Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 28


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 28

Tưởng Thịnh Hòa tiếp tục trò chuyện với Hạ Hử, anh đeo kính lên còn hộp kính thì đưa cho Lạc Kỳ.
 
Trong lúc bọn họ đưa kính cho nhau, Hạ Hử nhìn Lạc Kỳ chằm chằm.
 
“Gần đây giám đốc Hạ có bận gì không?” Tưởng Thịnh Hòa thuận miệng hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hạ Hử thản nhiên rời mắt khỏi người Lạc Kỳ, cười cười: “Vẫn như cũ. Làm việc, chơi bóng, bơi lội.” Cộng thêm hẹn hò. Lúc còn trẻ chú hai và thím hai vì tính cách không hợp mà ly hôn, chú hai không tái hôn nhưng vẫn luôn có bạn gái, người đến người đi, không hợp thì chia tay.
 
Người này đi thì có người khác đến.
 
Hai đứa con của chú hai đã kết hôn và và chưa từng can thiệp vào cuộc sống riêng tư của ông ấy.
 
Nói chuyện phiếm thêm vài câu rồi Hạ Hử ra về.
 
Lễ ký kết kéo dài đến 4:30, suốt quá trình Tưởng Thịnh Hòa luôn mang theo kinh. Thật ra anh không cần phải đeo, cũng không có ý định nhìn màn hình lớn, Lạc Kỳ đưa kính cho anh nên anh mới nhìn màn hình lớn một lát.
 
Lần này Viễn Duy ký ba hợp đồng dự án quan trọng,Tưởng Thịnh Hòa và CEO của đối tác bước lên sân khấu để ký hợp đồng, Lạc Kỳ ngồi dưới sân khấu chụp mấy bức ảnh sau đó quay video.
 
Tưởng Thịnh Hòa ngẩng đầu lên thì thấy Lạc Kỳ đang quay sân khấu, hiện trường có mười mấy phóng viên nhưng cô vẫn thay anh ghi lại khoảnh khắc này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi ký hợp đồng, Tưởng Thịnh Hòa hàn huyên với mấy người quen vài câu, Tần Mặc Lĩnh cũng ở đó.
 
Tưởng Thịnh Hòa vừa nói chuyện vừa tháo kính xuống, Lạc Kỳ ở ngay bên cạnh cách đó không xa, anh quay đầu nhìn cô nhưng không nói gì, chỉ đưa mắt kính cho cô.
 
Không đợi cô đến gần, anh đã quay lại nói chuyện với người quen, không nhìn cô nữa, tay vẫn giữ nguyên tư thế trước đó.
 
Lạc Kỳ bước tới vài bước, cẩn thận rút kính từ giữa ngón tay anh.
 
Tưởng Thịnh Hòa rút tay lại rồi đút tay vào túi.
 
Lạc Kỳ đi xa, Tần Mặc Lĩnh hỏi: “Giờ cậu không đeo kính thì không nhìn thấy gì à?”
 
“Thấy chứ.”
 
Tần Mặc Lĩnh không hiểu: “Thấy cậu toàn làm điều thừa.”
 
“Cậu không hiểu.” Tưởng Thịnh Hòa cũng không cố ý đâm vào vết sẹo của anh ta, chỉ lấy ví dụ phù hợp: “Nếu cậu hiểu thì đâu đến nỗi bị Giản Hàng cho leo cây.”
 
Tần Mặc Lĩnh: “…”
 
Suýt thì không thở nổi.
 
Chuyện tình cảm, không nên vạch trần lỗi lần của người ta. Tưởng Thịnh Hòa chạm ly của mình vào ly nước của Tần Mặc Lĩnh, tỏ vẻ xin lỗi. Giản Hàng là con gái của chủ nhiệm lớp tiểu học của họ, trước đó người trong nhà sắp xếp cho cô ấy và Tần Mặc Lĩnh xem mắt, cô ấy không đến và cho Tần Mặc Lĩnh ngồi một mình trong quán cà phê.
 
Tần Mặc Linh cũng giống như Tưởng Tư Tầm, chưa từng coi trọng tình cảm, vì vậy anh ta không thể hiểu thích một người sẽ như thế nào, có nói thì anh ta cũng không hiểu.
 
“Tôi về đây.” Tưởng Thịnh Hòa đặt ly xuống, đi tìm Lạc Kỳ.
 
Lạc Kỳ đang lau kính, cô cẩn thận lau sạch rồi cất vào hộp, lần sau lấy ra là có thể đeo luôn.
 
Tưởng Thịnh Hòa luôn nhìn cô từ lúc cô lau kính đến khi cất nó vào hộp.
 
Lạc Kỳ ngẩng đầu, ông chủ đã đến.
 
Tưởng Thịnh Hòa nói với cô: “Về công ty.”
 
“Chẳng phải tối nay có tiệc mừng sao? Ngài không tham gia ư?”

 
“Tôi còn việc xã giao khác.” Tưởng Thịnh Hòa vừa đi vừa nói: “Các cô không cần đến.”
 
“Vâng.” Hôm nay cô lại có thể tan làm đúng giờ.
 
Lạc Kỳ xác nhận: “Giám đốc Tưởng, ngài có thể ở lại công ty bao lâu? Có một số tài liệu cần ngài ký ngay hôm nay. Tôi đã nộp chúng lên rồi.” Chỉ chờ quy trình cuối cùng từ ông chủ.
 
Anh chỉ đưa cô về công ty chứ không ở lại.
 
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Trên đường đi sẽ ký cho cô.”
 
Tài xế lái xe đến, Lạc Kỳ dựa vào tính tự giác của trợ lý, vì công việc nên lần này cô chọn ngồi hàng ghế sau, ngồi ghế lái phụ không tiện trao đổi với ông chủ.
 
Trước khi lên xe Tưởng Thịnh Hòa đã cởi âu phục ra, bình thường anh sẽ để âu phục ở trên tay vịn giữa hai ghế. Hôm nay Lạc Kỳ ngồi ở hàng ghế sau nên anh đặt âu phục ở bên cạnh mình, cố gắng không cho vạt áo vượt qua chỗ ngồi của cô.
 
Thỉnh thoảng có thể để cô cầm âu phục giúp một lát nhưng làm ông chủ, không thể không có giới hạn.
 
Anh bật máy tính lên, Lạc Kỳ cũng thế, vì tiết kiệm thời gian cho ông chủ nên cô nói phần quan trọng trong tài liệu thứ nhất cho ông chủ nghe: “Giám đốc Tưởng, ngài hãy tập trung xem phần quan trọng ở mục thứ ba, thứ năm và thứ sáu.”
 
Các nội dung khác cô đã xem qua, không có vấn đề gì.
 
Tưởng Thịnh Hòa lướt đến những mục kia rồi quét mắt nhìn một lần.
 
Mới hợp tác với cô ngày thứ hai mà độ ăn ý đã không thua gì thư ký Cứ đã hợp tác ba năm.
 
Trong hai mười phút, các tài liệu đã được xử lý xong.
 
Lạc Kỳ gạch bỏ mục này trong danh sách công việc cần làm. Cho đến lúc này, tất cả công việc hôm nay đã được hoàn thành, chỉ còn một việc nhỏ là gửi ảnh chụp và video buổi lễ ký kết đến mail của Tiểu Khương.
 
Trước khi đi, Tiểu Khương cố ý dặn cô, nói buổi lễ ký kết này có tầm cỡ lớn, những nhân viên khác không thể vào được. Chỉ có cô được vào, công ty cần cô chụp một vài bức ảnh của giám đốc Tưởng ở hiện trường.
 
Tưởng Thịnh Hòa vẫn nhớ lúc mình ký hợp đồng Lạc Kỳ có chụp hình cho anh, bây giờ mới rảnh để hỏi. Trước kia anh không có hứng thú với hình ảnh mình tham dự sự kiện nhưng hôm nay thì khác.
 
Anh nghiêng mặt: “Chiều nay cô có chụp hình không?”
 
“Có.”
 
“Gửi cho tôi mấy tấm. Tôi cần dùng.”
 
“… Được.” Lạc Kỳ mở album ảnh ra.
 
Trước kia cô cùng Tưởng Nguyệt Như tham dự các sự kiện quan trọng, thỉnh thoảng cô cũng chịu trách nhiệm chụp ảnh để lưu lại nhưng xưa nay Tưởng Nguyệt Như không xem.
 
Cô chọn một vài bức có góc chụp đẹp rồi gửi cho Tưởng Thịnh Hòa, không có ảnh đơn mà toàn là ảnh chụp lúc quan trọng với người phụ trách phía đối tác.
 
Sau khi gửi cho ông chủ, cô gửi tất cả ảnh chụp và video đến mail của Tiểu Khương.
 
Tưởng Thịnh Hòa xem hết ảnh, muốn hỏi cô có video không, vừa quay lại đã thấy cô đang xóa ảnh, xóa hết video với ảnh cô chụp lúc chiều trong album ảnh của mình.
 
Lạc Kỳ không chú ý ông chủ đang nhìn mình, cô thấy rất lạ khi giữ ảnh chụp của ông chủ trong điện thoại của mình. Sau khi gửi cho Tiểu Khương thì cô xóa hết.
 
Tưởng Thịnh Hòa chững lại vài giây, anh hiểu hành vi xóa ảnh của cô, quan hệ giữa trợ lý và ông chủ không cho phép cô giữ ảnh của anh trong điện thoại của mình.
 
Anh mới tạo một album, lấy tên là: Cô ấy chụp (vẽ).
 
Anh lưu những bức ảnh Lạc Kỳ vừa gửi, thêm cả bức ảnh vẽ người que cái nhìn chết chóc của ông chủ vào trong album mới tạo.
 
Sau khi lưu xong, ô tô dừng lại dưới lầu tòa nhà Viễn Duy.

 
Tưởng Thịnh Hòa vốn không định xuống xe, một vài người trong bữa tiệc tối nay giục anh đến sớm một chút để đánh bài, anh đưa mắt nhìn Lạc Kỳ xuống xe rồi nhìn thoáng qua bóng người quen thuộc đi ra khỏi tòa nhà Viễn Duy.
 
Anh cầm âu phục rồi mở cửa xe bước xuống mà không hề do dự.
 
Bùi Thời Tiêu vẫn chưa về Thượng Hải, anh ta đặt vé tàu vào buổi tối. Lúc đến nhà ga có đi qua Viễn Duy, anh ta mua một bó hoa rồi gửi ở quầy lễ tân, chính anh ta cũng không ngờ mình sẽ gặp Lạc Kỳ ở dưới lầu.
 
Thấy cô đi cùng với Tưởng Thịnh Hòa, không hiểu sao trong lòng anh ta bỗng thấy ghen tuông.
 
Giờ anh ta coi tất cả là tình địch, bao gồm cậu ba nhà họ Tưởng.
 
Tưởng Thịnh Hòa biết anh ta là ai, Bùi Thời Tiêu cũng biết anh nhưng hai người chưa từng gặp mặt chính thức, không biết nhau thì không cần chào hỏi.
 
Lạc Kỳ quay đầu nhìn Tưởng Thịnh Hòa, ngại ngùng nói: “Giám đốc Tưởng, ngài lên lầu trước đi, tôi phải xử lý việc riêng, xong ngay thôi.”
 
Thưởng Thịnh Hòa gật đầu, cho dù bọn họ có chia tay thì lúc này anh cũng không có lập trường để nói gì cả.
 
Anh nhìn chằm chằm Bùi Thời Tiêu khi đi ngang qua anh ta.
 
Bùi Thời Tiêu sợ cô hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Anh chỉ đi ngang qua, không phải cố ý đến tìm em.”
 
“Em đi lên đi, đừng làm trễ nải công việc.” Anh ta không ở lại lâu, lo lắng cô nói lời làm mình đau lòng nên cất bước bỏ đi.
 
Lúc anh ta đi ngang qua cô, Lạc Kỳ nói: “Một lần cuối cùng. Nếu như có lần sau, tôi sẽ không giữ chút thể diện cuối cùng này cho anh nữa.”
 
Giọng Bùi Thời Tiêu khàn khàn: “Được, anh đồng ý với em, sau này sẽ không đến tìm em nữa.” Anh ta nhìn cô: “Anh chờ em tha thứ cho anh, bao lâu cũng chờ.”
 
Nửa năm hay là một năm, có lẽ khi đó cô đã không còn hận anh ta như vậy nữa.
 
“Anh sắp phải đi công tác rồi,là trường đại học cũ của em.”
 
Anh ta nói xong, Lạc Kỳ đã đi được vài mét.
 
Bùi Thời Tiêu xoay người, cô nhanh chóng bước lên bậc thang, bước thật nhanh để đuổi theo Tưởng Thịnh Hòa, Tưởng Thịnh Hòa cũng không đu quá nhanh nên vào trong tòa nhà, cô ba bước thành hai đuổi kịp anh.
 
Trong lòng Tưởng Thịnh Hòa thoải mái hơn nhiều, nhìn sang một bên: “Nhanh vậy sao?”
 
Lạc Kỳ nín thở: “Vâng.”
 
Khi Bùi Thời Tiêu tìm đến công ty, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, lúc làm việc không thể nào tập trung, phạm vào điều tối kỵ của ông chủ.
 
Tiểu Khương từng cố ý nói với cô, một trong cấm kỵ của ông chủ là mọi người không phân biệt được công và tư và khong xử lý ổn thỏa chuyện riêng của mình, để quậy loạn ở công ty.
 
Vừa nãy đi quá vội, cô âm thầm điều chỉnh hơi thở: “Đã xử lý xong, xin lỗi giám đốc Tưởng, sau này sẽ không xảy ra chuyện này trong giờ làm việc nữa.”
 
Giọng điệu của Tưởng Thịnh Hòa cũng giống như đang nói chuyện với cấp dưới khác: “Không sao.”
 
Lạc Kỳ không nghe ra vui buồn trong lời của ông chủ, dù sao thì sau này cũng không thể phạm lỗi sai tương tự nữa.
 
Quần lễ tân chào hỏi Tưởng Thịnh Hòa rồi nhiệt tình gọi cô: “Trợ lý Lạc, cô có hoa nè.”
 
Là một bó hoa hồng màu hồng phấn.
 
Lạc Kỳ không cần đếm cũng biết bó hoa hồng kia có 28 bông. Mỗi năm Bùi Thời Tiêu sẽ tặng cô số hoa bằng với tuổi của cô.
 

Anh ta nói muốn tặng đến lúc có 99 bông.
 
Tưởng Thịnh Hòa liếc nhìn bó hoa kia rồi đi về phía thang máy.
 
Lạc Kỳ không nhận mà nhờ vả lễ tân: “Giúp tôi xử lý nhé, cảm ơn. Sau này dù bất kỳ ai gửi hoa đến thì mọi người từ chối giúp tôi nhé.”
 
Trên bó hoa kia có một tấm thiệp, trên đó chỉ viết một lời chúc đơn giản.
 
Kỳ:
 
Nghe nói em chuyển công tác, chúc công việc cuat em thuận lợi.
 
Lạc Kỳ không nhận hoa nên cũng không biết trên tấm thiệp viết gì.
 
Bên ngoài tòa nhà, Bùi Thời Tiêu ngồi lên xe rồi liếc mắt nhìn tòa nhà Viễn Duy.
 
【Anh đang ở đâu? Mẹ của anh tìm em.】
 
Thôi Bồng gửi tin nhắn đến.
 
Anh ta đang thất thần, không chú ý điện thoại đang rung lên.
 
Đầu bên kia điện thoại, Thôi Bồng lo lắng chờ anh ta trả lời. Vừa nãy thư ký của Bùi Thời Tiêu gọi điện thoại cho cô ta bảo cô ta đến một chuyến, cô ta còn tưởng rằng Bùi Thời Tiêu tìm cô ta, cô ta sững người khi nhìn thấy người ngồi trên ghế sofa.
 
Cô ta chưa từng gặp mẹ Bùi, chỉ nhìn thấy ảnh của bà ấy trong điện thoại của Bùi Thời Tiêu, ảnh chụp và người thật hơi khác nhau, người thật quý phái hơn nhiều.
 
Cả người toát ra cảm giác ưu việt của người bề trên, ánh mắt như có gai.
 
Bà Bùi đặt ly trà xuống: “Đừng đợi nữa. Cô không đợi được nó đâu.”
 
Bà ấy thong thả nói: “Biết nó ở đâu không?”
 
Thôi Bồng mím môi không đáp.
 
Bà Bùi cười cười: “Sao thế, không nói với cô sao?”
 
Mặt Thôi Bồng tái xanh, cô ra không chịu nổi thái độ móc mỉa của mẹ Bùi: “Bác gái…”
 
“Không dám nhận.” Bà Bùi cắt ngang lời cô ta: “Đừng nhận họ hàng lung tung, tôi không có đứa cháu gái như cô.”
 
Thôi Bồng nín nhịn: “Có lẽ bác hiểu lầm con rồi, con với giám đốc Bùi…”
 
Bà Bùi lại cắt ngang lời cô ra: “Cô cảm thấy tôi không biết gì cả, không phân tốt xấu mà đã tìm đến của sao? Cô có thể giả ngây giả dại nhưng tôi không phải đàn ông, không bại trước thủ đoạn này của cô. Con trai tôi mù quáng nhưng tôi thì không.”
 
Thôi Bồng luôn nhắc nhở bản thân không được tức giận, bởi vì bà ấy là mẹ của Bùi Thời Tiêu. Sau này khi ở bên Bùi Thời Tiêu thì không thể trốn tránh gia đình anh ta, có bị ghét thì cô ta cũng phải nhẫn nhịn, không thể nhịn nổi cũng phải nghĩ cho Bùi Thời Tiêu.
 
Cô ta thuận theo lời của mẹ Bùi Thời Tiêu: “Con không giải thích. Con hiểu rằng tâm trạng của bác không tốt, cho dù là thế nào, để xảy ra chuyện như ngày hôm nay cũng là lỗi của con, là con không biết giữ chừng mực.”
 
Bà Bùi cười lạnh: “Nếu đã biết sai, vậy tôi cho cô cơ hội sửa sau, tuần này hãy bàn giao lại công việc, cuối tuần rời đi!”
 
Thôi Bồng giải thích theo bản năng: “Tôi vốn không định ở lại lâu, tạm thời ở lại là vì…”
 
Bà Bùi xua tay, mất kiên nhẫn nói: “Thôi, tôi không rảnh nghe cô nói lung tung. Cô đi thong thả, công ty của tôi còn một đống việc, tiết kiệm thời gian cho nhau đi.”
 
“Biết con trai của tôi đang ở đâu không?” Bà ấy lại quay về chủ đề cũ.
 
Thôi Bồng cố gắng quản lý biểu cảm, giữ giọng bình tĩnh: “Con thật sự không biết. Bây giờ ngoại trừ gặp trong dịp cần thiết, con không liên lạc với anh ấy.”
 
“Cô chắc chứ?” Bà Bùi kéo dài giọng, đầy vẻ mỉa mai.
 
“Vậy tôi nói cho cô biết, nó lại không biết tự trọng, giờ đã chạy tới Bắc Kinh rồi. Hôm qua đi đến giờ còn chưa về, Lạc Kỳ nhà người ta không thèm gặp nó nhưng không ngăn được nó khóc lóc van nài.”
 
“Bùi Thời Tiểu tìm cô, chẳng qua là vì thói hư tật xấu của đàn ông thôi, tìm kích thích tạm thời. Nghe đó hôm đó cô bị đánh, chắc là cô không biết nếu ai dám động đến một đầu ngón tay của Lạc Kỳ, thì nó sẽ liều mạng với người đó.”
 
“Đúng, nó biết hôm nay tôi sẽ đến công ty, tối hôm qua tôi nói với nó rằng muốn sa thải cô, cô xem nó có quan tâm không?”
 
Thôi Bồng trợn tròn mắt, bóp mạnh chiếc điện thoại, cả bàn tay run rẩy. Thư kỳ của Bùi Thời Tiêu và mè Bùi Thời Tiêu đều đang ở đây, các cô đang xem tôn nghiêm của cô ta bị tùy ý chà đạp.

 
Bà Bùi đứng dậy: “Thật sự coi ai cũng có thể bước vào cửa nhà chúng tôi sao? Hôm nay tôi giữ mặt mũi cho cô, đừng không biết điều. Nếu cuối tuần tôi còn nhìn thấy cô ở đây, đến lúc đó đừng trách tôi tát vào mặt cô trước mặt mọi người. Tự giải quyết cho tốt đi.”
 
Bà ấy cầm áo khoác và túi xách lên, không thèm nhìn Thôi Bồng.
 
Tiếng giày cao gót đi xa, nước mắt của tôi bồng rơi đến điện thoại, loại sỉ nhục này còn đau gấp trăm lần lúc Lạc Vũ đánh cô ta.
 
Cô ta không cam lòng, cũng không muốn để những người khác vừa ý, gửi tin nhắn cho Bùi Thời Tiêu: 【Mẹ của anh về rồi. Xin lỗi anh, là em khiến anh mâu thuẫn với người nhà. Thấy tin nhắn anh cũng không cần trả lời, em không sao, em hiểu vì sao mẹ anh lại tức giận đến thế. Cuối tuần em sẽ từ chức, anh không cần lo cho dự án không bị ảnh hưởng gì đâu. Thật ra khoảng thời gian này em đã bàn giao lại rồi, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm chậm tiến độ, may mà có chuẩn bị.】
 
【Sau này, không liên lạc nữa.】
 
Cô ta cũng xóa wechat của Bùi Thời Tiêu như Lạc Kỳ, đồng thời chặn số điện thoại của anh ta.
 
Thao tác như này, ai mà không biết.
 
***
 
6:05, Tưởng Thịnh Hòa vẫn đang ở trong văn phòng, tiệc tối tổ chức lúc bảy giờ.
 
Từ khi trở về từ lễ ký hợp đồng, những người trong phòng tổng giám đốc đã tan làm, toàn bộ khu làm việc có hai mươi bốn tầng chỉ có anh và Lạc Kỳ. Nếu như anh đi dự tiệc thì khu làm việc lớn như thế chỉ còn có mình cô, thế là anh tăng ca cùng cô.
 
Lạc Kỳ sắp xếp tất cả tài liệu rồi khóa cửa tan làm, cô nhìn văn phòng của ông chủ theo thói quen và thấy cửa khép hờ, bên trong vẫn sáng đèn.
 
Cô gõ cửa, nhắc Tưởng Thịnh Hòa: “Giám đốc Tưởng, tối nay ngày có một bữa tiệc.”
 
Tưởng Thịnh Hòa đóng tài liệu, nói: “Đi sớm cũng chỉ để đánh bài.”
 
Lạc Kỳ bước vào: “Ngài cứ đi đi, tôi sẽ sắp xếp tài liệu và tắt máy tính.”
 
Tưởng Thịnh Hòa để tài liệu xuống cho cô xếp lại.
 
Có một số việc, ông chủ như anh không thể giành làm, không thể quan tâm cô quá lộ liễu được.
 
Tài liệu trên bàn không nhiều, sắp xếp chỉ mất hai phút, cộng thêm tắt máy tính cũng không quá ba phút.
 
Tưởng Thịnh Hòa cầm âu phục lên đi trước, lúc đến thang máy không khỏi đi chậm lại.
 
Anh đợi ở cửa thang máy hai phút rồi mới bước vào, đi thang máy chuyên dụng chỉ cần mấy chục giây là xuống tầng một, lúc Lạc Kỳ đến thang máy thì Tưởng Thịnh Hòa đã xuống tới tần một, cô không biết ông chủ cố ý chờ cô.
 
Trên đường đi xã giao, Tưởng Thịnh Hòa thống báo trong nhóm làm việc: 【Thứ sáu liên hoan muộn, chúc mừng trợ lý Lạc gia nhập, gọi cả thư ký Cứ để chúc mừng cô ấy thăng chức.】
 
Sau đó @Tiểu Khương: 【Anh sắp xếp nhà hàng.】
 
Tiểu Khương: 【Vâng, giám đốc Tưởng.】
 
Những người khác cũng lần lượt đáp lại.
 
Trước kia văn phòng giám đốc đón người mới, còn sếp chỉ phụ trách tính tiền, xưa nay chưa từng tham gia liên hoan. Tiệc đón người mới vào thứ sáu, chắc sếp cũng không đến, Tiểu Khương lo lắng tìm một nhà hàng nào cho phù hợp.
 
Sau đó Tưởng Thịnh Hòa sửa tin nhắn rồi gửi cho Tưởng Tư Tầm.
 
【Về gấp vào thứ sáu, tối cùng nhau đi ăn cơm.】
 
【Tổ chức liên hoan cho Lạc Kỳ, người trong văn phòng giám đốc đều phải đến.】
 
【Anh quen với Lạc Kỳ, dễ điều chỉnh bầu không khí hơn.】
 
Trước giờ điện thoại cá nhân của Tưởng Tư Tầm không cài chế độ im lặng, anh ta bị tiếng chuông đánh thứ: 【Chỗ của anh còn chưa sáng! Lần sau tìm anh em có thể để ý đến chuyện lệch múi giờ không hả!】
 
Tưởng Thịnh Hòa làm như không thấy: 【Lát nữa em sẽ nói Tiểu Khương đặt vé máy bay cho anh.】
 
Tưởng Tư Tầm: 【… Anh có thư ký, không cần em phải đặt trước! Đừng nhắn nữa được không? Anh muốn ngủ thêm chút nữa, mạng của anh cũng là mạng!】
 
Sống đến 31 tuổi, cuối cùng phải qua bờ kia đại dương đi làm thuê.


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.