Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 25


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 25

Hội nghị này kéo dài hai ngày, Tưởng Thịnh Hòa tham gia buổi lễ khai mạc sáng ngày đầu tiên và buổi lễ ký kết vào chiều ngày thứ hai.
 
Anh là khách mời đặc biệt của đơn vị tổ chức nên được ngồi hàng đầu.
 
Lạc Kỳ là nhân viên đi theo, khi tham dự lễ khai mạc phải ngồi bên hông, cách rất xa chỗ của Tưởng Thịnh Hòa, ở giữa bọn họ còn có mười mấy người nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tưởng Thịnh Hòa quay sang, tìm kiếm xung quanh mà không thấy người đâu.
 
Anh gửi tin nhắn cho cô: [Ngồi ở đâu thế? Để điện thoại ở chỗ cô đi.]
 
Lạc Kỳ nhìn thấy tin nhắn, dáng người cô cao gầy, mặc dù đang mặc một bộ âu phục rất bình thường, nhưng khi đi tới lại có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cô, trong số đó còn có hai cô gái không thể rời mắt khỏi bộ âu phục trên người cô.
 
Cô đến gần: “Giám đốc Tưởng.”
 
Tưởng Thịnh Hòa không ngồi đó đưa điện thoại cho cô, mà đứng dậy đưa tập tài liệu và hai cái điện thoại cho cô, sau đó giới thiệu vài người bên cạnh với cô.
 
Một người họ Nhậm, một người họ Diệp, Lạc Kỳ đã biết đến tên của hai người này từ trước.
 
Tưởng Thịnh Hòa lại giới thiệu cô với họ: “Trợ lý mới của tôi, Lạc Kỳ. Trước đây là trợ lý của cô tôi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người được giới thiệu cũng đứng dậy chào, khách sáo nói vài câu xã giao.
 
Lạc Kỳ chưa bao giờ nghĩ, bản thân lại được tôn trọng và đối xử như thế này ở trước mặt mọi người. Mà sự tôn trọng này lại là do sếp mình, Tưởng Thịnh Hòa trao cho cô.
 
Ba người kia ngồi xuống, cô cầm điện thoại và tài liệu trở về chỗ của mình.
 
Trong hội trường chỉ có một vài người biết Lạc Kỳ, những người trước đây từng qua lại với Tưởng Nguyệt Như đều biết cô là ai, biết năng lực nghiệp vụ của cô tới đâu, nhưng phần lớn mọi người đều không biết cô, ấn tượng đầu tiên của bọn họ đối với cô chính là, một cái bình hoa.
 
Thấy Lạc Kỳ đã ngồi xuống, có người khẽ nói: “Cô ấy là trợ lý riêng của Tưởng Thịnh Hòa sao?”
 
“Phải, thực ra trước đây ở trong nội bộ Viễn Duy, thư ký Cứ còn có quyền lực hơn cả phó tổng.”
 
“Giỏi thật. Xinh đẹp như vậy, tôi còn tưởng là thư ký đời sống.”
 
Lạc Kỳ đã trở thành tiêu điểm trong giờ nghỉ của buổi họp hôm nay, hết người này đến người khác tìm tới cô nói chuyện phiếm, nói chuyện xong ai cũng xin phương thức liên lạc của cô.
 
Hiện tại cô là trợ lý của Tưởng Thịnh Hòa, Tưởng Thịnh Hòa không chỉ là sếp lớn nhất của tập đoàn Viễn Duy, mà còn là cậu ba nhà họ Tưởng, đương nhiên cô cũng trở thành đối tượng kết giao quan trọng.
 
Mười hai giờ mười, lễ khai mạc kết thúc.
 
Tưởng Thịnh Hòa không ăn trưa ở hội nghị, mà chào hỏi người đứng ra tổ chức một chút rồi rời đi.
 
Trong xe, Lạc Kỳ đưa hai cái điện thoại cho Tưởng Thịnh Hòa: “Tổng cộng có ba cuộc gọi.” Đều là cuộc gọi trên điện thoại cá nhân của anh, nên cô không bắt máy.
 
Tưởng Thịnh Hòa chỉ cầm lấy điện thoại cá nhân, chiếc còn lại thì đưa cho cô: “Tạm thời để nó ở chỗ cô, nếu có người tìm tôi, cho dù là chuyện gì thì cô cũng có thể tự mình sắp xếp.”
 
“Được.” Từ khi còn làm việc cho Tưởng Nguyệt Như, Lạc Kỳ đã biết cách đưa ra quyết định thay cho sếp của mình.
 
Tưởng Thịnh Hòa chủ động nhắc đến chuyện sáng nay đã giới thiệu hai người bạn kia với cô: “Cô đừng có cảm thấy gánh nặng tâm lý, giới thiệu bọn họ với cô là muốn cô sau này có thể thuận tiện xử lý công việc. Những người khác có mặt ở đó cũng biết được cô là ai, sau này cô qua lại với bọn họ, lời nói mới có trọng lực.”
 
“Tôi hiểu rồi.” Sao Lạc Kỳ lại không biết lí lẽ người thấp cổ bé họng thì không có tiếng nói đó chứ.
 
Mặc dù tất cả đều là vì công việc, nhưng cô vẫn rất cảm kích anh.
 
Tưởng Thịnh Hòa căn dặn tài xế: “Tìm một nhà hàng ở gần đây.”
 
Tài xế hơi khó xử, gần đây có nhiều nhà hàng như vậy, anh muốn ăn món Trung hay món Tây, lẩu hay xào, muốn ăn đặc sản của Tô Thành hay là cứ chọn đại một nhà hàng?

 
“Giám đốc Tưởng, ngài muốn tới nhà hàng nào? Bây giờ tôi gọi điện đặt bàn.”
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Cơm văn phòng, không cần đặt chỗ.”
 
Tài xế nghe nói là cơm văn phòng thì trong lòng cũng đã có tính toán, tìm được một nhà hàng dây chuyền, mức thu nhập bình quân chưa tới một trăm tệ, nhưng môi trường ăn uống cũng không tồi.
 
Xe dừng lại, Lạc Kỳ và Tưởng Thịnh Hòa bước xuống.
 
Chỉ có hai người họ ăn cơm, ở trên đường đi, Lạc Kỳ đã bắt đầu suy nghĩ xem lát nữa sẽ nói gì trong bữa ăn cho phù hợp.
 
Không được nói nhiều, cũng không được ăn nói quá vụng về.
 
Trước đây, cô cùng Tưởng Nguyệt Như ra ngoài ăn cơm đâu có phiền phức như vậy, muốn nói gì thì nói thôi.
 
Trong cửa hàng còn bàn dành cho hai người, nhân viên phục vụ dắt họ qua đó.
 
Tưởng Thịnh Hòa rất ít khi ra ngoài ăn cơm văn phòng, đây là lần đầu tiên tới nhà hàng này, vì vậy cũng không biết nhiều về các món ăn, nên để cho Lạc Kỳ gọi món.
 
Anh cầm bình thủy tinh lên rót hai tách trà, đưa cho Lạc Kỳ tách đầu tiên.
 
“Cảm ơn giám đốc Tưởng.”
 
“Mấy người các cô mỗi ngày phải nói cảm ơn cả trăm lần, không mệt sao?”
 
“…”
 
Xem ra ngày nào mấy người Tiểu Khương cũng nói như vậy, anh nghe cũng thấy phiền.
 
Lạc Kỳ làm như không nghe thấy gì, chuyển chủ đề nói chuyện: “Giám đốc Tưởng, anh ăn canh gì?”
 
Tưởng Thịnh Hòa tùy ý nói một câu:”Món canh thứ ba.”
 
Lạc Kỳ tưởng anh thường đến đây, nên đã thuộc luôn cả thực đơn rồi.
 
Trong lúc đợi đồ ăn, Tưởng Thịnh Hòa hỏi cô: “Cô đã đọc tài liệu chưa?”
 
“Đọc rồi.” Lạc Kỳ mở túi ra, trong lúc đọc tập tài liệu mà anh đưa cho mình trong buổi lễ khai mạc, cô còn ghi chú lại, rồi đưa cho anh.
 
Tưởng Thịnh Hòa giở ra xem, đôi khi cô và anh sẽ có những suy nghĩ rất ăn ý với nhau.
 
Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, nói: “Bọn họ quyết định thu mua y tế Đông Bác.”
 
Lạc Kỳ phải mất hai giây mới nhận ra bọn họ đang nói đến quyết định cao cấp của ban giám đốc Viễn Duy, cô không có ý kiến gì: “Giám động Lệ phụ trách thu mua à?”
 
Dù sao Lệ Nhụy cũng là người phụ trách mảng khoa học kỹ thuật y tế.
 
Tưởng Thịnh Hòa đưa mắt nhìn tài liệu, ‘ừ’ một tiếng.
 
Nếu như không phải vì có liên quan đến Bùi Thời Tiêu thì anh muốn để cô tham gia đợt thu mua này, nhưng hiện tại chỉ có thể giao cho Lệ Nhụy.
 
Theo kế hoạch mà cô đưa cho anh sáu năm trước có liên quan đến khoa học kỹ thuật y tế, có thể nhìn ra, cô rất có hứng thú với in 3D, và đã làm hàng loạt công tác nền.
 
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, anh mới chỉ đọc đến trang thứ hai, nhân viên phục vụ đã đem ra được hai món rồi.
 
Tưởng Thịnh Hòa gấp tài liệu lại: “Khi ăn cơm tôi rất ít khi nói chuyện, cô quen dần đi.”
 
Lạc Kỳ mong còn không được.
 

Mấy lần công tác trước đây, có lẽ bởi vì cô không phải trợ lý của anh, nên anh mới miễn cưỡng nói với cô mấy câu không tẻ nhạt.
 
Tưởng Thịnh Hòa ngẩng đầu lên nhìn cô, có thể nhìn ra, cô rất vui vì không cần nói chuyện với anh.
 
Hôm nay Lạc Kỳ mới để ý, sếp ăn cơm bằng tay trái.
 
Trước đây, có lẽ cô cũng đã trông thấy nhưng lại không quan tâm lắm.
 
Sau bữa ăn, bọn họ cũng không nói với nhau nổi mười câu.
 
Tưởng Thịnh Hòa gọi phục vụ ra thanh toán: “Phiền cô xuất hóa đơn.”
 
Bữa cơm này sẽ được thanh toán khi về công ty, Lạc Kỳ lấy điện thoại trong túi ra: “Giám đốc Tưởng, để tôi thanh toán.”
 
“Không cần. Để tôi trả.” Tưởng Thịnh Hòa trả tiền.
 
Trước đây đều là do thư ký Cứ trả tiền, rồi lấy chữ ký của anh để thanh toán, nhưng hoàn cảnh của cô thì khác. Cô còn phải trả nợ cho gia đình, kinh tế rất eo hẹp, bây giờ chỉ là hai trăm tệ, cô đứng ra trả cũng không có áp lực. Nhưng nếu như gặp phải tình huống đặc biệt, một lần đãi khách phải dùng cả mấy chục nghìn, thậm chí cả trăm nghìn tệ. Cho dù cô có dùng thẻ tín dụng dự phòng để quẹt, nhưng nếu như phải đi công tác, không kịp thanh toán thì cô sẽ gặp phải áp lực tài chính.
 
Chẳng thà không để cô trả trước ngay từ đầu.
 
Thanh toán xong, Tưởng Thịnh Hòa đột nhiên nghĩ ra một cách: “Trước đây tôi luôn để một tấm thẻ ở chỗ thư ký Cứ, tất cả mọi chi phí sẽ dùng thẻ của tôi, quên mất chưa đưa cho cô, khi trở về nhớ vào phòng làm việc của tôi lấy.”
 
“Được.” Lạc Kỳ không nghĩ gì nhiều.
 
Tưởng Thịnh Hòa gửi một tin nhắn vào nhóm văn phòng giám đốc trước kia: [Sau này mọi người đi công tác với tôi, nếu có chi phí cần trả trước thì cứ đến tìm Lạc Kỳ, chỗ cô ấy có thẻ của tôi. Nhớ không được tự mình trả trước.]
 
Bọn họ lập tức hiểu ra, hôm nay sếp đã nói dối Lạc Kỳ, chắc hẳn anh đã nói rằng trước đây anh đã đưa thẻ cho thư ký Cứ.
 
Thực ra không hề có.
 
Bọn họ không biết hoàn cảnh gia đình Lạc Kỳ, tưởng rằng sếp không cho bọn họ trả trước, chỉ là vì anh đã đưa một cái thẻ của mình cho Lạc Kỳ, nhân tiện nói cho cô mật khẩu là gì luôn.
 
Thư ký Cứ vẫn còn ở trong nhóm công việc cũ, sau Lạc Kỳ chuyển tới đây, bọn họ đã lập thêm một nhóm mới.
 
Cô ấy là quản trị viên của nhóm cũ, lập tức đổi tên nhóm thành ‘tiểu phân đội ngồi hàng đầu trong hôn lễ”.
 
Vốn định đổi thành tiểu phân đội hỗ trợ cho sếp có chút thể diện.
 
Trở về công ty, Tưởng Thịnh Hòa lấy hóa đơn đã xuất ra xem.
 
Hóa đơn đầu tiên được đi ăn riêng với cô, chỉ có thể bọc lại, gấp vào rồi đặt trong ngăn kéo.
 
Anh lấy một tấm thẻ từ trong ví ra, đây là tấm thẻ đen không giới hạn đầu tiên mà anh làm trong đời.
 
Tưởng Thịnh Hòa xé một tờ giấy note, viết mật khẩu lên đó rồi dán note lên lên tấm thẻ.
 
Gửi cho Lạc Kỳ một tin nhắn: [Lấy thẻ đi.]
 
Cửa văn phòng mở, nhưng khi bước vào Lạc Kỳ vẫn gõ cửa trước.
 
Tưởng Thịnh Hòa không nói gì, mà chỉ vào tấm thẻ trên bàn.
 
Lạc Kỳ cầm thẻ lên, thấy sếp không dặn gì thêm thì lui ra ngoài.
 
Cô gỡ mật khẩu ra, ghi nhớ sáu con số, sau đó nhìn vào số thẻ theo thói quen. Với thân phận của Tưởng Thịnh Hòa, số thẻ chắc chắn sẽ rất đặc biệt, nhưng vừa nhìn vào cuối dãy số, cô đã thấy một tổ hợp số bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn.
 

Có lẽ đây dãy số này có ý nghĩa đặc biệt.
 
Cô đặt thẻ vào ví của mình, ngoài ba ra thì đây là lần đầu tiên cô đặt thẻ của người khác giới vào ví tiền, ngay đến cả thẻ của Bùi Thời Tiêu cô cũng chưa từng nhận.
 
Trong sáu năm yêu nhau, cho dù có thiếu tiền thì cô cũng không dùng thẻ của anh ta, đây là chút kiêu ngạo cuối cùng của cô, một khi đã dùng thì quan hệ giữa cô và anh ta sẽ không còn bình đẳng nữa.
 
Ngày đầu tiên đi làm đã trôi qua vô cùng bận rộn.
 
Năm giờ, Tưởng Thịnh Hòa ra khỏi công ty đúng giờ, điều này có nghĩa là bọn họ có thể tan ca bình thường.
 
Tiểu Khương rất nhanh nhẹn, năm giờ hai phút đã thu dọn xong bàn làm việc, còn chào cô: “Chị Lạc, tan làm thôi, ngày mai gặp lại.”
 
Lạc Kỳ cười nói: “Ngày mai gặp lại.”
 
Đợi đến khi cô chỉnh sửa xong toàn bộ tài liệu, tắt máy tính đi, thì cả khu làm việc của thư ký chỉ còn lại một mình cô.
 
Đây là văn phòng giám đốc tích cực tan làm nhất mà cô từng trông thấy.
 
Ra khỏi công ty, mặt trời vẫn chưa lặn.
 
Trên suốt quãng đường đi, Lạc Kỳ chỉ nghĩ đến dưa chuột nhỏ trên ban công.
 
Đến tầng dưới của căn hộ cho thuê, cô đã nhìn thấy dáng người quen thuộc mà bản thân không muốn nhìn thấy nhất.
 
Hôm nay là thứ hai, thế mà anh ta lại xuất hiện ở đây.
 
Bùi Thời Tiêu dựa vào cửa xe hút thuốc, vô tình quay sang, vừa hay đụng phải ánh mắt của cô.
 
Cô đứng hình tại chỗ mấy giây, rồi bước tới.
 
Xung quanh không có thùng rác, Bùi Thời Tiêu mở cửa xe, bỏ điếu thuốc vào gạt tàn trên xe.
 
Đợi đến khi anh ta đứng thẳng người dậy thì Lạc Kỳ đã tới gần rồi.
 
“Không có chuyện gì cả, tôi chỉ tới thăm em thôi.” Anh ta nhìn cô nói.
 
Lạc Kỳ không nói gì, chỉ đi ngang qua chiếc xe.
 
Ánh mắt Bùi Thời Tiêu như hình với bóng, hơn nửa tháng không gặp, cô đã gầy hơn nhiều rồi, trước đây cô chưa từng gầy như thế này. Anh ta siết chặt cửa xe, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả.
 
Cô đi vào cửa phòng đơn, anh ta cũng không đuổi theo làm phiền cô.
 
Bùi Thời Tiêu ngồi vào xe, nhưng không nổ máy. Năm nay sau khi chuyển đi, số lần anh ta đến thăm cô chỉ đếm trên đầu ngón tay, cô nói nhớ anh ta rất nhiều lần ở trong video. Lúc đó anh ta rốt cuộc là bận làm cái gì.
 
Trong lúc thất thần, mẹ gọi điện thoại tới.
 
“Con không ở công ty à?”
 
Bùi Thời Tiêu không trả lời mà hỏi lại: “Mẹ, mẹ đang ở Thượng Hải sao?”
 
“Mẹ hỏi con đang ở đâu?”
 
“Con đến thăm Lạc Kỳ. Hôm nay không về đâu, đừng ở công ty đợi con.” Anh ta lại nói thêm: “Có chuyện gì?”
 
Sắc mặt bà Bùi khó coi, nói với con trai: “Có chuyện gì thì mới được đến công ty của con sao? Con mau trở về đi, mẹ định đuổi một người trong công ty của con, con trở về xem nên bồi thường thế nào.”
 
Bùi Thời Tiêu bóp chán, đây là công ty của anh ta, mẹ mới đến hai lần, cũng chỉ biết thư ký của anh ta, tự nhiên lại nhúng tay vào chuyện của công ty anh ta, lại còn đòi đuổi người, không cần nghĩ cũng biết người bà ấy muốn đuổi là Thôi Bồng.
 
Anh ta chưa từng nhắc đến Thôi Bồng với mẹ, xem ra là mẹ tìm người nghe ngóng.
 
“Mẹ, đợi cô ấy hoàn thành dự án trong tay, cô ấy sẽ rời đi, chỉ mất vài tháng thôi. Chuyện đi quá giới hạn là lỗi của con, người đáng trách là con, không thể cứ có chuyện gì xảy ra là con lại đổ hết trách nhiệm lên đầu cô ấy, sa thải cô ấy như vậy được.”
 
“Đến giờ con vẫn bảo vệ cô ta?”
 
“Con còn có tâm tình bảo vệ người khác sao?”
 
“Chuyện ở công ty con, mẹ không nhúng tay vào, nhưng nếu người trong ty con dài tay, ảnh hưởng đến chuyện trong nhà mẹ, thì bất kể cô ta là ai, mẹ cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta!”
 

Lúc đầu khi con trai vì Lạc Kỳ mà cãi nhau với gia đình, bà ấy chỉ tức giận, chứ không phẫn nộ.
 
Nhưng Thôi Bồng đã chạm đến giới hạn của bà ấy, thứ bà ấy ghét nhất trên đời chính là kẻ thứ ba.
 
“Mau về đi, con chết dí ở đây mà bây giờ mới nhớ đến chuyện tới gặp Lạc Kỳ. Nếu nó muốn tha thứ cho con thì đã không hủy bỏ hôn lễ, trả lại tất cả mọi thứ rồi.”
 
Bùi Thời Tiêu hoàn toàn không muốn thỏa hiệp: “Hôm nay không về được, con còn bận việc.”
 
Bà Bùi không muốn nói nhảm nữa: “Không về thì con hãy nghĩ cho kỹ, nếu như tập đoàn Viễn Duy thu mua y tế Đông Bác của con, con có bán hay không?”
 
Bà ấy lại nói cho anh ta biết: “Ngày mai mẹ sẽ lại tới công ty của con. Người kia, con không đuổi không được.”
 
Nói xong lập tức cúp máy.
 
Bùi Thời Tiêu cũng không gọi lại mà vứt điện thoại sang bên cạnh. Hôm nay anh ta không bận việc gì, chỉ là không muốn về mà thôi.
 
Anh ta ở dưới nhà Lạc Kỳ đợi đến mười một giờ, khi xung quanh đều trở nên tĩnh lặng thì mới lái xe rời đi.
 
Lạc Kỳ không biết Bùi Thời Tiêu đã rời đi từ lúc nào, cô vừa về nhà đã lập tức kéo rèm lại, cửa ban công cũng không mở ra.
 
Trước khi chia tay, trong nửa năm ở hai nơi khác nhau, cô đã nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm nay rất nhiều lần, cô tan làm trở về căn hộ, còn anh ta đột nhiên xuất hiện ở dưới nhà.
 
Nhưng một lần cũng không có.
 
Hôm nay ánh nắng rất đẹp, dưa chuột nhỏ đã mọc ra chiếc lá thứ ba.
 
Cô tỉnh táo lại, rồi chụp mấy tấm ảnh.
 
Tuần thứ ba sau khi dọn đến nhà thuê, cô bắt đầu dần thích nghi với tất cả mọi thứ trong nhà.
 
Ngày hôm nay, lại dậy từ rất sớm.
 
Buổi sáng, Tưởng Thịnh Hòa không đến công ty, Lạc Kỳ thuần thục làm công việc được thư ký Cứ bàn giao.
 
Mãi đến tận giờ nghỉ, sếp cũng không xuất hiện, chỉ gửi tin nhắn thông báo: [Đến hội trường ngay.]
 
Buổi chiều có buổi lễ ký kết, Lạc Kỳ mang theo máy tính đi.
 
Khác với hội trường ngày hôm qua, địa điểm hôm nay là một tầng khác trong khách sạn, cách bày trí hội trường cũng khác nhau, tất cả đều là bàn vuông, mỗi bàn có bảy, tám người.
 
Tưởng Thịnh Hòa gặp được người quen, không bước lên phía trước nữa mà ngồi vào bàn ở giữa hội trường.
 
Lạc Kỳ vào hội trường bằng cửa sau, vừa vào đã nhìn thấy anh, mỗi bàn đều được chuẩn bị mấy cái ghế dự phòng cho nhân viên đi theo, cô ngồi xuống cái ghế ngay đằng sau Tưởng Thịnh Hòa.
 
Ngay cả bàn đầu tiên cũng cách màn hình lớn trong hội trường một khoảng khá xa, bàn giữa lại càng xa hơn.
 
Cô có thể nhìn rõ chữ trên màn hình lớn, không biết sếp không đeo kính thì có vất vả không.
 
Từ lúc cô ngồi xuống, Tưởng Thịnh Hòa vẫn cứ nói chuyện với người bên cạnh.
 
Cuối cùng đợi đến khi bọn họ nói xong, cô mới nghiêng người ra đằng trước, anh là cấp trên, cô không thể vỗ vào vai anh bảo anh quay lại được, nên gọi: “Giám đốc Tưởng.”
 
Đúng lúc này, có người đi tới bàn bên này tìm Tưởng Thịnh Hòa: “Giám đốc Tưởng, đã lâu không gặp.”
 
Lạc Kỳ ngồi thẳng người, đợi để đưa kính cho anh, lúc này chắc chắn sếp sẽ xã giao với người quen trong công việc làm ăn trước.
 
Tưởng Thịnh Hòa đứng dậy, người tới là Hạ Hử, cháu trai của Hạ Vạn Trình, người giàu nhất Tô Thành. Trong kỳ nghỉ Quốc Khánh, khi anh hẹn gặp mặt Hạ Vạn Trình đi chơi golf, Hạ Hử cũng ở đó.
 
Anh bắt tay với Hạ Hử: “Xin chào.”. Sau khi xã giao đơn giản vài ba câu, Tưởng Thịnh Hòa áy náy nói: “Chờ tôi một chút.”
 
Anh quay người, hỏi Lạc Kỳ ở hàng sau: “Gọi tôi có chuyện gì?”
 
Lạc Kỳ còn chưa trả lời, Tưởng Thịnh Hòa đã nhìn thấy hộp kính trong tay cô, có lẽ là muốn hỏi anh có cần kính không, anh lập tức đưa tay ra: “Đưa cho tôi.”
 
Lạc Kỳ không ngờ sếp còn có thể quan tâm đến một trợ lý như cô, vội vàng đưa hộp kính ra.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.