Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 30


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 30

Có cơ hội được phép phạm sai lầm ba lần, Lạc Kỳ cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Bình thường cô hay nói “cảm ơn giám đốc Tưởng” nhiều nhất, chỉ sợ lát nữa không để ý lại lỡ miệng.
 
Cô hát cũng tạm được, nhưng không muốn hát trước mặt ông chủ.
 
Thư ký Cứ vừa hóng chuyện vừa quạt gió thêm củi: “Không được, cô vẫn không yên tâm về em, để làm một tấm bảng cho em cầm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Bảng gì ạ?”
 
“Lát nữa em sẽ biết.”
 
Thư ký Cứ tìm nhân viên phục vụ xin một cây bút viết bảng, một chiếc kéo và một miếng bìa các-tông của nắp thùng bia.
 
Cô ấy cắt miếng bìa các-tông thành hình chiếc vợt bóng bàn, sau đó viết hoa lên đó dòng chữ:
 
Không được nói “cảm ơn giám đốc Tưởng” !
 
Không được nói “ngài” !
 
Thư ký Cứ đóng nắp bút lại, cách chiếc bàn đưa tấm bảng nhắc nhở tới tay Lạc Kỳ, nói: “Nghe cô đi, em cứ cầm cái bảng này trong tay, chắc chắn sẽ không bị phạt lên hát.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Khương tích cực nhất: “Cái này cực kỳ hữu dụng. Chị Lạc, tối nay chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau, mỗi lần trước khi em nói gì là chị nhớ giơ bảng lên cảnh báo em.”
 
Lạc Kỳ đồng ý đáp: “Không thành vấn đề.”
 
Thư ký Cứ lắm ý tưởng tiếp tục đề xuất: “Bảng cảnh báo thôi vẫn chưa đủ, nhỡ đâu uống say quên giơ lên thì sao? Nếu ai trong số mọi người nói sai, những người khác phải lập tức ngắt lời, giọng to lên, át giọng của người nói sai đi.”
 
Tiểu Khương giơ cả hai tay tán thành: “Cái này rất cần thiết, chúng ta không thể chiến đấu một mình, phải nghiên cứu chiến lược, áp dụng chiến thuật mới được. Chị Lạc, tỷ lệ chị nói sai là cao nhất. Nhưng chị yên tâm, em sẽ hỗ trợ chị. Phòng thư ký của chúng ta có giọng em là to nhất.”
 
Lạc Kỳ cười nói: “Được, ngày mai mời mọi người uống cà phê.”
 
Tấm bảng cảnh báo bị cô dùng làm quạt luôn, cầm trong tay phe phẩy quạt mấy cái.
 
Vài sợi tóc bay lên.
 

Tưởng Tư Tầm ngồi tựa vào lưng ghế, dáng vẻ lười biếng nhai kẹo, nhìn đám thích pha trò ra sức biểu diễn cũng thật thú vị. Tấm bảng kia được làm xong, anh ta còn cầm điện thoại ra chụp mấy tấm.
 
Tưởng Thịnh Hòa thì ngồi im lặng chỗ kia, vừa cởi khuy măng sét tay áo vừa nghe bọn họ nói to thảo luận xem làm thế nào để cùng nhau ăn gian.
 
Tháo xong, anh để luôn khuy tay áo lên bàn rồi xắn ống tay áo lên.
 
Bọn họ vẫn đang thảo luận làm thế nào để lừa anh mà không kiêng nể gì cả.
 
Tưởng Thịnh Hòa dựa gần mép bàn lấy cốc nước uống, khuyên: “Thương lượng ăn gian thì nhỏ tiếng thôi, sợ tôi không nghe thấy à?”
 
Bọn họ đều bật cười, tiếng cười của Lạc Kỳ nhỏ nhất. Cô ở gần ông chủ nhất, phải chú ý một chút.
 
Lúc họ đang cười đùa, nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
 
Tiểu Khương đặt cả món Trung và món Tây, chú ý tới sở thích của tất cả mọi người.
 
Tưởng Thịnh Hòa khẽ nghiêng đầu, nhìn sườn mặt của Lạc Kỳ nói: “Tôi cầm đũa tay trái, sẽ dễ chạm vào đũa của cô. Cô có muốn đổi chỗ với Tưởng Tư Tầm không?”
 
Nếu phải chọn giữa ngồi ở bên cạnh anh và ngồi đối diện, Lạc Kỳ sẽ không hề do dự mà chọn cái đầu tiên, chí ít có thể tránh được phải đối diện với anh.
 
“Không cần ạ, cảm ơn…”
 
Cô vừa mới nói được một từ cảm ơn, Tưởng Thịnh Hòa đã giơ tay trỏ vào tấm bảng trong tay cô.
 
Lạc Kỳ cười lấy tay đỡ trán, nếu không phải ông chủ nương tay nhắc nhở kịp thời, suýt nữa cô đã thốt ra câu “Cảm ơn giám đốc Tưởng.” mất rồi.
 
Kể từ khi chia tay, hôm nay là ngày cô cười nhiều nhất.
 
Cuối cùng, trong lòng cũng không buồn phiền nữa.
 
Nhân viên phục vụ mang hai bình rượu tới, Tưởng Thịnh Hòa đứng dậy, ra hiệu cho nhân viên phục vụ đưa bình rượu cho anh. Đến quán rượu này phải nhâm nhi rượu bọn họ tự nấu.
 
Anh cầm bình rượu, đi tới bên cạnh rót rượu cho thư ký Cứ: “Ly đầu tiên, chúc mừng giám đốc Cứ thăng chức. Cảm ơn thời gian qua cô đã tận tâm tận lực với công việc vì văn phòng giám đốc.”
 
Thư ký Cứ hai tay cầm ly rượu, khiêm tốn đáp: “Thank you. Đây là điều tôi nên làm.”
 

Nói rồi, cô ấy còn giải thích: “Tôi không bị tính là phạm quy nhé, chưa nói bốn chữ kia.”
 
Những người khác đều bật cười.
 
Tiểu Khương giơ ngón cái lên với cô giáo mình.
 
Tưởng Thịnh Hòa lần lượt rót rượu cho tất cả những người khác, ngoại trừ Lạc Kỳ.
 
Mọi người đều học thư ký Cứ, nói cảm ơn bằng tiếng Anh để lách luật.
 
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Sắp đến cuối năm, mọi người lại phải vất vả rồi.”
 
“Giám đốc Tưởng đừng khách sáo, đó là việc nên làm ạ.”
 
“Mọi người muốn uống với ai thì cứ uống, không cần tuân theo quy tắc tiệc tùng này nọ.” Tưởng Thịnh Hòa trở về chỗ của mình, nói với Lạc Kỳ: “Cô uống trà.”
 
Lạc Kỳ không muốn làm trường hợp đặt biệt: “Uống nửa ly không thành vấn đề.”
 
Tưởng Thịnh Hòa không thể lay chuyển được cô, rót gần nửa ly cho cô. Anh nâng ly với cô, tối nay anh rót rượu cho tất cả mọi người, nhưng chỉ nâng ly với một mình cô: “Cùng nhau làm việc vui vẻ.”
 
Lạc Kỳ uống cạn nửa ly rượu, sau đó nói lời cảm ơn bằng tiếng địa phương Tô Thành.
 
Tưởng Thịnh Hòa thích nghe cô nói tiếng địa phương, dù cô nói gì, dù anh có nghe hiểu hay không.
 
Ăn được một nửa thì trên bàn chia thành hai nhóm, nhìn qua giống như hợp lại ăn.
 
Lạc Kỳ và Tưởng Tư Tầm rất quen thuộc, hai người nói chuyện với nhau. Tưởng Thịnh Hòa thỉnh thoảng phụ họa vài câu, ba người họ ở trong một nhóm.
 
Thư ký Cứ gia nhập vào một nhóm khác, ngay cả cái ghế cũng di chuyển qua đó. Sáu người cầm bộ bài tú-lơ-khơ bắt đầu chơi, người thua phải uống rượu.
 
Tiếng cười đùa không ngừng vang lên.
 
Tưởng Thịnh Hòa kêu nhân viên phục vụ mang một bình rượu ngon nhất để họ chơi, bảo họ đừng uống quá nhiều.

 
Tiểu Khương đánh bạo hỏi: “Giám đốc Tưởng có muốn chơi không ạ?”
 
Tưởng Tư Tầm trêu chọc: “Giám đốc Tưởng của mọi người rất nhàm chán và dễ cụt hứng, nó bình thường ăn cơm với tôi, không bao giờ tham gia trò chơi cả.”
 
Tưởng Thịnh Hòa đưa tay ra: “Đưa bài cho tôi.”
 
Anh hỏi: “Mọi người ai muốn chơi? Tôi thua thì sẽ uống rượu, nếu mọi người thua thì Tưởng Tư Tầm sẽ chịu trách nhiệm uống rượu.”
 
Bọn họ cười ầm lên: “Được đó, được đó.”
 
Tưởng Tư Tầm: “…”
 
Anh ta cắn một điếu thuốc trong miệng, đang định đi ra ngoài hút thuốc, vừa nghe Tưởng Thịnh Hòa nói như vậy thì quyết thắng đi lên, cất điếu thuốc, quyết định tự mình ra trận: “Anh chơi, em xáo bài đi.”
 
Anh ta lắc lư điếu thuốc lá trong tay, mang theo bật lửa đi ra ngoài. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Tiểu Khương đưa bài tới, những người khác đều đứng sau ghế của ông chủ và Tưởng Tư Tầm để xem trò vui.
 
Tưởng Thịnh Hòa buông đũa xuống, nhận lấy bài.
 
Trên bàn đều là thức ăn, Lạc Kỳ giúp cô ấy dọn dẹp bên này, cũng bưng đĩa thức ăn của ông chủ tới, dành ra một chỗ đủ rộng.
 
Thư ký Cứ cầm lấy chiếc khăn trải bàn, gấp lại vài lần rồi đặt lên bàn để họ để bài.
 
Lạc Ký rút khăn giấy từ trong túi xách ra trải lên bàn, rồi cài khuy áo màu đen của ông chủ lên đó, sao cho nổi bật để không bị cái khay đè xuống.
 
Ánh mắt Tưởng Thịnh Hòa quan sát nhất cử nhất động của cô.
 
Rất nhanh, Tưởng Tư Tầm đã trở lại.
 
Tưởng Thịnh Hòa xáo bài xong, ván bài bắt đầu.
 
Gần như ngang tài ngang sức, Tưởng Tư Tầm thua hai ván liên tiếp, tiếp theo Tưởng Thịnh Hòa thua ba ván, sau đó Tưởng Tư Tâm rơi xuống thế yếu.
 
Bọn họ đánh bài không nói lời nào, người thua uống một hơi cạn sạch ly rượu, Tiểu Khương phụ trách rót rượu.
 
Nhân viên phục vụ mang sườn cừu nướng tới, Tiểu Khương cố ý gọi món này cho Lạc Kỳ, ở Hải Thành, ông chủ gọi món này, anh ta đoán món sườn cừu này là món Lạc Kỳ thích nhất.
 
Mọi người không để ý đến, lấy sườn cừu đứng nhai, quan trọng nhất là xem đánh bài.
 

Bọn họ chơi tổng cộng chín ván, Tưởng Thịnh Hòa thua bốn thắng năm, ván cuối cùng anh thua.
 
Nếu chơi lại, nói không chừng là có thể đánh ngang tay.
 
Tưởng Tư Tầm ném bài xuống: “Lần tới ăn liên hoan chơi tiếp.”
 
Tưởng Thịnh Hòa đưa bài cho Tiểu Khương: “Mọi người chơi tiếp đi.”
 
Phạm vi lúc anh xoay người đưa bài hơi lớn, sơ ý làm rơi đũa, anh không phát hiện.
 
Lạc Kỳ nhặt đũa của ông chủ lên, để nó lên tủ ăn bên cạnh, đổi một đôi đũa sạch.
 
Tưởng Thịnh Hòa xoay người lại, Lạc Kỳ không ở bên cạnh, tầm mắt không khỏi đi tìm cô, cô đứng trước tủ ăn, tay cầm đôi đũa, không biết đang làm gì.
 
Anh không dấu vết thu hồi tầm mắt.
 
Vừa rồi đánh bài với Tưởng Tư Tầm, anh uống liên tiếp bốn ly rượu mà không ăn một miếng nào, trên đĩa ăn bên cạnh có hai đôi đũa, còn có hai ba, đĩa ăn trống không. Chỉ có đôi đũa này, Tưởng Thịnh Hòa tự nhiên cho rằng là của mình, cầm đũa gắp thức ăn đưa vào miệng.
 
Lạc Kỳ đổi đũa rồi quay trở lại, đang cắn sườn heo, thấy ông chủ lại đang ăn thức ăn, còn đũa của cô thì không cánh mà bay, cô không cắn trúng sườn heo mà cắn phải đầu lưỡi.
 
Một trận đau đớn.
 
Cũng may ánh sáng lờ mờ nên không ai để ý đũa của ông chủ rớt.
 
Việc đã đến nước này, cô chỉ có thể chôn đi bí mật này.
 
Cuối bàn bên kia, Tiểu Khương và thư ký Cứ lại tiếp tục chơi bài.
 
Lạc Kỳ cầm đôi đũa mới chạy thẳng sang bên kia, đứng sau lưng thư ký Cứ, như không có chuyện gì xảy ra mà xem đánh bài.
 
Chỉ mấy phút sau, cô mặt mày bình tĩnh mà trở về chỗ ngồi.
 
Tưởng Tư Tầm cầm chiếc khăn trong tay lên chậm rãi lau tay, cười một mình, đặt chiếc khăn xuống, cầm một miếng sườn cừu gặm, sau đó một tay mở điện thoại, gõ: [Em dùng đũa của Lạc Kỳ.]
 
Điện thoại Tưởng Thịnh Hòa rung lên. Xem tin nhắn xong, anh ngẩng đầu liếc sang phía đối diện, Tưởng Tư Tầm đang nhìn sườn dê trong tay, không nhìn anh.
 
Khó trách từ sau lần đi xem bài về Lạc Kỳ lại im lặng. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Thì ra là bận tâm chuyện này.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.