là ai.
Lục Bách Thanh lại nói: Cô ấy là cô gái mà Tưởng Thịnh Hòa thích. Sáu năm rồi, cuối cùng cậu ấy cũng có cơ hội theo đuổi cô ấy.
Người chủ nở nụ cười, dùng thủ ngữ đáp lại: Tốt quá!
Lạc Kỳ nhìn Lục Bách Thanh dùng thủ ngữ trao đổi với anh của vợ mình mà không gặp bất kỳ khó khăn nào, thì rất kinh ngạc, lại càng thấy cảm động. Cô không kìm được xúc động.
Ông chủ cửa hàng nghiêng người sang, mỉm cười với Lạc Kỳ, mời cô vào trong cửa hàng ngồi.
Lạc Kỳ hiểu ý, cười.
Lục Bách Thanh gọi bọn họ vào bên trong. Trong cửa hàng chất đầy các loại bộ phận xe đạp, bên trong còn có một căn bếp nhỏ: “Chỗ hơi nhỏ, em đừng chê nhé!”
Lạc Kỳ nói: “Không nhỏ ạ. Phòng khách nhà bọn em còn không được rộng như thế này.”
Tưởng Thịnh Hòa liếc cô một cái. Anh không tưởng tượng ra, nhà cô lại chen chúc như vậy.
Lục Bách Thanh gấp bàn lại, để tựa vào cạnh tường, lấy mấy cái ghế ra, đưa cho Lạc Kỳ một cái.
Tưởng Thịnh Hòa không xa lạ gì cửa hàng này. Lần nào đến thành phố Tô, anh cũng đến chỗ này ngồi một lát.
Anh lại nghĩ đến món Oden, bèn gửi tin nhắn cho Lục Bách Thanh: [Cho Lạc Kỳ một phần Oden.] Sau đó anh chuyển tiền qua.
Lục Bách Thanh nhìn thấy bao lì xì, không kìm được mà bật cười. Anh ấy nói với Lạc Kỳ: “Em ngồi trước đi, anh đi trả tiền phần Oden chúng nó ăn đã.”
Ra ngoài tiệm rồi, anh ấy nhận phần lì xì Tưởng Thịnh Hòa gửi cho mình.
Trong tiệm chỉ còn hai người Lạc Kỳ và Lục Bách Thanh.
Lạc Kỳ tìm chủ đề: “Giám đốc Tưởng, anh hay đến đây ạ?”
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu: “Một năm tôi đến ba, bốn lần.” Có khi có thể còn nhiều hơn. Năm nay anh ít đến Tô Thành nhất, vì cô đính hôn.
Chẳng mấy chốc, Lục Bách Thanh đã cầm một ly Oden trở lại. Anh ấy đưa cho Lạc Kỳ, quang minh chính đại mà bảo: “Chúng nó không cho anh trả tiền, tự trả rồi. Nhóc kẹt xỉ mời, cảm ơn em đã nhặt đồng phục cho nó. Bà chủ phối tùy ý mấy loại, không biết có hợp với khẩu vị của em không.”
“Cảm ơn anh, em không kén đâu ạ!”
Lạc Kỳ thấy rất ngại: “Em là một người đi làm rồi, sao có thể để học sinh mời chứ?”
“Không sao đâu, anh hay mời bọn nó.”
Ban nãy Lục Bách Thanh nhận được hai trăm từ Tưởng Thịnh Hòa, anh ấy trả lại tiền thừa.
Anh ấy dùng tiếng Tô Thành tán gẫu với Lạc Kỳ: “Có phải, ban nãy, lúc xếp hàng, em nhìn thấy Tưởng Thịnh Hòa thì cảm thấy cực kỳ không may không? Vất vả lắm mới được ăn Oden, kết quả em lại gặp ông chủ!”
Lạc Kỳ: “…”
Cô cười, liếc ông chủ một cái, trả lời Lục Bách Thanh một cách trái lương tâm: “Không sao ạ.”
Thật sự thì tâm trạng ngay lúc đó của cô giống y lời Lục Bách Thanh.
Nào chỉ là không may, quả thật số cô cực kỳ xui xẻo!
Lục Bách Thanh rót cho Tưởng Thịnh Hòa một tách trà, quay đầu, tiếp tục dùng tiếng địa phương trò chuyện với Lạc Kỳ: “Không sao, cứ việc chê trách cậu ấy. Dù sao, lúc ra ngoài ăn cơm, anh cũng không muốn gặp hiệu trưởng.”
Lạc Kỳ bật cười.
Tưởng Thịnh Hòa thấy hai người bọn họ trò chuyện vui vẻ như vậy, cô lại cười đến tươi tắn thế, cảm thấy trừ nói xấu anh ra thì không còn gì khác.
Bầu không khí hòa hoãn, Lạc Kỳ toang bắt đầu ăn. Cô cũng không thể cầm đồ trong tay mãi.
Bàn đã được gấp vào, cô không có chỗ đặt túi, chỉ có thể để trên đùi.
Bên cạnh Tưởng Thịnh Hòa còn một cái ghế tựa nhỏ nữa. Anh kéo đến, để vào chỗ giữa mấy người, đồng thời đá nhẹ một cái vào ghế của Lục Bách Thanh.
Lục Bách Thanh nhận được tín hiệu, tìm một lý do hợp lý cho hành vi kéo ghế của anh: “Chỗ này quá nhỏ, nói chuyện không thoải mái. Lạc Kỳ, em thả túi lên trên ghế đi, chịu khó một chút nhé!”
Anh ấy lại lấy một cái ghế gấp từ phía sau lên cho Tưởng Thịnh Hòa: “Cái này để em đặt ly.”
Tưởng Thịnh Hòa để cả điện thoại di động và nước lên trên ghế nhỏ, đứng dậy đi ra căn bếp phía sau rửa tay. Trong bếp có lựu, anh chưa bao giờ khách sáo khi đến nhà của Lục Bách Thanh, cầm một quả lựu đi ra. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Quả lựu được chia thành hai nửa, anh và Lục Bách Thanh vừa ăn vừa bắt đầu nói về việc khai thác thị trường của Y Tế Viễn Duy. Trong quang cảnh này, Lạc Kỳ không thấy xấu hổ khi ăn Oden.
Về Y Tế Viễn Duy, thỉnh thoảng cô sẽ nói mấy câu bày tỏ suy nghĩ của mình.
Lục Bách Thanh hỏi: “Ngày mai em hẹn Hạ Vạn Trình mấy giờ?”
Tưởng Thịnh Hòa: “Ba giờ chiều.”
“Chiều nay anh có tiết, không có thời gian đi cùng hai người.”
“Không cần anh đến. Lần này Lệ Nhụy cũng có mặt.”
Lục Bách Thanh còn tiết buổi tối, bọn họ ngồi ở cửa hàng sửa xe nửa tiếng, Tưởng Thịnh Hòa cầm điện thoại lên, nói với Lạc Kỳ: “Đi thôi.”
Cô và ông chủ, một trước một sau, luôn luôn giữ khoảng cách một bước.
Tưởng Thịnh Hòa không nhìn thấy cô, quay đầu.
Lạc Kỳ cho là ông chủ có chuyện muốn dặn dò, bước vội hai bước.
Tưởng Thịnh Hòa không nói gì, lại đưa chìa khóa xe cho cô: “Cô mở đi.” Chiếc xe việt dã này là tài sản trên danh nghĩa của anh, không phải xe của công ty.
Ngồi vào xe rồi, Lạc Kỳ hỏi Tưởng Thịnh Hòa, về khách sạn anh còn sắp xếp nào nữa không.
Ngay trước khi trả lời, Tưởng Thịnh Hòa hỏi cô: “Buổi tối cô không về nhà với ba mẹ à?”
“Tôi có về rồi, ba tôi đã đi công tác, không có ở nhà.”
“Nếu không làm lỡ thời gian của cô, chúng ta đi dạo xung quanh xem sao.”
“Không lỡ ạ, tôi về cũng không làm gì.” Chỉ cần là trong thời gian cá nhân, cô phát hiện ra ông chủ mãi mãi đối xử với bọn họ rất khách sáo, trước khi làm gì anh cũng phải hỏi ý kiến bọn họ.
Lạc Kỳ khởi động xe việt dã, lái về phía thành mới, đến bên hồ, đi dạo xung quanh, vì khu thành cũ quá xuống cấp.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, ngắm rất hào hứng.
Lạc Kỳ đang suy nghĩ, có thể là tâm trạng ông chủ đang tốt, không biết có phải anh lại nghĩ đến người trong lòng không.
Họ vừa ra khỏi khu thành cũ, đi động trong túi xách cô cứ rung lên.
Tưởng Thịnh Hòa xoay người, duỗi thẳng tay ra lấy túi cô ở ghế sau. Anh không tự ý mở ra mà nhìn về phía cô: “Có tiện không?”
“Không có gì không tiện ạ. Phiền giám đốc Tưởng rồi.”
Lúc này Tưởng Thịnh Hòa mới mở túi ra. Trong túi cô không có mấy món lỉnh kỉnh, chỉ có một cuốn sổ rất mỏng, ví tiền, điện thoại di động nằm ngay bên cạnh ví. Tưởng Thịnh Hòa lấy điện thoại ra, không nhìn lung tung thêm, đóng túi lại, thả về ghế sau.
Điện thoại vẫn đang rung, ảnh được hiển thị trên màn hình là của luật sư Triệu.
“Điện thoại của luật sư.” Anh nói.
Với hai căn nhà mà Bùi Thời Tiêu tặng, cô ủy thác toàn bộ quyền cho luật sự Triệu.
Hẳn là cuộc gọi của luật sư Triệu có liên quan đến nhà ở. Chuyện này không có gì bí mật, cũng không có nội dung nào ông chủ không thể nghe, nên Lạc Kỳ bắt máy, mở loa, đặt điện thoại vào trên bảng điều khiển trung tâm.
“Luật sư Triệu, chào ông, có chuyện gì vậy?”
“Là thế này, anh Bùi đã bán căn nhà ở Tô Thành, cô có đồ đạc gì quan trọng thì mau thu xếp, trước cuối tháng phải giao lại nhà cho chủ mới.”
Trước đó Lạc Kỳ đã nghe luật sư Triệu nhắc đến. Bùi Thời Tiêu quyết định bán căn nhà ngang lớn ở Hồ Cảnh, Tô Thành đi, nói là nếu cô không muốn nhận thì anh ta giữ lại cũng không có ý nghĩa gì, sau nay sẽ mua căn khác.
Trong nhà không có đồ của Bùi Thời Tiêu, nhưng có đồ của cô. Lần tổ chức tiệc đính hôn, cô đã mang hai va-li quần áo và đồ dùng hằng ngày đến, để tiện sử dụng sau khi kết hôn.
Phần lớn số quần áo này là cô tự mua, có một số bộ váy và áo khoác khá đắt tiền, là những món quà gia đình tặng cho cô lúc họ chưa phá sản. Mặc dù phong cách của chúng đã cũ, nhưng với tiêu chuẩn cuộc sống của cô hiện tại, cô không nỡ mua thêm những quần áo xa xỉ như vậy.
Không thể cứ thế mà ném đi.
Tưởng Thịnh Hòa hỏi: “Có đồ quan trọng gì bên trong không?”
“Có. Đợi rảnh rỗi tôi qua đó mang đi.”
“Lịch trình tiếp theo kín cả rồi, đừng vì chút chuyện mà làm ảnh hưởng công việc.” Anh không cho ngắt lời: “Bây giờ đi lấy.”
Lạc Kỳ: “…”
Lấy xe của ông chủ đi chở đồ của mình, có ổn không?
Nhưng mà nếu cô nhăn nhăn nhó nhó, làm việc không thoải mái, ông chủ sẽ khó chịu với một cấp dưới như vậy. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
“Cảm ơn giám đốc Tưởng!”
Bọn họ đang định đến bên hồ, tiện đường, không cần cố ý đi vòng lại.
Xe việt dã lái một mành về phía tiểu khu ở Hồ Cảnh.
Không phải xe của cư dân bên trong thì không thể lái vào, Lạc Kỳ chậm rãi đỗ xe lại một bên.
Tưởng Thịnh Hòa vừa suy nghĩ gì đó, hoàn hồn: “Sao lại dừng ở đây?”
Lạc Kỳ cởi dây an toàn: “Biển sổ xe không nằm trong hệ thống gác cổng, tôi xuống xe đi đăng ký ạ.”
“Không cần.”
Tưởng Thịnh Hòa khẽ gật đầu: “Vào thẳng đi.” Anh lại nói: “Tôi có nhà bên trong.”
Lạc Kỳ: “…”