Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 29


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 29

Hôm thứ năm là Lạc Kỳ không thể dùng xe riêng, cô dậy sớm hơn hai mươi phút để chen chúc đi tàu điện ngầm. Hôm qua luồng không khí lạnh ập đến, nhiệt độ hôm nay giảm hơn mười độ nên ngoài bộ vest cô còn khoác thêm một chiếc áo khoác.
 
Áo khoác cô mua từ lúc học đại học, là kiểu dáng kinh điển của nhà nào đó, mặc bảy tám năm rồi vẫn không lỗi thời.
 
Mây mù dày đặc, có lẽ mặt trời sẽ không ló dạng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lạc Kỳ đến dưới lầu, lo lắng mà ngẩng đầu nhìn lên ban công lầu ba, cô sợ dưa leo bị lạnh hư. Sớm biết thế cô đã không trồng vào tháng mười, vốn nên trồng trễ hơn chút, đợi đến khi mở hệ thống sưởi trong nhà đủ ấm rồi mới gieo hạt.
 
Dọc đường đi, cô vẫn luôn suy nghĩ phải làm sao để dưa leo nhà cô không bị chết lạnh.
 
Từ khi dưa leo nhà cô nảy mầm, hơn nửa tâm sức còn lại sau khi tan làm của cô đều đổ dồn vào nó, số lần nhớ đến Bùi Thời Tiêu cũng không còn nhiều nữa. Mỗi lần nhớ đến đã không còn đau buồn như lúc vừa chia tay.
 
Sau khi xuống tàu điện ngầm còn phải đi bộ thêm một đoạn đường nữa mới đến công ty.
 
Hôm nay cô đi giày cao gót, tốc độ hơi chậm.
 
Trên làn đường dành cho người đi bộ, khắp nơi lá rụng, nơi nơi bước vào mùa thu chỉ sau một đêm.
 
Bây giờ là giờ cao điểm, trên đường toàn là xe, Lạc Kỳ không để ý đến chiếc xe của ông chủ chạy ngang qua mình.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nơi này không tiện dừng xe để cô lên xe.
 
Xe hơi nhanh chóng lướt qua cô.
 
Hôm nay Tưởng Thịnh Hòa đi làm sớm, trong khu làm việc chỉ có một mình Tiểu Khương.
 
“Chào giám đốc Tưởng.”
 
“Ừ. Chưa phân xe cho trợ lý Lạc à?”
 
“Đã sắp xếp xong. Chiếc xe phân cho thư ký Cứ lầm trước có số đuôi giống như xe của trợ lý Lạc nên đang điều phối lại, trễ nhất là ngày mai.”
 
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu đi vào trong văn phòng, vừa đi vừa nhắn tin.
 
Anh có mấy chiếc xe để trống không dùng đến nhưng không thể tùy tiện đưa cho cô chạy.
 
Mười phút sau, Lạc Kỳ lên lầu. Văn phòng rất ấm, cô cởi áo khoác ra rồi cầm trên tay. Đi vào khu làm việc, thấy một cánh cửa trong phòng sếp mở toang.
 
“Chị Lạc đi làm sớm thế.” Tiểu Khương chào hỏi.
 
Lạc Kỳ chỉ về hướng phòng làm việc của Tưởng Thịnh Hòa, dùng ánh mắt hỏi Tiểu Khương: giám đốc Tưởng đến rồi à?
 
Tiểu Khương dùng khẩu hình miệng trả lời cô: “Vừa mới đến, chưa giao việc.”
 
“Được.” Lạc Kỳ cười, quay về phòng làm việc của mình.
 
Hôm qua ông chủ không đến công ty, không ai biết anh đi đâu, làm gì. Nhân viên làm việc trong phòng giám đốc không ai biết lịch trình tư nhân của anh. Tiểu Khương nói, ông chủ thường biến mất khoảng một hai ngày rồi mới quay về.
 
Đến chín giờ rưỡi, Tưởng Thịnh Hòa vẫn chưa gọi cô.
 
Nhưng dù ông chủ không gọi nhưng cô vẫn phải đến gặp anh.
 
Ôm giấy tờ cần ký tên, trước khi mở cuộc họp phải để anh ký.
 
Dùng bìa tài liệu có màu sắc khác nhau để phân loại giấy tờ, vừa nhìn là hiểu cái nào là cần sự đồng ý của anh, cái nào là nằm trong quyền kiểm soát cô đã xử lý xong, chỉ cần anh ký tên nữa là được.
 

“Giám đốc Tưởng.” Lạc Kỳ đứng trước cửa, không có sự cho phép cô không thể bước vào.
 
Tưởng Thịnh Hòa ngẩng đầu: “Về sau nếu cửa mở thì cứ đi thẳng vào.”
 
Lạc Kỳ ngoài miệng thì vâng dạ nhưng lần sau cô vẫn sẽ gõ cửa.
 
Trước mặt ông chủ vẫn nên tuân theo quy định.
 
Nhân lúc cô cúi đầu mở tài liệu, Tưởng Thịnh Hòa lén nhìn cô.
 
Trước đây, rất lâu không gặp cô, bỗng một khoảnh khắc lại nhớ đến cô. Bây giờ một ngày không gặp, cảm xúc của anh vẫn giống hệt ngày trước.
 
“Tuần sau đi Tô Thành, cô và Tiểu Khương đều phải đi, Lệ Nhụy cũng đi. Ở trong khách sạn lần trước.”
 
“Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay.”
 
Lệ Nhụy cũng đi, chắc là liên quan đến bệnh viện Viễn Duy. Bây giờ cô không mong đợi đến Tô Thành công tác chút nào.
 
Tưởng Thịnh Hòa ký hết giấy tờ, Lạc Kỳ xếp mười mấy cọc tài liệu lên nhau, cái trên cùng không đều, hơi nghiêng xuống.
 
Lạc Kỳ nhanh tay đè lại, ngay lúc đó tay của Tưởng Thịnh Hòa cũng ấn lên mu bàn tay cô.
 
“Cảm ơn giám đốc Tưởng.”
 
Vẫn giống như trước, cô nói cảm ơn nhưng anh chưa từng đáp lại.
 
Trước khi tan làm, Lạc Kỳ nhận được một chiếc chìa khóa, là xe công ty phân cho cô, đuôi số xe là số 2. Không chỉ phân cho xe chuyên dụng mà còn sắp xếp cả tài xế.
 
Cô vừa nhìn đến tên và phương thức liên lạc của tài xế là nhận ra ngay, người quen mà, là tài xế của Tưởng Nguyệt Như.
 
Lạc Kỳ lập tức gọi cho tài xế Phạm: “Chú Phạm, chú chuyển chức tạm thời hay là?”
 
Chú Phạm cười nói: “Còn có hai năm nữa là chú về hưu rồi, trước khi nghỉ hưu chú chuyển qua lái xe cho văn phòng giám đốc. Cuối tháng này chủ tịch Tưởng sẽ xuất ngoại rồi định cư ở bên đó luôn, bà ấy nhờ giám đốc Tưởng sắp xếp cho chú một công việc thích hợp, vừa hay mọi người thiếu tài xế. Chú cũng không biết có thiếu thật hay không, là giám đốc Tưởng nói thế.”
 
Theo như cô biết thì thật sự không thiếu.
 
Ngoài tài xế của giám đốc Tưởng ra thì văn phòng bọn họ còn có hai tài xế chuyên dụng, đủ đáp ứng nhu cầu công việc.
 
Chắc là vì giám đốc Tưởng muốn tạo công ăn việc làm cho chú Phạm nên mới mở cửa sau.
 
Chú Phạm lái xe cho chủ tịch Tưởng hơn hai mươi năm, chú còn hay nói đùa là trước kia tan làm thì lái xe đi đón con, bây giờ tan làm thì lái xe đi đón cháu gái.
 
Có xe rồi, sau khi tan làm, Lạc Kỳ đến bệnh viện thăm Tưởng Nguyệt Như, tiện thể báo cáo lại tình hình công việc để Tưởng Nguyệt Như khỏi phải lo lắng.
 
Thật ra Tưởng Nguyệt Như không hề lo lắng một chút nào, có Lạc Kỳ ở bên cạnh cháu mình, chạy được đằng trời. Bà ấy hiểu cháu trai của mình, sao có thể cho Lạc Kỳ cơ hội nhớ lại được.
 
“Sắp xuất viện rồi, đã nói là không cần đến, cháu có nghe lời không hả.”
 
“Không sao, tuần này cháu không cần tăng ca.”
 
Tưởng Nguyệt Như đang lột quýt, thịt quýt thì cho Lạc Kỳ ăn, bà ấy thì cầm vỏ cam đưa lên chóp mũi ngửi, che đi mùi thuốc khử trùng ở trong phòng.
 
Lạc Kỳ ăn quả quýt vừa chua vừa ngọt: “Chú Phạm được chuyển sang làm tài xế cho chúng cháu, cô đã biết chưa?”
 
“Ừ, ông Phạm gọi đến báo với cô rồi.” Tưởng Nguyệt Như đúng là có nhờ cháu trai sắp xếp công việc cho tài xế Phạm, quan trọng là tìm được cấp trên dễ tính, thuận lợi làm việc đến khi về hưu.
 
Không ngờ cháu trai lại trực tiếp sắp xếp ông Phạm làm tài xế cho Lạc Kỳ. Đối với ông Phạm mà nói thì không có ai thích hợp hơn Lạc Kỳ, dù sao cũng đã quen biết năm sáu năm, thời gian làm việc cùng nhau cũng rất vui vẻ.
 

Bây giờ bà ấy không thể không nghi ngờ cháu trai núp dưới cái cớ giúp đỡ bà để nhân cơ hội sắp xếp chuyện tài xế cho Lạc Kỳ.
 
“Chủ tịch Tưởng, khi nào thì cô xuất ngoại nghỉ dưỡng?”
 
“Tuần này đi.”
 
“Gấp như thế?”
 
“Thằng con bất hiếu của cô ngày mai là về, cô xuất ngoại với nó.”
 
Tin tức này đến quá đột ngột, Lạc Kỳ chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cô cứ nghĩ sớm lắm cũng phải qua tết âm rồi mới đi.
 
Chờ đến lúc xuất ngoại thì không biết khi nào mới trở về, cho dù có về, nhỡ đâu cô bận công tác thì sao, không chắc sẽ có dịp gặp lại.
 
“Đâu phải cô không về nữa, sau này còn nhiều cơ hội gặp nhau mà.” Khi cô kết hôn, bà ấy sẽ ngồi ở bàn chính đấy.
 
Không nói mẩu chuyện buồn nữa, Lạc Kỳ nói về tình hình mua lại bệnh viện Viễn Duy.
 
Đến khi ra khỏi cổng bệnh viện, trời đã tối rồi. Nửa tiếng trước, Lạc Vũ gửi cho cô một tin nhắn: [Chị, em đang ở nhà chị nè. Ngày mai em xin nghỉ rồi, đêm nay không về nhà nữa, chiếm giường chị, đá chị xuống gầm giường (cười xấu xa).]
 
[À phải rồi, chị ơi, chị không cần mua thức ăn, không cần mua đồ ăn vặt, em mua sẵn hết rồi.]
 
Lạc Vũ chụp một tấm hình gửi cho cô, trên cái bàn nhỏ bày đầy đồ ăn và hoa quả.
 
Lúc Lạc Kỳ về nhà, Lạc Vũ đang mày mò ngoài ban công, phòng khách thì loạn thành một đoàn.
 
“Đang làm gì thế? Em biến thành husky từ khi nào vậy?”
 
Lạc Vũ: “…”
 
Cô ấy cười, ngồi xuống: “Chị mới là husky.”
 
Lạc Kỳ đặt túi xuống: “Bắt đầu phá nhà rồi?”
 
Đến gần ban công mới nhìn rõ, Lạc Vũ đang dựng một cái lều nhựa.
 
Lạc Vũ làm tiếp công trình đang dang cở: “Em mua mấy tấm nhựa trên mạng. Khí đông sắp tràn về, dưa leo sẽ bị lạnh chết mất, nên em mới làm lều nhựa che cho chúng.”
 
Tình yêu không còn nữa, dưa leo cũng không thể chết như thế.
 
Lạc Kỳ cúi người ôm chặt cô em họ: “Cảm ơn Vũ Bảo của chị.”
 
“Ôi trời ơi, mắc ói quá, buông ra để em làm việc.”
 
Lạc Kỳ xắn tay áo lên, làm cùng em họ.
 
Trên ghế bên cạnh có một bản vẽ xây dựng lều, là bản vẽ tay của Lạc Tân, trong đó có chỉ rõ từng bước xây dựng.
 
Nhìn các bước trong bản vẽ thì thấy rất đơn giản nhưng khi thực hiện thì không dễ như vậy. Hai người đã mất tận 3 tiếng rưỡi mới làm thành một cái lều nhựa cho dưa leo.
 
Lạc Vũ gần như kiệt quệ, ngồi trên đất không đứng dậy nổi.
 
Cô ấy cầm giá đỡ điện thoại, lưu video quay lại quá trình xây dựng lều nhựa của hai người.
 

Lạc Kỳ dọn dẹp phòng khách: “Chị đi nấu cơm, em đi rửa tay chờ cơm tối.”
 
Lạc Vũ hướng ống kính về lều nhựa, chụp vài tấm gửi cho Lạc Tân: [Video dài quá, về nhà em cho anh xem. Thế nào? Không tệ đúng không. Bây giờ mới phát hiện anh không ngu ngốc đến thế (đầu chó).]
 
Lạc Tân đang bận, không trả lời ngay. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Nhàn rỗi buồn chán, Lạc Vũ lại ngứa tay mở vòng bạn bè của Thôi Bồng ra xem.
 
Kỳ lạ là mấy ngày nay Thôi Bồng tự dưng thành thật hẳn, không đăng trạng thái mới nào. Thật vô lý.
 
Bây giờ là chín giờ bốn mươi lăm, Thôi Bồng vẫn đang ở công ty tăng ca, bận rộng bàn giao dự án trong tay.
 
Mẹ Bùi Thời Tiêu cũng đã nói đến thế rồi, thư ký của Bùi thời Tiêu cũng có mặt, nếu cô ta còn khăng khăng không đi thì người mất mặt chính là cô ta.
 
Lấy lùi làm tiến, cô ta cũng phải tạm rời khỏi vị trí làm việc. Về việc sau này sẽ làm ở đâu, cô ta tạm thời chưa nghĩ ra, cô ta nghỉ phép một chuyến, giải quyết chuyện của cô ta với Bùi Thời Tiêu.
 
Hai ngày qua, cô ta không nhìn thấy Bùi Thời Tiêu, anh ta không đến công ty. Nghe cấp trên khác nói anh ta từ Bắc Kinh trở về rồi trực tiếp bay ra nước ngoài.
 
Cô ta xóa kết bạn WeChat với anh ta nhưng đến bây giờ anh ta vẫn chưa liên lạc cho cô ta qua phương tiện khác.
 
Đầu tháng chín cũng xảy ra một chuyện giống như bây giờ. Lần đó anh ta đi Gia Châu công tác không dẫn cô ta theo, cô ta giận dỗi không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn. Ngày thứ ba, anh ta bảo thư ký thông báo cô ta chuẩn bị đến Gia Châu công tác.
 
Lần này không biết phải đợi bao lâu.
 

 
Hôm sau, thứ sáu có bữa tiệc tối. 
 
Buổi trưa Tiểu Khương gửi địa chỉ tổ chức tiệc vào nhóm và gửi riêng cho Lạc Kỳ: [Chị Lạc, buổi tối chị thanh toán nhé, nhớ mang theo thẻ đó.]
 
Lạc Kỳ cảm ơn sự nhắc nhở của Tiểu Khương, thẻ của Tưởng Thịnh Hòa vẫn luôn ở trong túi cô.
 
Cuối cùng thì Tiểu Khương cũng hoàn thành nhiệm vụ ông chủ giao cho, dựa vào ghế uống cà phê, thở phào nhẹ nhõm.
 
Buổi tiệc được tổ chức ở một quán ăn nhỏ, có hai tầng, tầng dưới có sáu bảy bàn, bên trên là sảnh lớn với những dãy bàn dài, là nơi thích hợp để mười mấy người tụ tập.
 
Là bạn gái Tiểu Khương giới thiệu, theo lời bạn gái thì bầu không khí, ánh sáng mờ ảo, mập mờ.
 
Cách bài trí tổng thể mang đến cảm giác u buồn hoang vắng, chứa đầy câu chuyện xưa nhưng vẫn lộ ra một chút hy vọng và ấm áp.
 
Tính cả Tưởng Tư Tầm thì tổng cộng có chín người, Tiểu Khương đã nói trước với ông chủ, thật ra ăn gì cũng không quan trọng, quan trọng là Lạc Kỳ vui vẻ.
 
Chủ quán nói cuối tuần quán mở cửa đến hai ba giờ sáng, anh ta không cần lo chuyện giờ giấc đóng cửa.
 
Tưởng Thịnh Hòa @ mọi người trong nhóm: [Không cần lái xe, để tài xế đưa mọi người đến, xe của tôi còn chỗ cho hai người.]
 
Lạc Kỳ hẹn thư ký Cứ cùng ngồi xe công ty đến.
 
Tiểu Khương và một cậu đồng nghiệp khác không còn cách nào, chỉ có thể căng da đầu ngồi lên xe ông chủ.
 
“Em chưa từng đến nơi này.” Lạc Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh tượng xung quanh rất xa lạ.
 
Thư ký Cứ cũng chưa từng đến: “Tiểu Khương tận tâm thật, tìm được một nơi tốt thế này.
 
Quán tên: Người đến, tôi vẫn ở đây
 
Lạc Kỳ vừa thấy đã thích cái tên này, cũng không hiểu tại sao lại thích.
 
Cô cầm điện thoại di động, hơi ngẩng đầu chụp cánh cửa gỗ chạm khắc tên quán.
 
Ánh sáng mờ ảo, cô mặc một chiếc áo gió kaki như đang đứng trong bức tranh.
 
Tưởng Thịnh Hòa vừa xuống xe đã nhìn thấy cảnh này, anh vội mở điện thoại, chụp hình cô.
 
Bao gồm cả tấm anh vừa chụp, trong điện thoại của anh đã hai bức ảnh của Lạc Kỳ. Tấm hình kia là sáu năm trước, khi họ còn ở nước ngoài, anh tình cờ gặp cô trên Quảng trường Thời đại. Giữa dòng người tấp nập, anh chỉ chụp cô.
 
Tưởng Tư Tầm xuống xe, dựa vào cửa hút thuốc.

 
Nheo mắt nhìn Tưởng Thịnh Hòa chụp hình, đàn ông dính phải tình yêu thật đáng sợ, anh ta tuyệt đối không được giống như Tưởng Thịnh Hòa, dính gì cũng được nhưng không thể dính vào tình yêu, bị điên cũng không yêu.
 
Dù bị điên không nhẹ.
 
Tưởng Thịnh Hòa chỉ lo lưu bức ảnh vừa chụp, túi cũng không thèm cầm, đút ngay điện thoại vào trong túi áo khoác măng tô. Xong xuôi đâu đó mới nhớ đến Tưởng Tư Tầm: “Đi thôi.”
 
“Chưa tỏ tình nữa à? Đợi đến khi nào?” Tưởng Tư Tầm uy hiếp anh: “Đây là cuối cùng, lần sau có cầu xin thì anh đây cũng không về đâu.”
 
Mấy năm nay, những câu uy hiếp anh ta nói ra đã sắp xếp đầy một sọt vẫn không thể đả động Tưởng Thịnh Hòa.
 
Tưởng Tư Tầm dụi điếu thuốc, hai người theo chân vào trong quán.
 
Bọn họ là những người đến cuối cùng, hai vị trí đầu bàn dài vẫn để trống.
 
Tưởng Tư Tầm tự giác ngồi ở vị trí bên cạnh thư ký Cứ, vị trí bên cạnh Lạc Kỳ thì nhường cho Tưởng Thịnh Hòa.
 
Tuy là liên hoan nhưng bọn họ vẫn ăn ý ngồi theo chức vị, nếu như thế thì Lạc Kỳ phải ngồi bên cạnh giám đốc Tưởng. Vị trí ngồi là do Tiểu Khương và những người khác sắp đặt.
 
Những lúc liên hoan bọn họ khá tùy ý, không cần kiêng kị.
 
Trước khi ăn, Tưởng Thịnh Hòa mở miệng: “Tối nay không được gọi là giám đốc, không biết gọi là gì thì không cần xưng hô. Ai nói cảm ơn giám đốc Tưởng sẽ bị trừ toàn bộ lương thưởng quý bốn.”
 
“…Hả? Thế thì phải cạp đất mà ăn quá.”
 
Giọng của Tiểu Khương vẫn lớn nhất. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Tưởng Tư Tầm lấy viên kẹo trên bàn, bóc ra ăn, chửi: “Đúng là ác quá mà, sao không trừ thưởng cuối năm luôn đi.”
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Thưởng quý bốn không đủ thì trừ lương thưởng cuối năm.”
 
Biết là ông chủ đùa, Tiểu Khương lên tiếng phản đối: “Không công bằng.”
 
Những người khác cũng phụ họa, xin Lạc Kỳ giúp đỡ: “Chúng ta phải giành lấy sự công bằng. Trợ lý Lạc, cô là đại diện của chúng tôi.”
 
Lạc Kỳ nghiêng đầu nói với Tưởng Thịnh Hòa: “Mọi người đã quen với việc gọi ‘ngài’, cứ buộc miệng nói ra… Có thể đổi hình phạt khác không?”
 
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô: “Cũng không phải không thể.”
 
Có người đề nghị: “Uống rượu đi, nói sai một lần phạt một ly,”
 
“Không phạt rượu, mọi người uống được bao nhiêu thì uống.” Sau khi suy nghĩ chu đáo, Tưởng Thịnh Hòa nói: “Nói sai một lần phải hát chay một bài, không giới hạn số lần.”
 
Tiểu Khương phát điên: “Giám đốc Tưởng, ng…” Suýt thì buột miệng nói ra chữ ‘ngài’, anh ta cứng ngắc kéo dài âm cuối, đầu lưỡi tê mỏi.
 
Mọi người được một tràng cười vui vẻ.
 
“Giám đốc Tưởng, anh…biết mà, tôi hát bị lạc nhịp.” Tiểu Khương khó khăn lắm mới nặn ra một cái xưng hô bình thường.
 
Giọng điệu nghiêm khắc, Tưởng Thịnh Hòa không cho anh ta cơ hội kì kèo: “Lạc nhịp cũng phải hát.”
 
Tiểu Khương quay qua xin Lạc Kỳ giúp đỡ: “Chị Lạc ơi, chị không biết đâu, tất cả mọi người cộng lại cũng không đủ tiếng nói, chị nói chuyện với giám đốc đi.”
 
Lạc Kỳ: “…”
 
Xét theo mặt nào đó, cô là kẻ cầm đầu bọn họ, nên nói giúp cho bọn họ.
 
Đành phải quay qua xin ông chủ: “Giám đốc Tưởng, anh cho chúng tôi hai lần nói sai đi.”
 
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô nói: “Ba lần, nhưng không được ra điều kiện khác nữa.”
 
Những người khác: “…”
 
Thiên vị một cách trắng trợn.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.