Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 31


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 31

Anh trả lời Tưởng Tư Tầm: [Không sao cả.] 
 
Chỉ là anh không có cách nào nói với Lạc Kỳ rằng anh không để ý.
 
Thoát khỏi khung trò chuyện, Tưởng Thịnh Hòa tiện tay để điện thoại trên bàn ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong lúc vô tình, Lạc Kỳ thoáng nhìn qua màn hình điện thoại của anh, màn hình khóa điện thoại là cảnh Quảng Trường Thời Đại. Cô chưa kịp nhìn thấy hết bức ảnh thì màn hình đã tối đen.
 
Buổi liên hoan tối nay, trừ đôi đũa kia ra, những thứ khác đều rất vui vẻ.
 
Tuần cuối cùng của tháng Mười, Lạc Kỳ lại bắt chuyến tàu cao tốc đến Tô Thành.
 
Ông chủ chưa nói lần này đi công tác mấy ngày nên cô đã nhờ Lạc Vũ có thời gian rảnh thì qua phòng trọ của cô chăm sóc dưa chuột nhỏ giúp mình.
 
Hôm qua, chủ tịch Tưởng theo Tưởng Tư Tầm ra nước ngoài, không chắc khi nào trở về.
 
Bỗng nhiên hơi buồn.
 
Lạc Kỳ chụp ảnh ngoài cửa sổ, rồi lật album, lật đến bức ảnh quán rượu kia.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
‘Người đi, tôi vẫn ở đây ’.
 
Cô đi, không biết ai ở đấy.
 
[Chị à, chị về nhà không?]
 
Lạc Vũ hỏi cô.
 
[Về, khách sạn chỉ cách nhà 500 mét, không về thì hơi không hợp lẽ. Trở về xem ba mẹ chị bị chị chọc tức đến mức nào rồi (đầu chó)]
 
Lạc Vũ: [Dù bác hai và thím hai nói gì chị cũng đừng để trong lòng. Người lớn đều như vậy, cứ thích lấy giọng người từng trải để nói chuyện.]
 
[Chị à, lúc nào tâm trạng của chị tốt hơn, em giới thiệu bạn mới cho chị (kích động) (mắt lấp lánh) (mắt lấp lánh)]
 
Lạc Kỳ: [Lại là ông chủ phía đối tác kia của em hả?]
 
Lạc Vũ gõ một chuỗi ha ha ha, bỏ qua trọng điểm: [Giới thiệu cho chị quen một người bạn khá tốt, đoán sau này chị sẽ phát triển lâu dài ở Bắc Kinh, kết thúc hạng mục em phải quay về Thượng Hải. Em không yên tâm để chị ở một mình, đến lúc đó ai chăm sóc dưa chuột nhỏ cho chị? Nhiều bạn thì nhiều đường mà. Đúng rồi, anh ấy cũng là người Tô Thành đó, em có thể nói chuyện được với anh ấy  tất cả đều nhờ vào công lao của giọng Tô Thành đấy.]

 
[Không nói nữa, sếp gọi em qua rồi. Yên tâm, em sẽ chăm sóc cho dưa chuột nhỏ của chị thật tốt.]
 
Tới Tô Thành, Tưởng Thịnh Hòa hẹn Lục Bách Thanh, thời gian buổi tối vẫn để cho bọn họ tự sắp xếp.
 
Vẫn giống như mọi lần, anh tự mình lái xe đi.
 
Lạc Kỳ đã kéo cửa xe thương vụ ra, bỗng nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu gọi Tưởng Thịnh Hòa: “Giám đốc Tưởng.”
 
Từ sau khi anh dùng đôi đũa của cô ở quán rượu vào đêm đó, bây giờ cô không có cách nào nhìn thẳng vào anh nữa.
 
Tưởng Thịnh Hòa đã chậm rãi lái xe rời đi, nhìn thấy Lạc Kỳ đuổi theo mình qua kính chiếu hậu, anh đạp phanh, hạ cửa sổ xe xuống: “Sao vậy?”
 
Lạc Kỳ đưa kính mắt cho anh: “Tôi quên đưa cái này cho anh.”
 
Buổi tối anh lái xe mà không đeo kính sẽ không nhìn rõ, anh từng nói một lần, cô vẫn luôn nhớ kỹ. Trên xe này kính mắt dự phòng, nhưng Tưởng Thịnh Hòa vẫn nhận lấy.
 
Anh lấy kính mắt ra đeo lên. Nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô đã lên xe thương vụ đóng cửa lại, anh mới nhấn ga rời đi.
 
Tới khách sạn, Lạc Kỳ thực hiện thủ tục nhận phòng, để hành lý vào phòng xong, thấy trời vẫn chưa tối nên cô trở về nhà.
 
Cô mua một bó hoa hướng dương nhỏ cho mẹ. Lúc cô bước lên cầu đá, những ký ức ngày xưa không ngừng hiện ra, lại bị cô gắng sức đè xuống.
 
Từ tháng Sáu đến tháng Mười, cảnh còn người mất.
 
Cô gặp bà nội Tiền hàng xóm ở đầu ngõ.
 
Bà nội Tiền biết cô đã huỷ bỏ hôn ước, nhìn thấy cô: “Bé con về rồi à?” Xoay người lại: “Trùng hợp quá, hôm nay bà làm sữa chua, để bà lấy cho con một hộp.”
 
“Cảm ơn bà nội.”
 
Bà nội Tiền chọn hộp sữa chua lớn nhất trong tủ lạnh đưa cho cô: “Ba con đi công tác rồi, còn mẹ con thì có khi còn chưa tan làm.”
 
“Gần đây bọn họ thế nào ạ?”
 
“Vẫn ổn.” Bà nội Tiền không nói cho cô biết mấy chuyện phiền lòng khác: “Con gầy quá, ăn nhiều một chút.”
 
Mặc dù bà nội Tiền có tò mò về chuyện của cô và Bùi Thời Tiêu nhưng cũng không hỏi.

 
Lạc Kỳ mở cửa nhà, lấy bình hoa ra, rót đầy nước rồi cắm hoa hướng dương vào.
 
Cô lấy quần áo mà mẹ phơi trên ban công vào gấp gọn từng cái rồi đặt vào tủ quần áo trong phòng mẹ.
 
Cô vừa mở hộp sữa chua bà nội Tiền đưa cho, ngoài cửa đã vang lên tiếng nói chuyện.
 
“Có phải Kỳ Kỳ đã về rồi không?” Đó là giọng nói của bác gái cả.
 
Bọn họ cũng biết Lạc Trí Khâu đang đi công tác ở Thượng Hải, đèn trong nhà bật sáng trưng, ngoại trừ Lạc Kỳ về thì còn có thể là ai chứ?
 
Khương Nghi Phương thà rằng con gái mình không về, ai biết hôm nay bác gái cả lại đến đây chứ? Dạo này, thỉnh thoảng bác gái cả lại đến gặp bà ấy, lần nào đến cũng trách móc, trách bọn họ không biết dạy dỗ con cái, bà ấy đã quen với việc này.
 
Thỉnh thoảng lại nhắc vài câu về việc nhà bọn họ còn nợ mười triệu.
 
Cửa mở ra, Lạc Kỳ đang ăn sữa chua, không ngẩng đầu lên.
 
“Ơ, thật sự là Kỳ Kỳ này.” Bác gái cả lại nhớ đến lần trước bị một đứa nhỏ cúp điện thoại ngang, một bụng uất ức không có chỗ nào để xả giận.
 
Khương Nghi Phương nhìn thấy con gái gầy đi, suýt chút nữa rơi nước mắt. Cũng may con gái không biết cuộc sống ở nhà một tháng nay như thế nào.
 
Bác gái cả ngồi xuống ghế sô pha, bà ta nói: “Nghe Lạc Vũ nói mày đang thuê nhà ở Bắc Kinh, đi làm mất hơn hai tiếng đồng hồ. Con bé này mày nói xem sao mày lại phải tự làm khổ bản thân mình như vậy? Cuộc sống tốt đẹp như vậy mà mà bỏ qua hết lần này đến lần khác.”
 
“Mày có ngốc hay không chứ? Điều kiện của Thời Tiêu tốt như vậy, sau này nhà họ Bùi cũng là của cậu ta, mày chỉ cần bắt chặt lấy cậu ta là được rồi, cần gì để ả tình nhân kia hưởng lợi như vậy?”
 
Lạc Kỳ đậy nắp hộp sữa chua lại, cầm túi xách và hộp sữa chua lên, nhìn lướt qua bác gái cả, cô nói: “Nếu cô thật sự sợ bản thân quá rảnh rỗi thì có thể giúp nhà chúng tôi dọn dẹp nhà vệ sinh đấy.”
 
“Rầm” một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại, tấm ván cửa cũng lung lay. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Tim bác gái cả suýt chút nữa nhảy ra ngoài, bà ta vỗ ngực nói: “Mày xem đi, mày dạy dỗ con gái hay quá rồi, không nói nổi nữa rồi. Tao chưa từng thấy qua cái loại nào không có…” “Mất dạy!”
 
Mấy chữ cuối cùng bà ta nhịn lại : “Không biết tốt xấu!”
 
Khương Nghi Phương nghĩ thầm con gái đóng cửa hay lắm.
 
Bà ấy và chồng sẽ không thể làm như thế vì còn nợ tiền của nhà bác cả, từ khi công ty phá sản, phàm là những người đã giúp đỡ bọn họ, bọn họ hận không thể trả ơn gấp trăm lần.

 
Nếu lúc trước bà ấy và chồng nói cho con gái biết tình hình thực tế, thông cảm và ủng hộ con gái chia tay Bùi Thời Tiêu, con gái sẽ nghĩ bọn họ mà không liệt người thân trong nhà vào danh sách đen, sẽ không sập cửa trước mặt như vậy.
 
Lạc Kỳ đi xuống cầu đá, dần bình tĩnh lại, mở hộp sữa chua vừa đi vừa ăn.
 
Cô đi về phía trước dọc theo đường mòn một cách vô định, thình lình đi đến trước cổng trường cấp ba ngày xưa, nó vẫn như trước đây, dường như không có gì thay đổi.
 
Lạc Kỳ rẽ vào tiệm sửa xe trong hẻm nhỏ.
 
Người ngồi trong xe cho rằng mình bị hoa mắt, hỏi tài xế: “Đó có phải là Lạc Kỳ không?”
 
Bà Bùi vẫn nhìn ra ngoài xe, bóng dáng càng lúc càng xa.
 
Lái xe nhìn thấy Lạc Kỳ, rất chắc chắn: “Vâng ạ.”
 
Bà Bùi suy nghĩ một lát rồi gọi điện thoại cho con trai.
 
Bùi Thời Tiêu đang ở nước ngoài, bên kia bây giờ là sáng sớm, anh ta vừa thức dậy.
 
“Mẹ, có chuyện gì vậy?”
 
“Mẹ vừa nhìn thấy Lạc Kỳ ở lối vào con hẻm trong trường cấp ba ngày xưa của con, nó đi một mình, người gầy đi rất nhiều.”
 
Bùi Thời Tiêu đang xoay người, tay cầm ly nước bỗng dừng lại. Ký ức mãnh liệt ùa về, lần đầu tiên anh ta gặp Lạc Kỳ là sau khi kết thúc kỳ thi Đại Học, anh ta hẹn bạn cùng lớp đến trường chơi bóng, lúc ấy Lạc Kỳ mới học cấp hai, vẫn chưa được nghỉ hè.
 
Chính trong con hẻm đó, lần đầu tiên Bùi Thời Tiêu nhìn thấy cô, anh ta đã ghi tạc ánh mắt đó vào lòng.
 
Bà Bùi hỏi: “Thôi Bồng đã từ chức chưa?”
 
“Không biết. Con giao cho thư ký xử lý rồi, con không hỏi lại.” Thôi Bồng xóa anh ta rồi, anh ta cũng không thêm lại.
 
Cô ta không phải muốn đi coi mắt à?
 
Vậy thì tốt rồi, không cần liên lạc lại.
 
“Tốt nhất đừng hỏi, sau này cũng đừng hỏi nữa. Nếu không dù là con đi nữa thì mẹ cũng sẽ có hình phạt thích đáng.” Bà ấy tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho việc có nhân tình, đây là giới hạn cuối cùng.
 
Cho dù là con trai mình, bà ấy cũng sẽ không vi phạm quy tắc quan trọng này.
 
“Mẹ, vậy mẹ gọi điện cho con có việc gì?” Chắc chắn mẹ không gọi chỉ để cho anh ta biết bây giờ Lạc Kỳ đang ở Tô Thành, bây giờ mẹ không rãnh rỗi như vậy.
 
“Nếu con muốn quay lại với Lạc Kỳ thì mẹ có thể giúp con, điều kiện tiên quyết là con phải quan tâm đến lòng tự tôn và tâm trạng của nó.”
 
Bùi Thời Tiêu không dám tin hỏi lại: “Mẹ… không phải mẹ không thích Lạc Kỳ sao?”

 
Anh ta tưởng rằng mình chia tay với Lạc Kỳ rất đúng ý mẹ.
 
“Dù mẹ không hài lòng về nó cũng không ngăn được con đi tìm nó, cầu xin nó tha thứ.” Con trai từ nhỏ đến lớn chỉ có chuyện của Lạc Kỳ là không chịu thỏa hiệp với bà ấy và chồng.
 
“Công ty của Lạc Vu Lễ, công việc của Lạc Vũ, công ty mới khởi nghiệp của Lạc Tân, những họ hàng của nhà họ Lạc, mẹ sẽ giải quyết hết những chuyện phiền phức đó. Mẹ còn có thể bỏ cả mặt mũi đi tìm mẹ của Lạc Kỳ để nói chuyện.”
 
Bà Bùi thẳng thắn: “Đương nhiên có điều kiện. Con là con trai mẹ, người duy nhất mẹ quan tâm, mẹ không muốn dùng chiêu bài tỏ ra làm hết mình để tốt cho con nhưng lại lén lợi dụng con. Nên lần này, chúng ta hãy đặt quan hệ mẹ con sang một bên, tuân theo quy tắt trên thương trường, thế nào?”
 
Bùi Thời Tiêu cầm ly nước lên nhấp vài ngụm, hỏi: “Điều kiện gì?”
 
“Năm sau, hội đồng quản trị sẽ bầu nhiệm kỳ mới, mẹ muốn làm chủ tịch. Trừ mẹ và ba con ra thì con là người có quyền bỏ phiếu cao nhất, nếu con bỏ phiếu cho mẹ, mẹ chắc chắn sẽ thắng ba con.”
 
“…”
 
“Năm con mười tuổi, ba con có người tình ở bên ngoài. Mẹ muốn ly hôn nhưng không thể rời đi, tuy mẹ có cổ phần trong công ty nhưng lại không có chỗ đứng vững chắc. Nếu ly hôn, dù ba con có cho phép mẹ ở lại công ty thì người tình của ông ta cũng không tha cho mẹ. Nếu ông ta tái hôn và có con thì lúc đó có thể chia cho con bao nhiêu tài sản chứ?”
 
Cho nên bà ấy không cam lòng.
 
Bà Bùi nén giận hai mươi năm, mọi người trong công ty đều không đề phòng bà ấy, kể cả chồng bà ấy.
 
“Mẹ muốn quyền quản lý tập đoàn, đạp ba con dưới chân, chờ mẹ báo thù ông ta xong, làm thêm mấy năm nữa, rồi sẽ giao công ty lại cho con.”
 
“Dù sao thì con cũng tốt hơn bố, còn chưa tệ đến mức không thể quay đầu. Lúc đó, ba con kiên quyết ly hôn với mẹ vì người tình, ông ta thậm chí không thèm tranh giành quyền nuôi con với mẹ. Lúc đó, mẹ không cần mặt mũi nữa, cố gắng níu kéo, bám riết không buông. Sau này, con phải đối xử tốt với Lạc Kỳ, dù tình cảm đã nhạt phai cũng phải gánh vác chịu trách nhiệm đến cùng.”
 
Bùi Thời Tiêu nhớ lại lúc mình mười tuổi, khi đó trong nhà rất ồn ào, trong phòng ngủ của ba mẹ còn có nhiều tiếng đập phá đồ vật, nhưng anh ta không biết rõ nguyên nhân. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Anh ta chỉ nhớ hôm sau mẹ đưa anh ta đến trường với đôi mắt đỏ hoe, có khi mấy tháng anh ta không thấy mặt ba.
 
Đến bây giờ, Bùi Thời Tiêu vẫn không biết mẹ đã vì mình mà phải chịu nhiều tủi nhục như vậy, ngay cả khi ba mẹ cãi nhau, mẹ cũng chưa từng trút giận lên người anh ta. Hôm nào anh ta đến trường thì bà ấy sẽ đưa anh ta đi, hôm nào anh ta muốn ra ngoài chơi thì bà ấy sẽ dẫn anh ta ra ngoài chơi, chưa bao giờ ném mình cho bảo mẫu hay tài xế.
 
“Mẹ, con thật sự xin lỗi.”
 
“Trừ việc của Thôi Bồng đó ra, con không có lỗi gì với mẹ cả. Đó là do mẹ đã tự nguyện để bản thân phải chịu tủi hờn. Con cũng không ngăn việc mẹ sa thải Thôi Bồng, cũng coi như lấy công chuộc tội. Mẹ nói những chuyện này cho con nghe không phải để con cảm thấy áy náy, mà là muốn con biết tình hình thực tế, như vậy mới là giao dịch công bằng. Thật ra, mẹ biết nếu mẹ không nói với con, nhưng lại yêu cầu con bỏ phiếu cho mẹ thì con cũng sẽ không do dự gì.”
 
Nhưng bà ấy không muốn lừa dối con trai nữa.
 
“Mẹ muốn ly hôn với ba sao?”
 
“Mẹ phải đi. Mẹ muốn rời xa ông ta ngay khi mẹ đang đắc ý nhất, mẹ muốn ông ta ăn nói khép nép xin mẹ đừng rời đi, như vậy mới hả dạ. Cứ giả vờ như con không biết gì về kế hoạch của mẹ, đến lúc đó chỉ cần ủy quyền bỏ phiếu của con cho mẹ, cùng lắm thì ba con cũng chỉ tức đến mức nhập viện thôi. Dù sao ông ta cũng không có cách gì gây khó dễ cho con, ai bảo trước đây ông ta mắc nợ con? Dù do tức chết cũng phải nhịn. Đến lúc đó, con chỉ cần đến bệnh viện chăm sóc ông ta vài ngày, cố gắng làm tròn đạo hiếu làm con là được.”
 
“…”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.