Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 19


Bạn đang đọc Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 19:

Đưa dự án cho Bùi Thời Tiêu, Tưởng Thịnh Hòa không rảnh tự mình ra mặt, kế tiếp cần anh phí không ít tâm tư. Lúc này, anh gọi vào số Tần Mặc Lĩnh.
 
Loại chuyện như này Tần Mặc Lĩnh am hiểu nhất, là ứng cử viên số một.
 
“Cậu muốn đưa tài nguyên ở nước ngoài cho Bùi Thời Tiêu?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ừ.”
 
Tần Mặc Lĩnh vô cùng tức giận nhưng lại cười: “Người thông minh không thoát nổi bể tình.”
 
Lời này không sai. Anh ta nhìn thấy Tưởng Thịnh Hòa đã điên thế nào, Lạc Kỳ kết hôn, vậy mà anh còn muốn dâng tặng tiền.
 
Kết hôn tặng dự án, chờ Lạc Kỳ sinh con, không khỏi sợ anh muốn thu mua nhà máy sữa bột làm quà chúc mừng.
 
“Muốn đưa thì tự mình đưa đi, tôi không rảnh.”
 
Tưởng Thịnh Hòa biết anh ta hiểu lầm, giải thích dăm ba câu: “Lạc Kỳ và Bùi Thời Tiêu chia tay rồi. Tặng cậu ta mấy hạng mục, làm cho cậu ta không rảnh làm phiền Lạc Kỳ. Cũng không phải tặng không, dự án trong nước của cậu ta tôi giành lấy hết.”
 
Tần Mặc Lĩnh vốn đã mở loa ngoài điện thoại ném lên bàn, cầm bút ký giấy tờ. Nghe Tưởng Thịnh Hòa nói như vậy, anh ta lại cầm điện thoại di động lên: 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Việc này giao cho tôi.”
 
Anh ta hỏi thêm: “Không để lại dấu vết, hay là?”
 
“Không cần cố ý che dấu, sau này Bùi Thời Tiêu phát hiện thì phát hiện thôi. Cậu ta biết tôi giở trò thì có thể làm gì được chứ?”
 
“Hiểu rồi.”
 
Tưởng Thịnh Hòa không nói lời cảm ơn, Tần Mặc Lĩnh cũng không hỏi nhiều, kết thúc cuộc điện thoại.
 
Từ trước đến nay, anh và Tần Mặc Lĩnh luôn như thế, không có thói quen truy tìm tận gốc. Thật ra, Tần Mặc Lĩnh cũng không biết anh đã nhớ thương Lạc Kỳ sáu năm, còn tưởng rằng sau khi anh về nước mới có ý với Lạc Kỳ.
 
Có điều cũng không thể để Tần Mặc Lĩnh biết, sau khi biết lại chả không suốt đêm viết bài văn mỉa mai anh.
 
Thư ký Cứ gõ cửa tiến vào, Tưởng Thịnh Hòa thu lại suy nghĩ.
 
“Giám đốc Tưởng, có cần hoãn cuộc họp không ạ?” Thời gian cho buổi họp video đã đến, ông chủ chậm trễ chưa vào, cô ấy phải đến thúc giục.
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Không cần.”
 
Điện thoại bị tắt âm, cùng lúc đó bật máy tính.
 

 
Từ chỗ Tưởng Thịnh Hòa trở về, Lạc Kỳ đến văn phòng Tưởng Nguyệt Như trả lời.
 
Tưởng Nguyệt Như tò mò phản ứng của cháu trai, hỏi Lạc Kỳ: “Giám đốc Tưởng nói như thế nào?”
 
“Không nói gì cả.”
 
Không đúng.
 
Chuyện này khiến Tưởng Nguyệt Như không thể tưởng tượng nổi, chuyện liên quan đến Lạc Kỳ, dù cháu trai bận rộn đến đâu cũng sẽ dành ra vài phần sức lực để chú ý.
 
“Tối nay còn phải tăng ca à?” Bà ấy hỏi.
 
Lạc Kỳ trả lời thành thật: “Vâng. Hai ngày trước không trong trạng thái tốt, công việc chất đống không ít.”
 
“Mang theo máy tính, đến nhà cô tăng ca.” Tưởng Nguyệt Như không nói không rằng, cầm áo khoác ngoài lên: “Cô muốn ăn lẩu, ăn một mình lại chán.”
 
Yêu cầu của cấp trên, Lạc Kỳ không thể từ chối. Thật ra cô biết, chủ tịch Tưởng để cô qua cũng không phải vì ăn lẩu một mình vô vị, là lo lắng cho trạng thái của cô, mời cô ăn lẩu giải quyết nỗi đau khổ sau chia tay.
 
Tưởng Nguyệt Như rời đi trước, Lạc Kỳ trở về văn phòng lấy máy tính với tư liệu quan trọng, tự mình lái xe đi tới. Nhà của Tưởng Nguyệt Như, cô cũng thường xuyên qua đó, quen đường rồi.

 
Ba ngày trôi qua, ba mẹ vẫn còn tức giận. Một cuộc gọi điện thoại cũng không gọi cho cô, nửa câu quan tâm cũng không có. Cô chủ động gọi điện thoại cho họ, họ không bắt máy.
 
Bọn họ đang trách cô.
 
Trách cô không bàn bạc trước, nói hủy hôn lễ là hủy luôn. Gia đình phá sản, người thân đều chê cười sau lưng, cô lại gặp phải chuyện này, mặt mũi ba mẹ khẳng định không nhịn được.
 
Đang thất thần, bác cả gọi điện thoại cho cô.
 
Đây là cuộc gọi thứ tư của bác gái cả kể từ khi cô chia tay.
 
Lạc Kỳ do dự vài giây, ấn nút trả lời trên màn hình.
 
“Kỳ Kỳ, không phải bác nói cháu, cháu không hiểu chuyện quá. Cháu có biết bố mẹ cháu không thể chịu nổi không? Cháu chỉ quan tâm đến chính mình, mặc kệ người nhà sống chết ra sao! Bác còn tưởng rằng Thời Tiêu phạm phải sai lầm lớn không thể tha thứ gì, hỏi mới biết được, chính là gặp dịp thì chơi, quan hệ xác thịt cũng không có, cháu lại vin vào chuyện này làm loạn?”
 
Lần nào cũng vậy, bác gái cả chỉ có quở trách cô.
 
Lạc Kỳ lười nói chuyện, nể mặt anh họ, cô nhẫn nhịn không cúp điện thoại.
 
Sự trách móc vẫn tiếp tục.
 
“Khuyên cháu chia tay đều là kẻ không muốn nhìn cháu sống tốt, cháu đừng mù quáng, người khác nói cái gì thì cháu tin cái đó!”
 
“Nghe bác gái khuyên một câu, điều kiện Thời Tiêu tốt như vậy, bỏ qua nó sẽ không còn người tốt hơn đâu! Cũng không phải là sai lầm lớn, cho nó một chút dạy dỗ, để cho trong lòng nó biết là được.”
 
Bác gái cả nói một lúc lâu, Lạc Kỳ không đáp lại câu nào.
 
Nhìn dáng vẻ dầu muối không vào của cô, trong ba ta chứa một bụng tức giận.
 
“Cháu không phải mới hai mươi tuổi đầu, hai năm nữa là ba mươi rồi, còn muốn tìm người như thế nào nữa?”
 
“Cháu đừng quên nhà cháu còn nợ chồng chất, ngay cả một căn nhà đàng hoàng cũng không có. Có thể cháu chưa biết, công ty mà ba cháu đầu tư cổ phần kỹ thuật vào năm nay không tốt, sang năm chống đỡ được nữa không, cũng khó nói.”
 
“Nợ hơn mười triệu, năm nào mới có thể trả hết? Người bình thường ai dám cưới cháu? Thời Tiêu không ghét bỏ, không để ý. Cháu phải nhìn vào thực tế!”
 
Lạc Kỳ cuối cùng cũng mở miệng: “Bác bác yên tâm, cháu sẽ không quỵt nợ, nợ tiền nhà bác, trong vòng ba năm, cháu sẽ trả cho nhà bác cả vốn lẫn lãi không thiếu đồng nào.”
 
Bác gái còn muốn nói gì đó, cô trực tiếp tắt điện thoại.
 
Không rảnh tức giận với ba ta, Lạc Kỳ đang nghĩ đến công ty mà ba mình đầu tư vào, khó trách nửa năm gần đây mỗi lần về nhà đều không gặp được ba, hơn nữa ba còn gầy đi.
 
Thì ra không phải như mẹ nói, vì mặc vest đẹp trong đám cưới của cô cố ý giảm cân, mà vì hiệu quả lẫn ích lợi của công ty không tốt, ba áp lực sầu não.
 
Chỉ vài phút sau, trong nhóm gia đình trở nên náo nhiệt, bác gái trong nhóm chỉ trích cô. Mấy người cô khác cũng nhao nhao giúp bà ta, chỉ trích cô không biết tốt xấu gì, trong mắt không có người lớn.
 
Giao lộ phía trước vừa lúc đang đèn đỏ.
 
Lúc chờ đèn giao thông, Lạc Kỳ bật điện thoại di động lên, đọc xong tin nhắn, gửi riêng cho ba: [Nợ tiền nhà bác cả con sẽ trả. Kết hôn là chuyện không thể.]
 
Trong lòng cô thật ra rất bướng, mấy năm gần đây bởi vì trong nhà suy tàn, bọn họ luôn cảm thấy cô không có sức lực, sẽ nhẫn nhục chịu đựng. Cô xóa rồi rời khỏi nhóm gia đình, chặn hết tất cả wechat của người thân chỉ trích cô trong những ngày qua.
 
Thế giới cuối cùng đã được yên tĩnh.
 
Tận đến khi xe chạy đến cửa biệt thự của Tưởng Nguyệt Như, lồng ngực Lạc Kỳ vẫn còn hừng hực. Nỗi đau chia tay đã bị ba mẹ và người thân trong gia đình dần làm cho vơi đi một nửa.
 
Tưởng Nguyệt Như thích ăn cơm tối trong sân, ánh sáng lờ mờ, xung quanh cô đơn, một mình vừa thất thần vừa ăn, bà ấy hưởng thụ loại cô độc này.
 
Dì chuẩn bị nguyên liệu lẩu rồi đặt bàn trong sân trước.
 
Sau khi phẫu thuật Tưởng Nguyệt Như không dính tới rượu nữa, tối nay lấy ra rượu anh đào mà mình ủ ra.
 
Lạc Kỳ lấy lại ly rượu của mình: “Cháu không uống đâu ạ, phải tăng ca.” 
 
Cô lại chỉ chỗ đậu xe, khu biệt thự đi taxi không thuận tiện, cô phải lái xe trở về.
 

Tưởng Nguyệt Như không miễn cưỡng, rót cho mình nửa ly. Chuyện Lạc Kỳ chia tay, bà ấy không nói một chữ: “Kỳ nghỉ dài mười một ngày cháu tính đi đâu chơi?”
 
Lạc Kỳ không có dự định: “Đi vài vòng quanh ngoại thành ạ.”
 
Đi ra ngoài giải sầu còn phải tiêu tiền, tìm một chỗ ở xung quanh chơi, qua lại chỉ mất một ngày, không cần ở bên ngoài. Nợ tiền nhà bác cả giống như một ngọn núi, đè lên đỉnh đầu cô.
 
“Bây giờ sống ở đâu?”
 
“Khách sạn.”
 
Tưởng Nguyệt Như uống một ngụm rượu anh đào: “Ở khách sạn không tiện. Chưa tìm được nhà thích hợp thì cứ ở nhà cô. Còn năm hoặc sáu phòng trống đấy.”
 
Lạc Kỳ từ chối: “Cháu tìm thấy nhà rồi, thứ Bảy sẽ dọn vào ạ.”
 
Tưởng Nguyệt Như quan tâm: “Nhà thuê cách công ty không xa không?”
 
“Không quá xa.” Lạc Kỳ nói qua vị trí, bên kia đều là khu dân cư cũ kỹ.
 
Tưởng Nguyệt Như tính toán khoảng cách một chút, thời gian đi lại ít nhất năm mươi phút. Bà ấy biết căn hộ mà Lạc Kỳ đã sống trước đó, ngay cả khi cô đi bộ đến công ty, sẽ không quá hai mươi phút. Bây giờ thuê một ngôi nhà xa như vậy là vì kinh tế không cho phép.
 
Bà ấy mỉm cười: “Thời gian đi làm của hai chúng ta cũng không khác nhau lắm.”
 
Lạc Kỳ cũng cười, đơn giản là xét vào khoảng cách, từ khu biệt thự đến công ty, cùng với nhà thuê của cô đến công ty không khác nhau mấy.
 
Mở nồi lẩu ra, dì giúp việc đưa đồ ăn tới, tổng cộng hơn mười món, đặt ở trên cái đĩa tinh xảo, số lượng không nhiều lắm, đều là những món ăn cô thích.
 
Tưởng Nguyệt Như chợt nhớ tới có thể vừa ăn vừa xem phim: “Muốn xem phim gì?”
 
“Cháu sao cũng được, không có phim nào không xem được.”
 
“Vậy thì xem một bộ phim chữa lành đi.” 
 
Tưởng Thịnh Hòa giới thiệu cho bà ấy một bộ phim, mấy tháng ở nhà tĩnh dưỡng, bà ấy không có việc gì thì xem phim, mỗi một lần xem đều có cảm giác không giống nhau.
 
Lạc Kỳ tưởng rằng xem trên máy tính, đang chuẩn bị lấy máy tính của mình ra.
 
“Cháu cứ ngồi, không cần máy tính.” Tưởng Nguyệt Như nói: “Có máy chiếu, rất thuận tiện, chúng ta bỏ vào máy chiếu xem.”
 
Chưa tới mười phút, người làm trong nhà cố định màn hình, tắt tất cả các đèn chiếu sáng trong sân, đèn đường trước cửa cũng tắt.
 
Lạc Kỳ và Tưởng Nguyệt Như nhìn về phía màn hình, ngồi cạnh nhau.
 
Mở màn phim, Tưởng Nguyệt Như hỏi: “Trước kia đã xem chưa?”
 
Đâu chỉ xem qua, hôm nay là lần thứ năm rồi.
 
Lạc Kỳ cười nói: “Trong bộ sưu tập của cháu tổng cộng có bốn bộ phim, có bộ phim này, xem trăm lần không chán.”
 
“Thật đúng là trùng hợp.” Tưởng Nguyệt Như thán phục duyên phận kỳ diệu.
 
Trong sân yên tĩnh, ăn lẩu xem bộ phim yêu thích của mình, đây là hai tiếng thoải mái nhất của Lạc Kỳ sau khi chia tay.
 
Bộ phim chiếu trong bao lâu, lẩu sẽ ăn bấy lâu.
 
Sau khi xem xong, dì giúp việc lại mang trái cây đến.
 
Tưởng Nguyệt Như đưa một miếng dưa hấu cho Lạc Kỳ: “Đêm nay không tăng ca. Yên tâm, cháu không tăng ca thì ngày mai trời cũng không thể sập xuống được.”
 
Lạc Kỳ quyết định không thêm: “Nghe lời chủ tịch Tưởng có tiền đồ.”
 
Hai người cười, vừa ăn vừa trò chuyện.

 
Lạc Kỳ phát hiện mỗi lần mình ăn hoa quả ở chỗ Tưởng Nguyệt Như, đều có thể gặp Tưởng Thịnh Hòa, ăn một nửa miếng dưa hấu, Tưởng Thịnh Hòa tới.
 
Cô vội vàng đứng lên: “Giám đốc Tưởng.”
 
Dưới chân còn chưa đứng vững, lại bị Tưởng Nguyệt Như kéo xuống ghế: “Cháu đứng lên làm gì? Giờ tan tầm không có nhiều quy củ như vậy, chào hỏi là được.”
 
Tưởng Thịnh Hòa không ngờ Lạc Kỳ ở đây, buổi tối anh thường xuyên chạy bộ đến nhà cô út, vừa rèn luyện, còn có thể nói chuyện với bà ấy.
 
“Hai người cứ nói chuyện.” Anh lên lầu để tắm.
 
Tắm rửa xong, anh tóc chỉ sấy nửa khô, thay một bộ đồ thể thao sạch sẽ. Tưởng Thịnh Hòa đi xuống sân dưới lầu, Lạc Kỳ vẫn còn ở đó.
 
Tưởng Nguyệt Như nhìn thời gian, sắp chín rưỡi rồi, bà ấy hỏi Tưởng Thịnh Hòa: “Cháu có việc gì không?”
 
Tưởng Thịnh Hòa rót một ly nước ấm uống: “Không có việc gì, chạy bộ vừa hay chạy tới đây.”
 
Nếu không có việc gì, Tưởng Nguyệt ra lệnh đuổi khách: “Vậy các cháu trở về đi, ngày mai còn phải đi làm. Cô cũng mệt rồi.”
 
Lạc Kỳ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đêm nay ăn lẩu hơi nhiều, Tưởng Thịnh Hòa ở đây, tất cả thần kinh của cô đều bất giác căng thẳng, không có lợi cho tiêu hóa.
 
Tưởng Thịnh Hòa buông ly nước xuống, rời đi trước.
 
“Chủ tịch Tưởng, cô nghỉ ngơi sớm đi ạ.” Lạc Kỳ cáo từ.
 
“Lái xe chậm thôi.”
 
Tưởng Nguyệt Như đưa cô đến bãi đỗ xe, nhìn cô lái xe ra khỏi sân.
 
Lạc Kỳ vừa mới lái ra mấy trăm mét, phía trước một có cái bóng thon dài tiến vào tầm mắt.
 
Ông chủ biết biển số xe của cô, không dừng lại chào một tiếng thì không phải phép.
 
Cô đạp phanh từ từ dừng lại.
 
Tưởng Thịnh Hòa nghe tiếng ngoảnh mặt lại, cửa sổ xe của xe cô vừa hay hạ xuống. Bốn mắt nhìn nhau, bây giờ anh có thể nhìn cô mà không có gánh nặng, không cần phải gánh vác đạo đức nữa.
 
“Giám đốc Tưởng, muốn tôi chở anh một đoạn không?”
 
Câu trả lời mà Lạc Kỳ muốn nghe là không.
 
Nhưng mà Tưởng Thịnh Hòa dường như suy nghĩ vài giây: “Vậy làm phiền cô.”
 
Lạc Kỳ: “…”
 
Cô mỉm cười: “Không phiền.”
 
Lúc này điện thoại di động của Tưởng Thịnh Hòa vang lên, anh nghe máy, nói một câu: “Không cần tới đây, trợ lý Lạc ở đây, ngồi xe của cô ấy rồi.”
 
Lạc Kỳ đoán rằng anh đang nói chuyện với tài xế.
 
Coi như cô giúp tài xế một việc, tài xế không cần phải quay lại đón.
 
Tưởng Thịnh Hòa bấm điện thoại, nhìn về phía cô: “Tôi lái, di chuyển sang lề đường chờ tôi vài phút.”
 
Anh quay người đi về phía biệt thự.
 
Anh chủ động lái xe, Lạc Kỳ cầu còn không được.
 
Kỹ năng lái xe của cô bình thường, nếu Tưởng Thịnh Hòa ngồi ở hàng ghế sau, cả đường cô đều phải ngồi trên đống than.
 
Lạc Kỳ dừng lại bên đường, xuống xe ngồi sang ghế phụ.
 
Vài phút sau, Tưởng Thịnh Hòa trở về, trên sống mũi có thêm một cặp kính viền vàng, buổi tối lái xe không đeo kính nhìn tình hình giao thông có hơi khó khăn.
 
“Giám đốc Tưởng, ngài cận sao?” Cô không có gì để nói cũng phải tìm lời, không thể để cho khoang xe cứ im lặng mãi.
 
Tưởng Thịnh Hòa hơi nghiêng mặt, khóe mắt nhìn cô một cái, cuối cùng cô cũng chủ động nói chuyện với anh, nhưng chữ “ngài” kéo thân phận của bọn họ ra rất xa.
 
Anh đáp “ừm”, lại nói với cô: “Cận một độ.”
 
“Ồ, vậy thì không sao.” Lạc Kỳ thật ra cũng không quan tâm cụ thể anh cận bao nhiêu độ.
 
Tiếp theo lại không còn lời nào để nói.
 

Lúc này, Tưởng Thịnh Hòa bắt chuyện: “Cơ thể chủ tịch còn chưa khôi phục tốt, thời gian làm việc dài, cô để ý nhiều chút.”
 
“Vâng, giám đốc Tưởng ngài yên tâm.”
 
Tưởng Thịnh Hòa không muốn nói chuyện nữa, mỗi lần nói chuyện một câu, cô cứ nói thêm một chữ “ngài”.
 
Anh thuận tay bật radio, tùy tiện mở một đài, đúng lúc đang phát bài hát.
 
Trong xe có tiếng nhạc, ông chủ không nói nữa, vẫn chuyên chú lái xe. Lạc Kỳ từ từ thư giãn, một khi không có việc gì để làm, không cần câu nệ chính mình, suy nghĩ dễ dàng theo tiếng hát hoài cổ chạy xa.
 
“Cô sống ở đâu?” Tưởng Thịnh Hòa hỏi.
 
Không ai trả lời anh.
 
Tưởng Thịnh Hòa quay đầu lại nhìn cô, cô nhìn kính chắn gió thất thần.
 
Có lẽ lại nghĩ về ai đó rồi.
 
Vẫn đắm chìm trong bi thương lại không dễ dàng đi ra, anh chỉnh nhỏ âm lượng phát sóng, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
 
Lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho thư ký Cứ, tùy ý dặn dò vài câu sắp xếp công việc ngày mai.
 
Giọng nói trong trẻo của sếp vang lên bên tai, Lạc Kỳ chợt hoàn hồn, nhàn rỗi dễ nghĩ lung tung, cô lấy điện thoại di động trên giá đỡ xem tin nhắn.
 
Tưởng Thịnh Hòa thấy suy nghĩ của cô trở về, anh cúp điện thoại, đặt điện thoại di động của mình lên giá đỡ của cô.
 
Nghe bài hát trên cả đường đi, bài hát cuối kết thúc, chương trình này cũng kết thúc, đến thời gian quảng cáo.
 
Lạc Kỳ nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ xe, không đoán ra Tưởng Thịnh Hòa ở đâu.
 
Tưởng Thịnh Hòa không trở về chỗ ở của mình, khoảnh khắc khởi động động cơ, đột nhiên anh quyết định đưa cô về nhà anh xem một chút, để cô biết anh sinh ra và lớn lên ở nơi như thế nào.
 
Khi vào cần có giấy thông hành, xe của Lạc Kỳ bị chặn lại.
 
Tưởng Thịnh Hòa mở cửa sổ, thò đầu ra, người trực thấy rõ là ai nên cho qua.
 
Lạc Kỳ vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nơi này so với khu biệt thự Tưởng Nguyệt Như ở yên tĩnh hơn, trên đường vào khu dân cư gần như không nhìn thấy người đi bộ.
 
Xe dừng lại trước một biệt thự, Tưởng Thịnh Hòa cởi dây an toàn ra, không thể để cô vào ngồi, không thích hợp: “Cẩn thận một chút, chú ý an toàn.”
 
“Không sao đâu ạ.” Lạc Kỳ xuống xe, đổi sang ghế lái.
 
Ngay sau khi sếp xuống xe, ngay cả không khí trong xe cũng nhảy múa tự do.
 
Tưởng Thịnh Hòa không đợi xe của cô khởi động, càng không nhìn theo cô rời đi, cất bước vào sân biệt thự.
 
Mỗi giây mỗi phút, anh luôn nhắc nhở chính mình, anh là cấp trên, nên có chừng mực phải có, nên có uy nghiêm không thể thiếu. Cô vừa thất tình, anh không thể có bất kỳ hành động nào vượt quá khuôn phép, để tránh phản tác dụng, để cô nhận ra điều gì đó, từ nay về sau lảng tránh anh.
 
Như vậy được nhiều hơn mất.
 
Anh có rất nhiều thời gian, cũng phải cho cô thời gian từ từ bước ra khỏi đoạn tình cảm trước đó.
 
Về đến nhà, dì giúp việc nói với anh mẹ anh đã đi ngủ: “Chắc bà chủ vẫn chưa ngủ, để tôi lên lầu gọi ạ.”
 
“Đừng gọi, dì nói với mẹ tôi là tối mai tôi sẽ về ăn tối.”
 
Tưởng Thịnh Hòa không nán lại nhà lâu, lái xe của mẹ trở về.
 
Trên đường đi, anh nhận được điện thoại của Tưởng Nguyệt Như.
 
Tưởng Nguyệt Như bình thường ngủ muộn, đêm nay càng không ngủ được, trong vòng một ngày, long trời lở đất, ai có thể ngờ Lạc Kỳ trước khi đăng ký kết hôn lại chia tay.
 
Mặc dù vui mừng nhưng bà ấy cũng không ngừng dội gáo nước lạnh vào mình, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, bởi vì vui quá sẽ thường kéo theo chuyện buồn.
 
Có một số lời, bà ấy nghĩ tới nghĩ lui vẫn phải nói với cháu trai.
 
“Cho dù đuổi theo, tính tình của cháu phải bình tĩnh. Lạc Kỳ vừa mới chia tay, chắc chắn không có lòng dạ để yêu đương, tạm thời cháu chưa chắc đã có cơ hội, về phần chờ bao lâu thì khó nói.”
 
Trong lòng Tưởng Thịnh Hòa hiểu rõ, đúng lúc anh cũng có chuyện: “Cô, bàn với cô một chuyện.”
 
Tưởng Nguyệt Như đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể thay cháu trai cố gắng một chút, cơ hội đến rồi: “Không cần bàn, cháu cứ nói thẳng.”
 
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Cháu định điều Lạc Kỳ đến bên cạnh mình, làm trợ lý cho cháu.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.