Bạn đang đọc Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 2:
Ông chủ lớn đang ở đây, Lạc Kỳ nói chuyện phải uốn lưỡi bảy lần mới dám nói ra.
Cô hỏi ý kiến của Tưởng Nguyệt Như, có người muốn đến bệnh viện thăm nom thì phải sắp xếp thời gian như thế nào.
Tưởng Nguyệt Như không có sức đi đấu trí lươn lẹo với đám người trên thương trường: “Cô nghỉ ngơi hai ngày đã.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Kỳ ngầm hiểu: “Vậy cô cứ nghỉ ngơi thoải mái, những chuyện khác cháu sẽ xử lý thỏa đáng.” Đặt bó hoa xuống, cô đứng bên cạnh giường, im lặng chờ Tưởng Nguyệt Như dặn dò thêm việc khác.
Khoảng thời gian sắp tới, Tưởng Nguyệt Như không thể đến công ty. Bác sĩ dặn bà ấy phải nghỉ dưỡng hai tháng, không chỉ vì cuộc phẫu thuật mà còn vì bà ấy làm việc quanh năm suốt tháng, vất vả lâu ngày tích tụ thành bệnh, trên người bà ấy mang đầy bệnh tật.
Bà ấy giao việc hai tuần tới cho Lạc Kỳ, việc quan trọng nhất là cuộc hợp tác ở Tô Thành.
Dự án ở Tô Thành là một trong những dự án lớn của tập đoàn trong hai năm tới, Tưởng Nguyệt Như vốn định ký kết hợp đồng xong rồi mới tiến hành phẫu thuật nhưng sức khỏe của bà ấy đã đến giới hạn.
Với tốc độ hồi phục trước mắt, bà ấy không thể tham gia buổi lễ ký kết hợp đồng, nhưng nếu sắp xếp người khác của công ty đến đó thì lại không thể hiện đủ sự chân thành hợp tác, chỉ có ông chủ như Tưởng Thịnh Hòa đích thân ra trận mới có thể bày tỏ thành ý của công ty.
Bà ấy nói với Lạc Kỳ: “Đã quyết định ký hợp đồng vào ngày mười tháng sau, không thể trì hoãn được, lúc đó cháu đi cùng giám đốc Tưởng đến đó.”
Lạc Kỳ trả lời: “Vâng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến việc đi công tác cùng Tưởng Thịnh Hòa, áp lực tâm lý của cô đột nhiên tăng vọt.
Tưởng Nguyệt Như dặn dò thêm: “Trước khi ký kết hợp đồng, cháu báo cáo tình hình cụ thể của dự án cho giám đốc Tưởng đi.”
Lạc Kỳ vừa định trả lời thì một giọng nói áp bức truyền đến: “Trợ ký Lạc, cô quay về công ty chuẩn bị đi, ba giờ chiều báo lại cho tôi.”
Lạc Kỳ quay lại, nhìn Tưởng Thịnh Hòa và nói: “Vâng, thưa giám đốc Tưởng.”
Vừa nãy vào phòng bệnh, cô không dám nhìn thẳng vào Tưởng Thịnh Hòa, bây giờ mới có thể nhìn thấy phong cách ăn mặc hôm nay của anh – quần thể thao màu xám đậm, áo thun đen, đeo giày thể thao.
Đường cong cơ bắp trên cánh tay cân xứng, rõ ràng, trên trán còn có mồ hôi.
Chắc là anh vừa đi tập thể dục về.
Đôi mắt anh hẹp dài, khi không nói không cười trông rất lạnh lùng.
Lạc Kỳ chỉ nhìn anh trong một thoáng: “Giám đốc Tưởng, vậy tôi về công ty trước.”
Tưởng Thịnh Hòa khẽ gật đầu.
Lạc Kỳ vội vàng đảo mắt, xoay người sang chỗ khác. Đối mặt với Tưởng Nguyệt Như, giọng nói của cô không khỏi dịu đi: “Phó chủ tịch Tưởng, tối cháu lại đến thăm cô. Đêm nay cháu ở lại, bầu bạn giải khuây với cô.”
Tưởng Nguyệt Như chậm rãi phất tay, dù không có sức nhưng vẫn nhanh nhẹn dứt khoát như trước: “Đừng đến.” Bà ấy nói đùa: “Mấy đứa đứa nào cũng phiền, cô không muốn nhìn mấy đứa, mắt không thấy tim không phiển.”
‘Mấy đứa’ trong lời bà ấy, trừ cô ra thì chắc là đang mắng đểu Tưởng Thịnh Hòa.
Lạc Kỳ hiểu rõ Tưởng Nguyệt Như, nói một là một hai là hai: “Vậy ngày mai sau khi tan làm cháu sẽ đến.” Cô nhấn mạnh: “Đến báo cáo công việc.”
Tưởng Nguyệt Như cười nói: “Thế thì được.”
Lạc Kỳ tạm biệt rồi khẽ đóng cửa rời đi.
Tưởng Thịnh Hòa đứng lên, định đi tắm thay đồ đến công ty. Áo thun đen đẫm mồ hôi dán vào cơ bụng, có thể nhìn thấy từng thớ cơ mơ hồ.
Phòng bệnh VIP có cung cấp thiết bị tập thể dục đơn giản cho người nhà bệnh nhân. Trước khi Lạc Kỳ đến, nhân lúc cô út đang ngủ, anh đã tập mấy bài, bài tập còn chưa kết thúc thì cô út đã tỉnh.
Đi theo Lạc Kỳ đến, anh còn chưa kịp thay quần áo.
“Đêm nay vẫn để cháu ở lại đi.” Tưởng Thịnh Hòa vừa nói vừa đi vào phòng trong.
“Không cần, cháu về nhà, cần làm gì thì làm nấy đi.” Cháu trai đã ở lại trông bà ấy hai đêm rồi, nếu còn tiếp tục thức, cơ thể sẽ không thể chịu nổi. Tưởng Nguyệt Như nhìn bóng lưng cháu trai: “Nóng lòng thế à? Còn phải đúng ba giờ?”
Tưởng Thịnh Hòa dừng chân, quay người lại: “Ngày mai cháu bận họp cả ngày, ngày mốt phải đi công tác.” Chỉ có chiều nay là anh rảnh.
Còn chuyện kia…anh là ông chủ, không cần giải thích với một trợ lý như Lạc Kỳ.
—
Lạc Kỳ quay về văn phòng, tìm tất cả tài liệu về dự án Tô Thành, xem lại những điểm chính và ghi nhớ để đến khi Tưởng Thịnh Hòa hỏi cô về những chi tiết trong dự án, cô sẽ không vì căng thẳng mà quên mất.
Lúc cô đang xem tài liệu thì em họ gọi đến.
Lạc Vũ vẫn õng ẹo như thường lệ: “Chị, có nhớ em không nè? Nhớ bao nhiêu?”
“Nhớ một giây.”
“Oa, chị nhớ em tận một nghìn mili giây cơ à, nhiều thế á.”
Dứt lời, hai người bật cười.
Cười đủ rồi, giọng nói Lạc Vũ nghiêm túc hẳn lên: “Chị, chị đang làm gì thế?”
“Công ty, tăng ca.”
“Chẳng phải chị bảo tuần này về Tô Thành đặt tiệc đính hôn với anh rể à? Tăng ca không về?”
“Về mà, đã đặt tiệc ở khách sạn rồi.”
Lạc Kỳ tạm buông tài liệu trong tay xuống, cầm ly đi rót nước, nói chuyện với em họ. Cô sẽ về một mình, dự án của Bùi Thời Tiêu có vấn đề, không có thời gian quay về.
Lạc Vũ tức giận bất bình, hừ lạnh: “Dự án gì chứ, chẳng lẽ còn quan trọng hơn kết hôn à? Công ty của anh ta có ai không phải là nhân tài đâu? Không có anh ta, dự án sẽ không thể tiếp tục, trời sẽ sập xuống sao? Chị, sau này chị đừng cố thấu hiểu đàn ông, anh ta sẽ không cảm động cũng chẳng biết ơn đâu!”
Lạc Kỳ cười thầm, em họ của cô từ trước đến giờ vẫn luôn bao che khuyết điểm như vậy.
“Đừng giận.” Cô nói sang chuyện khác: “Tìm chị có chuyện gì à?”
Lạc Vũ không muốn chị họ khó xử nên cố gắng trấn tĩnh, dịu dàng nói: “Em ưng một chiếc túi mới ra, có hai màu lận, em thấy cái nào cũng đẹp, không chọn được. Lát nữa em gửi cho chị xem, chị chọn cái chị thích ấy.” Dứt lời, cô nàng uy hiếp cô: “Phải chọn đó, em với Ngây Thơ tặng quà cưới cho chị, nếu chị không chọn em sẽ mua cả hai màu tặng cho chị.”
“Chị, em cúp máy đây, bây giờ gửi ảnh cho chị liền.”
Lạc Kỳ vừa định nói chuyện, Lạc Vũ đã cúp máy.
Ngây thơ tên là Lạc Tân, Lạc Vũ và Lạc Tân là hai anh em sinh đôi, Lạc Tân là anh nhưng Lạc Vũ chưa từng gọi cậu là anh bao giờ, chỉ toàn gọi là Ngây Thơ.
Hai người bọn họ là con của chú ba. Từ lúc công ty nhà cô phá sản, nợ hàng chục triệu tệ, năm nào Lạc Vũ cũng nghĩ đủ mọi cách để tặng túi xách và mỹ phẩm cho cô, nhưng lương của Lạc Vũ không cao, bản thân không nỡ dùng lại mượn đủ lý do mua về rồi gửi cho cô.
Lạc Vũ lúc nào cũng hi hi ha ha nói: “Chị, chị là trợ lý của giám đốc Tưởng, chị phải chú ý đến vẻ ngoài. Em trời sinh xinh đẹp, không cần những thứ đó.”
Lạc Vũ gửi hình túi xách đến, Lạc Kỳ không từ chối nữa, chọn một màu mình thích. Lạc Vũ tặng cô những gì, cô đều nhớ cả. Sau này Lạc Vũ kết hôn, cô sẽ tặng một phần quà cưới lớn.
Hai giờ năm mươi phút, Lạc Kỳ thay đồng phục, cầm laptop, ôm ba thùng tài liệu đến văn phòng của Tưởng Thịnh Hòa.
Lễ tân đang trực ở văn phòng giám đốc trực tiếp cho cô vào trong, không cần đăng ký.
Toàn bộ tầng lầu yên tĩnh, tiếng giày cao gót của Lạc Kỳ trở nên đặc biệt vang dội, trong văn phòng thư ký to lớn chỉ có hai người đang tăng ca, cô chỉ nhận ra một người là thư ký Cứ, người còn lại thì cô không quen biết.
Cô gia nhập tập đoàn Viễn Duy vào sáu năm trước, thư ký Cứ hướng dẫn cô nửa năm, cô lén gọi thư ký Cứ là cô giáo.
Thư lý Cứ nghe tiếng thì ngẩng đầu, nhìn dáng môi Lạc Kỳ đang gọi cô ấy: “Chào cô.”
Thư ký Cứ cười, hất cằm, hai người hiểu ý.
Lạc Kỳ đến gần, thư ký Cứ đứng lên, lập tức khôi phục dáng vẻ nghiêm túc mà thư ký nên có, lịch sự chào hỏi hai câu, bảo cô: “Giám đốc Tưởng đang ở bên trong.”
Lạc Kỳ không chút trì hoãn, bước nhanh vào trong.
Hai cánh cửa phòng làm việc của Tưởng Thịnh Hòa mở toang, cô giơ tay gõ lên cửa hai cái: “Giám đốc Tưởng.”
“Vào đi.” Tương Thịnh Hòa không ngẩng đầu.
Lạc Kỳ đi đến trước bàn làm việc, đặt laptop và hộp tài liệu lên bàn của Tưởng Thịnh Hòa đang xem tài liệu. Anh đã thay áo sơ mi trắng kết hợp với quần tây đen, lúc làm việc hoàn toàn không có chút hiền hòa nào.
Cuối cùng Tưởng Thịnh Hòa cũng ngẩng đầu, chỉ vào cái ghế ở trước bàn: “Ngồi đi.”
Lạc Kỳ mở thùng tài liệu ra, đặt từng tập tài liệu theo thứ tự trong tầm tay phải của Tưởng Thịnh Hòa, nhanh chóng chồng những thùng tài liệu rỗng lên nhau, đặt ở góc bàn rồi mới ngồi xuống.
Nhân lúc chờ laptop khởi động, cô cố gắng thích ứng với khí thế mạnh mẽ của Tưởng Thịnh Hòa, mau chóng tiến vào trạng thái làm việc.
Hôm nay cần làm ít nhất ba bốn giờ, chắc chắn pin laptop sẽ không trụ nổi nên cô mang theo dây sạc.
Tưởng Thịnh Hòa liếc nhìn dây sạc, vươn tay: “Đưa đầu cắm cho tôi.”
Trên bàn làm việc có một ổ cắm tích hợp nhưng nó nằm bên sườn Tưởng Thịnh Hòa, Lạc Kỳ không với tới. Vì thế, cô đưa đầu cắm qua: “Làm phiền giám đốc Tưởng.”
Tưởng Thịnh Hòa không trả lời, chỉ cắm dây sạc vào ổ điện.
Lạc Kỳ mở thư mục trên laptop, lén nhìn Tưởng Thịnh Hòa. Anh còn chưa lật xem tài liệu giấy, cô kiên nhẫn chờ.
Sau nhiều năm xa cách, cô lại ngồi đối diện với Tưởng Thịnh Hòa, báo cáo công việc cho anh một lần nữa. Lần trước hai người ở nước ngoài cũng ngồi với nhau thế này là khi cô còn đang học đại học.
Cũng chính là năm đó, công ty nhà cô phá sản, ba cô thiếu nợ nước ngoài, không thể tiếp tục chi trả tiền học phí và phí sinh hoạt cho cô tiếp tục du học, cô chỉ có thể tự đi làm thêm nuôi sống chính mình. Được một bạn học giúp đỡ, cô có được nhận vào thực tập ở tập đoàn Viễn Duy, cũng chính là công ty Tưởng Thịnh Hòa đang nắm giữ cổ phần.
Mức lương thực tập rất tốt, chèo chống giúp cô thuận lợi tốt nghiệp.
Các cổ đông lớn của tập đoàn có xuất thân rất phức tạp, trong đó có anh họ của Tưởng Thịnh Hòa, là một trong những cổ đông lớn. Cô thực tập ở tập đoàn Viễn Duy với vai trò là thành viên trong nhóm dự án của anh ta.
Anh họ của anh là tài phiệt đời thứ hai ăn chơi đàn điếm điển hình, phong lưu từ trong xương cốt. Nhưng anh ấy chỉ phong lưu với bên ngoài, còn đối với thành viên trong nhóm lại rất bảo bọc, chăm sóc cô và hai bạn thực tập sinh khác.
Trong thời gian thực tập, cô đã thể hiện sự xuất sắc của mình và có cơ hội được ở lại làm việc. Vào tháng cuối của kỳ thực tập, một phương án cô đề ra được anh họ tán thành và giao lại phương án cho Tưởng Thịnh Hòa.
Tưởng Thịnh Hòa cho cô năm phút để giáp mặt giới thiệu về những điểm chính trong kế hoạch, đó là lần đầu tiên cô tiếp xúc với Tưởng Thịnh Hòa. Vì căng thẳng và không có nhiều kinh nghiệm làm việc, ngây cả cô cũng không hài lòng với biểu hiện của mình.
Sau khi cô giới thiệu những điểm chính xong, Tưởng Thịnh Hòa không nói lời nào, chỉ nhíu mày mở bản kế hoạch ra xem. Nhìn lướt qua trang đầu rồi thô bạo đóng lại: “Quay về làm việc đi, tôi xem xong sẽ trả lời.”
Đó là câu nói dài nhất anh từng nói với cô.
Đợi một tháng, cuối cùng cô vẫn không nhận được mail của Tưởng Thịnh Hòa.
Cô không ở lại tập đoàn Viễn Duy làm việc, một tháng sau quay về nước. Ba bị đả kích lâm bệnh nặng, mẹ cô đi cùng ông đến Bắc Kinh khám bệnh, tình trạng ba cô không khả quan, cần phải phẫu thuật.
Sống trong cảnh túng thiếu, trước áp lực của những khoản nợ khổng lồ, ba cô bệnh nặng, sức khỏe mẹ cô cũng suy sụp. Cô về nước vừa chăm sóc cho ba mẹ vừa tìm việc làm.
Tình cờ thay, cô nộp đơn xin việc tại công ty mẹ của Viễn Duy, tập đoàn Viễn Duy.
Ba năm sau, cô gặp lại Tưởng Thịnh Hòa, anh về nước tiếp quản tập đoàn Viễn Duy, khi đó cô đã trở thành trợ lý của Tưởng Nguyệt Như.
Cô không còn để kiểu tóc khi học đại học, lớp trang điểm cũng trưởng thành hơn, không dùng tên tiếng anh nữa, hình như Tưởng Thịnh Hòa không nhận ra cô.
Năm đó, khi kết thúc kỳ thực tập, mail nội bộ của cô đã bị công ty thu hồi, không biết trước khi mail bị hủy, Tưởng Thịnh Hòa có trả lời cho cô không, có tán thành phương án của cô không.
Nhưng bây giờ cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi…
Lạc Kỳ giật mình chấm dứt hồi tưởng, chăm chú nhìn thư mục trên màn hình laptop.
“Hôm ký kết hợp đồng, Hạ Vạn Trình sẽ tham dự?” Tưởng Thịnh Hòa liếc nhìn Lạc Kỳ rồi hỏi.
Lạc Kỳ tiến vào trạng thái làm việc: “Vâng, chủ tịch Hạ đã xác nhận sẽ đến tham dự buổi ký kết.”
Hạ Vạn Trình là chủ tịch bên hợp tác dự án Tô Thành, là dân Tô Thành. Ông ấy là người hiền lành, tiếng phổ thông mang nặng khẩu âm của Tô Thành, nghe rất thân thiện, hơn năm mươi tuổi, gần bằng Tưởng Nguyệt Như.
Vốn tưởng rằng ba bốn tiếng sau sẽ kết thúc tăng ca nhưng đã ba tiếng trôi qua, hai người mới thảo luận hơn một nửa.
Ánh sáng ngoài cửa sổ mờ đi, trời tối.
Trong ba tiếng, khi Tưởng Thịnh Hòa trả lời điện thoại, dây thần kinh của Lạc Kỳ mới dám thả lỏng vài phút ngắn ngủi, thời gian còn lại, cô vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, không dám lơ là khắc nào.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn đồng hồ, đã qua giờ ăn tối. Anh dọi điện thoại cho thú ký Cứ: “Gọi mấy phần cơm, đêm nay phải làm phiền mọi người.”
Thư ký Cứ nghĩ tầm, không phiền chút nào. Cô ấy và một đồng nghiệp khác đến đây cũng chỉ là tượng trưng, chỉ ngồi ở đó lướt này lướt kia, không thể xem là tăng ca nhưng lại có tiền tăng ca để lấy.
Buổi chiều ông chủ gọi điện thoại cho cô ấy, thông báo để cô ấy đến công ty tăng ca, còn cố ý nói một câu: Không cần mấy người làm việc gì cả, Lạc Kỳ đến báo cáo hợp đồng ở Tô Thành với tôi.
Vì thế, cô bảo một đồng nghiệp nam khác cùng đến công ty để ‘tăng ca’.
Thư ký Cứ rập khuôn chuyên nghiệp hỏi Lạc Kỳ: “Trợ lý Lạc có kiêng cái gì không?”
“Em không ăn cay, còn lại đều được hết.” Lạc Kỳ ăn rất ít: “Lúc đặt nhớ ghi chú phần cơm của em là giảm nửa lượng thức ăn, làm phiền cô.”
Thư ký Cứ cười: “Không phiền.”
Tưởng Thịnh Hòa đặt tài liệu trong tay xuống, đi vệ sinh.
Ông chủ không có mặt. Trước khi ra ngoài, thu ký Cứ đặc biệt nháy mắt với Lạc Kỳ.
Lạc Kỳ cười, cũng trả lại cô ấy một cái nháy mắt.
Con cái của thư ký Cứ đã đi học tiểu học, vậy mà cô ấy vẫn trẻ con như xưa.
Tưởng Thịnh Hòa từ nhà vệ sinh trở về, nhìn Lạc Kỳ vẫn ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc như cũ.
“Nghỉ mười phút rồi làm tiếp.” Anh lên tiếng.
Kể từ lúc trở thành trợ lý, cô đã quen với tư thế ngồi này, ngay cả khi cuộc họp tạm dừng cũng sẽ không để lộ dáng vẻ lười biếng.
Tưởng Thịnh Hòa ngồi xuống, cầm ly uống nước. Cô không biết phải nói gì với ông chủ xa lạ này, để tránh rơi vào bầu không khí im lặng ngượng ngùng, cô cầm ly đến phòng trà bên ngoài rót cà phê.
Cô đứng lên đi ra cửa, Tưởng Thịnh Hòa nhìn theo bóng lưng cô vài giây.
Khi Lạc Kỳ mang ly cà phê nóng hổi bước vào thì đã đúng mười phút, giờ giải lao kết thúc.
Tưởng Thịnh Hòa đã biết tỏng cô nghĩ gì từ lâu, chỉ vì tránh nói chuyện với anh, đúng là làm khó cô phải điều chỉnh tốc độ đi vào.
Anh vừa định nói ‘bắt đầu đi’ thì điện thoại Lạc Kỳ rung lên.
Lạc Kỳ đặt ly cà phê xuống, vội vàng cầm điện thoại lên. Là cuộc gọi của Bùi Thời Tiêu, cô không nghe, trực tiếp cúp máy.
Bùi Thời Tiêu tưởng cô giận, lập tức gửi tin nhắn: [Sao không nghe điện thoại? Ăn tối chưa?]
Lạc Kỳ gõ nhanh: [Tăng ca, đang ở trong phòng làm việc của ông chủ.]
Điện thoại được đặt lên bàn, Lạc Kỳ cầm con chuột máy.
Mấy giây sau, điện thoại lại rung lên nhưng cô không nhìn. Không xem cũng biết Bùi Thời Tiêu trả lời cái gì nhưng bây giờ cô đang bận, xong việc gọi lại cho anh ta sau.
Trưởng Thịnh Hòa nhìn cô một cái, không nói gì.
Mở web WeChat trên máy tính, gửi tin nhắn cho vệ sĩ: [Gọi cho tôi ngay, không cần trả lời tin nhắn này.]
Đóng khung chat với đối phương, lập tức nhận được cuộc gọi của vệ sĩ.
Tưởng Thịnh Hòa kéo ngăn bàn, tìm một bao thuốc lá.
Anh rất ít khi hút thuốc, thuốc lá trong văn phòng được dùng để tiếp đãi bạn bè.
Anh nói với Lạc Kỳ: “Cô cứ xem tài liệu trước đi.” Rồi cầm điện thoại và thuốc lá ra ngoài.
Lạc Kỳ không nghĩ gì nhiều, tưởng ông chủ có cuộc gọi quan trọng, không tiện nói chuyện trước mặt cô.
Đến cuối hành lang bên ngoài văn phòng, Tưởng Thịnh Hòa nghe máy: “Không có việc gì.” Rồi cúp máy.
Anh mở hộp thuốc lá, đưa một điếu đến bên miệng, một lúc sau lại lấy xuống.
Anh chỉ mang thuốc lá, quên mang theo bật lửa.
Tưởng Thịnh Hòa vò điếu thuốc trong tay rồi ném vào thùng rác bên cạnh.
Ngoài cửa sổ, trời đã tối hẳn.
Không có thuốc, anh đút tay vào túi nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh nán lại ở hành lang mấy phút cho Lạc Kỳ có thời gian trả lời tin nhắn rồi mới quay về phòng làm việc.